Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12 - Chương 12 CẮN CÂU
Chương 12 CẮN CÂU
Có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn việc trúng thưởng?
Từ trên trời rơi xuống 116 vạn, Vương Tuyết Nha cũng thấy vui thay cho Trì Nguyệt. Thấy tin tức rút thưởng trên Weibo của Kiều Đông Dương, Vương Tuyết Nha cười không ngậm miệng được, gọi to muốn Trì Nguyệt phát bao lì xì lớn.
Trì Nguyệt hơi mơ hồ: “Tại sao mình cảm thấy giống… đạp phải cứt chó?”
Vương Tuyết Nha: “…”
Vẻ mặt vui vẻ lập tức cứng lại một nửa.
Dùng ít nhất năm giây để hít vào thở ra, cuối cùng cô ấy đã kiếm chế để bản thân không đưa thẳng tay qua bóp cổ Trì Nguyệt.
“Nguyệt Quang Quang, cậu có thể không biết xấu hổ hơn nữa không? Cậu biết cậu đang xé trái tim vô cùng khát vọng của bao nhiêu thiếu nữ không?”
“Thiếu nữ ngu ngốc?” Trì Nguyệt đang vội vàng điền đơn chuyển phát nhanh, hỏi một câu như không có việc gì: “Đi! Đi hỏi thử xem. Mình có thể chỉ lấy tiền, không ăn cơm không?”
Vương Tuyết Nha nghi ngờ lỗ tai của mình. Cô ấy nhìn chằm chằm Trì Nguyệt một lúc lâu bằng ánh mắt nhìn sinh vật ngoài hành tinh, sau khi phát hiện không phải cô đang nói đùa thì bất đắc dĩ cầm điện thoại của Trì Nguyệt lên, dùng Weibo của Trì Nguyệt liên hệ với Kiều Đông Dương.
Không ngờ tin vừa gửi đi, Kiều Đông Dương đã lập tức trả lời.
“Đương nhiên không thể.”
Vương Tuyết Nha trợn to mắt nhìn câu trả lời, không tin nổi.
“Nguyệt Quang Quang, anh ta không đồng ý?”
Thời gian của Kiều Đông Dương rất quý giá, “cùng ăn cơm” được coi là một ưu đãi cho người chia sẻ. Bây giờ người chia sẻ chủ động từ bỏ, không phải anh ta nên vui vẻ hay sao?
Trì Nguyệt: “Nói cho anh ta biết rằng mình ở nước ngoài, bận rộn nhiều việc, e rằng không có thời gian quay về ăn cơm với anh ta.”
Vương Tuyết Nha: “… Ồ.”
Cô ấy đóng vai người chuyển lời, lại được mở rộng tầm mắt với câu trả lời của Kiều Đông Dương một lần nữa.
“Nguyệt Quang Quang, anh Kiều nói hai giải thưởng ràng buộc với nhau, nếu từ bỏ một cái tức là từ bỏ cả hai.”
Đương nhiên Trì Nguyệt không muốn bỏ cả hai.
116 vạn đó!
Cuối cùng cô đặt con chuột xuống, nhìn Vương Tuyết Nha.
Vương Tuyết Nha bị cô nhìn cũng hơi hoảng sợ: “Anh Kiều cũng kỳ quái, cần gì cố chấp như vậy chứ? Có phải anh ta không ngờ rằng anh ta ban ơn lại có người ghét bỏ hay không?”
Trì Nguyệt bĩu môi.
Kiều Đông Dương nghĩ như thế nào không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô. Cô chỉ nghĩ cách tối đa hóa lợi ích.
“Tiểu Ô Nha, đăng bài giúp mình.”
“Cậu muốn làm gì?”
Người chị em này có trí tưởng tượng rất tốt, Vương Tuyết Nha thường bị cô làm cho rối tung lên. Nhìn vẻ mặt này của cô là biết lại muốn giở trò.
Trì Nguyệt búng tay một cái: “Mình đã có một quyết định vui vẻ.”
“Cái gì? Là vui vẻ đến mức nào!” Vương Tuyết Nha không hiểu ra sao.
“Có thể cho chúng ta ăn ngon uống sướng!” Trì Nguyệt vỗ khuôn mặt ngạc nhiên của Vương Tuyết Nha: “Ngoan! Sau này chị gái nhỏ sẽ cho cậu một bao lì xì.”
…
10 giờ sáng hôm đó, nick Weibo trúng thưởng “Nhị đại gia Nguyệt gia” đăng một tin tức chấn động.
“Đấu giá tài khoản Weibo này, giá khởi điểm 116 vạn – 10 giờ tối nay chính thức bắt đầu, nền tảng Taobao, công bằng công chính công khai.”
Trúng thưởng rồi còn đấu giá?
Không muốn ăn cơm với Kiều Đông Dương đến mức nào chứ?
Thế nhưng tài khoản này đã trúng thưởng. Đồng thời ID trúng thưởng đã được công khai xác nhận.
Trì Nguyệt nghĩ ra cách một công đôi việc này, không chỉ không cần ăn cơm với Kiều Đông Dương, còn có thể kiếm lời nhiều tiền hơn.
“Bái phục!” Vương Tuyết Nha giơ ngón tay cái với cô: “Cao tay. Cậu thật sự cao tay!”
“Đừng như vậy.” Trì Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của cô ấy: “Mình không thể được khen. Mình sẽ kiêu ngạo đấy!”
“Cô Trì, cậu còn cần mặt mũi không?”
“Mặt mũi?” Trì Nguyệt cúi đầu: “Mình tìm đã!”
“…”
Weibo Nhị đại gia Nguyệt gia trở thành một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Tốn 116 vạn để mua tài khoản này đương nhiên không lỗ. Chỉ riêng tài khoản này đã trị giá 116 vạn, hơn nữa giá trị kèm theo của nó còn lớn hơn, đó là ăn cơm với Kiều Đông Dương.
Người làm ăn có thể ăn một bữa cơm với anh ta là có thể quảng cáo miễn phí, thoáng cái đã giảm được rất nhiều tiền quảng cáo, cớ sao lại không làm?
Thiên kim nhà giàu muốn làm con dâu Kiều gia được ăn một bữa cơm với anh ta, biết đâu sẽ nảy sinh tình cảm mờ ám, có cả con nữa thì sao? Không phải lợi ích sẽ càng lớn hơn hay sao?
Trì Nguyệt đoán trúng.
Vừa đăng lên Weibo chưa đến nửa tiếng, số fan hâm mộ mới đã vượt qua 10 vạn.
Đương nhiên phần lớn là đến xem trò vui.
“Đấu giá”, “Ăn cơm với Kiều Đông Dương” cùng đủ loại đề tài lại lên hotsearch!
…
Khách sạn Crown.
Trợ lý Hầu đã nhìn sắc mặt của Kiều Đông Dương lần thứ N.
“Anh Kiều…”
Kiều Đông Dương bình tĩnh, hơi lắc lư cái chén trên tay.
“Nói.”
Trợ lý Hầu liếc nhìn người máy Thiên Cẩu đứng ở trong góc phòng đã bị trùm một cái khăn lông lên đầu, bởi vì đắc tội với anh Kiều mà đã lặng im không một tiếng động, anh ta rùng mình một cái.
“Người trúng thưởng sẽ công khai đấu giá tài khoản Weibo vào 10 giờ tối nay.”
Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng: “Không có tác dụng.”
“Thế nhưng, anh Kiều, trước đó chúng ta không quy định điều này.”
Hừ!
Kiều Đông Dương quay sang liếc nhìn anh ta một cái, mỉm cười dịu dàng.
“Hầu Tử, ai sở hữu quyền giải thích cuối cùng?”
“…”
Trì Nguyệt vừa đăng bài chưa đến hai tiếng thì đã có rất nhiều người hỏi khiến Vương Tuyết Nha bận rộn đến loay hoay. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Thật thần kỳ! Có nhiều người đến hỏi như vậy…”
Tất nhiên không phải là thần kỳ.
Trì Nguyệt nhìn tư thế cong mông nằm lì trên giường của cô ấy: “Cậu đang làm gì?”
Vương Tuyết Nha: “Trả lời bọn họ?”
Trì Nguyệt: “…”
“Đăng bài luôn đi, gặp lại lúc 10 giờ tối.” Trì Nguyệt lườm Vương Tuyết Nha, vươn vai một cái, thư giãn cơ thể: “Làm phiền Vương tổng đến đây, chúng ta bàn bạc việc dự thi của cậu một chút, được chứ?”
“Ok!” Vương Tuyết Nha vui vẻ khua tay.
…
Hai người chưa vui vẻ được ba tiếng thì buổi chiều đã nhận được tin dữ.
Kiều Đông Dương đưa ra một “Tuyên bố chính thức”.
Anh bày tỏ: Weibo gắn liền với thông tin cá nhân, nếu không trùng khớp với thông tin cá nhân của người trúng thưởng thì sẽ hủy bỏ tư cách trúng thưởng.
Nói cách khác, anh phủ định tính chân thực của tài khoản Weibo sau khi đấu giá.
…
Còn chưa bắt đầu đấu giá đã bị anh ta bóp chết từ trong trứng nước?
A a a a…
Sau mười phút, Trì Nguyệt lại đăng Weibo.
“Người mua không cần lo lắng, năm đó đăng ký Weibo không liên kết với bất kỳ thông tin cá nhân nào… Bạn mua được sẽ là của bạn.”
…
Sự thay đổi bất ngờ.
Gió mây vần vũ.
Weibo gần như bị tê liệt vì đám người xem trò vui.
Vương Tuyết Nha nhìn Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương ngầm đấu đá với nhau, sợ đến mất mật.
“Nguyệt Quang Quang, cậu thật sự quyết tâm muốn bán tài khoản sao?”
“Bán!” Trì Nguyệt lướt qua tin nhắn trên Weibo mà không thay đổi sắc mặt: “Mình không tin chuyện tốt như vậy mà không có con cá nào cắn câu.”
Vương Tuyết Nha cẩn thận kéo tay áo của cô, chậm rãi nói: “Nếu cậu thật sự không có hứng thú, vậy mình… có thể cắn câu trước hay không?”
Trì Nguyệt đột ngột quay lại. Cô yên lặng nhìn thẳng vào Vương Tuyết Nha mấy giây.
“Cậu có hứng thú với Kiều Đông Dương?”
Vương Tuyết Nha gật đầu.
Cuối cùng, lại liều mạng lắc đầu.
“Không phải là loại tình cảm kia, là có hứng thú với thứ ở trong đầu anh ta.”
“Hả?” Ánh mắt Trì Nguyệt hơi lóe lên: “Là sao?”
“… Mình muốn ăn cơm với anh ta.” Vương Tuyết Nha nói xong, thấy ánh mắt Trì Nguyệt hơi tối lại, lập tức nói thêm một câu: “Đương nhiên, mình sẽ dẫn ba mình theo.”
“!”
Trì Nguyệt im lặng một lúc.
“Giao dịch thành công!”
Có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn việc trúng thưởng?
Từ trên trời rơi xuống 116 vạn, Vương Tuyết Nha cũng thấy vui thay cho Trì Nguyệt. Thấy tin tức rút thưởng trên Weibo của Kiều Đông Dương, Vương Tuyết Nha cười không ngậm miệng được, gọi to muốn Trì Nguyệt phát bao lì xì lớn.
Trì Nguyệt hơi mơ hồ: “Tại sao mình cảm thấy giống… đạp phải cứt chó?”
Vương Tuyết Nha: “…”
Vẻ mặt vui vẻ lập tức cứng lại một nửa.
Dùng ít nhất năm giây để hít vào thở ra, cuối cùng cô ấy đã kiếm chế để bản thân không đưa thẳng tay qua bóp cổ Trì Nguyệt.
“Nguyệt Quang Quang, cậu có thể không biết xấu hổ hơn nữa không? Cậu biết cậu đang xé trái tim vô cùng khát vọng của bao nhiêu thiếu nữ không?”
“Thiếu nữ ngu ngốc?” Trì Nguyệt đang vội vàng điền đơn chuyển phát nhanh, hỏi một câu như không có việc gì: “Đi! Đi hỏi thử xem. Mình có thể chỉ lấy tiền, không ăn cơm không?”
Vương Tuyết Nha nghi ngờ lỗ tai của mình. Cô ấy nhìn chằm chằm Trì Nguyệt một lúc lâu bằng ánh mắt nhìn sinh vật ngoài hành tinh, sau khi phát hiện không phải cô đang nói đùa thì bất đắc dĩ cầm điện thoại của Trì Nguyệt lên, dùng Weibo của Trì Nguyệt liên hệ với Kiều Đông Dương.
Không ngờ tin vừa gửi đi, Kiều Đông Dương đã lập tức trả lời.
“Đương nhiên không thể.”
Vương Tuyết Nha trợn to mắt nhìn câu trả lời, không tin nổi.
“Nguyệt Quang Quang, anh ta không đồng ý?”
Thời gian của Kiều Đông Dương rất quý giá, “cùng ăn cơm” được coi là một ưu đãi cho người chia sẻ. Bây giờ người chia sẻ chủ động từ bỏ, không phải anh ta nên vui vẻ hay sao?
Trì Nguyệt: “Nói cho anh ta biết rằng mình ở nước ngoài, bận rộn nhiều việc, e rằng không có thời gian quay về ăn cơm với anh ta.”
Vương Tuyết Nha: “… Ồ.”
Cô ấy đóng vai người chuyển lời, lại được mở rộng tầm mắt với câu trả lời của Kiều Đông Dương một lần nữa.
“Nguyệt Quang Quang, anh Kiều nói hai giải thưởng ràng buộc với nhau, nếu từ bỏ một cái tức là từ bỏ cả hai.”
Đương nhiên Trì Nguyệt không muốn bỏ cả hai.
116 vạn đó!
Cuối cùng cô đặt con chuột xuống, nhìn Vương Tuyết Nha.
Vương Tuyết Nha bị cô nhìn cũng hơi hoảng sợ: “Anh Kiều cũng kỳ quái, cần gì cố chấp như vậy chứ? Có phải anh ta không ngờ rằng anh ta ban ơn lại có người ghét bỏ hay không?”
Trì Nguyệt bĩu môi.
Kiều Đông Dương nghĩ như thế nào không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô. Cô chỉ nghĩ cách tối đa hóa lợi ích.
“Tiểu Ô Nha, đăng bài giúp mình.”
“Cậu muốn làm gì?”
Người chị em này có trí tưởng tượng rất tốt, Vương Tuyết Nha thường bị cô làm cho rối tung lên. Nhìn vẻ mặt này của cô là biết lại muốn giở trò.
Trì Nguyệt búng tay một cái: “Mình đã có một quyết định vui vẻ.”
“Cái gì? Là vui vẻ đến mức nào!” Vương Tuyết Nha không hiểu ra sao.
“Có thể cho chúng ta ăn ngon uống sướng!” Trì Nguyệt vỗ khuôn mặt ngạc nhiên của Vương Tuyết Nha: “Ngoan! Sau này chị gái nhỏ sẽ cho cậu một bao lì xì.”
…
10 giờ sáng hôm đó, nick Weibo trúng thưởng “Nhị đại gia Nguyệt gia” đăng một tin tức chấn động.
“Đấu giá tài khoản Weibo này, giá khởi điểm 116 vạn – 10 giờ tối nay chính thức bắt đầu, nền tảng Taobao, công bằng công chính công khai.”
Trúng thưởng rồi còn đấu giá?
Không muốn ăn cơm với Kiều Đông Dương đến mức nào chứ?
Thế nhưng tài khoản này đã trúng thưởng. Đồng thời ID trúng thưởng đã được công khai xác nhận.
Trì Nguyệt nghĩ ra cách một công đôi việc này, không chỉ không cần ăn cơm với Kiều Đông Dương, còn có thể kiếm lời nhiều tiền hơn.
“Bái phục!” Vương Tuyết Nha giơ ngón tay cái với cô: “Cao tay. Cậu thật sự cao tay!”
“Đừng như vậy.” Trì Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của cô ấy: “Mình không thể được khen. Mình sẽ kiêu ngạo đấy!”
“Cô Trì, cậu còn cần mặt mũi không?”
“Mặt mũi?” Trì Nguyệt cúi đầu: “Mình tìm đã!”
“…”
Weibo Nhị đại gia Nguyệt gia trở thành một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Tốn 116 vạn để mua tài khoản này đương nhiên không lỗ. Chỉ riêng tài khoản này đã trị giá 116 vạn, hơn nữa giá trị kèm theo của nó còn lớn hơn, đó là ăn cơm với Kiều Đông Dương.
Người làm ăn có thể ăn một bữa cơm với anh ta là có thể quảng cáo miễn phí, thoáng cái đã giảm được rất nhiều tiền quảng cáo, cớ sao lại không làm?
Thiên kim nhà giàu muốn làm con dâu Kiều gia được ăn một bữa cơm với anh ta, biết đâu sẽ nảy sinh tình cảm mờ ám, có cả con nữa thì sao? Không phải lợi ích sẽ càng lớn hơn hay sao?
Trì Nguyệt đoán trúng.
Vừa đăng lên Weibo chưa đến nửa tiếng, số fan hâm mộ mới đã vượt qua 10 vạn.
Đương nhiên phần lớn là đến xem trò vui.
“Đấu giá”, “Ăn cơm với Kiều Đông Dương” cùng đủ loại đề tài lại lên hotsearch!
…
Khách sạn Crown.
Trợ lý Hầu đã nhìn sắc mặt của Kiều Đông Dương lần thứ N.
“Anh Kiều…”
Kiều Đông Dương bình tĩnh, hơi lắc lư cái chén trên tay.
“Nói.”
Trợ lý Hầu liếc nhìn người máy Thiên Cẩu đứng ở trong góc phòng đã bị trùm một cái khăn lông lên đầu, bởi vì đắc tội với anh Kiều mà đã lặng im không một tiếng động, anh ta rùng mình một cái.
“Người trúng thưởng sẽ công khai đấu giá tài khoản Weibo vào 10 giờ tối nay.”
Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng: “Không có tác dụng.”
“Thế nhưng, anh Kiều, trước đó chúng ta không quy định điều này.”
Hừ!
Kiều Đông Dương quay sang liếc nhìn anh ta một cái, mỉm cười dịu dàng.
“Hầu Tử, ai sở hữu quyền giải thích cuối cùng?”
“…”
Trì Nguyệt vừa đăng bài chưa đến hai tiếng thì đã có rất nhiều người hỏi khiến Vương Tuyết Nha bận rộn đến loay hoay. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Thật thần kỳ! Có nhiều người đến hỏi như vậy…”
Tất nhiên không phải là thần kỳ.
Trì Nguyệt nhìn tư thế cong mông nằm lì trên giường của cô ấy: “Cậu đang làm gì?”
Vương Tuyết Nha: “Trả lời bọn họ?”
Trì Nguyệt: “…”
“Đăng bài luôn đi, gặp lại lúc 10 giờ tối.” Trì Nguyệt lườm Vương Tuyết Nha, vươn vai một cái, thư giãn cơ thể: “Làm phiền Vương tổng đến đây, chúng ta bàn bạc việc dự thi của cậu một chút, được chứ?”
“Ok!” Vương Tuyết Nha vui vẻ khua tay.
…
Hai người chưa vui vẻ được ba tiếng thì buổi chiều đã nhận được tin dữ.
Kiều Đông Dương đưa ra một “Tuyên bố chính thức”.
Anh bày tỏ: Weibo gắn liền với thông tin cá nhân, nếu không trùng khớp với thông tin cá nhân của người trúng thưởng thì sẽ hủy bỏ tư cách trúng thưởng.
Nói cách khác, anh phủ định tính chân thực của tài khoản Weibo sau khi đấu giá.
…
Còn chưa bắt đầu đấu giá đã bị anh ta bóp chết từ trong trứng nước?
A a a a…
Sau mười phút, Trì Nguyệt lại đăng Weibo.
“Người mua không cần lo lắng, năm đó đăng ký Weibo không liên kết với bất kỳ thông tin cá nhân nào… Bạn mua được sẽ là của bạn.”
…
Sự thay đổi bất ngờ.
Gió mây vần vũ.
Weibo gần như bị tê liệt vì đám người xem trò vui.
Vương Tuyết Nha nhìn Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương ngầm đấu đá với nhau, sợ đến mất mật.
“Nguyệt Quang Quang, cậu thật sự quyết tâm muốn bán tài khoản sao?”
“Bán!” Trì Nguyệt lướt qua tin nhắn trên Weibo mà không thay đổi sắc mặt: “Mình không tin chuyện tốt như vậy mà không có con cá nào cắn câu.”
Vương Tuyết Nha cẩn thận kéo tay áo của cô, chậm rãi nói: “Nếu cậu thật sự không có hứng thú, vậy mình… có thể cắn câu trước hay không?”
Trì Nguyệt đột ngột quay lại. Cô yên lặng nhìn thẳng vào Vương Tuyết Nha mấy giây.
“Cậu có hứng thú với Kiều Đông Dương?”
Vương Tuyết Nha gật đầu.
Cuối cùng, lại liều mạng lắc đầu.
“Không phải là loại tình cảm kia, là có hứng thú với thứ ở trong đầu anh ta.”
“Hả?” Ánh mắt Trì Nguyệt hơi lóe lên: “Là sao?”
“… Mình muốn ăn cơm với anh ta.” Vương Tuyết Nha nói xong, thấy ánh mắt Trì Nguyệt hơi tối lại, lập tức nói thêm một câu: “Đương nhiên, mình sẽ dẫn ba mình theo.”
“!”
Trì Nguyệt im lặng một lúc.
“Giao dịch thành công!”
Bình luận facebook