Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Dì Ghẻ - Chương 76: Cô thúy thế nào…?
- - Sao đám này lại cho vợ anh Tuấn vay nhiều tiền thế hả anh…? Trong số đó có tay Kiên canh tay phải của lão Phiến mấy năm nay đều đối đầu với anh Tuấn mà. Cũng chính đội này gần hai tháng qua đã dần dần chiếm mất một nửa chỗ làm ăn của anh Tuấn trước đây. Giờ chúng nó mạnh nhất ở đâyrồi anh, em thấy hơi lạ lạ.
Chú Đại đáp:
- - Ừm, anh biết, vì tháng trước anh có chụp ảnh cho anh Tuấn xem, anh Tuấn cũng nói vậy. Nhưng việc đối đầu với việc cho vay nó không liên quan đến nhau. Xét về một mặt nào đó cho đối thủ vay tiền lại là một cách làm ăn khá hay đó. Anh Tuấn trước giờ có tiếng cũng một phần bởi cách sống không nhờ cậy, có vay có trả, sòng phẳng. Cho vợ một người như thế vay tiền chú có sợ mất không...Nếu không trả thì tiếng tăm bị sỉ nhục, còn nếu trả lại được lãi mà lại thêm chỗ làm ăn.
Long gật gù:
- - Dạ vâng, em thấy lạ nên hỏi chút thôi...Tại hôm đó anh cũng nói phải theo dõi chị Hường nên em tưởng có chuyện gì.
Chú Đại trả lời:
- - Chỗ anh em thì chú biết rồi, anh không ưa gì vợ anh Tuấn, chú cũng biết anh từng phản dối anh Tuấn cưới bà ta. Nhưng không được, anh biết bản thân bà ta vẫn còn tiền nhưng không chịu bỏ ra trả nợ, chẳng ai báo vỡ nợ mà sạch nhẵn cả. Nhưng mới đây tự nhiên bà ta lại lòi ra một tỷ nên anh cũng thấy yên tâm hơn.
Im lặng một lát chú Đại nói tiếp:
- - Còn chuyện theo dõi cả tháng qua thấy chỗ chú báo về cũng không có gì lạ, đa số bà ta cũng chỉ đi mua sắm đồ tết, đợt tết thì phần lớn thời gian cũng là ở trong viện nên chắc không phải gì đâu. Mà anh nghĩ làm sao bà ta dám lừa anh Tuấn, trừ khi bà ta bỏ xứ mà đi nếu không kể cả anh Tuấn còn một tay thì anh cũng là người cho bà ta chết không kịp ngáp. Lần trước chuyện xảy ra với con bé Hạnh con anh Tuấn đã khiến anh muốn giết người rồi.
Long gật đầu:
- - Có gì anh cứ bảo em, dù sao bây giờ anh cũng là người chủ chốt, anh còn phải lo cho anh Tuấn sau này nữa. Nên những việc gì khó nói chỉ cần nói với em là được.
Chú Đại vỗ vai Long cười lớn:
- - Ha ha ha...Mặc vest, đeo cà vạt rồi mà vẫn không bỏ được bản tính à..?
Long vừa lái xe vừa mỉm cười:
- - Cởi vets ra thì em vẫn là em anh Tuấn thôi….Tính em với anh ấy giống nhau, ngày anh ấy cứu em trong tù rồi lôi em về đây để em sống đến bây giờ là đủ để em vì các anh mà nằm xuống trước rồi.
Chú Đại cười:
- - Anh quen anh Tuấn trước chú, mà hôm anh Tuấn dẫn chú theo anh thấy chú là người sống tình nghĩa. Cũng nhiều chuyện xảy ra rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn là người khiến anh Tuấn phải trả giá đắt.
Long đáp:
- - Thề với anh, hôm biết tin anh Tuấn bị anh chém, ban đầu em còn muốn tìm anh để nói chuyện. Nhưng sau tìm hiểu được mọi chuyện thì em mới biết anh làm vậy cũng là vì con anh Tuấn.
Chú Đại cười:
- - Nói thế không sợ anh giận à…? Nhưng cũng đúng thôi, ngày hôm đó anh còn muốn chết bà nó đi cơ mà. Đúng là anh em tốt….
Long hỏi:
- - Thế có cần theo dõi chị Hường nữa không ạ..?
Chú Đại đáp:
- - Thôi, mọi chuyện cũng xong rồi...Anh cũng không muốn làm quá. Bị biết nó mất hay...Chú bảo bọn nó không cần theo dõi nữa, nhớ cho tụi nó ít tiền, cả tháng qua vất vả rồi. Sang năm mới anh có mấy quả hàng nghe chừng kiếm được đó, chỉ chờ thông quan bên trên kia là mình làm thôi. Nhưng nhớ làm gì thì làm phải đảm bảo chất lượng. Thế mới bền được..
Long gật đầu rồi chở chú Đại đến bệnh viện, hai anh em lên chỗ ông Tuấn một lúc rồi Long xin phép hai anh đi giải quyết chút công chuyện. Vừa mở cửa ra thì Nam đi vào, Nam hơi giật mình khi thấy Long, bởi Long có vẻ ngoài khá lỳ, chưa kể đến vết sẹo cắt chéo mặt qua sống mũi đủ để áp đảo những người đối diện, Nam nhìn vào trong nói:
- - Con chào bố, cháu chào chú…
Long nhìn Nam cười:
- - Ra đây là con anh Tuấn hả, nhìn cũng được đấy….Nghe anh Đại kể về nhóc suốt mà hôm nay chú mới thấy.
Nam ngơ ngác đáp:
- - Chú là…?
Long cười:
- - Chú là Long, cũng là em của bố cháu...Thôi chú về đây, mày cũng có sẹo ở mặt giống chú đấy.
Nam đưa tay sờ lên mắt trái, nơi vết sẹo do ông Tuấn gây ra, chưa kịp chào thì chú Long đã đi mất. Thấy Nam chú Đại cười:
- - Sao nhìn có ác không..? Mà nghĩ kỹ lại nó hơi có gì không đúng, chú thì chém bố mày, còn mày thì lại bị bố đánh….Mà ban nãy thằng Long nó nói thẳng hôm anh bị chém nó còn định tìm cả em đấy. Quả đấy nó mà chém em nữa thì nhà mình toàn người chém nhau.
Chú Đại nói câu ác như thú, mẹ chú Đại chửi:
- - Cha bố mày, còn hay lắm đấy mà cười….Bên ngoài người ta biết người ta chẳng chửi cho.
Ông Tuấn hơi ngại đáp:
- - Thì cũng là không may thôi mà mẹ, có ai cố ý đâu..? Mà Nam hôm nay nghỉ học hả con..?
Nam đáp ;
- - Vâng chiều con nghỉ, con bảo bà rồi nên đi học xong đạp xe đến đây luôn.
Ông Tuấn xót con:
- - Xa thế mà đạp xe đạp, sao không về nhà rồi nghỉ chú Đại ra đón.
Chú Đại trêu:
- - Gớm, thích quá lại còn giả vờ, nó có lòng như thế là thằng này được đấy. Ngồi ăn hoa quả đi cháu, ăn cơm chưa chú dẫn đi ăn. Tiện thể chú cháu mình bàn tí….ấy...ấy nhỉ…?
Nam đáp:
- - Cháu chưa ăn gì, thế bố khỏe chưa ạ..?
Chú Đại cướp lời:
- - Bố mày khỏe như vâm ấy, sắp xuất viện rồi….Đi đi, chú dẫn đi ăn phở bò….
Vừa nói chú Đại vừa tháo cặp của Nam rồi hai chú cháu kéo nhau đi, ông Tuấn thì cười vì thấy chú cháu càng ngày càng thân thiết, còn bố chú Đại nói:
- - Tài thật, cứ gặp thằng Nam là thằng Đại nó như kiểu buôn bạc giả, cứ thì thà thì thụt...Không biết chú cháu nó có âm mưu gì không..?
Mẹ chú Đại cười:
- - Thằng Nam nó giống thằng Đại, mà từ trước thằng Đại nó đã quý thằng Nam rồi. Gớm hôm đầu tiên gặp hai anh em nó mà về thằng Đại nó kể cả ngày.
Ông Tuấn đáp:
- - Chú cháu nó hợp nhau mẹ ạ…? Mà không biết sắp tới đây học xong thằng Nam nó có đồng ý cho con bé Hạnh chuyển lên ở với ông bà không..? Con thì nghĩ thế là tốt rồi nhưng Nam thì chưa biết thế nào…? Thôi thì cứ để cháu nó ở với ông bà, sau này con khỏe lại, ổn hơn con sẽ tính.
Bố chú Đại nói:
- - Giá mà không có cái Hường thì con lên đó ở luôn cũng được...ấy chết…
Như biết mình vừa nhỡ mồm nên bố chú Đại không nói nữa, mẹ chú Đại vội chữa:
- - Cái ông này nói vớ vẩn, chẳng qua thằng Đại nó quyết định như thế, với lại tôi với ông cũng quý cháu. Chứ ở đâu chẳng được, thằng Tuấn nó còn phải ở với cái Hường, dù sao hai đứa cũng là vợ chồng. Tuấn này, con cứ khỏe lại đi rồi tính...Cần thiết bán nhà dưới này đi rồi mua nhà trên ấy, trên đó Đại nó cũng làm ăn được, hai anh em tập trung mà làm.
Ông Tuấn cười:
- - Bố mẹ đừng lo cho con, Đại nó giúp vợ con lại còn muốn lo cho các cháu như thế là con mừng rồi. Tất cả vì tương lai các cháu, sau này chúng nó lớn rồi sẽ hiểu.
Ở ngoài quán phở bò chú Đại đang dụ dỗ Nam bằng một tô phở đầy thịt, lại còn nạm bò trần, rồi quẩy nóng….Chú Đại nhìn Nam ăn rồi khẽ hỏi:
- - Cô Thúy dạo này thế nào…?
Chú Đại đáp:
- - Ừm, anh biết, vì tháng trước anh có chụp ảnh cho anh Tuấn xem, anh Tuấn cũng nói vậy. Nhưng việc đối đầu với việc cho vay nó không liên quan đến nhau. Xét về một mặt nào đó cho đối thủ vay tiền lại là một cách làm ăn khá hay đó. Anh Tuấn trước giờ có tiếng cũng một phần bởi cách sống không nhờ cậy, có vay có trả, sòng phẳng. Cho vợ một người như thế vay tiền chú có sợ mất không...Nếu không trả thì tiếng tăm bị sỉ nhục, còn nếu trả lại được lãi mà lại thêm chỗ làm ăn.
Long gật gù:
- - Dạ vâng, em thấy lạ nên hỏi chút thôi...Tại hôm đó anh cũng nói phải theo dõi chị Hường nên em tưởng có chuyện gì.
Chú Đại trả lời:
- - Chỗ anh em thì chú biết rồi, anh không ưa gì vợ anh Tuấn, chú cũng biết anh từng phản dối anh Tuấn cưới bà ta. Nhưng không được, anh biết bản thân bà ta vẫn còn tiền nhưng không chịu bỏ ra trả nợ, chẳng ai báo vỡ nợ mà sạch nhẵn cả. Nhưng mới đây tự nhiên bà ta lại lòi ra một tỷ nên anh cũng thấy yên tâm hơn.
Im lặng một lát chú Đại nói tiếp:
- - Còn chuyện theo dõi cả tháng qua thấy chỗ chú báo về cũng không có gì lạ, đa số bà ta cũng chỉ đi mua sắm đồ tết, đợt tết thì phần lớn thời gian cũng là ở trong viện nên chắc không phải gì đâu. Mà anh nghĩ làm sao bà ta dám lừa anh Tuấn, trừ khi bà ta bỏ xứ mà đi nếu không kể cả anh Tuấn còn một tay thì anh cũng là người cho bà ta chết không kịp ngáp. Lần trước chuyện xảy ra với con bé Hạnh con anh Tuấn đã khiến anh muốn giết người rồi.
Long gật đầu:
- - Có gì anh cứ bảo em, dù sao bây giờ anh cũng là người chủ chốt, anh còn phải lo cho anh Tuấn sau này nữa. Nên những việc gì khó nói chỉ cần nói với em là được.
Chú Đại vỗ vai Long cười lớn:
- - Ha ha ha...Mặc vest, đeo cà vạt rồi mà vẫn không bỏ được bản tính à..?
Long vừa lái xe vừa mỉm cười:
- - Cởi vets ra thì em vẫn là em anh Tuấn thôi….Tính em với anh ấy giống nhau, ngày anh ấy cứu em trong tù rồi lôi em về đây để em sống đến bây giờ là đủ để em vì các anh mà nằm xuống trước rồi.
Chú Đại cười:
- - Anh quen anh Tuấn trước chú, mà hôm anh Tuấn dẫn chú theo anh thấy chú là người sống tình nghĩa. Cũng nhiều chuyện xảy ra rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn là người khiến anh Tuấn phải trả giá đắt.
Long đáp:
- - Thề với anh, hôm biết tin anh Tuấn bị anh chém, ban đầu em còn muốn tìm anh để nói chuyện. Nhưng sau tìm hiểu được mọi chuyện thì em mới biết anh làm vậy cũng là vì con anh Tuấn.
Chú Đại cười:
- - Nói thế không sợ anh giận à…? Nhưng cũng đúng thôi, ngày hôm đó anh còn muốn chết bà nó đi cơ mà. Đúng là anh em tốt….
Long hỏi:
- - Thế có cần theo dõi chị Hường nữa không ạ..?
Chú Đại đáp:
- - Thôi, mọi chuyện cũng xong rồi...Anh cũng không muốn làm quá. Bị biết nó mất hay...Chú bảo bọn nó không cần theo dõi nữa, nhớ cho tụi nó ít tiền, cả tháng qua vất vả rồi. Sang năm mới anh có mấy quả hàng nghe chừng kiếm được đó, chỉ chờ thông quan bên trên kia là mình làm thôi. Nhưng nhớ làm gì thì làm phải đảm bảo chất lượng. Thế mới bền được..
Long gật đầu rồi chở chú Đại đến bệnh viện, hai anh em lên chỗ ông Tuấn một lúc rồi Long xin phép hai anh đi giải quyết chút công chuyện. Vừa mở cửa ra thì Nam đi vào, Nam hơi giật mình khi thấy Long, bởi Long có vẻ ngoài khá lỳ, chưa kể đến vết sẹo cắt chéo mặt qua sống mũi đủ để áp đảo những người đối diện, Nam nhìn vào trong nói:
- - Con chào bố, cháu chào chú…
Long nhìn Nam cười:
- - Ra đây là con anh Tuấn hả, nhìn cũng được đấy….Nghe anh Đại kể về nhóc suốt mà hôm nay chú mới thấy.
Nam ngơ ngác đáp:
- - Chú là…?
Long cười:
- - Chú là Long, cũng là em của bố cháu...Thôi chú về đây, mày cũng có sẹo ở mặt giống chú đấy.
Nam đưa tay sờ lên mắt trái, nơi vết sẹo do ông Tuấn gây ra, chưa kịp chào thì chú Long đã đi mất. Thấy Nam chú Đại cười:
- - Sao nhìn có ác không..? Mà nghĩ kỹ lại nó hơi có gì không đúng, chú thì chém bố mày, còn mày thì lại bị bố đánh….Mà ban nãy thằng Long nó nói thẳng hôm anh bị chém nó còn định tìm cả em đấy. Quả đấy nó mà chém em nữa thì nhà mình toàn người chém nhau.
Chú Đại nói câu ác như thú, mẹ chú Đại chửi:
- - Cha bố mày, còn hay lắm đấy mà cười….Bên ngoài người ta biết người ta chẳng chửi cho.
Ông Tuấn hơi ngại đáp:
- - Thì cũng là không may thôi mà mẹ, có ai cố ý đâu..? Mà Nam hôm nay nghỉ học hả con..?
Nam đáp ;
- - Vâng chiều con nghỉ, con bảo bà rồi nên đi học xong đạp xe đến đây luôn.
Ông Tuấn xót con:
- - Xa thế mà đạp xe đạp, sao không về nhà rồi nghỉ chú Đại ra đón.
Chú Đại trêu:
- - Gớm, thích quá lại còn giả vờ, nó có lòng như thế là thằng này được đấy. Ngồi ăn hoa quả đi cháu, ăn cơm chưa chú dẫn đi ăn. Tiện thể chú cháu mình bàn tí….ấy...ấy nhỉ…?
Nam đáp:
- - Cháu chưa ăn gì, thế bố khỏe chưa ạ..?
Chú Đại cướp lời:
- - Bố mày khỏe như vâm ấy, sắp xuất viện rồi….Đi đi, chú dẫn đi ăn phở bò….
Vừa nói chú Đại vừa tháo cặp của Nam rồi hai chú cháu kéo nhau đi, ông Tuấn thì cười vì thấy chú cháu càng ngày càng thân thiết, còn bố chú Đại nói:
- - Tài thật, cứ gặp thằng Nam là thằng Đại nó như kiểu buôn bạc giả, cứ thì thà thì thụt...Không biết chú cháu nó có âm mưu gì không..?
Mẹ chú Đại cười:
- - Thằng Nam nó giống thằng Đại, mà từ trước thằng Đại nó đã quý thằng Nam rồi. Gớm hôm đầu tiên gặp hai anh em nó mà về thằng Đại nó kể cả ngày.
Ông Tuấn đáp:
- - Chú cháu nó hợp nhau mẹ ạ…? Mà không biết sắp tới đây học xong thằng Nam nó có đồng ý cho con bé Hạnh chuyển lên ở với ông bà không..? Con thì nghĩ thế là tốt rồi nhưng Nam thì chưa biết thế nào…? Thôi thì cứ để cháu nó ở với ông bà, sau này con khỏe lại, ổn hơn con sẽ tính.
Bố chú Đại nói:
- - Giá mà không có cái Hường thì con lên đó ở luôn cũng được...ấy chết…
Như biết mình vừa nhỡ mồm nên bố chú Đại không nói nữa, mẹ chú Đại vội chữa:
- - Cái ông này nói vớ vẩn, chẳng qua thằng Đại nó quyết định như thế, với lại tôi với ông cũng quý cháu. Chứ ở đâu chẳng được, thằng Tuấn nó còn phải ở với cái Hường, dù sao hai đứa cũng là vợ chồng. Tuấn này, con cứ khỏe lại đi rồi tính...Cần thiết bán nhà dưới này đi rồi mua nhà trên ấy, trên đó Đại nó cũng làm ăn được, hai anh em tập trung mà làm.
Ông Tuấn cười:
- - Bố mẹ đừng lo cho con, Đại nó giúp vợ con lại còn muốn lo cho các cháu như thế là con mừng rồi. Tất cả vì tương lai các cháu, sau này chúng nó lớn rồi sẽ hiểu.
Ở ngoài quán phở bò chú Đại đang dụ dỗ Nam bằng một tô phở đầy thịt, lại còn nạm bò trần, rồi quẩy nóng….Chú Đại nhìn Nam ăn rồi khẽ hỏi:
- - Cô Thúy dạo này thế nào…?
Bình luận facebook