-
Chương 131
"Đoàn trưởng tiên sinh, đây là…" đi vào trong sân tướng quân béo mới phát hiện ra điều mình từ nãy không để ý --- trong sân có bốn con Cự Lang đang nằm ườn giữa đất!
"Đây là tọa kỵ của ta!" Sở Thiên đáp, rồi gọi một con Cự Lang ra cưỡi lên nó "Mau dẫn đường!"
Tuy Sở Thiên rất không khách khí nhưng tên tướng quân béo ấy lại càng xun xoe nịnh hót. Ở bờ Tây Hải này, có thể cưỡi Cự Lang tuyệt đối không phải người tầm thường! "Hì hì, mời đoàn trưởng tiên sinh đi trước, cứ đi về phía Bắc là tới hoàng cung. Đúng rồi, ta tên Ốc Đốn, đại tướng quân của Công quốc!"
"Ngươi là đại tướng quân? Ha ha ha…" Sở Thiên cười, nhìn thân hình mập phì của Ốc Đốn, hỏi: "Sao đại tướng quân ngươi lại đích thần đến gây phiền phức cho binh đoàn chúng ta vậy?"
"Hì hì.." Ốc Đốn cười giảng hòa: "La Nhĩ Công quốc chúng ta không được rộng, quân đội và tướng quân cũng thiếu, ở vương đô cũng chỉ có ta là tướng quân…"
Chỉ có tên tướng quân này thôi? Sở Thiên bó tay. Ngẩng đầu nhìn quân đội mà Ốc Đốn dẫn theo, Sở Thiên càng không biết phải nói gì --- một đám quân côn đồ hỗn loạn, thế này mà cũng là đội quân tinh nhuệ của một nước sao?!
Theo sự chỉ dẫn của Ốc Đốn, Sở Thiên đến được hoàng cung của La Nhĩ Công quốc.
Hoàng cung của Công quốc tuy gọi là hoàng cung nhưng gọi là một trang viện lớn thì hợp lý hơn. Diện tích không đến nghìn mét, công trình cao không quá mười mét. Những mảng tường loang lổ, những mái nhà dột nát đã thể hiện một điều, hoàng đế ở đây chẳng ra làm sao cả!
"Mời vào!" Ốc Đốn cười nịnh nọt ra dấu mời.
"Không cần bẩm báo sao?" Sở Thiên thấy kỳ lạ, dù sao thì cũng là hoàng cung, không lẽ có thể tùy tiện ra vào ư?
"Hì hì, người khác thì đương nhiên cần." Ốc Đốn rụt cổ lại, vừa kéo Sở Thiên đi vào vừa nói: "Nhưng những người có địa vị như đoàn trưởng ngài đây thì không cần."
"Ồ, quốc vương các ngươi thật hiếu khách!" Sở Thiên càng thấy coi thường vị quốc vương chưa biết mặt này. Ở Khải Tát, đừng nói tùy tiện ra vào cung, trong cung, dù chỉ đi sai một bước, nói nhầm một câu thôi đã là họa sát thân rồi.
Đi vào đại điện ở giữa hoàng cung, Sở Thiên nhìn thấy quốc vương của Công quốc.
"Tâu bệ hạ, vị đây là tân đoàn trưởng của binh đoàn Bạo Phong, có một số chuyện muốn nói với bệ hạ." Ốc Đốn giới thiệu Sở Thiên rồi chỉ vào một người mập mạp khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ngai vàng nói với Sở Thiên: "Đây là quốc vương của nước chúng ta, La Nhĩ Đại Công."
"Xin chào ngài La Nhĩ Đại Công!" Sở Thiên nhìn La Nhĩ Đại Công rồi lại nhin Ốc Đốn, nghĩ bụng: chẳng lẽ ở quốc gia này, người càng béo thì địa vị càng cao? Đúng thế, La Nhĩ Đại Công còn béo hơn cả Ốc Đốn!
Sở Thiên nói với ngữ khí nhạt nhẽo, động tác thì càng không có chút tôn trọng nào, đối mặt với La Nhĩ Đại Công với thái độ bình đẳng. Nhưng La Nhĩ Đại Công lại không hề nổi giận, vì hắn và Ốc Đốn đã ngầm thỏa thuận với nhau, người Ốc Đốn trực tiếp dẫn vào cung không thông qua bẩm báo thì đều không phải là người tầm thường. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyenfull.vn
"Ốc Đốn, vị đây là?" La Nhĩ Đại Công hỏi đại tướng quân của mình.
"Bệ hạ, sáng nay ngài bảo thần đi tiếp quản binh đoàn Bạo Phong, nhưng giờ họ đã có đoàn trưởng mới rồi." Ốc Đốn ra hiệu bằng mắt với La Nhĩ Đại Công "Vị khách cưỡi Cự Lang cấp bốn đây chính là tân đoàn trưởng của Bạo Phong!" Mấy chữ Cự Lang cấp bốn còn được Ốc Đốn nói nhấn mạnh.
"Cưỡi Cự Lang?" La Nhĩ Đại Công lập tức tươi cười với Sở Thiên: "Xin hỏi ngài là…"
"An Địch!" Sở Thiên trả lời lạnh nhạt, đồng thời thầm nghĩ: tên này sao nhìn đi nhìn lại vẫn chả thấy giống quân vương của một nước gì hết!
"Vậy quan hệ của ngài với Khải Văn lão đại là thế nào? Hì hì ta tiện thì hỏi một chút." La Nhĩ Đại Công cẩn trọng.
"Ngài tự hỏi đi!" Sở Thiên lấy viên đá liên lạc ra ném cho La Nhĩ Đại Công
"Không cần, không cần!" La Nhĩ Đại Công trả lại viên đá cho Sở Thiên, rồi lấy ra từ hông một viên khác "Ta có một viên đá liên lạc với Khải Văn lão đại đây rồi."
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chẳng lẽ La Nhĩ Đại Công thường ngày vẫn duy trì liên lạc với Khải Văn? Sở Thiên hứng thú nhìn La Nhĩ Đại Công khởi động đá liên lạc.
"Khải Văn lão đại đấy à, là đệ, La Nhĩ đây!" Tuy nói chuyện qua đá liên lạc nhưng La Nhĩ Đại Công vẫn có dáng vẻ rất tôn kính, "Vừa rồi có An Địch tiên sinh…"
La Nhĩ Đại Công thuật lại chuyện thì nghe được tiếng quát vọng ra từ đá liên lạc "Tên khốn nhà ngươi có còn muốn là quốc vương nữa không hả? An Địch là huynh đệ của ta, là thúc thúc của Lỗ Tây Nạp! Tiểu tử nhà ngươi dám cướp binh đoàn của đệ ấy, cho ngươi hay, Bạo Phong binh đoàn là do ta tặng cho An Địch huynh đệ! Ngươi cứ liệu mà làm!" Quát xong, đá liên lạc bị tắt một cách thô bạo.
"Ai ya, An Địch tiên sinh sao không nói sớm ngài là huynh đệ của Khải Văn lão đại!" La Nhĩ Đại Công đứng dậy khỏi ngai vàng. Đi đến kéo tay Sở Thiên cùng ngồi xuống ngai, "Thật là một trận gió lớn đã thổi đến La Nhĩ Công quốc, người mình cả mà không nhận ra!"
"La Nhĩ Đại Công, thế binh đoàn của ta…" sau khi từ khách trở thành người mình, Sở Thiên nhếch mép, xem ra thế lực của Khải Văn ở bờ Tây Hải này quả thật rất lớn.
"Đương nhiên vẫn là của ngài!" La Nhĩ Đại Công nói chắc chắn, rồi nghĩ một lúc bổ sung thêm: "Từ hôm nay binh đoàn Bạo Phong được miễn thuế hoàn toàn!"
"Hà hà, ta thật ngại quá!" Sở Thiên cười hà hà tiếp nhận ý tốt của La Nhĩ Đại Công "Đại Công à, ta vẫn còn một chuyện…"
"Đừng gọi ta là Đại Công, người nhà cả khách khí cái gì chứ. Cứ gọi ta là La Nhĩ đại ca được rồi!" La Nhĩ Đại Công xua tay hào phóng, nói với Ốc Đốn: "Mau di chuẩn bị tiệc rượu, ta phải chiêu đãi An Địch huynh đệ một cách chu đáo!"
Tiệc rượu nhanh chóng được bày ra trong đại điện.
"An Địch huynh đệ, lúc nãy đệ nói có chuyện gì?" La Nhĩ hỏi.
"Ở đây huynh có khí cầu Tề Bách Lâm không? Sở Thiên kính một chén rượu rồi hỏi: "Đệ muốn đến phía Đông đại lục xem thế nào, đi bộ thì chậm quá nên cần một quả khí cầu."
"Cái này…" La Nhĩ Đại Công thấy hơi ngại "Huynh đệ, nước ta đây chỉ là một nước nhỏ, không mua nổi khí cầu Tề Bách Lâm."
"Thế quanh đây ở đâu có?" Sở Thiên vẫn chưa nản lòng, hắn cũng biết rất khó để tìm được một chiếc khí cầu. Nghe nói giờ Địa Tinh không còn sản xuất khí cầu nữa, những cái làm ra trước đây thì đều bị các nước lớn cướp dùng cho quân đội hết rồi. Vì thế dù có dựa vào thế lực của Khải Văn thì cũng rất khó kiếm được một cái.
"Cả bờ Tây Hải này đều không có!" La Nhĩ Đại Công dập tắt hy vọng của Sở Thiên.
"Thế thì thôi vậy." Sở Thiên nheo mắt, nếu đã tạm thời không thể về nhà thì cứ xử lý tốt cái binh đoàn đã, làm như tình cờ, Sở Thiên nói: "À đúng rồi, mấy ngày nay khi ta không có ở đây, có tên Gia Đặc cứ thường xuyên gây sự với binh đoàn của ta."
"Gia Đặc?" La Nhĩ Đại Công tỏ ra khó xử, "An Địch huynh đệ, Cái này…e là ta không giúp được gì rồi."
"Hừ?" Sở Thiên cau mày nhìn La Nhĩ Đại Công, chẳng lẽ một quốc vương mà lại không đối phó nổi với một binh đoàn ư?
"Đệ đừng hiểu lầm! Không phải ta không muốn giúp!" La Nhĩ Đại Công thấy Sở Thiên có vẻ tức giận vội vàng giải thích: "Nguồn thuế chủ yếu của Công quốc do mấy binh đoàn này nắm giữ. Hơn nữa đệ cũng biết đấy, ta chỉ là một quốc vương nhỏ bé, chỉ có mấy chục vạn dân, quân đội thì càng ít hơn, cũng chỉ có hơn một vạn. Còn binh đoàn của Gia Đặc thì có tận hơn hai nghìn người…"
Tên quốc vương này không hiểu ngồi trên ngai vị làm cái quái gì?! Sở Thiên chửi thầm. Thủ hạ của Gia Đặc chỉ bằng một phần năm quân đội Công quốc, mà cũng không phải cao thủ gì thế mà bảo La Nhĩ Đại Công đối phó với Gia Đặc cũng là làm khó hắn!?
"An Địch huynh đệ! À…có một chuyện có thể phiền đệ nói với Khải Văn lão đại không? La Nhĩ Đại Công ấp úng nói.
"Chuyện gì?"
"Thu hoạch năm nay của Công quốc không tốt, không ít bá tánh sắp chết đói rồi…" La Nhĩ Đại Công đột nhiên đứng dậy, mặt mày khổ sở cung tay hành lễ với Sở Thiên "Huynh đệ có thể xin Khải Văn lão đại cho Công quốc nộp phí bảo vệ muộn một chút không?"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Không lẽ Khải Văn thu phí bảo vệ của cả quốc vương nữa sao? Nhìn La Nhĩ Đại Công thế này, tám mươi phần trăm là đúng rồi!
Ngay quốc vương cũng phải nộp phí bảo vệ, tên trùm xã hội đen Khải Văn có thể làm được tới mức này, đến Sở Thiên cũng phải bái phục. "Có thời gian thì đệ sẽ nói với Khải Văn đại ca, nhưng không dám chắc có được hay không!" Sở Thiên đáp.
"Ha ha, ta thay mặt mấy chục vạn dân Công quốc cảm tạ huynh đệ!" La Nhĩ Đại Công lại cung tay hành lễ, một tấm thẻ thủy tinh tạp tím trị giá một vạn kim tệ được kín đáo nhét vào ống tay áo của Sở Thiên.
Sở Thiên rời khỏi chỗ quốc vương La Nhĩ thì cũng chạng vạng rồi.
"An Địch đoàn trưởng, cuối cùng thì ngài cũng ra, ta đợi ngài lâu lắm rồi!" Sở Thiên vừa ra khỏi hoàng cung đã bị một đám người vậy lấy.
"Gia Đặc, ngươi muốn làm gì? Ốc Đốn phụ trách hộ tống Sở Thiên trở về tổng bộ của binh đoàn hét lên với người đang tiến đến, nhưng thân hình to béo của hắn lại nấp đằng sau đám binh sĩ.
Đám người kia chính là Gia Đặc và lính trong binh đoàn của hắn, nhưng vừa nhìn thấy Sở Thiên thì hắn lập tức tươi cười thân thiết: "Ha ha, An Địch huynh đệ, ta đến tạ tội đây!"
Vừa thấy Gia Đặc, Sở Thiên đã căng thẳng, vì tự tay hắn đã giết một kiếm sỹ Hoàng Kim của Gia Đặc, tính ra thì bản thân chính là kẻ thù của hắn.
"Đoàn trưởng Gia Đặc đâu cần phải tạ tội với ta!" Sở Thiên cười hắc hắc, "Nói đến tạ tội thì phải là ta mới phải."
"Không không, người nên tạ tội là ta!" Gia Đặc không thèm quan tâm sắc mặt tím tái của mấy vị pháp sư thủ hạ, cười: "Trước ta không biết đệ là huynh đệ của Khải Văn lão đại, đã đắc tội rồi, đệ hãy lượng thứ! Hắc hắc, đệ hãy nhận lấy cái này!" vừa nói, một tấm thẻ thủy tinh tạp tím được đưa đến trước mặt Sở Thiên.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên cười sung sướng, thế lực của Khải Tát quả nhiên lớn thật! Nhận lấy tấm thẻ thủy tinh tạp Sở Thiên cười: "Vậy thì ta không khách khí nữa! Sau này hai binh đoàn chúng ta còn phải giúp đỡ lẫn nhau nhiều!"
"Hắc hắc, giúp đỡ lẫn nhau!" Sở Thiên và Gia Đặc nhìn nhau ngầm hiểu ý mà cùng cười.
"Mẹ ơi! Ta nhớ ra rồi! Ngài chính là vị tuyệt thế cao thủ đó!" một bóng dáng cao lớn bỗng nhảy ra từ phía sau Gia Đặc quỳ xuống đất, ôm lấy chân Sở Thiên "Cao nhân, hãy nhận ta làm đồ đệ đi!"
"Đây là tọa kỵ của ta!" Sở Thiên đáp, rồi gọi một con Cự Lang ra cưỡi lên nó "Mau dẫn đường!"
Tuy Sở Thiên rất không khách khí nhưng tên tướng quân béo ấy lại càng xun xoe nịnh hót. Ở bờ Tây Hải này, có thể cưỡi Cự Lang tuyệt đối không phải người tầm thường! "Hì hì, mời đoàn trưởng tiên sinh đi trước, cứ đi về phía Bắc là tới hoàng cung. Đúng rồi, ta tên Ốc Đốn, đại tướng quân của Công quốc!"
"Ngươi là đại tướng quân? Ha ha ha…" Sở Thiên cười, nhìn thân hình mập phì của Ốc Đốn, hỏi: "Sao đại tướng quân ngươi lại đích thần đến gây phiền phức cho binh đoàn chúng ta vậy?"
"Hì hì.." Ốc Đốn cười giảng hòa: "La Nhĩ Công quốc chúng ta không được rộng, quân đội và tướng quân cũng thiếu, ở vương đô cũng chỉ có ta là tướng quân…"
Chỉ có tên tướng quân này thôi? Sở Thiên bó tay. Ngẩng đầu nhìn quân đội mà Ốc Đốn dẫn theo, Sở Thiên càng không biết phải nói gì --- một đám quân côn đồ hỗn loạn, thế này mà cũng là đội quân tinh nhuệ của một nước sao?!
Theo sự chỉ dẫn của Ốc Đốn, Sở Thiên đến được hoàng cung của La Nhĩ Công quốc.
Hoàng cung của Công quốc tuy gọi là hoàng cung nhưng gọi là một trang viện lớn thì hợp lý hơn. Diện tích không đến nghìn mét, công trình cao không quá mười mét. Những mảng tường loang lổ, những mái nhà dột nát đã thể hiện một điều, hoàng đế ở đây chẳng ra làm sao cả!
"Mời vào!" Ốc Đốn cười nịnh nọt ra dấu mời.
"Không cần bẩm báo sao?" Sở Thiên thấy kỳ lạ, dù sao thì cũng là hoàng cung, không lẽ có thể tùy tiện ra vào ư?
"Hì hì, người khác thì đương nhiên cần." Ốc Đốn rụt cổ lại, vừa kéo Sở Thiên đi vào vừa nói: "Nhưng những người có địa vị như đoàn trưởng ngài đây thì không cần."
"Ồ, quốc vương các ngươi thật hiếu khách!" Sở Thiên càng thấy coi thường vị quốc vương chưa biết mặt này. Ở Khải Tát, đừng nói tùy tiện ra vào cung, trong cung, dù chỉ đi sai một bước, nói nhầm một câu thôi đã là họa sát thân rồi.
Đi vào đại điện ở giữa hoàng cung, Sở Thiên nhìn thấy quốc vương của Công quốc.
"Tâu bệ hạ, vị đây là tân đoàn trưởng của binh đoàn Bạo Phong, có một số chuyện muốn nói với bệ hạ." Ốc Đốn giới thiệu Sở Thiên rồi chỉ vào một người mập mạp khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ngai vàng nói với Sở Thiên: "Đây là quốc vương của nước chúng ta, La Nhĩ Đại Công."
"Xin chào ngài La Nhĩ Đại Công!" Sở Thiên nhìn La Nhĩ Đại Công rồi lại nhin Ốc Đốn, nghĩ bụng: chẳng lẽ ở quốc gia này, người càng béo thì địa vị càng cao? Đúng thế, La Nhĩ Đại Công còn béo hơn cả Ốc Đốn!
Sở Thiên nói với ngữ khí nhạt nhẽo, động tác thì càng không có chút tôn trọng nào, đối mặt với La Nhĩ Đại Công với thái độ bình đẳng. Nhưng La Nhĩ Đại Công lại không hề nổi giận, vì hắn và Ốc Đốn đã ngầm thỏa thuận với nhau, người Ốc Đốn trực tiếp dẫn vào cung không thông qua bẩm báo thì đều không phải là người tầm thường. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyenfull.vn
"Ốc Đốn, vị đây là?" La Nhĩ Đại Công hỏi đại tướng quân của mình.
"Bệ hạ, sáng nay ngài bảo thần đi tiếp quản binh đoàn Bạo Phong, nhưng giờ họ đã có đoàn trưởng mới rồi." Ốc Đốn ra hiệu bằng mắt với La Nhĩ Đại Công "Vị khách cưỡi Cự Lang cấp bốn đây chính là tân đoàn trưởng của Bạo Phong!" Mấy chữ Cự Lang cấp bốn còn được Ốc Đốn nói nhấn mạnh.
"Cưỡi Cự Lang?" La Nhĩ Đại Công lập tức tươi cười với Sở Thiên: "Xin hỏi ngài là…"
"An Địch!" Sở Thiên trả lời lạnh nhạt, đồng thời thầm nghĩ: tên này sao nhìn đi nhìn lại vẫn chả thấy giống quân vương của một nước gì hết!
"Vậy quan hệ của ngài với Khải Văn lão đại là thế nào? Hì hì ta tiện thì hỏi một chút." La Nhĩ Đại Công cẩn trọng.
"Ngài tự hỏi đi!" Sở Thiên lấy viên đá liên lạc ra ném cho La Nhĩ Đại Công
"Không cần, không cần!" La Nhĩ Đại Công trả lại viên đá cho Sở Thiên, rồi lấy ra từ hông một viên khác "Ta có một viên đá liên lạc với Khải Văn lão đại đây rồi."
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chẳng lẽ La Nhĩ Đại Công thường ngày vẫn duy trì liên lạc với Khải Văn? Sở Thiên hứng thú nhìn La Nhĩ Đại Công khởi động đá liên lạc.
"Khải Văn lão đại đấy à, là đệ, La Nhĩ đây!" Tuy nói chuyện qua đá liên lạc nhưng La Nhĩ Đại Công vẫn có dáng vẻ rất tôn kính, "Vừa rồi có An Địch tiên sinh…"
La Nhĩ Đại Công thuật lại chuyện thì nghe được tiếng quát vọng ra từ đá liên lạc "Tên khốn nhà ngươi có còn muốn là quốc vương nữa không hả? An Địch là huynh đệ của ta, là thúc thúc của Lỗ Tây Nạp! Tiểu tử nhà ngươi dám cướp binh đoàn của đệ ấy, cho ngươi hay, Bạo Phong binh đoàn là do ta tặng cho An Địch huynh đệ! Ngươi cứ liệu mà làm!" Quát xong, đá liên lạc bị tắt một cách thô bạo.
"Ai ya, An Địch tiên sinh sao không nói sớm ngài là huynh đệ của Khải Văn lão đại!" La Nhĩ Đại Công đứng dậy khỏi ngai vàng. Đi đến kéo tay Sở Thiên cùng ngồi xuống ngai, "Thật là một trận gió lớn đã thổi đến La Nhĩ Công quốc, người mình cả mà không nhận ra!"
"La Nhĩ Đại Công, thế binh đoàn của ta…" sau khi từ khách trở thành người mình, Sở Thiên nhếch mép, xem ra thế lực của Khải Văn ở bờ Tây Hải này quả thật rất lớn.
"Đương nhiên vẫn là của ngài!" La Nhĩ Đại Công nói chắc chắn, rồi nghĩ một lúc bổ sung thêm: "Từ hôm nay binh đoàn Bạo Phong được miễn thuế hoàn toàn!"
"Hà hà, ta thật ngại quá!" Sở Thiên cười hà hà tiếp nhận ý tốt của La Nhĩ Đại Công "Đại Công à, ta vẫn còn một chuyện…"
"Đừng gọi ta là Đại Công, người nhà cả khách khí cái gì chứ. Cứ gọi ta là La Nhĩ đại ca được rồi!" La Nhĩ Đại Công xua tay hào phóng, nói với Ốc Đốn: "Mau di chuẩn bị tiệc rượu, ta phải chiêu đãi An Địch huynh đệ một cách chu đáo!"
Tiệc rượu nhanh chóng được bày ra trong đại điện.
"An Địch huynh đệ, lúc nãy đệ nói có chuyện gì?" La Nhĩ hỏi.
"Ở đây huynh có khí cầu Tề Bách Lâm không? Sở Thiên kính một chén rượu rồi hỏi: "Đệ muốn đến phía Đông đại lục xem thế nào, đi bộ thì chậm quá nên cần một quả khí cầu."
"Cái này…" La Nhĩ Đại Công thấy hơi ngại "Huynh đệ, nước ta đây chỉ là một nước nhỏ, không mua nổi khí cầu Tề Bách Lâm."
"Thế quanh đây ở đâu có?" Sở Thiên vẫn chưa nản lòng, hắn cũng biết rất khó để tìm được một chiếc khí cầu. Nghe nói giờ Địa Tinh không còn sản xuất khí cầu nữa, những cái làm ra trước đây thì đều bị các nước lớn cướp dùng cho quân đội hết rồi. Vì thế dù có dựa vào thế lực của Khải Văn thì cũng rất khó kiếm được một cái.
"Cả bờ Tây Hải này đều không có!" La Nhĩ Đại Công dập tắt hy vọng của Sở Thiên.
"Thế thì thôi vậy." Sở Thiên nheo mắt, nếu đã tạm thời không thể về nhà thì cứ xử lý tốt cái binh đoàn đã, làm như tình cờ, Sở Thiên nói: "À đúng rồi, mấy ngày nay khi ta không có ở đây, có tên Gia Đặc cứ thường xuyên gây sự với binh đoàn của ta."
"Gia Đặc?" La Nhĩ Đại Công tỏ ra khó xử, "An Địch huynh đệ, Cái này…e là ta không giúp được gì rồi."
"Hừ?" Sở Thiên cau mày nhìn La Nhĩ Đại Công, chẳng lẽ một quốc vương mà lại không đối phó nổi với một binh đoàn ư?
"Đệ đừng hiểu lầm! Không phải ta không muốn giúp!" La Nhĩ Đại Công thấy Sở Thiên có vẻ tức giận vội vàng giải thích: "Nguồn thuế chủ yếu của Công quốc do mấy binh đoàn này nắm giữ. Hơn nữa đệ cũng biết đấy, ta chỉ là một quốc vương nhỏ bé, chỉ có mấy chục vạn dân, quân đội thì càng ít hơn, cũng chỉ có hơn một vạn. Còn binh đoàn của Gia Đặc thì có tận hơn hai nghìn người…"
Tên quốc vương này không hiểu ngồi trên ngai vị làm cái quái gì?! Sở Thiên chửi thầm. Thủ hạ của Gia Đặc chỉ bằng một phần năm quân đội Công quốc, mà cũng không phải cao thủ gì thế mà bảo La Nhĩ Đại Công đối phó với Gia Đặc cũng là làm khó hắn!?
"An Địch huynh đệ! À…có một chuyện có thể phiền đệ nói với Khải Văn lão đại không? La Nhĩ Đại Công ấp úng nói.
"Chuyện gì?"
"Thu hoạch năm nay của Công quốc không tốt, không ít bá tánh sắp chết đói rồi…" La Nhĩ Đại Công đột nhiên đứng dậy, mặt mày khổ sở cung tay hành lễ với Sở Thiên "Huynh đệ có thể xin Khải Văn lão đại cho Công quốc nộp phí bảo vệ muộn một chút không?"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Không lẽ Khải Văn thu phí bảo vệ của cả quốc vương nữa sao? Nhìn La Nhĩ Đại Công thế này, tám mươi phần trăm là đúng rồi!
Ngay quốc vương cũng phải nộp phí bảo vệ, tên trùm xã hội đen Khải Văn có thể làm được tới mức này, đến Sở Thiên cũng phải bái phục. "Có thời gian thì đệ sẽ nói với Khải Văn đại ca, nhưng không dám chắc có được hay không!" Sở Thiên đáp.
"Ha ha, ta thay mặt mấy chục vạn dân Công quốc cảm tạ huynh đệ!" La Nhĩ Đại Công lại cung tay hành lễ, một tấm thẻ thủy tinh tạp tím trị giá một vạn kim tệ được kín đáo nhét vào ống tay áo của Sở Thiên.
Sở Thiên rời khỏi chỗ quốc vương La Nhĩ thì cũng chạng vạng rồi.
"An Địch đoàn trưởng, cuối cùng thì ngài cũng ra, ta đợi ngài lâu lắm rồi!" Sở Thiên vừa ra khỏi hoàng cung đã bị một đám người vậy lấy.
"Gia Đặc, ngươi muốn làm gì? Ốc Đốn phụ trách hộ tống Sở Thiên trở về tổng bộ của binh đoàn hét lên với người đang tiến đến, nhưng thân hình to béo của hắn lại nấp đằng sau đám binh sĩ.
Đám người kia chính là Gia Đặc và lính trong binh đoàn của hắn, nhưng vừa nhìn thấy Sở Thiên thì hắn lập tức tươi cười thân thiết: "Ha ha, An Địch huynh đệ, ta đến tạ tội đây!"
Vừa thấy Gia Đặc, Sở Thiên đã căng thẳng, vì tự tay hắn đã giết một kiếm sỹ Hoàng Kim của Gia Đặc, tính ra thì bản thân chính là kẻ thù của hắn.
"Đoàn trưởng Gia Đặc đâu cần phải tạ tội với ta!" Sở Thiên cười hắc hắc, "Nói đến tạ tội thì phải là ta mới phải."
"Không không, người nên tạ tội là ta!" Gia Đặc không thèm quan tâm sắc mặt tím tái của mấy vị pháp sư thủ hạ, cười: "Trước ta không biết đệ là huynh đệ của Khải Văn lão đại, đã đắc tội rồi, đệ hãy lượng thứ! Hắc hắc, đệ hãy nhận lấy cái này!" vừa nói, một tấm thẻ thủy tinh tạp tím được đưa đến trước mặt Sở Thiên.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên cười sung sướng, thế lực của Khải Tát quả nhiên lớn thật! Nhận lấy tấm thẻ thủy tinh tạp Sở Thiên cười: "Vậy thì ta không khách khí nữa! Sau này hai binh đoàn chúng ta còn phải giúp đỡ lẫn nhau nhiều!"
"Hắc hắc, giúp đỡ lẫn nhau!" Sở Thiên và Gia Đặc nhìn nhau ngầm hiểu ý mà cùng cười.
"Mẹ ơi! Ta nhớ ra rồi! Ngài chính là vị tuyệt thế cao thủ đó!" một bóng dáng cao lớn bỗng nhảy ra từ phía sau Gia Đặc quỳ xuống đất, ôm lấy chân Sở Thiên "Cao nhân, hãy nhận ta làm đồ đệ đi!"
Bình luận facebook