Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Edior: Hạ Y Lan
Cổ Khánh Nhất nghĩ tới Tiêu San, phẫn nộ tăng vọt, mẹ hắn trở về còn gọi qua mấy cuộc thăm hỏi cô ta, không phải trực tiếp tắt máy thì nói không quá hai câu liền mất kiên nhẫn ngắt máy, có ý gì! Mẹ của hắn đã làm đến mức này còn muốn như thế nào nữa!
Phụ nữ đều một dạng đức hạnh như vậy, không thể cho bọn họ mặt mũi , bằng không bọn họ liền hễnh mũi lên trời không biết mình là ai.
Cổ Khánh Nhất ngồi đối diện ba mình, cũng cầm một điếu thuốc, vừa vặn Cổ Lễ cũng vừa hút xong, muốn rút điếu thứ hai, Cổ Khánh Nhất muốn ngăn ông lại không cho hút nữa nhưng vẫn thôi không nói gì, lúc đàn ông phiền muộn đều muốn hút thuốc, chính hắn cũng vậy.
"Ba, ba sao vậy?"
"Ba không sao, Khánh Nhất, ngày mai con phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, trăm ngàn lần đừng nóng vội." Đối với đứa con này Cổ Lễ thật sự rất lo lắng.
Cổ Khánh Nhất gật đầu.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta qua đó sớm một chút, không chừng còn có thể hỏi thăm được chút tin tức."
Cổ Khánh Nhất đứng lên trở lại phòng mình.
Hôm qua hắn có đi qua nhà hắn một lần, đồ trong nhà điều lộn xộn, Kiều Vi Nhã thật sự không cố kỵ hắn một chút nào.
Chuyện hắn đi làm đều hẹn lần hẹn lượt, mấy lần ba hỏi thăm, Thái Kiến Phi đều qua loa nói như vậy, muốn bọn họ đừng gấp, chờ một thời gian sau rồi nói.
Người phụ nữ này thật sự muốn phá hủy hắn, đánh hắn xuống mười tám tầng địa ngục mà!
Lại nói nhà Đạm Đài hẳn là không có năng lực kia, không phải chỉ có một chút tiền thôi sao? Hiện tại bọn họ lại có quốc tịch ngoại quốc, cái gọi là cường long không áp địa đầu xà, nếu bọn họ muốn trở về, việc đầu tiên phải là an phận một chút.
Sáng hôm sau, mẹ Cổ lôi kéo hai cha con bái tổ tiên, sau đó một nhà ba người thẳng đến tòa án.
Đến cửa tòa án, còn chưa đến chín giờ.
Đối diện với tòa án là một tòa văn phòng luật sư chuyên viết đơn kiện, đây cũng xem như một đặc sắc của Trung Quốc, người Trung Quốc sợ lên tòa nhất, cũng không thường lên tòa, bất luận là nguyên cáo hay bị cáo đều cảm thấy lên tòa là một loại xui.
Cổ Khánh Nhất nhìn xung quanh, Kiều Vi Nhã còn chưa tới, trường hợp như hôm nay chắc là cô sẽ đến chứ?
Thông qua kiểm tra, một nhà ba người đi vào đại sảnh tòa.
Lúc này đã có người đến người đi, vô cùng bận rộn.
Cổ Khánh Nhất thật không ngờ, trong vòng ba tháng, chính mình lại trở thành bị cáo.
Cổ Lễ không biết đã đi nơi nào, hắn mang theo mẹ Cổ ngồi ở ghế chờ Cổ Lễ, cùng bà nói chuyện: "Mẹ, ở đây và đơn vị của con không giống nhau, lát nữa nói chuyện mẹ nói nhỏ thôi."
Bà ta lơ đễnh gật đầu.
Chớp mắt, Cổ Khánh Nhất ngẩng đầu liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, một là luật sư Gia Cát, còn vị kia là luật sư Cố.
Nhìn xem đồng hồ mới biết đã chín giờ rồi , còn nửa tiếng nữa sẽ mở phiên toà.
Hắn do dự một chút, đứng lên đi đến chỗ luật sư Gia Cát, từ lần thua kiện đó hắn có tìm người hỏi thăm về luật sư Gia Cát, thế mới biết, luật sư Gia Cát cũng rất hay đến đây, anh từ Mỹ trở về, là luật sư cố vấn cho rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài, đương nhiên, bao gồm nhà máy của Bảo Mặc.
Cổ Khánh Nhất đến trước mặt luật sư Gia Cát, đưa tay cười nói: "Luật sư Gia Cát, chúng ta lại gặp nhau."
Luật sư Gia Cát không chút thay đổi sắc mặt, gật đầu, nhưng không có ý định bắt tay với hắn.
"Luật sư Gia Cát, tôi muốn hỏi một chút, anh là do Bảo Mặc mời đến giúp đỡ Kiều Vi Nhã lên tòa sao? Hay là có nguyên nhân khác?"
Sắc mặt luật sư Gia Cát càng thêm âm trầm lãnh liệt: "Cổ Khánh Nhất, mời anh chú ý cách dùng từ của anh, bằng một câu này tôi có thể kiện anh tội phỉ báng!"
Luật sư Cố bên cạnh luật sư Gia Cát cười ôn hòa, sau nụ cười thì thâm ý sau lưng còn muốn rét lạnh hơn mùa đông: "Luật sư Gia Cát, phiên tòa sắp bắt đầu, chúng ta đi lên trước, có chuyện gì gặp nhau ở tòa rồi nói."
Hai người nhìn thoáng qua Cổ Khánh Nhất, xoay người đi lên bậc thang.
Cổ Khánh Nhất ảo não trở về, mẹ Cổ hỏi: "Con biết hai người kia?"
"Là Kiều Vi Nhã tìm đến giúp cô ta lên tòa."
"Chậc chậc, con tiện nhân này thật đúng là có bản lĩnh, nhà họ Cổ chúng ta không chứa nỗi đại Phật như vậy, xem dáng vẻ hai người kia, không biết Kiều Vi Nhã đã ngủ với bọn hắn bao nhiêu lần rồi bọn hắn mới giúp cô ta lên tòa." Ánh mắt bà ta vẫn nhìn theo hướng luật sư Cố và luật sư Gia Cát.
Cổ Khánh Nhất thấp giọng nói: "Mẹ, đừng nói lung tung."
"Mẹ nói lung tung, con xem đức hạnh con tiện nhân kia là gì, thứ như cô ta ngay cả con trai cũng sinh không được, nếu không bồi người ta ngủ, người ta chịu giúp nó lên tòa sao? Mẹ đoán nó tham gia được quân ngũ không chừng cũng do ngủ với người ta." Bà ta lải nhải dẫn đến mọi người ngồi bên cạnh đầu quay qua ngó nhìn.
Bà ta càng nói càng hăng, một bà nhịn không được xen miệng nói: "Bà chị này, các người đến là cũng muốn lên tòa sao ?"
"Phải, con dâu tôi tố cáo con trai tôi, muốn ly hôn với nó."
Bà lão gầy gật đầu: "Tôi thì đến tố con dâu tôi, một năm bọn chúng mới cho tôi một ngàn tệ tiền sinh hoạt, bà nói xem bây giờ cái gì chũng đắt đến đòi mạng, ngay cả mua đồ ăn tôi cũng luyến tiếc ăn."
Bà ta đắc ý nói: "Sao bà không ầm ĩ với chúng, một tháng con tôi đưa cho tôi một ngàn, còn chưa bao gồm phí điện nước, phí điện thoại, tôi còn thấy chưa đủ dùng. Bà liền làm loạn với bọn chúng, dù nghỉ hưu nhưng so với bọn trẻ mình cũng phải hưởng quyền lợi. Bọn chúng không biết xấu hổ như thế bà còn bày khuôn mặt này làm gì."
Bà lão gầy hâm mộ nhìn bà ta: "Bà chị, tôi cũng không có mệnh tốt như bà, con tôi không ăn học đến chốn chỉ học được một tay nghề, bây giờ đang làm ở nhà xưởng, tiền lương một tháng đến tay con dâu còn chưa đến một nửa, tiền trong nhà đều do con dâu cung cấp, từng phần rõ ràng làm sao làm loạn, lần trước có cãi một trận, con dâu tôi muốn ly hôn, còn dẫn theo cháu trai của tôi nên tôi mới đến đây, bà nói xem, ông nhà tôi bán thân bất toại, một mình tôi chăm lo cho ông ấy còn chưa xong, sao còn sức mang theo cháu trai, haizz, nếu không phải thật sự không còn cách tôi cũng không muốn ra tòa đâu."
"Tôi nói này, bà đúng là quá thành thật, con dâu đã gả vào cửa chính là người của mình, tiền nó kiếm được tất cả đều là của bà, dám không cho thì ép nó chết, mỗi ngày đến đơn vị nó làm loạn, tôi không tin không thu phục được nó… Bất quá cũng phải nói lại, số bà cũng tốt, có cháu trai…" Bà ta không nghe gì chợt nghe nhà người ta có cháu trai.
"Haizz, tròng mắt còn không hơn, làm gì trong chờ vào hốc mắt." Bà lão gầy cúi đầu ra nước mắt.
Cổ Khánh Nhất ngồi một bên nghe rất rõ, trong lòng không tự chủ được so sánh vợ người ta với vợ mình, đúng vậy, Kiều Vi Nhã so với con dâu nhà người ta tuyệt đối là hơn.
"Khánh Nhất, chúng ta đi thôi, đến giờ rồi."
Cổ Lễ bình tĩnh dẫn hai mẹ con lên lầu hai.
Trên ghế đã ngồi đầy người, đều là chờ mở phiên toà.
Cổ Khánh Nhất tựa vào cửa sổ bên cạnh, nhìn xung quanh, vẫn không thấy bòng dáng Kiều Vi Nhã, mười phút mữa sẽ mở phiên toà, không biết cô ở đâu, chẳng lẽ ngày hôm nay cũng không đến sao?
Đi phía sau bọn họ chính là Tiêu San và bảo mẫu.
Bụng của Tiêu San đã lộ rõ ràng, bên má cô ta có những vệt rám giống như bị nắng cháy giữa ngày hè.
Cổ Khánh Nhất kinh hoàng nhìn hai người đối diện.
Quay đầu, hắn lại nhìn thoáng qua luật sư Gia Cát và luật sư Cố, hai người đều tràn đầy tự tin, bộ dáng như đã định liệu trước, một nóng một lạnh đảo mắt qua nhìn hắn rồi bắt đầu nghe thư ký nghiêm mặt đọc điều lệ của tòa: "Toàn thể đứng dậy, phía dưới nghe đọc kỷ luật của tòa án: Một, chưa cho phép không thể tùy ý tiến vào nơi thẩm định. Hai, không thể vỗ tay ồn ào gây trở ngại thẩm phán làm việc. Ba, trong lúc tố tụng song phương không thể phát sinh tranh cãi. Bốn, không thể ghi âm chụp ảnh.Năm, chưa cho phép không thể lên tiếng. Sáu, không được cung cấp thông tin giả..."
Vừa đọc xong, mẹ Cổ ở dưới nhỏ giọng nói thầm một câu, thư ký tòa án nhìn lướt qua bà ta: "Thỉnh chú ý kỷ luật."
Bà ta không hé răng, chánh án và hai phẩm phán viên từ cửa hông đi ra, đều trang nghiêm ngồi vào vị trí của mình.
Thư ký tuyên bố xong kỷ luật tòa án, mời chánh án và hai phẩm phán viên vào, thẩm tra thân phận của nguyên, bị cáo, xác minh không có sai lầm, tuyên bố mở phiên toà.
Sau đó chính là bên nguyên cáo Kiều Vi Nhã trần từ.
Luật sư nguyên cáo nghiêm túc nói ra những việc Cổ Khánh Nhất đã làm ở bên ngoài, cùng với quá trình chị em Tiêu San theo dõi, bắt cóc Kiều Vi Nhã.
Tiêu San kích động ngắt lời: "Quan toà, tôi không có cho tiền bảo người theo dõi Kiều Vi Nhã, càng không thể nào bắt cóc cô ta."
Chánh án lạnh nhạt gõ chùy: "Bị cáo, yên lặng!"
Luật sư Gia Cát đưa tất cả chứng cứ xác thực trình cho chánh án, tiếng khóc của Tiêu San đột nhiên biến thành rủa oán: "Quan toà, giữa tôi và Cổ Khánh Nhất không phải thật sự yêu nhau, tôi là vì tiền, hắn ta đáp ứng cho tôi tiền, tôi mới cùng một chỗ với hắn."
Thẩm phán viên nghiêm túc nói: "Phía dưới tiến hành toà án điều tra, nguyên cáo trần thuật thỉnh cầu tố tụng."
Luật sư Gia Cát đứng lên, bắt đầu trần thuật lý do Kiều Vi Nhã yêu cầu ly hôn.
Còn chưa nói xong, mẹ Cổ liền đứng lên: "Con tiện nhân Kiều Vi Nhã, nó là đồ đê tiện, đừng nói hươu nói vượn, tất cả đều nói bậy, nó sinh không được con, còn không cho chúng tôi tìm, chẳng lẽ muốn nhà họ Cổ chúng tôi tuyệt hậu sao?"
Sắc mặt chánh án trầm xuống, bảo: "Vị này, đây là toà án, không được quấy nhiễu trật tự phiên tòa, không được mắng chửi người."
"Con tôi lên tòa, tôi mà không đến, con tôi bị nghẹn khuất mà chết. Bà ta chỉ vào hai luật sư nói: "Hai tên luật sư này, nhất định đã ngủ với con tiện nhân kia, bằng không sao chịu giúp con tiện nhân đó lên tòa."
Cổ Lễ vừa muốn ngăn bà ta lại, nhưng bà ta nói chuyện liền như pháo bắn liên thanh.
Chánh án nhỏ giọng nói với phẩm phán viên một câu, thẩm phán viên đi ra ngoài, rất nhanh, hai người cảnh sát toà án đi vào mang bà ta ra ngoài, luật pháp tôn nghiêm, không phải có quyền thế mà có thể tùy ý chà đạp.
Cổ Lễ không thể làm gì khác hơn là đi theo ra ngoài, chuyện này, lớn có nhỏ có, trước tiên ông phải đi tìm người, giữ được bà vợ của mình thì vẫn còn được.
Cổ Khánh Nhất lúng túng nói lời xin lỗi với hai vị luật sư, nhưng hai người cũng không nể mặt của hắn.
Luật sư Gia Cát tiếp tục phân trần.
"Luật sư nguyên cáo, xin trần thuật lý do và chứng cứ của anh."
Luật sư lấy một xấp tư liệu phồng lên.
Khi anh trình lên tất cả chứng cứ, Cổ Khánh Nhất biến sắc, lên tiếng phủ nhận.
Luật sư Gia Cát không chút hoang mang, xin chánh án phê chuẩn mang nhân chứng đi vào.
Thấy ba nhân chứng đồng thời xuất hiện, Cổ Khánh Nhất biết, ngày cuối cùng của hắn đã đến.
Tiêu San oán độc liếc mắt nhìn Cổ Khánh Nhất, khi chánh án hỏi cô ta, cô ta không chậm trễ thú nhận.
Tiêu San lại một lần nữa nhớ lại câu nói đã lâu không gặp kia của Kiều Vi Nhã, bây giờ cô ta đã hiểu rõ, đã lâu là có ý gì.
Khi cô ta đang ở trong biệt thự phơi nắng, bảo mẫu mang người vào nói sự việc đã bại lộ, cũng may, đứa bé này vẫn an toàn ở trong bụng của cô ta, nếu không, cô ta phải phải chỉ bị giam giữ tại nhà thôi đâu, thì ra, Tiêu Nham tìm kiếm khắp nơi đang tiến vào, thì ra, bảo mẫu đã bị người của đối phương thu mua.
Tất cả chứng cớ đặt ở trước mắt, Cổ Khánh Nhất nói không ra lời.
Hắn chỉ nói một câu: "Là lỗi của tôi, tôi và Tiêu San đã cắt đứt quan hệ."
"Anh và Tiêu San cắt đứt quan hệ, sao Tiêu San lại ở gia đình dưới quê của anh, tại sao mỗi tháng anh phải chuyển cho cô ta năm vạn tệ dưỡng thai, còn thuê bảo mẫu chăm sóc, tại sao mẹ của anh lại ở dưới quê cổ động tuyên dương cô ta là vợ của anh, chứng cứ sáng rõ, người ở huyện C bao gồm thân nhân bạn bè của anh đều cho rằng vợ của anh là Tiêu San mà không phải Kiều Vi Nhã, Cổ Khánh Nhất, khi anh đã biết vợ mình là quân nhân, vẫn còn tiếp tục lén lút ở bên ngoài, anh có biết đây là hành động gì không?"
Đầu Cổ Khánh Nhất nổ vang một tiếng, trong thời gian một tháng, Lý Bác Cừ cho bọn họ một tháng, trên thực tế, không phải cho hắn, mà là cho Kiều Vi Nhã, hắn không có bất kỳ chứng cứ nào.
Ba của hắn lại mù quáng tìm người.
Chính hắn cũng là nhân viên chấp pháp, hắn biết rõ những chứng cứ này đối với hắn mà nói có ý gì, hôm nay, hắn đừng mơ tưởng toàn thân lui ra ngoài.
Liếc mắt nhìn Tiêu San, Tiêu San cũng ở đây nhìn hắn, trong ánh mắt của từng người đã không còn thấy bóng dáng của tình yêu cho rằng đẹp đẽ kia, thì ra phía dưới lớp tình yêu chính là dục vọng xấu xí không ngừng, bọn họ cùng tiến vào bẫy rập của tham lam, bị cắn nuốt không còn nhân tính.
"Cổ Khánh Nhất, mời trả lời!"
Cổ Khánh Nhất tái nhợt lắc đầu.
Tiêu San đột nhiên hô to: "Quan toà, tôi cũng không biết Kiều Vi Nhã là quân nhân."
Qua sự cho phép của chánh án, luật sư Cố nói: "Tiêu San, chuyện Kiều Vi Nhã là quân nhân, cô phải biết rõ sự tình, mẹ của Cổ Khánh Nhất và cô thuê thám tử tư, cũng đã nói chân tướng cho cô biết, thế nên, cô mới đồng ý trốn về quê của Cổ Khánh Nhất, đúng không?"
Luật sư Cố lấy chứng cứ ra, trình lên cho chánh án.
Tiêu San đột nhiên ôm bụng lớn tiếng nói: "Bụng của tôi đau, ai u. . . . . . Đau chết mất."
Luật sư Cố và luật sư Gia Cát rốt cuộc hiểu tại sao Elaine lại không để cho Kiều Vi Nhã ra toà rồi, người nhà như vậy, căn phải không phải là người thiện lương như Kiều Vi Nhã đối phó được.
Chánh án tuyên bố tạm ngưng phiên tòa.
………………………
Cổ Lễ mới vừa tìm người, cuối cùng cũng ép chuyện của mẹ Cổ xuống, chờ ông vội vã chạy về tòa án, người đã đi, lầu đã trống.
Cổ Lễ tìm người hỏi, thế mới biết đầu đuôi câu chuyện, đây cũng không phải là án ly hôn đơn giản, con trai phạm vào luật pháp, phá hư quân cưới, tội này nhất định chạy không thoát được.
Càng làm cho ông khiếp sợ là Kiều Vi Nhã lại tìm được Tiêu San, Tiêu San đã bị giám thị, cho nên, con gái của Thái Kiến Phi mới nói hắn ta đã đến tỉnh thành đi họp.
Hiện tại, bọn họ hoàn toàn ở thế bị động.
Bởi vì tình trạng đột phát của Tiêu San, hội thẩm nghiên cứu quyết định, thứ Tư tuần sau mở phiên tòa lần nữa.
Cổ Khánh Nhất đuổi theo luật sư Gia Cát và luật sư Cố xuống lầu, đây là cơ hội cuối cùng của hắn rồi, nếu như Kiều Vi Nhã không truy cứu, chuyện này vẫn có thể xoay chuyển, hắn tin chắc Kiều Vi Nhã tuyệt đối có năng lực này.
Luật sư Gia Cát căn bản không muốn nói chuyện với hắn, luật sư Cố vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa , duy trì phong độ nho nhã.
Ngờ đâu, uyển chuyển từ chối mới là khó đối phó nhất, vô luận Cổ Khánh Nhất khẩn cầu luật sư Cố thế nào, lời nói ra đều như gió thoảng qua tai, không làm gì được, luật sư Cố luôn nói lảng sang chuyện khác, chính là không chịu cho hắn chút thoải mái nào, cũng không nói rốt cuộc Kiều Vi Nhã đang ở đâu, tóm lại một câu nói, hắn không thấy được Kiều Vi Nhã .
Cổ Khánh Nhất biết, nếu như chánh án phán quyết xuống, hắn nhất định mang tội phá hư quân cưới, thì hắn phải ngồi tù, nếu thật sự ngồi tù, cuộc đời của hắn sẽ bị phá hủy.
Hôm nay, dù làm thế nào cũng phải tìm được Kiều Vi Nhã, cho nên, hắn không chờ ba mình mà đi theo luật sư Cố và luật sư Gia Cát ra khỏi tòa án.
Ra khỏi tòa án, luật sư Gia Cát và bảo mẫu đi cùng nhau, luật sư Cố lên một chiếc Audi màu đen, Cổ Khánh Nhất do dự một chút, đón một chiếc xe, đi theo luật sư Cố.
Một đường đi theo, Cổ Khánh Nhất thấy luật sư Cố tiến vào Minh Châu Hào Đình, mà hắn thì không thể vào đó được.
Cổ Khánh Nhất xuống xe taxi, đứng trước cửa oán hận, hôm nay hắn sẽ ở đây ôm cây đợi thỏ, chờ Kiều Vi Nhã xuất hiện.
Nhưng Cổ Khánh Nhất phải thất vọng rồi, bởi vì Kiều Vi Nhã cũng không ở thành phố B.
Cổ Khánh Nhất nghĩ tới Tiêu San, phẫn nộ tăng vọt, mẹ hắn trở về còn gọi qua mấy cuộc thăm hỏi cô ta, không phải trực tiếp tắt máy thì nói không quá hai câu liền mất kiên nhẫn ngắt máy, có ý gì! Mẹ của hắn đã làm đến mức này còn muốn như thế nào nữa!
Phụ nữ đều một dạng đức hạnh như vậy, không thể cho bọn họ mặt mũi , bằng không bọn họ liền hễnh mũi lên trời không biết mình là ai.
Cổ Khánh Nhất ngồi đối diện ba mình, cũng cầm một điếu thuốc, vừa vặn Cổ Lễ cũng vừa hút xong, muốn rút điếu thứ hai, Cổ Khánh Nhất muốn ngăn ông lại không cho hút nữa nhưng vẫn thôi không nói gì, lúc đàn ông phiền muộn đều muốn hút thuốc, chính hắn cũng vậy.
"Ba, ba sao vậy?"
"Ba không sao, Khánh Nhất, ngày mai con phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, trăm ngàn lần đừng nóng vội." Đối với đứa con này Cổ Lễ thật sự rất lo lắng.
Cổ Khánh Nhất gật đầu.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta qua đó sớm một chút, không chừng còn có thể hỏi thăm được chút tin tức."
Cổ Khánh Nhất đứng lên trở lại phòng mình.
Hôm qua hắn có đi qua nhà hắn một lần, đồ trong nhà điều lộn xộn, Kiều Vi Nhã thật sự không cố kỵ hắn một chút nào.
Chuyện hắn đi làm đều hẹn lần hẹn lượt, mấy lần ba hỏi thăm, Thái Kiến Phi đều qua loa nói như vậy, muốn bọn họ đừng gấp, chờ một thời gian sau rồi nói.
Người phụ nữ này thật sự muốn phá hủy hắn, đánh hắn xuống mười tám tầng địa ngục mà!
Lại nói nhà Đạm Đài hẳn là không có năng lực kia, không phải chỉ có một chút tiền thôi sao? Hiện tại bọn họ lại có quốc tịch ngoại quốc, cái gọi là cường long không áp địa đầu xà, nếu bọn họ muốn trở về, việc đầu tiên phải là an phận một chút.
Sáng hôm sau, mẹ Cổ lôi kéo hai cha con bái tổ tiên, sau đó một nhà ba người thẳng đến tòa án.
Đến cửa tòa án, còn chưa đến chín giờ.
Đối diện với tòa án là một tòa văn phòng luật sư chuyên viết đơn kiện, đây cũng xem như một đặc sắc của Trung Quốc, người Trung Quốc sợ lên tòa nhất, cũng không thường lên tòa, bất luận là nguyên cáo hay bị cáo đều cảm thấy lên tòa là một loại xui.
Cổ Khánh Nhất nhìn xung quanh, Kiều Vi Nhã còn chưa tới, trường hợp như hôm nay chắc là cô sẽ đến chứ?
Thông qua kiểm tra, một nhà ba người đi vào đại sảnh tòa.
Lúc này đã có người đến người đi, vô cùng bận rộn.
Cổ Khánh Nhất thật không ngờ, trong vòng ba tháng, chính mình lại trở thành bị cáo.
Cổ Lễ không biết đã đi nơi nào, hắn mang theo mẹ Cổ ngồi ở ghế chờ Cổ Lễ, cùng bà nói chuyện: "Mẹ, ở đây và đơn vị của con không giống nhau, lát nữa nói chuyện mẹ nói nhỏ thôi."
Bà ta lơ đễnh gật đầu.
Chớp mắt, Cổ Khánh Nhất ngẩng đầu liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, một là luật sư Gia Cát, còn vị kia là luật sư Cố.
Nhìn xem đồng hồ mới biết đã chín giờ rồi , còn nửa tiếng nữa sẽ mở phiên toà.
Hắn do dự một chút, đứng lên đi đến chỗ luật sư Gia Cát, từ lần thua kiện đó hắn có tìm người hỏi thăm về luật sư Gia Cát, thế mới biết, luật sư Gia Cát cũng rất hay đến đây, anh từ Mỹ trở về, là luật sư cố vấn cho rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài, đương nhiên, bao gồm nhà máy của Bảo Mặc.
Cổ Khánh Nhất đến trước mặt luật sư Gia Cát, đưa tay cười nói: "Luật sư Gia Cát, chúng ta lại gặp nhau."
Luật sư Gia Cát không chút thay đổi sắc mặt, gật đầu, nhưng không có ý định bắt tay với hắn.
"Luật sư Gia Cát, tôi muốn hỏi một chút, anh là do Bảo Mặc mời đến giúp đỡ Kiều Vi Nhã lên tòa sao? Hay là có nguyên nhân khác?"
Sắc mặt luật sư Gia Cát càng thêm âm trầm lãnh liệt: "Cổ Khánh Nhất, mời anh chú ý cách dùng từ của anh, bằng một câu này tôi có thể kiện anh tội phỉ báng!"
Luật sư Cố bên cạnh luật sư Gia Cát cười ôn hòa, sau nụ cười thì thâm ý sau lưng còn muốn rét lạnh hơn mùa đông: "Luật sư Gia Cát, phiên tòa sắp bắt đầu, chúng ta đi lên trước, có chuyện gì gặp nhau ở tòa rồi nói."
Hai người nhìn thoáng qua Cổ Khánh Nhất, xoay người đi lên bậc thang.
Cổ Khánh Nhất ảo não trở về, mẹ Cổ hỏi: "Con biết hai người kia?"
"Là Kiều Vi Nhã tìm đến giúp cô ta lên tòa."
"Chậc chậc, con tiện nhân này thật đúng là có bản lĩnh, nhà họ Cổ chúng ta không chứa nỗi đại Phật như vậy, xem dáng vẻ hai người kia, không biết Kiều Vi Nhã đã ngủ với bọn hắn bao nhiêu lần rồi bọn hắn mới giúp cô ta lên tòa." Ánh mắt bà ta vẫn nhìn theo hướng luật sư Cố và luật sư Gia Cát.
Cổ Khánh Nhất thấp giọng nói: "Mẹ, đừng nói lung tung."
"Mẹ nói lung tung, con xem đức hạnh con tiện nhân kia là gì, thứ như cô ta ngay cả con trai cũng sinh không được, nếu không bồi người ta ngủ, người ta chịu giúp nó lên tòa sao? Mẹ đoán nó tham gia được quân ngũ không chừng cũng do ngủ với người ta." Bà ta lải nhải dẫn đến mọi người ngồi bên cạnh đầu quay qua ngó nhìn.
Bà ta càng nói càng hăng, một bà nhịn không được xen miệng nói: "Bà chị này, các người đến là cũng muốn lên tòa sao ?"
"Phải, con dâu tôi tố cáo con trai tôi, muốn ly hôn với nó."
Bà lão gầy gật đầu: "Tôi thì đến tố con dâu tôi, một năm bọn chúng mới cho tôi một ngàn tệ tiền sinh hoạt, bà nói xem bây giờ cái gì chũng đắt đến đòi mạng, ngay cả mua đồ ăn tôi cũng luyến tiếc ăn."
Bà ta đắc ý nói: "Sao bà không ầm ĩ với chúng, một tháng con tôi đưa cho tôi một ngàn, còn chưa bao gồm phí điện nước, phí điện thoại, tôi còn thấy chưa đủ dùng. Bà liền làm loạn với bọn chúng, dù nghỉ hưu nhưng so với bọn trẻ mình cũng phải hưởng quyền lợi. Bọn chúng không biết xấu hổ như thế bà còn bày khuôn mặt này làm gì."
Bà lão gầy hâm mộ nhìn bà ta: "Bà chị, tôi cũng không có mệnh tốt như bà, con tôi không ăn học đến chốn chỉ học được một tay nghề, bây giờ đang làm ở nhà xưởng, tiền lương một tháng đến tay con dâu còn chưa đến một nửa, tiền trong nhà đều do con dâu cung cấp, từng phần rõ ràng làm sao làm loạn, lần trước có cãi một trận, con dâu tôi muốn ly hôn, còn dẫn theo cháu trai của tôi nên tôi mới đến đây, bà nói xem, ông nhà tôi bán thân bất toại, một mình tôi chăm lo cho ông ấy còn chưa xong, sao còn sức mang theo cháu trai, haizz, nếu không phải thật sự không còn cách tôi cũng không muốn ra tòa đâu."
"Tôi nói này, bà đúng là quá thành thật, con dâu đã gả vào cửa chính là người của mình, tiền nó kiếm được tất cả đều là của bà, dám không cho thì ép nó chết, mỗi ngày đến đơn vị nó làm loạn, tôi không tin không thu phục được nó… Bất quá cũng phải nói lại, số bà cũng tốt, có cháu trai…" Bà ta không nghe gì chợt nghe nhà người ta có cháu trai.
"Haizz, tròng mắt còn không hơn, làm gì trong chờ vào hốc mắt." Bà lão gầy cúi đầu ra nước mắt.
Cổ Khánh Nhất ngồi một bên nghe rất rõ, trong lòng không tự chủ được so sánh vợ người ta với vợ mình, đúng vậy, Kiều Vi Nhã so với con dâu nhà người ta tuyệt đối là hơn.
"Khánh Nhất, chúng ta đi thôi, đến giờ rồi."
Cổ Lễ bình tĩnh dẫn hai mẹ con lên lầu hai.
Trên ghế đã ngồi đầy người, đều là chờ mở phiên toà.
Cổ Khánh Nhất tựa vào cửa sổ bên cạnh, nhìn xung quanh, vẫn không thấy bòng dáng Kiều Vi Nhã, mười phút mữa sẽ mở phiên toà, không biết cô ở đâu, chẳng lẽ ngày hôm nay cũng không đến sao?
Đi phía sau bọn họ chính là Tiêu San và bảo mẫu.
Bụng của Tiêu San đã lộ rõ ràng, bên má cô ta có những vệt rám giống như bị nắng cháy giữa ngày hè.
Cổ Khánh Nhất kinh hoàng nhìn hai người đối diện.
Quay đầu, hắn lại nhìn thoáng qua luật sư Gia Cát và luật sư Cố, hai người đều tràn đầy tự tin, bộ dáng như đã định liệu trước, một nóng một lạnh đảo mắt qua nhìn hắn rồi bắt đầu nghe thư ký nghiêm mặt đọc điều lệ của tòa: "Toàn thể đứng dậy, phía dưới nghe đọc kỷ luật của tòa án: Một, chưa cho phép không thể tùy ý tiến vào nơi thẩm định. Hai, không thể vỗ tay ồn ào gây trở ngại thẩm phán làm việc. Ba, trong lúc tố tụng song phương không thể phát sinh tranh cãi. Bốn, không thể ghi âm chụp ảnh.Năm, chưa cho phép không thể lên tiếng. Sáu, không được cung cấp thông tin giả..."
Vừa đọc xong, mẹ Cổ ở dưới nhỏ giọng nói thầm một câu, thư ký tòa án nhìn lướt qua bà ta: "Thỉnh chú ý kỷ luật."
Bà ta không hé răng, chánh án và hai phẩm phán viên từ cửa hông đi ra, đều trang nghiêm ngồi vào vị trí của mình.
Thư ký tuyên bố xong kỷ luật tòa án, mời chánh án và hai phẩm phán viên vào, thẩm tra thân phận của nguyên, bị cáo, xác minh không có sai lầm, tuyên bố mở phiên toà.
Sau đó chính là bên nguyên cáo Kiều Vi Nhã trần từ.
Luật sư nguyên cáo nghiêm túc nói ra những việc Cổ Khánh Nhất đã làm ở bên ngoài, cùng với quá trình chị em Tiêu San theo dõi, bắt cóc Kiều Vi Nhã.
Tiêu San kích động ngắt lời: "Quan toà, tôi không có cho tiền bảo người theo dõi Kiều Vi Nhã, càng không thể nào bắt cóc cô ta."
Chánh án lạnh nhạt gõ chùy: "Bị cáo, yên lặng!"
Luật sư Gia Cát đưa tất cả chứng cứ xác thực trình cho chánh án, tiếng khóc của Tiêu San đột nhiên biến thành rủa oán: "Quan toà, giữa tôi và Cổ Khánh Nhất không phải thật sự yêu nhau, tôi là vì tiền, hắn ta đáp ứng cho tôi tiền, tôi mới cùng một chỗ với hắn."
Thẩm phán viên nghiêm túc nói: "Phía dưới tiến hành toà án điều tra, nguyên cáo trần thuật thỉnh cầu tố tụng."
Luật sư Gia Cát đứng lên, bắt đầu trần thuật lý do Kiều Vi Nhã yêu cầu ly hôn.
Còn chưa nói xong, mẹ Cổ liền đứng lên: "Con tiện nhân Kiều Vi Nhã, nó là đồ đê tiện, đừng nói hươu nói vượn, tất cả đều nói bậy, nó sinh không được con, còn không cho chúng tôi tìm, chẳng lẽ muốn nhà họ Cổ chúng tôi tuyệt hậu sao?"
Sắc mặt chánh án trầm xuống, bảo: "Vị này, đây là toà án, không được quấy nhiễu trật tự phiên tòa, không được mắng chửi người."
"Con tôi lên tòa, tôi mà không đến, con tôi bị nghẹn khuất mà chết. Bà ta chỉ vào hai luật sư nói: "Hai tên luật sư này, nhất định đã ngủ với con tiện nhân kia, bằng không sao chịu giúp con tiện nhân đó lên tòa."
Cổ Lễ vừa muốn ngăn bà ta lại, nhưng bà ta nói chuyện liền như pháo bắn liên thanh.
Chánh án nhỏ giọng nói với phẩm phán viên một câu, thẩm phán viên đi ra ngoài, rất nhanh, hai người cảnh sát toà án đi vào mang bà ta ra ngoài, luật pháp tôn nghiêm, không phải có quyền thế mà có thể tùy ý chà đạp.
Cổ Lễ không thể làm gì khác hơn là đi theo ra ngoài, chuyện này, lớn có nhỏ có, trước tiên ông phải đi tìm người, giữ được bà vợ của mình thì vẫn còn được.
Cổ Khánh Nhất lúng túng nói lời xin lỗi với hai vị luật sư, nhưng hai người cũng không nể mặt của hắn.
Luật sư Gia Cát tiếp tục phân trần.
"Luật sư nguyên cáo, xin trần thuật lý do và chứng cứ của anh."
Luật sư lấy một xấp tư liệu phồng lên.
Khi anh trình lên tất cả chứng cứ, Cổ Khánh Nhất biến sắc, lên tiếng phủ nhận.
Luật sư Gia Cát không chút hoang mang, xin chánh án phê chuẩn mang nhân chứng đi vào.
Thấy ba nhân chứng đồng thời xuất hiện, Cổ Khánh Nhất biết, ngày cuối cùng của hắn đã đến.
Tiêu San oán độc liếc mắt nhìn Cổ Khánh Nhất, khi chánh án hỏi cô ta, cô ta không chậm trễ thú nhận.
Tiêu San lại một lần nữa nhớ lại câu nói đã lâu không gặp kia của Kiều Vi Nhã, bây giờ cô ta đã hiểu rõ, đã lâu là có ý gì.
Khi cô ta đang ở trong biệt thự phơi nắng, bảo mẫu mang người vào nói sự việc đã bại lộ, cũng may, đứa bé này vẫn an toàn ở trong bụng của cô ta, nếu không, cô ta phải phải chỉ bị giam giữ tại nhà thôi đâu, thì ra, Tiêu Nham tìm kiếm khắp nơi đang tiến vào, thì ra, bảo mẫu đã bị người của đối phương thu mua.
Tất cả chứng cớ đặt ở trước mắt, Cổ Khánh Nhất nói không ra lời.
Hắn chỉ nói một câu: "Là lỗi của tôi, tôi và Tiêu San đã cắt đứt quan hệ."
"Anh và Tiêu San cắt đứt quan hệ, sao Tiêu San lại ở gia đình dưới quê của anh, tại sao mỗi tháng anh phải chuyển cho cô ta năm vạn tệ dưỡng thai, còn thuê bảo mẫu chăm sóc, tại sao mẹ của anh lại ở dưới quê cổ động tuyên dương cô ta là vợ của anh, chứng cứ sáng rõ, người ở huyện C bao gồm thân nhân bạn bè của anh đều cho rằng vợ của anh là Tiêu San mà không phải Kiều Vi Nhã, Cổ Khánh Nhất, khi anh đã biết vợ mình là quân nhân, vẫn còn tiếp tục lén lút ở bên ngoài, anh có biết đây là hành động gì không?"
Đầu Cổ Khánh Nhất nổ vang một tiếng, trong thời gian một tháng, Lý Bác Cừ cho bọn họ một tháng, trên thực tế, không phải cho hắn, mà là cho Kiều Vi Nhã, hắn không có bất kỳ chứng cứ nào.
Ba của hắn lại mù quáng tìm người.
Chính hắn cũng là nhân viên chấp pháp, hắn biết rõ những chứng cứ này đối với hắn mà nói có ý gì, hôm nay, hắn đừng mơ tưởng toàn thân lui ra ngoài.
Liếc mắt nhìn Tiêu San, Tiêu San cũng ở đây nhìn hắn, trong ánh mắt của từng người đã không còn thấy bóng dáng của tình yêu cho rằng đẹp đẽ kia, thì ra phía dưới lớp tình yêu chính là dục vọng xấu xí không ngừng, bọn họ cùng tiến vào bẫy rập của tham lam, bị cắn nuốt không còn nhân tính.
"Cổ Khánh Nhất, mời trả lời!"
Cổ Khánh Nhất tái nhợt lắc đầu.
Tiêu San đột nhiên hô to: "Quan toà, tôi cũng không biết Kiều Vi Nhã là quân nhân."
Qua sự cho phép của chánh án, luật sư Cố nói: "Tiêu San, chuyện Kiều Vi Nhã là quân nhân, cô phải biết rõ sự tình, mẹ của Cổ Khánh Nhất và cô thuê thám tử tư, cũng đã nói chân tướng cho cô biết, thế nên, cô mới đồng ý trốn về quê của Cổ Khánh Nhất, đúng không?"
Luật sư Cố lấy chứng cứ ra, trình lên cho chánh án.
Tiêu San đột nhiên ôm bụng lớn tiếng nói: "Bụng của tôi đau, ai u. . . . . . Đau chết mất."
Luật sư Cố và luật sư Gia Cát rốt cuộc hiểu tại sao Elaine lại không để cho Kiều Vi Nhã ra toà rồi, người nhà như vậy, căn phải không phải là người thiện lương như Kiều Vi Nhã đối phó được.
Chánh án tuyên bố tạm ngưng phiên tòa.
………………………
Cổ Lễ mới vừa tìm người, cuối cùng cũng ép chuyện của mẹ Cổ xuống, chờ ông vội vã chạy về tòa án, người đã đi, lầu đã trống.
Cổ Lễ tìm người hỏi, thế mới biết đầu đuôi câu chuyện, đây cũng không phải là án ly hôn đơn giản, con trai phạm vào luật pháp, phá hư quân cưới, tội này nhất định chạy không thoát được.
Càng làm cho ông khiếp sợ là Kiều Vi Nhã lại tìm được Tiêu San, Tiêu San đã bị giám thị, cho nên, con gái của Thái Kiến Phi mới nói hắn ta đã đến tỉnh thành đi họp.
Hiện tại, bọn họ hoàn toàn ở thế bị động.
Bởi vì tình trạng đột phát của Tiêu San, hội thẩm nghiên cứu quyết định, thứ Tư tuần sau mở phiên tòa lần nữa.
Cổ Khánh Nhất đuổi theo luật sư Gia Cát và luật sư Cố xuống lầu, đây là cơ hội cuối cùng của hắn rồi, nếu như Kiều Vi Nhã không truy cứu, chuyện này vẫn có thể xoay chuyển, hắn tin chắc Kiều Vi Nhã tuyệt đối có năng lực này.
Luật sư Gia Cát căn bản không muốn nói chuyện với hắn, luật sư Cố vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa , duy trì phong độ nho nhã.
Ngờ đâu, uyển chuyển từ chối mới là khó đối phó nhất, vô luận Cổ Khánh Nhất khẩn cầu luật sư Cố thế nào, lời nói ra đều như gió thoảng qua tai, không làm gì được, luật sư Cố luôn nói lảng sang chuyện khác, chính là không chịu cho hắn chút thoải mái nào, cũng không nói rốt cuộc Kiều Vi Nhã đang ở đâu, tóm lại một câu nói, hắn không thấy được Kiều Vi Nhã .
Cổ Khánh Nhất biết, nếu như chánh án phán quyết xuống, hắn nhất định mang tội phá hư quân cưới, thì hắn phải ngồi tù, nếu thật sự ngồi tù, cuộc đời của hắn sẽ bị phá hủy.
Hôm nay, dù làm thế nào cũng phải tìm được Kiều Vi Nhã, cho nên, hắn không chờ ba mình mà đi theo luật sư Cố và luật sư Gia Cát ra khỏi tòa án.
Ra khỏi tòa án, luật sư Gia Cát và bảo mẫu đi cùng nhau, luật sư Cố lên một chiếc Audi màu đen, Cổ Khánh Nhất do dự một chút, đón một chiếc xe, đi theo luật sư Cố.
Một đường đi theo, Cổ Khánh Nhất thấy luật sư Cố tiến vào Minh Châu Hào Đình, mà hắn thì không thể vào đó được.
Cổ Khánh Nhất xuống xe taxi, đứng trước cửa oán hận, hôm nay hắn sẽ ở đây ôm cây đợi thỏ, chờ Kiều Vi Nhã xuất hiện.
Nhưng Cổ Khánh Nhất phải thất vọng rồi, bởi vì Kiều Vi Nhã cũng không ở thành phố B.
Bình luận facebook