• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Dị giới - Chân Mệnh Thiên Tử (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Quà sinh nhật

Lý Đại nguyên soái ho khan nói: "Khụ khụ, tốt lắm, không nói cái này, tiểu Diệp Lãng, ngươi có thể lấy cái hòm mà ngươi mua ra cho chúng ta nhìn xem không."

"Hổ Nữ, đưa cái hòm cho hắn." Tiểu bại gia tử rất hào phóng đáp ứng, nguyên bản hắn cũng không phải thực để ý, tuy rằng đây là hắn mua nhưng hắn cũng không ngại cho người khác, cũng không ngại có báo đáp hay không.

Dùng lời của hắn mà nói, một cái bại gia tử làm sao đi quan tâm mấy cái đó.

Khi Lý Đại nguyên soái hưng phấn tiếp nhận cái hòm, mà mọi người thì đang kiển chân chờ đại, đột nhiên phát hiện một sự kiện làm cho người ta buồn bực. Bên trong cái hòm này hóa ra có... một cái hòm nữa.

Điều này làm cho mọi người nghĩ đến một khả năng, trong cái hòm này có phải lại chứa một cái hòm hay không, cứ lặp lại mãi đến khi bút ký xuất hiện thì thôi.

Nghĩ thử mà coi, bút ký thôi, thể tích có thể lớn đến bao nhiêu đây? Mà thể tích cái hòm này rõ ràng quá lớn.

Kết quả coi như tốt, nguyên lai cái hòm này cũng không phải như vậy, chỉ là bây giờ lại xuất hiện vấn đề khác, cái hòm này cần phải có một vài "thủ tục" để mở ra, mà "thủ tục" này lại rất khó...

"Ta kháo, tên Ban này thực con mẹ nó có bệnh, làm một cái hộp khóa bút ký mình lại, thế này thì làm sao mà người ta có thể lấy ra được đây?" Lý Đại nguyên soái là người đầu tiên mở miệng mắng to.

Đúng vậy, cái hòm này không phải là một cái hòm bình thường, mà là một cái hòm có chứa cơ quan, Ban mất rất nhiều tâm huyết vào nó. Mà những cơ quan này cần phải có tri thức luyện kim rất cao siêu mới có thể phá giải. Đây là một bài kiểm tra của hắn với người hữu duyên, hắn không hy vọng bút ký của mình bị một kẻ không biết gì về luyện kim lấy được, nếu muốn nhìn bút ký của hắn nhất định phải có luyện kim kỹ thuật đủ để hắn chấp nhận được.

Mà cái hòm này chính là "đề thi" để kiểm tra người ta.

Đối với việc này, những người ở đây ai mà chẳng phải thành tinh nên rất dễ dàng có thể đoán ra ngay, lập tức gọi nhóm luyện kim thuật sĩ cường đại nhất đế quốc đến phá giải, may mắn sao những người này cơ bản đều ở gần đây.

Vì cái hòm này, lực chú ý của mọi người tựa hồ cũng bị nó hấp dẫn, do đó quên mất một việc, tỷ như hai "tiểu thọ tinh(*)"... May mắn là hai tiểu thọ tinh này rất rộng lượng, cũng không so đo mấy cái này, vẫn ở một bên chơi đùa khoái hoạt.

Tiểu hài tử thôi, người lớn không chú ý đến mình mới tốt, mình có thể chơi đùa thoải mái.

"... , ý ngươi là, trong khoảng thời gian ngắn các ngươi cũng phá giải không được?" Hoàng đế nhíu mày, có điểm ngoài ý muốn hỏi.

"Đúng vậy thưa Hoàng Thượng, hòm này cần phải có 'thủ tục' rất phực tạp để mở ra, nếu có chút sai lầm, chỉ sợ sẽ khởi động cơ quan bên trong, hủy diệt bút ký, cho nên chúng ta cần phải có thời gian để từ từ nghiên cứu." Đám luyện kim thuật sĩ nói.

"Nói cũng đúng, nếu là cái hòm của Ban tất nhiên là sẽ không đơn giản như vậy. Các ngươi có thể từ từ nghiên cứu, phương diện này tin rằng các ngươi hiểu rõ và sốt ruột hơn cả ta." Hoàng đế nói.

Nói cũng đúng, bên trong là thứ mà tất cả luyện kim thuật sĩ muốn nhìn thấy nhất, bọn họ sốt ruột hơn bất cứ ai, nghĩ muốn nhìn thấy được tâm đắc của Ban.

"Ha hả..." Đám Luyện kim thuật sĩ đều cười cười, cười có điểm ngu ngu, bất quá loại ngu ngu cười này làm cho rất nhiều người cảm thấy đáng yêu nha.

"Hoàng Thượng, mạo muội hỏi một câu, như thế nào có thể lấy được cái hòm này vậy?" Đám luyện kim thuật sĩ vui vẻ cười "ngu ngu" một lúc, sau đó rất tò mò hỏi một câu.

"Cái này phải cảm tạ tiểu thọ tinh hôm nay của chúng ta - Diệp gia tiểu công tử, các ngươi cũng đến chúc hắn một câu sinh nhật vui vẻ a." Hoàng đế chỉ vào giữa quảng trường, nơi mà Thập Tam tiểu công tử và Thất công chúa đang chơi một trò chơi không biết tên mà nói.

"? ?" Ngay từ đầu đám luyện kim thuật sĩ còn chưa hiểu rõ việc này cùng với tiểu bại gia tử kia có quan hệ gì? Bất quá rất nhanh liền nhớ lại, nhất định là trong truyền thuyết siêu cấp bại gia tử này ở đâu mua được cái hòm này. Đã sớm nghe nói vận khí của hắn thực thần kỳ nha.

Lại nói, chuyện này quả thực là rất rất rất may mắn. Kỳ thật mấy trăm năm qua, cái hòm này cứ một thời gian ngắn sẽ xuất hiện ở bán đấu giá hội và tạp hóa điếm, bất quá giá cả đều làm cho người ta không thể nào chấp nhận.

Theo cách nói của những người làm việc này, còn có bản thân Ban nữa, đồ vật này ngoại trừ hy vọng người có luyện kim kỹ thuật cao nhìn thấy, cũng hy vọng là một người hữu duyên lấy được nó nữa. Mà trước đó không có bất cứ tin tức gì được lộ ra.

Nhưng mà, một khi có người lấy được, bọn họ sẽ lập tức thông cáo thiên hạ, hình như là vì phòng ngừa người hữu duyên này không biết giá trị của nó mà uổng phí một đoạn duyên phận này.

Cũng may là bọn hắn thông cáo thiên hạ, nếu không cái hòm này nhất định sẽ ngủ say trong không gian giới chỉ của Hổ Nữ, rất khó có cơ hội lại được nhìn thấy mặt trời.

Vì đáp tạ "công lao" của tiểu bại gia tử, đám luyện kim thuật sĩ quả nhiên đi tới chúc mừng sinh nhật hắn. Nhưng bọn họ lại đau đầu một vấn đề là, tựa hồ bọn họ cần phải có một món quà sinh nhật nha.

Chỉ có điều bọn hắn đều vội vội vàng vàng tới đây, nào có chuẩn bị cái gì trên người. Bất quá rất nhanh sau đó có người nghĩ đến một biện pháp tốt..

"Tiểu Diệp công tử, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, ta cũng không có thứ tốt gì đưa ngươi, cũng chỉ có mỗi quyển sách này." Một luyện kim thuật sĩ lấy ra một quyển sách đưa cho tiểu bại gia tử. Mà sách do luyện kim thuật sĩ đưa tặng, đương nhiên là sách về luyện kim rồi.

Sách là suối nguồn tri thức. Tuy đưa cái này không tính là rất quý, nhưng vĩnh viễn sẽ không lỗi thời, cũng sẽ không có ai nói là không thích hợp, hơn nữa bất luận là già trẻ gái trai đều được.

Có một người mở đầu, những người khác cũng bắt đầu đưa sách ra, bọn họ tùy thời tùy chỗ đều mang theo sách luyện kim, mà bọn họ cũng tránh việc đưa sách trùng nhau.

Những người này đều là luyện kim thuật sĩ đỉnh cao của đại lục, tuy chỉ đưa sách, nhưng sách này cũng cực kì có giá trị, có một ít là "có thể ngộ không thể cầu".

Mặc dù tiểu bại gia tử thực không rõ vì sao những người này đột nhiên tới đây, lại đưa sách cho mình, nhưng hắn cũng không chút khách khí tiếp nhận tất cả lễ vật.

"Cái hòm này... Đưa cho ta xem..." Đột nhiên, tiểu bại gia tử nhìn thấy cái hòm trong tay đám luyện kim thuật sĩ. Nhất thời sâu trong mắt hắn hiện lên một chút vẻ mê mang.

Lúc này, mọi người tựa hồ lý giải vẻ mặt mê mang của hắn là hắn đang hoài nghi cái hòm này có phải là cái hòm lúc nãy hay không.

Nếu là những người khác yêu cầu, đám luyện kim thuật sĩ chắc chắn sẽ cự tuyệt. Nhưng bọn hắn biết chủ nhân thực sự của cái hòm này là tiểu bại gia tử, bọn họ có chút do dự đưa cái hòm cho tiểu bại gia tử, đồng thời còn cẩn thận dặn dò.

"Đây là cái gì vậy?" Tiểu bại gia tử nhìn một hồi, sau đó chỉ vào một cái luyện kim trận hỏi.

"Đây là một loại luyện kim trận phòng ngự, tương tác với các luyện kim trận cạnh đó, bảo phủ cả cái hòm, có thể bảo vệ cái hòm không bị hư tổn, đồng thời cũng có thể bảo chứng cái hòm chưa bao giờ bị mở ra bằng phương pháp khác. Kiểu quy luật trên luyện kim trận này là lần đầu tiên ta nhìn thấy, cụ thể ra sao chúng ta còn phải nghiên cứu một chút." Luyện kim thuật sĩ trả lời thực chuyên nghiệp.

"Ừ..." Tiểu bại gia tử nhìn hòm đáp.

------------------------------

(*) thọ tinh: người được chúc thọ.
Chương 17 Luyện kim thiên tài?

Một lát sau, đám luyện kim thuật sĩ không nhịn được nữa, nói: "Được rồi, Diệp tiểu công tử à, bây giờ chúng ta đem cái hòm này đi nghiên cứu, chúc ngươi và Thất công chúa điện hạ sinh nhật vui vẻ."

"Nghiên cứu cái hòm này làm gì, cái này chơi có vui không?" Tiểu bại gia tử rất khó hiểu hỏi.

"Chơi không vui đâu, cái này cũng không thể đùa được, chúng ta muốn mở cái hòm này ra, lấy bút ký của Ban." Đám luyện kim thuật sĩ nghiêm túc nói.

"Bút ký? Ngươi đang nói đến quyển sách này sao?" Trong tay tiểu bại gia tử đột nhiên xuất hiện một quyển sách.

"Ừ, chính là bản luyện kim bút ký này... Di, không đúng... Ngươi, ngươi..." Nhóm luyện kim thuật sĩ chỉ vào tiểu bại gia tử, ánh mắt trừng to như thấy quái vật, một bộ dáng giật mình không thể tin được.

"A..."

Lúc này tất cả mọi người há to miệng, kinh ngạc nhìn tiểu bại công tử không nói nên lời.

"Còn có mấy quyển nữa, một, hai, ba, bốn... năm quyển, trong này có đến năm quyển sách." Tiểu bại gia tử lại lấy ra mấy quyển nữa, mà người ở đây vẫn còn đang ngẩn người ra, chưa tỉnh lại.

"Các ngươi chắc là không gạt chúng ta đấy chứ, cái hòm này thật sự rất khó mở hay sao?" Hoàng đế bắt đầu nghi ngờ hỏi, đây là nghi ngờ nhóm luyện kim thuật sĩ này, nghi ngờ bọn họ vì muốn "ăn mảnh" mấy quyển bút ký này cho nên lừa mọi người là cái hòm này không mở được.

Nhưng những người đứng đây cũng biết xác suất xảy ra việc này là vô cùng nhỏ.

Nhóm luyện kim thuật sĩ lập tức thề thốt phủ nhận: "Không có, tuyệt đối không có, làm sao chúng ta có thể lừa Hoàng Thượng được, muốn mở cái hòm này ra cần rất nhiều công phu, qua rất nhiều cửa ải, chỉ là..."

"Chỉ là, vì sao một tiểu hài tử mười tuổi như hắn lại có thể dễ dàng mở ra?" Hoàng đế nhìn tiểu bại gia tử, trong ánh mắt có sự nghi hoặc, nhưng sự quái dị còn nhiều hơn cả nghi hoặc.

Đúng vậy, vừa nãy rất nhiều luyện kim thuật sĩ cũng mở được cái hòm ra, nhưng Thập Tam tiểu công tử tiện tay liền mở ra, mà lại rất dễ dàng, hoàn toàn không có chút trở ngại gì, thậm chí mở ra lúc nào cũng không ai biết.

Điều này làm tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ và khiếp sợ, hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi không, nghi ngờ việc rõ sờ sờ trước mắt này.

Nếu là tiểu hài tử khác, bọn họ có lẽ sẽ nói hắn là một thiên tài, nhưng Thập Tam tiểu công tử lại không bằng cả người bình thường, làm sao có thể là thiên tài được.

"Có lẽ, hắn là một luyện kim thiên tài." Tuy cảm thấy không có khả năng, luyện kim thuật sĩ cuối cùng vẫn đưa ra cái giả thuyết này.

"Không có khả năng, hắn chưa từng học qua luyện kim thuật, những thứ nguy hiểm như vậy, không bao giờ chúng ta cho hắn tiếp xúc." Long An Kỳ trực tiếp phủ nhận giả thuyết này. Làm mẫu thân, nàng rất rõ ràng chuyện về con mình, ít nhất là chuyện này.

"Đúng vậy, thiếu gia không biết luyện kim thuật, ngay cả sách luyện kim hắn cũng chưa từng xem qua." Hổ Nữ cũng gật đầu nói.

Nếu nói lời của Long An Kỳ còn không đủ để người ta tin tưởng, nhưng nếu thêm Hổ Nữ nữa thì không còn ai nghi ngờ rồi. Ai cũng biết mấy năm nay Hổ Nữ vẫn ở bên cạnh Thập Tam tiểu công tử, hắn đã làm những việc gì thì nàng là người biết rõ nhất.

"Nếu hắn không biết luyện kim thuật làm sao có thể mở ra được? Chẳng lẽ lại là một cái trùng hợp nữa à? Tiểu tử này thật sự được nữ thần may mắn chiếu cố a, điều này quả thật thần kỳ!" Đám người hoàng đế bắt đầu nghị luận, về sự thần kỳ của Thập Tam tiểu công tử chỉ có thể quy về vận khí.

Lúc này Thất công chúa mở miệng hỏi: "Diệp Lãng, ngươi mở cái hòm này ra như thế nào?"

Mà khi Thất công chúa hỏi vấn đề này cũng làm cho mọi người ở đây chợt tỉnh ra. Mình đoán nhiều làm gì, đương sự ngay trước mặt, cứ trực tiếp hỏi là được rồi.

Rồi mọi người lại lo lắng một việc, vị đương sự này chưa chắc có thể giải thích rõ chuyện này...

"Cái gì mà mở ra như thế nào, cứ như vậy mà mở thôi, cái này có gì khó đâu." Không ngoài dự đoán, câu trả lời của Thập Tam tiểu công tử hoàn toàn không thể giải thích được cái gì.

"Xem ra chỉ là may mắn mà thôi, không thể giải thích được gì rồi." Mọi người cười khổ nghĩ thầm như vậy, may mắn, thứ này mà xuất hiện, không có nan đề gì có thể ngăn được nó.

Thực sự là may mắn hay sao ?

"Mấy cái luyện kim trận này khẳng định ta chưa từng nhìn thấy, nhưng vì sao lại có cảm giác quen thuộc?" Tiểu bại gia tử nhìn luyện kim bút ký, miệng lẩm bẩm nói, sau đó làm ra một cái quyết định làm mọi người sững sờ.

"Ta muốn học luyện kim thuật, ta muốn đọc những quyển sách này." Vừa dứt lời, hắn đã nhét năm quyển luyện kim bút ký vào trong không gian giới chỉ của mình, đám luyện kim thuật sĩ bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.

"Cái này... Diệp tiểu công tử, có thể đưa năm quyển sách vừa rồi cho chúng ta không, chúng ta còn rất nhiều quyển sách khác, trao đổi được không?

Đám luyện kim thuật sĩ vừa nói vừa lấy ra rất nhiều sách. Đây là đều là sách về luyện kim mà bọn hắn rất quý trọng. Bình thường bọn họ không bao giờ lấy ra, nhưng bây giờ đã bất chấp tất cả rồi.

Sau khi tiểu Diệp công tử thu hết những quyển sách này, nói ra một câu thật tuyệt vời.

"Mấy quyển sách này ta cũng muốn, nhưng không đổi!"

...

Đám luyện kim thuật sĩ khóc không ra nước mắt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hoàng đế, bây giờ bọn họ chỉ có thể hy vọng hoàng đế đứng ra chủ trì công đạo, nghĩ biện pháp để lấy năm quyển luyện kim bút ký lại.

Kỳ thật cho dù bọn họ không cầu trợ, hoàng đế cũng sẽ nghĩ biện pháp, bởi hắn biết những quyển sách này đặt trong tay tiểu bại gia tử hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ có giao cho những luyện kim thuật sĩ của hoàng gia này mới có một ít tác dụng với đế quốc.

Cuối cùng thương lượng xong, Thập Tam tiểu công tử giao ra luyện kim bút ký, bất quá chỉ cho bọn họ mượn ba ngày, trong ba ngày đó bọn họ phải sao chép hết năm quyển này rồi trả lại hắn.

Không cần quên, luyện kim bút ký là bản ghi chép của Ban mà thôi, cũng không phải là luyện kim vật phẩm cao thâm gì, chỉ cần đem hết đống chữ ở trên sao chép xuống, sẽ có một quyển bút ký có tác dụng y chang.

Mà chủ ý này cũng là đề nghị của Thập Tam tiểu công tử của chúng ta, những người này nghĩ thật phức tạp, hoàn toàn không ngờ còn có cách rất đơn giản này, điều này cũng làm cho nhiều người ở đây bị xấu hổ.

Có đôi khi, cách giải quyết vấn đề thường thường rất đơn giản, chỉ là rất nhiều người cũng không suy nghĩ theo hướng đơn giản mà chỉ biết suy nghĩ theo kiểu phức tạp. Kết quả là vấn đề sẽ ngày càng phức tạp.

"Diệp tiểu công tử... mấy quyển sách kia có thể đưa cho chúng ta trước được hay không? Chúng ta sao chép một phần cho ngươi..." Nhóm luyện kim thuật sĩ của hoàng gia đế quốc hỏi khẽ, đã có biện pháp rồi, bọn họ đương nhiên sẽ nghĩ đến mặt này.

Để tiểu Diệp công tử cầm những quyển sách quý này thật sự có điểm lãng phí. Nếu có thể lấy lại sách thì bọn họ cũng bất chấp mặt mũi, vì những bộ sách bảo bối của mình, bọn họ lại bất chấp tất cả.

"Có thể!" Thập Tam tiểu công tử thực hào phóng đáp ứng, chỉ là hắn thêm một câu:

"Các ngươi phải đem tất cả sách của các ngươi chép lại cho ta một bản!"

"..."

Tiểu tử này thực sự là một thằng nhóc ngốc trong truyền thuyết ư? Nhìn thế nào cũng không giống, giống một tiểu hồ ly hơn ấy, có phải hắn giả vờ không?

Lúc này tất cả mọi người đều nghi ngờ như vậy, nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Bọn họ không tin một người có thể giả vờ đến mức đó, hơn nữa là từ nhỏ đã giả vờ rồi.

Trên thực tế, Thập Tam tiểu công tử cũng không có giả vờ, chỉ là dường như hắn thiếu một cái gì đó, làm cho một số phương diện hắn có vẻ yếu kém. Nhưng ở một ít phương diện khác hắn lại rất cường đại, ví dụ như trí nhớ, lại như luyện kim thuật hắn sắp học đây...

Ách, quên mất, có lẽ còn có một chút vận khí nữa...
Chương 18 Thuốc cảm cúm (1)

Sau đó, ngoài cái "nghề" bại gia tử ra, Thập Tam tiểu công tử còn một chức nghiệp phụ - luyện kim thuật sĩ, tất nhiên hắn vẫn chỉ là Học Đồ mà thôi, hắn không tham gia bất cứ khảo hạch nào, chỉ ru rú ở nhà nghiên cứu luyện kim thuật.

Mà luyện kim thuật cũng làm cho hắn có thêm một cách để "bại gia", hắn có thể danh chính ngôn thuận đi mua nguyên liệu luyện kim thuật, bất luận giá cao đến đâu cũng đều mua hết.

Trường hợp của hắn làm cho rất nhiều luyện kim thuật sĩ chảy nước miếng. ngoại trừ những hoàng gia thuật sĩ được sự trợ cấp từ đế quốc, và có một ít luyện kim thuật sĩ được đại gia tộc trợ giúp ra, phần lớn luyện kim thuật sĩ đều đau đầu vì nguyên liệu. Cho dù bọn họ có kỹ năng luyện kim thuật cực cao đi nữa, nếu không có tài liệu, vậy thì chẳng nên cơm cháo gì rồi.

Có câu ngạn ngữ nói rất đúng, không bột đố gột nên hồ!

Không biết Thập Tam tiểu công tử là thiên phú trời cho hay vì có cường đại tài chính duy trì, trình độ luyện kim thuật tiến bộ rất nhanh. Điều này làm vợ chồng Diệp Thành Thiên cảm thấy cực kì hưng phấn, cũng càng trợ giúp hành vi "bại gia" của hắn nhiều hơn.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần con mình có thể có một chút thành tựu, bọn họ phung phí thêm nhiều tiền hơn nữa cũng không sao cả, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì đối với bọn họ hoàn toàn không phải là vấn đề nữa.

Nhưng là mặc dù Thập Tam tiểu công tử có chút thành tựu tại phương diện này, nhưng ánh mắt của người khác lại càng khinh thường hắn hơn. Bởi trước kia hắn còn chưa đủ lớn, cho nên có một số việc biểu hiện không được rõ ràng cho lắm. Nhưng hắn ngày một lớn lên, việc này sẽ càng ngày càng rõ ràng hơn.

Dựa theo gia thế của hắn mà nói, hẳn là không có mấy người dám khi dễ hắn. Nhưng dù sao cũng có, hơn nữa tuổi lại xấp xỉ với hắn, cái tuổi này được gọi là nghé con không sợ cọp, luôn coi nhẹ mấy vấn đề như bối cảnh vân vân.

Còn có một số ít thuộc loại đố kỵ, đố kỵ Thập Tam tiểu công tử. À không, bây giờ hẳn là gọi Thập Tam thiếu gia, hắn cũng không còn nhỏ nữa rồi. Bọn họ đố kỵ vì sao Thập Tam thiếu gia số tốt như vậy, có thể sinh ra ở Diệp gia.

Rất nhiều người đều có ý nghĩ như vậy, vì sao ngu ngốc này lại sinh ra ở Diệp gia làm lãng phí một cái điều kiện tốt như vậy. Nếu đổi thành mình, vậy tuyệt đối có thể trở thành nhân vật hàng đầu của đế quốc rồi.

Điều này thật sự làm cho rất nhiều người đố kỵ đến nổi điên, mà loại đố kỵ này sẽ chuyển thành oán hận. Thất phu vô tội hoài bích có tội, tình huống của Diệp gia Thập Tam thiếu gia là như thế đấy, mà cái thân phận của hắn giống như ngọc quý.

Đương nhiên, có một ít người vẫn trước sau như một chiếu cố quan tâm đến Thập Tam thiếu gia, một trong đó là Hổ Nữ. Hổ Nữ bây giờ có thể coi như duyên dáng yêu kiều, mỹ nhân cở bản đã hoàn toàn dậy thì. ân, tất nhiên là nói đến giai đoạn dậy thì ban đầu, sau này phải tiếp tục giai đoạn dậy thì tiếp theo cho đến khi thành thục thì thôi.

Mỹ nhân dậy thì, ách, lầm rồi, là Hổ Nữ, hầu như mỗi ngày nàng đều làm một số việc nhất định. Mà việc này không cần nói ai cũng biết, trên cơ bản là xoay quanh người mà làm cho người ta đố kỵ - Diệp gia Thập Tam thiếu gia.

Buổi sáng dậy, đầu tiên nàng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia của nàng, sau đó là chuẩn bị quần áo, chuẩn bị nước rửa mặt, chuẩn bị...

Khi nàng chuẩn bị xong những thứ này, trên cơ bản Thập Tam thiếu gia cũng đã rời giường, thong thả "bị" Hổ Nữ hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu, cạo mặt, ăn điểm tâm, sau đó ngồi trong sân đọc sách.

Nói đến đọc sách, loại sách nào Thập Tam thiếu gia cũng xem cả, nhưng chủ yếu vẫn tập trung tại phương diện luyện kim thuật, không biết vì sao càng ngày hắn càng cảm thấy mấy thứ này có điểm quen thuộc. Bất luận là luyện kim trận, tài liệu luyện kim, công thức hợp thành cũng thế.

Nhưng hắn lại cảm thấy có điểm cổ quái, giống như cũng không phải là tự mình biết những thứ này, nhưng hắn lại không biết mình biết được những thứ này. Mà lấy cá tính của hắn, cái gì nghĩ không ra tự nhiên sẽ bị ném sang một bên, vì thế hắn cũng ném qua một bên thật. Dần dần việc này cũng thành thói quen, không hề cảm thấy kỳ quái nữa.

Khi Thập Tam thiếu gia đọc sách, Hổ Nữ sẽ luyện vũ kỹ đấu khí, đây là việc mỗi ngày nàng phải làm. Mà vũ kỹ và đấu khí của nàng cũng không phải xuất phát từ Diệp gia, mà mấy cái này từ nhỏ nàng đã có rồi, phải nói là khi vừa sinh ra đã có.

Trong Thú Nhân tộc, phần lớn các chủng tộc đều có truyền thừa. Khi bọn họ vừa sinh ra, theo bản năng bọn họ sẽ có được năng lực của chủng tộc mình. Hổ tộc là một phái theo đuổi lực lượng, những gì truyền thừa đều là đấu khí, vũ kỹ.

Đương nhiên những thứ này cũng chỉ là trụ cột mà thôi. Nếu muốn tiến thêm một bước thì phải tự tu luyện vũ kỹ đấu khí của riêng mình, đi hấp thu kinh nghiệm của người khác.

Nhưng cũng không gì đáng trách, những thứ này giúp cho trụ cột của họ ngày càng tốt, càng ngày càng thâm hậu. Mà Hổ Nữ giai đoạn này cũng chỉ cần luyện tập những thứ cơ bản này, cũng không cần suy nghĩ mấy thứ khác làm gì.

Về phần năng lực bảo hộ Thập Tam thiếu gia, Hổ Nữ cũng đã thừa rồi. Trong đám cùng tuổi, thực lực của nàng xem như rất mạnh. Hơn nữa, Hổ Tộc thiên sinh thần lực làm cho nàng giống như hổ thêm cánh, đám cao thủ nhất lưu trẻ tuổi, nàng đều có thể ứng phó được.

Mà nàng cũng chỉ cần đối phó với những người này là được, người khác cũng sẽ không đi trêu chọc Thập Tam thiếu gia. Nói sau, cho dù thật sự có người đến gây chuyện, tự nhiên cũng sẽ có người ra mặt giải quyết thôi.

Kỳ thật thứ mà nàng cần đề phòng nhất là chính Thập Tam thiếu gia, hắn sẽ thường xuyên làm ra một ít chỵyện tình làm người ta đau đầu, giống như chuyện lúc này.

"Thiếu gia, ngươi đang ăn cái gì đó?" Hổ Nữ đột nhiên phát hiện Thập Tam thiếu gia đang ăn một ít thứ kỳ quái gì đó, hình như là một vài viên thuốc.

"Ta đang uống thuốc cảm ." Thập Tam thiếu gia trả lời.

"Ngươi bị cảm sao? Có phải ngày hôm qua bị cảm lạnh hay không? Ta lập tức đi gọi y sư lại đây." Hổ Nữ khẩn trương nói.

"Không cần, ta không bị cảm." Thập Tam thiếu gia lập tức lắc đầu phủ nhận.

"Không bị cảm? Vậy vì sao ngươi uống thuốc cảm ?" Hổ Nữ khó hiểu hỏi, đổi lại là người khác cũng cảm thấy khó hiểu, nếu không bị cảm thì vì sao lại uống thuốc cảm ?

Mà Thập Tam thiếu gia cho một cái đáp án, một cái đáp án làm Hổ Nữ nhất thời sững sờ .

"Mấy khỏa thuốc cảm cúm này sắp hết hạn rồi, không ăn thì lãng phí." Thập Tam thiếu gia còn thật sự hồi đáp.

...

Đây là chuyện gì a, làm sao có người vì dược sắp quá hạn, không bệnh đi uống thuốc? Hổ Nữ vô lực thầm nghĩ, phỏng chừng khắp thiên hạ cũng chỉ có bổn thiếu gia của mình mới có thể làm chuyện ngốc nghếch như vậy.

Mà hiện tại này bổn thiếu gia vẫn còn tiếp tục, không đúng, vân vân, hắn còn tiếp tục...

"Thiếu gia..." Hổ Nữ nhìn thấy Thập Tam thiếu gia đang tiếp tục uống thuốc, lập tức phi thân tới, đoạt mấy viên thuốc sắp quá hạn này lại.

"Ngươi cũng muốn ăn sao?" Thập Tam thiếu gia nhìn Hổ Nữ hỏi.

"Không ăn! !" Hổ Nữ tức giận trả lời.

"Vậy thì đưa cho ta đi." Thập Tam thiếu gia duỗi tay ra đòi.

"Không được! !" Hổ Nữ đầu tiên là nghiêm khắc cự tuyệt, sau đó ôn nhu giải thích: "Thiếu gia à, mấy thứ như viên thuốc linh tinh này không được ăn bậy, đây không phải là đồ ăn, chỉ khi thân thể ngươi bất ổn mới có thể uống vào một ít mà thôi, nếu không sẽ rất có hại."

"Không sao đâu, ta không phải vẫn đang rất tốt sao?" Thập Tam thiếu gia lấy thân thể mình ra để chứng minh, kỳ thật ăn bậy dược cũng không có vấn đề gì, đương nhiên, chỉ nói là bây giờ còn không có vấn đề.
Chương 19 Thuốc cảm cúm (2)

"Bây giờ thì không, ăn thêm nữa sẽ có chuyện. Chẳng lẽ ngươi không thể không tự mình chứng minh sao?" Hổ Nữ cảm giác thấy mình vô lực tới cực điểm.

"Thật sự sẽ có chuyện gì sao?" Thập Tam thiếu gia rất tin Hổ Nữ, nếu nàng nói có, vật rất có thể là có thật.

Nói nhảm, vốn là thật, chỉ có ngươi mới không biết mà thôi, uổng công ngươi là một luyện kim sư a.

"Uhm, sẽ xảy ra chuyện, những thứ thuốc quá hạn này ta sẽ vứt đi. Sau này nếu có thuốc sắp hết hạn nữa thì ngươi cũng không được uống, thuốc chỉ có thể dùng khi ngươi sinh bệnh mà thôi, hơn nữa cũng không được ăn bậy. Đừng có bị cảm mà lại đi uống thuốc chữa dạ dày nha." Hổ Nữ nhẹ nhàng dặn dò.

"Biết rồi, ta không bị ngốc như vậy đâu." Thập Tam thiếu gia khinh thường nói, giống như mình tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy. Nhưng rốt cuộc là có hay không thì rất khó nói...

Mà lúc sau hắn lại phát ra một tiếng thở dài, tiếc hận nói: "Nhưng cứ như thế này không phải quá lãng phí sao."

"..." Hổ Nữ không biết nói gì, nếu là người khác khi nói lãng phí thì được, hắn lại nổi tiếng là bại gia tử, làm sao hắn biết được hai chữ lãng phí viết như thế nào.

"Thiếu gia, ngươi tự xưng là bại gia tử đệ nhất thiên hạ, còn ngại lãng phí một ít sao?"

"Bại gia tử là bại gia tử, bại gia tử cũng không được lãng phí, ta chỉ bại gia, không phải lãng phí." Thập Tam thiếu gia bắt đầu thuyết minh, bại gia tử không thể gộp chung với từ lãng phí được...

"Này..." Hổ Nữ không còn lời nào để nói. Lại nói, tuy Thập Tam thiếu gia thực "bại gia", bất quá hắn thật sự không thích lãng phí.

Dù sao hắn là một bổn (*) thiếu gia, không thể dùng lẽ thường giải thích được.

Hổ Nữ cười cười, sau đó tiếp tục như một ngày bình thường, bổn thiếu gia cũng tiếp tục chuyện của hắn, hai người cứ như thế mà tiếp tục một ngày mới của họ.

Lúc này, bổn thiếu gia mười ba, Hổ Nữ mười bốn...

Hoàng Gia Học Viện tại đế đô, siêu cấp cao đẳng học viện này cho dù là quý tộc cũng không nhất định có thể tiến vào, trên toàn đại lục xếp hạng thứ hai, bất quá vị trí này cũng chịu rất nhiều sự tranh luận.

Nhưng tranh luận này cũng không phải Hoàng Gia Học Viện đáng lẽ ra là đệ nhất mà không phải đệ nhị. Đối với vị trí đệ nhất, cơ hồ tất cả mọi người đều công nhận, công nhận từ nội tâm, không ai có thể lay động địa vị thứ nhất của của học viện kia.

Nếu chịu tranh luận không phải là vị trí đệ nhất, vậy hẳn là vị trí đệ nhị của Hoàng Gia Học Viện. Đúng vậy, hai học viện xếp hạng đệ tam, đệ tứ đều nhìn chằm chằm bài danh đệ nhị này, cũng cố gắng bắt lấy tất cả cơ hội cướp lấy bài danh đệ nhị này.

Nếu phải hỏi thứ hạng này làm sao định ra được, cái này cũng không phải là có người đi thu thập tư liệu, căn cứ từng phương diện mà cho điểm, sau đó tổng kết ra kết quả này. Thứ hạng này kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần nhìn xem trong Võ đài thi đấu đối kháng được tổ chức mười năm một lần, tổng hợp thực lực của ngươi xếp thứ mấy là được.

Nói cách khác, Thứ hạng này chỉ có thể duy trì mười năm, trải qua mười năm, nếu ngươi thua sẽ giảm xuống, ngược lại thì thăng lên. Đây là cái gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây vậy, lúc này thì ngắn hơn, chỉ có mười năm.

Võ đài thi đấu đối kháng cũng không lộn xộn, mà chia theo các loại hình như thi đấu ma pháp, thi đấu vũ kỹ, còn có rất ít người tham gia - thi đấu luyện kim thuật, đương nhiên cũng có thi tổng hợp, chia thành thi đấu cá nhân, và thi đáu đoàn đội.

Trên đại lục vũ lực là tối thượng này, tất cả học viện đều lấy mục tiêu là gia tăng thực lực cá nhân, cho nên thực lực của đệ tử cũng đại biểu cho sự mạnh yếu của học viện này.

Điều đáng nói là, học viện xếp hạng đệ nhị đến đệ tứ, trên cơ bản đều là học viện của tam đại đế quốc chiếm lấy. Mà đệ nhất học viện lại không thuộc về một đế quốc nào cả, nó thuộc một quốc gia nhỏ, kỳ thật cũng có thể nói quốc gia này chính là học viện, mà học viện này cũng là một quốc gia.

Có lẽ đó cũng là nguyên nhân vì sao nó sẽ trở thành đệ nhất học viện, nó lược giản không ít nhân tố chính trị.

Cho dù là tam đại đế quốc, đại bộ phận quý tộc cũng sẽ tuyển đệ nhất học viện này đầu tiên. Giống như Diệp gia vậy, ca ca Diệp Huy, còn có nhị tỷ của Thập Tam thiếu gia đều ở đệ nhất học viện cả, ngoài ra còn có một ít huynh đệ tỷ muội bà con.

Kỳ thật nếu không phải Thập Tam thiếu gia có điểm đặc thù, Diệp gia cũng sẽ đưa hắn đến đệ nhát học viện, mà bây giờ, tuy Hoàng Gia Học Viện bài danh thấp hơn, bọn họ cũng sẽ đưa hắn đến Hoàng Gia Học Viện. Nếu đi xa bọn họ sẽ rất lo lắng, ở gần gần như vậy ít ra còn có thể chăm sóc được cho hắn.

Còn có một việc, tiểu tỷ tỷ của Thập Tam thiếu gia, cũng chính là Diệp Lam Vũ cũng từ chối đi đến đệ nhất học viện, nàng lấy lý do phải chăm sóc đệ đệ mà đi học tại Hoàng Gia Học Viện. Mà với năng lực của nàng, cho dù ở đệ nhất học viện cũng sẽ trở thành người nổi bật, ở Hoàng Gia Học Viện tự nhiên cũng thuộc loại tinh anh.

Bởi vì nàng là nữ hài tử nên gia tộc cũng không yêu cầu cao lắm với nàng, nàng thích học ở đâu thì học.

Mà ở cùng một học viện, hiển nhiên mỗi ngày hai người cũng đều cùng đi học. Lúc này, nàng lại một lần nữa cười cười xuất hiện trước mặt Thập Tam thiếu gia. Hiện tại Diệp Lam Vũ đã có tất cả điều kiện mà một mỹ nữ cần, trở thành một mục tiêu theo đuổi của rất nhiều con cháu quý tộc.

"Đệ đệ, đi học." Diệp Lam Vũ trực tiếp đá văng cửa, sau đó lôi kéo Thập Tam tiểu thiếu gia đi ra ngoài, một loạt động tác này phi thường thành thạo, có thể nói là hành văn lưu loát.

"Ừ..." Thập Tam thiếu gia hoàn toàn quen loại trường hợp này rồi, một bên tùy ý Diệp Lam Vũ kéo mình, một bên dùng cánh tay còn lại cầm một quyển sách để đọc.

Hổ Nữ đang ở trong sân nhìn thấy tình huống này, cũng thực thành thạo thu dọn đồ đạc để vào trong không gian giới chỉ, sau đó chạy nhanh đuổi theo hai tỷ đệ.

Mỗi một ngày Hổ Nữ đều đi theo hai tỷ đệ kỳ lạ này đến Hoàng Gia Học Viện, thân phận tự nhiên là người đọc sách giúp Thập Tam thiếu gia, quý tộc đều có thể mang theo một người hầu để đọc giúp, đây là chuyện mà học viện toàn đại lục đều cho phép, nhưng các quý tộc phải thêm học phí cho người đọc hộ.

Đương nhiên, cũng không phải quý tộc nào cũng mang theo người đọc sách hộ, giống như Diệp Lam Vũ cũng không có vậy.

Xe ngựa của Diệp gia đưa ba người tới cửa của Hoàng Gia Học Viện, ba người liền nhảy xuống xe ngựa, bắt đầu đi vào. Đây cũng là quy củ của Hoàng Gia Học Viện, bất cứ phương tiện giao thông nào cũng không được tiến vào, nếu không thì cả Hoàng Gia Học Viện ngày nào cũng sẽ phát sinh hiện tượng kẹt xe số lượng lớn mất. Dù sao ở đây tất cả đều là những quý tộc có thân có phận cả.

Mà cũng như thường lệ, lúc này bên ngoài học viện cũng đã có một đám người tụ tập, cùng đợi ba người bọn họ đi đến. Mà người bọn họ chờ đợi tất nhiên không phải là Thập Tam tiểu công tử, tuy hắn làm cho người ta đố kỵ, nhưng tổng thể còn chưa đắc tội kẻ nào cả, nên không có hiện tượng bị người ta vây công.

Những người chờ là chờ người ở bên cạnh Thập Tam thiếu gia, tỷ tỷ của hắn - Diệp Lam Vũ tiểu thư.

"Lam Vũ tiểu thư, đây là 999 đóa hoa hồng ta mua từ cửa hàng hoa Ái Thần, nó đại biểu cho tình yêu của ta với ngươi..." Một đám hoa hồng xuất hiện trước mặt ba người, mà người cầm hoa hồng lại là một "kỳ nhân" thủy chung chỉ nghe âm thành không thấy mặt.

"Thành thật xin lỗi, ta không thích hoa hồng." Diệp Lam Vũ mặt mang vẻ xin lỗi, cười nói, ngữ khí thần thái thật cao quý ôn nhu.

Đây quả thật là một thái độ mà tiểu thư khuê các nên có, nhưng mà vị Diệp gia tiểu thư này sẽ có một mặt như vậy sao? Chẳng lẽ là do lớn lên mà thay đổi?

---------------------------------------------

(*) bổn: ngu ngốc, vì sao phải giải thích, bởi tiếng trung có từ bổn và bản na ná nhau, bổn thiếu gia, bản thiếu gia, bổn công tử, bản công tử vân vân, mà bổn thiếu gia hay bổn công tử ở đây mang nghĩa là ngốc, không phải là "thiếu gia ta đây", không biết tác giả có phải chơi chữ hay không nên giữ lại chữ bổn...
Chương 20 Luyện kim Học Viện (1)

"Tỷ tỷ, ngươi đang gạt người, ngươi thích nhất là hoa hồng, còn muốn ta mua cho ngươi nữa." Thập Tam thiếu gia rất không nể tình liền phá hỏng việc nói dối của tỷ tỷ hắn.

Đúng vậy, bọn họ cũng đã hỏi thăm rõ ràng là Diệp Lam Vũ thực thích hoa hồng, nhất là lam hoa hồng, có lẽ là vì tên nàng a, nàng rất thích màu lam.

"Tiểu hỗn đản, ai bảo ngươi nhiều chuyện, tỷ tỷ đây là cự tuyệt người ta hiểu chưa." Diệp Lam Vũ tức giận gõ đầu Thập Tam thiếu gia một cái, mà lại nói to như vậy, điều này làm cho người đang cầm hoa hồng ở bên cạnh cảm thấy thực buồn bực.

"Cự tuyệt thì cứ cự tuyệt, vì sao phải nói dối?" Thập Tam thiếu gia ôm đầu hỏi.

"Cái này ngươi không hiểu được đâu, ta cự tuyệt thì bọn họ vẫn cứ đưa hoa tặng lễ, thật sự là bất đắc dĩ a. Tỷ tỷ ta mị lực thật sự quá lớn. Nếu đổi lại là ngươi thì khác, nhất định không ai quan tâm." Diệp Lam Vũ kéo Thập Tam thiếu gia chạy bay đi, vứt đám người theo đuổi của nàng ở lại.

Đây là việc nàng phải làm mỗi ngày, cũng liên lụy đến Thập Tam thiếu gia và Hổ Nữ không được hưởng một ngày bình thường nào, cả ba người nhanh chóng tiến vào trường, bất quá cũng nhờ mỗi ngày có nàng hộ tống mà bớt đi không ít người tìm hắn gây sự.

"Không phải đâu, ta cũng có rất nhiều người theo đuổi." Thập Tam thiếu gia nói.

"Thật sự? Là tiểu thư nào thật tinh mắt, có thể phát hiện ra giá trị của tên tiểu ngốc nghếch nhà ngươi vậy?" Diệp Lam Vũ truy hỏi, nàng rất ngạc nhiên, thực muốn biết ai theo đuổi Thập Tam thiếu gia, xem thử ai có trình độ cao siêu đến vậy.

Đây tuyệt đối không phải là chọc Thập Tam thiếu gia, là một tỷ tỷ cả ngày ở cùng một chỗ với hắn, tất nhiên nàng biết được một ít năng lực độc đáo của hắn mà không có bao nhiêu người có thể so sánh được.

"Không chỉ có tiểu thư, còn có một ít nam nhân nữa." Thập Tam thiếu gia kiêu ngạo nói, tựa hồ cảm thấy tỷ tỷ quá coi thường mình.

"Cái gì? ! Nam nhân? Dựa vào, đám nam nhân biến thái này, lão nương muốn giết bọn họ. Đệ đệ, mau nói cho tỷ tỷ biết những nam nhân này ta ai, ta muốn biến bọn họ thành đống băng." Tỷ tỷ nổi giận, rất rõ ràng là nàng nghĩ đến một phương diện "không tốt".

"Lam Vũ tiểu thư, ngươi nên hỏi rõ ràng đi đã." Hổ Nữ ở một bên nhắc nhở, sự tình kỳ thật khác xa với suy nghĩ của Diệp Lam Vũ, mà nàng cũng không giải thích, vì Diệp Lãm Vũ không thích khi có Thập Tam thiếu gia ở mà người khác đi thuật lại chuyện của hắn.

"?" Diệp Lam Vũ có chút nghi hoặc. Rất nhanh sau đó liền hiểu ra có thể mình hiểu lầm rồi, đệ đệ của mình thường xuyên biểu đạt sai.

"Đệ đệ, ngươi nói ta nghe một chút bọn họ đuổi theo ngươi như thế nào?" Diệp Lam Vũ hỏi.

"Bọn họ giống như những người lúc nãy vậy, cầm trong tay đô vật này nọ, miệng hô ta đừng chạy." Thập Tam thiếu gia nói xong, mặt Diệp Lam Vũ cũng đã trầm xuống.

Nếu giống những người lúc nãy, cái này cũng không giống như mình nghĩ rồi.

"Thiếu gia, bọn họ hô cái gì, trong tay cầm những thứ gì vậy?" Hổ Nữ hỏi.

"Bọn họ cầm ghế, miệng hô: 'Tên ngu ngốc Diệp Lãng nhà ngươi, ngươi lại làm cái gì linh tinh nữa vậy, người đứng lại đó cho ta, đừng chạy, hôm nay ta muốn giết ngươi'."

"..."

Diệp Lam Vũ đã hiểu, nguyên lai "đuổi" theo lời Thập Tam thiếu gia không phải là theo đuổi, mà là đuổi giết, đồng thời nàng cũng hiểu những lời này nghĩa gì.

Thập Tam thiếu gia này chuyên chơi đùa với vật phẩm luyện kim, có lẽ là một loại tễ thuốc, có lẽ là một loại ma đạo khí, mặc kệ là cái gì chúng nó cũng có chung một đặc điểm - có "một chút" tính nguy hiểm. Theo lời Thập Tam thiếu gia giải thích là những đồ vật này còn chưa hoàn thành, bán thành phẩm thì tất nhiên là không có tính an toàn rồi.

Chỉ là, ngươi đã biết là nguy hiểm, vì sao lần nào cũng mang đến đây hại người, khiến cho chúng ta gà bay chó sủa! Đám đồng học bị hại kia quả thực muốn bóp chết Thập Tam thiếu gia.

Thập Tam thiếu gia làm ra thứ gì đó, phần lớn đều là sản phẩm thí nghiệm, không biết vì sao, trong đầu óc hắn luôn có rất nhiều ý tưởng cổ quái, vốn là một công thức luyện kim rất bình thường, sau khi bị hắn bỏ thêm vài thứ vào, liền biến dị!

Thật ra công hiệu ban đầu của sự biến dị này là tăng mạnh tác dụng, còn có tăng thêm những tác dụng khác nữa, nhưng cũng có một ít sai lầm, làm cho thứ này vốn an toàn trở nên nguy hiểm.

Đây mớ chỉ nói đến phương diện công thức luyện kim mà thôi, hắn còn sửa một ít luyện kim trận, hiệu quả cũng tựa tựa như công thức luyện kim vậy, đồng thời cũng làm cho luyện kim trận của hắn trở thành một trường phái khác, cũng có thể nói là làm cho người ta xem mà không hiểu được.

Bây giờ các đồng học chỉ biết là, đồ vật của Thập Tam thiếu gia này... rất là nguy hiểm.

Đôi khi mấy thứ quái đản của Thập Tam thiếu gia chỉ có một ít sát thương nhỏ, mà có đôi khi là toàn bộ phòng học đều chịu tội. Mỗi lần nhìn thấy tình huống này, Hổ Nữ sẽ lôi kéo Thập Tam thiếu gia chạy lấy người ngay lập tức.

Về phần vì sao Hổ Nữ không thu hồi mấy thứ kia lại sao lại để xảy ra "tai nạn" như vậy... Thật ra không phải nàng không thu, mà mấy thứ này của Thập Tam thiếu gia nhiều lắm, làm cho người ta muốn phòng bị cũng không được.

Có đôi khi chính Thập Tam thiếu gia không cẩn thận kích phát những đồ vật nguy hiểm, làm cho đồng học bên cạnh không bị xui xẻo, có đôi khi cũng do hắn quăng lung tung, đồng học tò mò cầm lấy, cũng "dính chưởng". Nhưng mà lần nào hắn cũng được Hổ Nữ che chở, lông tóc không bị làm sao cả.

Điểm này có lẽ là điểm mà mọi người ức chế nhất. Vốn bọn họ là đệ tử của Luyện Kim Học Viện, thường xuyên ngộ thương là bình thường, tất cả mọi người đều hiểu về đối phương, biết đối phương chỉ vì nếm thử luyện kim thuật mà tạo thành sai lầm thôi, không có gì cả.

Nhưng là, dựa vào cái gì Diệp gia Thập Tam thiếu gia hắn lần nào cũng bình yên vô sự, mà chúng ta lại bị hại te tua tơi tả? Đó cũng là một loại đố kỵ, đố kỵ sự may mắn của hắn.

Kết quả là, Diệp gia Thập Tam thiếu gia cũng dần dần trở thành công địch trong ban, thậm chí trong toàn bộ Luyện Kim Học Viện. Nhưng mà bọn hắn không thể "chỉnh" được Thập Tam thiếu gia, ai bảo đánh không lại Hổ Nữ làm chi, dưới sự bảo vệ của nàng bọn họ mới không thể trừng phạt Thập Tam thiếu gia được.

"Được rồi, ta đi học đây, giữa trưa gặp tại căng tin nhé. Đệ đệ, hôm nay ngươi ngoan một chút đi, đừng gây rối nữa." Tuy biết rằng đệ đệ mình không nghe, Diệp Lam Vũ vẫn dặn dò một câu, đồng thời cũng nhờ Hổ Nữ chú ý hắn một chút.

Diệp Lam Vũ là đệ tử của Ma Pháp Học Viện, Diệp Lãng lại là Luyện Kim Học Viện, phòng học của hai người cách nhau vài cái sân công thêm một đống khu nhà nữa. Nếu Diệp Lãng ở Vũ Kỹ Học Viện thì tốt rồi, gần hơn một chút. Vấn đề là hắn ở tận Luyện Kim Học Viện.

Ngay cả đệ tử như hắn đều có một cơ số nguy hiểm, toàn bộ Luyện Kim Học Viện lại càng không phải nói, đó là điểm tập trung của sự nguy hiểm. Học viện như vậy đương nhiên bị ngăn cách ra rồi.

Cũng bởi vậy làm cho sự phòng hộ của Luyện Kim Học Viện rất mạnh mẽ, cũng là nơi độc lập nhất, thực rõ ràng bị cách ly với các học viện khác, có thể là con sông nhân tạo hoặc tường thành vậy.

Như vậy cũng giảm đi không ít phiền toái với Thập Tam thiếu gia, có một ít người bởi không tìm thấy cơ hội tiếp xúc Thập Tam thiếu gia mà buông tha cho một ít hành động từ sự ghen tị của bọn họ.

Đệ tử nào đã lựa chọn cái môn luyện kim thuật này, tâm hiếu chiến so với người khác thì ít hơn rất nhiều. Tuy rằng cũng có đố kỵ, nhưng bọn hắn cũng có chút lý tính, hơn nữa cũng nhằm vào luyện kim kỹ thuật chứ không quan tâm đến gia sự.

May mà Thập Tam thiếu gia tuy tiến bộ không tệ, nhưng người ngoài nhìn vào thoạt nhìn hắn vẫn rất yếu kém, ít nhất trong đám đệ tử thiên tài ở Luyện Kim Học Viện này thì hắn chỉ là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới.

Mà luyện kim thuật có chút biến dị của Thập Tam thiếu gia lúc này cũng chưa ra đâu vào đâu nên cũng không làm người ta chú ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom