-
Chương 601
"Cũng được, ta muốn Xem thử thực lực của ngươi trước!"
Lạp Lý Bác Đức thu lại quyền khống chế cợ thể.
Một trong thất thần tấn công Phán Quyết Sơn ngày nào, Phượng Hoàng Chủ Thần, Lạp
Lý Bác Đức, đã thức tỉnh!
Một tiếng phượng hoàng kêu trong trẻo vang lên, Sa Khắc, không, là cơ thể của Lạp Lý
Bác Đức chợt khựng lại trong không trung, tiếp theo đó, cột sống lưng của hắn chợt hiện ra
hai ngọn lửa màu đen tím, chớp mắt hóa ra đôi cánh phượng hoàng, hỏa vũ mọc ra, lưu
quang bốn phía, dài đến hơn mười thước.
Trên hòn đảo thứ mười bảy, Bác Đức còn đang oán trách Sở Thiện chợt nín thinh, sững
sờ nhìn phụ thân trong không trung, chợt túm chặt cổ áo của Sở Thiên, quát hỏi: "Phụ hoàng
ta tỉnh rồi! Ta nên làm thế nào?"
Sở Thiên bị hỏi đến ngây người. Sao Bác Ðức lại Sợ phụ thân nàng tỉnh lại?
"Lạp Lý miện hạ đã tỉnh rồi, đây là chuyện tốt, ngươi lo cái gì?" Sắt Lâm Na Ở bên cạnh
thắc mắc hỏi.
"Ngươi không biết a, năm xưa ta trở mặt với phụ hoàng, là vì ông ấy tìm loạn nhà chồng
cho ta!" Bác Đức đứng ngồi không yên, lo lắng nói: "Xong rôi, chắc chắn ông ấy sẽ gây khó
dễ cho A Mạt Kỳ!"
Sở Thiên cười nói: "Sợ gì chứ? Hiện giờ ngươi là Sáng Thế Hỏa Mẫu, cho dù thực lực
của Lạp Lý miện hạ mạnh đến đâu, cũng không nhất định có thể gây khó ngươi! Hơn nữa, A
Mạt Kỳ cũng là Thần Vương rồi, nếu không được, ta nhờ biểu tỷ giúp đỡ... Biểu tỷ,
người sao vậy?"
Mỹ Nhân Ngư ngây người nhìn về bầu trời, trên dung nhan tuyệt mỹ ấy không biết từ lúc
nào, lại xuất hiện hai dòng lệ.
Sở Thiên đẩy nhẹ Mỹ Nhân Ngư. "Biểu tỷ, ngươi....."
"Ta thật ngốc! Ha ha!" Mỹ Nhân Ngư không biết đang khóc hay đang cười, đôi mắt màu
xanh lam nhạt ấy nhìn chăm chăm Sa Khắc, không nhúc nhích.
Bầu trời Bố Lôi Trạch, Khố Khoa Kỳ vừa nhìn thấy Lạp Lý Bác Ðức hiện ra bản thể,
cười lạnh nói. "Lạp Lý, thì ra là cơ thể của ngươi bị Bố Lai Ân Ðặc cướp mất, ha ha, buôn
cười thật! Đây, hiện giờ Mẫu Thần đang ở đây, lập tức bồi tội, có lẽ nghĩa mẫu còn có thể tha
cho ngượi một con đường sống!",
"Nhận tội? Lạp Lý Bác Ðức ta cợ hồ chưa từng làm sai cái gì, làm gì có tội?"
Mẫu Thần Bố Lan Ny cười lạnh nói: "Xem ra ngươi muốn đối đầu với ta rồi? Chỉ dựa
vào Sức mạnh Chủ Thần đỉnh phong của ngươi Sao?"
Lạp Lý Bác Đức chớp động đôi cánh phượng, cười nhàn nhạt, "Chủ Thần? Lẽ nào ngươi
cho rằng một Chủ Thần có thể tranh đấu với Bố Lai Ân Ðặc trong bảy năm sao?" Nói rồi, đôi
cánh khổng lồ của hắn hợp lại với nhau. Khi xòe ra lần nữa, hai ngọn lửa lần lượt ập đến
Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thần. "Nếm thử Tịch Diệt Hỏa của gia tộc Phượng Hoàng ta!"
Chỉ một ngọn lủa, dĩ nhiên không là gì trong mắt của Khố Khoa Kỳ. Hắn ngưng tụ thần
lực tầng thứ chín, muốn một chiêu đánh tan lĩnh vực vủa Bác Đức. Nhưng hắn vừa chạm vào
Tịch Diệt Hỏa. Ngọn lửa màu đen tím ấy đã biến mất. Tiếp theo đó Khố Khoa Kỳ chỉ cảm
thấy nắm quyền của mình như thò vào lòng dung nham, mỗi mảnh hồn tinh bị nhiệt độ cao
thiêu đốt, Xèo Xèo muốn tan chày, dường như đang tan ra.
Quát lớn một tiếng, Khố Khoa Kỳ vội thu tay lại lui về sau. Mẫu Thần Ở bên kia cũng
gặp phải tình trạng tương tự. "Ngươi đã thăng cấp làm Thần Vương rồi?"
Lạp Lý Bác Đức mỉm cười nói: "Vốn dĩ ta không cách nào thăng cấp làm Thần Vương,
có điều ai kêu trong cơ thể của ta có hai linh hồn của Thần Vương chứ? Không thăng cấp thì
sẽ chết, ha ha, nguy cơ như vậy, bức ta không thể không thăng cấp a!" Nói rồi, hắn khép hờ
mắt. Dường như đang nói với người khác, lại như đang nói với mình "Hỏa diễm khi luyện
đến tận cùng, ôn độ của nó có thể khiến tất cả nguyên tố tan chảy thành trạng thái hỗn độn
bản nguyên. Có thể ảnh hưởng đến pháp tắc của tất cả nguyên tố, không phải là cảnh
giới Thần Vưong thì còn có thể là gì chứ???
"Có lẽ, ta nên gọi là Dung Hạch Thần Vương!"
Mẫu Thần cười nhạo nói: "Ngươi chẳng qua là Thần Vương sơ cấp, chi tưong đương với
hai người con gái của ta mà thôi, cũng dám khiêu chiện ta Sao?"
"Một mình ta dĩ nhiên không được rồi! lão huynh đệ, người đã ăn vạn thú Thần Cách, có
phải nên tha cho cơ thể này của ta không?" Lạp Lý Bác Ðức nói với chính mình.
"Cũng được, tránh một con đường ra, ta cũng phải hoạt động một chút rồi!"
Nói rồi, Lạp Lý Bác Đức ngửa mặt lên trời, trong thất khiếu nhanh chóng bay ra mấy
luồng hồn tinh, những hồn tinh này ngưng kết trước mặt Lạp Lý, chậm rãi biến thành bộ
dạng của một Thú Thần.
Phần thân trên con người hùng tráng đuôi cá vàng kim, trong hai hàng đuôi gai vừa mọc
ra, thấp thoáng mấy chiếc tinh lân màu vàng rực rỡ!
"Khố Khoa Kỳ, còn nhớ Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân ta không?"
Trên hòn đào thứ mười bảy, Sở Thiên cuối cùng đã hiểu Mỹ Nhân Ngư đang khóc điều
gì
"Nữ thần tại thượng " Sở Thiên cũng cũng dở khóc dở cười, Sa Khắc a! Ài, tên ngốc tùy
tiện nhặt về ở bờ Tây Hải năm nào, lại là hợp thể của tam đại cường giả.
Vĩnh Hằng Thần Vương Bố Lai Ân Đặc, Phượng Hoàng Thần Vương Lạp Lý Bác Ðức,
còn cả một Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân!
Lúc này, Mỹ Nhân Ngư không để ý đến tất cả, bay thẳng lên trời, "Phụ hoàng!"
Vưu Nhân mỉm cười nhìn Mỹ Nhân Ngư, "Về trước đi, đợi vi phụ đánh lui được họ rồi
nói cái khác!"
Mỹ Nhân Ngư không định lui về, mà rút ra Tam Nhận Phân Thủy Thứ, "Phụ hoàng, nữ
nhi hiện giờ đã có thể giúp người tác chiến rồi, Xin người hãy Xem thử thực lực của con!"
"Ha ha, không cần Xem nữa, ký ức của Sa Khắc vẫn còn ở trong linh hồn của ta, chuyện
của con ta đều biết rồi!" Vưu Nhân khẽ xua tay, "Về trước đi!"
Dứt lời, hắn quét mắt nhìn Lạp Lý Bác Ðức, hỏi: "Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thần, ngươi
định chọn ai?"
"Tùy thôi!" Lạp Lý Bác Ðức nhún vai như không có chuyện gì.
Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thẩn còn chưa đáp lời, vạn thú dũng sĩ đã không nén được, Ước
Hàn Tốn quát lớn: "Lạp Lý Bác Đức, đối thủ của ngươi là chúng ta!"
Nói Xong, hắn ngoái đầu, mệnh lệnh cho vạn thú dũng sĩ vây quanh Lạp Lý Bác Đức,
"Các huynh đệ, báo thù cho Bố Lai Ân Ðặc miện hạ, giết Lạp Lý trước, rồi giết Bố Lan Ny!"
"Ha, ta vẫn chưa chết, Sao lại nói là báo thủ?" Chỉ thấy trong thất khiảl của Lạp Lý Bác
Ðức lại có một linh hôn thoát ra, chính là Bô Lai An Đặc.
Linh hồn của Vĩnh Hằng Thần Vương đã nhạt đi nhiều, nhưng tinh thần lại phấn chấn,
"Ước Hàn Tốn, nêu như ta dễ dàng chết như vậy, còn xứng là Vĩnh Hằng không?"
"Xoęt", hắn giơ vĩnh Hằng Chi Kiếm lên.
Loạn hết rồi. Sở Thiên trong lòng thầm nói, hiện giờ thì Mẫu Thần và Khố Khoa Kỳ là
một bọn, Bố Lai Ân Ðặc và vạn thú dũng Sĩ là một phe, còn Vưu Nhân và Lạp Lý Bác Ðức,
quan hệ của họ rât kỳ lạ, dường như có mâu thuẫn, nhưng chi tạm thời hợp tác! Cũng tính là truyện được lấy tại TruyenFull.vn
một phe
Hiện nay, ba phe này đang muốn tiêu diệt đối phương nhưng lại đều có mối vướng bận.
Tiểu Bạch lo lắng nói: "Phất Lạp Ðịch Nặc, nên làm thế nào a? Trên trời có đến năm
nhân vật cấp Thần Vương a!"
"Không cần vội, ha ha, ta chợt nghĩ đến thứ mà Sáng Thần cha nàng thích nhất!" Sở
Thiên nheo mắt thầm tính, Vưu Nhân và Lạp Lý vừa tỉnh lại, chắc chắn còn gấp gáp lo liệu
chuyện nhà của minh. Khố Khoa Kỳ có được Vạn Thú Tỏa Ấn vội đi phóng thích Mỹ Hải
Yêu, Bố Lai Ân Ðặc trọng thương, Mẫu Thần là nhân vật biết tiến lùi....
Vì vậy, họ đều có lý do đình chiến! Thế cục hiện tại, chính là trạng thái cân bằng kỳ diệu
mà Sáng Thần thích nhất.
Quả nhiên, Bố Lai Ân Ðặc vừa xuất hiện, ba nhóm người đã không ai dám động thủ
trước, hai nhóm nào động thủ trước. Nhóm còn lại chắc chắn sẽ là ngư ông đắc lợi.
Bố Lai Ân Đặc là tên điên, Mẫu Thẩn vẫn nên sớm cút đi thì tốt. Vưu Nhân và Lạp Lý
cũng coi là thân thích, ừm, Sở Thiên nheo mắt lại, biết nên làm thế nào rồi.
Hắn cười ha hả bay lên bầu trời, "Chư vị đánh mệt rồi chứ? Ngồi Xuống nghi ngơi một
chút, thế nào?" Dứt lời, hắn lại đến giữa Vưu Nhân và Mỹ Nhân Ngư, đầu tiên cười với Mỹ
Nhân Ngư, sau đó lại nói với Vưu Nhân: "Ha ha, ký ức của Sa Khăc ngài vẫn..."
"Vẫn còn đây!" Vưu Nhân lạnh lùng nhìn SỞ Thiên.Hắn có chút dở khóc dở cười.
Ðường đường là Thất Hải Thú Thần Vương mà bị người khác xem như kẻ ngốc trêu đùa mấy
năm nay, hơn nữa còn để hắn lấy năm con Lan Nguyệt Thú, điều này dĩ nhiên khiến Vưu
Nhân không vui, nhưng sở Thiên đối với Sa Khắc đã hết lòng hết nghĩa, hơn nữa đối với Mỹ
Nhân Ngư càng không có gi để nói - Ngay cả Thủy Chi Hồn và Thần Cách đều tặng hết.
Ðiều này khiến Vưu Nhân không biết nên làm thế nào với Sở Thiên!
"Giữ lại thì tốt, vậy bá phụ chắc chắn còn nhớ ta rồi. Xin hãy đến Bố Lôi Trạch của ta
làm khách nói chuyện được không?"
Dứt lời, Sở Thiên chắp tay với Lạp Lý Bác Đức, "Lạp Lý bá phụ, con gái của người lúc
này đang Ở trên đảo, không đi gặp nàng ta sao?"
"Nha đầu đó cũng trên đảo của ngươi?" Lúc trước Lạp Lý bị Bố Lai Ân Ðặc phong ấn,
lại không biết được nhiều chuyện. "Vưu Nhân, ngươi thấy thế nào?"
"Chúng ta đã lâu không gặp con gái rồi, cũng nên đi gặp người nhà rồi!" Vưu Nhân nhìn
thấu được ý của Sở Thiên, biêt Sở Thiên đang tìm bậc thang, để ba nhóm người như tên nằm
trên cung mỗi bên nhường một bước, hôm nay tạm thời dừng chiến. Nêu không ai cũng
không có lợi gì.
"Vậy được, ta cũng đi thăm nha đầu thối không chịu nghe lời đó vậy!" Lạp Lý Bác Ðức
dẫn đầu bay về hướng Bố Lôi Trạch.
Sở Thiên giơ tay thị ý, nói với Vưu Nhân: "Bá phụ mời người trước!" Hắn theo sát đằng
sau Vưu Nhân và Mỹ Nhân Ngư, lại không để ý đến Mẫu Thân
Mẫu Thẩn dữ tợn nhìn theo bóng lưng của Sở Thiên, nhưng không ngoài dự liệu của Sở
Thiên bà ta không có bộ mặt dày, hoặc nói là mạo hiểm theo vào Bố Lôi Trạch. Mà quát:
"Bố Lai Ân Đặc, ngươi còn muốn đánh không?"
Kiếm của Vĩnh Hằng Thần Vương vẫn còn giơ cao, "Tại sao không đánh? Vừa rồi các
ngươi để ta có lợi quá nhiều" Lời này hoàn toàn không phải châm chọc khiêu khích, Bố Lai
Ân Đặc hắn chính là càng đánh càng mạnh!
"Miện hạ, ngài không thể đánh tiếp nữa!" Ước Khàn Tốn quỳ Xuống khẩn cầu nói
Bố Lai Ân Ðặc lại không để ý đến hắn, trong linh hồn bị trọng thương ngưng kết thần lực
Vĩnh Hằng
Vĩnh Hằng Thần Vương là kẻ điên vì chiến đấu, nhưng Khố Khoa Kỳ đối diện lại không
phải, trong lòng hắn thầm nhủ, liên thủ với Bố Lan Ny tuy có thể đánh bại được Bố Lai Ân
Ðặc, nhưng phía sau còn có Vưu Nhân, Lạp Lý đang hằm hè, hôm này không thích hợp để
chiến đấu tiếp.
"Bố Lai Ân Ðặc, hôm nay chúng ta đều bị thượng, đánh nữa cũng không thoải mái, chi
bằng đợi ngày khác khi ở trạng thái đinh phong rồi chiến đấu tiếp? Nghĩa mẫu, người thấy
thế nào?"
Mẫu Thần gật đầu, quát: "Chúng ta đi!" Bố Lai Ân Ðặc khẽ nhíu mày, nhưng bị các dũng
sĩ Ước Hàn Tốn khổ sở kéo lại khuyên ngăn.
Thấy hai quân đội trên bầu trời dần dần tản đi, Sở Thiên thở phào một hơi, hôm nay đã
trốn được rồi, nhưng sau này sớm muộn cũng có một trận bão táp mưa sa lớn hơn, phải chuẩn
bị trước mới được.
Mời Vưu Nhân và Lạp Lý vào Quang Minh Thánh Ðiện của Bố Lôi Trạch, Sở Thiên gọi
người nhà đến.
Bác Đức vừa thấy phụ thân, lập tức cong môi lên, câu nói đầu tiên là, "Con đã tự gả mình
đi rồi, không phiền đến cha nữa!"
Quan hệ của cha con họ thật sự không tốt, Lạp Lý thậm chí còn không để ý đển Bác Ðức,
mà nhin chằm chằm vào Vưu Nhân, "Chuyện bên ngoài đã giải quyết rôi, món nợ của chúng
ta, cũng nên tính hết đi!"
Lạp Lý Bác Đức thu lại quyền khống chế cợ thể.
Một trong thất thần tấn công Phán Quyết Sơn ngày nào, Phượng Hoàng Chủ Thần, Lạp
Lý Bác Đức, đã thức tỉnh!
Một tiếng phượng hoàng kêu trong trẻo vang lên, Sa Khắc, không, là cơ thể của Lạp Lý
Bác Đức chợt khựng lại trong không trung, tiếp theo đó, cột sống lưng của hắn chợt hiện ra
hai ngọn lửa màu đen tím, chớp mắt hóa ra đôi cánh phượng hoàng, hỏa vũ mọc ra, lưu
quang bốn phía, dài đến hơn mười thước.
Trên hòn đảo thứ mười bảy, Bác Đức còn đang oán trách Sở Thiện chợt nín thinh, sững
sờ nhìn phụ thân trong không trung, chợt túm chặt cổ áo của Sở Thiên, quát hỏi: "Phụ hoàng
ta tỉnh rồi! Ta nên làm thế nào?"
Sở Thiên bị hỏi đến ngây người. Sao Bác Ðức lại Sợ phụ thân nàng tỉnh lại?
"Lạp Lý miện hạ đã tỉnh rồi, đây là chuyện tốt, ngươi lo cái gì?" Sắt Lâm Na Ở bên cạnh
thắc mắc hỏi.
"Ngươi không biết a, năm xưa ta trở mặt với phụ hoàng, là vì ông ấy tìm loạn nhà chồng
cho ta!" Bác Đức đứng ngồi không yên, lo lắng nói: "Xong rôi, chắc chắn ông ấy sẽ gây khó
dễ cho A Mạt Kỳ!"
Sở Thiên cười nói: "Sợ gì chứ? Hiện giờ ngươi là Sáng Thế Hỏa Mẫu, cho dù thực lực
của Lạp Lý miện hạ mạnh đến đâu, cũng không nhất định có thể gây khó ngươi! Hơn nữa, A
Mạt Kỳ cũng là Thần Vương rồi, nếu không được, ta nhờ biểu tỷ giúp đỡ... Biểu tỷ,
người sao vậy?"
Mỹ Nhân Ngư ngây người nhìn về bầu trời, trên dung nhan tuyệt mỹ ấy không biết từ lúc
nào, lại xuất hiện hai dòng lệ.
Sở Thiên đẩy nhẹ Mỹ Nhân Ngư. "Biểu tỷ, ngươi....."
"Ta thật ngốc! Ha ha!" Mỹ Nhân Ngư không biết đang khóc hay đang cười, đôi mắt màu
xanh lam nhạt ấy nhìn chăm chăm Sa Khắc, không nhúc nhích.
Bầu trời Bố Lôi Trạch, Khố Khoa Kỳ vừa nhìn thấy Lạp Lý Bác Ðức hiện ra bản thể,
cười lạnh nói. "Lạp Lý, thì ra là cơ thể của ngươi bị Bố Lai Ân Ðặc cướp mất, ha ha, buôn
cười thật! Đây, hiện giờ Mẫu Thần đang ở đây, lập tức bồi tội, có lẽ nghĩa mẫu còn có thể tha
cho ngượi một con đường sống!",
"Nhận tội? Lạp Lý Bác Ðức ta cợ hồ chưa từng làm sai cái gì, làm gì có tội?"
Mẫu Thần Bố Lan Ny cười lạnh nói: "Xem ra ngươi muốn đối đầu với ta rồi? Chỉ dựa
vào Sức mạnh Chủ Thần đỉnh phong của ngươi Sao?"
Lạp Lý Bác Đức chớp động đôi cánh phượng, cười nhàn nhạt, "Chủ Thần? Lẽ nào ngươi
cho rằng một Chủ Thần có thể tranh đấu với Bố Lai Ân Ðặc trong bảy năm sao?" Nói rồi, đôi
cánh khổng lồ của hắn hợp lại với nhau. Khi xòe ra lần nữa, hai ngọn lửa lần lượt ập đến
Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thần. "Nếm thử Tịch Diệt Hỏa của gia tộc Phượng Hoàng ta!"
Chỉ một ngọn lủa, dĩ nhiên không là gì trong mắt của Khố Khoa Kỳ. Hắn ngưng tụ thần
lực tầng thứ chín, muốn một chiêu đánh tan lĩnh vực vủa Bác Đức. Nhưng hắn vừa chạm vào
Tịch Diệt Hỏa. Ngọn lửa màu đen tím ấy đã biến mất. Tiếp theo đó Khố Khoa Kỳ chỉ cảm
thấy nắm quyền của mình như thò vào lòng dung nham, mỗi mảnh hồn tinh bị nhiệt độ cao
thiêu đốt, Xèo Xèo muốn tan chày, dường như đang tan ra.
Quát lớn một tiếng, Khố Khoa Kỳ vội thu tay lại lui về sau. Mẫu Thần Ở bên kia cũng
gặp phải tình trạng tương tự. "Ngươi đã thăng cấp làm Thần Vương rồi?"
Lạp Lý Bác Đức mỉm cười nói: "Vốn dĩ ta không cách nào thăng cấp làm Thần Vương,
có điều ai kêu trong cơ thể của ta có hai linh hồn của Thần Vương chứ? Không thăng cấp thì
sẽ chết, ha ha, nguy cơ như vậy, bức ta không thể không thăng cấp a!" Nói rồi, hắn khép hờ
mắt. Dường như đang nói với người khác, lại như đang nói với mình "Hỏa diễm khi luyện
đến tận cùng, ôn độ của nó có thể khiến tất cả nguyên tố tan chảy thành trạng thái hỗn độn
bản nguyên. Có thể ảnh hưởng đến pháp tắc của tất cả nguyên tố, không phải là cảnh
giới Thần Vưong thì còn có thể là gì chứ???
"Có lẽ, ta nên gọi là Dung Hạch Thần Vương!"
Mẫu Thần cười nhạo nói: "Ngươi chẳng qua là Thần Vương sơ cấp, chi tưong đương với
hai người con gái của ta mà thôi, cũng dám khiêu chiện ta Sao?"
"Một mình ta dĩ nhiên không được rồi! lão huynh đệ, người đã ăn vạn thú Thần Cách, có
phải nên tha cho cơ thể này của ta không?" Lạp Lý Bác Ðức nói với chính mình.
"Cũng được, tránh một con đường ra, ta cũng phải hoạt động một chút rồi!"
Nói rồi, Lạp Lý Bác Đức ngửa mặt lên trời, trong thất khiếu nhanh chóng bay ra mấy
luồng hồn tinh, những hồn tinh này ngưng kết trước mặt Lạp Lý, chậm rãi biến thành bộ
dạng của một Thú Thần.
Phần thân trên con người hùng tráng đuôi cá vàng kim, trong hai hàng đuôi gai vừa mọc
ra, thấp thoáng mấy chiếc tinh lân màu vàng rực rỡ!
"Khố Khoa Kỳ, còn nhớ Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân ta không?"
Trên hòn đào thứ mười bảy, Sở Thiên cuối cùng đã hiểu Mỹ Nhân Ngư đang khóc điều
gì
"Nữ thần tại thượng " Sở Thiên cũng cũng dở khóc dở cười, Sa Khắc a! Ài, tên ngốc tùy
tiện nhặt về ở bờ Tây Hải năm nào, lại là hợp thể của tam đại cường giả.
Vĩnh Hằng Thần Vương Bố Lai Ân Đặc, Phượng Hoàng Thần Vương Lạp Lý Bác Ðức,
còn cả một Thất Hải Thú Thần Vương Vưu Nhân!
Lúc này, Mỹ Nhân Ngư không để ý đến tất cả, bay thẳng lên trời, "Phụ hoàng!"
Vưu Nhân mỉm cười nhìn Mỹ Nhân Ngư, "Về trước đi, đợi vi phụ đánh lui được họ rồi
nói cái khác!"
Mỹ Nhân Ngư không định lui về, mà rút ra Tam Nhận Phân Thủy Thứ, "Phụ hoàng, nữ
nhi hiện giờ đã có thể giúp người tác chiến rồi, Xin người hãy Xem thử thực lực của con!"
"Ha ha, không cần Xem nữa, ký ức của Sa Khắc vẫn còn ở trong linh hồn của ta, chuyện
của con ta đều biết rồi!" Vưu Nhân khẽ xua tay, "Về trước đi!"
Dứt lời, hắn quét mắt nhìn Lạp Lý Bác Ðức, hỏi: "Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thần, ngươi
định chọn ai?"
"Tùy thôi!" Lạp Lý Bác Ðức nhún vai như không có chuyện gì.
Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thẩn còn chưa đáp lời, vạn thú dũng sĩ đã không nén được, Ước
Hàn Tốn quát lớn: "Lạp Lý Bác Đức, đối thủ của ngươi là chúng ta!"
Nói Xong, hắn ngoái đầu, mệnh lệnh cho vạn thú dũng sĩ vây quanh Lạp Lý Bác Đức,
"Các huynh đệ, báo thù cho Bố Lai Ân Ðặc miện hạ, giết Lạp Lý trước, rồi giết Bố Lan Ny!"
"Ha, ta vẫn chưa chết, Sao lại nói là báo thủ?" Chỉ thấy trong thất khiảl của Lạp Lý Bác
Ðức lại có một linh hôn thoát ra, chính là Bô Lai An Đặc.
Linh hồn của Vĩnh Hằng Thần Vương đã nhạt đi nhiều, nhưng tinh thần lại phấn chấn,
"Ước Hàn Tốn, nêu như ta dễ dàng chết như vậy, còn xứng là Vĩnh Hằng không?"
"Xoęt", hắn giơ vĩnh Hằng Chi Kiếm lên.
Loạn hết rồi. Sở Thiên trong lòng thầm nói, hiện giờ thì Mẫu Thần và Khố Khoa Kỳ là
một bọn, Bố Lai Ân Ðặc và vạn thú dũng Sĩ là một phe, còn Vưu Nhân và Lạp Lý Bác Ðức,
quan hệ của họ rât kỳ lạ, dường như có mâu thuẫn, nhưng chi tạm thời hợp tác! Cũng tính là truyện được lấy tại TruyenFull.vn
một phe
Hiện nay, ba phe này đang muốn tiêu diệt đối phương nhưng lại đều có mối vướng bận.
Tiểu Bạch lo lắng nói: "Phất Lạp Ðịch Nặc, nên làm thế nào a? Trên trời có đến năm
nhân vật cấp Thần Vương a!"
"Không cần vội, ha ha, ta chợt nghĩ đến thứ mà Sáng Thần cha nàng thích nhất!" Sở
Thiên nheo mắt thầm tính, Vưu Nhân và Lạp Lý vừa tỉnh lại, chắc chắn còn gấp gáp lo liệu
chuyện nhà của minh. Khố Khoa Kỳ có được Vạn Thú Tỏa Ấn vội đi phóng thích Mỹ Hải
Yêu, Bố Lai Ân Ðặc trọng thương, Mẫu Thần là nhân vật biết tiến lùi....
Vì vậy, họ đều có lý do đình chiến! Thế cục hiện tại, chính là trạng thái cân bằng kỳ diệu
mà Sáng Thần thích nhất.
Quả nhiên, Bố Lai Ân Ðặc vừa xuất hiện, ba nhóm người đã không ai dám động thủ
trước, hai nhóm nào động thủ trước. Nhóm còn lại chắc chắn sẽ là ngư ông đắc lợi.
Bố Lai Ân Đặc là tên điên, Mẫu Thẩn vẫn nên sớm cút đi thì tốt. Vưu Nhân và Lạp Lý
cũng coi là thân thích, ừm, Sở Thiên nheo mắt lại, biết nên làm thế nào rồi.
Hắn cười ha hả bay lên bầu trời, "Chư vị đánh mệt rồi chứ? Ngồi Xuống nghi ngơi một
chút, thế nào?" Dứt lời, hắn lại đến giữa Vưu Nhân và Mỹ Nhân Ngư, đầu tiên cười với Mỹ
Nhân Ngư, sau đó lại nói với Vưu Nhân: "Ha ha, ký ức của Sa Khăc ngài vẫn..."
"Vẫn còn đây!" Vưu Nhân lạnh lùng nhìn SỞ Thiên.Hắn có chút dở khóc dở cười.
Ðường đường là Thất Hải Thú Thần Vương mà bị người khác xem như kẻ ngốc trêu đùa mấy
năm nay, hơn nữa còn để hắn lấy năm con Lan Nguyệt Thú, điều này dĩ nhiên khiến Vưu
Nhân không vui, nhưng sở Thiên đối với Sa Khắc đã hết lòng hết nghĩa, hơn nữa đối với Mỹ
Nhân Ngư càng không có gi để nói - Ngay cả Thủy Chi Hồn và Thần Cách đều tặng hết.
Ðiều này khiến Vưu Nhân không biết nên làm thế nào với Sở Thiên!
"Giữ lại thì tốt, vậy bá phụ chắc chắn còn nhớ ta rồi. Xin hãy đến Bố Lôi Trạch của ta
làm khách nói chuyện được không?"
Dứt lời, Sở Thiên chắp tay với Lạp Lý Bác Đức, "Lạp Lý bá phụ, con gái của người lúc
này đang Ở trên đảo, không đi gặp nàng ta sao?"
"Nha đầu đó cũng trên đảo của ngươi?" Lúc trước Lạp Lý bị Bố Lai Ân Ðặc phong ấn,
lại không biết được nhiều chuyện. "Vưu Nhân, ngươi thấy thế nào?"
"Chúng ta đã lâu không gặp con gái rồi, cũng nên đi gặp người nhà rồi!" Vưu Nhân nhìn
thấu được ý của Sở Thiên, biêt Sở Thiên đang tìm bậc thang, để ba nhóm người như tên nằm
trên cung mỗi bên nhường một bước, hôm nay tạm thời dừng chiến. Nêu không ai cũng
không có lợi gì.
"Vậy được, ta cũng đi thăm nha đầu thối không chịu nghe lời đó vậy!" Lạp Lý Bác Ðức
dẫn đầu bay về hướng Bố Lôi Trạch.
Sở Thiên giơ tay thị ý, nói với Vưu Nhân: "Bá phụ mời người trước!" Hắn theo sát đằng
sau Vưu Nhân và Mỹ Nhân Ngư, lại không để ý đến Mẫu Thân
Mẫu Thẩn dữ tợn nhìn theo bóng lưng của Sở Thiên, nhưng không ngoài dự liệu của Sở
Thiên bà ta không có bộ mặt dày, hoặc nói là mạo hiểm theo vào Bố Lôi Trạch. Mà quát:
"Bố Lai Ân Đặc, ngươi còn muốn đánh không?"
Kiếm của Vĩnh Hằng Thần Vương vẫn còn giơ cao, "Tại sao không đánh? Vừa rồi các
ngươi để ta có lợi quá nhiều" Lời này hoàn toàn không phải châm chọc khiêu khích, Bố Lai
Ân Đặc hắn chính là càng đánh càng mạnh!
"Miện hạ, ngài không thể đánh tiếp nữa!" Ước Khàn Tốn quỳ Xuống khẩn cầu nói
Bố Lai Ân Ðặc lại không để ý đến hắn, trong linh hồn bị trọng thương ngưng kết thần lực
Vĩnh Hằng
Vĩnh Hằng Thần Vương là kẻ điên vì chiến đấu, nhưng Khố Khoa Kỳ đối diện lại không
phải, trong lòng hắn thầm nhủ, liên thủ với Bố Lan Ny tuy có thể đánh bại được Bố Lai Ân
Ðặc, nhưng phía sau còn có Vưu Nhân, Lạp Lý đang hằm hè, hôm này không thích hợp để
chiến đấu tiếp.
"Bố Lai Ân Ðặc, hôm nay chúng ta đều bị thượng, đánh nữa cũng không thoải mái, chi
bằng đợi ngày khác khi ở trạng thái đinh phong rồi chiến đấu tiếp? Nghĩa mẫu, người thấy
thế nào?"
Mẫu Thần gật đầu, quát: "Chúng ta đi!" Bố Lai Ân Ðặc khẽ nhíu mày, nhưng bị các dũng
sĩ Ước Hàn Tốn khổ sở kéo lại khuyên ngăn.
Thấy hai quân đội trên bầu trời dần dần tản đi, Sở Thiên thở phào một hơi, hôm nay đã
trốn được rồi, nhưng sau này sớm muộn cũng có một trận bão táp mưa sa lớn hơn, phải chuẩn
bị trước mới được.
Mời Vưu Nhân và Lạp Lý vào Quang Minh Thánh Ðiện của Bố Lôi Trạch, Sở Thiên gọi
người nhà đến.
Bác Đức vừa thấy phụ thân, lập tức cong môi lên, câu nói đầu tiên là, "Con đã tự gả mình
đi rồi, không phiền đến cha nữa!"
Quan hệ của cha con họ thật sự không tốt, Lạp Lý thậm chí còn không để ý đển Bác Ðức,
mà nhin chằm chằm vào Vưu Nhân, "Chuyện bên ngoài đã giải quyết rôi, món nợ của chúng
ta, cũng nên tính hết đi!"
Bình luận facebook