-
Chương 109
Trong sở huy ở Thái Thạch bảo, Sở Thiên và một số tướng lĩnh đang ở trước mặt Đạt Mã Nhĩ tính toán công trạng. Trên gương mặt mỗi người đều là những nụ cười đầy hưng phấn còn Sở Thiên thì có thể nói cười tươi như hoa.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên cười tít mắt, vì quyển ma pháp trong tay Đạt Mã Nhĩ quả thật đáng yêu quá, "Lão ca à, chiến công của ta nhiều như vậy thật sao?"
"Hắc hắc...." Đạt Mã Nhĩ đỏ mặt nói: "Huynh đệ, lão ca xin lỗi đệ!" vừa nói vừa gấp quyển ghi chép chiến công lại, "Vì không có chứng cứ nên có rất nhiều chiến công không thể tính cho đệ được."
"Không cần tính nữa!" Sở Thiên rộng lượng. Tuy Sở Thiên có biệt hiệu là tên đồ tể nhưng con số trên quyển ghi chép công lao vẫn làm hắn phải thầm tặc lưỡi. Trong trận chiến lúc nãy, Lôi Tư tổn thất ít nhất là trên hai mươi vạn quân, mà trong số ấy gần như một nửa là tính cho Sở Thiên rồi.
Khốn kiếp! Sở Thiên thầm rủa, một trận chiến giết mười mấy vạn người, ông đây quả thật đã thành tên đồ tể rồi! Thật ra số người thật sự chết dưới tay Sở Thiên chỉ khoảng vài trăm người, hơn nữa đa phần là sau khi hắn bị thanh Nộ Hỏa kích thích. Chiến công của Sở Thiên tăng vọt như vậy thực tế là nhờ A Mạt Kỳ!
Khác với Khố Á Tháp, A Mạt Kỳ là ma thú riêng của Sở Thiên vì vậy mà chiến công của hắn tự nhiên sẽ được tính cho Sở Thiên. Trên chiến trường, A Mạt Kỳ chỉ cần ra một đòn hàng loạt quân địch phải ngã xuống, mà trận chiến kéo dài cả ngày trời, cho dù giữa chừng A Mạt Kỳ phải đi đánh Đại tinh tinh Tạp Ân, còn tiện thể bắt Kim giáp trùng Lạp Phu, nhưng mất có bao nhiêu thời gian đâu?! Sau vô số lần bắn quét, ma lực của A Mạt Kỳ tiêu hao hết sạch, còn chiến công của Sở Thiên cũng đạt tới con số hàng khủng.
Sở Thiên cuối cùng cũng biết được sức ảnh hưởng của ma thú cấp chín với chiến tranh, thảo nào Lô Địch Tam Thế vừa nghe đế quốc có hai con ma thú cấp chín lập tức cười điên cuồng.
Bây giờ trận chiến dưới Thái Thạch Bảo đã kết thúc, Thân vương Trát Phổ Lan của Lôi Tư dẫn tàn binh bại tướng chạy về nước, còn Mã Khoa Lý thì lệnh cho Phí Na dẫn quân đuổi theo, rồi dùng đá liên lạc thỉnh chỉ thị của Lô Địch Tam Thế về nhiệm vụ tiếp theo.
"Tất cả ra ngoài hết, Phất Lạp Địch Nặc và Đạt Mã Nhĩ ở lại!" Mã Khoa Lý sắc mặt nghiêm trọng bước vào trong sở chỉ huy, đuổi hết mọi người ra ngoài, rồi nói với Sở Thiên và Đạt Mã Nhĩ: "Bệ hạ không đồng ý đàm phán, lệnh cho chúng ta tiếp tục đánh!"
"Ha ha, nguyên soái, vậy thì đánh tiếp!" Sở Thiên nói, chỉ một chiến dịch mà A Mạt Kỳ đã giúp Sở đại thiếu gia giết vài vạn tên địch, vậy nếu đánh tiếp thì tước vị Hỗn Cá Thân Vương không còn chỉ là mơ ước nữa, "Hử, có gì không đúng sao?"
Sở Thiên ngạc nhiên phát hiện sau khi Mã Khoa Lý nói phải tiếp tục đánh thì Đạt Mã Nhĩ người trước nay vẫn luôn phản ứng chậm chạp nay lại nhanh chóng cau mày lại, "Hài~ lão đệ à, theo như kế hoạch ban đầu của bộ chỉ huy thì bây giờ nên dựa vào thắng lợi này mà tiến hành đàm phán rồi…"
"Tại sao?" Lông mày Sở Thiên cũng nhăn lại, Lôi Tư đã không còn chút sức nào chống lại nữa, đối phó với một đối thủ như vậy sao Mã Khoa Lý phải lo lắng vậy?
"Hài~ Phất Lạp Địch Nặc, chân tướng sự việc ở Thái Thạch bảo ba mươi năm trước ngươi cũng biết rồi phải không?" Mã Khoa Lý thở dài, mệt nhọc ngồi xuống ghế. Tuy sống sót trong trận chiến ấy nhưng Mã Khoa Lý đã mất đi vô số chiến hữu thân thiết như thủ túc.
"Nguyên soái đang lo lắng về Cự long tộc ở A Cổ La Sơn à?" Sở Thiên hỏi lại, ba mươi năm trước chính dưới sự trợ giúp của Cự long tộc mà Lôi Tư mới khiến cho gần toàn bộ quân Khải Tát phải bỏ mạng.
"Là rất lo lắng, nhưng Cự long tộc không phải điều rắc rối nhất." Mã Khoa Lý nói một câu khó hiểu, rồi giải thích: "Tuy quan hệ giữa Lôi Tư và A Cổ La Sơn không tầm thường nhưng Phất Lạp Địch Nặc ngươi đã chữa bệnh cho Long hoàng thì Cự long tộc không thể phái đại quân đến trực tiếp giúp đỡ Lôi Tư, nhiều nhất cũng chỉ vài con Cự long cấp cao lấy tư cách cá nhân đến tham chiến mà thôi!"
Vừa nói Mã Khoa Lý vừa nắm chặt tay lại đập mạnh xuống mặt bàn. "Cho dù có Cự long giúp đỡ thì quân Lôi Tư cũng không phải đối thủ của thiết kỵ Khải Tát! Ta lo là lo đội quân khác của Lôi Tư.
"Đội quân khác ư?" Sở Thiên không hiểu, cái gì vậy? Hình như hệ thống quân đội của Lôi Tư vô cùng hỗn loạn.
"Lão đệ, quân mà chúng ta đánh bại chỉ là quân đội hoàng thất của Lôi Tư!" Thấy Sở Thiên không hiểu, Đạt Mã Nhĩ giải thích: "Lôi Tư còn rất nhiều quý tộc có lãnh địa riêng, những quý tộc này đêu có quân đội riêng, cũng rất lợi hại." Vừa nói Đạt Mã Nhĩ lấy ra một miếng thủy tinh ma pháp, dùng ma lực tác động một chút, một tấm bản đồ khổng lồ xuất hiện trước mặt Sở thiên. "Nguyên soái, ngài nói vẫn hơn!"
"Ngươi nhìn đi, đây chính là Thái Thạch Bảo!" Mã Khoa Lý chỉ vào bản đồ, "ở giữa Thái Thạch Bảo và Lôi Tư tuy là một bình nguyên rộng hàng nghìn dặm nhưng lại có rất nhiều lãnh chúa có thế lực…"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ta hiểu rồi!" Sở Thiên gục gặc đầu. Quốc quyền của Lôi Tư rất phân tán, lãnh chúa trong nước tuy trên danh nghĩa là hiếu trung với hoàng đế nhưng thực tế đã thành một tiểu vương quốc. Hồi ấy, khi An Đạo Nhĩ lôi kéo Sở Thiên cũng từng dùng việc xây dựng quốc gia riêng để dụ dỗ.
Nếu quả thực muốn đánh đến đế đô của Lôi Tư, quân đội Khải Tát không thể tránh khỏi việc đụng độ với những lãnh chúa này. Cũng có nghĩa là đội quân của Mã Khoa Lý bị bao vây bởi quân đội của hàng chục tiểu vương quốc. Tình cảnh này thật sự đã khiến nguyên soái Mã Khoa Lý phải đau đầu!
"Đã không dễ đánh thì sao bệ hạ lại…" Sở Thiên thắc mắc. Lô Địch Tam Thế tuyệt đối không phải người không biết suy nghĩ, chắc chắn nắm rõ tình hình nơi tiền tuyến, cũng hiểu được giờ là thời cơ tốt nhất để đàm phán. Quân đội hoàng thất của Lôi Tư vừa bị đại bại, các lãnh chúa chắc chắn đang rất nôn nóng, còn bên ngoài thì lại chịu sự uy hiếp của thiết kỵ Khải Tát. Có thể nói, nếu lúc này Lô Địch Tam thế ép Lôi Tư phải đàm phán thì cái có được chưa chắc đã ít hơn ở trên chiến trường.
"Ài~ Bệ hạ đã hơn ba mươi rồi…" Đạt Mã Nhĩ đột nhiên thở dài rồi lắc lắc đầu, "Nếu bệ hạ trẻ hơn mười tuổi thì sẽ không nóng vội như vậy…" vừa dứt lời Đạt Mã Nhĩ há to miệng kinh ngạc không thể ngậm lại nữa, vì hắn đã nói ra những lời không nên nói. "À không, không có gì, coi như ta chưa nói gì!"
"Thôi, cũng chẳng phải điều gì bí mật! Ở đây chỉ có ba chúng ta, không ai gây rắc rối cho ngươi đâu." Mã Khoa Lý bó tay nhìn Đạt Mã Nhĩ, rồi nói với Sở Thiên: "Những lời vừa rồi của Đạt Mã Nhĩ ngươi không được nói với bất kỳ ai, nếu không bên mật thám biết được thì ngươi phiền to đấy!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nheo mắt lại gần như thành một đường thẳng. Sở đại thiếu gia là ai chứ? Sao lại có thể không nghe ra vấn đề? Có bí mật! Nhất định là có bí mật. "Nguyên soái, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Sở Thiên tiếp tục truy vấn.
Nếu là trước đây thì Sở Thiên tuyệt đối không dám hỏi thẳng Mã Khoa Lý như vậy, nhưng giờ khác rồi, Sở đại thiếu gia đường đường là Hữu thừa tướng, một trong Ngũ đại trọng thần còn có chuyện gì mà Sở Thiên không có tư cách để biết cơ chứ?! xem tại TruyenFull.vn
Được sự ngầm cho phép của Mã Khoa Lý, Đạt Mã Nhĩ hạ giọng xuống nói: "Từ ngày Khải Tát lập quốc đến giờ, chưa có vị hoàng đế nào sống được qua tuổi năm mươi!"
"Cái gì?" Sở Thiên hiểu rồi, Lô Địch Tam Thế năm nay đã hơn ba mươi, theo truyền thống của tổ tiên thì chỉ còn lại hơn mười năm nữa thôi. Nếu lần này không tiêu diệt triệt để Lôi Tư chỉ sợ rằng Lô Địch Tam Thế sẽ không bao giờ có lại được cơ hội tốt như thế này nữa. Đối với cuộc chiến giữa hai cường quốc thì thời gian mười năm quả thật quá ngắn…
"Các hoàng đế xưa kia không những không sống qua được tuổi năm mươi, mà…" giọng Đạt Mã Nhĩ đã nhỏ nay lại càng nhỏ, nếu Sở Thiên không được máu Long hoàng cải tạo thì gần như không nghe thấy gì, "Mà hơn nữa mỗi đời vua đều chết trong cùng một hoàn cảnh!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Cùng một hoàn cảnh sao? Bất giác, tư duy của Sở Thiên trở nên chuyên nghiệp, phải chăng là do di truyền? "Họ đều chết như thế nào?"
"Không ai biết cả." Mã Khoa Lý nói: "Đây là bí mật của hoàng thất, chúng ta đều không có tư cách biết. Ta chỉ nghe nói, hình như họ đều chết với cùng một phương thức."
Không lẽ những cái chết của các vị hoàng đế Khải Tát xưa kia không thể cho ai biết? Nhưng Sở Thiên không còn thời gian để kinh ngạc nữa rồi, nhanh như chớp, Sở Thiên lập tức nghĩ tới một vấn đề khác. Khi thanh trừ An Đạo Nhĩ, An Đạo Nhĩ rõ ràng là không dám làm hại đến hai thành viên trong hoàng thất Khải Tát là mình và Sắt Lâm Na, mà toàn bộ hoàng đế Khải Tát đều đoản mệnh cả. Trong việc này có liên hệ gì không nhỉ?
Đột nhiên Sở Thiên nghĩ đến một việc còn đáng sợ hơn, vội vàng hỏi: "Thế những thành viên hoàng thất khác có thể sống được bao lâu?!" Sắt Lâm Na mới là người Sở Thiên quan tâm, nếu Lô Địch Tam Thế sống không qua năm mươi tuổi, vậy còn em gái ruột thì sao?
"Rất tiếc, Phất Lạp Địch Nặc!" Mã Khoa Lý cười khó xử, có chút không dám nói, "Thành viên hoàng thất mà càng ưu tú thì thời gian sống được càng ngắn!"
"Khốn kiếp!" Sở Thiên tức giận chửi một câu, Sắt Lâm Na chưa đến hai mươi tuổi đã thành Ma đạo sư cấp bảy, cái này không phải ưu tú thì còn ai xứng với hai chữ ấy! Vị hôn thê của mình sống được không quá năm mươi, có thể còn ngắn hơn! Chết tiệt! Sao không có ai nói cho lão tử biết hả?
Cứ cho là Sắt Lâm Na có thể sống đến năm mươi tuổi thì cũng là quá ngắn. Sở Thiên không nói cho ai biết Pháp thần Mai Lâm từng kiểm tra thân thể cho mình và đảm bảo là sau khi được máu Long hoàng cải tạo, dù không thể so sánh với tuổi thọ hàng vạn năm của Cự Long tộc nhưng sống được một nghìn tám trăm năm cũng không thành vấn đề. Năm mươi năm mà so với một nghìn năm, quá ngắn!"
Phải làm người độc thân một nghìn năm ư? Sở Thiên hình như nhìn thấy vận mệnh bi thảm của mình, "Nguyên soái, liệu có trường hợp ngoại lệ không?"
"Không có!" Mã Khoa Lý dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Sở Thiên. Có điều Mã Khoa Lý hiểu tâm trạng hiện giờ của Sở Thiên, khuyên giải rằng: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi là Thánh Tế Tự có lẽ sẽ có cách…"
Thánh Tế Tự? Lão tử là Tế Tự cái khỉ gì! Khốn nạn, ta chỉ là một bác sỹ thú y! Cứu người ư? Chưa được học!
"Nguyên soái! Khi nào thì tấn công Lôi Tư?" Sở Thiên nhắm mắt lại, sắc mặt lạnh tanh, sát khí đằng đằng, "Toàn bộ số ma thú của ta đều cho nguyên soái dùng tham chiến!"
"Ngày mai!" Mã Khoa Lý trả lời dứt khoát, nhưng cũng cảm thấy lạ, sao đột nhiên Sở Thiên lại có hứng thú với chiến tranh vậy?!
"Tốt!" Nói xong, Sở Thiên lặng lẽ rời khỏi sở chỉ huy.
Mười mấy ngày liền, tất cả các vùng trên lãnh thổ của Lôi Tư bị ngập chìm trong khủng hoảng, bởi vì… đại quân Khải Tát đến rồi!
Hai mươi vạn quân thiết kỵ, ba mươi vạn quân bộ, mười bảy con ma thú cấp tám, thêm vào đó là A Mạt Kỳ và Khố Á Tháp, Khải Tát hiện nay mạnh hơn bao giờ hết, chỉ trong mười mấy ngày, bốn vị lãnh chúa Lôi Tư cùng với quân đội bị đánh cho không còn mảnh giáp.
Trong mười mấy ngày chiến đấu, Sở Thiên đã khiến cho tất cả mọi người trên đại lục đều phải nhớ cái tên Phất Lạp Địch Nặc! Hơn nữa trong tâm trí các chiến binh thiết kỵ Khải Tát cái tên An Đông Ni đang dần bị thay thế bởi Sở Thiên.
Khi toàn bộ lực lượng của Sở Thiên đã tập trung vào cuộc chiến, chính hắn cũng không thể ngờ được lại có hiệu quả to lớn như vậy!
Với sự cung cấp thuốc men không tính toán giá tiền của Sở Thiên, ma thú và chiến mã của Khải Tát gần như đã trở thành quái vật bất tử. A Mạt Kỳ và những ma thú khác dưới sự chỉ huy của Sở Thiên cũng trở nên dũng mãnh lạ thường. Tiếp đó, Ba Bác Tát và Boeing 747 đã cùng tạo nên một đội quân ác mộng --- đôi cánh to lớn của Boeing không ngừng phát tán khí độc khắp bầu trời, bay vào mắt kẻ thù, đây chính là điều khủng khiếp nhất đối với người Lôi Tư.
Hôm nay, dưới tay đội thiết kỵ Khải Tát, vùng đất thứ năm cũng đã bị tiêu diệt. Chỉ có điều Sở Thiên lại không thể vui nổi.
Cưỡi trên lưng Hãn Mã, Sở Thiên vọng nhìn ra xa về phía kẻ thù đang thảm bại nhanh chóng, rồi cau mày lại, chầm chậm nhấc thanh Nộ Hỏa của Đức Khố La đã tắt lửa lên, còn tay kia thì không bế Tiểu Bạch như thường ngày nữa mà là quyển bút ký của nữ thần Sinh Mệnh.
Bây giờ Sở Thiên thấy rất đau đầu, không biết vì sao gần đây lại trở nên càng ngày càng khát máu? Tuy là một thú y, quen nhìn cảnh máu me khi phẫu thuật rồi, nhưng cũng không có lý do gì thấy hưng phấn khi nhìn cảnh máu chảy đầu rơi chứ? Hơn nữa, giờ đây Sở Thiên cũng không còn hài lòng với việc ngồi ở chỉ ở hậu phương quan sát chiến sự nữa rồi. Có mấy lần hắn đều không kìm lòng được mà chạy ra tiền tuyến rồi vác đao ra trận. Lúc ấy chỉ có cảnh máu tươi bắn tung tóe mới làm dịu đi sự kích động của hắn.
"Rốt cuộc thì ngươi là cái thứ gì vậy?" Sở Thiên quan sát thanh Nộ Hỏa của Đức khố Lạp, rồi tự lẩm bẩm: "Ài~ Ta thật không biết nên làm gì với ngươi nữa…"
Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp khiến Sở Thiên vô cùng khó xử. Rõ ràng là sự mất bình thường gần đây có liên quan đến thanh đao này, nhưng Sở Thiên lại không nỡ vứt nó đi. Đầu tiên là vì Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp không đơn giản chỉ là một thanh đao. Sở Thiên biết bên trong nó có cất giấu một bí mật gì đó, nếu tùy tiện vứt đi sợ rằng rồi sẽ hối hận! Mặt khác, giống như có cái gì đó đang hấp dẫn Sở Thiên, khiến hắn lúc nào cũng nghĩ tới thanh Nộ Hỏa. Cứ cho là Sở Thiên không muốn dùng nó, nhưng mỗi khi sắp có đánh nhau, đầu óc Sở Thiên lại nóng rừng rực, đợi đến khi tỉnh táo trở lại thì xung quanh xác kẻ địch đã xếp thành đống, và thanh Nộ Hỏa ấy đang lại đang trong tay hắn…
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên cười tít mắt, vì quyển ma pháp trong tay Đạt Mã Nhĩ quả thật đáng yêu quá, "Lão ca à, chiến công của ta nhiều như vậy thật sao?"
"Hắc hắc...." Đạt Mã Nhĩ đỏ mặt nói: "Huynh đệ, lão ca xin lỗi đệ!" vừa nói vừa gấp quyển ghi chép chiến công lại, "Vì không có chứng cứ nên có rất nhiều chiến công không thể tính cho đệ được."
"Không cần tính nữa!" Sở Thiên rộng lượng. Tuy Sở Thiên có biệt hiệu là tên đồ tể nhưng con số trên quyển ghi chép công lao vẫn làm hắn phải thầm tặc lưỡi. Trong trận chiến lúc nãy, Lôi Tư tổn thất ít nhất là trên hai mươi vạn quân, mà trong số ấy gần như một nửa là tính cho Sở Thiên rồi.
Khốn kiếp! Sở Thiên thầm rủa, một trận chiến giết mười mấy vạn người, ông đây quả thật đã thành tên đồ tể rồi! Thật ra số người thật sự chết dưới tay Sở Thiên chỉ khoảng vài trăm người, hơn nữa đa phần là sau khi hắn bị thanh Nộ Hỏa kích thích. Chiến công của Sở Thiên tăng vọt như vậy thực tế là nhờ A Mạt Kỳ!
Khác với Khố Á Tháp, A Mạt Kỳ là ma thú riêng của Sở Thiên vì vậy mà chiến công của hắn tự nhiên sẽ được tính cho Sở Thiên. Trên chiến trường, A Mạt Kỳ chỉ cần ra một đòn hàng loạt quân địch phải ngã xuống, mà trận chiến kéo dài cả ngày trời, cho dù giữa chừng A Mạt Kỳ phải đi đánh Đại tinh tinh Tạp Ân, còn tiện thể bắt Kim giáp trùng Lạp Phu, nhưng mất có bao nhiêu thời gian đâu?! Sau vô số lần bắn quét, ma lực của A Mạt Kỳ tiêu hao hết sạch, còn chiến công của Sở Thiên cũng đạt tới con số hàng khủng.
Sở Thiên cuối cùng cũng biết được sức ảnh hưởng của ma thú cấp chín với chiến tranh, thảo nào Lô Địch Tam Thế vừa nghe đế quốc có hai con ma thú cấp chín lập tức cười điên cuồng.
Bây giờ trận chiến dưới Thái Thạch Bảo đã kết thúc, Thân vương Trát Phổ Lan của Lôi Tư dẫn tàn binh bại tướng chạy về nước, còn Mã Khoa Lý thì lệnh cho Phí Na dẫn quân đuổi theo, rồi dùng đá liên lạc thỉnh chỉ thị của Lô Địch Tam Thế về nhiệm vụ tiếp theo.
"Tất cả ra ngoài hết, Phất Lạp Địch Nặc và Đạt Mã Nhĩ ở lại!" Mã Khoa Lý sắc mặt nghiêm trọng bước vào trong sở chỉ huy, đuổi hết mọi người ra ngoài, rồi nói với Sở Thiên và Đạt Mã Nhĩ: "Bệ hạ không đồng ý đàm phán, lệnh cho chúng ta tiếp tục đánh!"
"Ha ha, nguyên soái, vậy thì đánh tiếp!" Sở Thiên nói, chỉ một chiến dịch mà A Mạt Kỳ đã giúp Sở đại thiếu gia giết vài vạn tên địch, vậy nếu đánh tiếp thì tước vị Hỗn Cá Thân Vương không còn chỉ là mơ ước nữa, "Hử, có gì không đúng sao?"
Sở Thiên ngạc nhiên phát hiện sau khi Mã Khoa Lý nói phải tiếp tục đánh thì Đạt Mã Nhĩ người trước nay vẫn luôn phản ứng chậm chạp nay lại nhanh chóng cau mày lại, "Hài~ lão đệ à, theo như kế hoạch ban đầu của bộ chỉ huy thì bây giờ nên dựa vào thắng lợi này mà tiến hành đàm phán rồi…"
"Tại sao?" Lông mày Sở Thiên cũng nhăn lại, Lôi Tư đã không còn chút sức nào chống lại nữa, đối phó với một đối thủ như vậy sao Mã Khoa Lý phải lo lắng vậy?
"Hài~ Phất Lạp Địch Nặc, chân tướng sự việc ở Thái Thạch bảo ba mươi năm trước ngươi cũng biết rồi phải không?" Mã Khoa Lý thở dài, mệt nhọc ngồi xuống ghế. Tuy sống sót trong trận chiến ấy nhưng Mã Khoa Lý đã mất đi vô số chiến hữu thân thiết như thủ túc.
"Nguyên soái đang lo lắng về Cự long tộc ở A Cổ La Sơn à?" Sở Thiên hỏi lại, ba mươi năm trước chính dưới sự trợ giúp của Cự long tộc mà Lôi Tư mới khiến cho gần toàn bộ quân Khải Tát phải bỏ mạng.
"Là rất lo lắng, nhưng Cự long tộc không phải điều rắc rối nhất." Mã Khoa Lý nói một câu khó hiểu, rồi giải thích: "Tuy quan hệ giữa Lôi Tư và A Cổ La Sơn không tầm thường nhưng Phất Lạp Địch Nặc ngươi đã chữa bệnh cho Long hoàng thì Cự long tộc không thể phái đại quân đến trực tiếp giúp đỡ Lôi Tư, nhiều nhất cũng chỉ vài con Cự long cấp cao lấy tư cách cá nhân đến tham chiến mà thôi!"
Vừa nói Mã Khoa Lý vừa nắm chặt tay lại đập mạnh xuống mặt bàn. "Cho dù có Cự long giúp đỡ thì quân Lôi Tư cũng không phải đối thủ của thiết kỵ Khải Tát! Ta lo là lo đội quân khác của Lôi Tư.
"Đội quân khác ư?" Sở Thiên không hiểu, cái gì vậy? Hình như hệ thống quân đội của Lôi Tư vô cùng hỗn loạn.
"Lão đệ, quân mà chúng ta đánh bại chỉ là quân đội hoàng thất của Lôi Tư!" Thấy Sở Thiên không hiểu, Đạt Mã Nhĩ giải thích: "Lôi Tư còn rất nhiều quý tộc có lãnh địa riêng, những quý tộc này đêu có quân đội riêng, cũng rất lợi hại." Vừa nói Đạt Mã Nhĩ lấy ra một miếng thủy tinh ma pháp, dùng ma lực tác động một chút, một tấm bản đồ khổng lồ xuất hiện trước mặt Sở thiên. "Nguyên soái, ngài nói vẫn hơn!"
"Ngươi nhìn đi, đây chính là Thái Thạch Bảo!" Mã Khoa Lý chỉ vào bản đồ, "ở giữa Thái Thạch Bảo và Lôi Tư tuy là một bình nguyên rộng hàng nghìn dặm nhưng lại có rất nhiều lãnh chúa có thế lực…"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ta hiểu rồi!" Sở Thiên gục gặc đầu. Quốc quyền của Lôi Tư rất phân tán, lãnh chúa trong nước tuy trên danh nghĩa là hiếu trung với hoàng đế nhưng thực tế đã thành một tiểu vương quốc. Hồi ấy, khi An Đạo Nhĩ lôi kéo Sở Thiên cũng từng dùng việc xây dựng quốc gia riêng để dụ dỗ.
Nếu quả thực muốn đánh đến đế đô của Lôi Tư, quân đội Khải Tát không thể tránh khỏi việc đụng độ với những lãnh chúa này. Cũng có nghĩa là đội quân của Mã Khoa Lý bị bao vây bởi quân đội của hàng chục tiểu vương quốc. Tình cảnh này thật sự đã khiến nguyên soái Mã Khoa Lý phải đau đầu!
"Đã không dễ đánh thì sao bệ hạ lại…" Sở Thiên thắc mắc. Lô Địch Tam Thế tuyệt đối không phải người không biết suy nghĩ, chắc chắn nắm rõ tình hình nơi tiền tuyến, cũng hiểu được giờ là thời cơ tốt nhất để đàm phán. Quân đội hoàng thất của Lôi Tư vừa bị đại bại, các lãnh chúa chắc chắn đang rất nôn nóng, còn bên ngoài thì lại chịu sự uy hiếp của thiết kỵ Khải Tát. Có thể nói, nếu lúc này Lô Địch Tam thế ép Lôi Tư phải đàm phán thì cái có được chưa chắc đã ít hơn ở trên chiến trường.
"Ài~ Bệ hạ đã hơn ba mươi rồi…" Đạt Mã Nhĩ đột nhiên thở dài rồi lắc lắc đầu, "Nếu bệ hạ trẻ hơn mười tuổi thì sẽ không nóng vội như vậy…" vừa dứt lời Đạt Mã Nhĩ há to miệng kinh ngạc không thể ngậm lại nữa, vì hắn đã nói ra những lời không nên nói. "À không, không có gì, coi như ta chưa nói gì!"
"Thôi, cũng chẳng phải điều gì bí mật! Ở đây chỉ có ba chúng ta, không ai gây rắc rối cho ngươi đâu." Mã Khoa Lý bó tay nhìn Đạt Mã Nhĩ, rồi nói với Sở Thiên: "Những lời vừa rồi của Đạt Mã Nhĩ ngươi không được nói với bất kỳ ai, nếu không bên mật thám biết được thì ngươi phiền to đấy!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nheo mắt lại gần như thành một đường thẳng. Sở đại thiếu gia là ai chứ? Sao lại có thể không nghe ra vấn đề? Có bí mật! Nhất định là có bí mật. "Nguyên soái, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Sở Thiên tiếp tục truy vấn.
Nếu là trước đây thì Sở Thiên tuyệt đối không dám hỏi thẳng Mã Khoa Lý như vậy, nhưng giờ khác rồi, Sở đại thiếu gia đường đường là Hữu thừa tướng, một trong Ngũ đại trọng thần còn có chuyện gì mà Sở Thiên không có tư cách để biết cơ chứ?! xem tại TruyenFull.vn
Được sự ngầm cho phép của Mã Khoa Lý, Đạt Mã Nhĩ hạ giọng xuống nói: "Từ ngày Khải Tát lập quốc đến giờ, chưa có vị hoàng đế nào sống được qua tuổi năm mươi!"
"Cái gì?" Sở Thiên hiểu rồi, Lô Địch Tam Thế năm nay đã hơn ba mươi, theo truyền thống của tổ tiên thì chỉ còn lại hơn mười năm nữa thôi. Nếu lần này không tiêu diệt triệt để Lôi Tư chỉ sợ rằng Lô Địch Tam Thế sẽ không bao giờ có lại được cơ hội tốt như thế này nữa. Đối với cuộc chiến giữa hai cường quốc thì thời gian mười năm quả thật quá ngắn…
"Các hoàng đế xưa kia không những không sống qua được tuổi năm mươi, mà…" giọng Đạt Mã Nhĩ đã nhỏ nay lại càng nhỏ, nếu Sở Thiên không được máu Long hoàng cải tạo thì gần như không nghe thấy gì, "Mà hơn nữa mỗi đời vua đều chết trong cùng một hoàn cảnh!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Cùng một hoàn cảnh sao? Bất giác, tư duy của Sở Thiên trở nên chuyên nghiệp, phải chăng là do di truyền? "Họ đều chết như thế nào?"
"Không ai biết cả." Mã Khoa Lý nói: "Đây là bí mật của hoàng thất, chúng ta đều không có tư cách biết. Ta chỉ nghe nói, hình như họ đều chết với cùng một phương thức."
Không lẽ những cái chết của các vị hoàng đế Khải Tát xưa kia không thể cho ai biết? Nhưng Sở Thiên không còn thời gian để kinh ngạc nữa rồi, nhanh như chớp, Sở Thiên lập tức nghĩ tới một vấn đề khác. Khi thanh trừ An Đạo Nhĩ, An Đạo Nhĩ rõ ràng là không dám làm hại đến hai thành viên trong hoàng thất Khải Tát là mình và Sắt Lâm Na, mà toàn bộ hoàng đế Khải Tát đều đoản mệnh cả. Trong việc này có liên hệ gì không nhỉ?
Đột nhiên Sở Thiên nghĩ đến một việc còn đáng sợ hơn, vội vàng hỏi: "Thế những thành viên hoàng thất khác có thể sống được bao lâu?!" Sắt Lâm Na mới là người Sở Thiên quan tâm, nếu Lô Địch Tam Thế sống không qua năm mươi tuổi, vậy còn em gái ruột thì sao?
"Rất tiếc, Phất Lạp Địch Nặc!" Mã Khoa Lý cười khó xử, có chút không dám nói, "Thành viên hoàng thất mà càng ưu tú thì thời gian sống được càng ngắn!"
"Khốn kiếp!" Sở Thiên tức giận chửi một câu, Sắt Lâm Na chưa đến hai mươi tuổi đã thành Ma đạo sư cấp bảy, cái này không phải ưu tú thì còn ai xứng với hai chữ ấy! Vị hôn thê của mình sống được không quá năm mươi, có thể còn ngắn hơn! Chết tiệt! Sao không có ai nói cho lão tử biết hả?
Cứ cho là Sắt Lâm Na có thể sống đến năm mươi tuổi thì cũng là quá ngắn. Sở Thiên không nói cho ai biết Pháp thần Mai Lâm từng kiểm tra thân thể cho mình và đảm bảo là sau khi được máu Long hoàng cải tạo, dù không thể so sánh với tuổi thọ hàng vạn năm của Cự Long tộc nhưng sống được một nghìn tám trăm năm cũng không thành vấn đề. Năm mươi năm mà so với một nghìn năm, quá ngắn!"
Phải làm người độc thân một nghìn năm ư? Sở Thiên hình như nhìn thấy vận mệnh bi thảm của mình, "Nguyên soái, liệu có trường hợp ngoại lệ không?"
"Không có!" Mã Khoa Lý dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Sở Thiên. Có điều Mã Khoa Lý hiểu tâm trạng hiện giờ của Sở Thiên, khuyên giải rằng: "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi là Thánh Tế Tự có lẽ sẽ có cách…"
Thánh Tế Tự? Lão tử là Tế Tự cái khỉ gì! Khốn nạn, ta chỉ là một bác sỹ thú y! Cứu người ư? Chưa được học!
"Nguyên soái! Khi nào thì tấn công Lôi Tư?" Sở Thiên nhắm mắt lại, sắc mặt lạnh tanh, sát khí đằng đằng, "Toàn bộ số ma thú của ta đều cho nguyên soái dùng tham chiến!"
"Ngày mai!" Mã Khoa Lý trả lời dứt khoát, nhưng cũng cảm thấy lạ, sao đột nhiên Sở Thiên lại có hứng thú với chiến tranh vậy?!
"Tốt!" Nói xong, Sở Thiên lặng lẽ rời khỏi sở chỉ huy.
Mười mấy ngày liền, tất cả các vùng trên lãnh thổ của Lôi Tư bị ngập chìm trong khủng hoảng, bởi vì… đại quân Khải Tát đến rồi!
Hai mươi vạn quân thiết kỵ, ba mươi vạn quân bộ, mười bảy con ma thú cấp tám, thêm vào đó là A Mạt Kỳ và Khố Á Tháp, Khải Tát hiện nay mạnh hơn bao giờ hết, chỉ trong mười mấy ngày, bốn vị lãnh chúa Lôi Tư cùng với quân đội bị đánh cho không còn mảnh giáp.
Trong mười mấy ngày chiến đấu, Sở Thiên đã khiến cho tất cả mọi người trên đại lục đều phải nhớ cái tên Phất Lạp Địch Nặc! Hơn nữa trong tâm trí các chiến binh thiết kỵ Khải Tát cái tên An Đông Ni đang dần bị thay thế bởi Sở Thiên.
Khi toàn bộ lực lượng của Sở Thiên đã tập trung vào cuộc chiến, chính hắn cũng không thể ngờ được lại có hiệu quả to lớn như vậy!
Với sự cung cấp thuốc men không tính toán giá tiền của Sở Thiên, ma thú và chiến mã của Khải Tát gần như đã trở thành quái vật bất tử. A Mạt Kỳ và những ma thú khác dưới sự chỉ huy của Sở Thiên cũng trở nên dũng mãnh lạ thường. Tiếp đó, Ba Bác Tát và Boeing 747 đã cùng tạo nên một đội quân ác mộng --- đôi cánh to lớn của Boeing không ngừng phát tán khí độc khắp bầu trời, bay vào mắt kẻ thù, đây chính là điều khủng khiếp nhất đối với người Lôi Tư.
Hôm nay, dưới tay đội thiết kỵ Khải Tát, vùng đất thứ năm cũng đã bị tiêu diệt. Chỉ có điều Sở Thiên lại không thể vui nổi.
Cưỡi trên lưng Hãn Mã, Sở Thiên vọng nhìn ra xa về phía kẻ thù đang thảm bại nhanh chóng, rồi cau mày lại, chầm chậm nhấc thanh Nộ Hỏa của Đức Khố La đã tắt lửa lên, còn tay kia thì không bế Tiểu Bạch như thường ngày nữa mà là quyển bút ký của nữ thần Sinh Mệnh.
Bây giờ Sở Thiên thấy rất đau đầu, không biết vì sao gần đây lại trở nên càng ngày càng khát máu? Tuy là một thú y, quen nhìn cảnh máu me khi phẫu thuật rồi, nhưng cũng không có lý do gì thấy hưng phấn khi nhìn cảnh máu chảy đầu rơi chứ? Hơn nữa, giờ đây Sở Thiên cũng không còn hài lòng với việc ngồi ở chỉ ở hậu phương quan sát chiến sự nữa rồi. Có mấy lần hắn đều không kìm lòng được mà chạy ra tiền tuyến rồi vác đao ra trận. Lúc ấy chỉ có cảnh máu tươi bắn tung tóe mới làm dịu đi sự kích động của hắn.
"Rốt cuộc thì ngươi là cái thứ gì vậy?" Sở Thiên quan sát thanh Nộ Hỏa của Đức khố Lạp, rồi tự lẩm bẩm: "Ài~ Ta thật không biết nên làm gì với ngươi nữa…"
Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp khiến Sở Thiên vô cùng khó xử. Rõ ràng là sự mất bình thường gần đây có liên quan đến thanh đao này, nhưng Sở Thiên lại không nỡ vứt nó đi. Đầu tiên là vì Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp không đơn giản chỉ là một thanh đao. Sở Thiên biết bên trong nó có cất giấu một bí mật gì đó, nếu tùy tiện vứt đi sợ rằng rồi sẽ hối hận! Mặt khác, giống như có cái gì đó đang hấp dẫn Sở Thiên, khiến hắn lúc nào cũng nghĩ tới thanh Nộ Hỏa. Cứ cho là Sở Thiên không muốn dùng nó, nhưng mỗi khi sắp có đánh nhau, đầu óc Sở Thiên lại nóng rừng rực, đợi đến khi tỉnh táo trở lại thì xung quanh xác kẻ địch đã xếp thành đống, và thanh Nộ Hỏa ấy đang lại đang trong tay hắn…
Bình luận facebook