Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235
Dương Tử Mi vò bức chân dung kia lại và ném đi.
- Tử… Mi…
Thấy cô có vẻ tức giận, Lam Nha Nha chỉ biết khe khẽ gọi tên cô, an ủi nói:
- Cậu cũng đừng sợ, sẽ… ổn thôi. Có thể mời người đến đuổi nó đi.
Dương Tử Mi khẽ mỉm cười.
Cô quay sang nhìn Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha quả là một cô bé tốt bụng. Mỗi ngày đều bị mắt âm dương dày vò như thế nhưng vẫn rất quan tâm đến người khác.
Chỉ tiếc là tứ trụ của Lam Nha Nha toàn âm, nếu không Dương Tử Mi đã có thể giúp cô đóng mắt âm dương lại để cô không bị các âm linh kia quấy rầy nữa.
Dương Tử Mi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lam Nha Nha nói:
- Nha Nha à, tớ không sợ. Ma quỷ không có gì đáng sợ hết. Cậu cũng đừng sợ. Chỉ cần ý chí của cậu mạnh mẽ hơn và xem chúng như người bình thường thì sẽ không có việc gì cả đâu.
- Ừm.
Thấy Dương Tử Mi vẫn vui vẻ nói cười với mình, hoàn toàn không hề tỏ vẻ sợ sệt gì mặc dù đang bị ma nhập nên Lam Nha Nha cũng cảm thấy được động viên, an ủi.
- Nha Nha, cậu có biết mắt âm dương hình thành như thế nào không? Không phải cậu là quái vật gì đâu mà là vì cậu có một tâm hồn lương thiện, trong sáng nên ông trời mới chọn cậu và cho cậu có một đôi mắt âm dương đặc biệt đấy. Thông thường thì chỉ có những người có tố chất đặc biệt gần với các vị thần mới có mắt âm dương thôi. Cho nên cậu rất may mắn đấy. Cậu là một người đặc biệt gần giống với các vị thần vậy.
Khi nói những lời này với Lam Nha Nha, Dương Tử Mi cố ý làm ra vẻ ngưỡng mộ tột độ.
Nghe cô nói thế, Lam Nha Nha cũng phấn chấn hơn. Đôi mắt vốn vô hồn do bị dày vò nhiều năm kia của Lam Nha Nha bất giác sáng lên, cô xúc động nói:
- Tử Mi, cậu nói thật sao? Mắt âm dương của tớ không phải là vì tớ là người gian tà gì mà là vì tớ có thần tính sao?
- Ừ, đúng là vậy mà.
Dương Tử Mi gật đầu, sau đó động viên nói:
- Cho nên cậu đừng cứ suốt ngày cúi đầu, rụt rè nữa. Cậu cứ ngẩng mặt tự hào mà sống. Tớ cho cậu biết chuyện này nha, thật ra tớ cũng có mắt âm dương, hơn nữa tớ còn bị ma nhập nhưng tớ vẫn sống vui vẻ, khỏe mạnh đấy thôi.
- Cậu cũng có mắt âm dương sao?
Lam Nha Nha hào hứng hỏi, cứ như là tìm được đồng minh vậy.
Dương Tử Mi gật đầu. Cô đưa mắt nhìn ra xa xa, sau đó giơ tay lên chỉ nói:
- Bên kia có một nữ sinh đang mặc đồng phục, cô ta là du hồn. Cậu có nhìn thấy không?
Lam Nha Nha nhìn theo hướng tay Dương Tử Mi chỉ, sau đó hoảng hốt quay mặt đi, nói giọng run run:
- Đúng vậy, tớ… cũng… nhìn thấy.
- Hi hi, vậy tớ và cậu giống nhau nhé. Thế nên cậu cũng có thể giống như tớ vậy, cứ sống vui vẻ, can đảm đối mặt với mọi người và với các hồn ma thôi. Như vậy cậu sẽ phát hiện không có gì đáng sợ hết.
Dương Tử Mi cười trấn an Lam Nha Nha nói.
Thấy gương mặt tươi vui, bừng sáng như mặt trời của Dương Tử Mi, Lam Nha Nha lẩm bẩm nói:
- Nhưng, mọi người lại không như cậu, họ không biết những điều cậu nói, họ chỉ bài xích tớ và xem tớ như quái vật vậy đó. Họ còn nói là tớ dẫn ma đến nên không chơi với tớ.
- Không sao, chỉ cần cậu dũng cảm đối mặt với bản thân mình thì dần dần người khác cũng sẽ dũng cảm đối mặt với cậu thôi. Nha Nha, cậu phải dũng cảm lên!
Dương Tử Mi tiếp tục động viên Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha gật đầu.
- Thật ra, chúng ta cũng còn một khả năng nữa.
Dương Tử Mi kề tai Lam Nha Nha nói nhỏ:
- Ngoài con người ra, chúng ta còn có thể giao tiếp với hồn ma.
Nghe thế, Lam Nha Nha thất kinh, lắc đầu nói:
- Tớ không muốn đâu, sợ lắm.
- Không có gì đáng sợ đâu. Chỉ cần cậu đối xử với họ thật lòng thì họ cũng sẽ đối xử thật lòng với cậu. Đương nhiên, hồn ma vốn có âm khí rất nặng nên con người không tiện tiếp xúc nhiều với họ. Tuy nhiên, Nha Nha à, tớ sẽ cho cậu một lá bùa Tụ Linh. Có lá bùa này, cậu sẽ không sợ bị âm khí của họ làm ảnh hưởng nữa. Sau đó cậu có thể thử kết bạn với họ xem sao.
Dương Tử Mi cười nói.
- Tử… Mi…
Thấy cô có vẻ tức giận, Lam Nha Nha chỉ biết khe khẽ gọi tên cô, an ủi nói:
- Cậu cũng đừng sợ, sẽ… ổn thôi. Có thể mời người đến đuổi nó đi.
Dương Tử Mi khẽ mỉm cười.
Cô quay sang nhìn Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha quả là một cô bé tốt bụng. Mỗi ngày đều bị mắt âm dương dày vò như thế nhưng vẫn rất quan tâm đến người khác.
Chỉ tiếc là tứ trụ của Lam Nha Nha toàn âm, nếu không Dương Tử Mi đã có thể giúp cô đóng mắt âm dương lại để cô không bị các âm linh kia quấy rầy nữa.
Dương Tử Mi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lam Nha Nha nói:
- Nha Nha à, tớ không sợ. Ma quỷ không có gì đáng sợ hết. Cậu cũng đừng sợ. Chỉ cần ý chí của cậu mạnh mẽ hơn và xem chúng như người bình thường thì sẽ không có việc gì cả đâu.
- Ừm.
Thấy Dương Tử Mi vẫn vui vẻ nói cười với mình, hoàn toàn không hề tỏ vẻ sợ sệt gì mặc dù đang bị ma nhập nên Lam Nha Nha cũng cảm thấy được động viên, an ủi.
- Nha Nha, cậu có biết mắt âm dương hình thành như thế nào không? Không phải cậu là quái vật gì đâu mà là vì cậu có một tâm hồn lương thiện, trong sáng nên ông trời mới chọn cậu và cho cậu có một đôi mắt âm dương đặc biệt đấy. Thông thường thì chỉ có những người có tố chất đặc biệt gần với các vị thần mới có mắt âm dương thôi. Cho nên cậu rất may mắn đấy. Cậu là một người đặc biệt gần giống với các vị thần vậy.
Khi nói những lời này với Lam Nha Nha, Dương Tử Mi cố ý làm ra vẻ ngưỡng mộ tột độ.
Nghe cô nói thế, Lam Nha Nha cũng phấn chấn hơn. Đôi mắt vốn vô hồn do bị dày vò nhiều năm kia của Lam Nha Nha bất giác sáng lên, cô xúc động nói:
- Tử Mi, cậu nói thật sao? Mắt âm dương của tớ không phải là vì tớ là người gian tà gì mà là vì tớ có thần tính sao?
- Ừ, đúng là vậy mà.
Dương Tử Mi gật đầu, sau đó động viên nói:
- Cho nên cậu đừng cứ suốt ngày cúi đầu, rụt rè nữa. Cậu cứ ngẩng mặt tự hào mà sống. Tớ cho cậu biết chuyện này nha, thật ra tớ cũng có mắt âm dương, hơn nữa tớ còn bị ma nhập nhưng tớ vẫn sống vui vẻ, khỏe mạnh đấy thôi.
- Cậu cũng có mắt âm dương sao?
Lam Nha Nha hào hứng hỏi, cứ như là tìm được đồng minh vậy.
Dương Tử Mi gật đầu. Cô đưa mắt nhìn ra xa xa, sau đó giơ tay lên chỉ nói:
- Bên kia có một nữ sinh đang mặc đồng phục, cô ta là du hồn. Cậu có nhìn thấy không?
Lam Nha Nha nhìn theo hướng tay Dương Tử Mi chỉ, sau đó hoảng hốt quay mặt đi, nói giọng run run:
- Đúng vậy, tớ… cũng… nhìn thấy.
- Hi hi, vậy tớ và cậu giống nhau nhé. Thế nên cậu cũng có thể giống như tớ vậy, cứ sống vui vẻ, can đảm đối mặt với mọi người và với các hồn ma thôi. Như vậy cậu sẽ phát hiện không có gì đáng sợ hết.
Dương Tử Mi cười trấn an Lam Nha Nha nói.
Thấy gương mặt tươi vui, bừng sáng như mặt trời của Dương Tử Mi, Lam Nha Nha lẩm bẩm nói:
- Nhưng, mọi người lại không như cậu, họ không biết những điều cậu nói, họ chỉ bài xích tớ và xem tớ như quái vật vậy đó. Họ còn nói là tớ dẫn ma đến nên không chơi với tớ.
- Không sao, chỉ cần cậu dũng cảm đối mặt với bản thân mình thì dần dần người khác cũng sẽ dũng cảm đối mặt với cậu thôi. Nha Nha, cậu phải dũng cảm lên!
Dương Tử Mi tiếp tục động viên Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha gật đầu.
- Thật ra, chúng ta cũng còn một khả năng nữa.
Dương Tử Mi kề tai Lam Nha Nha nói nhỏ:
- Ngoài con người ra, chúng ta còn có thể giao tiếp với hồn ma.
Nghe thế, Lam Nha Nha thất kinh, lắc đầu nói:
- Tớ không muốn đâu, sợ lắm.
- Không có gì đáng sợ đâu. Chỉ cần cậu đối xử với họ thật lòng thì họ cũng sẽ đối xử thật lòng với cậu. Đương nhiên, hồn ma vốn có âm khí rất nặng nên con người không tiện tiếp xúc nhiều với họ. Tuy nhiên, Nha Nha à, tớ sẽ cho cậu một lá bùa Tụ Linh. Có lá bùa này, cậu sẽ không sợ bị âm khí của họ làm ảnh hưởng nữa. Sau đó cậu có thể thử kết bạn với họ xem sao.
Dương Tử Mi cười nói.
Bình luận facebook