-
Chương 101
Bình ~ Âm thanh kinh thiên động địa vang khắp đấu trường, thậm chí quân đội quan chiến hai bên đều bị chấn động. Trong âm thanh rung động, Cự Long đang định đứng dậy lại bị đổ ầm xuống! Mà thứ khiến nó ngã quỵ, chính là nắm quyền của A Mạt Kỳ!
Khắc Lâm Tư tuyệt vọng nhìn tọa kỵ của mình, nằm quỵ ngay dưới một nắm quyền đánh ra tùy tiện của A Mạt Kỳ, còn thân hình ngạo nghễ ban đầu của nó, dường như biến thành một đống thịt nát nằm liệt trên đất.
"Con mẹ nó, thực sự có thế…" A Mạt Kỳ đã biến về hình người, ngây người nhìn nắm quyền của mình, sau đó sực tỉnh hét lớn với Sở Thiên: "Ông chủ! Ta đánh ngã được con bò sát này rồi!"
"Kỵ sĩ Khắc Lâm Tư, quyết đấu còn muốn tiếp tục không?" Được NMD bảo vệ, Sở Thiên ôm lấy Tiểu Bạch, mỉm cười trèo lên lưng Hãn Mã, rút Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp ra, chỉ vào Khắc Lâm Tư nói: "Hiện tại, tọa kỵ của ngươi đã không hề có sức chiến đấu nào nữa, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ cho phép ngươi nhận thua!" Nói rồi, Sở Thiên chỉ vào A Mạt Kỳ và những ma sủng khác của mình, "Nếu ngươi muốn tiếp tục chiến đấu, vậy thì ta cũng phụng bồi, có điều…Ha ha!" Sở Thiên lắc đầu, hàm ý uy hiếp bên trong không cần nói cũng hiển hiện ra.
"Hừ!" Khắc Lâm Tư hừ nhạt một tiếng, không để ý đến Sở Thiên, ngược lại tung mình nhảy đến bên ma sủng của mình.
"A Mạt Kỳ, để hắn qua đó!" Sở Thiên ra lệnh cho An Mạt Kỳ đang muốn ngăn cản Khắc Lâm Tư, sau đó độ lượng nói: "Khắc Lâm Tư, nếu ngươi đã từng nhận được lời mời của Long Hoàng, vậy bản lĩnh chữa trị của ngươi chắc cũng không tồi nhỉ?" Sở Thiên gọi A Mạt Kỳ trở về bên cạnh mình, sau đó kéo giãn khoảng cách giữa mình và Khắc Lâm Tư, "Ngươi và ta đêu là những cường giả chức nghiệp đỉnh cấp của đại lục, cho nên, ta tôn trọng danh dự của ngươi, cho ngươi thời gian nửa ngày để chữa trị cho ma sủng! Trong nửa ngày này, ta và ma sủng của ta sẽ không tấn công ngươi!"
"Thánh Tế Tự! Thánh Tế Tự! Thánh Tế Tự…" Mọi người trong trận doanh Khải Tát hoan hô như sấm dậy, trong quyết đấu không nhân lúc người ta nguy cấp mà truy kích, lại hào sảng cho phép đối thủ chữa trị cho tọa kỵ. Đây là một tấm lòng lòng rộng rãi đến nhường nào? Đồng thời, cần phải có thực lực thế nào, mới có thể có được sự tự tin lớn đến như vậy?! Nhất thời, cả Thái Thạch Bảo bỗng sôi trào hẳn lên.
Trong mấy ngày quyết đấu, mỗi khi trận doanh Khải Tát tung hô Sở Thiên, người Lôi Tư cũng ngay lập tức phản ứng lại, nhưng lần này người Lôi Tư đã biết điều hơn. Tôn trọng cường giả là một truyền thống tốt đẹp đã có vạn năm nay trên đại lục Huyễn Thú, đặc biệt giống như Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, một Thánh Tế Tự tràn đầy phong cách của một cường giả, thì lại càng nên được tôn trọng!
"Phất Lạp Địch Nặc! Ngươi!" Khắc Lâm Tư đã động nộ, hắn không hề ngốc, dĩ nhiên có thể nhìn ra, bản thân đã trở thành hòn đá đệm để Sở Thiên nâng cao danh vọng! Nhưng Khắc Lâm Tư còn có thể chọn lựa thế nào? Tiếp tục chiến đấu? Chỉ A Mạt Kỳ cũng đủ đối phó hắn rồi, lại thêm vào cả những ma sủng khác của Sở Thiên, đặc biệt là NMD có thể hoàn toàn phòng ngự được đấu khí của Khắc Lâm Tư. Vậy thì Khắc Lâm Tư cơ hồ không có phần thắng nào! Huống hồ hiện tại, tâm tư của Khắc Lâm Tư lại đổ dồn hết vào tọa kỵ của mình, thực chất không thể toàn tâm nghênh chiến!
"Cảm tạ Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" Khắc Lâm Tư nghiến răng nói, trước mặt là ma sủng và danh dự của mình, Khắc Lâm Tư đã chọn cái đầu tiên.
Tỉ mỉ kiếm tra cho Cự Long hết một lượt, Khắc Lâm Tư chau mày lại, bắt đầu đi lại vòng quanh ma sủng của mình, nhưng hồi lâu vẫn không thể đưa ra quyết định! Tình hình của Cự Long quá kì lạ, từ đấu đến cuối trong trận quyết đấu, Cự Long không hề va chạm qua với Sở Thiên hay A Mạt Kỳ, hơn nữa lại không hề bị một công kích nào, cho nên, Cự Long không thể bị ma pháp hay đấu khí làm cho bị thương! Còn về cú đánh cuối cùng của A Mạt Kỳ, Khắc Lâm Tư vốn dĩ không hề lưu tâm, tạm không nói trên nắm quyền của A Mạt Kỳ có đấu khí, vậy thì một con Lôi Ưng chỉ giỏi về tốc độ và ma pháp, cũng không thể chỉ dựa vào nắm quyền mà đả thương được người trong Cự Long tộc vốn mệnh danh là kẻ phòng ngự đứng đầu đại lục được!
A Mạt Kỳ sau khi biến thành hình người trở nên rất nhỏ bé so với Cự Long, cho nên nắm quyền của hắn chỉ có thể đả thương phần chân của Cự Long, nhưng chân của Cự Long đã bị gẫy gập kinh dị, gần giống như bị chém đứt vậy, nhưng khi nó ngã xuống, rõ ràng lại bị gãy thêm nhiều xương khác.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Kỵ sĩ Khắc Lâm Tư, người có cần ta giúp không?" Sở Thiên nheo mắt lại, cất giọng thần côn: "Ta rất lấy làm tiếc vì tọa kỵ của ngươi bỗng nhiên lại gặp phải tình huống này. Ta là Thượng Cổ Thánh Tế Tự, nói không chừng có thể giúp được ngươi…"
"Không cần!" Khắc Lâm Tư giận dữ nhìn Sở Thiên, đồng thời chỉ tay vào Ba Bác Tát đang đứng ngoài đấu trường quan chiến, "Có phải ngươi đã sử dụng bệnh độc hắc ám!" Trúng độc là nguyên do duy nhất mà Khắc Lâm Tư có thể nghĩ ra.
"Khắc Lâm Tư! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đang sỉ nhục một Thượng Cổ Thánh Tế Tự đấy!" Giọng nói phẫn nộ của Sở Thiên vang lên: "Tuy quản gia của ta đã từng là Vong Linh Pháp Thần, nhưng ta lấy danh dự của Thánh Tế Tự đảm bảo, ta không hề sử dụng bệnh độc!" Các pháp sư hắc ám thường bị mọi người kỳ thị, bệnh độc hắc ám tự nhiên cũng trở thành thứ người người ghét bỏ, nhưng trong cuộc chiến đấu đại diện cho danh dự của hai nước mà sử dụng nó, vậy thì sẽ bị cả đại lục chế nhạo!
Trước mặt mấy chục vạn người, Sở Thiên lấy tấm bài Thánh Tệ Tự ra làm đảm bảo, Khắc Lâm Tư không còn có thể phản bác được gì, Sở Thiên tiếp tục nói: "Nếu ngươi không tin, có thể lập tức tìm pháp sư hắc ám để kiểm tra cho tọa kỵ của ngươi!" Pháp sư hắc ám tuy bị kỳ thị, nhưng thực lực của họ lại không được phép coi thường, bởi vậy, trong quân đội các nước đều có sẵn mấy ma pháp sư hắc ám.
"Ngươi tưởng ta không dám sao? Hừ!"
Khắc Lâm Tư vẫy tay về phía trận doanh của Lôi Tư, sau đó mấy pháp sư vận hắc bào chạy vào đấu trường, bắt đầu kiểm tra cho Cự Long, xem ra, Khắc Lâm Tư vẫn không tin Sở Thiên.
Các ngươi kiểm tra đi! Hừ hừ! Lão tử không tin các ngươi có thể kiểm tra ra cái gì! Sở Thiên trong lòng cười lạnh, Khắc Lâm Tư! Ngươi dám mắng lão tử là kẻ nhu nhược trước mặt của mấy chục vạn người! Con mẹ ngươi! Ngươi dám mắng lão tử, vậy ông đây của ngươi sẽ phế con rắn mối của ngươi!
Sở Thiên chửi thầm trong lòng, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn trời, trong không trung, A La Ước và tộc nhân của hắn, vẫn đang che phủ ánh sáng mặt trời chiếu vào đấu trường! Thế là, Sở Thiên nheo mắt cười.
Tất cả trong trận quyết đấu này, đều là mánh khóe Sở Thiên sắp đặt, không hề có bất cứ chỗ hở nào! Còn ma sủng của Sở Thiên, cũng chỉ là dùng để kéo dài thời gian với Khắc Lâm Tư. Nhưng mà, còn Băng hệ Cự Long cấp chín kia, đích thực đã bị Sở Thiên phế rồi!
Đánh gục Cự Long không phải là A Mạt Kỳ, cũng không phải là Sở Thiên, mà là những con Hoàng Phong đang che kín bầu trời kia! Tác dụng thực sự của A La Ước, không phải ghi lại quá trình của trận quyết đấu, nếu chỉ là ghi lại quá trình ấy, chỉ mình hắn là đủ rồi, không cần thiết phải mang theo cả một đàn ong vàng để phủ kín bấu trời!
Ngay cả bản thân A La Ước cũng không biết, nguyên nhân Sở Thiên bảo hắn làm như vậy, chính là để che ánh sáng mặt trời!
Sở Thiên là bác sỹ thú y, chữa bệnh chế thuốc chính là nghề của hắn, nhưng đừng nên quên rằng, bác sỹ có thể cứu người, nhưng cũng biết giết người! Trên đại lục Huyễn Thú, không có ai điều chế lại được thuốc của Sở Thiên, đồng thời, ai có thể hiểu về cấu tạo cơ thể ma thú như Sở Thiên!? Lại có ai giống như hắn, biết được nguyên lý phát bệnh của mỗi loại bệnh đây!?
Khi chữa trị cho Xích Diễm, và lần hội chẩn cho Long Hoàng ở A Cổ Lạp sơn, Sở Thiên đã xác định, thân thể của Cự Long tộc ngoài việc có thể một đôi cánh ra thì không có khác biệt gì so với rắn mối, vậy thì, các chứng bệnh trên người rắn mối, Cự Long tộc cũng có thể bị!
"Khắc Lâm Tư, kiểm tra thế nào rồi?" Sở Thiên cười ha hả nhìn các pháp sư hắc ám đang bận bịu tay chân, đồng thời lại thầm cười sằng sặc, khứa khứa! Kiểm tra đi! Các ngươi từ từ mà kiểm tra, nhưng mà, trên đại lục này, cho dù trải qua thêm nghìn năm nữa, các ngươi cũng sẽ không biết cái gì gọi là bệnh thoái hóa xương, cái gì gọi là sự mất cân bằng nguyên tố canxi phốt pho! Ha ha, lão tử vĩnh viễn sẽ không nói cho các ngươi biết, không có các tia tử ngoại của ánh sáng mặt trời, thân thể của Cự Long cũng không thể hấp thu nguyên tố canxi được!
Thời gian trôi qua đã rất lâu, cuộc kiểm tra của các pháp sư hắc ám đã kết thúc, và Khắc Lâm Tư đã bần thần đứng dậy, bởi vì kết quả kiểm tra không những chứng minh Cự Long không hề trúng độc, hơn nữa, Khắc Lâm Tư hiểu rõ, ma sủng của mình không còn sống được bao lâu nữa. "Xin lỗi, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ta xin lỗi vì hành động lúc nãy của ta!" Khắc Lâm Tư miễn cưỡng duy trì mỹ đức của kỵ sĩ, nhưng mọi người ai cũng nhận ra, đôi môi của hắn đang run rẩy!
Sau khi xin lỗi Sở Thiên rồi, Khắc Lâm Tư bỏ trọng giáp trên người xuống, quỳ trước mắt ma sủng của mình, không còn để ý đến bất cứ ai!
"Ô ô ~~!" Tiểu Bạch chúi đầu vào Sở Thiên, sau đó dùng chiếc chân nhỏ chỉ về hướng Khắc Lâm Tư, đồng thời nước mắt lưng tròng đầy vẻ đáng thương nhìn Sở Thiên!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lòng thương cảm của Tiếu Bạch lại trỗi dậy rồi, Sở Thiên lắc đầu, nói: "Kỵ sĩ Khắc Lâm Tư, ma sủng của ngươi rốt cuộc thế nào rồi?" Chuyện này tuy rằng do một tay Sở Thiên đạo diễn, nhưng hắn lại không định nói ra chân tướng, một là để bảo mật, bởi vì Sở Thiên không muốn quá nhiều người biết về thuật thú y của mình, đây chính là vốn liếng để hắn có thể tồn tại trên đại lục Huyễn Thú này.
Và một nguyên nhân khác là Sở Thiên không dám! Vừa rồi Sở Thiên đã làm gì? Hắn đã không đánh mà thắng, cơ hồ không hao tổn chút sức lực nào để phế một con Cự Long! Nếu như hắn có thể phế đi một con Cự Long, vậy thì cũng có thể phế con thứ hai, con thứ ba… Nếu trên đại lục bỗng dưng xuất hiện một người biết được điểm yếu chí mạng của Long tộc, vậy thì Long Hoàng sẽ làm gì!? Cho dù Sở Thiên là ân nhân cứu mạng của Long Hoàng, nhưng so sánh với tính mạng của Cự Long tộc, Sở Thiên có tính là gì?
"Quyết đầu còn cần tiếp tục không?" Thấy Khắc Lâm Tư không trả lời, Sở Thiên lại hỏi.
"Không cần tiếp tục nữa." Khắc Lâm Tư không hề quay đầu, chỉ dùng một giọng nói ảm đạm buồn bã đáp: "Trận quyết đấu này ta thua rồi…" Dứt lời, Khắc Lâm Tư đứng dậy, đối mặt với Sở Thiên, "Theo quy định, ngươi có thể tùy ý xử lý ta!"
"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" Thống soái Trát Phổ Lan của Lôi Tư đang đứng từ xa quan chiến bỗng hét lớn: "Xin điện hạ tôn trọng danh dự của cường giả!"
Trát Phổ Lan vừa dứt lời, Ma Khoa Lý phía đối diện cũng lên tiếng, "Phất Lạp Địch Nặc, thân là nguyên soái, ta cho phép ngươi tôn trọng danh dự của Khắc Lâm Tư!"
Sở Thiên cảm kích nhìn Mã Khoa Lý, hắn ở đại lục Huyễn Thú hơn một năm rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ, Mã Khoa Lý đang giúp mình, cho mình một cái cớ để tha cho Khắc Lâm Tư!
Danh dự của cường giả, còn cả quy tắc của ma thú, những thứ này nghe ra không tồi, nhưng tất cả đều là những lời vô giá trị! Nói trắng ra, chính là hai chữ --- Thực lực! Con người sống trong tập thể, thú vật sống trong quần loài. Trên đại lục này có cường giả nhân loại hay ma thú cao cấp nào không có bạn bè thân thích? Mà có tư cách là người thân bạn bè của họ, lẽ nào lại không có thực lực tương ứng sao?
Trát Phổ Lan muốn Sở Thiên tôn trọng danh dự của Khắc Lâm Tư, thực chất chính là đang cảnh cáo Sở Thiên: Nếu ngươi làm Khắc Lâm Tư bị thương, vậy thì đợi bằng hữu thân thích, lão sư của Khắc Lâm Tư đến báo thù đi.
Danh dự cường giả của Khắc Lâm Tư!? Sở Thiên nheo mắt cười. Trên đại lục Huyễn Thú, Sở Thiên cũng được xem là nhân vật số một, là hữu tướng đế quốc Khải Tát, đứng dưới một người, đứng trên vạn người, cao thủ cực đỉnh của đại lục, Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín, Sở Thiên cũng có tư cách có danh dự cường giả của mình!
Text được lấy tại Truyện FULL
Lại có người dám uy hiếp Sở đại thiếu gia? Vậy đơn thuần là tìm cái chết! Danh hiệu đồ tể của Sở Thiên không phải là hư danh! "Kỵ sĩ Khắc Lâm Tư, ta từ chối việc ngươi nhận thua!" Nói rồi, Sở Thiên rút Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp, chỉ xa về hướng Khắc Lôi Tư, "Cầm trường mâu của ngươi lên, tiếp tục quyết đấu!" Tuy theo quy tắc, Sở Thiên có thể tùy ý xử lý Khắc Lâm Tư, nhưng Khắc Lâm Tư dù gì cũng là phó thống soái quân đội Lôi Tư, còn Sở Thiên cũng không thể to gan đến mức để Khắc Lôi Tư tự sát trước mặt mọi người --- Cưỡng ép đối thủ đã nhận thua tự sát, đây không phải là một chuyện vinh quang gì, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cao quý của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ! Cho nên, Sở Thiên đã lựa chọn tiếp tục quyết đấu!
Song song với việc Sở Thiên tuyên chiến, hai cánh tay của A Mạt Kỳ cũng giang rộng ra, các tia ma pháp cũng bắt đầu hiện ra trong lòng bàn tay, còn NMD cũng bắt đầu quấn quanh Sở Thiên.
"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" Thân vương Trát Phổ Lan đã không thể nhẫn nhịn được, Sở Thiên không đồng ý Khắc Lâm Tư chịu thua, vậy cũng đồng nghĩa với việc bức Khắc Lâm Tư vào chỗ chết! Một Thần Thánh Long Kỵ Sĩ không có tọa kỵ, không có ý chí chiến đấu, tuyệt đối không phải là đối thủ! Thúc chiến mã đi đến sát trường đấu, Trát Phổ Lan hét lớn với Sở Thiên: "Điện hạ đừng quên rằng, Khắc Lâm Tư là Thần Thánh Long Kỵ Sĩ được đích thân Long Hoàng sắc phong!"
Long Hoàng? Sở Thiên trong lòng hừ nhạt một tiếng, lão rắn mối già ấy có quản được không? "Thân vương Trát Phổ Lan! Ta tôn trọng lựa chọn của Long Hoàng bệ hạ, nhưng mấy chục vạn tướng sĩ hãy làm chứng, giữa ta và Khắc Lâm Tư là một trận quyết đấu công bằng, theo quy tắc, ta có quyền tiếp tục quyết đấu!" Lấy Long Hoàng uy hiếp Sở Thiên? Hừ! Lão rắn mối già mang một quyển sách nát mà bản thân mình không xem hiểu để đuổi Sở Thiên đi, chỉ có thể khiến Sở đại thiếu gia càng thêm tức giận!
"Thân vương điện hạ, cảm tạ hảo ý của ngài!" Khắc Lâm Tư bỗng nhặt trường mâu của mình lên, sau đó nói với Trát Phổ Lan: "Nếu như Phất Lạp Địch Nặc muốn tiếp tục quyết đấu thì ta cũng phụng bồi đến cùng!" Dứt lời, Khắc Lâm Tư lạnh lùng nhìn Sở Thiên, "Hừ! Có thể chết dưới tay Thánh Tế Tự, sẽ không làm nhục danh dự của ta!"
Khắc Lâm Tư tuyệt vọng nhìn tọa kỵ của mình, nằm quỵ ngay dưới một nắm quyền đánh ra tùy tiện của A Mạt Kỳ, còn thân hình ngạo nghễ ban đầu của nó, dường như biến thành một đống thịt nát nằm liệt trên đất.
"Con mẹ nó, thực sự có thế…" A Mạt Kỳ đã biến về hình người, ngây người nhìn nắm quyền của mình, sau đó sực tỉnh hét lớn với Sở Thiên: "Ông chủ! Ta đánh ngã được con bò sát này rồi!"
"Kỵ sĩ Khắc Lâm Tư, quyết đấu còn muốn tiếp tục không?" Được NMD bảo vệ, Sở Thiên ôm lấy Tiểu Bạch, mỉm cười trèo lên lưng Hãn Mã, rút Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp ra, chỉ vào Khắc Lâm Tư nói: "Hiện tại, tọa kỵ của ngươi đã không hề có sức chiến đấu nào nữa, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ cho phép ngươi nhận thua!" Nói rồi, Sở Thiên chỉ vào A Mạt Kỳ và những ma sủng khác của mình, "Nếu ngươi muốn tiếp tục chiến đấu, vậy thì ta cũng phụng bồi, có điều…Ha ha!" Sở Thiên lắc đầu, hàm ý uy hiếp bên trong không cần nói cũng hiển hiện ra.
"Hừ!" Khắc Lâm Tư hừ nhạt một tiếng, không để ý đến Sở Thiên, ngược lại tung mình nhảy đến bên ma sủng của mình.
"A Mạt Kỳ, để hắn qua đó!" Sở Thiên ra lệnh cho An Mạt Kỳ đang muốn ngăn cản Khắc Lâm Tư, sau đó độ lượng nói: "Khắc Lâm Tư, nếu ngươi đã từng nhận được lời mời của Long Hoàng, vậy bản lĩnh chữa trị của ngươi chắc cũng không tồi nhỉ?" Sở Thiên gọi A Mạt Kỳ trở về bên cạnh mình, sau đó kéo giãn khoảng cách giữa mình và Khắc Lâm Tư, "Ngươi và ta đêu là những cường giả chức nghiệp đỉnh cấp của đại lục, cho nên, ta tôn trọng danh dự của ngươi, cho ngươi thời gian nửa ngày để chữa trị cho ma sủng! Trong nửa ngày này, ta và ma sủng của ta sẽ không tấn công ngươi!"
"Thánh Tế Tự! Thánh Tế Tự! Thánh Tế Tự…" Mọi người trong trận doanh Khải Tát hoan hô như sấm dậy, trong quyết đấu không nhân lúc người ta nguy cấp mà truy kích, lại hào sảng cho phép đối thủ chữa trị cho tọa kỵ. Đây là một tấm lòng lòng rộng rãi đến nhường nào? Đồng thời, cần phải có thực lực thế nào, mới có thể có được sự tự tin lớn đến như vậy?! Nhất thời, cả Thái Thạch Bảo bỗng sôi trào hẳn lên.
Trong mấy ngày quyết đấu, mỗi khi trận doanh Khải Tát tung hô Sở Thiên, người Lôi Tư cũng ngay lập tức phản ứng lại, nhưng lần này người Lôi Tư đã biết điều hơn. Tôn trọng cường giả là một truyền thống tốt đẹp đã có vạn năm nay trên đại lục Huyễn Thú, đặc biệt giống như Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, một Thánh Tế Tự tràn đầy phong cách của một cường giả, thì lại càng nên được tôn trọng!
"Phất Lạp Địch Nặc! Ngươi!" Khắc Lâm Tư đã động nộ, hắn không hề ngốc, dĩ nhiên có thể nhìn ra, bản thân đã trở thành hòn đá đệm để Sở Thiên nâng cao danh vọng! Nhưng Khắc Lâm Tư còn có thể chọn lựa thế nào? Tiếp tục chiến đấu? Chỉ A Mạt Kỳ cũng đủ đối phó hắn rồi, lại thêm vào cả những ma sủng khác của Sở Thiên, đặc biệt là NMD có thể hoàn toàn phòng ngự được đấu khí của Khắc Lâm Tư. Vậy thì Khắc Lâm Tư cơ hồ không có phần thắng nào! Huống hồ hiện tại, tâm tư của Khắc Lâm Tư lại đổ dồn hết vào tọa kỵ của mình, thực chất không thể toàn tâm nghênh chiến!
"Cảm tạ Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" Khắc Lâm Tư nghiến răng nói, trước mặt là ma sủng và danh dự của mình, Khắc Lâm Tư đã chọn cái đầu tiên.
Tỉ mỉ kiếm tra cho Cự Long hết một lượt, Khắc Lâm Tư chau mày lại, bắt đầu đi lại vòng quanh ma sủng của mình, nhưng hồi lâu vẫn không thể đưa ra quyết định! Tình hình của Cự Long quá kì lạ, từ đấu đến cuối trong trận quyết đấu, Cự Long không hề va chạm qua với Sở Thiên hay A Mạt Kỳ, hơn nữa lại không hề bị một công kích nào, cho nên, Cự Long không thể bị ma pháp hay đấu khí làm cho bị thương! Còn về cú đánh cuối cùng của A Mạt Kỳ, Khắc Lâm Tư vốn dĩ không hề lưu tâm, tạm không nói trên nắm quyền của A Mạt Kỳ có đấu khí, vậy thì một con Lôi Ưng chỉ giỏi về tốc độ và ma pháp, cũng không thể chỉ dựa vào nắm quyền mà đả thương được người trong Cự Long tộc vốn mệnh danh là kẻ phòng ngự đứng đầu đại lục được!
A Mạt Kỳ sau khi biến thành hình người trở nên rất nhỏ bé so với Cự Long, cho nên nắm quyền của hắn chỉ có thể đả thương phần chân của Cự Long, nhưng chân của Cự Long đã bị gẫy gập kinh dị, gần giống như bị chém đứt vậy, nhưng khi nó ngã xuống, rõ ràng lại bị gãy thêm nhiều xương khác.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Kỵ sĩ Khắc Lâm Tư, người có cần ta giúp không?" Sở Thiên nheo mắt lại, cất giọng thần côn: "Ta rất lấy làm tiếc vì tọa kỵ của ngươi bỗng nhiên lại gặp phải tình huống này. Ta là Thượng Cổ Thánh Tế Tự, nói không chừng có thể giúp được ngươi…"
"Không cần!" Khắc Lâm Tư giận dữ nhìn Sở Thiên, đồng thời chỉ tay vào Ba Bác Tát đang đứng ngoài đấu trường quan chiến, "Có phải ngươi đã sử dụng bệnh độc hắc ám!" Trúng độc là nguyên do duy nhất mà Khắc Lâm Tư có thể nghĩ ra.
"Khắc Lâm Tư! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đang sỉ nhục một Thượng Cổ Thánh Tế Tự đấy!" Giọng nói phẫn nộ của Sở Thiên vang lên: "Tuy quản gia của ta đã từng là Vong Linh Pháp Thần, nhưng ta lấy danh dự của Thánh Tế Tự đảm bảo, ta không hề sử dụng bệnh độc!" Các pháp sư hắc ám thường bị mọi người kỳ thị, bệnh độc hắc ám tự nhiên cũng trở thành thứ người người ghét bỏ, nhưng trong cuộc chiến đấu đại diện cho danh dự của hai nước mà sử dụng nó, vậy thì sẽ bị cả đại lục chế nhạo!
Trước mặt mấy chục vạn người, Sở Thiên lấy tấm bài Thánh Tệ Tự ra làm đảm bảo, Khắc Lâm Tư không còn có thể phản bác được gì, Sở Thiên tiếp tục nói: "Nếu ngươi không tin, có thể lập tức tìm pháp sư hắc ám để kiểm tra cho tọa kỵ của ngươi!" Pháp sư hắc ám tuy bị kỳ thị, nhưng thực lực của họ lại không được phép coi thường, bởi vậy, trong quân đội các nước đều có sẵn mấy ma pháp sư hắc ám.
"Ngươi tưởng ta không dám sao? Hừ!"
Khắc Lâm Tư vẫy tay về phía trận doanh của Lôi Tư, sau đó mấy pháp sư vận hắc bào chạy vào đấu trường, bắt đầu kiểm tra cho Cự Long, xem ra, Khắc Lâm Tư vẫn không tin Sở Thiên.
Các ngươi kiểm tra đi! Hừ hừ! Lão tử không tin các ngươi có thể kiểm tra ra cái gì! Sở Thiên trong lòng cười lạnh, Khắc Lâm Tư! Ngươi dám mắng lão tử là kẻ nhu nhược trước mặt của mấy chục vạn người! Con mẹ ngươi! Ngươi dám mắng lão tử, vậy ông đây của ngươi sẽ phế con rắn mối của ngươi!
Sở Thiên chửi thầm trong lòng, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn trời, trong không trung, A La Ước và tộc nhân của hắn, vẫn đang che phủ ánh sáng mặt trời chiếu vào đấu trường! Thế là, Sở Thiên nheo mắt cười.
Tất cả trong trận quyết đấu này, đều là mánh khóe Sở Thiên sắp đặt, không hề có bất cứ chỗ hở nào! Còn ma sủng của Sở Thiên, cũng chỉ là dùng để kéo dài thời gian với Khắc Lâm Tư. Nhưng mà, còn Băng hệ Cự Long cấp chín kia, đích thực đã bị Sở Thiên phế rồi!
Đánh gục Cự Long không phải là A Mạt Kỳ, cũng không phải là Sở Thiên, mà là những con Hoàng Phong đang che kín bầu trời kia! Tác dụng thực sự của A La Ước, không phải ghi lại quá trình của trận quyết đấu, nếu chỉ là ghi lại quá trình ấy, chỉ mình hắn là đủ rồi, không cần thiết phải mang theo cả một đàn ong vàng để phủ kín bấu trời!
Ngay cả bản thân A La Ước cũng không biết, nguyên nhân Sở Thiên bảo hắn làm như vậy, chính là để che ánh sáng mặt trời!
Sở Thiên là bác sỹ thú y, chữa bệnh chế thuốc chính là nghề của hắn, nhưng đừng nên quên rằng, bác sỹ có thể cứu người, nhưng cũng biết giết người! Trên đại lục Huyễn Thú, không có ai điều chế lại được thuốc của Sở Thiên, đồng thời, ai có thể hiểu về cấu tạo cơ thể ma thú như Sở Thiên!? Lại có ai giống như hắn, biết được nguyên lý phát bệnh của mỗi loại bệnh đây!?
Khi chữa trị cho Xích Diễm, và lần hội chẩn cho Long Hoàng ở A Cổ Lạp sơn, Sở Thiên đã xác định, thân thể của Cự Long tộc ngoài việc có thể một đôi cánh ra thì không có khác biệt gì so với rắn mối, vậy thì, các chứng bệnh trên người rắn mối, Cự Long tộc cũng có thể bị!
"Khắc Lâm Tư, kiểm tra thế nào rồi?" Sở Thiên cười ha hả nhìn các pháp sư hắc ám đang bận bịu tay chân, đồng thời lại thầm cười sằng sặc, khứa khứa! Kiểm tra đi! Các ngươi từ từ mà kiểm tra, nhưng mà, trên đại lục này, cho dù trải qua thêm nghìn năm nữa, các ngươi cũng sẽ không biết cái gì gọi là bệnh thoái hóa xương, cái gì gọi là sự mất cân bằng nguyên tố canxi phốt pho! Ha ha, lão tử vĩnh viễn sẽ không nói cho các ngươi biết, không có các tia tử ngoại của ánh sáng mặt trời, thân thể của Cự Long cũng không thể hấp thu nguyên tố canxi được!
Thời gian trôi qua đã rất lâu, cuộc kiểm tra của các pháp sư hắc ám đã kết thúc, và Khắc Lâm Tư đã bần thần đứng dậy, bởi vì kết quả kiểm tra không những chứng minh Cự Long không hề trúng độc, hơn nữa, Khắc Lâm Tư hiểu rõ, ma sủng của mình không còn sống được bao lâu nữa. "Xin lỗi, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ta xin lỗi vì hành động lúc nãy của ta!" Khắc Lâm Tư miễn cưỡng duy trì mỹ đức của kỵ sĩ, nhưng mọi người ai cũng nhận ra, đôi môi của hắn đang run rẩy!
Sau khi xin lỗi Sở Thiên rồi, Khắc Lâm Tư bỏ trọng giáp trên người xuống, quỳ trước mắt ma sủng của mình, không còn để ý đến bất cứ ai!
"Ô ô ~~!" Tiểu Bạch chúi đầu vào Sở Thiên, sau đó dùng chiếc chân nhỏ chỉ về hướng Khắc Lâm Tư, đồng thời nước mắt lưng tròng đầy vẻ đáng thương nhìn Sở Thiên!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lòng thương cảm của Tiếu Bạch lại trỗi dậy rồi, Sở Thiên lắc đầu, nói: "Kỵ sĩ Khắc Lâm Tư, ma sủng của ngươi rốt cuộc thế nào rồi?" Chuyện này tuy rằng do một tay Sở Thiên đạo diễn, nhưng hắn lại không định nói ra chân tướng, một là để bảo mật, bởi vì Sở Thiên không muốn quá nhiều người biết về thuật thú y của mình, đây chính là vốn liếng để hắn có thể tồn tại trên đại lục Huyễn Thú này.
Và một nguyên nhân khác là Sở Thiên không dám! Vừa rồi Sở Thiên đã làm gì? Hắn đã không đánh mà thắng, cơ hồ không hao tổn chút sức lực nào để phế một con Cự Long! Nếu như hắn có thể phế đi một con Cự Long, vậy thì cũng có thể phế con thứ hai, con thứ ba… Nếu trên đại lục bỗng dưng xuất hiện một người biết được điểm yếu chí mạng của Long tộc, vậy thì Long Hoàng sẽ làm gì!? Cho dù Sở Thiên là ân nhân cứu mạng của Long Hoàng, nhưng so sánh với tính mạng của Cự Long tộc, Sở Thiên có tính là gì?
"Quyết đầu còn cần tiếp tục không?" Thấy Khắc Lâm Tư không trả lời, Sở Thiên lại hỏi.
"Không cần tiếp tục nữa." Khắc Lâm Tư không hề quay đầu, chỉ dùng một giọng nói ảm đạm buồn bã đáp: "Trận quyết đấu này ta thua rồi…" Dứt lời, Khắc Lâm Tư đứng dậy, đối mặt với Sở Thiên, "Theo quy định, ngươi có thể tùy ý xử lý ta!"
"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" Thống soái Trát Phổ Lan của Lôi Tư đang đứng từ xa quan chiến bỗng hét lớn: "Xin điện hạ tôn trọng danh dự của cường giả!"
Trát Phổ Lan vừa dứt lời, Ma Khoa Lý phía đối diện cũng lên tiếng, "Phất Lạp Địch Nặc, thân là nguyên soái, ta cho phép ngươi tôn trọng danh dự của Khắc Lâm Tư!"
Sở Thiên cảm kích nhìn Mã Khoa Lý, hắn ở đại lục Huyễn Thú hơn một năm rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ, Mã Khoa Lý đang giúp mình, cho mình một cái cớ để tha cho Khắc Lâm Tư!
Danh dự của cường giả, còn cả quy tắc của ma thú, những thứ này nghe ra không tồi, nhưng tất cả đều là những lời vô giá trị! Nói trắng ra, chính là hai chữ --- Thực lực! Con người sống trong tập thể, thú vật sống trong quần loài. Trên đại lục này có cường giả nhân loại hay ma thú cao cấp nào không có bạn bè thân thích? Mà có tư cách là người thân bạn bè của họ, lẽ nào lại không có thực lực tương ứng sao?
Trát Phổ Lan muốn Sở Thiên tôn trọng danh dự của Khắc Lâm Tư, thực chất chính là đang cảnh cáo Sở Thiên: Nếu ngươi làm Khắc Lâm Tư bị thương, vậy thì đợi bằng hữu thân thích, lão sư của Khắc Lâm Tư đến báo thù đi.
Danh dự cường giả của Khắc Lâm Tư!? Sở Thiên nheo mắt cười. Trên đại lục Huyễn Thú, Sở Thiên cũng được xem là nhân vật số một, là hữu tướng đế quốc Khải Tát, đứng dưới một người, đứng trên vạn người, cao thủ cực đỉnh của đại lục, Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín, Sở Thiên cũng có tư cách có danh dự cường giả của mình!
Text được lấy tại Truyện FULL
Lại có người dám uy hiếp Sở đại thiếu gia? Vậy đơn thuần là tìm cái chết! Danh hiệu đồ tể của Sở Thiên không phải là hư danh! "Kỵ sĩ Khắc Lâm Tư, ta từ chối việc ngươi nhận thua!" Nói rồi, Sở Thiên rút Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp, chỉ xa về hướng Khắc Lôi Tư, "Cầm trường mâu của ngươi lên, tiếp tục quyết đấu!" Tuy theo quy tắc, Sở Thiên có thể tùy ý xử lý Khắc Lâm Tư, nhưng Khắc Lâm Tư dù gì cũng là phó thống soái quân đội Lôi Tư, còn Sở Thiên cũng không thể to gan đến mức để Khắc Lôi Tư tự sát trước mặt mọi người --- Cưỡng ép đối thủ đã nhận thua tự sát, đây không phải là một chuyện vinh quang gì, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cao quý của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ! Cho nên, Sở Thiên đã lựa chọn tiếp tục quyết đấu!
Song song với việc Sở Thiên tuyên chiến, hai cánh tay của A Mạt Kỳ cũng giang rộng ra, các tia ma pháp cũng bắt đầu hiện ra trong lòng bàn tay, còn NMD cũng bắt đầu quấn quanh Sở Thiên.
"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" Thân vương Trát Phổ Lan đã không thể nhẫn nhịn được, Sở Thiên không đồng ý Khắc Lâm Tư chịu thua, vậy cũng đồng nghĩa với việc bức Khắc Lâm Tư vào chỗ chết! Một Thần Thánh Long Kỵ Sĩ không có tọa kỵ, không có ý chí chiến đấu, tuyệt đối không phải là đối thủ! Thúc chiến mã đi đến sát trường đấu, Trát Phổ Lan hét lớn với Sở Thiên: "Điện hạ đừng quên rằng, Khắc Lâm Tư là Thần Thánh Long Kỵ Sĩ được đích thân Long Hoàng sắc phong!"
Long Hoàng? Sở Thiên trong lòng hừ nhạt một tiếng, lão rắn mối già ấy có quản được không? "Thân vương Trát Phổ Lan! Ta tôn trọng lựa chọn của Long Hoàng bệ hạ, nhưng mấy chục vạn tướng sĩ hãy làm chứng, giữa ta và Khắc Lâm Tư là một trận quyết đấu công bằng, theo quy tắc, ta có quyền tiếp tục quyết đấu!" Lấy Long Hoàng uy hiếp Sở Thiên? Hừ! Lão rắn mối già mang một quyển sách nát mà bản thân mình không xem hiểu để đuổi Sở Thiên đi, chỉ có thể khiến Sở đại thiếu gia càng thêm tức giận!
"Thân vương điện hạ, cảm tạ hảo ý của ngài!" Khắc Lâm Tư bỗng nhặt trường mâu của mình lên, sau đó nói với Trát Phổ Lan: "Nếu như Phất Lạp Địch Nặc muốn tiếp tục quyết đấu thì ta cũng phụng bồi đến cùng!" Dứt lời, Khắc Lâm Tư lạnh lùng nhìn Sở Thiên, "Hừ! Có thể chết dưới tay Thánh Tế Tự, sẽ không làm nhục danh dự của ta!"
Bình luận facebook