Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Khi Quảng Trọc chỉ còn cách Dương Tử Mi khoảng bốn bước chân thì Dương Tử Mi thoáng nhếch mép, tay bắt ấn để dẫn âm sát khí đến. Sau đó cô nhắm thẳng vào đầu gối của Quảng Trọc và búng nhẹ một cái.
Quảng Trọc vốn đang hùng hổ tiến đến, hắn định dùng khí thế của mình để dọa Dương Tử Mi và để cho cô biết ai mới chính là đại ca của sàn nhảy này.
Nhưng không ngờ, lúc sắp đến gần Dương Tử Mi, hắn đột nhiên cảm thấy đầu gối mình lạnh lạnh, sau đó chân tê rần, không cảm giác. Đứng không vững, hắn đành khụy xuống trước mặt Dương Tử Mi.
Đám đông không biết tại sao bỗng nhiên Quảng Trọc lừng lẫy giang hồ đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt Dương Tử Mi. Họ thở hắt ra một cái và nghĩ rằng Quảng Trọc đã chịu thua cô.
- Ha ha!
Dương Tử Mi cười to, nói:
- Quảng Trọc, vừa gặp là anh đã quỳ xuống hành lễ với tôi rồi, thật đáng kinh ngạc mà.
Quảng Trọc giận đỏ mặt. Hắn cố gắng đứng dậy nhưng vẫn không thể nào đứng lên được. Hai chân hắn cứ như đang bị ai đó giữ chặt lại vậy.
- Mày ám toán tao?
Quảng Trọc hét lớn.
- Tôi ám toán anh thì sao chứ? Anh làm gì được tôi?
Dương Tử Mi tiếp tục chế giễu. Cô càng cười to hơn. Đám đông lúc này mới phát hiện, lúc cười trông cô rất xinh đẹp, đẹp như một đóa hoa quỳnh đang hồi nở rộ. Nhưng nụ cười kia cũng rất bí ẩn và thoáng chút lạnh lùng, khiến người khác rùng mình khiếp sợ.
- Mày...
Quảng Trọc trước giờ chưa bao giờ bị mất mặt trước mặt nhiều người như thế.
Hắn tiếp tục gào lên. Dù hai chân đang tê buốt nhưng hắn vẫn xông đến tấn công Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi khẽ lách người qua một cái. Quảng Trọc không đánh trúng mục tiêu nên cả người nhào lăn ra đất, mặt đập mạnh xuống sàn vô cùng đau đớn.
- Ha ha, hay quá, hay quá. Hôm nay có thể xem được cảnh té đập mặt kinh điển như vậy, quả nhiên mở mang tầm mắt mà.
Dương Tử Mi vỗ tay vui vẻ nói.
Tuy vẫn giữ nét mặt tươi cười, nhưng nụ cười của cô khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ, cảm giác như cô chẳng khác nào một ác quỷ đến từ địa ngục vậy.
- Hừ.
Quảng Trọc ngã đau nên hắn càng điên loạn hơn. Hắn gào lên một tiếng rồi tiếp tục bổ nhào vào Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi búng nhẹ tay một cái, dùng âm sát khí khóa chặt người hắn ta.
Lúc này, Quảng Trọc chỉ cách cô chưa đến một bước chân. Cả người hắn cứng đờ và lại bổ nhào xuống đất.
Đám đông kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt...
Rõ ràng là họ thấy Dương Tử Mi không làm gì cả, nhưng không hiểu sao Quảng Trọc lại không thể nào tiếp cận được cô.
Tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía Dương Tử Mi. Họ phát hiện cô gái đang đứng trước mặt họ đây cũng chỉ là một cô gái bình thường, diện mạo thanh tú, da trắng, tóc dài, sắc mặt thản nhiên. Nếu nói có gì kỳ lạ thì chỉ kỳ lạ ở chỗ đôi mắt thôi. Đôi mắt to đen láy kia của cô sâu thăm thẳm, sâu đến nỗi như muốn hút hồn của người khác vào trong đó vậy.
- Lúc nãy tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng anh lại không nhận. Thật là đáng tiếc quá.
Dương Tử Mi vừa nói vừa đưa chân để lên sống lưng của Quảng Trọc. Sau đó cô nói tiếp:
- Không biết sau khi tôi đạp xuống một cái thì anh có bị tàn phế suốt đời không? Mà anh yên tâm đi, tôi không giết người đâu. Hạng người như anh không đáng để tôi phải tạo nghiệp chướng.
Dương Tử Mi vẫn nói với giọng lạnh lùng.
Quảng Trọc lúc này đang vô cùng hoảng sợ.
Bây giờ hắn mới biết rằng thiếu nữ đứng trước mặt hắn đây không phải là người bình thường, mà là hóa thân của ma quỷ. Nếu không thì bọn đàn em hơn ba mươi tên kia của hắn cũng sẽ không bị đánh tơi tả như thế. Còn hắn thì lại đại bại chỉ vì quá khinh thường đối thủ.
Tất cả đều tại Mộ Dung Nghiên mà ra cả. Chính vì cô ta nên hắn mới lâm vào tình cảnh như thế này.
Quảng Trọc vốn đang hùng hổ tiến đến, hắn định dùng khí thế của mình để dọa Dương Tử Mi và để cho cô biết ai mới chính là đại ca của sàn nhảy này.
Nhưng không ngờ, lúc sắp đến gần Dương Tử Mi, hắn đột nhiên cảm thấy đầu gối mình lạnh lạnh, sau đó chân tê rần, không cảm giác. Đứng không vững, hắn đành khụy xuống trước mặt Dương Tử Mi.
Đám đông không biết tại sao bỗng nhiên Quảng Trọc lừng lẫy giang hồ đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt Dương Tử Mi. Họ thở hắt ra một cái và nghĩ rằng Quảng Trọc đã chịu thua cô.
- Ha ha!
Dương Tử Mi cười to, nói:
- Quảng Trọc, vừa gặp là anh đã quỳ xuống hành lễ với tôi rồi, thật đáng kinh ngạc mà.
Quảng Trọc giận đỏ mặt. Hắn cố gắng đứng dậy nhưng vẫn không thể nào đứng lên được. Hai chân hắn cứ như đang bị ai đó giữ chặt lại vậy.
- Mày ám toán tao?
Quảng Trọc hét lớn.
- Tôi ám toán anh thì sao chứ? Anh làm gì được tôi?
Dương Tử Mi tiếp tục chế giễu. Cô càng cười to hơn. Đám đông lúc này mới phát hiện, lúc cười trông cô rất xinh đẹp, đẹp như một đóa hoa quỳnh đang hồi nở rộ. Nhưng nụ cười kia cũng rất bí ẩn và thoáng chút lạnh lùng, khiến người khác rùng mình khiếp sợ.
- Mày...
Quảng Trọc trước giờ chưa bao giờ bị mất mặt trước mặt nhiều người như thế.
Hắn tiếp tục gào lên. Dù hai chân đang tê buốt nhưng hắn vẫn xông đến tấn công Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi khẽ lách người qua một cái. Quảng Trọc không đánh trúng mục tiêu nên cả người nhào lăn ra đất, mặt đập mạnh xuống sàn vô cùng đau đớn.
- Ha ha, hay quá, hay quá. Hôm nay có thể xem được cảnh té đập mặt kinh điển như vậy, quả nhiên mở mang tầm mắt mà.
Dương Tử Mi vỗ tay vui vẻ nói.
Tuy vẫn giữ nét mặt tươi cười, nhưng nụ cười của cô khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ, cảm giác như cô chẳng khác nào một ác quỷ đến từ địa ngục vậy.
- Hừ.
Quảng Trọc ngã đau nên hắn càng điên loạn hơn. Hắn gào lên một tiếng rồi tiếp tục bổ nhào vào Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi búng nhẹ tay một cái, dùng âm sát khí khóa chặt người hắn ta.
Lúc này, Quảng Trọc chỉ cách cô chưa đến một bước chân. Cả người hắn cứng đờ và lại bổ nhào xuống đất.
Đám đông kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt...
Rõ ràng là họ thấy Dương Tử Mi không làm gì cả, nhưng không hiểu sao Quảng Trọc lại không thể nào tiếp cận được cô.
Tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía Dương Tử Mi. Họ phát hiện cô gái đang đứng trước mặt họ đây cũng chỉ là một cô gái bình thường, diện mạo thanh tú, da trắng, tóc dài, sắc mặt thản nhiên. Nếu nói có gì kỳ lạ thì chỉ kỳ lạ ở chỗ đôi mắt thôi. Đôi mắt to đen láy kia của cô sâu thăm thẳm, sâu đến nỗi như muốn hút hồn của người khác vào trong đó vậy.
- Lúc nãy tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng anh lại không nhận. Thật là đáng tiếc quá.
Dương Tử Mi vừa nói vừa đưa chân để lên sống lưng của Quảng Trọc. Sau đó cô nói tiếp:
- Không biết sau khi tôi đạp xuống một cái thì anh có bị tàn phế suốt đời không? Mà anh yên tâm đi, tôi không giết người đâu. Hạng người như anh không đáng để tôi phải tạo nghiệp chướng.
Dương Tử Mi vẫn nói với giọng lạnh lùng.
Quảng Trọc lúc này đang vô cùng hoảng sợ.
Bây giờ hắn mới biết rằng thiếu nữ đứng trước mặt hắn đây không phải là người bình thường, mà là hóa thân của ma quỷ. Nếu không thì bọn đàn em hơn ba mươi tên kia của hắn cũng sẽ không bị đánh tơi tả như thế. Còn hắn thì lại đại bại chỉ vì quá khinh thường đối thủ.
Tất cả đều tại Mộ Dung Nghiên mà ra cả. Chính vì cô ta nên hắn mới lâm vào tình cảnh như thế này.
Bình luận facebook