-
Chương 158
"Phất Lạp Địch Nặc, lâu rồi không gặp…" Giọng nói uy nghiêm du dương của của Long Hoàng truyền khắp cả Hoàng Kim thành, ngay lập tức, cả thành bảo vừa rồi còn huyên náo, thoáng chốc đã tĩnh lặng lại.
Cái tên Phất Lạp Địch Nặc đã được thần thánh hóa trên toàn đại lục, Thượng Cổ Thánh Tế Tự có thể sánh ngang với chúng thần trong truyền thuyết, sớm đã đưa danh tiếng của Sở Thiên lên đỉnh cao của đại lục rồi. Hôm nay, Long Hoàng, một Long Hoàng vừa rồi còn uy hiếp Thú Hoàng Ngũ Tư, lại dùng giọng điệu như bằng hữu đến chào hỏi Sở Thiên, thoáng chốc, địa vị của Sở đại thiếu gia trong lòng các ma thú được nâng cao lên tương đồng với ma thú cấp mười.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên lắc đầu cười khổ, bị Long Hoàng phát hiện không thể coi là chuyện tốt gì, tuy hắn có thể khiến Sở Thiên tạm thời an toàn, nhưng bí mật của việc long ngữ ma pháp biến mất, cũng đủ để Long Hoàng bắt Sở Thiên về nghiên cứu rồi.
"Cao thủ, Phất Lạp Địch Nặc là cái thứ gì?" Sa Khắc nghiêng đầu, không hiểu liền hỏi: "Ăn có ngon không?"
Sở Thiên bị Sa Khắc hỏi, hoàn toàn hết cách với hắn, chỉ vào ngực mình nói: "Ta chính là Phất Lạp Địch Nặc!"
"Ồ, cao thủ tên Phất Lạp Địch Nặc, vậy thì không thể ăn rồi!" Sa Khắc thất vọng lắc đầu nguầy nguậy.
"Phất Lạp Địch Nặc?" Thú Hoàng Ngũ Tư bị lời chào hỏi đột ngột của Long Hoàng làm cho sững sờ, thuận theo hướng nhìn của Long Hoàng, dưới mặt đất, rõ ràng là mỹ dung sư An Địch đã chữa trị cho con trai mình.
"Long Hoàng bệ hạ, ngươi nói hắn là Phất Lạp Địch Nặc?" Ngũ Tư chỉ về hướng Sở Thiên hỏi.
"Chính là hắn, lão bằng hữu của ta - Phất Lạp Địch Nặc!" Long Hoàng gật đầu, sao đó bay về hướng Sở Thiên.
Phất Lạp Địch Nặc là bằng hữu của Long Hoàng, Ngũ Tư trầm ngâm một lát, sau đó cũng theo Long Hoàng bay về phía Sở Thiên.
"Ha ha." Long Hoàng còn chưa chạm đất, đã hé miệng cười, "Bổn Hoàng vốn dĩ chỉ đến cứu Phất La Đa, không ngờ, lại tìm thấy cả Thánh Tế Tự đã mất tích nửa năm trời, thật là đáng vui mừng!"
Bất kể nụ cười của Long Hoàng là thật lòng hay là giả dối, nhưng Sở Thiên đã không trốn tránh được nữa, thế là Sở đại thiếu gia lại khôi phục lại bộ dạng thần côn ngày trước, trang nhã thánh khiết nói: "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Có thể gặp lại bệ hạ, ta cũng rất vui mừng!" Rất đáng tiếc, y phục của Sở Thiên hiện tại đã bị Hắc Phượng Hoàng đốt cháy hết, cho nên nhìn lại không có vẻ của Thánh Tế Tự cao nhã của ngày xưa.
Ngũ Tư cũng tới trước mặt Sở Thiên, nhìn kỹ một hồi, sau đó cười nói: "Thì ra An Địch tiên sinh chính là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ. Ha ha, không ngờ điện hạ lại trở thành bằng hữu của Hoàng Kim thành, thật đáng để chúc mừng!"
Ngũ Tư dùng hai chữ điện hạ xưng hô với Sở Thiên, không thể nghi ngờ chính là ám chỉ mối quan hệ của Sở đại thiếu gia và Thú Hoàng vẫn rất bền chặt.
Có thể có một Thú Hoàng là bằng hữu, Sở Thiên cũng cầu mà không được, thế là cười nói với Ngũ Tư: "Bất kể là thân phận gì, ta với Thái Qua Nhĩ đã là huynh đệ, cũng là bẳng hữu của Hoàng Kim thành!"
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi mất tích đã hơn nửa năm, để quốc Khải Tát đang dốc toàn lực tìm kiếm ngươi đấy." Long Hoàng nói: "Nếu ngươi không có chuyện gì. Vậy thì cùng bổn Hoàng trở về thôi!"
Trở về? Hừ! E rằng đến nửa đường, sẽ bị lão rắn mối già nhà ngươi bắt về A Cổ Lạp Sơn thôi! Sở Thiên thầm nghĩ trong lòng.
"Phất Lạp Địch Nặc ở đâu? Cút ra đây cho lão tử!" Vừa hét lớn, Mặc Phỉ Đặc vừa chạy đến tìm kiếm. Còn Chu lệ Á cũng chạy theo đằng sau gọi: "Mặc Phỉ Đặc, chạy chậm chút…"
"Mặc Phỉ Đặc!?" Trong mắt Long Hoàng lóe lên tia sáng kỳ dị, nhưng lập tức biến mất.
"An Địch ca ca? Phất Lạp Địch Nặc ở đâu? Ta muốn giết chết…" Mặc Phỉ Đặc nộ khí xung thiên lao về hướng Sở Thiên, nhưng lập tức hắn phát hiện An Địch ca ca lúc trước, lại trở nên trẻ đi, hơn nữa, càng lúc càng giống đại thù nhân Phất Lạp Địch Nặc của hắn!
"A!" Mặc Phỉ Đặc đờ mặt, há miệng không biết nên nói gì.
"An Địch, sao chàng…" Chu lệ Á cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Sở Thiên.
"Tiểu hài tử! Cao thủ chính là Phất Lạp Địch Nặc gì đó!" Sa Khắc vui vẻ giải thích cho Mặc Phỉ Đặc, hắn phát hiện, mình cuối cùng cũng biết nhiều hơn Mặc Phỉ Đặc một chuyện.
Phịch! Bối Lợi vừa chạy đến liền ngã phịch xuống đất, còn Lỗ Tây Nạp lại hưng phấn kêu lớn: "Ha ha ha, con mẹ nó, thúc thúc của lão tử lại là Thánh Tế Tự! Lần này hay rồi."
"Chàng là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ?" Chu lệ Á cúi thấp đầu, khẽ hỏi: "Vậy một vị hôn thê khác của chàng, chính là công chúa Sắt Lâm Na rồi?"
Sở Thiên im lặng gật đầu.
"Phất Lạp Địch Nặc, đó là ai?" Long Hoàng nhìn Chu lệ Á, nghiêm giọng hỏi, Ngũ Tư thực lực không đủ, không phát hiện gì trên người Chu lệ Á, nhưng Long Hoàng, lại cảm nhận thấy một khí tức cường đại thuộc về đồng loại, một thứ khí tức có thể so sánh với phụ hoàng quá cố của hắn năm xưa ---- Hấp Huyết Bức Vương Đức Khố Lạp!
"Nàng là lão bà của ta!" Sở Thiên kéo lấy Chu lệ Á lớn tiếng nói: "Nhất đẳng công tước phu nhân của đế quốc Khải Tát, Chu lệ Á Phất Lạp Địch Nặc(*)!" Truyện được copy tại
Truyện FULL
(*) Khi trở thành vợ của một người nào đó thì sẽ theo họ của người đó.
Chu lệ Á không nói gì, cúi thấp đầu mỉm cười hạnh phúc, Sở Thiên đối mặt với hai Hoàng gọi mình là công tước phu nhân, rõ ràng là biểu thị, trong gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, địa vị của Chu lệ Á tuyệt đối không thấp hơn Sắt Lâm Na.
Ngũ Tư mỉm cười ám muội, Long hoàng cũng cười, nhưng hắn lại cười có chút miễn cưỡng, bởi vì khí tức của Đức Khố Lạp, quả thực đã tạo cho hắn một áp lực lớn.
"Ô! Oa…" Đột nhiên, Mặc Phỉ Đặc ngồi phịch xuống đất khóc lớn, "Không có ý tứ, hu hu, nếu ta giết An Địch ca ca, vậy không có ai cần ta nữa rồi…"
"Mặc Phỉ Đặc ngoan nào, đừng khóc nữa." Chu lệ Á dịu dàng khuyên nhủ: "An Địch… Phất Lạp Địch Nặc ca ca vẫn cần đệ mà."
Dứt lời, Chu lệ Á hướng mắt về Sở Thiên.
"Chuyện lúc trước bỏ đi, sau này vẫn làm đệ đệ của ta được không?" Sở Thiên cúi xuống ngang lưng, xoa đầu Mặc Phỉ Đặc cười nói: "Đồ ăn vặt của đế quốc Khải Tát ngươi có thể tùy thích ăn!"
"Thật không?" Mặc Phỉ Đặc hai mắt sáng lên, đôi mắt dị sắc long lanh, vui mừng nói: "Hắc hắc, có ý tứ, vậy cứ quyết như vậy đi!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Tên nhóc năm nghìn tuổi này thật dễ gạt, Sở Thiên cười thâm hiểm, sau đó kéo Mặc Phỉ Đặc giới thiệu với Long Hoàng: "Bệ hạ, đây là đệ đệ của ta, Mặc Phỉ Đặc Phất Lạp Địch Nặc(*)!"
(*)Nhận em nuôi nên cũng theo họ của Sở Thiên
Long Hoàng mỉm cười khó khăn, "Ta biết hắn!"
"Ha ha! Ta nhớ ra rồi!" Mặc Phỉ Đặc nhảy dựng lên, chỉ vào Long Hoàng nói lớn: "Năm nghìn năm trước, ngươi cướp đồ vặt của ta!"
Tất cả mọi người nhìn về hướng Long Hoàng, đường đường là vua của Cự Long tộc lại đi cướp đồ ăn vặt với một đứa trẻ ư? Đây tuyệt đối là tin tuyệt mật hàng đầu của đại lục!
Cho dù là Long Hoàng da mặt có dày hơn nữa, cũng không chịu được các cặp mắt của chúng nhân đang đổ dồn vào mình, nhưng chuyện này lại không thể thừa nhận. Thế là hắn chuyển chủ đề, "Phất Lạp Địch Nặc, ta đưa ngươi về Khải Tát trước!"
"Ha ha, đừng có gấp gáp vậy!" Ngũ Tư gọi mời mọi người: "Nếu đã đến Hoàng Kim thành rồi, ít nhất cũng phải uống chén rượu rồi hãy đi chứ!"
"Chờ một chút! Tên khốn An Đức Sâm, trả kiếm cho ta!" Lúc này, An Đức Sâm còn bị Long Hoàng tóm trong tay, Mặc Phỉ Đặc vừa phát hiện rồi lập tức xông đến.
Long Hoàng nghiêng người, tránh khỏi Mặc Phỉ Đặc, giơ An Đức Sâm lên hỏi: "Mặc Phỉ Đặc, ngươi muốn kiếm của hắn ư?"
"Người và kiếm ta đều cần!" Mặc Phỉ Đặc lại lao lên. "Ngươi để hắn cho ta, vậy thì ta không tính toán việc ngươi cướp đồ ăn vặt của ta nữa!"
"Ha ha, tên nhóc này thật thú vị, cho ngươi vậy!" Long Hoàng quả thực không muốn tiếp tục nhắc đến vấn đề xấu hổ kia nữa, tiện tay ném An Đức Sâm đi.
Long Hoàng biết Mặc Phỉ Đặc là ma thú cấp mười, nhưng hắn lại không biết Mặc Phỉ Đặc đã bị phong ấn, cho nên khi hắn ném An Đức Sâm, là dựa vào thực lực ma thú cấp mười có thể tiếp được mà ném.
"Ai da!" Mặc Phỉ Đặc phút chốc bị va phải ngã lật ra sau. Còn An Đức Sâm lại nhân lúc này rút kiếm ra, liều mạng chém vào không khí, "Lấy danh nghĩa của Tử Thần, khai!"
Trong nháy mắt, trong không khí xuất hiện một hắc động, sau đó An Đức Sâm chui vào biến mất.
Long Hoàng vẫn còn đang kinh ngạc vì sự suy yếu của Mặc Phỉ Đặc, Ngũ Tư thì lại đang cười thầm Long Hoàng tranh giành đồ ăn vặt với một đứa trẻ, hai đại cao thủ nhất thời sơ ý, kết quả An Đức Sâm chạy mất. Nhìn thấy tình hình này, Sở Thiên nheo mắt lắc đầu, thầm nghĩ: Chuyện giữa lão tử và An Đức Sâm chưa xong rồi… Hừ, nhưng An Đức Sâm vẫn chẳng có tiến bộ gì. Gặp phải nguy hiểm liền lập tức bỏ lại thủ hạ chạy mất.
Long Hoàng thì không quan tâm đến sống chết của An Đức Sâm, một kẻ bại tướng chạy mất thì có là gì? Chỉ có điều sau khi sững sờ một hồi, Long Hoàng lại theo lời mời của Ngũ Tư tiến vào hoàng cung.
Dưới sự giúp sức của mấy trăm Cự Long, ma thú của Hoàng Kim thành bắt đầu thu thập ma thú của An Đức Sâm mang đến đang ở ngoài thành.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên bỗng dừng bước lại, chỉ vào các ma thú đang tàn sát đối thủ bên ngoài thành nói: "Nữ thần đã nói, mỗi một sinh mệnh đều nên được tôn trọng, hai vị bệ hạ, hiện tại trong thành có không ít ma thú bị thương, hơn nữa còn rất nhiều thi thể chưa được mai táng, ta đi xem họ trước, chữa trị cho ma thú còn sống, kẻ đã chết, ta cũng cần đích thân cử hành tang lễ cho họ!"
"Không hổ là Thánh Tế Tự!" Ngũ Tư tán tụng nói: "Vậy ta và Long Hoàng chờ ngươi trong cung, ma thú bên ngoài phải nhờ ngươi rồi."
"Ta chỉ là tuân thủ giáo huấn của nữ thần!" Sở Thiên khiêm tốn đáp.
"Phất Lạp Địch Nặc, ta đi cùng chàng!" Biểu hiện của Sở Thiên quá chính trực vô tư, thế nên ánh mắt của Chu lệ Á nhìn hắn càng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Không cần, nàng đưa Mặc Phỉ Đặc vào trong nghỉ ngơi đi." Sở Thiên từ chối khéo Chu lệ Á.
Khi tất cả mọi người rời đi, Sở Thiên quay đầu, nhìn lại thi thể ma thú nằm đầy trên mặt đất, hắn nheo mắt cười, khốn kiếp! Hoàng Kim thành hiện tại hoàn toàn là một màu vàng kim, nhiều thi thể như vậy, vậy có được bao nhiều dược liệu và tinh hạch đây! Chậc chậc, vuốt hổ, tay gấu, nhung hươu, mật rắn… đều của lão tử rồi!
Không lâu sau, ma thú còn lại của An Đức sâm cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, thế là, Thánh Tế Tự buồn bã bi ai, đốt ngọn lửa vượt quá đống thi thể ma thú chất cao như núi, có điều, dưới sự che phủ của ngọn lửa, Sở đại thiếu gia cụ thể làm gì thì không ai biết được.
……………………………………..
Lưu lại vài ngày ở Hoàng Kim thành, mấy người Sở Thiên ngồi lên Cự Long bay về hướng đông đại lục.
Trên đường đi, Bối Lợi sống chết bám lấy Sở Thiên, còn Sa Khắc trên bầu trời chốc chốc lại phấn kích hét lên, Chu lệ Á mặc dù biết Mặc Phỉ Đặc là ma thu cấp muời, nhưng vẫn tiếp tục giáo dục Mặc Phỉ Đặc: Trẻ con khi nói chuyện với một đại nhân vật như Long Hoàng phải biết nhã nhặn lễ phép…
Lỗ Tây Nạp thì cứ suy nghĩ mãi việc sau khi đến Khải Tát rồi, làm thế nào để tạo ra một đệ nhất hắc bang Khải Tát dưới thế lực của Sở Thiên.
Về phần Sở Thiên, sau khi cùng Long Hoàng tiến hành một cuộc đàm phán gian nan, cuối cùng đã được cho phép, về Khải Tát để quốc thu xếp công việc trước, sau đó lại đi A Cổ Lạp Sơn nghiên cứu bí mật long ngữ ma pháp biến mất, còn Bố Lãng trước mặt của Long Hoàng, mãi không dám nhắc việc đi tìm Mạch Khẳng Tích, chỉ là lén hẹn Sở Thiên, khi nào Sở đại thiếu gia có thời gian, giúp hắn tìm người là được.
Cứ như vậy, một tháng sau, Sở Thiên đã lần nữa xuất hiện trên quốc thổ của đế quốc Khải Tát.
Cái tên Phất Lạp Địch Nặc đã được thần thánh hóa trên toàn đại lục, Thượng Cổ Thánh Tế Tự có thể sánh ngang với chúng thần trong truyền thuyết, sớm đã đưa danh tiếng của Sở Thiên lên đỉnh cao của đại lục rồi. Hôm nay, Long Hoàng, một Long Hoàng vừa rồi còn uy hiếp Thú Hoàng Ngũ Tư, lại dùng giọng điệu như bằng hữu đến chào hỏi Sở Thiên, thoáng chốc, địa vị của Sở đại thiếu gia trong lòng các ma thú được nâng cao lên tương đồng với ma thú cấp mười.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên lắc đầu cười khổ, bị Long Hoàng phát hiện không thể coi là chuyện tốt gì, tuy hắn có thể khiến Sở Thiên tạm thời an toàn, nhưng bí mật của việc long ngữ ma pháp biến mất, cũng đủ để Long Hoàng bắt Sở Thiên về nghiên cứu rồi.
"Cao thủ, Phất Lạp Địch Nặc là cái thứ gì?" Sa Khắc nghiêng đầu, không hiểu liền hỏi: "Ăn có ngon không?"
Sở Thiên bị Sa Khắc hỏi, hoàn toàn hết cách với hắn, chỉ vào ngực mình nói: "Ta chính là Phất Lạp Địch Nặc!"
"Ồ, cao thủ tên Phất Lạp Địch Nặc, vậy thì không thể ăn rồi!" Sa Khắc thất vọng lắc đầu nguầy nguậy.
"Phất Lạp Địch Nặc?" Thú Hoàng Ngũ Tư bị lời chào hỏi đột ngột của Long Hoàng làm cho sững sờ, thuận theo hướng nhìn của Long Hoàng, dưới mặt đất, rõ ràng là mỹ dung sư An Địch đã chữa trị cho con trai mình.
"Long Hoàng bệ hạ, ngươi nói hắn là Phất Lạp Địch Nặc?" Ngũ Tư chỉ về hướng Sở Thiên hỏi.
"Chính là hắn, lão bằng hữu của ta - Phất Lạp Địch Nặc!" Long Hoàng gật đầu, sao đó bay về hướng Sở Thiên.
Phất Lạp Địch Nặc là bằng hữu của Long Hoàng, Ngũ Tư trầm ngâm một lát, sau đó cũng theo Long Hoàng bay về phía Sở Thiên.
"Ha ha." Long Hoàng còn chưa chạm đất, đã hé miệng cười, "Bổn Hoàng vốn dĩ chỉ đến cứu Phất La Đa, không ngờ, lại tìm thấy cả Thánh Tế Tự đã mất tích nửa năm trời, thật là đáng vui mừng!"
Bất kể nụ cười của Long Hoàng là thật lòng hay là giả dối, nhưng Sở Thiên đã không trốn tránh được nữa, thế là Sở đại thiếu gia lại khôi phục lại bộ dạng thần côn ngày trước, trang nhã thánh khiết nói: "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Có thể gặp lại bệ hạ, ta cũng rất vui mừng!" Rất đáng tiếc, y phục của Sở Thiên hiện tại đã bị Hắc Phượng Hoàng đốt cháy hết, cho nên nhìn lại không có vẻ của Thánh Tế Tự cao nhã của ngày xưa.
Ngũ Tư cũng tới trước mặt Sở Thiên, nhìn kỹ một hồi, sau đó cười nói: "Thì ra An Địch tiên sinh chính là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ. Ha ha, không ngờ điện hạ lại trở thành bằng hữu của Hoàng Kim thành, thật đáng để chúc mừng!"
Ngũ Tư dùng hai chữ điện hạ xưng hô với Sở Thiên, không thể nghi ngờ chính là ám chỉ mối quan hệ của Sở đại thiếu gia và Thú Hoàng vẫn rất bền chặt.
Có thể có một Thú Hoàng là bằng hữu, Sở Thiên cũng cầu mà không được, thế là cười nói với Ngũ Tư: "Bất kể là thân phận gì, ta với Thái Qua Nhĩ đã là huynh đệ, cũng là bẳng hữu của Hoàng Kim thành!"
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi mất tích đã hơn nửa năm, để quốc Khải Tát đang dốc toàn lực tìm kiếm ngươi đấy." Long Hoàng nói: "Nếu ngươi không có chuyện gì. Vậy thì cùng bổn Hoàng trở về thôi!"
Trở về? Hừ! E rằng đến nửa đường, sẽ bị lão rắn mối già nhà ngươi bắt về A Cổ Lạp Sơn thôi! Sở Thiên thầm nghĩ trong lòng.
"Phất Lạp Địch Nặc ở đâu? Cút ra đây cho lão tử!" Vừa hét lớn, Mặc Phỉ Đặc vừa chạy đến tìm kiếm. Còn Chu lệ Á cũng chạy theo đằng sau gọi: "Mặc Phỉ Đặc, chạy chậm chút…"
"Mặc Phỉ Đặc!?" Trong mắt Long Hoàng lóe lên tia sáng kỳ dị, nhưng lập tức biến mất.
"An Địch ca ca? Phất Lạp Địch Nặc ở đâu? Ta muốn giết chết…" Mặc Phỉ Đặc nộ khí xung thiên lao về hướng Sở Thiên, nhưng lập tức hắn phát hiện An Địch ca ca lúc trước, lại trở nên trẻ đi, hơn nữa, càng lúc càng giống đại thù nhân Phất Lạp Địch Nặc của hắn!
"A!" Mặc Phỉ Đặc đờ mặt, há miệng không biết nên nói gì.
"An Địch, sao chàng…" Chu lệ Á cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Sở Thiên.
"Tiểu hài tử! Cao thủ chính là Phất Lạp Địch Nặc gì đó!" Sa Khắc vui vẻ giải thích cho Mặc Phỉ Đặc, hắn phát hiện, mình cuối cùng cũng biết nhiều hơn Mặc Phỉ Đặc một chuyện.
Phịch! Bối Lợi vừa chạy đến liền ngã phịch xuống đất, còn Lỗ Tây Nạp lại hưng phấn kêu lớn: "Ha ha ha, con mẹ nó, thúc thúc của lão tử lại là Thánh Tế Tự! Lần này hay rồi."
"Chàng là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ?" Chu lệ Á cúi thấp đầu, khẽ hỏi: "Vậy một vị hôn thê khác của chàng, chính là công chúa Sắt Lâm Na rồi?"
Sở Thiên im lặng gật đầu.
"Phất Lạp Địch Nặc, đó là ai?" Long Hoàng nhìn Chu lệ Á, nghiêm giọng hỏi, Ngũ Tư thực lực không đủ, không phát hiện gì trên người Chu lệ Á, nhưng Long Hoàng, lại cảm nhận thấy một khí tức cường đại thuộc về đồng loại, một thứ khí tức có thể so sánh với phụ hoàng quá cố của hắn năm xưa ---- Hấp Huyết Bức Vương Đức Khố Lạp!
"Nàng là lão bà của ta!" Sở Thiên kéo lấy Chu lệ Á lớn tiếng nói: "Nhất đẳng công tước phu nhân của đế quốc Khải Tát, Chu lệ Á Phất Lạp Địch Nặc(*)!" Truyện được copy tại
Truyện FULL
(*) Khi trở thành vợ của một người nào đó thì sẽ theo họ của người đó.
Chu lệ Á không nói gì, cúi thấp đầu mỉm cười hạnh phúc, Sở Thiên đối mặt với hai Hoàng gọi mình là công tước phu nhân, rõ ràng là biểu thị, trong gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, địa vị của Chu lệ Á tuyệt đối không thấp hơn Sắt Lâm Na.
Ngũ Tư mỉm cười ám muội, Long hoàng cũng cười, nhưng hắn lại cười có chút miễn cưỡng, bởi vì khí tức của Đức Khố Lạp, quả thực đã tạo cho hắn một áp lực lớn.
"Ô! Oa…" Đột nhiên, Mặc Phỉ Đặc ngồi phịch xuống đất khóc lớn, "Không có ý tứ, hu hu, nếu ta giết An Địch ca ca, vậy không có ai cần ta nữa rồi…"
"Mặc Phỉ Đặc ngoan nào, đừng khóc nữa." Chu lệ Á dịu dàng khuyên nhủ: "An Địch… Phất Lạp Địch Nặc ca ca vẫn cần đệ mà."
Dứt lời, Chu lệ Á hướng mắt về Sở Thiên.
"Chuyện lúc trước bỏ đi, sau này vẫn làm đệ đệ của ta được không?" Sở Thiên cúi xuống ngang lưng, xoa đầu Mặc Phỉ Đặc cười nói: "Đồ ăn vặt của đế quốc Khải Tát ngươi có thể tùy thích ăn!"
"Thật không?" Mặc Phỉ Đặc hai mắt sáng lên, đôi mắt dị sắc long lanh, vui mừng nói: "Hắc hắc, có ý tứ, vậy cứ quyết như vậy đi!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Tên nhóc năm nghìn tuổi này thật dễ gạt, Sở Thiên cười thâm hiểm, sau đó kéo Mặc Phỉ Đặc giới thiệu với Long Hoàng: "Bệ hạ, đây là đệ đệ của ta, Mặc Phỉ Đặc Phất Lạp Địch Nặc(*)!"
(*)Nhận em nuôi nên cũng theo họ của Sở Thiên
Long Hoàng mỉm cười khó khăn, "Ta biết hắn!"
"Ha ha! Ta nhớ ra rồi!" Mặc Phỉ Đặc nhảy dựng lên, chỉ vào Long Hoàng nói lớn: "Năm nghìn năm trước, ngươi cướp đồ vặt của ta!"
Tất cả mọi người nhìn về hướng Long Hoàng, đường đường là vua của Cự Long tộc lại đi cướp đồ ăn vặt với một đứa trẻ ư? Đây tuyệt đối là tin tuyệt mật hàng đầu của đại lục!
Cho dù là Long Hoàng da mặt có dày hơn nữa, cũng không chịu được các cặp mắt của chúng nhân đang đổ dồn vào mình, nhưng chuyện này lại không thể thừa nhận. Thế là hắn chuyển chủ đề, "Phất Lạp Địch Nặc, ta đưa ngươi về Khải Tát trước!"
"Ha ha, đừng có gấp gáp vậy!" Ngũ Tư gọi mời mọi người: "Nếu đã đến Hoàng Kim thành rồi, ít nhất cũng phải uống chén rượu rồi hãy đi chứ!"
"Chờ một chút! Tên khốn An Đức Sâm, trả kiếm cho ta!" Lúc này, An Đức Sâm còn bị Long Hoàng tóm trong tay, Mặc Phỉ Đặc vừa phát hiện rồi lập tức xông đến.
Long Hoàng nghiêng người, tránh khỏi Mặc Phỉ Đặc, giơ An Đức Sâm lên hỏi: "Mặc Phỉ Đặc, ngươi muốn kiếm của hắn ư?"
"Người và kiếm ta đều cần!" Mặc Phỉ Đặc lại lao lên. "Ngươi để hắn cho ta, vậy thì ta không tính toán việc ngươi cướp đồ ăn vặt của ta nữa!"
"Ha ha, tên nhóc này thật thú vị, cho ngươi vậy!" Long Hoàng quả thực không muốn tiếp tục nhắc đến vấn đề xấu hổ kia nữa, tiện tay ném An Đức Sâm đi.
Long Hoàng biết Mặc Phỉ Đặc là ma thú cấp mười, nhưng hắn lại không biết Mặc Phỉ Đặc đã bị phong ấn, cho nên khi hắn ném An Đức Sâm, là dựa vào thực lực ma thú cấp mười có thể tiếp được mà ném.
"Ai da!" Mặc Phỉ Đặc phút chốc bị va phải ngã lật ra sau. Còn An Đức Sâm lại nhân lúc này rút kiếm ra, liều mạng chém vào không khí, "Lấy danh nghĩa của Tử Thần, khai!"
Trong nháy mắt, trong không khí xuất hiện một hắc động, sau đó An Đức Sâm chui vào biến mất.
Long Hoàng vẫn còn đang kinh ngạc vì sự suy yếu của Mặc Phỉ Đặc, Ngũ Tư thì lại đang cười thầm Long Hoàng tranh giành đồ ăn vặt với một đứa trẻ, hai đại cao thủ nhất thời sơ ý, kết quả An Đức Sâm chạy mất. Nhìn thấy tình hình này, Sở Thiên nheo mắt lắc đầu, thầm nghĩ: Chuyện giữa lão tử và An Đức Sâm chưa xong rồi… Hừ, nhưng An Đức Sâm vẫn chẳng có tiến bộ gì. Gặp phải nguy hiểm liền lập tức bỏ lại thủ hạ chạy mất.
Long Hoàng thì không quan tâm đến sống chết của An Đức Sâm, một kẻ bại tướng chạy mất thì có là gì? Chỉ có điều sau khi sững sờ một hồi, Long Hoàng lại theo lời mời của Ngũ Tư tiến vào hoàng cung.
Dưới sự giúp sức của mấy trăm Cự Long, ma thú của Hoàng Kim thành bắt đầu thu thập ma thú của An Đức Sâm mang đến đang ở ngoài thành.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên bỗng dừng bước lại, chỉ vào các ma thú đang tàn sát đối thủ bên ngoài thành nói: "Nữ thần đã nói, mỗi một sinh mệnh đều nên được tôn trọng, hai vị bệ hạ, hiện tại trong thành có không ít ma thú bị thương, hơn nữa còn rất nhiều thi thể chưa được mai táng, ta đi xem họ trước, chữa trị cho ma thú còn sống, kẻ đã chết, ta cũng cần đích thân cử hành tang lễ cho họ!"
"Không hổ là Thánh Tế Tự!" Ngũ Tư tán tụng nói: "Vậy ta và Long Hoàng chờ ngươi trong cung, ma thú bên ngoài phải nhờ ngươi rồi."
"Ta chỉ là tuân thủ giáo huấn của nữ thần!" Sở Thiên khiêm tốn đáp.
"Phất Lạp Địch Nặc, ta đi cùng chàng!" Biểu hiện của Sở Thiên quá chính trực vô tư, thế nên ánh mắt của Chu lệ Á nhìn hắn càng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Không cần, nàng đưa Mặc Phỉ Đặc vào trong nghỉ ngơi đi." Sở Thiên từ chối khéo Chu lệ Á.
Khi tất cả mọi người rời đi, Sở Thiên quay đầu, nhìn lại thi thể ma thú nằm đầy trên mặt đất, hắn nheo mắt cười, khốn kiếp! Hoàng Kim thành hiện tại hoàn toàn là một màu vàng kim, nhiều thi thể như vậy, vậy có được bao nhiều dược liệu và tinh hạch đây! Chậc chậc, vuốt hổ, tay gấu, nhung hươu, mật rắn… đều của lão tử rồi!
Không lâu sau, ma thú còn lại của An Đức sâm cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, thế là, Thánh Tế Tự buồn bã bi ai, đốt ngọn lửa vượt quá đống thi thể ma thú chất cao như núi, có điều, dưới sự che phủ của ngọn lửa, Sở đại thiếu gia cụ thể làm gì thì không ai biết được.
……………………………………..
Lưu lại vài ngày ở Hoàng Kim thành, mấy người Sở Thiên ngồi lên Cự Long bay về hướng đông đại lục.
Trên đường đi, Bối Lợi sống chết bám lấy Sở Thiên, còn Sa Khắc trên bầu trời chốc chốc lại phấn kích hét lên, Chu lệ Á mặc dù biết Mặc Phỉ Đặc là ma thu cấp muời, nhưng vẫn tiếp tục giáo dục Mặc Phỉ Đặc: Trẻ con khi nói chuyện với một đại nhân vật như Long Hoàng phải biết nhã nhặn lễ phép…
Lỗ Tây Nạp thì cứ suy nghĩ mãi việc sau khi đến Khải Tát rồi, làm thế nào để tạo ra một đệ nhất hắc bang Khải Tát dưới thế lực của Sở Thiên.
Về phần Sở Thiên, sau khi cùng Long Hoàng tiến hành một cuộc đàm phán gian nan, cuối cùng đã được cho phép, về Khải Tát để quốc thu xếp công việc trước, sau đó lại đi A Cổ Lạp Sơn nghiên cứu bí mật long ngữ ma pháp biến mất, còn Bố Lãng trước mặt của Long Hoàng, mãi không dám nhắc việc đi tìm Mạch Khẳng Tích, chỉ là lén hẹn Sở Thiên, khi nào Sở đại thiếu gia có thời gian, giúp hắn tìm người là được.
Cứ như vậy, một tháng sau, Sở Thiên đã lần nữa xuất hiện trên quốc thổ của đế quốc Khải Tát.
Bình luận facebook