Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đám người nguyên thủy này không biết cái gì gọi là lời nói dối thiện ý sao?”“Két—–”
Đang chạy thục mạng thì đột nhiên phanh gấp. Tuy chân người không thể phát ra thanh âm như vậy, nhưng lúc này Nghiêm Mặc cảm thấy như mình nghe được tiếng phanh gấp.
Đồng cỏ thưa thớt vốn dĩ cao đến cẳng chân đột nhiên biến mất, phía trước xuất hiện một vùng sa mạc mênh mông.
Liệp là người chạy đầu tiên, anh không dám lao về phía trước nữa, mà dùng thanh giáo dò đường, cắm cắm xuống đất tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tìm được một khu đất kiên cố, lúc này mới bước một chân lên.
Theo dấu chân của Liệp, mọi người dẫm lên, bước đi thành một hàng.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lần này đi sau cùng.
Nghiêm Mặc không rảnh mà lo bụng mình bị cấn đến khó chịu, ngẩng đầu nhìn về phía ‘gia đình ba người’ của Thiết Bối Long.
Chúng nó đang tranh nhau xé xác cái ba lô, mấy miếng thịt trong ba lô rớt ra, nhãi con Thiết Bối Long là đứa thứ nhất cướp được.
Thằng nhãi vừa ăn, vừa dùng mấy cái chân thô như cây cột đuổi theo bọn họ, chắc là nó cảm thấy chỉ cần đuổi theo con quái hai chân kia thì sẽ có đồ ăn liên tục.
Nguyên Chiến bước lên dấu chân của Băng.
Nhãi con Thiết Bối Long rầm rập đuổi theo phía sau, sắp tới chỗ bọn họ rồi.
Đột nhiên! Con Thiết Bối Long ba đang cùng vợ mình giằng xé cái ba lô chợt ngẩng đầu, lao về phía thằng con mình, ‘uông’ một tiếng thật lớn, sau đó ra sức nhào tới, dùng thân thể tông vào người thằng con, hất nó sang một bên.
“Uônggg?” Nhãi con Thiết Bối Long bị tông một phát choáng cả đầu, mông nện xuống đất cái đùng, chân sau cố gắng vài lần, hơn nửa ngày mới đứng vững.
Thiết Bối Long ba phẫn nộ rống lên với lũ quái hai chân chỉ cách nó có năm thước: “Uônggggggg ——!”
“Phì!”
Nghiêm Mặc giơ tay lau mặt, nước miếng của con cự thú đó văng hết lên mặt rồi, thối chết hắn.
Chỉ một khoảng cách như vậy, hắn đã có thể cảm giác được hơi thở nóng hừng hực phun ra từ mũi con cự thú, nhưng đối phương chỉ loanh quanh ở bên lằn ranh giữa bờ cát và đồng cỏ, không dám bước một bước sang đây.
Tuy nguy hiểm phía sau tạm thời được giải quyết, nhưng tình cảnh bọn họ lúc bấy giờ cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Nguyên Chiến quát hắn, giọng điệu chưa bao giờ nặng nề như vậy: “Đừng có nhúc nhích, một chút cử động cũng không được.”
Nghiêm Mặc cứng người, vừa rồi hắn chỉ giơ tay lau mặt thôi mà đã ảnh hưởng tới Nguyên Chiến rồi.
Sao vậy? Sao phải thận trọng như thế?
Nghiêm Mặc cúi đầu cẩn thận quan sát, lúc này hắn mới phát hiện từ đồng cỏ đi đến nơi này, mười hai người bọn họ, không tính ba đứa được cõng trên lưng, tổng cộng là chín người nhưng chỉ để lại một hàng dấu chân.
Càng kinh ngạc hơn là, dấu chân không phải đi thành đôi, mà chỉ có một. Vậy có nghĩ là con đường bọn họ đang đi, khoảng an toàn chỉ rộng bằng một bàn chân?!
Cái này có khác gì đi trên dây thép đâu? Còn có ba người phải cõng phụ trọng đi trên dây thép đấy!
Phát hiện điểm này, Nghiêm Mặc không dám nữa động đậy nữa.
“Uông uông uông!” Thiết Bối Long ba còn đang gầm rú với bọn họ, tựa hồ rất phẫn nộ lũ quái hai chân quá giảo hoạt và ác độc.
Nếu không phải nó đã từng đến nơi này với cha nó, tận mắt nhìn thấy thân thể đồ sộ của cha nó bị mặt cát nuốt chửng, nó sẽ không biết bên kia bờ cát đáng sợ tới cỡ nào!
Lũ quái hai chân có lẽ có thể đi trên đó, nhưng thể trọng của Thiết Bối Long chúng nó thì không. Thật đáng giận!
Khí nóng làm mùi mồ hôi và mùi thối đặc trưng của da thú bắt đầu bốc lên, mồ hôi trên người chảy xuống như thác lũ.
Hai người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều khổ không nói nổi.
Ngày thường bọn họ chưa bao giờ mặc nhiều da lông như thế, hiện tại bọn họ chỉ hận không thể lột sạch bộ đồ vừa dày vừa nặng, mà còn oi bức này.
“Ầm ầm!” Thiết Bối Long phía sau vẫn còn giận lắm, dẫm chân trân mặt đất ầm ầm.
Bãi cát tuy không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng vẫn cảm giác được cát dưới chân rung lên.
Mà cái rung này, bình thường thì không có gì, nhưng đối với đoàn người như đang đi trên dây thép mà nói, chẳng khác nào đất rung núi chuyển.
Mấy người phía trước không biết là ai bởi vì cơn chấn rung mà thân thể loạng choạng đạp sai một bước, lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng rất nhanh đã dùng thanh giáo ổn định thân thể của mình, là Khuyết Nha.
Cả đội dừng lại, thẳng đến khi Khuyết Nha lần nữa cất bước, mọi người mới tiếp tục đi về phía trước.
Trên con đường hẹp bằng một bàn chân, nếu vẫn đi liên tục, thì còn có thể an toàn mà đi hết. Nhưng đột nhiên dừng lại, muốn duy trì trạng thái cân bằng bất chợt liền phải cố hết sức!
“Đừng cử động!” Băng đi phía trước đột nhiên phẫn nộ gào to.
Dương Vĩ không dám động, nhưng hắn sợ hãi, hắn vừa mới thoát khỏi cái chết, lúc này đã bất chấp địa vị chủ nô, hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt eo Băng.
Thân thể Băng liền lảo đảo.
Hắn muốn dùng thanh giáo để ổn định thân thể, nhưng Dương Vĩ trên lưng hắn cứ lắc qua lắc lại, đong đưa không chịu dừng, lại còn sợ tới mức ra sức trèo lên trên, ôm chặt lấy hắn.
Trọng tâm bị nghiêng, Băng muốn khiến thân thể cân bằng lại, nhưng Dương Vĩ sau lưng không hề ăn ý với hắn, làm hại hắn cũng loạng choạng theo, chân đứng không vững, ngã về phía bên trái.
“Phập!” Băng nỗ lực một phen cuối cùng, hắn nghiêng người, dùng thanh giáo cắm vào mặt đất, một tay bám chặt con đường kiên cố duy nhất trên bãi cát.
Dương Vĩ kêu thảm một tiếng, hắn và Băng đều lún hơn nửa người vào trong cát.
Dương Vĩ ôm lấy cổ Băng càng chặt, thậm chí còn muốn dẫm lên người Băng bò trở lại con đường duy nhất kia.
Băng bị siết cổ đến mức mặt mũi đỏ gay, gân xanh nổi lên, cơ bắp trên hai cánh tay cũng phồng to, cả người vì bám trụ cơ hội sống cuối cùng mà gồng lên.
Hắn muốn xử lý tên Dương Vĩ đang làm càn phía sau, nhưng hai tay hắn không thể động được.
Phía sau Băng là Nguyên Chiến, Chiến cũng bị kẹt lại, hắn đứng tại chỗ, nỗ lực không để bản thân bị tình huống phía trước ảnh hưởng.
Cả người Nghiêm Mặc đã cứng còng, cơ thịt gồng đến phát đau.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy hai chân Nguyên Chiến hơi cong lại, chân trước và chân sau cảnh một khoảng nhất định để bảo trì cân bằng. Cơ thịt trên bắp chân hắn tựa như nham thạch, nhưng Nghiêm Mặc vẫn có thể nhìn ra mớ cơ bắp rắn chắc đó đã mỏi lắm rồi.
Băng và nô lệ của hắn còn đang giãy giụa, Băng thật thông minh, hắn giãy giụa trong chốc lát liền phát hiện nếu không cử động thì sẽ lún chậm hơn, nhưng Dương Vĩ lại khác, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, còn không ngừng giãy giụa.
Nghiêm Mặc ghé vào trên vai Nguyên Chiến, đầu rũ xuống, nhìn một cảnh này.
Nguyên Chiến sắp kiên trì không được nữa, điều đó có thể nhìn ra từ việc bắp chân hắn khẽ run lên.
Trước hết phải giải quyết hai tên phía trước!
Đáng tiếc Nguyên Chiến không thể động, nếu không chỉ sợ hắn đã sớm tự mình động thủ dẹp sạch chướng ngại phía trước rồi.
Bảo hai người kia tự tử, hiển nhiên không có khả năng, con người đều có ham muốn sống sót, chỉ cần còn một phần trăm cơ hội, cũng sẽ không từ bỏ.
Hơn nữa Nghiêm Mặc tiêu cực nghĩ, nói không chừng nếu bọn Băng không sống được thì sẽ lôi bọn họ chết cùng, muốn an toàn đi qua hai người bọn họ, hắn phải động não trấn an hai người này cái đã.
“Đừng cử động.” Nghiêm Mặc nhẹ nhàng mở miệng, thậm chí không dám khiến cơ miệng mình cử động quá nhiều.
Mới đầu, Dương Vĩ đang hoảng loạn muốn trèo lên người Băng để thoát khỏi nên không nghe thấy tiếng hắn.
“Dương Vĩ, nghe tôi này, đừng cử động, như vậy anh và chủ nhân anh sẽ chết đấy.” Nghiêm Mặc lại mở miệng.
Nguyên Chiến nghe thấy hắn nói, nhưng không ngăn cản hắn.
“Dương Vĩ! Bình tĩnh lại đi!” Nghiêm Mặc quát nhẹ.
Dương Vĩ cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Nghiêm Mặc, quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt tên nô lệ nhát gan đầy vẻ kinh hoảng, sợ hãi và tuyệt vọng.
“Tôi sẽ không để anh chết, tin tôi, tôi có cách cứu hai người.”
Băng cũng nghe thấy Nghiêm Mặc nói, nhưng hắn không tin thằng nhóc nô lệ này, nhưng tình huống hiện tại đã không thể cứu vẫn, cho nên hắn không mở miệng phản bác, hắn bây giờ muốn giữ sức để không bị lún quá sâu vào trong cát.
“Dương Vĩ, nghe tôi nói, cậu mà càng giãy giụa thì sẽ lún càng sâu, đừng cử động, cậu sẽ cảm thấy lực hút nhỏ xuống, cậu cảm nhận thử xem.”
Dương Vĩ chảy nước mắt đầy mặt, nhưng giãy giụa không còn kịch liệt nữa.
“Đúng rồi, cứ như vậy, không phải sợ, hai người đừng nhúc nhích, tôi sẽ nghĩ cách cứu hai người lên.” Nghiêm Mặc muốn dùng nụ cười để cảm hóa đối phương, nhưng mặt hắn đã muốn sung huyết rồi, thật sự không có sức mà đi thuyết phục nữa, chỉ có thể cố gắng dùng lời nói trấn an: “Tôi có thể cứu anh một lần, cũng có thể cứu anh lần thứ hai, tin tôi đi!”
Dương Vĩ nhép nhép môi, nhìn Nghiêm Mặc khóc lóc cầu xin: “…… Cứu tôi……”
“Tin tôi, tôi nhất định sẽ cứu hai người!”
Hàng người phía trước đã ra khỏi bãi cát lún, tất cả mọi người đều dừng lại ở nơi an toàn, nôn nóng nhìn bọn họ, không có ai dám mở miệng hô to, chỉ sợ làm kinh động đến bọn họ. Khuyết Nha vẻ mặt tự trách, nếu không phải ông loạng choạng giữa đường, thì đã không làm hại những người phía sau rồi.
Nghiêm Mặc ước lượng khoảng cách từ chỗ hắn đến chỗ đám người Liệp, vùng cát lún này, độ rộng hai bên không biết, nhưng thấy Thiết Bối Long không đi vòng tới chỗ bọn Liệp, như vậy chứng tỏ vùng này không nhỏ, còn chiều dài thì không rộng đến như vậy, bọn họ đã đi được nửa đường rồi, phía trước còn cách chừng hai mươi ba mươi mét nữa thôi.
Nhìn dấu chân còn ở phía trước, cơ hồ là một đường thẳng tắp.
Nghiêm Mặc đánh cược một lần, Nguyên Chiến đang vác hắn cũng có ý nghĩ trùng với hắn, hai người gần như đồng thời mở miệng: “Xông thẳng tới phía trước!”
Rất tốt! Nghiêm Mặc tiếp tục nỗ lực lừa dối Băng và Dương Vĩ: “Hai người tuyệt đối không được cử động. Tôi sống, thì hai người mới có khả năng sống sót. Nếu tôi chết, mọi người sẽ phải chết cùng nhau.”
“…… Yên tâm, tao sẽ không động đậy. Tụi mày chạy qua đi.” Băng khàn giọng nói.
Nếu không phải thằng nhóc nô lệ này, hắn đã không quay lại cứu Dương Vĩ, cũng sẽ không lâm vào khốn cảnh. Nhưng tình huống bây giờ đã như vậy, mặc kệ thằng nhóc nô lệ này có lừa hắn hay không, hắn giết chết bọn nó, thì hắn và Dương Vĩ cũng không chắc có thể sống được, vậy còn không bằng để bọn nó đi qua, nếu bọn nó không chết, để xem bọn nó thật sự có thể cứu hắn ra hay không, ít nhất, như vậy vẫn có hy vọng.
Dương Vĩ không giãy giụa nữa, liền cảm thấy lực hút của cát không còn kinh khủng như ban đầu. Hắn cũng bắt đầu vươn tay ôm lấy con đường kiên cố duy nhất trên bãi cát, muốn giảm bớt gánh nặng cho chủ nhân nhà mình.
Hắn làm vậy cũng không có ai cấm hắn.
Nghiêm Mặc thậm chí còn chỉ cho hắn, bảo hắn tách khỏi người Băng, nằm sấp trên con đường an toàn.
Kỳ thật Dương Vĩ có thể đứng lên đi, thoát khỏi chỗ này, nhưng hắn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, chỉ có thể ghé nửa người lên vùng an toàn, chứ không trèo ra nổi.
Băng cũng không thể di động, hắn lún vào quá sâu, lực hút của cát quá lớn, chỉ dựa vào một mình hắn hoàn toàn không thể trèo lên tránh thoát, hơn nữa hắn bắt đầu cảm giác được cát quanh tay mình có chút rời rạc. Lúc này hắn rút cây giáo ra, bắt ngang trên mặt đất, để hai người Nguyên Chiến đi qua.
“Chuẩn bị chưa?” Nghiêm Mặc thở ra một hơi, hỏi Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến thở nhẹ, thân thể hơi đổ về phía trước, toàn bộ sức mạnh dồn xuống hai chân.
Nghiêm Mặc dặn dò hai người còn ở lại: “Thả lỏng, đừng cử động.”
Băng và Dương Vĩ có lẽ không thể hoàn toàn thả lỏng, nhưng bọn hắn cũng nỗ lực không nhúc nhích.
Chính là lúc này! Nghiêm Mặc khẽ quát một tiếng: “A Chiến, chạy!”
Thanh giáo được rút ra, Nguyên Chiến vác cậu thiếu niên, hạ thấp nửa người trên, nhìn hàng dấu chân thẳng tắp phía trước, phi tới như một mũi tên rời cung, chỉ một hơi đã vọt qua!
Dương Vĩ bị dẫm một cái kêu thảm thiết, một tay của Băng cũng bị dẫm lên.
Lúc Nguyên Chiến vác Nghiêm Mặc chạy ra khỏi vùng cát lún, vọt đến chỗ đám người bọn Liệp, tất cả mọi người đều hoan hô.
Nguyên Chiến thả Nghiêm Mặc xuống, lúc này hắn mới cảm giác được chân mình mềm nhũn rồi, có điều cái tên này là người quan trọng mặt mũi, chỉ im lặng dùng thanh giáo chống đỡ thân thể.
Nghiêm Mặc chả quan tâm cái gì mà mặt mũi hay không mặt mũi, hắn trực tiếp nằm xoài ra nền cát thở phì phò, thả lỏng xong, hắn lập tức cảm thấy cơ bắp khắp người đều nhức mỏi kinh khủng.
Sáng mai chắc chắn sẽ đau nhức lắm đây, Nghiêm Mặc nằm một chốc, rồi yên lặng ngồi dậy xoa bóp cẳng chân mình.
Thảo Đinh đi đến bên người hắn, học động tác của hắn, không nói gì mà cho giúp hắn xoa ấn một cái chân khác.
“Bọn Băng làm sao bây giờ?” Mãnh nhìn hai người lún vào trong cát, hỏi rất thẳng thắn.
Nguyên Chiến nhấc mí mắt lên, tức giận nói: “Tên ngu xuẩn này nói nó có cách!”
Vì thế, Nghiêm Mặc lại lần nữa bị mọi người chú mục.
Ê, đó chỉ là kế sách tạm thời của tôi thôi…… Nghiêm Mặc cảm thấy cạn mẹ lời đối với tên chủ nhân ngu xuẩn không ăn ý của mình.
Đám người nguyên thủy này không biết cái gì gọi là lời nói dối thiện ý sao? Nhìn tôi làm gì? Bộ tên đó nói tôi có cách, là tôi thực sự có cách hả?
Nhưng tình huống thật sự thì, hắn đúng là không thể không nghĩ cách.
Thấy chết không cứu sẽ bị tăng 10 điểm cặn bã, nếu hắn đáp ứng rồi mà lại không cứu, hành vi lừa dối cho người khác hy vọng rồi lại đạp đổ chẳng phải còn dã man hơn hay sao? Trời biết quyển sách hướng dẫn đáng chết kia sẽ thêm cho hắn bao nhiêu giá trị cặn bã chứ!
Hết cách, tốt xấu gì cũng phải thử một lần, cho dù chỉ là làm bộ.
Nghiêm Mặc cởi áo khoác da của mình ra, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nó!
“Cởi hết dây thừng trên người các anh xuống, da thú trên người nô lệ cũng vậy, chiến giáp thì không cần.”
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đám người nguyên thủy này không biết cái gì gọi là lời nói dối thiện ý sao?”“Két—–”
Đang chạy thục mạng thì đột nhiên phanh gấp. Tuy chân người không thể phát ra thanh âm như vậy, nhưng lúc này Nghiêm Mặc cảm thấy như mình nghe được tiếng phanh gấp.
Đồng cỏ thưa thớt vốn dĩ cao đến cẳng chân đột nhiên biến mất, phía trước xuất hiện một vùng sa mạc mênh mông.
Liệp là người chạy đầu tiên, anh không dám lao về phía trước nữa, mà dùng thanh giáo dò đường, cắm cắm xuống đất tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tìm được một khu đất kiên cố, lúc này mới bước một chân lên.
Theo dấu chân của Liệp, mọi người dẫm lên, bước đi thành một hàng.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc lần này đi sau cùng.
Nghiêm Mặc không rảnh mà lo bụng mình bị cấn đến khó chịu, ngẩng đầu nhìn về phía ‘gia đình ba người’ của Thiết Bối Long.
Chúng nó đang tranh nhau xé xác cái ba lô, mấy miếng thịt trong ba lô rớt ra, nhãi con Thiết Bối Long là đứa thứ nhất cướp được.
Thằng nhãi vừa ăn, vừa dùng mấy cái chân thô như cây cột đuổi theo bọn họ, chắc là nó cảm thấy chỉ cần đuổi theo con quái hai chân kia thì sẽ có đồ ăn liên tục.
Nguyên Chiến bước lên dấu chân của Băng.
Nhãi con Thiết Bối Long rầm rập đuổi theo phía sau, sắp tới chỗ bọn họ rồi.
Đột nhiên! Con Thiết Bối Long ba đang cùng vợ mình giằng xé cái ba lô chợt ngẩng đầu, lao về phía thằng con mình, ‘uông’ một tiếng thật lớn, sau đó ra sức nhào tới, dùng thân thể tông vào người thằng con, hất nó sang một bên.
“Uônggg?” Nhãi con Thiết Bối Long bị tông một phát choáng cả đầu, mông nện xuống đất cái đùng, chân sau cố gắng vài lần, hơn nửa ngày mới đứng vững.
Thiết Bối Long ba phẫn nộ rống lên với lũ quái hai chân chỉ cách nó có năm thước: “Uônggggggg ——!”
“Phì!”
Nghiêm Mặc giơ tay lau mặt, nước miếng của con cự thú đó văng hết lên mặt rồi, thối chết hắn.
Chỉ một khoảng cách như vậy, hắn đã có thể cảm giác được hơi thở nóng hừng hực phun ra từ mũi con cự thú, nhưng đối phương chỉ loanh quanh ở bên lằn ranh giữa bờ cát và đồng cỏ, không dám bước một bước sang đây.
Tuy nguy hiểm phía sau tạm thời được giải quyết, nhưng tình cảnh bọn họ lúc bấy giờ cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Nguyên Chiến quát hắn, giọng điệu chưa bao giờ nặng nề như vậy: “Đừng có nhúc nhích, một chút cử động cũng không được.”
Nghiêm Mặc cứng người, vừa rồi hắn chỉ giơ tay lau mặt thôi mà đã ảnh hưởng tới Nguyên Chiến rồi.
Sao vậy? Sao phải thận trọng như thế?
Nghiêm Mặc cúi đầu cẩn thận quan sát, lúc này hắn mới phát hiện từ đồng cỏ đi đến nơi này, mười hai người bọn họ, không tính ba đứa được cõng trên lưng, tổng cộng là chín người nhưng chỉ để lại một hàng dấu chân.
Càng kinh ngạc hơn là, dấu chân không phải đi thành đôi, mà chỉ có một. Vậy có nghĩ là con đường bọn họ đang đi, khoảng an toàn chỉ rộng bằng một bàn chân?!
Cái này có khác gì đi trên dây thép đâu? Còn có ba người phải cõng phụ trọng đi trên dây thép đấy!
Phát hiện điểm này, Nghiêm Mặc không dám nữa động đậy nữa.
“Uông uông uông!” Thiết Bối Long ba còn đang gầm rú với bọn họ, tựa hồ rất phẫn nộ lũ quái hai chân quá giảo hoạt và ác độc.
Nếu không phải nó đã từng đến nơi này với cha nó, tận mắt nhìn thấy thân thể đồ sộ của cha nó bị mặt cát nuốt chửng, nó sẽ không biết bên kia bờ cát đáng sợ tới cỡ nào!
Lũ quái hai chân có lẽ có thể đi trên đó, nhưng thể trọng của Thiết Bối Long chúng nó thì không. Thật đáng giận!
Khí nóng làm mùi mồ hôi và mùi thối đặc trưng của da thú bắt đầu bốc lên, mồ hôi trên người chảy xuống như thác lũ.
Hai người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều khổ không nói nổi.
Ngày thường bọn họ chưa bao giờ mặc nhiều da lông như thế, hiện tại bọn họ chỉ hận không thể lột sạch bộ đồ vừa dày vừa nặng, mà còn oi bức này.
“Ầm ầm!” Thiết Bối Long phía sau vẫn còn giận lắm, dẫm chân trân mặt đất ầm ầm.
Bãi cát tuy không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng vẫn cảm giác được cát dưới chân rung lên.
Mà cái rung này, bình thường thì không có gì, nhưng đối với đoàn người như đang đi trên dây thép mà nói, chẳng khác nào đất rung núi chuyển.
Mấy người phía trước không biết là ai bởi vì cơn chấn rung mà thân thể loạng choạng đạp sai một bước, lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng rất nhanh đã dùng thanh giáo ổn định thân thể của mình, là Khuyết Nha.
Cả đội dừng lại, thẳng đến khi Khuyết Nha lần nữa cất bước, mọi người mới tiếp tục đi về phía trước.
Trên con đường hẹp bằng một bàn chân, nếu vẫn đi liên tục, thì còn có thể an toàn mà đi hết. Nhưng đột nhiên dừng lại, muốn duy trì trạng thái cân bằng bất chợt liền phải cố hết sức!
“Đừng cử động!” Băng đi phía trước đột nhiên phẫn nộ gào to.
Dương Vĩ không dám động, nhưng hắn sợ hãi, hắn vừa mới thoát khỏi cái chết, lúc này đã bất chấp địa vị chủ nô, hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt eo Băng.
Thân thể Băng liền lảo đảo.
Hắn muốn dùng thanh giáo để ổn định thân thể, nhưng Dương Vĩ trên lưng hắn cứ lắc qua lắc lại, đong đưa không chịu dừng, lại còn sợ tới mức ra sức trèo lên trên, ôm chặt lấy hắn.
Trọng tâm bị nghiêng, Băng muốn khiến thân thể cân bằng lại, nhưng Dương Vĩ sau lưng không hề ăn ý với hắn, làm hại hắn cũng loạng choạng theo, chân đứng không vững, ngã về phía bên trái.
“Phập!” Băng nỗ lực một phen cuối cùng, hắn nghiêng người, dùng thanh giáo cắm vào mặt đất, một tay bám chặt con đường kiên cố duy nhất trên bãi cát.
Dương Vĩ kêu thảm một tiếng, hắn và Băng đều lún hơn nửa người vào trong cát.
Dương Vĩ ôm lấy cổ Băng càng chặt, thậm chí còn muốn dẫm lên người Băng bò trở lại con đường duy nhất kia.
Băng bị siết cổ đến mức mặt mũi đỏ gay, gân xanh nổi lên, cơ bắp trên hai cánh tay cũng phồng to, cả người vì bám trụ cơ hội sống cuối cùng mà gồng lên.
Hắn muốn xử lý tên Dương Vĩ đang làm càn phía sau, nhưng hai tay hắn không thể động được.
Phía sau Băng là Nguyên Chiến, Chiến cũng bị kẹt lại, hắn đứng tại chỗ, nỗ lực không để bản thân bị tình huống phía trước ảnh hưởng.
Cả người Nghiêm Mặc đã cứng còng, cơ thịt gồng đến phát đau.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy hai chân Nguyên Chiến hơi cong lại, chân trước và chân sau cảnh một khoảng nhất định để bảo trì cân bằng. Cơ thịt trên bắp chân hắn tựa như nham thạch, nhưng Nghiêm Mặc vẫn có thể nhìn ra mớ cơ bắp rắn chắc đó đã mỏi lắm rồi.
Băng và nô lệ của hắn còn đang giãy giụa, Băng thật thông minh, hắn giãy giụa trong chốc lát liền phát hiện nếu không cử động thì sẽ lún chậm hơn, nhưng Dương Vĩ lại khác, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, còn không ngừng giãy giụa.
Nghiêm Mặc ghé vào trên vai Nguyên Chiến, đầu rũ xuống, nhìn một cảnh này.
Nguyên Chiến sắp kiên trì không được nữa, điều đó có thể nhìn ra từ việc bắp chân hắn khẽ run lên.
Trước hết phải giải quyết hai tên phía trước!
Đáng tiếc Nguyên Chiến không thể động, nếu không chỉ sợ hắn đã sớm tự mình động thủ dẹp sạch chướng ngại phía trước rồi.
Bảo hai người kia tự tử, hiển nhiên không có khả năng, con người đều có ham muốn sống sót, chỉ cần còn một phần trăm cơ hội, cũng sẽ không từ bỏ.
Hơn nữa Nghiêm Mặc tiêu cực nghĩ, nói không chừng nếu bọn Băng không sống được thì sẽ lôi bọn họ chết cùng, muốn an toàn đi qua hai người bọn họ, hắn phải động não trấn an hai người này cái đã.
“Đừng cử động.” Nghiêm Mặc nhẹ nhàng mở miệng, thậm chí không dám khiến cơ miệng mình cử động quá nhiều.
Mới đầu, Dương Vĩ đang hoảng loạn muốn trèo lên người Băng để thoát khỏi nên không nghe thấy tiếng hắn.
“Dương Vĩ, nghe tôi này, đừng cử động, như vậy anh và chủ nhân anh sẽ chết đấy.” Nghiêm Mặc lại mở miệng.
Nguyên Chiến nghe thấy hắn nói, nhưng không ngăn cản hắn.
“Dương Vĩ! Bình tĩnh lại đi!” Nghiêm Mặc quát nhẹ.
Dương Vĩ cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Nghiêm Mặc, quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt tên nô lệ nhát gan đầy vẻ kinh hoảng, sợ hãi và tuyệt vọng.
“Tôi sẽ không để anh chết, tin tôi, tôi có cách cứu hai người.”
Băng cũng nghe thấy Nghiêm Mặc nói, nhưng hắn không tin thằng nhóc nô lệ này, nhưng tình huống hiện tại đã không thể cứu vẫn, cho nên hắn không mở miệng phản bác, hắn bây giờ muốn giữ sức để không bị lún quá sâu vào trong cát.
“Dương Vĩ, nghe tôi nói, cậu mà càng giãy giụa thì sẽ lún càng sâu, đừng cử động, cậu sẽ cảm thấy lực hút nhỏ xuống, cậu cảm nhận thử xem.”
Dương Vĩ chảy nước mắt đầy mặt, nhưng giãy giụa không còn kịch liệt nữa.
“Đúng rồi, cứ như vậy, không phải sợ, hai người đừng nhúc nhích, tôi sẽ nghĩ cách cứu hai người lên.” Nghiêm Mặc muốn dùng nụ cười để cảm hóa đối phương, nhưng mặt hắn đã muốn sung huyết rồi, thật sự không có sức mà đi thuyết phục nữa, chỉ có thể cố gắng dùng lời nói trấn an: “Tôi có thể cứu anh một lần, cũng có thể cứu anh lần thứ hai, tin tôi đi!”
Dương Vĩ nhép nhép môi, nhìn Nghiêm Mặc khóc lóc cầu xin: “…… Cứu tôi……”
“Tin tôi, tôi nhất định sẽ cứu hai người!”
Hàng người phía trước đã ra khỏi bãi cát lún, tất cả mọi người đều dừng lại ở nơi an toàn, nôn nóng nhìn bọn họ, không có ai dám mở miệng hô to, chỉ sợ làm kinh động đến bọn họ. Khuyết Nha vẻ mặt tự trách, nếu không phải ông loạng choạng giữa đường, thì đã không làm hại những người phía sau rồi.
Nghiêm Mặc ước lượng khoảng cách từ chỗ hắn đến chỗ đám người Liệp, vùng cát lún này, độ rộng hai bên không biết, nhưng thấy Thiết Bối Long không đi vòng tới chỗ bọn Liệp, như vậy chứng tỏ vùng này không nhỏ, còn chiều dài thì không rộng đến như vậy, bọn họ đã đi được nửa đường rồi, phía trước còn cách chừng hai mươi ba mươi mét nữa thôi.
Nhìn dấu chân còn ở phía trước, cơ hồ là một đường thẳng tắp.
Nghiêm Mặc đánh cược một lần, Nguyên Chiến đang vác hắn cũng có ý nghĩ trùng với hắn, hai người gần như đồng thời mở miệng: “Xông thẳng tới phía trước!”
Rất tốt! Nghiêm Mặc tiếp tục nỗ lực lừa dối Băng và Dương Vĩ: “Hai người tuyệt đối không được cử động. Tôi sống, thì hai người mới có khả năng sống sót. Nếu tôi chết, mọi người sẽ phải chết cùng nhau.”
“…… Yên tâm, tao sẽ không động đậy. Tụi mày chạy qua đi.” Băng khàn giọng nói.
Nếu không phải thằng nhóc nô lệ này, hắn đã không quay lại cứu Dương Vĩ, cũng sẽ không lâm vào khốn cảnh. Nhưng tình huống bây giờ đã như vậy, mặc kệ thằng nhóc nô lệ này có lừa hắn hay không, hắn giết chết bọn nó, thì hắn và Dương Vĩ cũng không chắc có thể sống được, vậy còn không bằng để bọn nó đi qua, nếu bọn nó không chết, để xem bọn nó thật sự có thể cứu hắn ra hay không, ít nhất, như vậy vẫn có hy vọng.
Dương Vĩ không giãy giụa nữa, liền cảm thấy lực hút của cát không còn kinh khủng như ban đầu. Hắn cũng bắt đầu vươn tay ôm lấy con đường kiên cố duy nhất trên bãi cát, muốn giảm bớt gánh nặng cho chủ nhân nhà mình.
Hắn làm vậy cũng không có ai cấm hắn.
Nghiêm Mặc thậm chí còn chỉ cho hắn, bảo hắn tách khỏi người Băng, nằm sấp trên con đường an toàn.
Kỳ thật Dương Vĩ có thể đứng lên đi, thoát khỏi chỗ này, nhưng hắn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, chỉ có thể ghé nửa người lên vùng an toàn, chứ không trèo ra nổi.
Băng cũng không thể di động, hắn lún vào quá sâu, lực hút của cát quá lớn, chỉ dựa vào một mình hắn hoàn toàn không thể trèo lên tránh thoát, hơn nữa hắn bắt đầu cảm giác được cát quanh tay mình có chút rời rạc. Lúc này hắn rút cây giáo ra, bắt ngang trên mặt đất, để hai người Nguyên Chiến đi qua.
“Chuẩn bị chưa?” Nghiêm Mặc thở ra một hơi, hỏi Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến thở nhẹ, thân thể hơi đổ về phía trước, toàn bộ sức mạnh dồn xuống hai chân.
Nghiêm Mặc dặn dò hai người còn ở lại: “Thả lỏng, đừng cử động.”
Băng và Dương Vĩ có lẽ không thể hoàn toàn thả lỏng, nhưng bọn hắn cũng nỗ lực không nhúc nhích.
Chính là lúc này! Nghiêm Mặc khẽ quát một tiếng: “A Chiến, chạy!”
Thanh giáo được rút ra, Nguyên Chiến vác cậu thiếu niên, hạ thấp nửa người trên, nhìn hàng dấu chân thẳng tắp phía trước, phi tới như một mũi tên rời cung, chỉ một hơi đã vọt qua!
Dương Vĩ bị dẫm một cái kêu thảm thiết, một tay của Băng cũng bị dẫm lên.
Lúc Nguyên Chiến vác Nghiêm Mặc chạy ra khỏi vùng cát lún, vọt đến chỗ đám người bọn Liệp, tất cả mọi người đều hoan hô.
Nguyên Chiến thả Nghiêm Mặc xuống, lúc này hắn mới cảm giác được chân mình mềm nhũn rồi, có điều cái tên này là người quan trọng mặt mũi, chỉ im lặng dùng thanh giáo chống đỡ thân thể.
Nghiêm Mặc chả quan tâm cái gì mà mặt mũi hay không mặt mũi, hắn trực tiếp nằm xoài ra nền cát thở phì phò, thả lỏng xong, hắn lập tức cảm thấy cơ bắp khắp người đều nhức mỏi kinh khủng.
Sáng mai chắc chắn sẽ đau nhức lắm đây, Nghiêm Mặc nằm một chốc, rồi yên lặng ngồi dậy xoa bóp cẳng chân mình.
Thảo Đinh đi đến bên người hắn, học động tác của hắn, không nói gì mà cho giúp hắn xoa ấn một cái chân khác.
“Bọn Băng làm sao bây giờ?” Mãnh nhìn hai người lún vào trong cát, hỏi rất thẳng thắn.
Nguyên Chiến nhấc mí mắt lên, tức giận nói: “Tên ngu xuẩn này nói nó có cách!”
Vì thế, Nghiêm Mặc lại lần nữa bị mọi người chú mục.
Ê, đó chỉ là kế sách tạm thời của tôi thôi…… Nghiêm Mặc cảm thấy cạn mẹ lời đối với tên chủ nhân ngu xuẩn không ăn ý của mình.
Đám người nguyên thủy này không biết cái gì gọi là lời nói dối thiện ý sao? Nhìn tôi làm gì? Bộ tên đó nói tôi có cách, là tôi thực sự có cách hả?
Nhưng tình huống thật sự thì, hắn đúng là không thể không nghĩ cách.
Thấy chết không cứu sẽ bị tăng 10 điểm cặn bã, nếu hắn đáp ứng rồi mà lại không cứu, hành vi lừa dối cho người khác hy vọng rồi lại đạp đổ chẳng phải còn dã man hơn hay sao? Trời biết quyển sách hướng dẫn đáng chết kia sẽ thêm cho hắn bao nhiêu giá trị cặn bã chứ!
Hết cách, tốt xấu gì cũng phải thử một lần, cho dù chỉ là làm bộ.
Nghiêm Mặc cởi áo khoác da của mình ra, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nó!
“Cởi hết dây thừng trên người các anh xuống, da thú trên người nô lệ cũng vậy, chiến giáp thì không cần.”