Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Một tiếng súng nặng nề cùng với một tiếng thét thất thanh của Kỉ Dĩ Ninh bất ngờ truyền ra ngoài, thê lương, hoảng sợ, gần như tuyệt vọng.
Kinh thiên động địa như thế, khiến cho Khiêm Nhân và những người khác đang canh giữ bên ngoài quá sợ hãi, họ lập tức phản xạ có điều kiện chạy vọt vào.
Lao vào phòng rồi ngay lập tức dừng lại bước chân, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, mặc dù là người đi theo Đường Dịch từ nhỏ như Doãn Khiêm Nhân cũng không chịu được mà bị dọa đến hồn bay phách tán.
Vai trái của Đường Dịch, máu đỏ tươi đang nở rộ một vùng, dần dần làm ướt sũng áo sơ mi của anh. Chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống dưới, từng giọt từng giọt một, liên tiếp, dày đặc, trong nháy mắt mùi máu tươi đã thổi quét toàn bộ không gian.
Mà anh lại mặc kệ tất cả đau đớn.
Phóng ra toàn bộ hoa lệ, ý cười trên môi mờ nhạt như bị phủ một lớp sương mù, đáy mắt là một màu đen sâu không thấy đáy, cả người lộ ra hơi thở sa đọa, mang theo vẻ đẹp hủy diệt khuynh thành.
Kỉ Dĩ Ninh khóc đến mức dường như không nhìn rõ mặt anh, cô vừa khóc vừa lắc đầu, cầu anh không cần chết như vậy, cầu anh buông tay cô ra.
Vừa rồi anh buộc cô nổ súng, cô đã dùng hết sức lực để cho họng súng trật phương hướng, sau đó trơ mắt nhìn viên đạn bắn ra, đột ngột xuyên thẳng vào vai trái của anh, anh lại mặc kệ tất cả, trên mặt một chút cảm xúc dao động phập phồng cũng không có.
Cô khóc lóc giải thích, khóc nói với anh, vừa rồi không phải cô cố ý, cô bị anh dọa nên mới nói mà không kịp suy nghĩ, về sau cô sẽ không bao giờ nói những lời này nữa, sẽ không dùng Đường Kính để làm tổn thương anh.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, cười rộ lên không hề có chút độ ấm nào. Giống như dù ngay giây sau đó thế giới có sụp đổ trước mặt anh, anh cũng không thèm chớp mắt để ý.
Ồ, Dĩ Ninh, em không hề biết, lời nói vô tình của em, mới được gọi là tổn thương nhất.
Đường Dịch vẫn đang quỳ trước mặt Kỉ Dĩ Ninh, anh nắm chặt lấy tay cô, buộc cô không thể di chuyển.
Anh yên lặng nhìn cô, khẽ cười một tiếng, biểu tình dung túng.
“Bắn trật……” Anh thản nhiên hỏi:“…… Là do em luyến tiếc, hay là không dám?”
Không đợi cô trả lời, anh liền cho cô lựa chọn,“…… Nếu là không dám, anh lại cho em một cơ hội nữa.”
Khiêm Nhân bất ngờ bị dọa đến hồn bay phách tán.
“Dịch thiếu –!”
Nếu bị súng lục tự động trực tiếp bắn vào chân tay, xác suất tử vong là 20%. Mà Đường Dịch trước mắt đã bị mất máu nhiều như vậy còn không buông tha chính mình, rõ ràng là đang liều mạng.
Khiêm Nhân lúc này ra lệnh cho cấp dưới ở phía sau.
“Gọi điện thoại cho bác sĩ Thiệu! Tôi lập tức đưa Dịch thiếu đi bệnh viện, bảo anh ấy ở bệnh viện chuẩn bị giải phẫu!”
“Vâng!”
Vừa giao việc xong, trong phòng ngủ bất ngờ truyền ra một tiếng nói tức giận lạnh như băng.
“Ai cho phép các người vào?! Cút hết đi –!!”
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian tĩnh lặng một giây.
Đối với Đường Dịch, bọn họ vâng lời đã thành thói quen, từng chữ anh nói, từng câu, từng động tác nhỏ, bọn họ đã có thói quen tuân lệnh từ lâu rồi. Giống như đã thành một loại trực giác, một loại bản năng, không phản kháng anh, toàn tâm ở bên cạnh người, đi theo từng bước chân của anh.
Đường Dịch.
Nhiều năm như vậy, trong thế giới bạo lực đẫm máu, người đàn ông này đã mang đến một loại logic không có đạo lý, một loại đạo lý là chỉ cần theo đuổi người thông minh sẽ được an toàn, khi bọn họ mang theo loại logic này vào cuộc sống, đã phát hiện ra, Đường Dịch là đúng, hơn nữa, chỉ có anh là đúng.
Bọn họ bị anh khống chế, cho dù ngay từ đầu tuyệt đối không cho là như thế.
Đối với Đường Dịch, quyến luyến và nhìn theo đã sớm biến mất, còn lại chỉ có tuân theo. Vì thế trên phương diện này, anh đã tiến vào rất sâu.
Phản kháng Đường Dịch, cũng phải có mười hai vạn phần dũng khí.
Khiêm Nhân cắn chặt răng, bước nhanh về phía trước.
Đường Dịch giận dữ,“Doãn Khiêm Nhân –!!”
“Thực xin lỗi, Dịch thiếu.”
Khiêm Nhân không nghe theo mệnh lệnh của anh mà từ từ đi về phía anh, ở phía sau anh ra tay rất nhanh, một lực giáng xuống, đã khống chế lực đạo vừa đủ khiến cho Đường Dịch lâm vào hôn mê.
Khiêm Nhân ôm lấy Đường Dịch, thấy máu đã ướt sũng áo sơ mi của Đường Dịch, lòng Khiêm Nhân đang nóng như lửa đốt, rốt cục không nhịn được mà hướng về phía Kỉ Dĩ Ninh rống to:“Cô đã làm gì với anh ấy?!”
“Tôi……”
“Cô có biết là anh ấy không thể xảy ra việc gì được không?” Vì quá lo lắng mà Khiêm Nhân càng quát to hơn với cô:“Toàn bộ Đường gia đều nghe theo anh ấy, bên ngoài kia có bao nhiêu người muốn anh ấy chết, vậy mà cho tới bây giờ anh ấy cũng không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là cô đã làm gì với anh ấy mà anh ấy có thể bị thương thành như vậy?!”
**** **** ****
Rạng sáng.
Đêm nay bóng đêm đặc biệt dày đặc, sương mù nổi lên, toàn bộ thế giới đều lâm vào hoảng hốt, nhìn không thật, mà giống như ảo ảnh, ẩn ẩn có bi thương và yên tĩnh dao động trong đó.
Một chiếc xe Rolls-Royce lao mình giữa bóng đêm, dừng ngay trước cửa ra vào của một bệnh viện tư nhân hàng đầu, tiếng phanh chói tai vang lên, tựa như muốn nói lên tâm tình của chủ nhân chiếc xe thể thao này, lo lắng không yên.
Mở cửa xe, Đường Kính vội vàng bước xuống, vung tay đóng sầm cửa xe lại.
Vài cấp dưới của Đường gia đang đứng chờ ở cửa vội vàng tiến lên, cúi đầu nói:“Kính thiếu.”
“Anh ấy đâu?”
“Ở phòng bệnh trên tầng tám, bác sĩ Thiệu vừa làm xong giải phẫu.”
Lời còn chưa dứt, Đường Kính đã vội vàng sải bước đi vào bệnh viện.
Thang máy đặc biệt lên đến tầng tám, Đường Kính đi ra thang máy, nhắm thẳng phòng bệnh mà đi.
Cẩn thận vặn tay nắm ngoài cửa phòng, Đường Kính đẩy cửa bước vào, ánh mắt chạm ngay đến người bệnh đang nằm trên giường kia, cả người đột nhiên không thể chịu được mà run lên.
Đường Dịch đang trong giấc ngủ sâu, lông mi dài nhắm chặt, thoải mái yên tĩnh. Hào quang quyến rũ bị rút đi, chỉ chừa lại lớp sơn đẹp đẽ, lẳng lặng nở rộ, mị hoặc ánh mắt mọi người. Hoàn toàn đã không có khả năng phản kháng, bạo lực tiêu tán, chỉ lưu lại một hình dáng thuần túy, yếu ớt đến mức khiến người ta không đành lòng thừa nhận, một người như vậy, lại có thể là Đường Dịch sao.
Kỉ Dĩ Ninh nắm tay anh, canh giữ bên người anh, từng giây từng phút.
Cô chăm chú nhìn vào đôi môi anh, sẽ rõ ràng thấy anh đang bị thương. Đôi môi tái nhợt, mím chặt, môi dưới còn lưu lại vết cắn, là dấu vết ủy khuất của anh.
Cô khóc mà không hề có tiếng động nào.
Cuối cùng cũng biết, ừm, thì ra, đối với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh lại xuống tay nặng như vậy.
Thiệu Kì Hiên lôi kéo Đường Kính đi ra bên ngoài hành lang dài.
Đường Kính mang thần sắc lo lắng, hỏi:“Xảy ra chuyện gì ?”
Hôm nay Đường Kính không ở công ty mà ở bên ngoài bàn chuyện kinh doanh. Chạng vạng bỗng nhiên nhận được điện thoại của Khiêm Nhân, người kia hoàn toàn không nói rõ đã có chuyện gì xảy ra, Đường Kính chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến câu ‘Dịch thiếu trúng đạn’ chỉ cần bốn chữ này, cũng đủ khiến Đường Kính sợ tới mức bất chấp trong tay còn có giao dịch tiền tỷ chưa bàn xong, lỗ mãng đứng dậy rời đi trước mặt khách hàng.
Đường Kính so với ai khác đều rõ ràng hơn, đã nhiều năm như vậy, tuy rằng Đường Dịch cho tới bây giờ luôn bị hãm sâu giữa trung tâm vòng xoáy nguy hiểm, nhưng chưa một ai có thể chân chính làm tổn thương anh. Người kia, thủ đoạn phòng thân khiến người ta hoa cả mắt, không nói đến bên người còn có rất nhiều cấp dưới bảo vệ anh, thay anh chắn súng cũng có khối người, muốn anh ấy bị thương cũng không phải chuyện dễ.
Kì Hiên lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi cảm thán nói:“Anh có biết không, vừa rồi lúc ở trên bàn mổ, ngay cả mặt anh ấy tôi cũng không dám nhìn, sợ thấy rõ là anh ấy, tay sẽ run lên. Đường Kính, tôi và anh đều biết, Đường Dịch kia, từ nhỏ đến lớn đều có nhiều người theo anh ấy đến vậy, nuông chiều từ bé, trên người ngay cả một vết sẹo cũng không có, càng đừng nói đến chuyện bị súng bắn……”
“Không phải lúc đó anh ấy ở cùng Dĩ Ninh à?” Đường Kính nghĩ mãi mà vẫn không rõ:“Tính cách như Kỉ Dĩ Ninh, nói chuyện cùng Đường Dịch thật sự có thể dẫn đến tình huống này?”
Nếu đổi lại là Tô Tiểu Miêu cả ngày kêu đánh kêu giết, Đường Dịch và cô ấy cãi nhau, anh còn thấy có lý……[ Tiểu Miêu:= =]
Kì Hiên nhìn anh, ánh mắt bỗng có ý nửa cười nửa không.
Đường Kính càng căng thẳng hơn,“Này, anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?”
Kì Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười, thở dài nói cho anh.
“…… Kỉ Dĩ Ninh à, lấy tiêu chuẩn của anh, đi so sánh với Đường Dịch.”
Đường Kính:“……”
Nửa ngày mới hoàn hồn, Đường Kính cứng ngắc đáp một chữ:“…… A?”
Kì Hiên cười cười,“Anh biết không, loại chuyện này trước kia cũng không phải chưa từng có, năm đó người ở Đường gia có ý định phản đối Đường Dịch cơ bản là đều lấy anh làm lý do. Ai cũng biết, anh và Đường Dịch làm việc hoàn toàn trái ngược nhau, anh khẳng định, chẳng khác nào toàn bộ phủ định Đường Dịch. Điều này đã nghe rất nhiều rồi, Đường Dịch chưa bao giờ có thể để chuyện gì ở trong lòng, dù sao anh ấy cũng chỉ làm theo ý mình, mặc kệ người khác nói cái gì, đối với anh ấy mà nói thì cũng chỉ như mẩu giấy vụn mà thôi. Nhưng sau đó……”
Kì Hiên ngoắc ngoắc khóe môi, bất đắc dĩ thở dài,“…… Kỉ Dĩ Ninh không biết, những điều đó, người khác có thể nói, nhưng cô ấy không thể nói……. Bởi vì, Đường Dịch có thể thật nghiêm túc mà xem xét nó.”
Kinh thiên động địa như thế, khiến cho Khiêm Nhân và những người khác đang canh giữ bên ngoài quá sợ hãi, họ lập tức phản xạ có điều kiện chạy vọt vào.
Lao vào phòng rồi ngay lập tức dừng lại bước chân, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, mặc dù là người đi theo Đường Dịch từ nhỏ như Doãn Khiêm Nhân cũng không chịu được mà bị dọa đến hồn bay phách tán.
Vai trái của Đường Dịch, máu đỏ tươi đang nở rộ một vùng, dần dần làm ướt sũng áo sơ mi của anh. Chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống dưới, từng giọt từng giọt một, liên tiếp, dày đặc, trong nháy mắt mùi máu tươi đã thổi quét toàn bộ không gian.
Mà anh lại mặc kệ tất cả đau đớn.
Phóng ra toàn bộ hoa lệ, ý cười trên môi mờ nhạt như bị phủ một lớp sương mù, đáy mắt là một màu đen sâu không thấy đáy, cả người lộ ra hơi thở sa đọa, mang theo vẻ đẹp hủy diệt khuynh thành.
Kỉ Dĩ Ninh khóc đến mức dường như không nhìn rõ mặt anh, cô vừa khóc vừa lắc đầu, cầu anh không cần chết như vậy, cầu anh buông tay cô ra.
Vừa rồi anh buộc cô nổ súng, cô đã dùng hết sức lực để cho họng súng trật phương hướng, sau đó trơ mắt nhìn viên đạn bắn ra, đột ngột xuyên thẳng vào vai trái của anh, anh lại mặc kệ tất cả, trên mặt một chút cảm xúc dao động phập phồng cũng không có.
Cô khóc lóc giải thích, khóc nói với anh, vừa rồi không phải cô cố ý, cô bị anh dọa nên mới nói mà không kịp suy nghĩ, về sau cô sẽ không bao giờ nói những lời này nữa, sẽ không dùng Đường Kính để làm tổn thương anh.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, cười rộ lên không hề có chút độ ấm nào. Giống như dù ngay giây sau đó thế giới có sụp đổ trước mặt anh, anh cũng không thèm chớp mắt để ý.
Ồ, Dĩ Ninh, em không hề biết, lời nói vô tình của em, mới được gọi là tổn thương nhất.
Đường Dịch vẫn đang quỳ trước mặt Kỉ Dĩ Ninh, anh nắm chặt lấy tay cô, buộc cô không thể di chuyển.
Anh yên lặng nhìn cô, khẽ cười một tiếng, biểu tình dung túng.
“Bắn trật……” Anh thản nhiên hỏi:“…… Là do em luyến tiếc, hay là không dám?”
Không đợi cô trả lời, anh liền cho cô lựa chọn,“…… Nếu là không dám, anh lại cho em một cơ hội nữa.”
Khiêm Nhân bất ngờ bị dọa đến hồn bay phách tán.
“Dịch thiếu –!”
Nếu bị súng lục tự động trực tiếp bắn vào chân tay, xác suất tử vong là 20%. Mà Đường Dịch trước mắt đã bị mất máu nhiều như vậy còn không buông tha chính mình, rõ ràng là đang liều mạng.
Khiêm Nhân lúc này ra lệnh cho cấp dưới ở phía sau.
“Gọi điện thoại cho bác sĩ Thiệu! Tôi lập tức đưa Dịch thiếu đi bệnh viện, bảo anh ấy ở bệnh viện chuẩn bị giải phẫu!”
“Vâng!”
Vừa giao việc xong, trong phòng ngủ bất ngờ truyền ra một tiếng nói tức giận lạnh như băng.
“Ai cho phép các người vào?! Cút hết đi –!!”
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian tĩnh lặng một giây.
Đối với Đường Dịch, bọn họ vâng lời đã thành thói quen, từng chữ anh nói, từng câu, từng động tác nhỏ, bọn họ đã có thói quen tuân lệnh từ lâu rồi. Giống như đã thành một loại trực giác, một loại bản năng, không phản kháng anh, toàn tâm ở bên cạnh người, đi theo từng bước chân của anh.
Đường Dịch.
Nhiều năm như vậy, trong thế giới bạo lực đẫm máu, người đàn ông này đã mang đến một loại logic không có đạo lý, một loại đạo lý là chỉ cần theo đuổi người thông minh sẽ được an toàn, khi bọn họ mang theo loại logic này vào cuộc sống, đã phát hiện ra, Đường Dịch là đúng, hơn nữa, chỉ có anh là đúng.
Bọn họ bị anh khống chế, cho dù ngay từ đầu tuyệt đối không cho là như thế.
Đối với Đường Dịch, quyến luyến và nhìn theo đã sớm biến mất, còn lại chỉ có tuân theo. Vì thế trên phương diện này, anh đã tiến vào rất sâu.
Phản kháng Đường Dịch, cũng phải có mười hai vạn phần dũng khí.
Khiêm Nhân cắn chặt răng, bước nhanh về phía trước.
Đường Dịch giận dữ,“Doãn Khiêm Nhân –!!”
“Thực xin lỗi, Dịch thiếu.”
Khiêm Nhân không nghe theo mệnh lệnh của anh mà từ từ đi về phía anh, ở phía sau anh ra tay rất nhanh, một lực giáng xuống, đã khống chế lực đạo vừa đủ khiến cho Đường Dịch lâm vào hôn mê.
Khiêm Nhân ôm lấy Đường Dịch, thấy máu đã ướt sũng áo sơ mi của Đường Dịch, lòng Khiêm Nhân đang nóng như lửa đốt, rốt cục không nhịn được mà hướng về phía Kỉ Dĩ Ninh rống to:“Cô đã làm gì với anh ấy?!”
“Tôi……”
“Cô có biết là anh ấy không thể xảy ra việc gì được không?” Vì quá lo lắng mà Khiêm Nhân càng quát to hơn với cô:“Toàn bộ Đường gia đều nghe theo anh ấy, bên ngoài kia có bao nhiêu người muốn anh ấy chết, vậy mà cho tới bây giờ anh ấy cũng không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là cô đã làm gì với anh ấy mà anh ấy có thể bị thương thành như vậy?!”
**** **** ****
Rạng sáng.
Đêm nay bóng đêm đặc biệt dày đặc, sương mù nổi lên, toàn bộ thế giới đều lâm vào hoảng hốt, nhìn không thật, mà giống như ảo ảnh, ẩn ẩn có bi thương và yên tĩnh dao động trong đó.
Một chiếc xe Rolls-Royce lao mình giữa bóng đêm, dừng ngay trước cửa ra vào của một bệnh viện tư nhân hàng đầu, tiếng phanh chói tai vang lên, tựa như muốn nói lên tâm tình của chủ nhân chiếc xe thể thao này, lo lắng không yên.
Mở cửa xe, Đường Kính vội vàng bước xuống, vung tay đóng sầm cửa xe lại.
Vài cấp dưới của Đường gia đang đứng chờ ở cửa vội vàng tiến lên, cúi đầu nói:“Kính thiếu.”
“Anh ấy đâu?”
“Ở phòng bệnh trên tầng tám, bác sĩ Thiệu vừa làm xong giải phẫu.”
Lời còn chưa dứt, Đường Kính đã vội vàng sải bước đi vào bệnh viện.
Thang máy đặc biệt lên đến tầng tám, Đường Kính đi ra thang máy, nhắm thẳng phòng bệnh mà đi.
Cẩn thận vặn tay nắm ngoài cửa phòng, Đường Kính đẩy cửa bước vào, ánh mắt chạm ngay đến người bệnh đang nằm trên giường kia, cả người đột nhiên không thể chịu được mà run lên.
Đường Dịch đang trong giấc ngủ sâu, lông mi dài nhắm chặt, thoải mái yên tĩnh. Hào quang quyến rũ bị rút đi, chỉ chừa lại lớp sơn đẹp đẽ, lẳng lặng nở rộ, mị hoặc ánh mắt mọi người. Hoàn toàn đã không có khả năng phản kháng, bạo lực tiêu tán, chỉ lưu lại một hình dáng thuần túy, yếu ớt đến mức khiến người ta không đành lòng thừa nhận, một người như vậy, lại có thể là Đường Dịch sao.
Kỉ Dĩ Ninh nắm tay anh, canh giữ bên người anh, từng giây từng phút.
Cô chăm chú nhìn vào đôi môi anh, sẽ rõ ràng thấy anh đang bị thương. Đôi môi tái nhợt, mím chặt, môi dưới còn lưu lại vết cắn, là dấu vết ủy khuất của anh.
Cô khóc mà không hề có tiếng động nào.
Cuối cùng cũng biết, ừm, thì ra, đối với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh lại xuống tay nặng như vậy.
Thiệu Kì Hiên lôi kéo Đường Kính đi ra bên ngoài hành lang dài.
Đường Kính mang thần sắc lo lắng, hỏi:“Xảy ra chuyện gì ?”
Hôm nay Đường Kính không ở công ty mà ở bên ngoài bàn chuyện kinh doanh. Chạng vạng bỗng nhiên nhận được điện thoại của Khiêm Nhân, người kia hoàn toàn không nói rõ đã có chuyện gì xảy ra, Đường Kính chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến câu ‘Dịch thiếu trúng đạn’ chỉ cần bốn chữ này, cũng đủ khiến Đường Kính sợ tới mức bất chấp trong tay còn có giao dịch tiền tỷ chưa bàn xong, lỗ mãng đứng dậy rời đi trước mặt khách hàng.
Đường Kính so với ai khác đều rõ ràng hơn, đã nhiều năm như vậy, tuy rằng Đường Dịch cho tới bây giờ luôn bị hãm sâu giữa trung tâm vòng xoáy nguy hiểm, nhưng chưa một ai có thể chân chính làm tổn thương anh. Người kia, thủ đoạn phòng thân khiến người ta hoa cả mắt, không nói đến bên người còn có rất nhiều cấp dưới bảo vệ anh, thay anh chắn súng cũng có khối người, muốn anh ấy bị thương cũng không phải chuyện dễ.
Kì Hiên lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi cảm thán nói:“Anh có biết không, vừa rồi lúc ở trên bàn mổ, ngay cả mặt anh ấy tôi cũng không dám nhìn, sợ thấy rõ là anh ấy, tay sẽ run lên. Đường Kính, tôi và anh đều biết, Đường Dịch kia, từ nhỏ đến lớn đều có nhiều người theo anh ấy đến vậy, nuông chiều từ bé, trên người ngay cả một vết sẹo cũng không có, càng đừng nói đến chuyện bị súng bắn……”
“Không phải lúc đó anh ấy ở cùng Dĩ Ninh à?” Đường Kính nghĩ mãi mà vẫn không rõ:“Tính cách như Kỉ Dĩ Ninh, nói chuyện cùng Đường Dịch thật sự có thể dẫn đến tình huống này?”
Nếu đổi lại là Tô Tiểu Miêu cả ngày kêu đánh kêu giết, Đường Dịch và cô ấy cãi nhau, anh còn thấy có lý……[ Tiểu Miêu:= =]
Kì Hiên nhìn anh, ánh mắt bỗng có ý nửa cười nửa không.
Đường Kính càng căng thẳng hơn,“Này, anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?”
Kì Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười, thở dài nói cho anh.
“…… Kỉ Dĩ Ninh à, lấy tiêu chuẩn của anh, đi so sánh với Đường Dịch.”
Đường Kính:“……”
Nửa ngày mới hoàn hồn, Đường Kính cứng ngắc đáp một chữ:“…… A?”
Kì Hiên cười cười,“Anh biết không, loại chuyện này trước kia cũng không phải chưa từng có, năm đó người ở Đường gia có ý định phản đối Đường Dịch cơ bản là đều lấy anh làm lý do. Ai cũng biết, anh và Đường Dịch làm việc hoàn toàn trái ngược nhau, anh khẳng định, chẳng khác nào toàn bộ phủ định Đường Dịch. Điều này đã nghe rất nhiều rồi, Đường Dịch chưa bao giờ có thể để chuyện gì ở trong lòng, dù sao anh ấy cũng chỉ làm theo ý mình, mặc kệ người khác nói cái gì, đối với anh ấy mà nói thì cũng chỉ như mẩu giấy vụn mà thôi. Nhưng sau đó……”
Kì Hiên ngoắc ngoắc khóe môi, bất đắc dĩ thở dài,“…… Kỉ Dĩ Ninh không biết, những điều đó, người khác có thể nói, nhưng cô ấy không thể nói……. Bởi vì, Đường Dịch có thể thật nghiêm túc mà xem xét nó.”
Bình luận facebook