-
Chương 178
"Ngươi thắng rồi!" Sở Thiên giải trừ thuật ẩn thân, cắm Lưỡi đao Phán Quyết xuống đất, sau đó đi đến trước mặt Đa Long, "Thả cô ấy đi, mạng của ta cho ngươi."
"Phất Lạp Địch Nặc…" Chu Lệ Á muốn nói gì đó, nhưng lại vì cổ họng vị bóp chặt nên không nói ra được, chỉ có thể lo lắng đến hoa dung thất sắc.
"Ô ô!" Tiểu Bạch bỗng nhảy lên, bổ về hướng của Đa Long, muốn cứu Chu Lệ Á trong tay của hắn.
Trước mặt ma thú cấp mười, một con chó có là gì? Bình! Tiểu Bạch bị Đa Long một cước đá bay.
Vợ thì bị người khác bắt, bảo bối của mình người ta đá bay, từ sau khi đến đại lục Huyễn Thú, dường như Sở Thiên còn chưa bị ai ức hiếp như vậy, "Con mẹ ngươi, mau thả người!"
"Ha ha, ngươi có tư cách gì yêu cầu ta thả người?" Đa Long càng thêm bóp chặt tay, khiến cho Chu Lệ Á sắc mặt đỏ bừng.
"Dựa vào cái này!" Bất chợt, Sở Thiên lấy dao phẫu thuật từ trong nhẫn pháp thuật ra, rạch mạnh một nhát trên tay mình.
"Là ma thú cấp mười, ngươi nên biết đây là cái gì chứ!" Sở Thiên giơ cánh tay mà máu hoàng kim đang chảy đầm đìa lên, "Ta là huyết mạch chính thống của Long tộc, máu đang chảy trong người ta, là máu của Long Thần!"
Đa Long quét một cánh tay đến dòng máu đang chảy, sau đó một giọt máu Long Hoàng màu hoàng kim bay đến gần miệng hắn, sau khi ngửi nhẹ, Đa Long kinh dị nói: "Quả nhiên là máu của Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, không đúng, từ khi Long Hoàng đời trước chết, trong Cự Long tộc ngoài Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức ra, không còn ai có dòng máu chính thống như vậy…
Bỗng nhiên, Đa Long hai mắt lóe lên, cả kinh nói: "Chẳng lẽ người là con riêng của Long Hoàng!?"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên hoàn toàn không biết làm gì, không nhịn được chửi: "Con mẹ ngươi mới là con riêng của Long Hoàng!"
Đa Long biến sắc mặt, đang định phát nộ, nhưng lại phát hiện tấm kim bài Sở Thiên giơ lên. "Thú Hoàng Ngũ Tư?"
"Không sai!" Sở Thiên nheo mắt cười nói: "Nếu ngươi không sợ Long Hoàng và Thú Hoàng đến tìm ngươi báo thù, vậy thì cứ giết ta đi!"
Đa Long lưỡng lự đôi chút, sau đó cười lạnh nói: "Hừ! Ta chỉ cần giết tất cả các ngươi rồi. Ai biết rằng là ta giết các ngươi chứ?" Nói rồi, Đa Lông vỗ mạnh đôi cánh, lơ lửng trong không trung, tạo thế chuẩn bị hạ thủ.
"Đừng quên những con Cuồng Lang ngươi vừa thả đi!" Sở Thiên vội nói: "Tuy chỉ là Cuồng Lang cấp ba, không biết nói, nhưng chúng đã nhìn thấy bộ dạng của ngươi, chỉ cần Tinh Thần hệ Pháp Thần kiếm tra kí ức của chúng là được."
Đa Long ngây người một hồi, sau đó tự chế nhạo mình: "Ha ha, lần này ta tính toán sai rồi."
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của Đa Long đã trở nên lạnh lẽo, "Hừ! Long Hoàng và Thú Hoàng biết thì sao? Ta lại không tin, họ là vì ngươi mà liều mạng với ta!"
Rắc! Cổ của Chu Lệ Á bị bẻ gãy.
"Ô ô!" Tiều Bạch vừa từ phía sau bò dậy, đau khổ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt bất lực từ từ rơi xuống.
"Phất Lạp Địch Nặc. Hiện tại tới phiên ngươi!" Đa Long ném thi thể của Chu Lệ Á xuống đất, sau đó tung cánh, nhoáng cái lao thẳng vào Sở Thiên.
"Xảy ra chuyện gì?" Đa Long khi bay đến gần Sở Thiên, bất chợt phát hiện động tác của mình chậm lại.
Một vòng sáng màu hoàng kim nhạt chụp vào Đa Long.
Vòng sáng màu hoàng kim, đôi mắt màu hoàng kim, Sở Thiên lúc này, trở nên yêu dị lạ thường, hoặc có thể nói là uy nghiêm.
Gầm!! Sở Thiên ngẩng mặt hú dài, phát ra tiếng long ngâm không giống của con người, "Phải nói là, tới ngươi rồi!"
Nói rồi, dao phẫu thuật trong tay Sở Thiên, mang theo một hàn quang quỷ dị đâm về phía Đa Long.
"Huyễn hóa, phi long chi khu!" Đôi cánh của Đa Long, dang rộng ra, sau đó cả người biến thành một con Phi Long màu xanh.
Cái gọi là Phi Long có tốc độ nhanh nhất trong Long tộc, là khi Đa Long né được con dao phẫu thuật của Sở Thiên, nhưng tốc độ né tránh của nó lại tỏ ra rất chậm chạp.
Bình! Tuy Đa Long né qua con dao phẫu thuật, nhưng lại đụng mạnh vào quầng sáng từ người Sở Thiên phát ra.
"Long Hoàng lĩnh vực.?" Đa Long thần sắc biến đổi, "Sao ngươi có thể có lĩnh vực của Long Hoàng!?"
Sở Thiên không trả lời câu hỏi của Đa Long, ngược lại tiếp tục lao lên.
Dường như không khí như bị kết dính lại, Đa Long giãy dụa đôi cánh, nhưng lại chậm mất một chút.
Phụt! Một long trảo của Đa Long bị Sở Thiên cắt đứt một miếng thịt.
Quầng sáng của Sở Thiên rất nhỏ, chu vi chỉ rộng mấy chục thước, nhưng mặc cho Đa Long cố gắng đến mức nào, cũng không thể bay ra được, bởi vì hắn chưa mạnh đến mức có thể xé nát không gian!
Cát vàng cuồn cuộn trong không khí, Đa Long run rẩy, cơ hồ không thể di chuyển được, lơ lửng ở giữa bầu trời, thậm chí ánh trăng trong quầng sáng của Sở Thiên cũng đã tách rời với bên ngoài!
"Lĩnh vực "Ngưng kết thời gian"! Quả nhiên là thời gian cầm cố của Long Hoàng!" Động tác giống như cơ thể mình, tốc độ nói của Đa Long cũng chậm đi ít nhiều, "Nhưng mà, thần lực của người quá yếu, vẫn chưa cầm cố được ta!"
Vừa né tránh với sự tấn công điên cuồng của Sở Thiên, Đa Long vừa cười nói: "Sớm đã muốn khiêu chiến với Long Hoàng rồi, ha ha, vậy thì thử ngươi trước! Lĩnh vực ---- Tật tốc!" (nhanh như gió)
Trong nháy mắt, một quầng sáng màu xanh mau chóng chụp lên cả vùng rộng lớn, không những Sở Thiên và lĩnh vực của hắn, thậm chí đến thi thể của Chu Lệ Á và Tiểu Bạch cũng bị chụp vào bên trong.
"Phất Lạp Địch Nặc!" Lĩnh vực mở rộng, tốc độ nói của Đa Long lập tức đã thoái mái hơn không ít, "Quy tắc lĩnh vực của ta, là trong lĩnh vực, tốc độ của ta nhanh nhất! Hừ! Thử xem ngươi cầm cố ta trước, hay là ta giết ngươi trước!"
Sở Thiên đã lâm vào trạng thái điên cuồng mất lý trí, vốn không nghe thấy Đa Long noi gì, chỉ biết không ngừng vung con dao phẫu thuật.
Lĩnh vực màu hoàng kim và màu xanh đan xen vào nhau, chỉ có người nào cướp được sự khống chế thời gian trước mới có thể sống tiếp.
Cát vàng, ánh trăng, Lỗ Tây Nạp, những thứ này Sở Thiên có thể cầm cố thời gian của nó, nhưng rất đáng tiếc, thần lực của hắn vẫn chưa đủ mạnh đến mức có thể cầm cố được Đa Long đang khôi phục lại tốc độ!
Phụt! Phụt! Phụt! Hai cánh vung động, giống như một con thú dữ đang vờn mồi, Đa Long dễ dàng tránh khỏi những đòn tấn công của Sở Thiên, sau đó dùng những chiếc răng nanh nhọn lao đến cắn thẳng vào vai Sở Thiên.
Keng! Cơ hồ như cắn phải một miếng sắt, răng của Đa Long đã bị gãy ra một chiếc.
Thứ gì vậy? Đa Long kinh ngạc nhìn phía dưới pháp bào của Sở Thiên. Một nhuyễn giáp màu đen bị lộ ra ngoài, hắn bèn lựa chọn phần cổ mà nhuyễn giáp không che đến mà lao tới.
Xoẹt! Trên cổ của Sở Thiên bị cắn mất một miếng thịt.
"Chà chà! Mùi vị của máu Long Hoàng thật không tồi!" Nuốt miếng thịt đó vào bụng, Đa Long quỷ dị cười, "Sau khi ăn ngươi rồi, nói không chừng ta cũng có thể trở thành huyết mạch Long Thần chính thống!"
"Ô ô!" Tiểu Bạch lo lắng kêu lên, đau lòng nhìn Sở Thiên, sau đó khuôn mặt trắng tràn đầy sự tuyệt vọng.
"Ô!" Tiểu Bạch nghiêng đầu lại, ngậm chiếc đuôi xù lông của mình vào miệng.
Vừa định cắn, bất chợt, Tiểu Bạch mở to mắt sững người, lập tức cười lớn lên.
Dùng chiếc miệng nhỏ nhắn của mình tha Lưỡi đao Phán Quyết dưới đất, để nó bên cạnh người Lỗ Tây Nạp, sau đó Tiểu Bạch thục mạng chạy ra.
Không ai chú ý tới, trong kết giới lĩnh vực hai màu hoàng kim và xanh nhạt đan xen nhau ---- chỉ có người có năng lực xé nát không gian mới có thể xuyên qua tấm màn sáng ấy, nhưng lại bị Tiểu Bạch xuyên qua như không có gì…
Text được lấy tại Truyện FULL
Không biết lúc nào, thi thể của Chu Lệ Á từ từ bay lên, rồi phát ra một quầng sáng màu máu đỏ tươi nhạt.
Quầng sáng càng lúc càng nhiều, bất giác, Đa Long và Sở Thiên đều bị chụp vào trong đó.
"Chuyện gì vậy?" Đa Long bất chợt cảm thấy cơ thể của mình trở nên suy nhược, giống như bị kiệt sức, không có chút sức lực nào, tiếp đó lĩnh vực của Đa Long cũng bắt đầu mau chóng thu nhỏ lại.
Sở Thiên cũng không tốt hơn, cơ thể đang bị chảy máu đầm đìa của hắn cũng không thể duy trì tiếp, từ từ nằm liệt trên đất, nhưng lĩnh vực của Sở Thiên lại kiên cố hơn so với của Đa Long, vẫn suy trì được phạm vi lúc đầu.
Đa Long không kịp suy nghĩ sức mạnh của hồng quang, trong lúc hoảng hốt, hắn nghĩ đến một truyền thuyết đáng sợ, "Đức Khố Lạp!?"
Đa Long có thể không để ý Thú Hoàng Ngũ Tư, cũng có thể không sợ Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, bởi vì họ giống hắn, đều chỉ là những hậu duệ của ma thú cấp mười, nhưng, hắn lại không thể không sợ một thượng cổ ma thú thực thụ đã sống mấy vạn năm nay như Đức Khố Lạp!
"Bức Vương bệ hạ, ta… ta không hề đắc tội với tộc dơi hút máu của ngài…" Một Đa Long vừa rồi còn không sợ trời đất, hiện tại cũng bắt đầu xin tha mạng.
Là một hậu duệ cấp mười mới xuất hiện năm nghìn năm trước, Đức Khố Lạp trong mắt của Đa Long, là thần thoại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là một đỉnh phong có thể so sánh cùng đệ nhất cường giả trong Long tộc của hắn là Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích.
Ngoài Hải Vương Bào Uy Nhĩ có can đảm dám vung đao về phía chúng thần ra, còn có ai dám trực tiếp đối đầu với Đức Khố Lạp? Ít ra có Đa Long không nằm trong danh sách đó!
Đa Long đang sợ hãi vạn phần, cơ hồ để cho cơ thể không phòng vệ gì, mặc cho tiềm lực sống trong cơ thể không ngứng bị rút ra, sau đó từ từ chảy vào người Chu Lệ Á.
"Không… Không!" Cảm nhận được tử thần đang vẫy gọi mình, Đa Long sợ hãi thảm thiết kêu lên.
Hồng quang cũng đang hút lấy tiềm lực sống của Sở Thiên, nhưng lại không dám tiếp xúc với Tử Thần Trớ Chú, chỉ có thể từ từ xoay tròn quanh cơ thể của Sở Thiên, còn Lỗ Tây Nạp đang bị cầm cố, vì có Lưỡi đao Phán Quyết bên cạnh nên cũng thoát khỏi kiếp nạn.
"Mẹ nó! Không phải là Đức Khố Lạp…" Lúc gần bị hút cạn, Đa Long cuối cùng phát hiện, hướng tiềm lực sống của mình đang chảy tới, chính là thi thể của Chu Lệ Á.
"Lĩnh vực ---- Tật tốc!" Gặng gượng chút sức lực cuối cùng, Đa Long muốn tiêu diệt nơi phát ra hồng quang là Chu Lệ Á, nhưng hắn quên mất một chuyện ----- Lĩnh vực của Sở Thiên vẫn không hề biến mất!
Tổn thất quá nhiều tiềm lực sống, thực lực của Đa Long không thể thoát khỏi cầm cố của Sở Thiên nữa, dần dần, thời gian quanh Đa Long đã dừng lại, giống như một pho tượng, từ từ dừng lại trong không trung, mặc cho Chu Lệ Á hút lấy sinh mệnh của hắn.
Không biết bao lâu sau, tất cả cuối cùng đã kết thúc, bịch! Thi thể khô kiệt của Đa Long nặng nề ngã xuống đất.
"Khục khục!" Chịu đựng cơn đau kịch liệt trên người, Sở Thiên đã khôi phục lại trạng thái bình thường bò dậy, lảo đảo chạy tới bên Chu Lệ Á, "Chu Lệ Á!"
"Phất… Phất Lạp Địch Nặc." Chu Lệ Á từ từ mở mắt, "Ta chưa chết?"
"Nàng còn sống thì tốt quá rồi…" Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ngất xuống trên người Chu Lệ Á.
"Bố khỉ!? Chuyện gì thế?" Lỗ Tây Nạp cũng vừa mới tỉnh lại, mù mờ lắc đầu, sau đó phát hiện tình hình đang không được tốt.
"Chu Lệ Á thẩm thẩm, trong nhẫn ma pháp của thúc thúc có thuốc!" Theo kinh nghiệm ẩu đả của hắc bang, Lỗ Tây Nạp mau chóng nói: "Người chăm sóc cho thúc thúc trước, ta tìm mấy con Cuồng Lang kia về!"
…………………………………………� � �……………………..
Mãi đến trưa ngày hôm sau, Sở Thiên mới tỉnh lại, đầu tiên là tìm cớ để lừa Chu Lệ Á và Lỗ Tây Nạp, nói là Đa Long bị Sở Thiên dùng thân phận Liệp Vũ Sát Thần giết chết.
Đợi đến khi Chu Lệ Á hoàn toàn tin rằng, cái chết của Đa Long không liên quan đến nàng, đồng thời hưởng thụ ánh mắt sùng bái điên cuồng của Lỗ Tây Nạp rồi, Sở Thiên mới nhìn thi thể của Phi Long đã bị khô kiệt, nheo mắt lại mỉm cười.
Giải phẫu ma thú cấp mười, chà chà, thật khiến cho Sở đại thiếu gia phải mong chờ…
"Phất Lạp Địch Nặc…" Chu Lệ Á muốn nói gì đó, nhưng lại vì cổ họng vị bóp chặt nên không nói ra được, chỉ có thể lo lắng đến hoa dung thất sắc.
"Ô ô!" Tiểu Bạch bỗng nhảy lên, bổ về hướng của Đa Long, muốn cứu Chu Lệ Á trong tay của hắn.
Trước mặt ma thú cấp mười, một con chó có là gì? Bình! Tiểu Bạch bị Đa Long một cước đá bay.
Vợ thì bị người khác bắt, bảo bối của mình người ta đá bay, từ sau khi đến đại lục Huyễn Thú, dường như Sở Thiên còn chưa bị ai ức hiếp như vậy, "Con mẹ ngươi, mau thả người!"
"Ha ha, ngươi có tư cách gì yêu cầu ta thả người?" Đa Long càng thêm bóp chặt tay, khiến cho Chu Lệ Á sắc mặt đỏ bừng.
"Dựa vào cái này!" Bất chợt, Sở Thiên lấy dao phẫu thuật từ trong nhẫn pháp thuật ra, rạch mạnh một nhát trên tay mình.
"Là ma thú cấp mười, ngươi nên biết đây là cái gì chứ!" Sở Thiên giơ cánh tay mà máu hoàng kim đang chảy đầm đìa lên, "Ta là huyết mạch chính thống của Long tộc, máu đang chảy trong người ta, là máu của Long Thần!"
Đa Long quét một cánh tay đến dòng máu đang chảy, sau đó một giọt máu Long Hoàng màu hoàng kim bay đến gần miệng hắn, sau khi ngửi nhẹ, Đa Long kinh dị nói: "Quả nhiên là máu của Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, không đúng, từ khi Long Hoàng đời trước chết, trong Cự Long tộc ngoài Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức ra, không còn ai có dòng máu chính thống như vậy…
Bỗng nhiên, Đa Long hai mắt lóe lên, cả kinh nói: "Chẳng lẽ người là con riêng của Long Hoàng!?"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở Thiên hoàn toàn không biết làm gì, không nhịn được chửi: "Con mẹ ngươi mới là con riêng của Long Hoàng!"
Đa Long biến sắc mặt, đang định phát nộ, nhưng lại phát hiện tấm kim bài Sở Thiên giơ lên. "Thú Hoàng Ngũ Tư?"
"Không sai!" Sở Thiên nheo mắt cười nói: "Nếu ngươi không sợ Long Hoàng và Thú Hoàng đến tìm ngươi báo thù, vậy thì cứ giết ta đi!"
Đa Long lưỡng lự đôi chút, sau đó cười lạnh nói: "Hừ! Ta chỉ cần giết tất cả các ngươi rồi. Ai biết rằng là ta giết các ngươi chứ?" Nói rồi, Đa Lông vỗ mạnh đôi cánh, lơ lửng trong không trung, tạo thế chuẩn bị hạ thủ.
"Đừng quên những con Cuồng Lang ngươi vừa thả đi!" Sở Thiên vội nói: "Tuy chỉ là Cuồng Lang cấp ba, không biết nói, nhưng chúng đã nhìn thấy bộ dạng của ngươi, chỉ cần Tinh Thần hệ Pháp Thần kiếm tra kí ức của chúng là được."
Đa Long ngây người một hồi, sau đó tự chế nhạo mình: "Ha ha, lần này ta tính toán sai rồi."
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của Đa Long đã trở nên lạnh lẽo, "Hừ! Long Hoàng và Thú Hoàng biết thì sao? Ta lại không tin, họ là vì ngươi mà liều mạng với ta!"
Rắc! Cổ của Chu Lệ Á bị bẻ gãy.
"Ô ô!" Tiều Bạch vừa từ phía sau bò dậy, đau khổ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt bất lực từ từ rơi xuống.
"Phất Lạp Địch Nặc. Hiện tại tới phiên ngươi!" Đa Long ném thi thể của Chu Lệ Á xuống đất, sau đó tung cánh, nhoáng cái lao thẳng vào Sở Thiên.
"Xảy ra chuyện gì?" Đa Long khi bay đến gần Sở Thiên, bất chợt phát hiện động tác của mình chậm lại.
Một vòng sáng màu hoàng kim nhạt chụp vào Đa Long.
Vòng sáng màu hoàng kim, đôi mắt màu hoàng kim, Sở Thiên lúc này, trở nên yêu dị lạ thường, hoặc có thể nói là uy nghiêm.
Gầm!! Sở Thiên ngẩng mặt hú dài, phát ra tiếng long ngâm không giống của con người, "Phải nói là, tới ngươi rồi!"
Nói rồi, dao phẫu thuật trong tay Sở Thiên, mang theo một hàn quang quỷ dị đâm về phía Đa Long.
"Huyễn hóa, phi long chi khu!" Đôi cánh của Đa Long, dang rộng ra, sau đó cả người biến thành một con Phi Long màu xanh.
Cái gọi là Phi Long có tốc độ nhanh nhất trong Long tộc, là khi Đa Long né được con dao phẫu thuật của Sở Thiên, nhưng tốc độ né tránh của nó lại tỏ ra rất chậm chạp.
Bình! Tuy Đa Long né qua con dao phẫu thuật, nhưng lại đụng mạnh vào quầng sáng từ người Sở Thiên phát ra.
"Long Hoàng lĩnh vực.?" Đa Long thần sắc biến đổi, "Sao ngươi có thể có lĩnh vực của Long Hoàng!?"
Sở Thiên không trả lời câu hỏi của Đa Long, ngược lại tiếp tục lao lên.
Dường như không khí như bị kết dính lại, Đa Long giãy dụa đôi cánh, nhưng lại chậm mất một chút.
Phụt! Một long trảo của Đa Long bị Sở Thiên cắt đứt một miếng thịt.
Quầng sáng của Sở Thiên rất nhỏ, chu vi chỉ rộng mấy chục thước, nhưng mặc cho Đa Long cố gắng đến mức nào, cũng không thể bay ra được, bởi vì hắn chưa mạnh đến mức có thể xé nát không gian!
Cát vàng cuồn cuộn trong không khí, Đa Long run rẩy, cơ hồ không thể di chuyển được, lơ lửng ở giữa bầu trời, thậm chí ánh trăng trong quầng sáng của Sở Thiên cũng đã tách rời với bên ngoài!
"Lĩnh vực "Ngưng kết thời gian"! Quả nhiên là thời gian cầm cố của Long Hoàng!" Động tác giống như cơ thể mình, tốc độ nói của Đa Long cũng chậm đi ít nhiều, "Nhưng mà, thần lực của người quá yếu, vẫn chưa cầm cố được ta!"
Vừa né tránh với sự tấn công điên cuồng của Sở Thiên, Đa Long vừa cười nói: "Sớm đã muốn khiêu chiến với Long Hoàng rồi, ha ha, vậy thì thử ngươi trước! Lĩnh vực ---- Tật tốc!" (nhanh như gió)
Trong nháy mắt, một quầng sáng màu xanh mau chóng chụp lên cả vùng rộng lớn, không những Sở Thiên và lĩnh vực của hắn, thậm chí đến thi thể của Chu Lệ Á và Tiểu Bạch cũng bị chụp vào bên trong.
"Phất Lạp Địch Nặc!" Lĩnh vực mở rộng, tốc độ nói của Đa Long lập tức đã thoái mái hơn không ít, "Quy tắc lĩnh vực của ta, là trong lĩnh vực, tốc độ của ta nhanh nhất! Hừ! Thử xem ngươi cầm cố ta trước, hay là ta giết ngươi trước!"
Sở Thiên đã lâm vào trạng thái điên cuồng mất lý trí, vốn không nghe thấy Đa Long noi gì, chỉ biết không ngừng vung con dao phẫu thuật.
Lĩnh vực màu hoàng kim và màu xanh đan xen vào nhau, chỉ có người nào cướp được sự khống chế thời gian trước mới có thể sống tiếp.
Cát vàng, ánh trăng, Lỗ Tây Nạp, những thứ này Sở Thiên có thể cầm cố thời gian của nó, nhưng rất đáng tiếc, thần lực của hắn vẫn chưa đủ mạnh đến mức có thể cầm cố được Đa Long đang khôi phục lại tốc độ!
Phụt! Phụt! Phụt! Hai cánh vung động, giống như một con thú dữ đang vờn mồi, Đa Long dễ dàng tránh khỏi những đòn tấn công của Sở Thiên, sau đó dùng những chiếc răng nanh nhọn lao đến cắn thẳng vào vai Sở Thiên.
Keng! Cơ hồ như cắn phải một miếng sắt, răng của Đa Long đã bị gãy ra một chiếc.
Thứ gì vậy? Đa Long kinh ngạc nhìn phía dưới pháp bào của Sở Thiên. Một nhuyễn giáp màu đen bị lộ ra ngoài, hắn bèn lựa chọn phần cổ mà nhuyễn giáp không che đến mà lao tới.
Xoẹt! Trên cổ của Sở Thiên bị cắn mất một miếng thịt.
"Chà chà! Mùi vị của máu Long Hoàng thật không tồi!" Nuốt miếng thịt đó vào bụng, Đa Long quỷ dị cười, "Sau khi ăn ngươi rồi, nói không chừng ta cũng có thể trở thành huyết mạch Long Thần chính thống!"
"Ô ô!" Tiểu Bạch lo lắng kêu lên, đau lòng nhìn Sở Thiên, sau đó khuôn mặt trắng tràn đầy sự tuyệt vọng.
"Ô!" Tiểu Bạch nghiêng đầu lại, ngậm chiếc đuôi xù lông của mình vào miệng.
Vừa định cắn, bất chợt, Tiểu Bạch mở to mắt sững người, lập tức cười lớn lên.
Dùng chiếc miệng nhỏ nhắn của mình tha Lưỡi đao Phán Quyết dưới đất, để nó bên cạnh người Lỗ Tây Nạp, sau đó Tiểu Bạch thục mạng chạy ra.
Không ai chú ý tới, trong kết giới lĩnh vực hai màu hoàng kim và xanh nhạt đan xen nhau ---- chỉ có người có năng lực xé nát không gian mới có thể xuyên qua tấm màn sáng ấy, nhưng lại bị Tiểu Bạch xuyên qua như không có gì…
Text được lấy tại Truyện FULL
Không biết lúc nào, thi thể của Chu Lệ Á từ từ bay lên, rồi phát ra một quầng sáng màu máu đỏ tươi nhạt.
Quầng sáng càng lúc càng nhiều, bất giác, Đa Long và Sở Thiên đều bị chụp vào trong đó.
"Chuyện gì vậy?" Đa Long bất chợt cảm thấy cơ thể của mình trở nên suy nhược, giống như bị kiệt sức, không có chút sức lực nào, tiếp đó lĩnh vực của Đa Long cũng bắt đầu mau chóng thu nhỏ lại.
Sở Thiên cũng không tốt hơn, cơ thể đang bị chảy máu đầm đìa của hắn cũng không thể duy trì tiếp, từ từ nằm liệt trên đất, nhưng lĩnh vực của Sở Thiên lại kiên cố hơn so với của Đa Long, vẫn suy trì được phạm vi lúc đầu.
Đa Long không kịp suy nghĩ sức mạnh của hồng quang, trong lúc hoảng hốt, hắn nghĩ đến một truyền thuyết đáng sợ, "Đức Khố Lạp!?"
Đa Long có thể không để ý Thú Hoàng Ngũ Tư, cũng có thể không sợ Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức, bởi vì họ giống hắn, đều chỉ là những hậu duệ của ma thú cấp mười, nhưng, hắn lại không thể không sợ một thượng cổ ma thú thực thụ đã sống mấy vạn năm nay như Đức Khố Lạp!
"Bức Vương bệ hạ, ta… ta không hề đắc tội với tộc dơi hút máu của ngài…" Một Đa Long vừa rồi còn không sợ trời đất, hiện tại cũng bắt đầu xin tha mạng.
Là một hậu duệ cấp mười mới xuất hiện năm nghìn năm trước, Đức Khố Lạp trong mắt của Đa Long, là thần thoại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là một đỉnh phong có thể so sánh cùng đệ nhất cường giả trong Long tộc của hắn là Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích.
Ngoài Hải Vương Bào Uy Nhĩ có can đảm dám vung đao về phía chúng thần ra, còn có ai dám trực tiếp đối đầu với Đức Khố Lạp? Ít ra có Đa Long không nằm trong danh sách đó!
Đa Long đang sợ hãi vạn phần, cơ hồ để cho cơ thể không phòng vệ gì, mặc cho tiềm lực sống trong cơ thể không ngứng bị rút ra, sau đó từ từ chảy vào người Chu Lệ Á.
"Không… Không!" Cảm nhận được tử thần đang vẫy gọi mình, Đa Long sợ hãi thảm thiết kêu lên.
Hồng quang cũng đang hút lấy tiềm lực sống của Sở Thiên, nhưng lại không dám tiếp xúc với Tử Thần Trớ Chú, chỉ có thể từ từ xoay tròn quanh cơ thể của Sở Thiên, còn Lỗ Tây Nạp đang bị cầm cố, vì có Lưỡi đao Phán Quyết bên cạnh nên cũng thoát khỏi kiếp nạn.
"Mẹ nó! Không phải là Đức Khố Lạp…" Lúc gần bị hút cạn, Đa Long cuối cùng phát hiện, hướng tiềm lực sống của mình đang chảy tới, chính là thi thể của Chu Lệ Á.
"Lĩnh vực ---- Tật tốc!" Gặng gượng chút sức lực cuối cùng, Đa Long muốn tiêu diệt nơi phát ra hồng quang là Chu Lệ Á, nhưng hắn quên mất một chuyện ----- Lĩnh vực của Sở Thiên vẫn không hề biến mất!
Tổn thất quá nhiều tiềm lực sống, thực lực của Đa Long không thể thoát khỏi cầm cố của Sở Thiên nữa, dần dần, thời gian quanh Đa Long đã dừng lại, giống như một pho tượng, từ từ dừng lại trong không trung, mặc cho Chu Lệ Á hút lấy sinh mệnh của hắn.
Không biết bao lâu sau, tất cả cuối cùng đã kết thúc, bịch! Thi thể khô kiệt của Đa Long nặng nề ngã xuống đất.
"Khục khục!" Chịu đựng cơn đau kịch liệt trên người, Sở Thiên đã khôi phục lại trạng thái bình thường bò dậy, lảo đảo chạy tới bên Chu Lệ Á, "Chu Lệ Á!"
"Phất… Phất Lạp Địch Nặc." Chu Lệ Á từ từ mở mắt, "Ta chưa chết?"
"Nàng còn sống thì tốt quá rồi…" Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ngất xuống trên người Chu Lệ Á.
"Bố khỉ!? Chuyện gì thế?" Lỗ Tây Nạp cũng vừa mới tỉnh lại, mù mờ lắc đầu, sau đó phát hiện tình hình đang không được tốt.
"Chu Lệ Á thẩm thẩm, trong nhẫn ma pháp của thúc thúc có thuốc!" Theo kinh nghiệm ẩu đả của hắc bang, Lỗ Tây Nạp mau chóng nói: "Người chăm sóc cho thúc thúc trước, ta tìm mấy con Cuồng Lang kia về!"
…………………………………………� � �……………………..
Mãi đến trưa ngày hôm sau, Sở Thiên mới tỉnh lại, đầu tiên là tìm cớ để lừa Chu Lệ Á và Lỗ Tây Nạp, nói là Đa Long bị Sở Thiên dùng thân phận Liệp Vũ Sát Thần giết chết.
Đợi đến khi Chu Lệ Á hoàn toàn tin rằng, cái chết của Đa Long không liên quan đến nàng, đồng thời hưởng thụ ánh mắt sùng bái điên cuồng của Lỗ Tây Nạp rồi, Sở Thiên mới nhìn thi thể của Phi Long đã bị khô kiệt, nheo mắt lại mỉm cười.
Giải phẫu ma thú cấp mười, chà chà, thật khiến cho Sở đại thiếu gia phải mong chờ…
Bình luận facebook