Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Khuôn viên biệt phủ của Lục Hoành Lãng…
Lục Tranh cùng Khải Triết tản bộ, thật lâu sau, Lục Tranh mới lên tiếng
- Anh thích em từ khi nào?
- Có lẽ từ khi nhìn thấy bức ảnh em nằm dưới tàng cây, bên cạnh mấy con thú xù xù do Khiết Huệ đăng lên.
- Nói thật cho em biết, năm đó em tham gia nghĩa vụ quân sự bắt buộc với Alpha thì anh có công báo tư thù mà "để ý" đến em không?
- … Thừa nhận có nhưng cũng chỉ bắt mấy lỗi nhỏ nhỏ mấy ngày đầu thôi, về sau anh không có.
- Còn những hôm sau nữa thì anh có dung túng, có khi mắt nhắm mắt mở là do ông cụ em phải không? Em nhớ có lần ông có đến đó nhưng không thăm em, tiếp theo anh liền từ bình thường như mọi người trở nên dung túng cho em muốn chút.
- Phải, cũng vì anh chỉ dung túng cho mình em, anh cũng không thấy biểu hiện đó có gì rõ ràng nhưng không biết sao những người xung quanh mà thấy anh với em đứng gần nhau là y như rằng dùng mấy ánh mắt "biết mà" nhìn chúng ta. Lúc đó em lại không có bình tĩnh như giờ, thấy ánh nhìn người ta tuy không nói gì nhưng lại tỏ thái độ ra mặt, sau đó di chuyển sang chỗ khác cách thật xa anh ra.
- Nhưng em càng tỏ thái độ ra mặt thì mấy người kia lại càng nhìn chúng ta với ánh mắt càng chứa chan nhiều thâm ý hơn bao giờ hết.
- Đó là vì em không biết khi em nổi giận không những không gây căng thẳng cho người khác mà trông rất mị hoặc, tùy tiện chụp một bức cũng có thể dùng làm ảnh bìa tạp chí. Sau khi mất ký ức, rất ít khi em tỏ thái độ.
- Hơn trăm năm tại mạt thế, cái gì xảy ra trên đời cũng chứng kiến hết rồi, cho dù muốn hay không cũng tương đối không dễ bị đả kích nữa.
Khải Triết bỗng dừng lại, kéo Lục Tranh lại phía hắn rồi ôm vào trong lòng.
Lục Tranh có thể chỉ cảm thấy đó là ký ức, là kinh nghiệm từng trải trong cuộc đời nhưng Khải Triết thì khác, nhất là trong năm này đó thông qua quang ảnh mà Lục Hoành Lãng tạo ra, hắn mới chân chính biết được cậu đã trải qua những chuyện gì. Mà hắn lại chỉ có thể xem để biết,và hiểu rõ cậu, ngoài ra không thể làm gì khác.
- Tiếc là anh không thể quay ngược thời gian đến đó đồng hành cùng em.
- Nếu anh muốn qua ngược thời gian về đó thì anh em làm được đó nhưng anh chỉ có thể đứng ngoài nhìn thôi.
- Tại sao?
- Bất kỳ ai cũng không thể thay đổi quá khứ được.
Một lúc sau hai người tách nhau ra, Lục Tranh nắm tay Khải Triết dẫn hắn đi vào con đường lát đá rẽ vào bên trong rừng có chiều rộng nhỏ hơn con đường họ đang đi, Lục Tranh nói:
- Chúng ta đi đường này, dẫu sau cũng chưa đi thử lần nào.
- Có khi nào anh em sẽ có khu vực cấm địa đại loại gì đó trong này không?
- Yên tâm, nếu có thì thực vật xung quanh sẽ nhắc em. Hơn nữa nếu thực sự có cấm địa thì hai chúng ta không phải cứ muốn vào là có thể vào.
Con đường này tuy có nhỏ hơn lại hơi tối nhưng được cái mát mẻ, tránh được ánh nắng mặt trời. Bây giờ ánh nắng còn đang dịu nhẹ nhưng chỉ cần thêm một giờ nữa thôi, sẽ trở nên nóng hơn. Tuy là đặc trưng của dị năng khiến hai người không ngán nóng lạnh nhưng ai đời lại muốn phơi dưới nắng gắt và không khí khô nóng trong khi có thể tản bộ dưới bóng râm với sự mát mẻ.
Không biết do trăm năm mạt thế mài ra hay không, Lục Tranh sống rất thực tế, hằng ngày đều không quá chú trọng vào sự lãng mạn. Thời gian đó sống cùng Lục Hoành Lãng liếc mắt liền đọc suy nghĩ khiến cậu cũng trở nên biểu đạt này nọ. Vậy mà cậu phát hiện khi ở gần Khải Triết, cậu sẽ giao tiếp với hắn khá nhiều. Thậm chí hiện tại còn dùng dị năng mộc hệ phóng ra xung quanh, thúc những hoa ven đường đi đều nở rộ.
Khải Triết vui vì Lục Tranh đang tạo không khí lãng mạn cho hai người nhưng càng nhìn hắn càng thấy hai sai sai, giống như hắn mới là người được sủng chứ không phải hắn sủng cậu.
Đi thêm một lúc, Lục Tranh bỗng dưng dừng lại, nụ cười trên khóe môi cũng tắt ngúm. Khải Triết tiến gần cậu, chưa kịp hỏi nguyên nhân thì cậu đã ngả người ra sau, cả người mềm yếu vô lực được hắn nhanh tay ôm vào trong lòng.
Khải Triết tuy có lo lắng cho cậu nhưng không hoảng loạn, trước Lục Tranh cũng có mấy lần ngã xuống thế này, cũng chỉ diễn ra vài giây, sau đó sẽ bình thường trở lại kèm theo một đoạn ký ức.
Lần này cũng như vậy, Lục Tranh mất khống chế thân thể mà ngã ra, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì. Nhưng chuyện này chỉ diễn ra vài giây, tiếp theo cậu liền khỏe lại nhanh chóng sau cơn choáng. Trong đầu cậu có thêm một đoạn ký ức.
- Em nhớ ra lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lúc nhỏ là như thế nào rồi. Anh em - Lục Hoành Lãng trở về quá khứ thăm em. Bọn em nói chuyện với nhau suốt ba tuần.
- Vậy không ảnh hưởng đến quá khứ sao?
- Không đâu, nếu có ảnh hưởng đến quá khứ thì em căn bản sẽ không thể nhìn thấy anh em cho dù anh ấy có đứng lù lù trước mặt và không dùng dị năng để ẩn thân. Nói đúng hơn thì quá khứ vốn nên diễn ra là em gặp anh em lúc còn nhỏ.
- Vậy, anh ấy trở về quá khứ muốn thông qua em để chỉnh anh lúc anh còn nhỏ?
- Hẳn là vậy.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!
Lục Tranh cùng Khải Triết tản bộ, thật lâu sau, Lục Tranh mới lên tiếng
- Anh thích em từ khi nào?
- Có lẽ từ khi nhìn thấy bức ảnh em nằm dưới tàng cây, bên cạnh mấy con thú xù xù do Khiết Huệ đăng lên.
- Nói thật cho em biết, năm đó em tham gia nghĩa vụ quân sự bắt buộc với Alpha thì anh có công báo tư thù mà "để ý" đến em không?
- … Thừa nhận có nhưng cũng chỉ bắt mấy lỗi nhỏ nhỏ mấy ngày đầu thôi, về sau anh không có.
- Còn những hôm sau nữa thì anh có dung túng, có khi mắt nhắm mắt mở là do ông cụ em phải không? Em nhớ có lần ông có đến đó nhưng không thăm em, tiếp theo anh liền từ bình thường như mọi người trở nên dung túng cho em muốn chút.
- Phải, cũng vì anh chỉ dung túng cho mình em, anh cũng không thấy biểu hiện đó có gì rõ ràng nhưng không biết sao những người xung quanh mà thấy anh với em đứng gần nhau là y như rằng dùng mấy ánh mắt "biết mà" nhìn chúng ta. Lúc đó em lại không có bình tĩnh như giờ, thấy ánh nhìn người ta tuy không nói gì nhưng lại tỏ thái độ ra mặt, sau đó di chuyển sang chỗ khác cách thật xa anh ra.
- Nhưng em càng tỏ thái độ ra mặt thì mấy người kia lại càng nhìn chúng ta với ánh mắt càng chứa chan nhiều thâm ý hơn bao giờ hết.
- Đó là vì em không biết khi em nổi giận không những không gây căng thẳng cho người khác mà trông rất mị hoặc, tùy tiện chụp một bức cũng có thể dùng làm ảnh bìa tạp chí. Sau khi mất ký ức, rất ít khi em tỏ thái độ.
- Hơn trăm năm tại mạt thế, cái gì xảy ra trên đời cũng chứng kiến hết rồi, cho dù muốn hay không cũng tương đối không dễ bị đả kích nữa.
Khải Triết bỗng dừng lại, kéo Lục Tranh lại phía hắn rồi ôm vào trong lòng.
Lục Tranh có thể chỉ cảm thấy đó là ký ức, là kinh nghiệm từng trải trong cuộc đời nhưng Khải Triết thì khác, nhất là trong năm này đó thông qua quang ảnh mà Lục Hoành Lãng tạo ra, hắn mới chân chính biết được cậu đã trải qua những chuyện gì. Mà hắn lại chỉ có thể xem để biết,và hiểu rõ cậu, ngoài ra không thể làm gì khác.
- Tiếc là anh không thể quay ngược thời gian đến đó đồng hành cùng em.
- Nếu anh muốn qua ngược thời gian về đó thì anh em làm được đó nhưng anh chỉ có thể đứng ngoài nhìn thôi.
- Tại sao?
- Bất kỳ ai cũng không thể thay đổi quá khứ được.
Một lúc sau hai người tách nhau ra, Lục Tranh nắm tay Khải Triết dẫn hắn đi vào con đường lát đá rẽ vào bên trong rừng có chiều rộng nhỏ hơn con đường họ đang đi, Lục Tranh nói:
- Chúng ta đi đường này, dẫu sau cũng chưa đi thử lần nào.
- Có khi nào anh em sẽ có khu vực cấm địa đại loại gì đó trong này không?
- Yên tâm, nếu có thì thực vật xung quanh sẽ nhắc em. Hơn nữa nếu thực sự có cấm địa thì hai chúng ta không phải cứ muốn vào là có thể vào.
Con đường này tuy có nhỏ hơn lại hơi tối nhưng được cái mát mẻ, tránh được ánh nắng mặt trời. Bây giờ ánh nắng còn đang dịu nhẹ nhưng chỉ cần thêm một giờ nữa thôi, sẽ trở nên nóng hơn. Tuy là đặc trưng của dị năng khiến hai người không ngán nóng lạnh nhưng ai đời lại muốn phơi dưới nắng gắt và không khí khô nóng trong khi có thể tản bộ dưới bóng râm với sự mát mẻ.
Không biết do trăm năm mạt thế mài ra hay không, Lục Tranh sống rất thực tế, hằng ngày đều không quá chú trọng vào sự lãng mạn. Thời gian đó sống cùng Lục Hoành Lãng liếc mắt liền đọc suy nghĩ khiến cậu cũng trở nên biểu đạt này nọ. Vậy mà cậu phát hiện khi ở gần Khải Triết, cậu sẽ giao tiếp với hắn khá nhiều. Thậm chí hiện tại còn dùng dị năng mộc hệ phóng ra xung quanh, thúc những hoa ven đường đi đều nở rộ.
Khải Triết vui vì Lục Tranh đang tạo không khí lãng mạn cho hai người nhưng càng nhìn hắn càng thấy hai sai sai, giống như hắn mới là người được sủng chứ không phải hắn sủng cậu.
Đi thêm một lúc, Lục Tranh bỗng dưng dừng lại, nụ cười trên khóe môi cũng tắt ngúm. Khải Triết tiến gần cậu, chưa kịp hỏi nguyên nhân thì cậu đã ngả người ra sau, cả người mềm yếu vô lực được hắn nhanh tay ôm vào trong lòng.
Khải Triết tuy có lo lắng cho cậu nhưng không hoảng loạn, trước Lục Tranh cũng có mấy lần ngã xuống thế này, cũng chỉ diễn ra vài giây, sau đó sẽ bình thường trở lại kèm theo một đoạn ký ức.
Lần này cũng như vậy, Lục Tranh mất khống chế thân thể mà ngã ra, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì. Nhưng chuyện này chỉ diễn ra vài giây, tiếp theo cậu liền khỏe lại nhanh chóng sau cơn choáng. Trong đầu cậu có thêm một đoạn ký ức.
- Em nhớ ra lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lúc nhỏ là như thế nào rồi. Anh em - Lục Hoành Lãng trở về quá khứ thăm em. Bọn em nói chuyện với nhau suốt ba tuần.
- Vậy không ảnh hưởng đến quá khứ sao?
- Không đâu, nếu có ảnh hưởng đến quá khứ thì em căn bản sẽ không thể nhìn thấy anh em cho dù anh ấy có đứng lù lù trước mặt và không dùng dị năng để ẩn thân. Nói đúng hơn thì quá khứ vốn nên diễn ra là em gặp anh em lúc còn nhỏ.
- Vậy, anh ấy trở về quá khứ muốn thông qua em để chỉnh anh lúc anh còn nhỏ?
- Hẳn là vậy.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!
Bình luận facebook