-
Chương 128
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử thật là sơ xuất quá! Sở Thiên bên trong thì toát mồ hôi lạnh nhưng bên ngoài lại tỏ ra rất ung dung, tay nâng cằm nói khinh bỉ: "Ta nhổ vào! Cái tên Tế Tự chết tiệt ấy coi thường lão tử đây quá đấy! Chẳng lẽ chỉ có Thượng cổ Thần kỹ mới có thể chữa khỏi cho Lỗ Tây Nạp sao?"
"Không lẽ ban nãy tiên sinh dùng không phải thuật Thượng cổ Tế tự?" Khải Văn ngẩn ra.
"Ta hỏi ngài, ngài đã từng thấy thuật Thượng cổ Tế tự bao giờ chưa?" Sở Thiên hỏi.
"Chưa." Khải Văn lắc đầu, "Đừng có nói ta, ngay đến Thủ tịch Tế tự của Công Quốc cũng chưa được tận mắt nhìn thấy."
"Thế thì đúng rồi!" Sở Thiên bắt đầu bịa chuyện, "Các ngài đều chưa bao giờ thấy sao dám nói cái ta vừa dùng là thuật Thượng cổ Tế tự chứ?"
"Thế tiên sinh ngài là…"
"Ta đây dùng là thuật Thượng cổ Đạo tặc!" tài bịa chuyện của Sở Thiên đã triệt để phát huy.
"Thuật Thượng cổ Đạo tặc?" Khải Văn ngẩn ra, hắn là ma thú cấp tám đi nhiều hiểu rộng cũng chưa hề nghe nói đến cái gọi là thuật Thượng cổ Đạo tặc. Không lẽ Thần Thánh thượng cổ cũng đi trộm đồ? Hơn nữa thuật Đạo tặc và trị bệnh thì có quan hệ gì với nhau?
"Thủ thuật ta vừa dùng ngài nhìn thấy cả rồi đúng không?" Sở Thiên lấy dao phẫu thuật ra quay vài vòng, "Ngài cảm thấy thế nào?"
"Vô cùng lợi hại!" Khải Văn chân thành thốt lên.
Dưới sự trợ giúp của máu Long hoàng, tốc độ và kỹ thuật sử dụng dao phẫu thuật của Sở Thiên đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần. Tốc độ dùng dao và sự nắm bắt về kết cấu cơ thể của Sở Thiên thì đừng nói trên Huyễn Thú đại lục mà ngay cả trên trái đất cũng không có ai so sánh được với hắn. Dùng một câu trên trái đất để nói --- Bác sĩ cũng là hảo đao.
"Nếu ta dùng thủ thuật vừa rồi để giết người thì sao? Sở Thiên bỗng hỏi.
Khải Văn toát mồ hôi lạnh. Lúc nãy hắn đã tận mắt chứng kiến Sở Thiên nháy mắt đã cắt một mảng lớn da thịt, còn tiện thể loại bỏ mấy đoạn xương, hơn nữa đều không có giọt máu nào chảy ra.
"Nhất đao vô huyết, toái thi vô hình" (Ra tay không để lại máu, thi thể tan biến thành hư không) đây là đỉnh cao của nghề đạo tặc trên đại lục --- Biểu tượng của Sát thần! Bây giờ câu này đã được dùng để liên tưởng đến Sở Thiên…
Không hề biết mình đã được coi là Sát thần cấp chín, Sở Thiên tiếp tục: "Ca ngợi Tử thần, Tử thần đã từng nói, đạo tặc chúng ta nếu muốn ai đó chết thì hắn không thể tiếp tục sống! Nhưng nếu Tử thần không cần linh hồn của ai thì hắn đừng hòng chết!" Đã lâu rồi không ra vẻ Thần Côn, Sở Thiên đã hơi thấy ngứa ngáy, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội phát huy vẻ Thần Côn thiên phú của mình, đương nhiên lần này dùng danh nghĩa của Tử thần.
"Vừa rồi ta dùng thuật Ám sát của thuật Thượng cổ Đạo tặc, nó không những có thể giết người mà cũng có thể dùng thủ pháp giết người để cứu người!" Sở Thiên đã hoàn toàn nhập tâm vào vai trò của Thần Côn, "Quyết định sự sống chết của con người chính là ý nghĩa sâu xa của thuật Thượng cổ Đạo tặc!"
Khải Văn đã bị Sở Thiên làm cho rối rắm "Ồ, không ngờ An Địch tiên sinh lại là truyền nhân của thuật Thượng cổ Đạo tặc. Được trở thành bằng hữu với tiên sinh thì ta vui lắm!"
"Ca ngợi Tử thần, có một người bạn như ngài thì càng nên vui hơn!" nói rồi Sở Thiên trở nên ủ ê "Ài~ nhưng tiếc là thực lực của ta kém quá, chỉ là một đạo tặc sơ cấp, vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được thuật Thượng cổ Đạo tặc…"
"Khà khà, không sao, rồi sẽ có ngày ngài nắm bắt được thôi mà."
Khải Văn bỗng cảm thấy mình thật may mắn được trở thành bạn của truyền nhân thuật Thượng cổ Đạo tặc, Sát thần cấp chín tương lai.
Lúc này, Lỗ Tây Nạp từ từ tỉnh lại, nhưng có vẻ vẫn hơi choáng váng.
Thấy con trai tỉnh lại Khải Văn lại cảm tạ Sở Thiên lần nữa "Lần này quả thật tiên sinh đã giúp được một việc lớn cho Lang tộc bờ Tây Hải chúng ta, ta sẽ hậu tạ ngài xứng đáng!" vừa nói Khải Văn vừa thở dài, "Hài~ chỉ cần Lỗ Tây Nạp khỏe mạnh, cái khác đều không có gì quan trọng hết…"
"Tộc trưởng Khải Văn, ngài có khó khăn gì sao?" Lúc này tâm trạng Sở Thiên rất tốt, có được sự ủng hộ của Lang tộc, việc trở về Khải Tát có lẽ sẽ dễ hơn rất nhiều, vì thế khi thấy hình như Khải Văn có gì đó khó nói, Sở Thiên tiện mồm hỏi luôn, "Không chừng ta có thể giúp gì đó cho ngài!"
"Vô ích thôi. Ài~ nói cho ngài nghe cũng chẳng sao!" Khải Văn lại thở dài, "Ta là một trong Tứ đại tộc trưởng của Lang tộc, Lỗ Tây Nạp là con trai duy nhất, cũng là người thừa kế duy nhất của ta, nhưng…"
"Nhưng làm sao?"
"Nhưng ba vị tộc trưởng kia không đồng ý Lỗ Tây Nạp kế thừa vị trí của ta!"
"Là tại hình dáng trước đây của Lô Tây Nạp sao?" Sở Thiên cười, "Giờ hắn đã bình thường rồi thì có thể kế thừa ngài rồi chứ!"
"Vẫn không được." Khải Văn nằm xuống đất, lắc đầu "Không phải chỉ vì hình dạng. Lỗ Tây Nạp không những không giống như những Lang tộc khác mà nó lại còn không thể kế thừa sức mạnh cấp tám của ta, hiện giờ nó chỉ là ma thú cấp bảy mà thôi."
Khải Văn nói tiếp: "Nếu không có đại ca ta giúp thì Lỗ Tây Nạp vừa chào đời đã bị các trưởng lão dìm chết rồi. Hài~ nhưng đại ca không có cách nào để Lỗ Tây Nạp thăng cấp. Như thế e là Lang tộc bờ Tây Hải bọn ta sẽ bị các Lang tộc khác chia rẽ mất."
"Đại ca ngài là…" Sở Thiên hiếu kỳ. Có thể gây áp lực lên ba lão tộc trưởng, đây có thể lại là một con cá lớn nữa.
"Đại ca ta là ma thú của Thú tộc tiên tri La Ân. Dựa vào thân phận của La Ân, vị trí của đại ca ta trong bộ tộc chỉ kém Lang Vương bệ hạ." Khải Văn nói.
Thì ra là ma thú của lão Thần Côn đó! Sở Thiên chửi thầm. Với La Ân thì Sở Thiên còn lạ gì, trình độ Thần Côn của hắn còn cao hơn cả Sở Thiên!
Đột nhiên Sở Thiên nhớ đến một chuyện. Khải Văn nói viên đá lúc nãy khi làm phẫu thuật là căn nguyên sức mạnh của ma thú, Lỗ Tây Nạp thì chắc là một cái đầu có một viên đá, như thế thì… nguồn TruyenFull.vn
"Tộc trưởng Khải Văn, ta nghĩ ta có thể làm cho Lỗ Tây Nạp trở thành ma thú cấp tám!" Sở Thiên nói. Sở đại thiếu gia lại bắt đầu đánh cược rồi. Lang tộc bờ Tây Hải đang đứng trước nguy cơ bị chia rẽ, nếu Sở Thiên ngăn chặn điều này thì cái lợi nhất định sẽ có không ít!
"Không thể nào." Khải Văn vẫn chưa ý thức được Sở Thiên đang nói cái gì liền nói luôn: "Để ma thú tăng cấp thì chỉ có Thần Thánh Thượng cổ mới làm được thôi. Nhưng ta nghe nói có lẽ Phất Lạp Địch Nặc có thể làm được…đợi đã! Ngài nói là…?"
Khải Văn mở to hai mắt, nhìn Sở Thiên với dáng vẻ không thể tin nổi, "Ngài…ngài thật sự có thể sao?"
"Ta có thể thử xem sao!" Tuy mồm nói khiêm tốn nhưng biểu hiện của Sở Thiên thì vô cùng tự tin --- đây chính là điều kiện cần có của một Thần Côn.
"An Địch tiên sinh, nếu ngài làm được…" Khải Văn nói: "Với danh nghĩa của Thú thần, ta xin thề, ngài sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của Lang tộc bờ Tây Hải!"
"Ha ha chúng ta sẽ mãi mãi là bạn!" Sở Thiên chỉ vào Lỗ Tây Nạp vẫn chưa tỉnh táo, "Ngài lại đánh ngất hắn đi! Còn nữa, đưa cho ta viên đá tinh thạch lúc nãy!"
Lần này Khải Văn không một chút do dự, đưa cho Sở Thiên viên tinh thạch xong lại quật đuôi đánh ngất Lỗ Tây Nạp.
Lần này là mở hộp sọ nên Sở Thiên phải cẩn thận. Nhẹ nhàng tỉ mỉ như đang điêu khắc đồ thủ công mỹ nghệ, Sở Thiên từ từ tách xương hộp sọ của Lỗ Tây Nạp ra rồi nói với Khải Văn: "Che cửa động lại, không được để gió thổi vào."
Khải Văn cuống cuồng đi ra phía cửa động, dùng thân hình to lớn chắn gió lại "An Địch tiên sinh, thế này được chưa?"
"Được rồi!"
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên mở hộp sọ của ma thú, kết cấu cơ thể của ma thú trên Huyễn Thú đại lục và động vật trên trái đất không khác biệt là mấy, nhưng khi mở sọ của Lỗ Tây Nạp ra, Sở Thiên mới phát hiện đại não của hắn không phải hình bán cầu như động vật họ nhà chó thông thường, mà là hình vòng tròn. Ở giữa đại não cũng có một viên tinh thạch xanh lục, nhưng to hơn viên ở trong tay Sở Thiên.
Suy nghĩ thì được rồi, nhưng sau khi bắt tay vào việc, Sở Thiên có chút mơ hồ. Hắn chỉ được học lấy những khối u dị thường từ trong não ra chứ chưa học làm thế nào để cho một viên đá vào bên trong đó.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử liều đây! Sau khi do dự một chút, Sở Thiên quyết làm theo bản tính của một con bạc, lấy viên đá trong não Lỗ Tây Nạp ra, dùng kim chỉ phẫu thuật gắn hai viên đá lại với nhau rồi để lại vào trong.
Nữ thần Sinh Mệnh hình như rất chiếu cố Sở Thiên, lần này hắn lại đoán đúng rồi!
Ngay sau khi hai viên đá được để lại vào trong não của Lỗ Tây Nạp, một luồng ánh sáng xanh ngọc phát ra, hai viên đá đã hợp lại thành một!
"Á~~" Lỗ Tây Nạp đang hôn mê bỗng kêu lên một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, sau đó luồng sáng xanh lục sáng rực phát ra từ trong sọ Lỗ Tây Nạp, xuyên qua sơn động bắn thẳng lên không trung!
Lúc này, ở phía Đông đại lục, để tìm Sở Thiên, A Mạt Kỳ đã bay liên tục không ngừng nghỉ nửa tháng nay thần sắc bỗng thay đổi, vì hắn nhìn thấy ở phía Tây luồng sáng xanh nhạt.
Tuy ánh sáng chỉ lướt qua rất nhanh nhưng A Mạt Kỳ không lạ gì hiện tượng ấy nữa. Năm ấy chính tận mắt hắn nhìn thấy Sở Thiên dùng loại ánh sáng tương tự mà khiến mình trở thành ma thú cấp chín.
Khởi động viên đá liên lạc, A Mạt Kỳ hét to: "Ông chủ ở phía Tây! Vị trí chưa xác định được! Ta đi trước, Boeing 747 dẫn theo các ma thú khác mau đến phía đó!" Nói xong, như một tia điện bóng dáng A Mạt Kỳ biến mất trên bầu trời…
A Cổ Lạp Sơn, Long hoàng Á Lợi Tư Thác Đức đứng trên đỉnh núi chắp tay nhìn về phái Tây, lẩm bẩm: "Ma thú thăng cấp? Phất Lạp Địch Nặc, lại là do ngươi làm phải không?"
Chỉ về phía Tây, Long hoàng dùng giọng nói uy nghiêm của mình nói với trưởng lão Phất La Đa đứng phía sau: "Đi về phía Tây tìm Phất Lạp Địch Nặc về đây cho ta!"
Hồng Nguyệt Thành, phía trên thanh Cự kiếm cao đến hàng chục mét là một bóng dáng phiêu dật với mái tóc trắng. Sau khi ánh sáng xanh ấy qua đi, hắn cũng chỉ về phía Tây nói với Bố Lãng ở phía dưới thanh Cự kiếm: "Ta muốn biết chuyện gì vừa xảy ra!"
"Tuân lệnh!" Bố Lãng đáp, rồi biến mất trên không trung.
Biển cấm, ở nơi sâu hàng vạn dặm dưới biển, một võ sỹ to lớn nói với người đang ngồi quay lưng lại trên ngai vàng: "Bệ hạ, thần vừa cảm nhận thấy một thần lực rất mạnh."
"Không cần quan tâm!" Bóng dáng ấy không hề động đậy, "Chỉ là một con ma thú nhỏ thăng cấp thôi."
"Bệ hạ, còn một chuyện nữa, Đức Khố Lạp đã đến!" người võ sĩ nói tiếp: "Nhưng thực lực của hắn không còn được như trước."
"Ngươi đi đối phó với Đức Khố Lạp đi." Một tiếng thở dài đầy cô đơn, "Ài~, năm đó ta mà không giết Hải thần thì tốt rồi, nếu không năm nay cũng không có người đáng để ta ra tay…"
"Không lẽ ban nãy tiên sinh dùng không phải thuật Thượng cổ Tế tự?" Khải Văn ngẩn ra.
"Ta hỏi ngài, ngài đã từng thấy thuật Thượng cổ Tế tự bao giờ chưa?" Sở Thiên hỏi.
"Chưa." Khải Văn lắc đầu, "Đừng có nói ta, ngay đến Thủ tịch Tế tự của Công Quốc cũng chưa được tận mắt nhìn thấy."
"Thế thì đúng rồi!" Sở Thiên bắt đầu bịa chuyện, "Các ngài đều chưa bao giờ thấy sao dám nói cái ta vừa dùng là thuật Thượng cổ Tế tự chứ?"
"Thế tiên sinh ngài là…"
"Ta đây dùng là thuật Thượng cổ Đạo tặc!" tài bịa chuyện của Sở Thiên đã triệt để phát huy.
"Thuật Thượng cổ Đạo tặc?" Khải Văn ngẩn ra, hắn là ma thú cấp tám đi nhiều hiểu rộng cũng chưa hề nghe nói đến cái gọi là thuật Thượng cổ Đạo tặc. Không lẽ Thần Thánh thượng cổ cũng đi trộm đồ? Hơn nữa thuật Đạo tặc và trị bệnh thì có quan hệ gì với nhau?
"Thủ thuật ta vừa dùng ngài nhìn thấy cả rồi đúng không?" Sở Thiên lấy dao phẫu thuật ra quay vài vòng, "Ngài cảm thấy thế nào?"
"Vô cùng lợi hại!" Khải Văn chân thành thốt lên.
Dưới sự trợ giúp của máu Long hoàng, tốc độ và kỹ thuật sử dụng dao phẫu thuật của Sở Thiên đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần. Tốc độ dùng dao và sự nắm bắt về kết cấu cơ thể của Sở Thiên thì đừng nói trên Huyễn Thú đại lục mà ngay cả trên trái đất cũng không có ai so sánh được với hắn. Dùng một câu trên trái đất để nói --- Bác sĩ cũng là hảo đao.
"Nếu ta dùng thủ thuật vừa rồi để giết người thì sao? Sở Thiên bỗng hỏi.
Khải Văn toát mồ hôi lạnh. Lúc nãy hắn đã tận mắt chứng kiến Sở Thiên nháy mắt đã cắt một mảng lớn da thịt, còn tiện thể loại bỏ mấy đoạn xương, hơn nữa đều không có giọt máu nào chảy ra.
"Nhất đao vô huyết, toái thi vô hình" (Ra tay không để lại máu, thi thể tan biến thành hư không) đây là đỉnh cao của nghề đạo tặc trên đại lục --- Biểu tượng của Sát thần! Bây giờ câu này đã được dùng để liên tưởng đến Sở Thiên…
Không hề biết mình đã được coi là Sát thần cấp chín, Sở Thiên tiếp tục: "Ca ngợi Tử thần, Tử thần đã từng nói, đạo tặc chúng ta nếu muốn ai đó chết thì hắn không thể tiếp tục sống! Nhưng nếu Tử thần không cần linh hồn của ai thì hắn đừng hòng chết!" Đã lâu rồi không ra vẻ Thần Côn, Sở Thiên đã hơi thấy ngứa ngáy, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội phát huy vẻ Thần Côn thiên phú của mình, đương nhiên lần này dùng danh nghĩa của Tử thần.
"Vừa rồi ta dùng thuật Ám sát của thuật Thượng cổ Đạo tặc, nó không những có thể giết người mà cũng có thể dùng thủ pháp giết người để cứu người!" Sở Thiên đã hoàn toàn nhập tâm vào vai trò của Thần Côn, "Quyết định sự sống chết của con người chính là ý nghĩa sâu xa của thuật Thượng cổ Đạo tặc!"
Khải Văn đã bị Sở Thiên làm cho rối rắm "Ồ, không ngờ An Địch tiên sinh lại là truyền nhân của thuật Thượng cổ Đạo tặc. Được trở thành bằng hữu với tiên sinh thì ta vui lắm!"
"Ca ngợi Tử thần, có một người bạn như ngài thì càng nên vui hơn!" nói rồi Sở Thiên trở nên ủ ê "Ài~ nhưng tiếc là thực lực của ta kém quá, chỉ là một đạo tặc sơ cấp, vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được thuật Thượng cổ Đạo tặc…"
"Khà khà, không sao, rồi sẽ có ngày ngài nắm bắt được thôi mà."
Khải Văn bỗng cảm thấy mình thật may mắn được trở thành bạn của truyền nhân thuật Thượng cổ Đạo tặc, Sát thần cấp chín tương lai.
Lúc này, Lỗ Tây Nạp từ từ tỉnh lại, nhưng có vẻ vẫn hơi choáng váng.
Thấy con trai tỉnh lại Khải Văn lại cảm tạ Sở Thiên lần nữa "Lần này quả thật tiên sinh đã giúp được một việc lớn cho Lang tộc bờ Tây Hải chúng ta, ta sẽ hậu tạ ngài xứng đáng!" vừa nói Khải Văn vừa thở dài, "Hài~ chỉ cần Lỗ Tây Nạp khỏe mạnh, cái khác đều không có gì quan trọng hết…"
"Tộc trưởng Khải Văn, ngài có khó khăn gì sao?" Lúc này tâm trạng Sở Thiên rất tốt, có được sự ủng hộ của Lang tộc, việc trở về Khải Tát có lẽ sẽ dễ hơn rất nhiều, vì thế khi thấy hình như Khải Văn có gì đó khó nói, Sở Thiên tiện mồm hỏi luôn, "Không chừng ta có thể giúp gì đó cho ngài!"
"Vô ích thôi. Ài~ nói cho ngài nghe cũng chẳng sao!" Khải Văn lại thở dài, "Ta là một trong Tứ đại tộc trưởng của Lang tộc, Lỗ Tây Nạp là con trai duy nhất, cũng là người thừa kế duy nhất của ta, nhưng…"
"Nhưng làm sao?"
"Nhưng ba vị tộc trưởng kia không đồng ý Lỗ Tây Nạp kế thừa vị trí của ta!"
"Là tại hình dáng trước đây của Lô Tây Nạp sao?" Sở Thiên cười, "Giờ hắn đã bình thường rồi thì có thể kế thừa ngài rồi chứ!"
"Vẫn không được." Khải Văn nằm xuống đất, lắc đầu "Không phải chỉ vì hình dạng. Lỗ Tây Nạp không những không giống như những Lang tộc khác mà nó lại còn không thể kế thừa sức mạnh cấp tám của ta, hiện giờ nó chỉ là ma thú cấp bảy mà thôi."
Khải Văn nói tiếp: "Nếu không có đại ca ta giúp thì Lỗ Tây Nạp vừa chào đời đã bị các trưởng lão dìm chết rồi. Hài~ nhưng đại ca không có cách nào để Lỗ Tây Nạp thăng cấp. Như thế e là Lang tộc bờ Tây Hải bọn ta sẽ bị các Lang tộc khác chia rẽ mất."
"Đại ca ngài là…" Sở Thiên hiếu kỳ. Có thể gây áp lực lên ba lão tộc trưởng, đây có thể lại là một con cá lớn nữa.
"Đại ca ta là ma thú của Thú tộc tiên tri La Ân. Dựa vào thân phận của La Ân, vị trí của đại ca ta trong bộ tộc chỉ kém Lang Vương bệ hạ." Khải Văn nói.
Thì ra là ma thú của lão Thần Côn đó! Sở Thiên chửi thầm. Với La Ân thì Sở Thiên còn lạ gì, trình độ Thần Côn của hắn còn cao hơn cả Sở Thiên!
Đột nhiên Sở Thiên nhớ đến một chuyện. Khải Văn nói viên đá lúc nãy khi làm phẫu thuật là căn nguyên sức mạnh của ma thú, Lỗ Tây Nạp thì chắc là một cái đầu có một viên đá, như thế thì… nguồn TruyenFull.vn
"Tộc trưởng Khải Văn, ta nghĩ ta có thể làm cho Lỗ Tây Nạp trở thành ma thú cấp tám!" Sở Thiên nói. Sở đại thiếu gia lại bắt đầu đánh cược rồi. Lang tộc bờ Tây Hải đang đứng trước nguy cơ bị chia rẽ, nếu Sở Thiên ngăn chặn điều này thì cái lợi nhất định sẽ có không ít!
"Không thể nào." Khải Văn vẫn chưa ý thức được Sở Thiên đang nói cái gì liền nói luôn: "Để ma thú tăng cấp thì chỉ có Thần Thánh Thượng cổ mới làm được thôi. Nhưng ta nghe nói có lẽ Phất Lạp Địch Nặc có thể làm được…đợi đã! Ngài nói là…?"
Khải Văn mở to hai mắt, nhìn Sở Thiên với dáng vẻ không thể tin nổi, "Ngài…ngài thật sự có thể sao?"
"Ta có thể thử xem sao!" Tuy mồm nói khiêm tốn nhưng biểu hiện của Sở Thiên thì vô cùng tự tin --- đây chính là điều kiện cần có của một Thần Côn.
"An Địch tiên sinh, nếu ngài làm được…" Khải Văn nói: "Với danh nghĩa của Thú thần, ta xin thề, ngài sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của Lang tộc bờ Tây Hải!"
"Ha ha chúng ta sẽ mãi mãi là bạn!" Sở Thiên chỉ vào Lỗ Tây Nạp vẫn chưa tỉnh táo, "Ngài lại đánh ngất hắn đi! Còn nữa, đưa cho ta viên đá tinh thạch lúc nãy!"
Lần này Khải Văn không một chút do dự, đưa cho Sở Thiên viên tinh thạch xong lại quật đuôi đánh ngất Lỗ Tây Nạp.
Lần này là mở hộp sọ nên Sở Thiên phải cẩn thận. Nhẹ nhàng tỉ mỉ như đang điêu khắc đồ thủ công mỹ nghệ, Sở Thiên từ từ tách xương hộp sọ của Lỗ Tây Nạp ra rồi nói với Khải Văn: "Che cửa động lại, không được để gió thổi vào."
Khải Văn cuống cuồng đi ra phía cửa động, dùng thân hình to lớn chắn gió lại "An Địch tiên sinh, thế này được chưa?"
"Được rồi!"
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên mở hộp sọ của ma thú, kết cấu cơ thể của ma thú trên Huyễn Thú đại lục và động vật trên trái đất không khác biệt là mấy, nhưng khi mở sọ của Lỗ Tây Nạp ra, Sở Thiên mới phát hiện đại não của hắn không phải hình bán cầu như động vật họ nhà chó thông thường, mà là hình vòng tròn. Ở giữa đại não cũng có một viên tinh thạch xanh lục, nhưng to hơn viên ở trong tay Sở Thiên.
Suy nghĩ thì được rồi, nhưng sau khi bắt tay vào việc, Sở Thiên có chút mơ hồ. Hắn chỉ được học lấy những khối u dị thường từ trong não ra chứ chưa học làm thế nào để cho một viên đá vào bên trong đó.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử liều đây! Sau khi do dự một chút, Sở Thiên quyết làm theo bản tính của một con bạc, lấy viên đá trong não Lỗ Tây Nạp ra, dùng kim chỉ phẫu thuật gắn hai viên đá lại với nhau rồi để lại vào trong.
Nữ thần Sinh Mệnh hình như rất chiếu cố Sở Thiên, lần này hắn lại đoán đúng rồi!
Ngay sau khi hai viên đá được để lại vào trong não của Lỗ Tây Nạp, một luồng ánh sáng xanh ngọc phát ra, hai viên đá đã hợp lại thành một!
"Á~~" Lỗ Tây Nạp đang hôn mê bỗng kêu lên một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, sau đó luồng sáng xanh lục sáng rực phát ra từ trong sọ Lỗ Tây Nạp, xuyên qua sơn động bắn thẳng lên không trung!
Lúc này, ở phía Đông đại lục, để tìm Sở Thiên, A Mạt Kỳ đã bay liên tục không ngừng nghỉ nửa tháng nay thần sắc bỗng thay đổi, vì hắn nhìn thấy ở phía Tây luồng sáng xanh nhạt.
Tuy ánh sáng chỉ lướt qua rất nhanh nhưng A Mạt Kỳ không lạ gì hiện tượng ấy nữa. Năm ấy chính tận mắt hắn nhìn thấy Sở Thiên dùng loại ánh sáng tương tự mà khiến mình trở thành ma thú cấp chín.
Khởi động viên đá liên lạc, A Mạt Kỳ hét to: "Ông chủ ở phía Tây! Vị trí chưa xác định được! Ta đi trước, Boeing 747 dẫn theo các ma thú khác mau đến phía đó!" Nói xong, như một tia điện bóng dáng A Mạt Kỳ biến mất trên bầu trời…
A Cổ Lạp Sơn, Long hoàng Á Lợi Tư Thác Đức đứng trên đỉnh núi chắp tay nhìn về phái Tây, lẩm bẩm: "Ma thú thăng cấp? Phất Lạp Địch Nặc, lại là do ngươi làm phải không?"
Chỉ về phía Tây, Long hoàng dùng giọng nói uy nghiêm của mình nói với trưởng lão Phất La Đa đứng phía sau: "Đi về phía Tây tìm Phất Lạp Địch Nặc về đây cho ta!"
Hồng Nguyệt Thành, phía trên thanh Cự kiếm cao đến hàng chục mét là một bóng dáng phiêu dật với mái tóc trắng. Sau khi ánh sáng xanh ấy qua đi, hắn cũng chỉ về phía Tây nói với Bố Lãng ở phía dưới thanh Cự kiếm: "Ta muốn biết chuyện gì vừa xảy ra!"
"Tuân lệnh!" Bố Lãng đáp, rồi biến mất trên không trung.
Biển cấm, ở nơi sâu hàng vạn dặm dưới biển, một võ sỹ to lớn nói với người đang ngồi quay lưng lại trên ngai vàng: "Bệ hạ, thần vừa cảm nhận thấy một thần lực rất mạnh."
"Không cần quan tâm!" Bóng dáng ấy không hề động đậy, "Chỉ là một con ma thú nhỏ thăng cấp thôi."
"Bệ hạ, còn một chuyện nữa, Đức Khố Lạp đã đến!" người võ sĩ nói tiếp: "Nhưng thực lực của hắn không còn được như trước."
"Ngươi đi đối phó với Đức Khố Lạp đi." Một tiếng thở dài đầy cô đơn, "Ài~, năm đó ta mà không giết Hải thần thì tốt rồi, nếu không năm nay cũng không có người đáng để ta ra tay…"
Bình luận facebook