Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Đúng lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp, thân hình cân đối cũng xuất hiện. Đó chính là hoa khôi của trường, Mộ Dung Nghiên.
Mộ Dung Nghiện mặc một bộ trang phục thể thao màu trắng, giày trắng. Tóc cột đuôi ngựa, dáng vẻ rất tự tin và xinh đẹp.
Mộ Dung Nghiên tiến thẳng vào sân bóng rổ.
Mấy thiếu niên đang hăng hái chơi bóng kia đột nhiên đều dừng lại và ngưỡng mộ đưa mắt nhìn Mộ Dung Nghiên, nữ thần trong lòng họ.
Mộ Dung Nghiên tự tin mỉm cười và vẫy vẫy tay với họ, sau đó nhẹ nhàng, yểu điệu hỏi:
- Không biết tớ có thể tham gia với các cậu không?
- Đương nhiên rồi, bọn tớ rất vui vì cậu có thể chơi cùng.
Mộ Dung Nghiên quay sang nhìn Mẫn Cương bằng ánh mắt vô cùng háo hức và kỳ vọng chờ anh lên tiếng.
Nhưng ánh mắt của Mẫn Cương thì lại đang nhìn về phía Dương Tử Mi đang đứng dậy rời khỏi.
Mộ Dung Nghiên cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng. Cô tức giận nghiến răng và nhìn chằm chằm về phía Dương Tử Mi đang chầm chậm rời khỏi sân bóng kia. Gương mặt xinh đẹp của cô bất giác nhăn lại vẻ khó chịu.
Thấy Dương Tử Mi rời khỏi, Mẫn Cương cảm giác mình như một quả bóng bị xì hơi, chẳng còn chút hứng thú nào. Thế nên anh cũng ném bóng cho bạn mình và nói:
- Các cậu chơi tiếp đi, tớ có chút chuyện cần làm.
Nói xong, Mẫn Cương nhanh chân đuổi theo Dương Tử Mi.
- Nào nào, Mộ Dung Nghiên, chúng ta chơi tiếp.
Một thiếu niên nọ ném bóng cho Mộ Dung Nghiên nói.
Nhưng Mộ Dung Nghiên lại tức giận ném bóng xuống đất, sau đó lạnh lùng xoay người bỏ về nhà, để các thiếu niên nọ ở lại sân bóng với vẻ mặt tiếc ngẩn tiếc ngơ.
- Dương Tử Mi, cậu định đi đâu thế?
Mẫn Cương đuổi kịp Dương Tử Mi, hỏi.
- Về nhà!
Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương với ánh mắt bất ngờ và đáp.
- Nhà cậu ở đâu?
- Đường Ven Sông.
- Tớ tưởng nhà cậu ở đây chứ.
Mẫn Cương thất vọng nói, nhưng sau đó lại tiếp tục:
- Cảnh ở đường Ven Sông rất đẹp, tớ cũng thường đến đó chạy bộ.
- Vậy à?
- Ờ!
Vì nói dối nên Mẫn Cương bối rối đưa tay gãi gãi đầu.
Dáng vẻ bối rối của Mẫn Cương vô cùng đáng yêu khiến Dương Tử Mi liên tưởng đến một chú gấu con dễ thương. Lúc này đây, cô rất muốn giơ tay để sờ vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Mẫn Cương.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là ý muốn của cô mà thôi.
- Không nói với cậu nữa, tớ phải về nhà đây!
Cảm thấy không khí bắt đầu ngượng ngùng nên Dương Tử Mi vẫy tay nói.
- Đường Ven Sông cũng gần đây, lại không có xe buýt đến đó, để tớ đạp xe chở cậu về nhà.
Mẫn Cương vội vàng nói.
Dương Tử Mi chớp mắt nhìn anh.
Có lẽ cũng cảm thấy mình tỏ ra quá thân thiện và nhiệt tình nên Mẫn Cương lại vô cùng bối rối, hai má và tai anh đỏ ửng lên sau đó lật đật giải thích:
- Chúng ta đều là bạn học với nhau cả, giờ trời cũng tối rồi, một mình cậu đi bộ về nhà không an toàn.
Nghe xong, Dương Tử Mi bật cười, nụ cười tươi tắn khiến đôi mắt to tròn, đen láy của cô lấp lánh hơn khiến trái tim Mẫn Cương bất giác rung động. Trái tim anh như một mặt hồ đang yên lặng bỗng chốc có ai đó ném một viên đá nhỏ xuống khiến cho nước hồ gợn sóng lăn tăn. Từng gợn sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ vào tim anh, khiến anh xao xuyến không thôi.
Mẫn Cương hồi hộp nhìn Dương Tử Mi. Anh sợ là cô sẽ từ chối.
- Vậy cũng được!
Dương Tử Mi vui vẻ trả lời.
Có thể ngồi phía sau xe để Mẫn Cương chở chính là tâm nguyện kiếp trước của cô.
Tuy nhiên, Mẫn Cương mà cô thấy kiếp trước thường lái một chiếc Mercedes sang trọng, hào nhoáng cho nên ước nguyện của cô lúc đó là được ngồi vào ghế cạnh bên tài xế của chiếc Mercedes kia.
Giờ, tuy chỉ là xe đạp nhưng Dương Tử Mi vẫn cảm thấy mãn nguyện, hơn nữa điều đặc biệt là Mẫn Cương còn là người chủ động mời cô.
Mẫn Cương bảo cô chờ anh một chút. Xong, anh chạy ù về nhà, chưa đến năm phút sau lại chạy một chiếc xe đạp đến, bộ đồ ướt mồ hôi lúc nãy cũng được thay bằng một bộ trang phục thể thao màu xanh dương khác.
Mẫn Cương thắng xe trước mặt cô, đôi chân dài của anh chống xuống đất, nhìn cô cười toe nói:
- Mời cậu lên xe, đây là con ngựa chiến của tớ.
Tim Dương Tử Mi lại khẽ rung động. Cô nhẹ nhàng ngồi vào sau xe của Mẫn Cương.
Mẫn Cương vui vẻ huýt sáo và nhấn bàn đạp chở cô về nhà.
Mộ Dung Nghiện mặc một bộ trang phục thể thao màu trắng, giày trắng. Tóc cột đuôi ngựa, dáng vẻ rất tự tin và xinh đẹp.
Mộ Dung Nghiên tiến thẳng vào sân bóng rổ.
Mấy thiếu niên đang hăng hái chơi bóng kia đột nhiên đều dừng lại và ngưỡng mộ đưa mắt nhìn Mộ Dung Nghiên, nữ thần trong lòng họ.
Mộ Dung Nghiên tự tin mỉm cười và vẫy vẫy tay với họ, sau đó nhẹ nhàng, yểu điệu hỏi:
- Không biết tớ có thể tham gia với các cậu không?
- Đương nhiên rồi, bọn tớ rất vui vì cậu có thể chơi cùng.
Mộ Dung Nghiên quay sang nhìn Mẫn Cương bằng ánh mắt vô cùng háo hức và kỳ vọng chờ anh lên tiếng.
Nhưng ánh mắt của Mẫn Cương thì lại đang nhìn về phía Dương Tử Mi đang đứng dậy rời khỏi.
Mộ Dung Nghiên cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng. Cô tức giận nghiến răng và nhìn chằm chằm về phía Dương Tử Mi đang chầm chậm rời khỏi sân bóng kia. Gương mặt xinh đẹp của cô bất giác nhăn lại vẻ khó chịu.
Thấy Dương Tử Mi rời khỏi, Mẫn Cương cảm giác mình như một quả bóng bị xì hơi, chẳng còn chút hứng thú nào. Thế nên anh cũng ném bóng cho bạn mình và nói:
- Các cậu chơi tiếp đi, tớ có chút chuyện cần làm.
Nói xong, Mẫn Cương nhanh chân đuổi theo Dương Tử Mi.
- Nào nào, Mộ Dung Nghiên, chúng ta chơi tiếp.
Một thiếu niên nọ ném bóng cho Mộ Dung Nghiên nói.
Nhưng Mộ Dung Nghiên lại tức giận ném bóng xuống đất, sau đó lạnh lùng xoay người bỏ về nhà, để các thiếu niên nọ ở lại sân bóng với vẻ mặt tiếc ngẩn tiếc ngơ.
- Dương Tử Mi, cậu định đi đâu thế?
Mẫn Cương đuổi kịp Dương Tử Mi, hỏi.
- Về nhà!
Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương với ánh mắt bất ngờ và đáp.
- Nhà cậu ở đâu?
- Đường Ven Sông.
- Tớ tưởng nhà cậu ở đây chứ.
Mẫn Cương thất vọng nói, nhưng sau đó lại tiếp tục:
- Cảnh ở đường Ven Sông rất đẹp, tớ cũng thường đến đó chạy bộ.
- Vậy à?
- Ờ!
Vì nói dối nên Mẫn Cương bối rối đưa tay gãi gãi đầu.
Dáng vẻ bối rối của Mẫn Cương vô cùng đáng yêu khiến Dương Tử Mi liên tưởng đến một chú gấu con dễ thương. Lúc này đây, cô rất muốn giơ tay để sờ vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Mẫn Cương.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là ý muốn của cô mà thôi.
- Không nói với cậu nữa, tớ phải về nhà đây!
Cảm thấy không khí bắt đầu ngượng ngùng nên Dương Tử Mi vẫy tay nói.
- Đường Ven Sông cũng gần đây, lại không có xe buýt đến đó, để tớ đạp xe chở cậu về nhà.
Mẫn Cương vội vàng nói.
Dương Tử Mi chớp mắt nhìn anh.
Có lẽ cũng cảm thấy mình tỏ ra quá thân thiện và nhiệt tình nên Mẫn Cương lại vô cùng bối rối, hai má và tai anh đỏ ửng lên sau đó lật đật giải thích:
- Chúng ta đều là bạn học với nhau cả, giờ trời cũng tối rồi, một mình cậu đi bộ về nhà không an toàn.
Nghe xong, Dương Tử Mi bật cười, nụ cười tươi tắn khiến đôi mắt to tròn, đen láy của cô lấp lánh hơn khiến trái tim Mẫn Cương bất giác rung động. Trái tim anh như một mặt hồ đang yên lặng bỗng chốc có ai đó ném một viên đá nhỏ xuống khiến cho nước hồ gợn sóng lăn tăn. Từng gợn sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ vào tim anh, khiến anh xao xuyến không thôi.
Mẫn Cương hồi hộp nhìn Dương Tử Mi. Anh sợ là cô sẽ từ chối.
- Vậy cũng được!
Dương Tử Mi vui vẻ trả lời.
Có thể ngồi phía sau xe để Mẫn Cương chở chính là tâm nguyện kiếp trước của cô.
Tuy nhiên, Mẫn Cương mà cô thấy kiếp trước thường lái một chiếc Mercedes sang trọng, hào nhoáng cho nên ước nguyện của cô lúc đó là được ngồi vào ghế cạnh bên tài xế của chiếc Mercedes kia.
Giờ, tuy chỉ là xe đạp nhưng Dương Tử Mi vẫn cảm thấy mãn nguyện, hơn nữa điều đặc biệt là Mẫn Cương còn là người chủ động mời cô.
Mẫn Cương bảo cô chờ anh một chút. Xong, anh chạy ù về nhà, chưa đến năm phút sau lại chạy một chiếc xe đạp đến, bộ đồ ướt mồ hôi lúc nãy cũng được thay bằng một bộ trang phục thể thao màu xanh dương khác.
Mẫn Cương thắng xe trước mặt cô, đôi chân dài của anh chống xuống đất, nhìn cô cười toe nói:
- Mời cậu lên xe, đây là con ngựa chiến của tớ.
Tim Dương Tử Mi lại khẽ rung động. Cô nhẹ nhàng ngồi vào sau xe của Mẫn Cương.
Mẫn Cương vui vẻ huýt sáo và nhấn bàn đạp chở cô về nhà.
Bình luận facebook