Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Dương Thanh là một người rất cố chấp. Chuyện mà ông đã quyết thì không ai cản được.
Ngọc Thanh đạo trưởng hiện cũng đã xuống núi giúp làm phép cho người ta nên Dương Tử Mi không biết làm sao để ngăn cha mình. Thấy cha sắp xuống núi, cô liền ngã xuống xe lăn, lăn mấy vòng dưới đất.
Dương Thanh thấy vậy chạy đến bế cô lên nói:
- Con sao vậy? Không sao chứ?
- Cha, con đau quá!
Dương Tử Mi cố ý giả vờ đau đớn, cô cũng kềm khí để mặt mình nhìn trắng bệt ra, mồ hôi tuôn đầm đìa, toàn thân yếu ớt không chút sức lực.
- Có bị thương ở đâu không? Để cha đưa con đến bệnh viện.
Dương Thanh quả nhiên vô cùng lo lắng.
- Cha!
Dương Tử Mi yếu ớt gọi ông, sau đó nắm tay áo ông nói:
- Con... không muốn đến bác sĩ, chỉ cần chờ sư phụ về là được. Con xin cha, cha đừng xuống núi có được không? Con xin cha đấy...
Dương Tử Mi chớp chớp đôi mắt to đen láy, đáng thương của mình cầu xin Dương Thanh. Dương Thanh thấy vậy cũng mềm lòng, trầm ngâm một lúc, cuối cùng ông cũng đành gật đầu đồng ý.
Thấy cha mình đã đồng ý không xuống núi nữa, Dương Tử Mi cười thầm trong bụng. Cô tiếp tục giả vờ đau đớn, yếu ớt và đòi Dương Thanh bế cô suốt.
Nhưng nào ngờ, vì tối qua không ngủ, thêm vào đó là được nằm trong lòng ấm áp của cha nên không biết từ lúc nào cô lại lăn ra ngủ say sưa.
Chờ cho cô ngủ say, Dương Thanh nhẹ nhàng để cô xuống giường, dặn dò mẹ cô vài câu xong ông cũng xuống núi.
Khi Dương Tử Mi tỉnh dậy thì trời cũng đã tối. Vừa nghĩ đến cha mình, cô vội gọi to:
- Cha!
Hoàng Tú Lệ nghe tiếng cô gọi vội vàng chạy vào hỏi:
- Con gái à, con dậy rồi à? Sao vậy? Chỗ nào không khỏe?
- Cha đâu?
Dương Tử Mi có linh cảm không tốt.
- Cha thấy con ngủ say nên cũng xuống núi đi họp rồi.
Nghe xong, tim Dương Tử Mi thắt lại.
- Sao mẹ không cản cha lại? Sẽ xảy ra chuyện cho xem.
- Con cũng biết tính cha con mà, mẹ sao cản được? Con à, cha con cũng chỉ đi họp thôi, không sao đâu mà.
Hoàng Tú Lệ không ngừng an ủi cô.
- Bây giờ mấy giờ rồi ạ?
- Tám giờ tối rồi.
Tim của Dương Tử Mi càng thắt lại hơn, cô nhớ kiếp trước, khoảng bảy giờ rưỡi tối, cha cô treo cổ tự tử.
- Mẹ ơi, nhanh lên, mau gọi người đi tìm cha, canh chừng cha, nhanh lên!
Dương Tử Mi căng thẳng kéo tay áo mẹ cô giục.
- Con à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cha con lớn như vậy rồi, làm việc gì ắt cũng có chừng mực, cần gì phải có người canh chừng.
Hoàng Tú Lệ nghi hoặc hỏi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng của Dương Đại Ngưu gọi với vào:
- Hoàng Tú Lệ, có chuyện rồi, Dương Thanh treo cổ tự tử rồi!
Hoàng Tú Lệ nghe xong, hai chân lảo đảo, ngã lăn ra đất. Vì ngã mạnh nên bà bị động thai, chỉ biết nằm trên đất ôm bụng, mặt trắng bệt.
- Mẹ, mẹ ơi, mẹ!
Dương Tử Mi lo lắng gọi. Một lần nữa cô lăn từ trên giường xuống đất. Vì xương bị gãy nên cô không thể di chuyển được mà chỉ biết nằm một chỗ bất lực kêu khóc.
Lúc này, Ngọc Thanh đạo trưởng cũng xuất hiện. Thấy vậy, ông liền chẩn mạch, châm cứu và đạo khí cho Hoàng Tú Lệ.
Nhưng, dù cố gắng thế nào thì vẫn không giữ được cái thai trong bụng Hoàng Tú Lệ.
Ngọc Thanh đạo trưởng điểm vào thụy huyệt của Hoàng Tú Lệ để bà có thể ngủ ngon. Sau đó để một miếng sâm lâu năm vào miệng bà để giúp điều khí, dưỡng thể.
Dương Tử Mi mặt trắng bệt. Chứng kiến mọi việc xảy ra, cô chỉ hận mình sao lại bất lực như thế.
- Sư phụ, cha con...
Chưa nói dứt câu, giọng cô nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi.
- Xem ra, có nhiều nạn kiếp vẫn không tránh được. Vì con mà sư phụ cũng không đoán được tương lai, mạng số của tất cả những người trong nhà của con, ôi...
Ngọc Thanh đạo trưởng chỉ biết thở dài nói.
Đột nhiên, Dương Tử Mi cảm thấy toàn thân cô lạnh buốt, cô vô cùng hoảng sợ.
Cô sợ mình sẽ lại trở thành cô nhi, không nhà không cửa, không nơi nương tựa. Nếu như không có người thân bên cạnh thì tất cả mọi thứ đều vô nghĩa.
Ngọc Thanh đạo trưởng hiện cũng đã xuống núi giúp làm phép cho người ta nên Dương Tử Mi không biết làm sao để ngăn cha mình. Thấy cha sắp xuống núi, cô liền ngã xuống xe lăn, lăn mấy vòng dưới đất.
Dương Thanh thấy vậy chạy đến bế cô lên nói:
- Con sao vậy? Không sao chứ?
- Cha, con đau quá!
Dương Tử Mi cố ý giả vờ đau đớn, cô cũng kềm khí để mặt mình nhìn trắng bệt ra, mồ hôi tuôn đầm đìa, toàn thân yếu ớt không chút sức lực.
- Có bị thương ở đâu không? Để cha đưa con đến bệnh viện.
Dương Thanh quả nhiên vô cùng lo lắng.
- Cha!
Dương Tử Mi yếu ớt gọi ông, sau đó nắm tay áo ông nói:
- Con... không muốn đến bác sĩ, chỉ cần chờ sư phụ về là được. Con xin cha, cha đừng xuống núi có được không? Con xin cha đấy...
Dương Tử Mi chớp chớp đôi mắt to đen láy, đáng thương của mình cầu xin Dương Thanh. Dương Thanh thấy vậy cũng mềm lòng, trầm ngâm một lúc, cuối cùng ông cũng đành gật đầu đồng ý.
Thấy cha mình đã đồng ý không xuống núi nữa, Dương Tử Mi cười thầm trong bụng. Cô tiếp tục giả vờ đau đớn, yếu ớt và đòi Dương Thanh bế cô suốt.
Nhưng nào ngờ, vì tối qua không ngủ, thêm vào đó là được nằm trong lòng ấm áp của cha nên không biết từ lúc nào cô lại lăn ra ngủ say sưa.
Chờ cho cô ngủ say, Dương Thanh nhẹ nhàng để cô xuống giường, dặn dò mẹ cô vài câu xong ông cũng xuống núi.
Khi Dương Tử Mi tỉnh dậy thì trời cũng đã tối. Vừa nghĩ đến cha mình, cô vội gọi to:
- Cha!
Hoàng Tú Lệ nghe tiếng cô gọi vội vàng chạy vào hỏi:
- Con gái à, con dậy rồi à? Sao vậy? Chỗ nào không khỏe?
- Cha đâu?
Dương Tử Mi có linh cảm không tốt.
- Cha thấy con ngủ say nên cũng xuống núi đi họp rồi.
Nghe xong, tim Dương Tử Mi thắt lại.
- Sao mẹ không cản cha lại? Sẽ xảy ra chuyện cho xem.
- Con cũng biết tính cha con mà, mẹ sao cản được? Con à, cha con cũng chỉ đi họp thôi, không sao đâu mà.
Hoàng Tú Lệ không ngừng an ủi cô.
- Bây giờ mấy giờ rồi ạ?
- Tám giờ tối rồi.
Tim của Dương Tử Mi càng thắt lại hơn, cô nhớ kiếp trước, khoảng bảy giờ rưỡi tối, cha cô treo cổ tự tử.
- Mẹ ơi, nhanh lên, mau gọi người đi tìm cha, canh chừng cha, nhanh lên!
Dương Tử Mi căng thẳng kéo tay áo mẹ cô giục.
- Con à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cha con lớn như vậy rồi, làm việc gì ắt cũng có chừng mực, cần gì phải có người canh chừng.
Hoàng Tú Lệ nghi hoặc hỏi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng của Dương Đại Ngưu gọi với vào:
- Hoàng Tú Lệ, có chuyện rồi, Dương Thanh treo cổ tự tử rồi!
Hoàng Tú Lệ nghe xong, hai chân lảo đảo, ngã lăn ra đất. Vì ngã mạnh nên bà bị động thai, chỉ biết nằm trên đất ôm bụng, mặt trắng bệt.
- Mẹ, mẹ ơi, mẹ!
Dương Tử Mi lo lắng gọi. Một lần nữa cô lăn từ trên giường xuống đất. Vì xương bị gãy nên cô không thể di chuyển được mà chỉ biết nằm một chỗ bất lực kêu khóc.
Lúc này, Ngọc Thanh đạo trưởng cũng xuất hiện. Thấy vậy, ông liền chẩn mạch, châm cứu và đạo khí cho Hoàng Tú Lệ.
Nhưng, dù cố gắng thế nào thì vẫn không giữ được cái thai trong bụng Hoàng Tú Lệ.
Ngọc Thanh đạo trưởng điểm vào thụy huyệt của Hoàng Tú Lệ để bà có thể ngủ ngon. Sau đó để một miếng sâm lâu năm vào miệng bà để giúp điều khí, dưỡng thể.
Dương Tử Mi mặt trắng bệt. Chứng kiến mọi việc xảy ra, cô chỉ hận mình sao lại bất lực như thế.
- Sư phụ, cha con...
Chưa nói dứt câu, giọng cô nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi.
- Xem ra, có nhiều nạn kiếp vẫn không tránh được. Vì con mà sư phụ cũng không đoán được tương lai, mạng số của tất cả những người trong nhà của con, ôi...
Ngọc Thanh đạo trưởng chỉ biết thở dài nói.
Đột nhiên, Dương Tử Mi cảm thấy toàn thân cô lạnh buốt, cô vô cùng hoảng sợ.
Cô sợ mình sẽ lại trở thành cô nhi, không nhà không cửa, không nơi nương tựa. Nếu như không có người thân bên cạnh thì tất cả mọi thứ đều vô nghĩa.
Bình luận facebook