Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Tan tiết, Tần Khải Văn vừa rời khỏi lớp học thì cả lớp ồn ào lên như cái chợ.
Rất nhiều nam sinh vây quanh Dương Tử Mi và bắt đầu giới thiệu họ tên này nọ. Thấy vậy, Dương Tử Mi cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại đồng thời cũng ghi nhớ tên và tướng mạo của từng bạn.
- Chào cậu, Dương Tử Mi. Tớ tên Hạ Muội.
Lớp trưởng Hạ Muội quay lại chào Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi thấy Hạ Muội thần sắc thanh tú, đoan trang, khẳng khái, chính trực, rất khác với các bạn nữ nhỏ nhen trong lớp nên Dương Tử Mi cũng có cảm tình với cô. Dương Tử Mi cười và đáp lại:
- Chào cậu, sau này nhờ cậu giúp đỡ.
- Mọi người đều là bạn bè với nhau cả, có chuyện gì nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau thôi. Sau này, nếu có gì không quen hoặc không hiểu, cậu có thể hỏi tớ.
Hạ Muội cười nói.
- Cám ơn cậu.
- Cậu cũng có thể hỏi tớ nữa. Tớ rất vui khi được giúp đỡ bạn bè.
Trần Tiểu Cường lớn tiếng nói.
Dương Tử Mi quay sang nhìn cậu ta, đột nhiên cô phát hiện ấn đường của Trần Tiểu Cường rất tối, sơn căn có màu xanh sẫm. Dương Tử Mi bắt đầu dùng thiên nhãn của mình nhìn cậu ta, trong đầu cô xuất hiện cảnh Trần Tiểu Cường bị xe tông ở một ngã tư đường nọ, máu chảy đầm đìa.
Dương Tử Mi khẽ chau mày lại. Là bạn bè cùng lớp với nhau nên cô cũng lên tiếng nhắc nhở:
- Trần Tiểu Cường này, lát nữa tan học tốt nhất là cậu đừng băng qua ngã tư đường nhé, nếu không sẽ gặp tai nạn đấy.
Trần Tiểu Cường nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi, cậu ta không hiểu tại sao cô lại nói vậy.
- Dương Tử Mi à, sao cậu lại nói vậy với Tiểu Cường? Không lẽ cậu quen với cậu ấy? Biết cậu ấy mỗi ngày đều phải đi ngang qua ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ kia?
Hạ Muội hiếu kỳ hỏi.
Dương Tử Mi chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Điều mà cô có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi. Cô không phải là Bồ Tát phổ thế nên không có nghĩa vụ giúp người giải nạn, thoát nạn cho dù đó là bạn học của mình. Còn chuyện Trần Tiểu Cường kia có nghe lời cô nhắc nhở hay không còn phải xem số mạng của cậu ta nữa.
Chuông vào học reo lên. Hạ Muội thấy Dương Tử Mi không trả lời nên cũng không hỏi nữa. Hạ Muội chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy kia của Dương Tử Mi dường như nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên đời.
Thấy các nam sinh vây quanh bàn mình đều đã rời đi, Hoàng Nhất Phong lúc này mới thở phào một cái, nhưng cậu ta lại nhanh chóng quay về với vẻ lo lắng, hồi hộp vì mùi hôi cơ thể của mình.
Hoàng Nhất Phong sợ mùi hôi trên người mình sẽ bám vào cô bạn xinh xắn, thuần khiết cùng bàn kia nên cậu liền lấy vở ra viết một dòng chữ đưa cho Dương Tử Mi xem.
Xin lỗi cậu, tớ bị nặng mùi. Nếu cậu thấy khó chịu thì cậu có thể xin thầy đổi chỗ, tớ không có ý kiến gì đâu.
Dương Tử Mi thấy vậy liền đưa mắt nhìn sang Hoàng Nhất Phong. Chỉ thấy Hoàng Nhất Phong đang cúi mặt xuống bàn, ngay cả thở cũng không dám thở. Cô đoán là Hoàng Nhất Phong lo là bị chê bai nên cũng cảm thấy tội nghiệp cậu ấy.
- Tớ biết châm cứu. Nếu cậu tin tớ thì sau khi tan học có thể tìm một chỗ nào đó, tớ sẽ châm cứu chữa bệnh cho cậu, bảo đảm sẽ hết bệnh.
Dương Tử Mi cũng viết câu trả lời của mình vào vở.
Hoàng Nhất Phong đọc xong liền ngạc nhiên nhìn cô.
Ở thời kỳ mà trung y không còn hưng vượng và được nhiều người tin tưởng như hiện nay thì đối với mọi người mà nói, châm cứu chỉ tồn tại trên ti vi mà thôi. Những người thật sự hiểu về châm cứu không còn nhiều, trừ các thầy thuốc trung y lớn tuổi hiểu sâu biết rộng ra.
Vậy mà bây giờ, cô bạn cùng bàn chỉ bằng tuổi mình lại nói là biết châm cứu nên Hoàng Nhất Phong không kinh ngạc mới lạ.
Hoàng Nhất Phong nghĩ một hồi sau đó mới viết tiếp:
- Tốt quá, cám ơn cậu. Nhưng, cậu có đem theo kim châm cứu không?
Dương Tử Mi nhìn Hoàng Nhất Phong gật đầu.
Từ sau khi mẹ cô bị sẩy thai lúc cô năm tuổi đến nay, mỗi ngày cô đều chăm chỉ nghiên cứu y thuật nên lúc nào cô cũng mang theo kim châm cứu bên mình.
Trị bệnh cứu người khác với thay đổi số mạng. Trị bệnh là một cách tạo phước, làm càng nhiều càng tốt.
Rất nhiều nam sinh vây quanh Dương Tử Mi và bắt đầu giới thiệu họ tên này nọ. Thấy vậy, Dương Tử Mi cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại đồng thời cũng ghi nhớ tên và tướng mạo của từng bạn.
- Chào cậu, Dương Tử Mi. Tớ tên Hạ Muội.
Lớp trưởng Hạ Muội quay lại chào Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi thấy Hạ Muội thần sắc thanh tú, đoan trang, khẳng khái, chính trực, rất khác với các bạn nữ nhỏ nhen trong lớp nên Dương Tử Mi cũng có cảm tình với cô. Dương Tử Mi cười và đáp lại:
- Chào cậu, sau này nhờ cậu giúp đỡ.
- Mọi người đều là bạn bè với nhau cả, có chuyện gì nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau thôi. Sau này, nếu có gì không quen hoặc không hiểu, cậu có thể hỏi tớ.
Hạ Muội cười nói.
- Cám ơn cậu.
- Cậu cũng có thể hỏi tớ nữa. Tớ rất vui khi được giúp đỡ bạn bè.
Trần Tiểu Cường lớn tiếng nói.
Dương Tử Mi quay sang nhìn cậu ta, đột nhiên cô phát hiện ấn đường của Trần Tiểu Cường rất tối, sơn căn có màu xanh sẫm. Dương Tử Mi bắt đầu dùng thiên nhãn của mình nhìn cậu ta, trong đầu cô xuất hiện cảnh Trần Tiểu Cường bị xe tông ở một ngã tư đường nọ, máu chảy đầm đìa.
Dương Tử Mi khẽ chau mày lại. Là bạn bè cùng lớp với nhau nên cô cũng lên tiếng nhắc nhở:
- Trần Tiểu Cường này, lát nữa tan học tốt nhất là cậu đừng băng qua ngã tư đường nhé, nếu không sẽ gặp tai nạn đấy.
Trần Tiểu Cường nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi, cậu ta không hiểu tại sao cô lại nói vậy.
- Dương Tử Mi à, sao cậu lại nói vậy với Tiểu Cường? Không lẽ cậu quen với cậu ấy? Biết cậu ấy mỗi ngày đều phải đi ngang qua ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ kia?
Hạ Muội hiếu kỳ hỏi.
Dương Tử Mi chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Điều mà cô có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi. Cô không phải là Bồ Tát phổ thế nên không có nghĩa vụ giúp người giải nạn, thoát nạn cho dù đó là bạn học của mình. Còn chuyện Trần Tiểu Cường kia có nghe lời cô nhắc nhở hay không còn phải xem số mạng của cậu ta nữa.
Chuông vào học reo lên. Hạ Muội thấy Dương Tử Mi không trả lời nên cũng không hỏi nữa. Hạ Muội chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy kia của Dương Tử Mi dường như nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên đời.
Thấy các nam sinh vây quanh bàn mình đều đã rời đi, Hoàng Nhất Phong lúc này mới thở phào một cái, nhưng cậu ta lại nhanh chóng quay về với vẻ lo lắng, hồi hộp vì mùi hôi cơ thể của mình.
Hoàng Nhất Phong sợ mùi hôi trên người mình sẽ bám vào cô bạn xinh xắn, thuần khiết cùng bàn kia nên cậu liền lấy vở ra viết một dòng chữ đưa cho Dương Tử Mi xem.
Xin lỗi cậu, tớ bị nặng mùi. Nếu cậu thấy khó chịu thì cậu có thể xin thầy đổi chỗ, tớ không có ý kiến gì đâu.
Dương Tử Mi thấy vậy liền đưa mắt nhìn sang Hoàng Nhất Phong. Chỉ thấy Hoàng Nhất Phong đang cúi mặt xuống bàn, ngay cả thở cũng không dám thở. Cô đoán là Hoàng Nhất Phong lo là bị chê bai nên cũng cảm thấy tội nghiệp cậu ấy.
- Tớ biết châm cứu. Nếu cậu tin tớ thì sau khi tan học có thể tìm một chỗ nào đó, tớ sẽ châm cứu chữa bệnh cho cậu, bảo đảm sẽ hết bệnh.
Dương Tử Mi cũng viết câu trả lời của mình vào vở.
Hoàng Nhất Phong đọc xong liền ngạc nhiên nhìn cô.
Ở thời kỳ mà trung y không còn hưng vượng và được nhiều người tin tưởng như hiện nay thì đối với mọi người mà nói, châm cứu chỉ tồn tại trên ti vi mà thôi. Những người thật sự hiểu về châm cứu không còn nhiều, trừ các thầy thuốc trung y lớn tuổi hiểu sâu biết rộng ra.
Vậy mà bây giờ, cô bạn cùng bàn chỉ bằng tuổi mình lại nói là biết châm cứu nên Hoàng Nhất Phong không kinh ngạc mới lạ.
Hoàng Nhất Phong nghĩ một hồi sau đó mới viết tiếp:
- Tốt quá, cám ơn cậu. Nhưng, cậu có đem theo kim châm cứu không?
Dương Tử Mi nhìn Hoàng Nhất Phong gật đầu.
Từ sau khi mẹ cô bị sẩy thai lúc cô năm tuổi đến nay, mỗi ngày cô đều chăm chỉ nghiên cứu y thuật nên lúc nào cô cũng mang theo kim châm cứu bên mình.
Trị bệnh cứu người khác với thay đổi số mạng. Trị bệnh là một cách tạo phước, làm càng nhiều càng tốt.
Bình luận facebook