-
Chương 589
Lão già Sử Đế Phân làm trò quỷ gì vậy? Tiểu Bạch đứng bật dậy giật lấy mảnh giấy trong tay Thực Thần để lại, liếc mắt nhìn qua, sau đó ủ dột chuyển tờ giấy đó cho Sở Thiên đang bước tới sau lưng La Tân.
Sở Thiên nhận qua mảnh giấy, chỉ thấy trên đó có một hàng chữ nguệch ngoạc viết bằng than, "Ông chủ, ta từ chức! Bố Lôi Trạch quá nguy hiểm, lão nhân gia ta tuổi tác cao rồi, không chịu nổi giật mình, chúng ta vĩnh biệt nhau đi!"
"Đây là chuyện gì vậy?" Sở Thiên hỏi La Tân.
"Ông chủ, ta cũng không biết tất cả, vừa rồi bà chủ sai ta đi mời sư phụ nấu bếp, ta đi đến phòng ông ấy mới chỉ nhìn thấy mảnh giấy này. Nhưng sáng sớm nay lão nhân gia người vẫn ở đây mà!" La Tân cười khổ nói.
Sở Thiên vội ra lệnh cho mọi người, "Đừng ăn nữa, đi tìm người!"
Hai tên gấu trúc ngẩng đầu lên khỏi bàn ăn, lẩm bẩm: "không phải chỉ là một đầu bếp thôi sao? Có cần phải căng thẳng vậy không?"
Sở Thiên bất lực liết Phán Quyết Thần Thú một cái, đầu bếp? Thực Thần nếu là một đầu bếp bình thường, thì việc bỏ di bao nhiêu người cũng không sao, nhưng hắn lại không phải là một đầu bếp bình thường.
Thử hỏi ai có thể thông tường lịch sử thần tộc? Ai có thể nhận biết gần hết các thượng cổ thần tộc? Ai có thể nói rành rọt các thượng cổ thần khí như đồ gia bảo cất giữ lâu năm trong nhà? Huống hồ Thực Thần Sử Đế Phân, còn có lĩnh vực đã từng đánh ngất vạn thú dũng sĩ!
Giá trị của lão già này còn nhiều lắm!
"Còn ngây ra đó làm gì? Đi tìm người đi!" Sở Thiên quát lớn.
Bộp! Bộp!
Kiệt Khắc Tốn đập bàn, dựa vào chiếc ghế nằm được thiết kế riêng như ông lớn đại gia, hai chân ngắn co lên, chậm rãi nói: "không phải chỉ là tìm người thôi sao?" Hắn chỉ vào mắt của mình, "Đây là cái gì?"
"Con mắt lồi của ngươi!" Tiểu Bạch chẳng chút kiêng nể nói.
Sở Thiên lại cười, ngồi giữa hai con gấu trúc, cười nói: "hai vị, vậy thì phiền các ngươi mở Thiên Phạt Chi Nhãn ra vậy!"
"Uhm!" Kiệt Khắc Tốn hiên ngang đứng dậy, "Đi, theo ta đi Vân Tinh sạn đạo ở đỉnh Quang Minh!"
Vừa dứt lời, không chỉ Sở Thiên, mà tất cả mọi người đều người. Sở Thiên nheo mắt lại, "miện hạ, sao ngươi biết đỉnh Quang Minh của Bố Lôi Trạch ta? Hình như các ngươi chưa từng đi qua nhà ta mà?"
"A? Hắc hắc, chúng ta có Thiên Phạt Chi Nhãn, nhìn là biết rồi!" Kiệt Khắc Tốn đáp bừa một câu, sau đó vụt người chạy ra ngoài, "Mau đi thôi, đợi thêm chút nữa là Thực Thần chạy xa đấy!"
Sở Thiên tủm tỉm cười đi theo phía sau họ. Tài nói dối của Phán Quyết Thần Thú quá tệ, Thiên Phạt Chi Nhãn, cho dù nó có thể nhìn thấy đỉnh Quang Minh, nhưng có thể biết được tên không?
Đi tới cửa, Sở Thiên phát hiện Mỹ Nhân Ngư không hề nhúc nhích, ý niệm vụt chuyển, căn dặn: "Tiểu Bạch, nàng ở đây cùng Bào Uy Nhĩ miện hạ. Nói kỹ lại chuyện ở Tiếp Nguyệt Tháp cho nàng ta nghe!"
"Hiểu rồi!" Tiểu Bạch vẫy tay tiễn Sở Thiên, quay đầu cười nói với Mỹ Nhân Ngư: "Biết chồng ta có ý gì không? Chàng để ta trông chừng ngươi, tránh cái đầu ngươi lại xuẩn động đi tìm mẹ ta đòi người!"
Sở Thiên đến đỉnh Quang Minh, Kiệt Khắc Tốn đã mở to mắt nhìn quan sát cả đảo Bố Lôi Trạch.
Dụi dụi mắt, Kiệt Khắc Tốn kinh ngạc thốt lên: "Mẹ ơi, ta lại không nhìn thấy hắn!"
"Thiên Phạt Chi Nhãn của ngươi không nhìn thấy Thực Thần sao?" Sở Thiên ngạc nhiên, nhưng không cam lòng nói: "ngươi xem kỹ đi!"
Kiệt Khắc Tốn cũng cảm thấy mất mặt, có điều hắn không tìm ra được Thực Thần, nhưng lại nhìn thấy một chuyện kỳ quái, "Hả? Kia là, A Tư Nặc đúng không? Hắn đang nói chuyện ở đó với ai?"
"A Tư Nặc? Hắn tỉnh dậy rồi sao?" Sở Thiên bất giác cười, lần trước A Tư Nặc thôi miên mấy chục vạn thú dũng sĩ, cơ hồ đã hao cạn đi tất cả sức mạnh, từ khi Ước Hàn Tốn mang vạn thú dũng sĩ đi, hắn đã vùi mình trong đất để ngủ, mãi cho đến hôm nay.
"Đúng, là A Tư Nặc, ta không nhìn nhầm đâu!" Kiệt Khắc Tốn chỉ về một hướng, "hắc, hắn đang qua đây rồi!"
A Tư Nặc vụng về bay trong không trung, trong tay hình như còn mang theo vật gì, trên mặt "con người tốt bụng" đã vạn tuổi này lại lộ ra sự tức giận không chút kiềm chế, giống như vừa có người ức hiếp Ban Địch Tư vợ hắn vậy.
"Ông chủ, người phân xử công bằng đi! Sử Đế Phân làm loạn ngay trên đầu ta!"
A Tư Nặc rung tay một cái, nhìn như đang ném ra không khí, nhưng khi nó rơi xuống đất, lại vụt hiện ra thân hình, chính là Sử Đế Phân đang muốn bỏ nhà ra đi.
"Lão nhân gia ta mệnh khổ a!" Thực Thần đáng thương nhìn mọi người, rồi cúi đầu xuống.
Vận may của Thực Thần không tốt, hắn đi cũng đi rồi, nhưng lại cứ đi qua địa huyệt mà A Tư Nặc đang ẩn mình. Vừa đúng lúc đó Kiệt Khắc Tốn dùng Thiên Phạt Chi Nhãn, hắn vận chuyển thần lực chống lại Thiên Phạt Chi Nhãn, kết quả không ngờ đã kinh động A Tư Nặc đang tu dưỡng dưới chân hắn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
A Tư Nặc oán giận nói: "Lần trước khó khăn lắm mới thôi miên được vạn thú dũng sĩ, ta mới có thể nằm mơ thấy bí pháp lĩnh vực tầng thứ tư, nhưng lúc quan trọng nhất lại bị Sử Đế Phân phá bĩnh rồi."
"Ha ha, không sao, ngươi tiếp tục ngủ đi! Ta sẽ sai Tề Bách Lâm làm màn kết giới cho ngươi!" Sở Thiên vỗ về A Tư Nặc, rồi kêu hắn tiếp tục ngủ.
Mọi người túm tụm lại xung quanh Thực Thần, tất cả đều hướng về hắn, Sở Thiên nói: "Lão gia tử, ngươi chạy làm gì? Bố Lôi Trạch của ta chỗ nào không an toàn sao?"
Thực Thần âu sầu không đáp, Sở Thiên lại hỏi lại lần nữa hắn mới nói: "sao lại không nguy hiểm? Nói nói thật cho ngươi biết, sau lưng Vận Mệnh nữ thần là…."
"là Sáng Thế mẫu thần!"
"Hả? ngươi sao lại biết Bố Lan Ni vậy?" Thực Thần đứng phắt dậy, "Có phải ngươi đã gặp bà ấy?"
Thì ra Mẫu Thần tên là Bố Lan Ny! Sở Thiên cười nói: "há chỉ là nhìn thấy, còn nói chuyện vài câu với bà ấy nữa." Kéo Thực Thần đứng dậy, Sở Thiên vừa phủi y phục cho hắn vừa cười nói: "Tại sao Mẫu Thần Bố Lan Ny đến ngươi lại chạy trốn? Hử?"
Sở Thiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Sử Đế Phân, thầm nghĩ, lão già, hôm nay không vắt kiệt giá trị của ngươi, ta sẽ không phải là đảo chủ của Bố Lôi Trạch!
Thực Thần bị Sở Thiên nhìn khiến đôi mắt láo liên bấn loạn, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ rụt rè nói: "Thứ mà bà ta nghiên cứu, còn điên hơn cả ngươi!"
Sở Thiên sửng sốt, lẽ nào Bố Lan Ny là người đồng đạo với hắn, cũng thích nghiên cứu kỹ thuật?
"cùng lắm thì ngươi cũng chỉ thích chơi với người chết. Chưa từng động vào các chủng tộc trí tuệ sống khác, nhưng Bố Lan Ny…. Bà ấy, ngay cả người sống cũng không bỏ qua!" Thực Thần vội nói: "không phải ngươi đã thấy qua nữ thần Vận Mệnh bị biến thành vong linh chứ? Đó chính là thứ mà bà ấy đã nghiên cứu ra!"
"Sáng Thế mẫu thần thích biến thần tộc thành vong linh?" Sở Thiên cả kinh nói.
"không chỉ là vong linh! Trư La Thú, Hỏa Điểu, ốc sên, tóm lại thứ gì thấp hèn nhất, bà ta sẽ biến thần tộc thành thứ đó!"
Thực Thần cơ hồ như đã từng tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của Mẫu Thần, lúc này trong lòng vẫn còn có thừa sự khiếp sợ, "Có điều thứ mà bà ấy thích nhất vẫn là vong linh. Cứ nói như vậy đi, Bố Lan Ny chính là muốn đối đầu với Sáng Thần! Thần tộc không phải là chủng tộc cấp cao mà Sáng thần nghiên cứu ra sao? Bà ấy sẽ nghĩ cách biến thần tộc trở thành chủng tộc ti tiện nhất!"
Mọi người đều rất ngạc nhiên, Mẫu Thần đang làm gì a?
Sở Thiên hỏi: "Tại sao bà ấy lại làm như vậy?"
"chuyện này phải nói từ rất nhiều năm trước, lúc đó ….Phụt!" Sử Đế Phân vưa nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, hốt hoảng giận dữ nói: "Đó là chuyện riêng của nhà Sáng Thần, lão nhân gia ta sao biết được!"
Dứt lời, Sử Đế Phân kéo ta Sở Thiên, "Phất Lạp Địch Nặc, hiện giờ an nguy của tam giới, phải dựa hết vào ngươi rồi!"
"Ta?" Sở Thiên dở khóc dở cười, chuyện đại sự như cứu vớt tam giới hắn thật sự không gánh được.
"đương nhiên là ngươi!" sắc mặt của Thực Thần chợt trở nên nghiêm túc, nhưng Sở Thiên vẫn luôn cảm thấy hắn đang nói đùa, "Ta hỏi ngươi, khác biệt lớn nhất giữa vong linh và các chủng tộc khác là gì?"
Sở Thiên nghĩ một lát, sau đó nói: "vong linh là sau khi thần tộc bình thường khác chết biến thành, họ… không có linh hồn!"
"Đúng, thật ra cơ thể của họ chính là linh hồn. linh hồn chính là cơ thể! Nhưng bởi vì vong linh đã biến thành cơ thể, họ sẽ không cách nào có thể tái sinh nữa! Vì vậy, thần tộc một khi biến thành vong linh, thì sẽ mãi mãi không thể trở mình được!"
Sở Thiên bắt đầu có chút loạn nhịp, "Điều này có liên quan gì đến ta?"
"ngươi nghĩ xem, nếu như Bố Lan Ny biến tất cả thần tộc thành vong linh. Vậy thì sẽ có hậu quả gì?" Thực Thần cao giọng lên. "Tam giới vô thần!"
"Vậy ta có thể làm gì?"
"Hừ hừ!" Thực Thần chợt cười lạnh, "Phất Lạp Địch Nặc, từ trước đến nay ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"
Sở Thiên kinh ngạc há hốc miệng, Thực Thần tiếp tục nói: "Cho tới nay, ngươi tự xưng có thể tạo thần. nhưng xem xem ngươi rốt cuộc đã làm gì? Sáng tạo thần mà ngươi nói, chẳng qua chỉ là cải tạo mà thôi! Ngươi không có nguyên liệu thần tộc khác mà có thể tạo ra một cơ thể thần tộc sao?"
"Tạo thần mà không có thân thể thần tộc khác ư? Chuyện này, ta đang nghiên cứu!" Sở Thiên hoàn toàn không nói dối, trên địa cầu còn có thể dùng nhân bản vô tính để tạo ra sinh mệnh, hắn đã nắm vững được cấu tạo cơ thể thần tộc, dĩ nhiên về mặt lý thuyết cũng có thể tạo ra cơ thể của thần tộc, có điều, chỉ là cơ thể mà thôi!
Câu hỏi tiếp theo của Thực Thần không ngoài dự liệu "nhưng ngươi có thể tạo ra linh hồn không?"
Sở Thiên bị hỏi đến nghẹn lời.
Thực Thần chợt cười, "Cơ hội tốt biết bao a, Phất Lạp Địch Nặc, cơ thể và linh hồn của vong linh là một thứ, muốn nghiên cứu linh hồn, muốn nghiên cứu linh hồn, ngươi có thể nghiên cứu vong linh là được rồi. Đợi khi nào ngươi có thể tạo ra vong linh… Mọi người có lẽ có thể gọi ngươi là Chí Cao Sáng Thần Phụ được rồi!"
Nữ thần tại thượng! Sở Thiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhanh chóng tính toán tính khả thi của lời nói Thực Thần! Cuối cùng, hắn thầm nói, đáng để thử!
Hai tên gấu trúc ở một bên đã đờ đẫn ra, trong thế giới lai mà chúng biết, sau này Phất Lạp Địch Nặc tuy đã nắm bắt được pháp tắc thời không của tam giới, nhưng vốn không thể đạt đến mức độ cao như Sáng Thần a!
Thực Thần lúc này lại còn giống thần côn hơn Sở Thiên, lời nói đầy sự dụ dỗ: "Nếu như thật sự ngươi có thể làm đến mức mà ta nói, những thần tộc bị biến thành vong linh ấy, sẽ có thể được ngươi ban tặng lại cho tất cả! Vì vậy…"
Thực Thần quát: "Chỉ có ngươi mới có thể đối phó với Bố Lan Ny, mới có thể cứu tam giới!"
"Đi thôi, đi nghiên cứu tầng ý nghĩa tâm sâu nhất của thuật thượng cổ tế tự - Sáng tạo thần!"
Sở Thiên chợt cười, hỏi lại: "Vậy ngươi thì sao?"
"Ta?" Thực Thần ngây người, cười hăng hắc nói: "Lão nhân gia ta dĩ nhiên là trước khi ngươi nghiên cứu được ý nghĩa của việc sáng thần, tìm một nơi nào đó để trốn rồi!"
Sở Thiên khoác vai Thực Thần như thể huynh đệ của mình, gọi mọi người cùng đi xuống đỉnh Quang Minh, vừa đi hắn vừa cười nói: "Lão gia tử, ngươi yên tâm, Bố Lôi Trạch tuy không có vũ lực mạnh, nhưng bảo vệ ngươi thì không có vấn đề đâu! Đi, vãn bối có chuyện này cần thương lượng với ngài…"
Sở Thiên nhận qua mảnh giấy, chỉ thấy trên đó có một hàng chữ nguệch ngoạc viết bằng than, "Ông chủ, ta từ chức! Bố Lôi Trạch quá nguy hiểm, lão nhân gia ta tuổi tác cao rồi, không chịu nổi giật mình, chúng ta vĩnh biệt nhau đi!"
"Đây là chuyện gì vậy?" Sở Thiên hỏi La Tân.
"Ông chủ, ta cũng không biết tất cả, vừa rồi bà chủ sai ta đi mời sư phụ nấu bếp, ta đi đến phòng ông ấy mới chỉ nhìn thấy mảnh giấy này. Nhưng sáng sớm nay lão nhân gia người vẫn ở đây mà!" La Tân cười khổ nói.
Sở Thiên vội ra lệnh cho mọi người, "Đừng ăn nữa, đi tìm người!"
Hai tên gấu trúc ngẩng đầu lên khỏi bàn ăn, lẩm bẩm: "không phải chỉ là một đầu bếp thôi sao? Có cần phải căng thẳng vậy không?"
Sở Thiên bất lực liết Phán Quyết Thần Thú một cái, đầu bếp? Thực Thần nếu là một đầu bếp bình thường, thì việc bỏ di bao nhiêu người cũng không sao, nhưng hắn lại không phải là một đầu bếp bình thường.
Thử hỏi ai có thể thông tường lịch sử thần tộc? Ai có thể nhận biết gần hết các thượng cổ thần tộc? Ai có thể nói rành rọt các thượng cổ thần khí như đồ gia bảo cất giữ lâu năm trong nhà? Huống hồ Thực Thần Sử Đế Phân, còn có lĩnh vực đã từng đánh ngất vạn thú dũng sĩ!
Giá trị của lão già này còn nhiều lắm!
"Còn ngây ra đó làm gì? Đi tìm người đi!" Sở Thiên quát lớn.
Bộp! Bộp!
Kiệt Khắc Tốn đập bàn, dựa vào chiếc ghế nằm được thiết kế riêng như ông lớn đại gia, hai chân ngắn co lên, chậm rãi nói: "không phải chỉ là tìm người thôi sao?" Hắn chỉ vào mắt của mình, "Đây là cái gì?"
"Con mắt lồi của ngươi!" Tiểu Bạch chẳng chút kiêng nể nói.
Sở Thiên lại cười, ngồi giữa hai con gấu trúc, cười nói: "hai vị, vậy thì phiền các ngươi mở Thiên Phạt Chi Nhãn ra vậy!"
"Uhm!" Kiệt Khắc Tốn hiên ngang đứng dậy, "Đi, theo ta đi Vân Tinh sạn đạo ở đỉnh Quang Minh!"
Vừa dứt lời, không chỉ Sở Thiên, mà tất cả mọi người đều người. Sở Thiên nheo mắt lại, "miện hạ, sao ngươi biết đỉnh Quang Minh của Bố Lôi Trạch ta? Hình như các ngươi chưa từng đi qua nhà ta mà?"
"A? Hắc hắc, chúng ta có Thiên Phạt Chi Nhãn, nhìn là biết rồi!" Kiệt Khắc Tốn đáp bừa một câu, sau đó vụt người chạy ra ngoài, "Mau đi thôi, đợi thêm chút nữa là Thực Thần chạy xa đấy!"
Sở Thiên tủm tỉm cười đi theo phía sau họ. Tài nói dối của Phán Quyết Thần Thú quá tệ, Thiên Phạt Chi Nhãn, cho dù nó có thể nhìn thấy đỉnh Quang Minh, nhưng có thể biết được tên không?
Đi tới cửa, Sở Thiên phát hiện Mỹ Nhân Ngư không hề nhúc nhích, ý niệm vụt chuyển, căn dặn: "Tiểu Bạch, nàng ở đây cùng Bào Uy Nhĩ miện hạ. Nói kỹ lại chuyện ở Tiếp Nguyệt Tháp cho nàng ta nghe!"
"Hiểu rồi!" Tiểu Bạch vẫy tay tiễn Sở Thiên, quay đầu cười nói với Mỹ Nhân Ngư: "Biết chồng ta có ý gì không? Chàng để ta trông chừng ngươi, tránh cái đầu ngươi lại xuẩn động đi tìm mẹ ta đòi người!"
Sở Thiên đến đỉnh Quang Minh, Kiệt Khắc Tốn đã mở to mắt nhìn quan sát cả đảo Bố Lôi Trạch.
Dụi dụi mắt, Kiệt Khắc Tốn kinh ngạc thốt lên: "Mẹ ơi, ta lại không nhìn thấy hắn!"
"Thiên Phạt Chi Nhãn của ngươi không nhìn thấy Thực Thần sao?" Sở Thiên ngạc nhiên, nhưng không cam lòng nói: "ngươi xem kỹ đi!"
Kiệt Khắc Tốn cũng cảm thấy mất mặt, có điều hắn không tìm ra được Thực Thần, nhưng lại nhìn thấy một chuyện kỳ quái, "Hả? Kia là, A Tư Nặc đúng không? Hắn đang nói chuyện ở đó với ai?"
"A Tư Nặc? Hắn tỉnh dậy rồi sao?" Sở Thiên bất giác cười, lần trước A Tư Nặc thôi miên mấy chục vạn thú dũng sĩ, cơ hồ đã hao cạn đi tất cả sức mạnh, từ khi Ước Hàn Tốn mang vạn thú dũng sĩ đi, hắn đã vùi mình trong đất để ngủ, mãi cho đến hôm nay.
"Đúng, là A Tư Nặc, ta không nhìn nhầm đâu!" Kiệt Khắc Tốn chỉ về một hướng, "hắc, hắn đang qua đây rồi!"
A Tư Nặc vụng về bay trong không trung, trong tay hình như còn mang theo vật gì, trên mặt "con người tốt bụng" đã vạn tuổi này lại lộ ra sự tức giận không chút kiềm chế, giống như vừa có người ức hiếp Ban Địch Tư vợ hắn vậy.
"Ông chủ, người phân xử công bằng đi! Sử Đế Phân làm loạn ngay trên đầu ta!"
A Tư Nặc rung tay một cái, nhìn như đang ném ra không khí, nhưng khi nó rơi xuống đất, lại vụt hiện ra thân hình, chính là Sử Đế Phân đang muốn bỏ nhà ra đi.
"Lão nhân gia ta mệnh khổ a!" Thực Thần đáng thương nhìn mọi người, rồi cúi đầu xuống.
Vận may của Thực Thần không tốt, hắn đi cũng đi rồi, nhưng lại cứ đi qua địa huyệt mà A Tư Nặc đang ẩn mình. Vừa đúng lúc đó Kiệt Khắc Tốn dùng Thiên Phạt Chi Nhãn, hắn vận chuyển thần lực chống lại Thiên Phạt Chi Nhãn, kết quả không ngờ đã kinh động A Tư Nặc đang tu dưỡng dưới chân hắn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
A Tư Nặc oán giận nói: "Lần trước khó khăn lắm mới thôi miên được vạn thú dũng sĩ, ta mới có thể nằm mơ thấy bí pháp lĩnh vực tầng thứ tư, nhưng lúc quan trọng nhất lại bị Sử Đế Phân phá bĩnh rồi."
"Ha ha, không sao, ngươi tiếp tục ngủ đi! Ta sẽ sai Tề Bách Lâm làm màn kết giới cho ngươi!" Sở Thiên vỗ về A Tư Nặc, rồi kêu hắn tiếp tục ngủ.
Mọi người túm tụm lại xung quanh Thực Thần, tất cả đều hướng về hắn, Sở Thiên nói: "Lão gia tử, ngươi chạy làm gì? Bố Lôi Trạch của ta chỗ nào không an toàn sao?"
Thực Thần âu sầu không đáp, Sở Thiên lại hỏi lại lần nữa hắn mới nói: "sao lại không nguy hiểm? Nói nói thật cho ngươi biết, sau lưng Vận Mệnh nữ thần là…."
"là Sáng Thế mẫu thần!"
"Hả? ngươi sao lại biết Bố Lan Ni vậy?" Thực Thần đứng phắt dậy, "Có phải ngươi đã gặp bà ấy?"
Thì ra Mẫu Thần tên là Bố Lan Ny! Sở Thiên cười nói: "há chỉ là nhìn thấy, còn nói chuyện vài câu với bà ấy nữa." Kéo Thực Thần đứng dậy, Sở Thiên vừa phủi y phục cho hắn vừa cười nói: "Tại sao Mẫu Thần Bố Lan Ny đến ngươi lại chạy trốn? Hử?"
Sở Thiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Sử Đế Phân, thầm nghĩ, lão già, hôm nay không vắt kiệt giá trị của ngươi, ta sẽ không phải là đảo chủ của Bố Lôi Trạch!
Thực Thần bị Sở Thiên nhìn khiến đôi mắt láo liên bấn loạn, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ rụt rè nói: "Thứ mà bà ta nghiên cứu, còn điên hơn cả ngươi!"
Sở Thiên sửng sốt, lẽ nào Bố Lan Ny là người đồng đạo với hắn, cũng thích nghiên cứu kỹ thuật?
"cùng lắm thì ngươi cũng chỉ thích chơi với người chết. Chưa từng động vào các chủng tộc trí tuệ sống khác, nhưng Bố Lan Ny…. Bà ấy, ngay cả người sống cũng không bỏ qua!" Thực Thần vội nói: "không phải ngươi đã thấy qua nữ thần Vận Mệnh bị biến thành vong linh chứ? Đó chính là thứ mà bà ấy đã nghiên cứu ra!"
"Sáng Thế mẫu thần thích biến thần tộc thành vong linh?" Sở Thiên cả kinh nói.
"không chỉ là vong linh! Trư La Thú, Hỏa Điểu, ốc sên, tóm lại thứ gì thấp hèn nhất, bà ta sẽ biến thần tộc thành thứ đó!"
Thực Thần cơ hồ như đã từng tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của Mẫu Thần, lúc này trong lòng vẫn còn có thừa sự khiếp sợ, "Có điều thứ mà bà ấy thích nhất vẫn là vong linh. Cứ nói như vậy đi, Bố Lan Ny chính là muốn đối đầu với Sáng Thần! Thần tộc không phải là chủng tộc cấp cao mà Sáng thần nghiên cứu ra sao? Bà ấy sẽ nghĩ cách biến thần tộc trở thành chủng tộc ti tiện nhất!"
Mọi người đều rất ngạc nhiên, Mẫu Thần đang làm gì a?
Sở Thiên hỏi: "Tại sao bà ấy lại làm như vậy?"
"chuyện này phải nói từ rất nhiều năm trước, lúc đó ….Phụt!" Sử Đế Phân vưa nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, hốt hoảng giận dữ nói: "Đó là chuyện riêng của nhà Sáng Thần, lão nhân gia ta sao biết được!"
Dứt lời, Sử Đế Phân kéo ta Sở Thiên, "Phất Lạp Địch Nặc, hiện giờ an nguy của tam giới, phải dựa hết vào ngươi rồi!"
"Ta?" Sở Thiên dở khóc dở cười, chuyện đại sự như cứu vớt tam giới hắn thật sự không gánh được.
"đương nhiên là ngươi!" sắc mặt của Thực Thần chợt trở nên nghiêm túc, nhưng Sở Thiên vẫn luôn cảm thấy hắn đang nói đùa, "Ta hỏi ngươi, khác biệt lớn nhất giữa vong linh và các chủng tộc khác là gì?"
Sở Thiên nghĩ một lát, sau đó nói: "vong linh là sau khi thần tộc bình thường khác chết biến thành, họ… không có linh hồn!"
"Đúng, thật ra cơ thể của họ chính là linh hồn. linh hồn chính là cơ thể! Nhưng bởi vì vong linh đã biến thành cơ thể, họ sẽ không cách nào có thể tái sinh nữa! Vì vậy, thần tộc một khi biến thành vong linh, thì sẽ mãi mãi không thể trở mình được!"
Sở Thiên bắt đầu có chút loạn nhịp, "Điều này có liên quan gì đến ta?"
"ngươi nghĩ xem, nếu như Bố Lan Ny biến tất cả thần tộc thành vong linh. Vậy thì sẽ có hậu quả gì?" Thực Thần cao giọng lên. "Tam giới vô thần!"
"Vậy ta có thể làm gì?"
"Hừ hừ!" Thực Thần chợt cười lạnh, "Phất Lạp Địch Nặc, từ trước đến nay ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"
Sở Thiên kinh ngạc há hốc miệng, Thực Thần tiếp tục nói: "Cho tới nay, ngươi tự xưng có thể tạo thần. nhưng xem xem ngươi rốt cuộc đã làm gì? Sáng tạo thần mà ngươi nói, chẳng qua chỉ là cải tạo mà thôi! Ngươi không có nguyên liệu thần tộc khác mà có thể tạo ra một cơ thể thần tộc sao?"
"Tạo thần mà không có thân thể thần tộc khác ư? Chuyện này, ta đang nghiên cứu!" Sở Thiên hoàn toàn không nói dối, trên địa cầu còn có thể dùng nhân bản vô tính để tạo ra sinh mệnh, hắn đã nắm vững được cấu tạo cơ thể thần tộc, dĩ nhiên về mặt lý thuyết cũng có thể tạo ra cơ thể của thần tộc, có điều, chỉ là cơ thể mà thôi!
Câu hỏi tiếp theo của Thực Thần không ngoài dự liệu "nhưng ngươi có thể tạo ra linh hồn không?"
Sở Thiên bị hỏi đến nghẹn lời.
Thực Thần chợt cười, "Cơ hội tốt biết bao a, Phất Lạp Địch Nặc, cơ thể và linh hồn của vong linh là một thứ, muốn nghiên cứu linh hồn, muốn nghiên cứu linh hồn, ngươi có thể nghiên cứu vong linh là được rồi. Đợi khi nào ngươi có thể tạo ra vong linh… Mọi người có lẽ có thể gọi ngươi là Chí Cao Sáng Thần Phụ được rồi!"
Nữ thần tại thượng! Sở Thiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhanh chóng tính toán tính khả thi của lời nói Thực Thần! Cuối cùng, hắn thầm nói, đáng để thử!
Hai tên gấu trúc ở một bên đã đờ đẫn ra, trong thế giới lai mà chúng biết, sau này Phất Lạp Địch Nặc tuy đã nắm bắt được pháp tắc thời không của tam giới, nhưng vốn không thể đạt đến mức độ cao như Sáng Thần a!
Thực Thần lúc này lại còn giống thần côn hơn Sở Thiên, lời nói đầy sự dụ dỗ: "Nếu như thật sự ngươi có thể làm đến mức mà ta nói, những thần tộc bị biến thành vong linh ấy, sẽ có thể được ngươi ban tặng lại cho tất cả! Vì vậy…"
Thực Thần quát: "Chỉ có ngươi mới có thể đối phó với Bố Lan Ny, mới có thể cứu tam giới!"
"Đi thôi, đi nghiên cứu tầng ý nghĩa tâm sâu nhất của thuật thượng cổ tế tự - Sáng tạo thần!"
Sở Thiên chợt cười, hỏi lại: "Vậy ngươi thì sao?"
"Ta?" Thực Thần ngây người, cười hăng hắc nói: "Lão nhân gia ta dĩ nhiên là trước khi ngươi nghiên cứu được ý nghĩa của việc sáng thần, tìm một nơi nào đó để trốn rồi!"
Sở Thiên khoác vai Thực Thần như thể huynh đệ của mình, gọi mọi người cùng đi xuống đỉnh Quang Minh, vừa đi hắn vừa cười nói: "Lão gia tử, ngươi yên tâm, Bố Lôi Trạch tuy không có vũ lực mạnh, nhưng bảo vệ ngươi thì không có vấn đề đâu! Đi, vãn bối có chuyện này cần thương lượng với ngài…"
Bình luận facebook