Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Cô đưa tay sờ vào viên đá màu trắng trị giá hai mươi ngàn kia, hoàn toàn không có cảm giác gì. Cô lại tiếp tục sờ vào tảng đá giá năm trăm ngàn kia, cũng không cảm nhận được gì.
“
Dương Tử Mi bèn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào mấy tảng đá kia nhưng cô vẫn không phát hiện luồng sáng vật khí nào của ngọc cả. Cô đoán là chúng được bao bọc bởi một lớp đá thô ráp bên ngoài nên ngay cả thiên nhãn của cô cũng không thể phát hiện được.
- Ông chủ Mộ Dung, chỉ nhiêu đây thôi sao?
Một người đàn ông trung niên, dáng người hơi mập hỏi Mộ Dung Vân Thanh.
- Bên kia cũng có một ít, nhưng chúng chỉ là hàng giảm giá, chắc các anh không hứng thú.
Mộ Dung Vân Thanh cười nói.
- Vậy tôi qua đó xem thử. Gần đây nguồn vốn thiếu hụt nên tôi cũng muốn mua ngọc thô giảm giá, xem có may mắn chút nào không.
Người đàn ông mập lùn nọ nói.
- Ông chủ Hoàng cứ tự nhiên.
Mộ Dung Vân Thanh vui vẻ nói.
Hoàng Hùng Viễn vội chắp tay cám ơn và nhanh chân đi đến căn phòng chứa ngọc thô giảm giá dưới ánh mắt xem thường của những người khác.
Dương Tử Mi cảm thấy hiếu kỳ nên cô cũng theo chân Hoàng Hùng Viễn đến đó xem.
Căn phòng nọ có rất nhiều những viên đá nhỏ, bề mặt của chúng cũng cực kỳ xấu xí, thô ráp.
Người đàn ông trung niên tên Hoàng Hùng Viễn kia thấy cô đi theo nên quay sang nói:
- Cô bé, cô bé cũng muốn đến đây để thử vận may sao?
- Hì hì, cũng chỉ muốn xem thử thôi ạ.
Vừa nói Dương Tử Mi vừa quan sát nét mặt của Hoàng Hùng Viễn. Cô phát hiện ấn đường của ông phát sáng, mặt hồng hào. Điều này cho thấy gần đây ông đang rất may mắn. Thế là, cô bèn dùng thiên nhãn để tiếp tục quan sát ông.
Quả nhiên, cô thấy được cảnh ông tìm thấy được một viên ngọc phỉ thúy to bằng đầu em bé và được Mộ Dung Vân Thanh mua lại với giá hai triệu. Còn tảng đá chứa viên ngọc phỉ thúy kia ông chỉ mua với giá năm trăm đồng mà thôi.
Dương Tử Mi cũng thấy được viên đá chứa viên ngọc phỉ thúy kia là viên đá nào. Đó chính là viên đá đang ở ngay cạnh cô đây.
Cô bèn dùng thiên nhãn để nhìn và thấy có luồng sáng màu đỏ nhạt ẩn hiện phía trên viên đá đó.
Cô tiếp tục dùng tay sờ sờ vào nó. Tay cô bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí mát lạnh mà chỉ có các loại ngọc mới có lùa vào lòng bàn tay mình.
Trong viên đá này có ngọc phỉ thúy trị giá hai triệu đồng!
Cô đang rất băn khoăn!
Hai triệu không phải là một số tiền nhỏ. Nhưng viên đá này là do cô dùng thiên nhãn tìm thấy được từ chỗ Hoàng Hùng Viễn nên cô không biết mình có nên đoạt lấy nó và cắt đứt đường tài vận của ông ấy hay không?
Cô lại phát hiện đường tài vận trên mặt Hoàng Hùng Viễn kia lúc sáng lúc tối, thay đổi không ngừng. Cô đoán, chắc là do bị ảnh hưởng bởi ý nghĩ của mình nên mới thế.
Sư phụ từng nói rằng, quân tử phải hành động và cư xử như quân tử. Là người học Huyền Học, tuyệt đối không nên dùng bản lĩnh của mình để cắt đứt vận may của người khác. Nếu không, nhất định sẽ bị báo ứng.
Viên ngọc thô này vốn là của Hoàng Hùng Viễn. Nếu giờ cô ngăn không cho ông tìm được nó thì không khác gì cướp mất vận may vốn thuộc về ông.
Nghĩ ngợi một hồi, cô liền quay sang nói với Hoàng Hùng Viễn:
- Ông Hoàng này, ông xem thử viên đá này xem. Có lẽ nó sẽ mang lại vận may cho ông.
Hoàng Hùng Viễn nghi hoặc nhìn cô. Ông không hiểu tại sao cô bé xa lạ như cô lại nói với ông như thế. Nhưng vì không tiện từ chối ý tốt của cô nên ông cũng dùng kính lúp và đèn pin mang theo bên mình để quan sát viên đá chỉ to bằng quả bóng rổ mà cô chỉ.
Dương Tử Mi lúc này cũng quay sang tìm kiếm các viên đá khác.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng phát hiện một luồng sáng màu lục khá đậm phát ra từ một viên đá chỉ to bằng nắm tay đang nằm trong góc phòng.
Cô nhặt viên đá đó lên.
Một luồng khí mát lạnh luồng vào lòng bàn tay cô, cảm giác rất thoải mái, dễ chịu.
Nhất định là nó!
Dương Tử Mi vui mừng nhặt viên đá đó lên. Khi quay đầu lại nhìn thì cô cũng phát hiện Hoàng Hùng Viễn cũng đang ôm viên đá lúc nãy cô chỉ đi ra khỏi phòng.
Cô lại nhìn một lượt đống đá trong phòng. Sau khi chắc chắn rằng không có viên đá nào phát sáng nữa thì cô cũng mang theo viên đá của mình rời khỏi căn phòng nọ.
“
Dương Tử Mi bèn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào mấy tảng đá kia nhưng cô vẫn không phát hiện luồng sáng vật khí nào của ngọc cả. Cô đoán là chúng được bao bọc bởi một lớp đá thô ráp bên ngoài nên ngay cả thiên nhãn của cô cũng không thể phát hiện được.
- Ông chủ Mộ Dung, chỉ nhiêu đây thôi sao?
Một người đàn ông trung niên, dáng người hơi mập hỏi Mộ Dung Vân Thanh.
- Bên kia cũng có một ít, nhưng chúng chỉ là hàng giảm giá, chắc các anh không hứng thú.
Mộ Dung Vân Thanh cười nói.
- Vậy tôi qua đó xem thử. Gần đây nguồn vốn thiếu hụt nên tôi cũng muốn mua ngọc thô giảm giá, xem có may mắn chút nào không.
Người đàn ông mập lùn nọ nói.
- Ông chủ Hoàng cứ tự nhiên.
Mộ Dung Vân Thanh vui vẻ nói.
Hoàng Hùng Viễn vội chắp tay cám ơn và nhanh chân đi đến căn phòng chứa ngọc thô giảm giá dưới ánh mắt xem thường của những người khác.
Dương Tử Mi cảm thấy hiếu kỳ nên cô cũng theo chân Hoàng Hùng Viễn đến đó xem.
Căn phòng nọ có rất nhiều những viên đá nhỏ, bề mặt của chúng cũng cực kỳ xấu xí, thô ráp.
Người đàn ông trung niên tên Hoàng Hùng Viễn kia thấy cô đi theo nên quay sang nói:
- Cô bé, cô bé cũng muốn đến đây để thử vận may sao?
- Hì hì, cũng chỉ muốn xem thử thôi ạ.
Vừa nói Dương Tử Mi vừa quan sát nét mặt của Hoàng Hùng Viễn. Cô phát hiện ấn đường của ông phát sáng, mặt hồng hào. Điều này cho thấy gần đây ông đang rất may mắn. Thế là, cô bèn dùng thiên nhãn để tiếp tục quan sát ông.
Quả nhiên, cô thấy được cảnh ông tìm thấy được một viên ngọc phỉ thúy to bằng đầu em bé và được Mộ Dung Vân Thanh mua lại với giá hai triệu. Còn tảng đá chứa viên ngọc phỉ thúy kia ông chỉ mua với giá năm trăm đồng mà thôi.
Dương Tử Mi cũng thấy được viên đá chứa viên ngọc phỉ thúy kia là viên đá nào. Đó chính là viên đá đang ở ngay cạnh cô đây.
Cô bèn dùng thiên nhãn để nhìn và thấy có luồng sáng màu đỏ nhạt ẩn hiện phía trên viên đá đó.
Cô tiếp tục dùng tay sờ sờ vào nó. Tay cô bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí mát lạnh mà chỉ có các loại ngọc mới có lùa vào lòng bàn tay mình.
Trong viên đá này có ngọc phỉ thúy trị giá hai triệu đồng!
Cô đang rất băn khoăn!
Hai triệu không phải là một số tiền nhỏ. Nhưng viên đá này là do cô dùng thiên nhãn tìm thấy được từ chỗ Hoàng Hùng Viễn nên cô không biết mình có nên đoạt lấy nó và cắt đứt đường tài vận của ông ấy hay không?
Cô lại phát hiện đường tài vận trên mặt Hoàng Hùng Viễn kia lúc sáng lúc tối, thay đổi không ngừng. Cô đoán, chắc là do bị ảnh hưởng bởi ý nghĩ của mình nên mới thế.
Sư phụ từng nói rằng, quân tử phải hành động và cư xử như quân tử. Là người học Huyền Học, tuyệt đối không nên dùng bản lĩnh của mình để cắt đứt vận may của người khác. Nếu không, nhất định sẽ bị báo ứng.
Viên ngọc thô này vốn là của Hoàng Hùng Viễn. Nếu giờ cô ngăn không cho ông tìm được nó thì không khác gì cướp mất vận may vốn thuộc về ông.
Nghĩ ngợi một hồi, cô liền quay sang nói với Hoàng Hùng Viễn:
- Ông Hoàng này, ông xem thử viên đá này xem. Có lẽ nó sẽ mang lại vận may cho ông.
Hoàng Hùng Viễn nghi hoặc nhìn cô. Ông không hiểu tại sao cô bé xa lạ như cô lại nói với ông như thế. Nhưng vì không tiện từ chối ý tốt của cô nên ông cũng dùng kính lúp và đèn pin mang theo bên mình để quan sát viên đá chỉ to bằng quả bóng rổ mà cô chỉ.
Dương Tử Mi lúc này cũng quay sang tìm kiếm các viên đá khác.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng phát hiện một luồng sáng màu lục khá đậm phát ra từ một viên đá chỉ to bằng nắm tay đang nằm trong góc phòng.
Cô nhặt viên đá đó lên.
Một luồng khí mát lạnh luồng vào lòng bàn tay cô, cảm giác rất thoải mái, dễ chịu.
Nhất định là nó!
Dương Tử Mi vui mừng nhặt viên đá đó lên. Khi quay đầu lại nhìn thì cô cũng phát hiện Hoàng Hùng Viễn cũng đang ôm viên đá lúc nãy cô chỉ đi ra khỏi phòng.
Cô lại nhìn một lượt đống đá trong phòng. Sau khi chắc chắn rằng không có viên đá nào phát sáng nữa thì cô cũng mang theo viên đá của mình rời khỏi căn phòng nọ.
Bình luận facebook