Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
- Chào chị!
Dương Tử Mi đẩy cửa bước ra. Thấy cô, Dương Tử Hi vui vẻ đưa tay vẫy vẫy, ánh mắt cô bé vui tươi, hồn nhiên, không còn hoảng sợ như tối qua nữa.
Dương Tử Mi vui vẻ xoa đầu em mình và giơ ngón tay cái lên vẻ khen ngợi, nói:
- Tử Hi của chị rất kiên cường!
- Vì em là em của chị mà!
Đoạn, Dương Tử Hi ngẩng cao đầu nói:
- Có chị, em không sợ gì cả.
- Sợ gì vậy con?
Hoàng Tú Lệ nghe hai chị em nói chuyện với nhau, bà không hiểu gì nên cũng hiếu kỳ hỏi.
- Suỵt!
Tử Hi móc tay với Tử Mi, hai chị em nháy nháy mắt với nhau sau đó cùng lè lưỡi làm mặt hề nói:
- Dạ không có gì đâu ạ, đây là bí mật của hai chị em con.
- Thật là, hai đứa là con của mẹ, có bí mật gì mà mẹ không được biết thế?
Hoàng Tú Lệ liếc mắt nhìn hai chị em, nhưng bà cũng không hỏi gì thêm mà chỉ bảo Tử Mi và Tử Hi mau ăn sáng, sau đó lại vội vàng lo chuyện sửa sang tiệm bánh.
Sau khi ăn sáng và đưa em đến trường xong, Dương Tử Mi cũng vội đến trường của mình.
Trên đường đi, cô gặp Mộ Dung Nghiên và Lam Chi Tình.
Vừa thấy cô, hai người họ cũng bắt đầu ra vẻ.
Mộ Dung Nghiên lạnh lùng nhìn cô, còn Lam Chi Tình thì đứng chắn trước mặt cô nói:
- Dương Tử Mi, đứng lại.
Dương Tử Mi ngẩng đầu lên nhìn Lam Chi Tình, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao?
- Mộ Dung Nghiên có chuyện muốn nói với cậu.
Bị ánh mắt sắc lạnh của cô nhìn thẳng vào mắt, Lam Chi Tình bất giác rùng mình một cái, sau đó quay sang nhìn Mộ Dung Nghiên.
Lúc này, Mộ Dung Nghiên mới bước lên trước, thái độ kiêu ngạo, trừng mắt nhìn Dương Tử Mi nói:
- Biết điều thì hãy tránh xa Mẫn Cương ra.
- Xin lỗi, trước giờ tớ không biết biết điều là gì cả.
Dương Tử Mi thản nhiên nói, ngữ khí có phần chế giễu.
- Cậu...
Mộ Dung Nghiên tức giận, nghiến răng nói:
- Dương Tử Mi, đừng bắt tớ phải ra tay.
- Vậy tớ cũng rất muốn xem thử cậu ra tay sẽ như thế nào.
Dương Tử Mi tiếp tục chế giễu.
Mộ Dung Nghiên định giơ tay lên tát vào mặt Dương Tử Mi, nhưng liếc thấy bóng dáng chiếc xe đạp màu trắng xuất hiện ở góc đường nên cô lập tức tự đánh vào mặt mình. Đánh xong, cô giả vờ ôm mặt vẻ uất ức, mắt đỏ hoe, nói:
- Cậu... sao cậu đánh tớ? Dù cậu không thích tớ và Mẫn Cương đi chung với nhau nhưng cậu cũng không được đánh tớ như vậy?
Lam Chi Tình đứng kế bên, thấy thế cũng cố ý la lên:
- Trời ơi, Dương Tử Mi, cậu thật quá đáng. Sao cậu dám đánh Mộ Dung Nghiên? Mẫn Cương không phải của cậu, tại sao cậu lại không muốn Mộ Dung Nghiên thích cậu ấy chứ?
Lam Chi Tình nói rất lớn nên các nam, nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu tụm vào xem.
Thấy có người đến xem, Mộ Dung Nghiên cũng cố ý chường một bên mặt do chính tay cô tát vào ra.
Thấy năm dấu tay vẫn còn in rõ trên gương mặt trắng hồng của Mộ Dung Nghiên, đám đông kinh ngạc quay sang nhìn Dương Tử Mi và bắt đầu trách móc:
- Sao lại đánh người ta vậy? Quá đáng quá mà.
- Mẫn Cương và Mộ Dung Nghiên là đôi tiên đồng ngọc nữ được trường công nhận, là kẻ thứ ba chen chân vào mà còn dám ra tay đánh người.
Những lời quở trách không ngừng vang lên.
Dương Tử Mi cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất buồn cười. Cô không ngờ là Mộ Dung Nghiên lại diễn một vở kịch cũ rích như vậy.
Đúng lúc này, Mẫn Cương cũng vừa trờ tới, nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Dương Tử Mi đẩy cửa bước ra. Thấy cô, Dương Tử Hi vui vẻ đưa tay vẫy vẫy, ánh mắt cô bé vui tươi, hồn nhiên, không còn hoảng sợ như tối qua nữa.
Dương Tử Mi vui vẻ xoa đầu em mình và giơ ngón tay cái lên vẻ khen ngợi, nói:
- Tử Hi của chị rất kiên cường!
- Vì em là em của chị mà!
Đoạn, Dương Tử Hi ngẩng cao đầu nói:
- Có chị, em không sợ gì cả.
- Sợ gì vậy con?
Hoàng Tú Lệ nghe hai chị em nói chuyện với nhau, bà không hiểu gì nên cũng hiếu kỳ hỏi.
- Suỵt!
Tử Hi móc tay với Tử Mi, hai chị em nháy nháy mắt với nhau sau đó cùng lè lưỡi làm mặt hề nói:
- Dạ không có gì đâu ạ, đây là bí mật của hai chị em con.
- Thật là, hai đứa là con của mẹ, có bí mật gì mà mẹ không được biết thế?
Hoàng Tú Lệ liếc mắt nhìn hai chị em, nhưng bà cũng không hỏi gì thêm mà chỉ bảo Tử Mi và Tử Hi mau ăn sáng, sau đó lại vội vàng lo chuyện sửa sang tiệm bánh.
Sau khi ăn sáng và đưa em đến trường xong, Dương Tử Mi cũng vội đến trường của mình.
Trên đường đi, cô gặp Mộ Dung Nghiên và Lam Chi Tình.
Vừa thấy cô, hai người họ cũng bắt đầu ra vẻ.
Mộ Dung Nghiên lạnh lùng nhìn cô, còn Lam Chi Tình thì đứng chắn trước mặt cô nói:
- Dương Tử Mi, đứng lại.
Dương Tử Mi ngẩng đầu lên nhìn Lam Chi Tình, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao?
- Mộ Dung Nghiên có chuyện muốn nói với cậu.
Bị ánh mắt sắc lạnh của cô nhìn thẳng vào mắt, Lam Chi Tình bất giác rùng mình một cái, sau đó quay sang nhìn Mộ Dung Nghiên.
Lúc này, Mộ Dung Nghiên mới bước lên trước, thái độ kiêu ngạo, trừng mắt nhìn Dương Tử Mi nói:
- Biết điều thì hãy tránh xa Mẫn Cương ra.
- Xin lỗi, trước giờ tớ không biết biết điều là gì cả.
Dương Tử Mi thản nhiên nói, ngữ khí có phần chế giễu.
- Cậu...
Mộ Dung Nghiên tức giận, nghiến răng nói:
- Dương Tử Mi, đừng bắt tớ phải ra tay.
- Vậy tớ cũng rất muốn xem thử cậu ra tay sẽ như thế nào.
Dương Tử Mi tiếp tục chế giễu.
Mộ Dung Nghiên định giơ tay lên tát vào mặt Dương Tử Mi, nhưng liếc thấy bóng dáng chiếc xe đạp màu trắng xuất hiện ở góc đường nên cô lập tức tự đánh vào mặt mình. Đánh xong, cô giả vờ ôm mặt vẻ uất ức, mắt đỏ hoe, nói:
- Cậu... sao cậu đánh tớ? Dù cậu không thích tớ và Mẫn Cương đi chung với nhau nhưng cậu cũng không được đánh tớ như vậy?
Lam Chi Tình đứng kế bên, thấy thế cũng cố ý la lên:
- Trời ơi, Dương Tử Mi, cậu thật quá đáng. Sao cậu dám đánh Mộ Dung Nghiên? Mẫn Cương không phải của cậu, tại sao cậu lại không muốn Mộ Dung Nghiên thích cậu ấy chứ?
Lam Chi Tình nói rất lớn nên các nam, nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu tụm vào xem.
Thấy có người đến xem, Mộ Dung Nghiên cũng cố ý chường một bên mặt do chính tay cô tát vào ra.
Thấy năm dấu tay vẫn còn in rõ trên gương mặt trắng hồng của Mộ Dung Nghiên, đám đông kinh ngạc quay sang nhìn Dương Tử Mi và bắt đầu trách móc:
- Sao lại đánh người ta vậy? Quá đáng quá mà.
- Mẫn Cương và Mộ Dung Nghiên là đôi tiên đồng ngọc nữ được trường công nhận, là kẻ thứ ba chen chân vào mà còn dám ra tay đánh người.
Những lời quở trách không ngừng vang lên.
Dương Tử Mi cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất buồn cười. Cô không ngờ là Mộ Dung Nghiên lại diễn một vở kịch cũ rích như vậy.
Đúng lúc này, Mẫn Cương cũng vừa trờ tới, nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Bình luận facebook