Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3 - Chương 3
Chương 3 BẮT ĐƯỢC CÔ MỘT CÁCH CHÍNH XÁC
Đối mặt trong hai giây, Kiều Đông Dương nhếch môi cười rồi đi lên sân khấu.
Trì Nguyệt nhướn mày, không có phản ứng gì, Vương Tuyết Nha lại căng thẳng đến mức kéo cánh tay cô.
“Nguyệt Quang Quang, cậu có cảm giác bị một luồng sát khí vô hình bóp nghẹt cổ họng hay không?”
Trì Nguyệt dịch mông đến một vị trí thoải mái: “Là một luồng khí lẳng lơ?”
Vương Tuyết Nha: “…”
Dù trời có sập xuống Trì Nguyệt cũng không hề có cảm giác gì, trạng thái này khiến Vương Tuyết Nha vừa bội phục vừa hận đến ngứa răng.
“Bạn yêu.” Vương Tuyết Nha xích lại gần, gần như chạm vào mặt Trì Nguyệt: “Chẳng lẽ cậu không phát hiện ánh mắt anh Kiều nhìn hai chúng ta… hơi lạ sao?”
Trì Nguyệt lười biếng cúi đầu, liếc nhìn Vương Tuyết Nha đang kéo ngón tay của mình một cái: “Nói chính xác hơn, là nhìn mình, không phải cậu.”
“…”
Vương Tuyết Nha trợn trắng mắt.
“Cậu cái rắm! Tưởng chỉ có cậu đẹp hả?”
Trì Nguyệt cong môi, xoa đầu bạn: “Ngoan, đừng tức giận, cậu chỉ đẹp đến mức không nổi bật mà thôi.”
“…”
Ở Học viện Hàng không, Trì Nguyệt rất nổi tiếng, ngoại trừ tính cách có phần lập dị thì còn một nguyên nhân khác là vẻ ngoài của cô.
Chuyên ngành Tiếp viên hàng không của Học viện Hàng không, không bao giờ thiếu mỹ nữ. Nhưng vẻ đẹp của Trì Nguyệt rất nổi bật, cứ như đóa hoa xinh đẹp nhất trong muôn hoa, hấp dẫn ong bướm của cả vườn đến. Dù đi giữa một nhóm người đẹp thì cô cũng có thể nhanh chóng thu hút ánh mắt của người khác, khiến các người đẹp xung quanh trở nên phai mờ.
Xinh đẹp là bẩm sinh.
Nhưng khí chất là do bản thân.
Dáng vẻ thu hút của Trì Nguyệt thường xuyên khiến Vương Tuyết Nha nghiến răng nghiến lợi.
Vương Tuyết Nha vốn có vẻ đẹp trời sinh, rõ ràng là vẻ đẹp hạng nhất, sau khi gặp Trì Nguyệt, không hiểu sao lại biến thành người đẹp hạng hai.
…
Trên sân khấu, vị hiệu trưởng già đang khuấy động bầu không khí: “Tôi biết các bạn đều chia sẻ Weibo. Không giấu mọi người, trời còn chưa sáng vợ tôi đã giục tôi chia sẻ, bây giờ chỉ chờ trúng giải thưởng lớn, lại được đi ăn một bữa cơm với Kiều Đông Dương. Ừ, vợ tôi là fan của Kiều Đông Dương…”
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười, tiếng vỗ tay như sấm.
Trì Nguyệt liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh hiệu trưởng rồi ngáp một cái.
Khuôn mặt hiệu trưởng đỏ bừng, ông tốn ít nhất ba phút kể về lịch sử và thành tựu của Học viện Hàng không, cuối cùng thì giao micro cho nhân vật chính của ngày hôm nay.
“Tiếp theo, xin mời Kiều Đông Dương giới thiệu sơ lược về thiết bị thăm dò không gian Nguyệt Quang và dự án ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ sắp tiến hành…”
Một tràng tiếng vỗ tay vang lên.
Trì Nguyệt lại ngáp một cái. Cô còn chưa khép miệng lại đã bị Kiều Đông Dương nhìn thấy. Tầm mắt của hai người chạm vào nhau trong khoảng không một cách kỳ quái, rồi lướt qua…
Trong đôi mắt đen láy của Kiều Đông Dương lóe lên sự âm u khó phát hiện, anh quay sang nhìn trợ lý.
“Hầu Tử. Cậu lên đi.”
Trợ lý Hầu mở máy tính mang theo bên người ra: “Vâng.”
Hiệu trưởng nhìn tình huống này thì giật mình, khẽ nói: “Tiểu Kiều, còn chưa chuẩn bị kỹ càng sao? Mọi người vẫn hy vọng em lên nói mấy câu… Hay là để trợ lý Hầu hâm nóng bầu không khí, em chuẩn bị lại một chút?”
Kiều Đông Dương: “Không cần chuẩn bị.”
Hiệu trưởng tỏ vẻ nghi hoặc.
Kiều Đông Dương: “Tôi không muốn nói.”
Sắc mặt hiệu trưởng cứng đờ.
Một lúc lâu sau, thấy dường như Kiều Đông Dương không muốn nói nữa, hiệu trưởng không thể không hắng giọng một cái rồi viện lý do: “Bởi vì hôm nay Kiều Đông Dương thấy không thoải mái, vì vậy sẽ để trợ lý Hầu giới thiệu cho mọi người…”
Kiều Đông Dương: “Tôi không cảm thấy không thoải mái, chỉ không muốn lãng phí sức lực. Bởi vì ở đây không ai hiểu được lời nói của tôi.”
Hiệu trưởng: “…”
Anh ta không hề quan tâm đến suy nghĩ, lời nói và hành động của người khác, có rất nhiều sinh viên ở hàng ghế phía trước nghe được.
“Thật vênh váo!”
“Tên ngông cuồng!”
“Thế nhưng… Mình rất thích thì phải làm sao bây giờ?”
Nghe sinh viên xung quanh khẽ bàn tán, Vương Tuyết Nha cúi mặt xuống.
“Nguyệt Quang Quang, cậu nói xem có phải anh Kiều quá coi thường chúng ta hay không? Dựa vào cái gì cho rằng chúng ta không hiểu?”
Trì Nguyệt lười biếng ngả đầu vào lưng ghế, có vẻ sẽ ngủ bất cứ lúc nào.
“Không phải.”
“Ô!” Vương Tuyết Nha quay sang: “Cậu đang nói giúp cho anh ta?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trì Nguyệt khép hờ mắt: “Mình chỉ muốn nói với cậu. Anh ta không nói không phải vì người khác không hiểu, mà là anh ta không hiểu.”
“…”
“Anh Kiều của các cậu là kẻ thích làm màu, dối trá.”
“…”
Lúc này Trì Nguyệt đã nhận ra Kiều Đông Dương. Bạn của “Máy bay chiến đấu dã thú”, người đàn ông còn dã thú hơn cả dã thú.
Về phần Kiều Đông Dương có nhận ra cô hay không? Trì Nguyệt không quan tâm.
Trợ lý Hầu: “Các bạn sinh viên, dự án ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ có liên quan đến chiếc lược phát triển của khoa học kỹ thuật Đông Dương chúng tôi trong mấy năm tới. Lần này tổ chức tuyển chọn tài năng trên cả nước chủ yếu là vì tuyển chọn nhân tài ưu tú của ngành hàng không vũ trụ, công ty chúng tôi rất coi trọng việc này… Đương nhiên, phần thưởng của chương trình cũng rất phong phú, ngoại trừ có thể gia nhập vào liên minh khoa học kỹ thuật Đông Dương, quán quân còn có thể nhận được khoản tiền thưởng một trăm triệu do Kiều thị tài trợ.”
Một trăm triệu!
Wow!
Tiếng kêu sợ hãi và tiếng vỗ tay liên tục vang lên.
“Đương nhiên, không chỉ như vậy.”
Trợ lý Hầu thừa nước đục thả câu: “Chờ sau khi dự án ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ chính thức khởi động, quán quân của chương trình còn có thể đi du lịch vũ trụ với anh Kiều của chúng tôi!”
Du lịch vũ trụ?
Wow!
Một đám người lại kêu gào!
Trợ lý Hầu rất hài lòng với phản ứng của mọi người, nhìn thoáng qua Kiều Đông Dương với thái độ khiêm tốn: “Anh Kiều nói đây là trường cũ của anh ấy, chất lượng sinh viên cũng cao nhất. Vì vậy, trong buổi họp báo ngày hôm nay, chúng tôi sẽ có ưu tiên cho các bạn, đó là 50 bức thư mời miễn buổi sơ tuyển!”
Wow!
Bầu không khí lại sôi trào. Một đám người giơ cao hai tay muốn thư mời.
“Các bạn sinh viên nam đừng vui vội. Trong chương trình này có một quy tắc rất bất lợi cho các bạn.”
Mấy bàn tay đang giơ lên lại đặt xuống.
Trợ lý Hầu liếc nhìn một vòng, mỉm cười mờ ám.
“Muốn lên Trời Sao, phải tự cung trước.”
“Hả?!”
“Chỉ đùa chút thôi. Ý của tôi là chương trình tài năng ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ này chỉ có phái nữ mới được tham gia.”
Phái nữ?
Cùng bay vào vũ trụ với Kiều Đông Dương?
Đổi cái tên khác là: Chọn đối tượng cho Kiều Đông Dương?
Khứu giác của đám truyền thông rất mạnh, phóng viên có mặt ở hiện trường đều phấn khích.
Sức hấp dẫn do tin đồn và kích thích mang đến luôn cao hơn chuyện nghiêm túc… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Phóng viên giơ tay lên: “Có thể hỏi anh Kiều một chuyện không?”
Trợ lý Hầu liếc nhìn Kiều Đông Dương một cái, không thấy anh từ chối liền mỉm cười đưa tay ra: “Mời hỏi.”
Phóng viên: “Mọi người đều biết, đối với dự án hàng không vũ trụ, phái nam có ưu thế mạnh hơn. Vì sao chương trình ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ này chỉ cho phép thí sinh nữ tham gia chứ?”
Kiều Đông Dương ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Khó khăn lắm mới lên trời, chẳng lẽ tôi lại tìm một người đàn ông để nắm tay?”
“…”
Đối mặt trong hai giây, Kiều Đông Dương nhếch môi cười rồi đi lên sân khấu.
Trì Nguyệt nhướn mày, không có phản ứng gì, Vương Tuyết Nha lại căng thẳng đến mức kéo cánh tay cô.
“Nguyệt Quang Quang, cậu có cảm giác bị một luồng sát khí vô hình bóp nghẹt cổ họng hay không?”
Trì Nguyệt dịch mông đến một vị trí thoải mái: “Là một luồng khí lẳng lơ?”
Vương Tuyết Nha: “…”
Dù trời có sập xuống Trì Nguyệt cũng không hề có cảm giác gì, trạng thái này khiến Vương Tuyết Nha vừa bội phục vừa hận đến ngứa răng.
“Bạn yêu.” Vương Tuyết Nha xích lại gần, gần như chạm vào mặt Trì Nguyệt: “Chẳng lẽ cậu không phát hiện ánh mắt anh Kiều nhìn hai chúng ta… hơi lạ sao?”
Trì Nguyệt lười biếng cúi đầu, liếc nhìn Vương Tuyết Nha đang kéo ngón tay của mình một cái: “Nói chính xác hơn, là nhìn mình, không phải cậu.”
“…”
Vương Tuyết Nha trợn trắng mắt.
“Cậu cái rắm! Tưởng chỉ có cậu đẹp hả?”
Trì Nguyệt cong môi, xoa đầu bạn: “Ngoan, đừng tức giận, cậu chỉ đẹp đến mức không nổi bật mà thôi.”
“…”
Ở Học viện Hàng không, Trì Nguyệt rất nổi tiếng, ngoại trừ tính cách có phần lập dị thì còn một nguyên nhân khác là vẻ ngoài của cô.
Chuyên ngành Tiếp viên hàng không của Học viện Hàng không, không bao giờ thiếu mỹ nữ. Nhưng vẻ đẹp của Trì Nguyệt rất nổi bật, cứ như đóa hoa xinh đẹp nhất trong muôn hoa, hấp dẫn ong bướm của cả vườn đến. Dù đi giữa một nhóm người đẹp thì cô cũng có thể nhanh chóng thu hút ánh mắt của người khác, khiến các người đẹp xung quanh trở nên phai mờ.
Xinh đẹp là bẩm sinh.
Nhưng khí chất là do bản thân.
Dáng vẻ thu hút của Trì Nguyệt thường xuyên khiến Vương Tuyết Nha nghiến răng nghiến lợi.
Vương Tuyết Nha vốn có vẻ đẹp trời sinh, rõ ràng là vẻ đẹp hạng nhất, sau khi gặp Trì Nguyệt, không hiểu sao lại biến thành người đẹp hạng hai.
…
Trên sân khấu, vị hiệu trưởng già đang khuấy động bầu không khí: “Tôi biết các bạn đều chia sẻ Weibo. Không giấu mọi người, trời còn chưa sáng vợ tôi đã giục tôi chia sẻ, bây giờ chỉ chờ trúng giải thưởng lớn, lại được đi ăn một bữa cơm với Kiều Đông Dương. Ừ, vợ tôi là fan của Kiều Đông Dương…”
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười, tiếng vỗ tay như sấm.
Trì Nguyệt liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh hiệu trưởng rồi ngáp một cái.
Khuôn mặt hiệu trưởng đỏ bừng, ông tốn ít nhất ba phút kể về lịch sử và thành tựu của Học viện Hàng không, cuối cùng thì giao micro cho nhân vật chính của ngày hôm nay.
“Tiếp theo, xin mời Kiều Đông Dương giới thiệu sơ lược về thiết bị thăm dò không gian Nguyệt Quang và dự án ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ sắp tiến hành…”
Một tràng tiếng vỗ tay vang lên.
Trì Nguyệt lại ngáp một cái. Cô còn chưa khép miệng lại đã bị Kiều Đông Dương nhìn thấy. Tầm mắt của hai người chạm vào nhau trong khoảng không một cách kỳ quái, rồi lướt qua…
Trong đôi mắt đen láy của Kiều Đông Dương lóe lên sự âm u khó phát hiện, anh quay sang nhìn trợ lý.
“Hầu Tử. Cậu lên đi.”
Trợ lý Hầu mở máy tính mang theo bên người ra: “Vâng.”
Hiệu trưởng nhìn tình huống này thì giật mình, khẽ nói: “Tiểu Kiều, còn chưa chuẩn bị kỹ càng sao? Mọi người vẫn hy vọng em lên nói mấy câu… Hay là để trợ lý Hầu hâm nóng bầu không khí, em chuẩn bị lại một chút?”
Kiều Đông Dương: “Không cần chuẩn bị.”
Hiệu trưởng tỏ vẻ nghi hoặc.
Kiều Đông Dương: “Tôi không muốn nói.”
Sắc mặt hiệu trưởng cứng đờ.
Một lúc lâu sau, thấy dường như Kiều Đông Dương không muốn nói nữa, hiệu trưởng không thể không hắng giọng một cái rồi viện lý do: “Bởi vì hôm nay Kiều Đông Dương thấy không thoải mái, vì vậy sẽ để trợ lý Hầu giới thiệu cho mọi người…”
Kiều Đông Dương: “Tôi không cảm thấy không thoải mái, chỉ không muốn lãng phí sức lực. Bởi vì ở đây không ai hiểu được lời nói của tôi.”
Hiệu trưởng: “…”
Anh ta không hề quan tâm đến suy nghĩ, lời nói và hành động của người khác, có rất nhiều sinh viên ở hàng ghế phía trước nghe được.
“Thật vênh váo!”
“Tên ngông cuồng!”
“Thế nhưng… Mình rất thích thì phải làm sao bây giờ?”
Nghe sinh viên xung quanh khẽ bàn tán, Vương Tuyết Nha cúi mặt xuống.
“Nguyệt Quang Quang, cậu nói xem có phải anh Kiều quá coi thường chúng ta hay không? Dựa vào cái gì cho rằng chúng ta không hiểu?”
Trì Nguyệt lười biếng ngả đầu vào lưng ghế, có vẻ sẽ ngủ bất cứ lúc nào.
“Không phải.”
“Ô!” Vương Tuyết Nha quay sang: “Cậu đang nói giúp cho anh ta?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trì Nguyệt khép hờ mắt: “Mình chỉ muốn nói với cậu. Anh ta không nói không phải vì người khác không hiểu, mà là anh ta không hiểu.”
“…”
“Anh Kiều của các cậu là kẻ thích làm màu, dối trá.”
“…”
Lúc này Trì Nguyệt đã nhận ra Kiều Đông Dương. Bạn của “Máy bay chiến đấu dã thú”, người đàn ông còn dã thú hơn cả dã thú.
Về phần Kiều Đông Dương có nhận ra cô hay không? Trì Nguyệt không quan tâm.
Trợ lý Hầu: “Các bạn sinh viên, dự án ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ có liên quan đến chiếc lược phát triển của khoa học kỹ thuật Đông Dương chúng tôi trong mấy năm tới. Lần này tổ chức tuyển chọn tài năng trên cả nước chủ yếu là vì tuyển chọn nhân tài ưu tú của ngành hàng không vũ trụ, công ty chúng tôi rất coi trọng việc này… Đương nhiên, phần thưởng của chương trình cũng rất phong phú, ngoại trừ có thể gia nhập vào liên minh khoa học kỹ thuật Đông Dương, quán quân còn có thể nhận được khoản tiền thưởng một trăm triệu do Kiều thị tài trợ.”
Một trăm triệu!
Wow!
Tiếng kêu sợ hãi và tiếng vỗ tay liên tục vang lên.
“Đương nhiên, không chỉ như vậy.”
Trợ lý Hầu thừa nước đục thả câu: “Chờ sau khi dự án ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ chính thức khởi động, quán quân của chương trình còn có thể đi du lịch vũ trụ với anh Kiều của chúng tôi!”
Du lịch vũ trụ?
Wow!
Một đám người lại kêu gào!
Trợ lý Hầu rất hài lòng với phản ứng của mọi người, nhìn thoáng qua Kiều Đông Dương với thái độ khiêm tốn: “Anh Kiều nói đây là trường cũ của anh ấy, chất lượng sinh viên cũng cao nhất. Vì vậy, trong buổi họp báo ngày hôm nay, chúng tôi sẽ có ưu tiên cho các bạn, đó là 50 bức thư mời miễn buổi sơ tuyển!”
Wow!
Bầu không khí lại sôi trào. Một đám người giơ cao hai tay muốn thư mời.
“Các bạn sinh viên nam đừng vui vội. Trong chương trình này có một quy tắc rất bất lợi cho các bạn.”
Mấy bàn tay đang giơ lên lại đặt xuống.
Trợ lý Hầu liếc nhìn một vòng, mỉm cười mờ ám.
“Muốn lên Trời Sao, phải tự cung trước.”
“Hả?!”
“Chỉ đùa chút thôi. Ý của tôi là chương trình tài năng ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ này chỉ có phái nữ mới được tham gia.”
Phái nữ?
Cùng bay vào vũ trụ với Kiều Đông Dương?
Đổi cái tên khác là: Chọn đối tượng cho Kiều Đông Dương?
Khứu giác của đám truyền thông rất mạnh, phóng viên có mặt ở hiện trường đều phấn khích.
Sức hấp dẫn do tin đồn và kích thích mang đến luôn cao hơn chuyện nghiêm túc… Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Phóng viên giơ tay lên: “Có thể hỏi anh Kiều một chuyện không?”
Trợ lý Hầu liếc nhìn Kiều Đông Dương một cái, không thấy anh từ chối liền mỉm cười đưa tay ra: “Mời hỏi.”
Phóng viên: “Mọi người đều biết, đối với dự án hàng không vũ trụ, phái nam có ưu thế mạnh hơn. Vì sao chương trình ‘Người Đi Dưới Trời Sao’ này chỉ cho phép thí sinh nữ tham gia chứ?”
Kiều Đông Dương ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Khó khăn lắm mới lên trời, chẳng lẽ tôi lại tìm một người đàn ông để nắm tay?”
“…”
Bình luận facebook