Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Tuy nhiên, Dương Tử Mi cũng phát hiện những miếng ngọc, viên đá quý kia đa phần đều có mùi đất do được chôn trong đất lâu ngày. Điều này chứng tỏ chúng được khai quật từ dưới đất lên.
Cô chia chúng ra làm hai, những thứ có âm sát khí để sang một bên, những thứ mang khí may mắn, tốt lành để sang một bên. Sau đó, cô tỉ mỉ dặn dò Mộ Dung Vân Thanh đừng tiếp xúc nhiều với những thứ có mang âm sát khí, còn những thứ có luồng khí tốt thì có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Chỉ tiếc là mấy thứ trước mặt Dương Tử Mi hiện tại, luồng khí may mắn rất yếu ớt và hoàn toàn không phù hợp làm vật trừ tà cho Mộ Dung Vân Thanh.
Nếu như có thể để cô nuôi dưỡng chúng trong vùng đất tốt vài năm, sau đó dùng nguyên khí tiếp tục nuôi dưỡng chúng thì còn may ra. Tuy nhiên, Mộ Dung Vân Thanh lại không thể chờ lâu như vậy được.
- Mấy thứ này đều tốt cả, nhưng không hợp với anh. Còn nữa...
Dương Tử Mi cầm mọt miếng ngọc có vẻ như rất có giá trị lên nói:
- Tôi có thể chắc chắn rằng, miếng ngọc này không phải là ngọc cổ quý giá gì, mà chỉ là hàng nhái.
- Không phải chứ? Đây là miếng ngọc đã được các chuyên gia giám định cấp quốc gia tiến hành giám định, là ngọc thời Xuân Thu đấy.
Mộ Dung Vân Thanh nói.
- Ai cũng có thể có sai sót. Trên đời này không ai dám nói là những thứ mình giám định đều chính xác một trăm phần trăm cả.
Dương Tử Mi khẽ cười nói.
- Ô? Vậy sao cô không nghĩ là mình sai nhỉ?
- Tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm với anh.
Dương Tử Mi tự tin nói.
Cô đương nhiên là dám khẳng định chắc chắn như vậy rồi. Tuy trình độ giám định của cô cũng chỉ mới ở mức nhập môn sơ cấp, nhưng cô lại có thiên nhãn có thể nhìn thấy vật khí của đồ cổ. Khả năng đó không ai sánh được với cô.
Nghe cô nói thế, Mộ Dung Vân Thanh cũng không nói gì thêm. Anh cất những thứ kia vào tủ lại và tiếp tục dẫn cô đến khu trưng bày trong tiệm.
Dương Tử Mi phát hiện những thứ được trưng bày trong tiệm của Mộ Dung Vân Thanh có một nửa là đồ giả. Cô không biết là do anh cố ý trộn hàng thật, hàng giả vào nhau hay là do giám định không ra.
Tuy nhiên, việc chơi đồ cổ và đá quý thật sự là một việc rất mạo hiểm, hoàn toàn dựa vào nhãn lực và khả năng tài chính của người chơi. Một khi mua nhầm đồ giả thì người chơi đồ cổ cũng chỉ biết trách do mắt mình yếu kém nên mới mua nhầm chứ cũng không biết làm gì hơn.
Dương Tử Mi tìm mãi tìm mãi, bỗng cô nhìn thấy một vật phát ra luồng sáng may mắn khá mạnh nằm ở một góc nọ.
Đó chính là một tấm thẻ đơn giản có chất liệu bằng gỗ. Màu gỗ đen tuyền chứng tỏ nó là vật có niên đại rất lâu rồi.
Tấm thẻ gỗ đó phát ra một luồng khí màu trắng dày đặc.
Hai mắt cô sáng lên. Cô đưa tay cầm tấm thẻ gỗ đó lên xem và phát hiện đó là gỗ đào. Cô quay sang hỏi Mộ Dung Vân Thanh:
- Thứ này lai lịch ra sao?
Mộ Dung Vân Thanh lắc đầu nói:
- Không thể đoán được lai lịch cụ thể của nó. Tôi chỉ thấy nó đặc biệt và nghĩ là sẽ có người thích nên mới để ở đây.
Dương Tử Mi nhìn giá và thấy chỉ ba ngàn thôi. Cô thấy tiếc vì không ai nhìn ra được giá trị thực của nó.
- Cô thích sao? Vậy tặng cô đấy.
Thấy cô có vẻ thích nên Mộ Dung Vân Thanh cũng không ngần ngại tặng cho cô.
Dương Tử Mi khẽ nhếch mắt nói:
- Không cần anh tặng đâu, tôi mua. Ba ngàn tôi có thể mua được. Chút nữa anh trừ vào phí trừ tà của tôi là được rồi.
Mộ Dung Vân Thanh chỉ biết nhún vai đồng ý.
Đoạn, Dương Tử Mi bèn lấy tấm thẻ bằng gỗ đào cổ kia cất vào túi. Nếu như nói về lai lịch của nó, cô nghi ngờ có thể là vật của thời Hạ hay Thương gì đó. Theo lý mà nói thì những thứ làm bằng gỗ rất dễ bị hỏng và không thể giữ được nguyên vẹn qua bao nhiêu năm thăng trầm của thời gian như thế. Nhưng tấm thẻ gỗ kia thì lại vẫn vẹn nguyên, hơn nữa luồng khí tốt còn rất nhiều nữa.
Sở dĩ cô không đưa tấm thẻ đó cho Mộ Dung Vân Thanh là vì cô lo rằng một người không có nguyên khí hộ thể như Mộ Dung Vân Thanh kia sẽ không thể chịu nổi luồng khí tốt quá mạnh được. Một khi anh ta không chịu nổi thì luồng khí tốt đó sẽ hóa thành sát khí tấn công anh ta.
Cũng giống như thân thể của con người vậy, khi quá yếu sẽ không thể tiếp nhận được quá nhiều dinh dưỡng cùng lúc được.
Dương Tử Mi muốn giữ tấm thẻ đó lại cho mình, vì nó là một pháp khí rất tốt. Nó có thể giúp cô trao đổi nguyên khí với đất trời.
Sau khi cất tấm thẻ vào túi, Dương Tử Mi tiếp tục theo Mộ Dung Vân Thanh chọn vật may mắn phù hợp với anh ta.
May là cuối cùng cô cũng tìm thấy một miếng ngọc hồ lô bằng chất ngọc phù dung nằm khuất trong một góc nhỏ. Miếng ngọc đó tuy không tinh xảo nhưng luồng khí may mắn của nó lại vừa đủ cho Mộ Dung Vân Thanh dùng làm vật trừ tà. Nó như là một vật khai quang được nuôi dưỡng khá lâu trong chùa vậy.
- Cái này đi.
Chọn xong, Dương Tử Mi bảo Mộ Dung Vân Thanh mang một sợi dây màu đen đến và xỏ miếng ngọc đó vào. Sau đó, cô vừa niệm chú vừa thắt sợi dây đó lại thành một nút thắt trừ tà. Xong xuôi mới đưa cho Mộ Dung Vân Thanh đeo vào cổ.
Tuy ngọc hồ lô kia không đẹp nhưng vì tâm trạng hiện tại của Mộ Dung Vân Thanh hoàn toàn khác với trước đó nên anh cũng cảm thấy nó đặc biệt.
Hơn nữa, miếng ngọc đó là do chính tay Dương Tử Mi chọn, nút thắt kia cũng do chính tay cô thắt nên ý nghĩa rất đặc biệt. Thế nên đây cũng chính là nguyên nhân mà Mộ Dung Vân Thanh vui vẻ tiếp nhận.
Sau khi đeo ngọc hồ lô vào, không biết là do tác dụng tâm lý hay gì mà Mộ Dung Vân Thanh lập tức cảm thấy như mình được bảo vệ, cảm giác đó rất thoải mái và rất giống với cảm giác khi anh còn đeo ngọc Quan Âm trên người vậy.
Cô chia chúng ra làm hai, những thứ có âm sát khí để sang một bên, những thứ mang khí may mắn, tốt lành để sang một bên. Sau đó, cô tỉ mỉ dặn dò Mộ Dung Vân Thanh đừng tiếp xúc nhiều với những thứ có mang âm sát khí, còn những thứ có luồng khí tốt thì có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Chỉ tiếc là mấy thứ trước mặt Dương Tử Mi hiện tại, luồng khí may mắn rất yếu ớt và hoàn toàn không phù hợp làm vật trừ tà cho Mộ Dung Vân Thanh.
Nếu như có thể để cô nuôi dưỡng chúng trong vùng đất tốt vài năm, sau đó dùng nguyên khí tiếp tục nuôi dưỡng chúng thì còn may ra. Tuy nhiên, Mộ Dung Vân Thanh lại không thể chờ lâu như vậy được.
- Mấy thứ này đều tốt cả, nhưng không hợp với anh. Còn nữa...
Dương Tử Mi cầm mọt miếng ngọc có vẻ như rất có giá trị lên nói:
- Tôi có thể chắc chắn rằng, miếng ngọc này không phải là ngọc cổ quý giá gì, mà chỉ là hàng nhái.
- Không phải chứ? Đây là miếng ngọc đã được các chuyên gia giám định cấp quốc gia tiến hành giám định, là ngọc thời Xuân Thu đấy.
Mộ Dung Vân Thanh nói.
- Ai cũng có thể có sai sót. Trên đời này không ai dám nói là những thứ mình giám định đều chính xác một trăm phần trăm cả.
Dương Tử Mi khẽ cười nói.
- Ô? Vậy sao cô không nghĩ là mình sai nhỉ?
- Tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm với anh.
Dương Tử Mi tự tin nói.
Cô đương nhiên là dám khẳng định chắc chắn như vậy rồi. Tuy trình độ giám định của cô cũng chỉ mới ở mức nhập môn sơ cấp, nhưng cô lại có thiên nhãn có thể nhìn thấy vật khí của đồ cổ. Khả năng đó không ai sánh được với cô.
Nghe cô nói thế, Mộ Dung Vân Thanh cũng không nói gì thêm. Anh cất những thứ kia vào tủ lại và tiếp tục dẫn cô đến khu trưng bày trong tiệm.
Dương Tử Mi phát hiện những thứ được trưng bày trong tiệm của Mộ Dung Vân Thanh có một nửa là đồ giả. Cô không biết là do anh cố ý trộn hàng thật, hàng giả vào nhau hay là do giám định không ra.
Tuy nhiên, việc chơi đồ cổ và đá quý thật sự là một việc rất mạo hiểm, hoàn toàn dựa vào nhãn lực và khả năng tài chính của người chơi. Một khi mua nhầm đồ giả thì người chơi đồ cổ cũng chỉ biết trách do mắt mình yếu kém nên mới mua nhầm chứ cũng không biết làm gì hơn.
Dương Tử Mi tìm mãi tìm mãi, bỗng cô nhìn thấy một vật phát ra luồng sáng may mắn khá mạnh nằm ở một góc nọ.
Đó chính là một tấm thẻ đơn giản có chất liệu bằng gỗ. Màu gỗ đen tuyền chứng tỏ nó là vật có niên đại rất lâu rồi.
Tấm thẻ gỗ đó phát ra một luồng khí màu trắng dày đặc.
Hai mắt cô sáng lên. Cô đưa tay cầm tấm thẻ gỗ đó lên xem và phát hiện đó là gỗ đào. Cô quay sang hỏi Mộ Dung Vân Thanh:
- Thứ này lai lịch ra sao?
Mộ Dung Vân Thanh lắc đầu nói:
- Không thể đoán được lai lịch cụ thể của nó. Tôi chỉ thấy nó đặc biệt và nghĩ là sẽ có người thích nên mới để ở đây.
Dương Tử Mi nhìn giá và thấy chỉ ba ngàn thôi. Cô thấy tiếc vì không ai nhìn ra được giá trị thực của nó.
- Cô thích sao? Vậy tặng cô đấy.
Thấy cô có vẻ thích nên Mộ Dung Vân Thanh cũng không ngần ngại tặng cho cô.
Dương Tử Mi khẽ nhếch mắt nói:
- Không cần anh tặng đâu, tôi mua. Ba ngàn tôi có thể mua được. Chút nữa anh trừ vào phí trừ tà của tôi là được rồi.
Mộ Dung Vân Thanh chỉ biết nhún vai đồng ý.
Đoạn, Dương Tử Mi bèn lấy tấm thẻ bằng gỗ đào cổ kia cất vào túi. Nếu như nói về lai lịch của nó, cô nghi ngờ có thể là vật của thời Hạ hay Thương gì đó. Theo lý mà nói thì những thứ làm bằng gỗ rất dễ bị hỏng và không thể giữ được nguyên vẹn qua bao nhiêu năm thăng trầm của thời gian như thế. Nhưng tấm thẻ gỗ kia thì lại vẫn vẹn nguyên, hơn nữa luồng khí tốt còn rất nhiều nữa.
Sở dĩ cô không đưa tấm thẻ đó cho Mộ Dung Vân Thanh là vì cô lo rằng một người không có nguyên khí hộ thể như Mộ Dung Vân Thanh kia sẽ không thể chịu nổi luồng khí tốt quá mạnh được. Một khi anh ta không chịu nổi thì luồng khí tốt đó sẽ hóa thành sát khí tấn công anh ta.
Cũng giống như thân thể của con người vậy, khi quá yếu sẽ không thể tiếp nhận được quá nhiều dinh dưỡng cùng lúc được.
Dương Tử Mi muốn giữ tấm thẻ đó lại cho mình, vì nó là một pháp khí rất tốt. Nó có thể giúp cô trao đổi nguyên khí với đất trời.
Sau khi cất tấm thẻ vào túi, Dương Tử Mi tiếp tục theo Mộ Dung Vân Thanh chọn vật may mắn phù hợp với anh ta.
May là cuối cùng cô cũng tìm thấy một miếng ngọc hồ lô bằng chất ngọc phù dung nằm khuất trong một góc nhỏ. Miếng ngọc đó tuy không tinh xảo nhưng luồng khí may mắn của nó lại vừa đủ cho Mộ Dung Vân Thanh dùng làm vật trừ tà. Nó như là một vật khai quang được nuôi dưỡng khá lâu trong chùa vậy.
- Cái này đi.
Chọn xong, Dương Tử Mi bảo Mộ Dung Vân Thanh mang một sợi dây màu đen đến và xỏ miếng ngọc đó vào. Sau đó, cô vừa niệm chú vừa thắt sợi dây đó lại thành một nút thắt trừ tà. Xong xuôi mới đưa cho Mộ Dung Vân Thanh đeo vào cổ.
Tuy ngọc hồ lô kia không đẹp nhưng vì tâm trạng hiện tại của Mộ Dung Vân Thanh hoàn toàn khác với trước đó nên anh cũng cảm thấy nó đặc biệt.
Hơn nữa, miếng ngọc đó là do chính tay Dương Tử Mi chọn, nút thắt kia cũng do chính tay cô thắt nên ý nghĩa rất đặc biệt. Thế nên đây cũng chính là nguyên nhân mà Mộ Dung Vân Thanh vui vẻ tiếp nhận.
Sau khi đeo ngọc hồ lô vào, không biết là do tác dụng tâm lý hay gì mà Mộ Dung Vân Thanh lập tức cảm thấy như mình được bảo vệ, cảm giác đó rất thoải mái và rất giống với cảm giác khi anh còn đeo ngọc Quan Âm trên người vậy.
Bình luận facebook