Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 666
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đưa em ấy cho tôi.”Trước khi Nghiêm Mặc gặp Nguyên Băng, trong lòng có hơi lúng túng, lúc hắn ra ngoài chỉ ôm hai mục đích: Cứu người và giết người.
Nhưng khi xác định người bắt cóc Nguyên Băng thật sự là Thù Nghệ, hắn liền do dự không biết phải làm sao cho phải. Với hắn mà nói, Thù Nghệ thay vì bảo là kẻ địch, chi bằng nói là một người bạn tốt ở phương xa.
Nhưng Nguyên Băng thì là người một nhà.
Hai người cùng là bạn tốt, trong đó một người cắt cóc một người kia, còn cưỡng bức người kia, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Xét theo quan hệ, hắn và Nguyên Băng thân thiết hơn, trên tâm lý đương nhiên cũng sẽ thiên vị cho Nguyên Băng.
Nhưng trên quan hệ chính trị, xử lý Thù Nghệ không có bất cứ chỗ tốt nào cho Cửu Nguyên —— tuy nghĩ như vậy rất nịnh bợ, nhưng sự thật cũng là như thế.
Nếu Thù Nghệ không đối xử tốt với Nguyên Băng, vậy không cần phải nói gì nhiều, dù có khai chiến với Đỉnh Việt, hắn cũng sẽ xử lý Thù Nghệ, báo thù rửa nhục cho Nguyên Băng.
Nhưng mà… theo như tin tức của các động vật côn trùng truyền cho, tình huống của hai người này hình như không giống như những gì bọn hắn tưởng tượng, đây cũng là lý do chủ yếu mà bọn hắn chỉ theo đuôi phía sau chứ không lập tức đuổi theo.
Nếu là mối quan hệ một bên áp bức một bên, thì bọn hắn sẽ nhảy ra cứu người.
Nhưng nếu giữa hai người đã sinh ra tình cảm hoặc nằm trong trạng thái vi diệu như thế này thì bọn họ nhảy ra chẳng những sẽ làm Nguyên Băng lúng túng xấu hổ, mà còn sẽ khiến mối quan hệ vi diệu của hai người chệch sang hướng nào không biết.
Tam quan của thế giới này không giống với thế giới mà trước kia hắn từng sống, rất nhiều bộ lạc bộ tộc đến nay vẫn còn dùng phương thức cực kỳ nguyên thủy để tìm bạn đời —— tỷ như vừa ý ai thì có thể đập cho một gậy ngất xỉu rồi khiêng về làm của riêng. Đang ở bên ngoài mà nhìn trúng người nào đó thì có thể cướp đi rồi chậm rãi bồi dưỡng tình cảm sau, hoặc trực tiếp dùng vật giao dịch đối tượng mình đã nhìn trúng, đây là những chuyện hết sức bình thường trong quan niệm của bọn họ.
Mà người bị cướp đi, bị cưỡng bức cũng chấp nhận loại đạo đức này, bởi vì chính bọn họ và thân nhân của họ cũng có khả năng sẽ trở thành người cướp đoạt người khác, mà khi bọn họ dạy con cũng sẽ dạy như vậy.
Ngay cả Cửu Đại Thượng Thành khá tiên tiến thì cũng có rất nhiều người ép gả ép cưới, rất nhiều cặp bạn đời trong đêm tân hôn là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ bọn họ nguyện ý sao? Đó cũng chỉ là biến tướng của việc cưỡng bức, sau đó không thể không chấp nhận cách an bài như vậy, ép mình thích ứng với cuộc sống này.
Tuy Cửu Nguyên đang chậm rãi thay đổi loại quan niệm cố hữu này của mọi người, nhưng thành Cửu Nguyên vẫn chưa tồn tại được bao lâu, thế giới này rất lớn, muốn khiến mọi người tiếp thu quan niệm ‘kết giao hữu hảo, yêu trước kết hôn sau’ trong khoảng thời gian ngắn là một khó khăn không nhỏ, việc này cần dùng thời gian để ảnh hưởng và thay đổi từng chút một.
Lúc này mà bạn nói với người trên thế giới này rằng tìm bạn đời là phải yêu đương trước, thì đối phương chỉ biết đáp lại bạn bằng một ánh mắt ngơ ngác: Yêu đương là cái gì? A, thích chính là yêu à, vậy tôi nhìn trúng hắn, mang hắn về chẳng phải là yêu hắn sao? Phải nói trước? Vậy tôi đây mang hắn về rồi nói chẳng phải cũng giống nhau à?
Nguyên Chiến thì càng khịt mũi coi thường với cái gọi là ‘tình yêu’, hắn cảm thấy một người thật sự muốn nuôi một người khác cả đời, hơn nữa chỉ nuôi một mình người đó và con của người đó, dù là bản thân đói bụng cũng sẽ không để bọn họ đói bụng, đấy chính là biểu hiện cao nhất của tình yêu.
Nguyên Chiến cũng lo cho Nguyên Băng, nhưng chỉ là lo cho an nguy tính mệnh của hắn, trong mắt hắn, việc Nguyên Băng có khả năng bị cưỡng hiếp hoặc bị đánh và vũ nhục thì đến lúc đó tìm người rồi hung hăng đập một trận trả lại là được, thậm chí hắn còn cảm thấy nếu người bắt cóc Nguyên Băng có thể thích Nguyên Băng thì ngược lại còn có lợi cho Nguyên Băng, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không cần phải lo cho tính mạng của Nguyên Băng, nếu tên kia biết chịu trách nhiệm thì Nguyên Băng cũng sẽ không bị đói bụng.
Đúng vậy, trong mắt Nguyên Chiến, đói bụng và chết chóc mới là nguy hiểm lớn nhất.
Nguyên Chiến dám bày ra thứ tâm lý âm u của mình đối với hai tên tình địch, hoàn toàn làm lơ tuyên ngôn mà hắn đã từng dạy cho tụi nhỏ trong thành, cố ý kéo dài thời gian để hai người kia có nhiều cơ hội ở chung với nhau hơn, nguyên nhân này căn bản nằm ở chỗ hắn cho rằng Nguyên Băng không gặp phải nguy hiểm gì.
Nghiêm Mặc đặt mình vào trường hợp của người khác, kỳ thật trên tâm lý cũng không đồng tình với vài cái nhìn của Nguyên Chiến, thậm chí hắn còn không muốn Nguyên Băng bởi vì hội chứng Stockholm mà sinh ra tình cảm với Thù Nghệ. Bởi vì ngay cả hắn và Nguyên Chiến cũng dây dưa và rối rắm một thời gian dài mới có thể tiến tới với nhau, hắn không hy vọng Nguyên Băng cũng đi trên con đường giống hắn, có lẽ tâm lý và suy nghĩ của Nguyên Băng và hắn khác nhau, nhưng hắn nghĩ, không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc nằm dưới thân một người đàn ông khác, trừ phi trời sinh đã là thụ.
Hắn hy vọng Nguyên Băng dù có phát sinh tình cảm với Thù Nghệ thì cũng là khi năng lực của Nguyên Băng có thể sánh ngang với Thù Nghệ, có thể đứng ngang hàng mà nói chuyện với Thù Nghệ, muốn đánh Thù Nghệ là có thể đánh tới chết khiếp. Ít nhất thì hắn có thể chấp nhận Nguyên Chiến cũng là sau khi hắn có được năng lực chống lại Nguyên Chiến.
Cho nên khi hắn biết Nguyên Băng và Thù Nghệ cùng tiến vào một bộ lạc, đã vài ngày mà còn chưa trở ra, liền làm lơ các chiến thuật kéo dài thời gian của Nguyên Chiến, nhất quyết muốn cùng Cửu Phong bay sang đây.
Nguyên Chiến thấy đã không cách nào kéo dài thời gian được nữa, cũng chỉ có thể đi theo ——kỳ thật trong lòng hắn rất khó chịu, trước kia chân hắn bị thương, bị Nguyên Băng chèn ép và cười nhạo không ít, sau lại Nguyên Băng còn dám đánh chủ ý lên Mặc của hắn, ngày thường rất hay khiêu khích hắn, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù. Lần này nghe nói Nguyên Băng rất có khả năng mà bị người ta đè, hắn thật sự ôm tâm chế giễu mà tới, thậm chí hắn đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Nguyên Băng không gặp phải nguy hiểm thì chờ tới khi xem đủ trò cười, hắn mới lấy cớ giúp lãnh đạo cấp cao nhà mình xả giận mà đánh cái tên đã bắt cóc người tơi bời một trận, ừm, nếu có thể giết chết thì càng tốt!
Xem đi, thật tốt, quả thực là một mũi tên trúng hai con chim! Nguyên Băng có hy sinh cũng không phải hy sinh vô ích.
Đáng tiếc, tư tế đại nhân của hắn lại cho rằng hắn đang đơn phương trả thù Nguyên Băng, còn giảng đạo rằng hắn làm thủ lĩnh thì không thể hẹp hòi như vậy.
Nguyên Chiến buồn bực muốn chết, hắn muốn nói trước kia Nguyên Băng thật sự rất đáng giận, nhưng cảm thấy chơi méc như thật không đáng mặt đàn ông chút nào, nên chỉ có thể nhịn.
Bởi vì nhịn quá khổ, Nguyên Chiến bèn lấy cái tờ danh sách yêu cầu sính lễ kiêm của hồi môn kia ra, tăng tăng giảm giảm một phen.
***
Cuối cùng Nguyên Băng cũng gặp lại tù trưởng và tư tế đại nhân của mình.
Có điều, lúc nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười rất gợi đòn kia của Nguyên Chiến, Nguyên Băng lập tức sinh ra một loại cảm giác vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cái tên này.
Mẹ! Tên này chắc chắn là đang cười nhạo hắn, nói không chừng mỗi ngày đều tỉnh giấc từ trong cơn cười!
Nguyên Băng quay đầu bỏ đi.
“Này, Băng, anh đi đâu vậy?” Nghiêm Mặc sửng sốt, đứng dậy kêu. Chẳng lẽ sự tình hoàn toàn không như hắn tưởng tượng? Nguyên Băng và Thù Nghệ thật sự là lưỡng tình tương duyệt? Bây giờ anh ta đang lo sẽ mình bị chia rẽ, cho nên vừa thấy mình đã muốn chạy?
Thù Nghệ dùng tốc độ nhanh nhất tránh ra một con đường, nhưng khi Nguyên Băng đi đến trước mặt hắn thì lại ngừng bước.
Hắn thiếu chút nữa sập hố của tên khốn đó!
Tên Nguyên Chiến kia nhất định đã sớm đoán được mình không muốn gặp hắn, cố ý bày ra cái vẻ mặt kia chắc chắn là để kích thích mình, nếu mình thật sự không về Cửu Nguyên, thì đó mới thật sự đúng như tâm nguyện của cái tên đó!
Không nói gì, hắn lại quay đầu về!
Nếu sự tồn tại của mình có thể khiến tên kia gớm chết, vậy thì hắn sẽ ở Cửu Nguyên suốt đời, chết cũng phải chết già trước mặt tên đó!
Thấy Nguyên Băng quay đầu trở lại, mặt Nguyên Chiến lập tức xụ xuống tới đất.
Nguyên Băng nhìn cái bản mặt của hắn, đột nhiên sảng khoái gì đâu.
“Mặc vu, Tổ Thần chúc phúc, để tôi còn có thể gặp lại cậu.” Nguyên Băng hành lễ với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đáp lễ, có chút không hiểu Nguyên Băng, nhưng Nguyên Băng thoạt nhìn khá là có tinh thần, trên người và trên mặt đều không có dấu vết gì của việc bị ngược đãi, hắn cũng yên tâm hơn không ít.
“Tổ Thần chúc phúc. Nghe nói anh ra ngoài chơi bị lạc đường? Rồi bị tù trưởng của bộ lạc Đỉnh Việt nhặt được? Chơi lâu như vậy, anh cũng nên về nhà rồi đi? Băng à, thành Cửu Nguyên không thể không có anh, anh mới không ở có một đoạn thời gian thôi mà thủ hạ của anh đã gấp tới điên rồi, cả đám suốt ngày kéo nhau tới chỗ Nguyên Chiến khóc lóc ỉ ôi, hỏi khi nào thì anh mới về.”
Tim Nguyên Băng liền nóng hổi, thậm chí mũi cũng có chút lên men: “Đường xá xa xôi, tôi nhất thời bị lạc, có điều tôi vẫn luôn tìm đường về nhà. Tù trưởng Đỉnh Việt cũng chuẩn bị giúp tôi, ngài nói có phải không? Tù trưởng đại nhân!”
Thù Nghệ không tính phối hợp chút nào: “Nhặt được thì chính là của tôi.”
Nguyên Chiến nhướng mày.
Nghiêm Mặc che mặt.
Khóe miệng Nguyên Băng co giật: “Đánh rắm!”
Được rồi, tất cả những biểu hiện hoà hợp ấm êm khi trước đều là giả dối, bây giờ đều đã bị xé rách rồi, muốn khiến các chiến sĩ nguyên thủy mới rời khỏi cuộc sống dã nhân không bao lâu cảm nhận được sự dối trá trong chính trị thì vẫn còn không ít khó khăn.
“Đưa em ấy cho tôi.” Thù Nghệ nhìn Nghiêm Mặc, hắn trực tiếp bỏ qua lão đại của Cửu Nguyên.
Nhưng hiển nhiên hắn đã hỏi sai người, nếu người hắn hỏi là Nguyên Chiến, nói không chừng Nguyên Chiến thật sự có thể lấy tờ danh sách ra bàn điều kiện với hắn, nhưng hỏi Nghiêm Mặc, có khác gì tự tìm cho mình cái đinh đâu.
Cảm giác của Nghiêm Mặc đối với Thù Nghệ rất phức tạp, hắn có chút tán thưởng dành cho người anh em lạnh lùng ngầu lòi này, lúc trước cũng có thể coi là hợp tác vui sướng, so với tù trưởng trước kia của Đỉnh Việt, Thù Nghệ làm lão đại của Đỉnh Việt, đối với Cửu Nguyên, đối với Đỉnh Việt, thậm chí đối với cả đông đại lục đều có chỗ tốt lớn.
Bây giờ đông đại lục còn chưa chịu nổi chiến tranh cỡ lớn, tuy Hữu Giác Nhân đã lui, nhưng không có nghĩa là bọn chúng đã từ bỏ tâm tư, huống chi còn có ma thần đến từ bên ngoài bầu trời không biết khi nào sẽ xuống đây.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến bây giờ áp dụng chính sách tu sinh dưỡng tức cho đông đại lục, để các tộc được bồi dưỡng và lớn mạnh, vì thế, bọn họ tình nguyện không thống nhất đông đại lục ở mặt ngoài, mà chọn sách lược hòa hoãn và lặng lẽ để thay đổi cả đông đại lục từng chút một.
Chờ đến khi đông đại lục bắt đầu sử dụng chữ viết của Cửu Nguyên, vật phẩm của Cửu Nguyên, phép huấn luyện chiến sĩ của Cửu Nguyên, chờ đến khi khắp nơi trên đông đại lục đều là đường do Cửu Nguyên trải đến, chờ đến khi các tộc đều lấy việc đưa đệ tử ưu tú nhất đến Cửu Nguyên học tập là vinh, chờ đến khi mọi người có chuyện gì đều tìm tới đến Cửu Nguyên hòa giải và hỗ trợ, lúc đó có lẽ không cần Cửu Nguyên phải cố ý phái quân đội đi tấn công ai, mà cả đông đại lục đều sẽ quy về phạm vi dưới cờ Cửu Nguyên.
Đương nhiên, bây giờ mà nói những chuyện này thì có hơi sớm, bây giờ cũng chỉ là mới bắt đầu.
Chẳng qua, Nghiêm Mặc không nghĩ tới Nguyên Băng đại nhân nhà hắn vừa đi ra ngoài một chuyến mà đã trêu vào quân địch giả tưởng lớn nhất của Cửu Nguyên bọn họ, đã vậy còn là trêu vào lão đại nữa chứ.
Nghiêm Mặc không thể phủ nhận, trong nháy mắt vừa rồi, hắn thật sự có xúc động muốn đưa Nguyên Băng cho Đỉnh Việt để hòa thân, nếu việc này có thể làm Đỉnh Việt và Cửu Nguyên thân thiện hữu hảo với nhau vài thập niên.
Cũng may! Từ sau khi có con, con tim cứng rắn tàn nhẫn lạnh lùng của Mặc đại nhân đã mềm mại hơn không ít, so với ích lợi có thể thấy được, hắn vẫn hơi nghiêng về phía người nhà.
Cho nên khi nghe thấy yêu cầu của Thù Nghệ, Nghiêm Mặc vừa bày ra nụ cười hòa ái, vừa đáp mà không có chút thương thảo nào: “Việc của Nguyên Băng là của chính anh ta, tuy tôi là tư tế Cửu Nguyên, nhưng tôi cũng không có tư cách trao anh ta cho ai. Tù trưởng Thù Nghệ, anh biết Cửu Nguyên chúng tôi không có nô lệ.”
Thù Nghệ lập tức phản ứng lại: “Tôi không xem em ấy là nô lệ.”
“Ồ, vậy mong anh đừng nói với tôi, hoặc là với bất cứ ai trong Cửu Nguyên chúng tôi rằng: Đưa một ai đó cho anh. Bất cứ người nào trong Cửu Nguyên đều là những cá nhân độc lập, dù là thủ lĩnh Cửu Nguyên hay là cha mẹ và người nhà anh ấy, đều không có tư cách đưa ai cho ai.”
“Vậy thì phải thế nào các cậu mới bằng lòng để Nguyên Băng lại Đỉnh Việt?” Thù Nghệ phát hiện bây giờ khi nhìn thấy Nghiêm Mặc đã không còn cái loại xúc động như trước kia, hắn vẫn rất thích người này, nếu có được thì càng tốt, nhưng đó không phải là cảm giác muốn chiếm hữu hết thảy, mà là hy vọng đối phương có thể tới Đỉnh Việt làm tư tế, mang đến cho Đỉnh Việt sự chúc phúc của Tổ Thần.
“Cái này phải xem Nguyên Băng.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Tù trưởng Thù Nghệ, tôi có thể hỏi vì sao anh lại muốn Băng của chúng tôi ở lại Đỉnh Việt các anh không?”
Thù Nghệ không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Tôi muốn em ấy làm bạn đời của tôi, em ấy sẽ là phu nhân duy nhất của tù trưởng Đỉnh Việt.”
Nguyên Băng trợn trắng mắt.
Nguyên Chiến đứng một bên thở hà hà, thật sự, nước mắt sắp tràn bờ mi rồi, cảm động quá.
Nghiêm Mặc thầm trừng Nguyên Chiến, anh đủ rồi đó!
Nguyên Chiến ngồi thẳng dậy. Hắn thật sự không rõ sao mà tư tế đại nhân của hắn lại muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, nếu không muốn để Nguyên Băng ở lại, vậy bọn họ trực tiếp cướp người, hắn tin chắc rằng tất cả người nơi này có cộng lại thì cũng không cách nào ngăn được bọn họ. Nếu muốn dùng Nguyên Băng để trao đổi lợi ích, vậy thì cứ nói thẳng ra, mà Nguyên Băng trung thành với Cửu Nguyên cũng sẽ để em ấy lấy lợi ích Cửu Nguyên làm đầu, dù trong lòng hắn ta có không muốn, thì chỉ cần hắn và Nghiêm Mặc mở miệng yêu cầu hắn ở lại, vậy hắn nhất định sẽ ở lại.
Em xem, chuyện này đơn giản tới cỡ nào?
Nghiêm Mặc nhìn về phía Nguyên Băng: “Anh thấy sao? Muốn ở lại, hay muốn về?”
Nguyên Băng nhìn Nghiêm Mặc chăm chú, sắc bén hỏi: “Ngài thì sao? Tư tế đại nhân, ngài có muốn tôi ở lại không?”
Nghiêm Mặc thong thả nhưng vô cùng chắc chắn mà lắc lắc đầu: “Bất cứ lợi ích nào của Cửu Nguyên đều sẽ không dùng hạnh phúc của người Cửu Nguyên để đổi lấy, trừ khi chiến tranh là tất yếu phải hy sinh chiến sĩ.”
Vẻ mặt Nguyên Băng lập tức dịu lại: “Tôi phải trở về.” Không phải muốn, mà là phải.
Không biết Thù Nghệ nghĩ cái gì, nhưng lại không mở miệng ngăn cản.
Nghiêm Mặc nhìn về phía Thù Nghệ: “Tù trưởng Thù Nghệ, ngài cũng đã nghe thấy, Nguyên Băng của chúng tôi muốn trở về quê nhà của mình. Cảm ơn ngài trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho Băng, hiện giờ đang là thời điểm bận rộn nhất khi xuân hạ giao nhau, thành Cửu Nguyên có rất nhiều chuyện phải chờ Băng về làm, chúng tôi không thể trì hoãn được nữa, Băng, đi thôi.”
“Sứ giả.” Thù Nghệ mở miệng, khi ba người trong phòng cùng nhìn về phía hắn, hắn nói: “Sự hữu hảo giữa Cửu Nguyên và Đỉnh Việt chỉ còn kém một khoảng cách, nhưng Đỉnh Việt tôi muốn kết làm bộ lạc anh em với Cửu Nguyên, nếu các cậu nguyện ý, hai bộ lạc chúng ta có thể phái sứ giả đến lãnh địa của nhau, không phải kiểu sứ giả thỉnh thoảng đến vì giao dịch hoặc vì mục đích khác, mà là thường trú ở bộ lạc anh em.”
Nguyên Chiến không ngồi hà hơi nữa, trực tiếp hỏi: “Sứ giả thường trú kiểu này thì có quyền lợi gì?”
Thù Nghệ như đã sớm nghĩ đến, lập tức trả lời mà không có bất cứ tạm dừng nào: “Giao lưu đủ thứ. Nơi bọn họ ở sẽ không bị chiến tranh ảnh hưởng, dù là hai bộ lạc khai chiến thì cũng không được phép ảnh hưởng đến bọn họ, càng không cho phép giết hại và bắt cóc sứ giả. Giữa hai bộ lạc chúng ta có đủ loại giao dịch và thành viên lưu động, việc đó cũng có thể do sứ giả quản lý. Nếu người Cửu Nguyên làm sai gì ở Đỉnh Việt, không muốn nhận xử phạt của Đỉnh Việt, vậy có thể cho sứ giả đến xử lý dựa theo quy tắc của Cửu Nguyên. Chỉ cần công bằng, thì hai bên đều phải chấp nhận.”
Nghiêm Mặc kinh ngạc, này chẳng phải là đại sứ và đại sứ quán phiên bản thời nguyên thủy đó sao? Cái tên Thù Nghệ này xem ra quyết tâm muốn giữ Nguyên Băng lại, thế mà ngay cả đại sứ thường trú cũng nghĩ ra được. Hơn nữa có lẽ là vì bảo hộ Nguyên Băng nên mới đặt việc không được làm hại tới đại sứ lên vị trí thứ nhất mà nói.
Nguyên Chiến bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ chỗ tốt khi có đại sứ và đại sứ quán, nhưng hắn trời sinh chính là để làm người thống trị, theo bản năng mà cảm thấy ‘đại sứ thường trú’ rất có lợi với Cửu Nguyên, chỗ tốt còn không nhỏ. Nếu biết lợi dụng, nói không chừng còn có lợi hơn việc gả một vị phu nhân tù trưởng qua.
Điều khiến Nguyên Chiến động tâm là, nếu phu nhân tù trưởng đã chết hoặc bị ghét bỏ, vậy không có gì đáng nói. Nhưng đại sứ thường trú có thể phái qua bất cứ khi nào, nếu thật sự không bị chiến tranh ảnh hưởng thì dù hai bên có trở mặt, bọn họ cũng có thể trốn về Cửu Nguyên.
Hơn nữa, phu nhân tù trưởng thông thường không thể công khai thiên vị cho tộc nhân của mình, càng không thể tùy tiện nhúng tay vào các loại giao dịch và giao lưu, nhưng sứ giả thường trú thì có thể, còn có thể làm một cách quang minh chính đại.
Mặt khác, nếu phu nhân tù trưởng nói bí mật của Đỉnh Việt cho Cửu Nguyên, thì đó là phản bội. Nhưng nếu là đại sứ đích thân nghe được, rồi truyền cho Cửu Nguyên, chỉ cần không bị tóm được nhược điểm, thì ai dám bắt bớ đại sứ?
Nguyên Chiến càng nghĩ càng thấy hay, tức khắc thấy Nguyên Băng thuận mắt hơn nhiều. Không tồi, cái tên này sống cũng hơn ba mươi rồi, thế mà còn có thể quyến rũ cho tù trưởng của kẻ địch thần hồn điên đảo vì mình, cuối cùng cũng không làm hắn ngứa mắt uổng phí nhiều năm như vậy.
Nguyên Băng quản lý trị an của Cửu Nguyên suốt mười mấy năm, tầm mắt cũng đã sớm mở rộng, không còn hạn hẹp như khi ở bộ lạc Nguyên Tế. Hắn vừa nghe Thù Nghệ giải thích thì cũng lập tức nghĩ tới đủ loại chỗ tốt.
Địa bàn của Đỉnh Việt lớn, trong đó không biết có bao nhiêu bộ lạc bộ tộc, những bộ lạc bộ tộc đó có không ít người chưa nghe đến Cửu Nguyên, nếu hắn hoặc chiến sĩ Cửu Nguyên khác có thể thường trú ở Đỉnh Việt, vậy cũng có thể tiếp xúc với bọn họ.
Mà lợi ích khi tiếp xúc những người đó không cần phải nói nhiều, chẳng những có thể tăng lượng giao dịch cho Cửu Nguyên, mà nói không chừng còn có thể tăng thêm dân cư cho Cửu Nguyên, thậm chí còn giấu được thuốc độc ở Đỉnh Việt.
Thù Nghệ nhìn thấy vẻ mặt của ba người Cửu Nguyên liền biết bọn họ đã động tâm.
“Tôi chỉ có một điều kiện, thứ nhất, sứ giả thường trú kia phải là Nguyên Băng, hơn nữa thời gian thường trú không được thấp hơn mười năm.”
“Về điểm này, chúng tôi không thể đáp ứng anh ngay được, hơn nữa, về những quyền lợi mà sứ giả thường trú được hưởng là gì, tôi nghĩ hai bên chúng ta phải cẩn thận thương lượng rõ ràng lại và viết trên khế ước.” Nghiêm Mặc nghĩ đến rất nhiều thứ, hắn tính mượn cơ hội này để phổ cập khái niệm đại sứ và đại sứ quán đến toàn đông đại lục.
Nguyên Chiến rất hiểu hắn, lập tức biết rõ ý hắn: “Như vậy, tù trưởng Thù Nghệ, không bằng chúng ta hẹn ba tháng sau gặp mặt ở Đỉnh Việt, sẽ do Đỉnh Việt ra mặt mời các thế lực khác, sau đó mọi người cùng thảo luận việc này, anh thấy sao?”
Thù Nghệ thấy bọn hắn muốn chơi lớn, đương nhiên sẽ không rúc ở phía sau, chuyện sứ giả thường trú là con dao hai lưỡi, hắn cũng không chỉ vì có được Nguyên Băng mà làm việc này, trên thực tế việc này còn có lợi cho Đỉnh Việt nên hắn mới đưa ra.
“Hai tháng. Các quyền lợi tương quan chúng ta có thể trao đổi ngay lúc này. Chúng ta quyết định rồi thì tôi nghĩ các thế lực khác cũng sẽ không có ý kiến gì.” Thù Nghệ nói chuyện khá ngông, có điều cũng không trách hắn ngông như vậy, Đỉnh Việt bọn hắn tuy không có chiến sĩ cấp bán thần, nhưng bản thân hắn đã có tiềm lực vô hạn, lại có nhiều đá Thần Huyết như vậy, mà chiến sĩ điều khiển kim loại của Đỉnh Việt cùng vũ khí năng lượng quả thật rất cường đại, nếu không có Cửu Nguyên, bọn họ nhất định sẽ là thế lực đứng đầu đông đại lục.
“Được.” Nguyên Chiến lập tức đáp ứng.
Nghiêm Mặc thì lại nghĩ xa hơn: “Chỉ có bốn người chúng ta trao đổi? Đại Vu Triết Lê và tư tế Lạp Mạc Na không tham gia à?”
Thù Nghệ nhìn Nguyên Băng, liếm liếm môi: “Tôi đã thông báo cho bọn họ, nội trong năm ngày bọn họ sẽ tới đây.”
***
Thời gian trôi như nước chảy, Triết Lê và Lạp Mạc Na cùng các lãnh đạo cấp cao của Đỉnh Việt nhận được tin tức đều đã tới, nhìn thấy tam lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên hẳn không nên xuất hiện ở đây, lúc ấy cả đám đều trợn tròn mắt.
Thậm chí Đại Vu Triết Lê còn muốn nhân lúc này mà giữ ba người lại, có điều vì Nguyên Chiến bày thực lực ra đúng lúc nên Đại Vu Triết Lê cứ suy xét mãi, không thể không dẹp bỏ ý niệm này trong đầu.
Trải qua thảo luận kịch liệt ban ngày, trên cơ bản là Đại Vu Triết Lê không ngừng phản bác, những người khác thì không ngừng tăng giảm các loại quyền lợi và nghĩa vụ cho đại sứ và đại sứ quán trong tương lai. Thư xác nhận chức quyền của đại sứ thường trú đầu tiên đã ra đời trên đông đại lục, thậm chí là trên hành tinh Bàn Cổ.
Hai tháng sau, chúng thế lực trên đông đại lục tề tụ ở thành Đỉnh Việt, tất cả đều tán thành điều kiện và chức quyền của đại sứ thường trú ghi trong thư —— khi đó ai cũng muốn phái sứ giả tới ở Cửu Nguyên, đều muốn học trộm vài thứ hay ho từ Cửu Nguyên và Đỉnh Việt.
Vì thế, hai thứ mới mẻ là đại sứ và đại sứ quán cứ vậy mà mọc lên như nấm sau mưa trong các thế lực lớn của đông đại lục.
Mà các loại quy tắc, các loại chính trị, sách lược cực kỳ ưu tú (không thể hiểu nổi) của Cửu Nguyên cũng nhờ đó mà nhanh chóng thâm nhập vào các thế lực trên đông đại lục —— người không biết không sao, mới đầu chỉ có ấn tượng, một thời gian dài về sau, khi đã có đối lập để so sánh, họ sẽ cảm nhận được Cửu Nguyên tốt thế nào.
Chuyện đại sứ cứ vậy mà triển khai oanh oanh liệt liệt, vậy người đưa ra chuyện này – Thù Nghệ, có đạt được mục đích ban đầu không?
Sau khi chế độ đại sứ xuất hiện ba tháng, Đỉnh Việt rốt cuộc cũng nghênh đón vị đại sứ thường trú đầu tiên đến từ Cửu Nguyên, Nguyên Băng đại nhân.
Nguyên Băng tốn nửa năm để bàn giao công tác và chức trách của mình cho người khác, trong lúc đó còn được Nghiêm Mặc huấn luyện đặc biệt, ngoại trừ huấn luyện đồng thuật, còn huấn luyện và đào tạo ra một gián điệp ưu tú cấp tốc.
“Đây là đại sứ quán mà về sau em sẽ ở, thích không?” Nửa năm không gặp, tù trưởng Thù Nghệ có ham muốn tình dục cao đã nghẹn nửa năm, cố nén dục vọng muốn lập tức đè người trước mặt xuống, hỏi.
Nguyên Băng ngửa đầu nhìn đại sứ quán cao lớn nguy nga được tạc từ đá ——nhà thiết kế và thợ xây đến từ Cửu Nguyên, lại quay đầu nhìn khu nhà cao cấp ở con phố đối diện: “Đó là?”
Thù Nghệ quay đầu lại: “À, đó là nhà của tôi, bây giờ tôi ở một mình, nếu em rảnh có thể qua đó đi dạo, ở chỗ của tôi cũng được.”
Nguyên Băng cạn lời, chốc lát sau mới nói: “Anh cũng biết thời gian mà đại sứ ở chỉ có năm năm thôi.”
“Có thể liên nhiệm.”
“Dài nhất cũng chỉ có mười năm.”
“Mười năm là đủ rồi.” Thù Nghệ tự mình đẩy cửa ra, nghiêm túc nói: “Mặc vu nói bảy năm là một cột mốc, nếu chúng ta có thể vượt qua được bảy năm, vậy thì có thể vượt qua được bảy mươi năm, thậm chí là dài lâu hơn.”
Nguyên Băng càng cạn lời: “Anh sẽ không cho rằng tôi tới đây chính là để ngủ với anh chứ? Nói cho anh biết, đừng có nằm mơ!”
Thù Nghệ mang vẻ mặt không thể hiểu mà quay đầu: “Em không ngủ với tôi thì tính ngủ với ai? Nói cho tôi biết tên, tôi đi giết nó ngay bây giờ!”
Nguyên Băng: “…”
Thù Nghệ: “Là người Cửu Nguyên à? Trong số người mà em dẫn theo? Một tên, hay mấy tên? Ừm, dựa theo ước định tôi không thể giết chúng, vậy thì tôi sẽ thiến chúng.”
Má! Ông mày không thể ngủ với phụ nữ à! Nguyên Băng hít sâu một hơi, gượng ép đổi đề tài: “Nếu các anh cướp nô lệ, buôn lậu nô lệ, vậy có tính không là trái với quy tắc không?”
“Đó còn phải xem xem nô lệ em muốn đoạt là ai, cùng với nô lệ bị buôn lậu kia sẽ thuộc về ai.”
“Nói cách khác là xem xem nắm tay ai cứng?”
Thù Nghệ ngầm thừa nhận.
Nguyên Băng bỗng nhiên cười tươi rói với hắn: “Này, muốn ra ngoài đi dạo không?”
Thù Nghệ: “…” Em vừa mới tới, cửa còn chưa tiến vào mà lại muốn ra ngoài rồi? Hay là Băng Băng nhà hắn thích chơi dã chiến? Ngẫm lại, trước kia hình như bọn hắn phần lớn toàn là chơi dã chiến mà nhỉ.
Thù Nghệ cảm thấy mình đã nghĩ đến điểm mấu chốt nên không chút do dự mà gật đầu.
Vừa lúc trong khoảng thời gian này hắn cũng không muốn nhìn thấy mặt một vài kẻ, đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Đại Vu Triết Lê bị tù trưởng đại nhân nhà mình liệt vào danh sách những gương mặt không muốn nhìn thấy nhất đang trầm mặc ngồi trong thần điện.
Bên dưới, chiến sĩ đang quỳ cũng không dám cử động.
Rốt cuộc, Đại Vu Triết Lê cũng mở miệng: “Anh nói tù trưởng quẳng Lưu Phì ra ngoài là có ý gì?”
Chiến sĩ trả lời: “Chính là ném ra ngoài.”
Đại Vu Triết Lê: “…Chết chưa?”
“Vẫn chưa. Nhưng trưởng lão Đan Lưu rất tức giận.”
“Dùng danh nghĩa tù trường tặng cho ông ta bốn nữ nô mỹ mạo dưới mười bốn tuổi.”
“Vâng.”
Đại Vu Triết Lê lầm bầm: “Đại công chúa Âm Thành cao quý hắn không cần, mỹ nữ các tộc dâng lên hắn không cần, hiện giờ ngay cả đệ nhất mỹ nữ của bộ lạc hắn cũng chướng mắt, tù trưởng đại nhân của chúng ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Nửa năm nay hắn không hề đụng vào phụ nữ sao?”
Một lão nô lệ có cái lưng còng bước ra từ chỗ tối, quỳ bò trên mặt đất trả lời: “Không hề, Đại Vu.”
Đại Vu Triết Lê lại trầm mặc thật lâu, mới hỏi tiếp: “Đàn ông thì sao?”
Lão nô lệ hiểu: “Cũng không có.”
“Chút nữa ông đi mời tù trưởng, nói là ta muốn gặp hắn.”
Chiến sĩ khó xử: “Đại Vu, chiều nay tù trưởng đại nhân đã ra khỏi thành với đại sứ Cửu Nguyên, nói là mấy ngày nữa mới trở về.”
Đại Vu Triết Lê siết chặt tay vịn, bảo toàn bộ chiến sĩ và lão nô lui ra.
Đại sứ Cửu Nguyên, Nguyên Băng, một trong những lãnh đạo cấp cao tiếng tăm lừng lẫy của Cửu Nguyên, vũ lực không mạnh lắm, nhưng nghe nói có tài quản lý bộ lạc, không biết Cửu Nguyên sao mà bỏ được một người như vậy.
Có điều, người như vậy bị phái đến Đỉnh Việt, nói hắn không có bất cứ nhiệm vụ và mục đích gì, ai tin?
Nhưng tù trưởng của bọn họ hình như lại khá thích tên Nguyên Băng kia? Nửa năm trước gã còn tận mắt nhìn thấy tù trưởng đại nhân của bọn họ chui vào phòng đối phương, mãi cho đến sáng mới trở ra.
Lúc ấy gã còn lo lắng có phải Cửu Nguyên cố ý phái tên Nguyên Băng kia tới quyến rũ tù trưởng của bọn họ không, tên Nguyên Băng kia tuổi đã lớn, diện mạo cũng không đẹp mắt gì, hơn nữa mỗi khi há mồm với tù trưởng bọn họ nếu không phải là châm chọc thì cũng là giơ tay đánh người, thấy thế nào cũng không giống như đang quyến rũ người khác.
Nhưng mà! Vì sao Cửu Nguyên không phái ai khác mà lại phái người này?
Quan trọng nhất là vì sao người này vừa tới, tù trưởng của bọn họ đã bị câu đi mất?
Muốn bảo Triết Lê tin chuyện tù trưởng khi trước không hề che giấu ham muốn mãnh liệt trên phương diện kia, thế mà ngay cả đệ nhất mỹ nữ của bộ lạc đã cởi sạch nằm trên giường hắn cũng bị hắn ném ra, còn không bằng bảo gã tin nơi nào đó của tù trưởng bọn họ đã bị thương, không thể sử dụng.
Tuy Đại Vu Triết Lê vẫn chưa sử dụng năng lực tiên đoán, nhưng gã đã cảm giác được uy hiếp từ Nguyên Băng.
Lạy thần, lạy tổ linh, xin cho ta nhìn thấy dã tâm của Cửu Nguyên, cho ta biết Nguyên Băng kia vì cái gì mà đến.
Đại Vu Triết Lê chậm rãi bước vào ao nước phía sau thần điện…
Chừng mười phút sau, thân thể Đại Vu Triết Lê đột nhiên run lên, mặt mũi vặn vẹo.
“Không! Chuyện này là không thể nào!” Đại Vu Triết Lê đột nhiên mở mắt, mắt của gã đều là tròng trắng, gã hét to.
*
Bên ngoài thành Đỉnh Việt, ở nơi hoang sơn dã lĩnh nào đó.
Nguyên Băng đang chuẩn bị phục kích một đội buôn nô lệ bỗng nhiên rùng mình.
Thù Nghệ theo bản năng mà cởi áo da trên người, khoác lên thân Nguyên Băng.
Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết rất lạnh.
Nguyên Băng quay đầu, không cẩn thận nhìn thấy tám khối cơ bụng lộ ra của Thù Nghệ.
“Không cần, tôi không lạnh.”
“Mặc vào.” Thù Nghệ căn bản không cho hắn cự tuyệt.
Nguyên Băng mang theo ý xấu mà kéo áo da của hắn xuống dưới mông, làm đệm ngồi.
Thù Nghệ tỏ vẻ không sao cả, nằm sấp trên lưng Nguyên Băng, tay sờ vào cổ áo hắn.
Nguyên Băng nắm lấy tay hắn ném ra: “Tôi có dự cảm bất thường.”
“Dự cảm gì? Từ khi nào thì em có năng lực tiên đoán rồi?” Thù Nghệ dứt khoát ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng đỉnh hắn từ phía sau.
Nguyên Băng như không cảm giác được độ cứng kia: “Tôi kiến nghị khi ở thành Đỉnh Việt tốt nhất là anh nên cách tôi xa một chút, nếu không thì đừng nói mười năm, tôi có thể sống qua mười ngày hay không mới là vấn đề.”
“Không ai dám thương tổn đến em.”
“Mặc vu của chúng tôi từng nói ‘minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng’, tôi không muốn chết oan ở Đỉnh Việt các anh.”
“Tôi còn tưởng em tới là để đánh lộn với các lãnh đạo cấp cao của Đỉnh Việt chúng tôi, tới để chia rẽ quan hệ giữa tôi và Đại Vu Triết Lê.”
Nguyên Băng cười lạnh: “Nếu anh biết, vậy sao anh còn dám quấn lấy tôi?”
Thù Nghệ liếm liếm cổ hắn: “Như vậy khá là kích thích, tôi không thích cuộc sống quá yên ắng thái bình. Mặt khác, chỉ cần em không giết người phóng hỏa một cách công khai ở Đỉnh Việt, thì tôi sẽ luôn đứng về phía em.”
Hiểu rồi! Anh chính là muốn tìm ngược!
Lửa giận của Nguyên Băng không hiểu sao lại phừng lên, hắn nghiêng người, há mồm cắn người bên cạnh!Tác giả có lời muốn nói: Chuyện về hai người này đến đây là có một kết thúc rồi, sau đó sẽ là cuộc sống tốt đẹp của Nguyên Băng đại nhân ở bộ lạc Đỉnh Việt và các loại đấu đá với Đại Vu Triết Lê, rốt cuộc thì hắn cũng có thể phát huy bản tính nham hiểm và các thủ đoạn của hắn rồi, thật đáng mừng ~~TOÀN VĂN HOÀN
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đưa em ấy cho tôi.”Trước khi Nghiêm Mặc gặp Nguyên Băng, trong lòng có hơi lúng túng, lúc hắn ra ngoài chỉ ôm hai mục đích: Cứu người và giết người.
Nhưng khi xác định người bắt cóc Nguyên Băng thật sự là Thù Nghệ, hắn liền do dự không biết phải làm sao cho phải. Với hắn mà nói, Thù Nghệ thay vì bảo là kẻ địch, chi bằng nói là một người bạn tốt ở phương xa.
Nhưng Nguyên Băng thì là người một nhà.
Hai người cùng là bạn tốt, trong đó một người cắt cóc một người kia, còn cưỡng bức người kia, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Xét theo quan hệ, hắn và Nguyên Băng thân thiết hơn, trên tâm lý đương nhiên cũng sẽ thiên vị cho Nguyên Băng.
Nhưng trên quan hệ chính trị, xử lý Thù Nghệ không có bất cứ chỗ tốt nào cho Cửu Nguyên —— tuy nghĩ như vậy rất nịnh bợ, nhưng sự thật cũng là như thế.
Nếu Thù Nghệ không đối xử tốt với Nguyên Băng, vậy không cần phải nói gì nhiều, dù có khai chiến với Đỉnh Việt, hắn cũng sẽ xử lý Thù Nghệ, báo thù rửa nhục cho Nguyên Băng.
Nhưng mà… theo như tin tức của các động vật côn trùng truyền cho, tình huống của hai người này hình như không giống như những gì bọn hắn tưởng tượng, đây cũng là lý do chủ yếu mà bọn hắn chỉ theo đuôi phía sau chứ không lập tức đuổi theo.
Nếu là mối quan hệ một bên áp bức một bên, thì bọn hắn sẽ nhảy ra cứu người.
Nhưng nếu giữa hai người đã sinh ra tình cảm hoặc nằm trong trạng thái vi diệu như thế này thì bọn họ nhảy ra chẳng những sẽ làm Nguyên Băng lúng túng xấu hổ, mà còn sẽ khiến mối quan hệ vi diệu của hai người chệch sang hướng nào không biết.
Tam quan của thế giới này không giống với thế giới mà trước kia hắn từng sống, rất nhiều bộ lạc bộ tộc đến nay vẫn còn dùng phương thức cực kỳ nguyên thủy để tìm bạn đời —— tỷ như vừa ý ai thì có thể đập cho một gậy ngất xỉu rồi khiêng về làm của riêng. Đang ở bên ngoài mà nhìn trúng người nào đó thì có thể cướp đi rồi chậm rãi bồi dưỡng tình cảm sau, hoặc trực tiếp dùng vật giao dịch đối tượng mình đã nhìn trúng, đây là những chuyện hết sức bình thường trong quan niệm của bọn họ.
Mà người bị cướp đi, bị cưỡng bức cũng chấp nhận loại đạo đức này, bởi vì chính bọn họ và thân nhân của họ cũng có khả năng sẽ trở thành người cướp đoạt người khác, mà khi bọn họ dạy con cũng sẽ dạy như vậy.
Ngay cả Cửu Đại Thượng Thành khá tiên tiến thì cũng có rất nhiều người ép gả ép cưới, rất nhiều cặp bạn đời trong đêm tân hôn là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ bọn họ nguyện ý sao? Đó cũng chỉ là biến tướng của việc cưỡng bức, sau đó không thể không chấp nhận cách an bài như vậy, ép mình thích ứng với cuộc sống này.
Tuy Cửu Nguyên đang chậm rãi thay đổi loại quan niệm cố hữu này của mọi người, nhưng thành Cửu Nguyên vẫn chưa tồn tại được bao lâu, thế giới này rất lớn, muốn khiến mọi người tiếp thu quan niệm ‘kết giao hữu hảo, yêu trước kết hôn sau’ trong khoảng thời gian ngắn là một khó khăn không nhỏ, việc này cần dùng thời gian để ảnh hưởng và thay đổi từng chút một.
Lúc này mà bạn nói với người trên thế giới này rằng tìm bạn đời là phải yêu đương trước, thì đối phương chỉ biết đáp lại bạn bằng một ánh mắt ngơ ngác: Yêu đương là cái gì? A, thích chính là yêu à, vậy tôi nhìn trúng hắn, mang hắn về chẳng phải là yêu hắn sao? Phải nói trước? Vậy tôi đây mang hắn về rồi nói chẳng phải cũng giống nhau à?
Nguyên Chiến thì càng khịt mũi coi thường với cái gọi là ‘tình yêu’, hắn cảm thấy một người thật sự muốn nuôi một người khác cả đời, hơn nữa chỉ nuôi một mình người đó và con của người đó, dù là bản thân đói bụng cũng sẽ không để bọn họ đói bụng, đấy chính là biểu hiện cao nhất của tình yêu.
Nguyên Chiến cũng lo cho Nguyên Băng, nhưng chỉ là lo cho an nguy tính mệnh của hắn, trong mắt hắn, việc Nguyên Băng có khả năng bị cưỡng hiếp hoặc bị đánh và vũ nhục thì đến lúc đó tìm người rồi hung hăng đập một trận trả lại là được, thậm chí hắn còn cảm thấy nếu người bắt cóc Nguyên Băng có thể thích Nguyên Băng thì ngược lại còn có lợi cho Nguyên Băng, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không cần phải lo cho tính mạng của Nguyên Băng, nếu tên kia biết chịu trách nhiệm thì Nguyên Băng cũng sẽ không bị đói bụng.
Đúng vậy, trong mắt Nguyên Chiến, đói bụng và chết chóc mới là nguy hiểm lớn nhất.
Nguyên Chiến dám bày ra thứ tâm lý âm u của mình đối với hai tên tình địch, hoàn toàn làm lơ tuyên ngôn mà hắn đã từng dạy cho tụi nhỏ trong thành, cố ý kéo dài thời gian để hai người kia có nhiều cơ hội ở chung với nhau hơn, nguyên nhân này căn bản nằm ở chỗ hắn cho rằng Nguyên Băng không gặp phải nguy hiểm gì.
Nghiêm Mặc đặt mình vào trường hợp của người khác, kỳ thật trên tâm lý cũng không đồng tình với vài cái nhìn của Nguyên Chiến, thậm chí hắn còn không muốn Nguyên Băng bởi vì hội chứng Stockholm mà sinh ra tình cảm với Thù Nghệ. Bởi vì ngay cả hắn và Nguyên Chiến cũng dây dưa và rối rắm một thời gian dài mới có thể tiến tới với nhau, hắn không hy vọng Nguyên Băng cũng đi trên con đường giống hắn, có lẽ tâm lý và suy nghĩ của Nguyên Băng và hắn khác nhau, nhưng hắn nghĩ, không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc nằm dưới thân một người đàn ông khác, trừ phi trời sinh đã là thụ.
Hắn hy vọng Nguyên Băng dù có phát sinh tình cảm với Thù Nghệ thì cũng là khi năng lực của Nguyên Băng có thể sánh ngang với Thù Nghệ, có thể đứng ngang hàng mà nói chuyện với Thù Nghệ, muốn đánh Thù Nghệ là có thể đánh tới chết khiếp. Ít nhất thì hắn có thể chấp nhận Nguyên Chiến cũng là sau khi hắn có được năng lực chống lại Nguyên Chiến.
Cho nên khi hắn biết Nguyên Băng và Thù Nghệ cùng tiến vào một bộ lạc, đã vài ngày mà còn chưa trở ra, liền làm lơ các chiến thuật kéo dài thời gian của Nguyên Chiến, nhất quyết muốn cùng Cửu Phong bay sang đây.
Nguyên Chiến thấy đã không cách nào kéo dài thời gian được nữa, cũng chỉ có thể đi theo ——kỳ thật trong lòng hắn rất khó chịu, trước kia chân hắn bị thương, bị Nguyên Băng chèn ép và cười nhạo không ít, sau lại Nguyên Băng còn dám đánh chủ ý lên Mặc của hắn, ngày thường rất hay khiêu khích hắn, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù. Lần này nghe nói Nguyên Băng rất có khả năng mà bị người ta đè, hắn thật sự ôm tâm chế giễu mà tới, thậm chí hắn đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Nguyên Băng không gặp phải nguy hiểm thì chờ tới khi xem đủ trò cười, hắn mới lấy cớ giúp lãnh đạo cấp cao nhà mình xả giận mà đánh cái tên đã bắt cóc người tơi bời một trận, ừm, nếu có thể giết chết thì càng tốt!
Xem đi, thật tốt, quả thực là một mũi tên trúng hai con chim! Nguyên Băng có hy sinh cũng không phải hy sinh vô ích.
Đáng tiếc, tư tế đại nhân của hắn lại cho rằng hắn đang đơn phương trả thù Nguyên Băng, còn giảng đạo rằng hắn làm thủ lĩnh thì không thể hẹp hòi như vậy.
Nguyên Chiến buồn bực muốn chết, hắn muốn nói trước kia Nguyên Băng thật sự rất đáng giận, nhưng cảm thấy chơi méc như thật không đáng mặt đàn ông chút nào, nên chỉ có thể nhịn.
Bởi vì nhịn quá khổ, Nguyên Chiến bèn lấy cái tờ danh sách yêu cầu sính lễ kiêm của hồi môn kia ra, tăng tăng giảm giảm một phen.
***
Cuối cùng Nguyên Băng cũng gặp lại tù trưởng và tư tế đại nhân của mình.
Có điều, lúc nhìn thấy khuôn mặt cười như không cười rất gợi đòn kia của Nguyên Chiến, Nguyên Băng lập tức sinh ra một loại cảm giác vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cái tên này.
Mẹ! Tên này chắc chắn là đang cười nhạo hắn, nói không chừng mỗi ngày đều tỉnh giấc từ trong cơn cười!
Nguyên Băng quay đầu bỏ đi.
“Này, Băng, anh đi đâu vậy?” Nghiêm Mặc sửng sốt, đứng dậy kêu. Chẳng lẽ sự tình hoàn toàn không như hắn tưởng tượng? Nguyên Băng và Thù Nghệ thật sự là lưỡng tình tương duyệt? Bây giờ anh ta đang lo sẽ mình bị chia rẽ, cho nên vừa thấy mình đã muốn chạy?
Thù Nghệ dùng tốc độ nhanh nhất tránh ra một con đường, nhưng khi Nguyên Băng đi đến trước mặt hắn thì lại ngừng bước.
Hắn thiếu chút nữa sập hố của tên khốn đó!
Tên Nguyên Chiến kia nhất định đã sớm đoán được mình không muốn gặp hắn, cố ý bày ra cái vẻ mặt kia chắc chắn là để kích thích mình, nếu mình thật sự không về Cửu Nguyên, thì đó mới thật sự đúng như tâm nguyện của cái tên đó!
Không nói gì, hắn lại quay đầu về!
Nếu sự tồn tại của mình có thể khiến tên kia gớm chết, vậy thì hắn sẽ ở Cửu Nguyên suốt đời, chết cũng phải chết già trước mặt tên đó!
Thấy Nguyên Băng quay đầu trở lại, mặt Nguyên Chiến lập tức xụ xuống tới đất.
Nguyên Băng nhìn cái bản mặt của hắn, đột nhiên sảng khoái gì đâu.
“Mặc vu, Tổ Thần chúc phúc, để tôi còn có thể gặp lại cậu.” Nguyên Băng hành lễ với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đáp lễ, có chút không hiểu Nguyên Băng, nhưng Nguyên Băng thoạt nhìn khá là có tinh thần, trên người và trên mặt đều không có dấu vết gì của việc bị ngược đãi, hắn cũng yên tâm hơn không ít.
“Tổ Thần chúc phúc. Nghe nói anh ra ngoài chơi bị lạc đường? Rồi bị tù trưởng của bộ lạc Đỉnh Việt nhặt được? Chơi lâu như vậy, anh cũng nên về nhà rồi đi? Băng à, thành Cửu Nguyên không thể không có anh, anh mới không ở có một đoạn thời gian thôi mà thủ hạ của anh đã gấp tới điên rồi, cả đám suốt ngày kéo nhau tới chỗ Nguyên Chiến khóc lóc ỉ ôi, hỏi khi nào thì anh mới về.”
Tim Nguyên Băng liền nóng hổi, thậm chí mũi cũng có chút lên men: “Đường xá xa xôi, tôi nhất thời bị lạc, có điều tôi vẫn luôn tìm đường về nhà. Tù trưởng Đỉnh Việt cũng chuẩn bị giúp tôi, ngài nói có phải không? Tù trưởng đại nhân!”
Thù Nghệ không tính phối hợp chút nào: “Nhặt được thì chính là của tôi.”
Nguyên Chiến nhướng mày.
Nghiêm Mặc che mặt.
Khóe miệng Nguyên Băng co giật: “Đánh rắm!”
Được rồi, tất cả những biểu hiện hoà hợp ấm êm khi trước đều là giả dối, bây giờ đều đã bị xé rách rồi, muốn khiến các chiến sĩ nguyên thủy mới rời khỏi cuộc sống dã nhân không bao lâu cảm nhận được sự dối trá trong chính trị thì vẫn còn không ít khó khăn.
“Đưa em ấy cho tôi.” Thù Nghệ nhìn Nghiêm Mặc, hắn trực tiếp bỏ qua lão đại của Cửu Nguyên.
Nhưng hiển nhiên hắn đã hỏi sai người, nếu người hắn hỏi là Nguyên Chiến, nói không chừng Nguyên Chiến thật sự có thể lấy tờ danh sách ra bàn điều kiện với hắn, nhưng hỏi Nghiêm Mặc, có khác gì tự tìm cho mình cái đinh đâu.
Cảm giác của Nghiêm Mặc đối với Thù Nghệ rất phức tạp, hắn có chút tán thưởng dành cho người anh em lạnh lùng ngầu lòi này, lúc trước cũng có thể coi là hợp tác vui sướng, so với tù trưởng trước kia của Đỉnh Việt, Thù Nghệ làm lão đại của Đỉnh Việt, đối với Cửu Nguyên, đối với Đỉnh Việt, thậm chí đối với cả đông đại lục đều có chỗ tốt lớn.
Bây giờ đông đại lục còn chưa chịu nổi chiến tranh cỡ lớn, tuy Hữu Giác Nhân đã lui, nhưng không có nghĩa là bọn chúng đã từ bỏ tâm tư, huống chi còn có ma thần đến từ bên ngoài bầu trời không biết khi nào sẽ xuống đây.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến bây giờ áp dụng chính sách tu sinh dưỡng tức cho đông đại lục, để các tộc được bồi dưỡng và lớn mạnh, vì thế, bọn họ tình nguyện không thống nhất đông đại lục ở mặt ngoài, mà chọn sách lược hòa hoãn và lặng lẽ để thay đổi cả đông đại lục từng chút một.
Chờ đến khi đông đại lục bắt đầu sử dụng chữ viết của Cửu Nguyên, vật phẩm của Cửu Nguyên, phép huấn luyện chiến sĩ của Cửu Nguyên, chờ đến khi khắp nơi trên đông đại lục đều là đường do Cửu Nguyên trải đến, chờ đến khi các tộc đều lấy việc đưa đệ tử ưu tú nhất đến Cửu Nguyên học tập là vinh, chờ đến khi mọi người có chuyện gì đều tìm tới đến Cửu Nguyên hòa giải và hỗ trợ, lúc đó có lẽ không cần Cửu Nguyên phải cố ý phái quân đội đi tấn công ai, mà cả đông đại lục đều sẽ quy về phạm vi dưới cờ Cửu Nguyên.
Đương nhiên, bây giờ mà nói những chuyện này thì có hơi sớm, bây giờ cũng chỉ là mới bắt đầu.
Chẳng qua, Nghiêm Mặc không nghĩ tới Nguyên Băng đại nhân nhà hắn vừa đi ra ngoài một chuyến mà đã trêu vào quân địch giả tưởng lớn nhất của Cửu Nguyên bọn họ, đã vậy còn là trêu vào lão đại nữa chứ.
Nghiêm Mặc không thể phủ nhận, trong nháy mắt vừa rồi, hắn thật sự có xúc động muốn đưa Nguyên Băng cho Đỉnh Việt để hòa thân, nếu việc này có thể làm Đỉnh Việt và Cửu Nguyên thân thiện hữu hảo với nhau vài thập niên.
Cũng may! Từ sau khi có con, con tim cứng rắn tàn nhẫn lạnh lùng của Mặc đại nhân đã mềm mại hơn không ít, so với ích lợi có thể thấy được, hắn vẫn hơi nghiêng về phía người nhà.
Cho nên khi nghe thấy yêu cầu của Thù Nghệ, Nghiêm Mặc vừa bày ra nụ cười hòa ái, vừa đáp mà không có chút thương thảo nào: “Việc của Nguyên Băng là của chính anh ta, tuy tôi là tư tế Cửu Nguyên, nhưng tôi cũng không có tư cách trao anh ta cho ai. Tù trưởng Thù Nghệ, anh biết Cửu Nguyên chúng tôi không có nô lệ.”
Thù Nghệ lập tức phản ứng lại: “Tôi không xem em ấy là nô lệ.”
“Ồ, vậy mong anh đừng nói với tôi, hoặc là với bất cứ ai trong Cửu Nguyên chúng tôi rằng: Đưa một ai đó cho anh. Bất cứ người nào trong Cửu Nguyên đều là những cá nhân độc lập, dù là thủ lĩnh Cửu Nguyên hay là cha mẹ và người nhà anh ấy, đều không có tư cách đưa ai cho ai.”
“Vậy thì phải thế nào các cậu mới bằng lòng để Nguyên Băng lại Đỉnh Việt?” Thù Nghệ phát hiện bây giờ khi nhìn thấy Nghiêm Mặc đã không còn cái loại xúc động như trước kia, hắn vẫn rất thích người này, nếu có được thì càng tốt, nhưng đó không phải là cảm giác muốn chiếm hữu hết thảy, mà là hy vọng đối phương có thể tới Đỉnh Việt làm tư tế, mang đến cho Đỉnh Việt sự chúc phúc của Tổ Thần.
“Cái này phải xem Nguyên Băng.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Tù trưởng Thù Nghệ, tôi có thể hỏi vì sao anh lại muốn Băng của chúng tôi ở lại Đỉnh Việt các anh không?”
Thù Nghệ không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Tôi muốn em ấy làm bạn đời của tôi, em ấy sẽ là phu nhân duy nhất của tù trưởng Đỉnh Việt.”
Nguyên Băng trợn trắng mắt.
Nguyên Chiến đứng một bên thở hà hà, thật sự, nước mắt sắp tràn bờ mi rồi, cảm động quá.
Nghiêm Mặc thầm trừng Nguyên Chiến, anh đủ rồi đó!
Nguyên Chiến ngồi thẳng dậy. Hắn thật sự không rõ sao mà tư tế đại nhân của hắn lại muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, nếu không muốn để Nguyên Băng ở lại, vậy bọn họ trực tiếp cướp người, hắn tin chắc rằng tất cả người nơi này có cộng lại thì cũng không cách nào ngăn được bọn họ. Nếu muốn dùng Nguyên Băng để trao đổi lợi ích, vậy thì cứ nói thẳng ra, mà Nguyên Băng trung thành với Cửu Nguyên cũng sẽ để em ấy lấy lợi ích Cửu Nguyên làm đầu, dù trong lòng hắn ta có không muốn, thì chỉ cần hắn và Nghiêm Mặc mở miệng yêu cầu hắn ở lại, vậy hắn nhất định sẽ ở lại.
Em xem, chuyện này đơn giản tới cỡ nào?
Nghiêm Mặc nhìn về phía Nguyên Băng: “Anh thấy sao? Muốn ở lại, hay muốn về?”
Nguyên Băng nhìn Nghiêm Mặc chăm chú, sắc bén hỏi: “Ngài thì sao? Tư tế đại nhân, ngài có muốn tôi ở lại không?”
Nghiêm Mặc thong thả nhưng vô cùng chắc chắn mà lắc lắc đầu: “Bất cứ lợi ích nào của Cửu Nguyên đều sẽ không dùng hạnh phúc của người Cửu Nguyên để đổi lấy, trừ khi chiến tranh là tất yếu phải hy sinh chiến sĩ.”
Vẻ mặt Nguyên Băng lập tức dịu lại: “Tôi phải trở về.” Không phải muốn, mà là phải.
Không biết Thù Nghệ nghĩ cái gì, nhưng lại không mở miệng ngăn cản.
Nghiêm Mặc nhìn về phía Thù Nghệ: “Tù trưởng Thù Nghệ, ngài cũng đã nghe thấy, Nguyên Băng của chúng tôi muốn trở về quê nhà của mình. Cảm ơn ngài trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho Băng, hiện giờ đang là thời điểm bận rộn nhất khi xuân hạ giao nhau, thành Cửu Nguyên có rất nhiều chuyện phải chờ Băng về làm, chúng tôi không thể trì hoãn được nữa, Băng, đi thôi.”
“Sứ giả.” Thù Nghệ mở miệng, khi ba người trong phòng cùng nhìn về phía hắn, hắn nói: “Sự hữu hảo giữa Cửu Nguyên và Đỉnh Việt chỉ còn kém một khoảng cách, nhưng Đỉnh Việt tôi muốn kết làm bộ lạc anh em với Cửu Nguyên, nếu các cậu nguyện ý, hai bộ lạc chúng ta có thể phái sứ giả đến lãnh địa của nhau, không phải kiểu sứ giả thỉnh thoảng đến vì giao dịch hoặc vì mục đích khác, mà là thường trú ở bộ lạc anh em.”
Nguyên Chiến không ngồi hà hơi nữa, trực tiếp hỏi: “Sứ giả thường trú kiểu này thì có quyền lợi gì?”
Thù Nghệ như đã sớm nghĩ đến, lập tức trả lời mà không có bất cứ tạm dừng nào: “Giao lưu đủ thứ. Nơi bọn họ ở sẽ không bị chiến tranh ảnh hưởng, dù là hai bộ lạc khai chiến thì cũng không được phép ảnh hưởng đến bọn họ, càng không cho phép giết hại và bắt cóc sứ giả. Giữa hai bộ lạc chúng ta có đủ loại giao dịch và thành viên lưu động, việc đó cũng có thể do sứ giả quản lý. Nếu người Cửu Nguyên làm sai gì ở Đỉnh Việt, không muốn nhận xử phạt của Đỉnh Việt, vậy có thể cho sứ giả đến xử lý dựa theo quy tắc của Cửu Nguyên. Chỉ cần công bằng, thì hai bên đều phải chấp nhận.”
Nghiêm Mặc kinh ngạc, này chẳng phải là đại sứ và đại sứ quán phiên bản thời nguyên thủy đó sao? Cái tên Thù Nghệ này xem ra quyết tâm muốn giữ Nguyên Băng lại, thế mà ngay cả đại sứ thường trú cũng nghĩ ra được. Hơn nữa có lẽ là vì bảo hộ Nguyên Băng nên mới đặt việc không được làm hại tới đại sứ lên vị trí thứ nhất mà nói.
Nguyên Chiến bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ chỗ tốt khi có đại sứ và đại sứ quán, nhưng hắn trời sinh chính là để làm người thống trị, theo bản năng mà cảm thấy ‘đại sứ thường trú’ rất có lợi với Cửu Nguyên, chỗ tốt còn không nhỏ. Nếu biết lợi dụng, nói không chừng còn có lợi hơn việc gả một vị phu nhân tù trưởng qua.
Điều khiến Nguyên Chiến động tâm là, nếu phu nhân tù trưởng đã chết hoặc bị ghét bỏ, vậy không có gì đáng nói. Nhưng đại sứ thường trú có thể phái qua bất cứ khi nào, nếu thật sự không bị chiến tranh ảnh hưởng thì dù hai bên có trở mặt, bọn họ cũng có thể trốn về Cửu Nguyên.
Hơn nữa, phu nhân tù trưởng thông thường không thể công khai thiên vị cho tộc nhân của mình, càng không thể tùy tiện nhúng tay vào các loại giao dịch và giao lưu, nhưng sứ giả thường trú thì có thể, còn có thể làm một cách quang minh chính đại.
Mặt khác, nếu phu nhân tù trưởng nói bí mật của Đỉnh Việt cho Cửu Nguyên, thì đó là phản bội. Nhưng nếu là đại sứ đích thân nghe được, rồi truyền cho Cửu Nguyên, chỉ cần không bị tóm được nhược điểm, thì ai dám bắt bớ đại sứ?
Nguyên Chiến càng nghĩ càng thấy hay, tức khắc thấy Nguyên Băng thuận mắt hơn nhiều. Không tồi, cái tên này sống cũng hơn ba mươi rồi, thế mà còn có thể quyến rũ cho tù trưởng của kẻ địch thần hồn điên đảo vì mình, cuối cùng cũng không làm hắn ngứa mắt uổng phí nhiều năm như vậy.
Nguyên Băng quản lý trị an của Cửu Nguyên suốt mười mấy năm, tầm mắt cũng đã sớm mở rộng, không còn hạn hẹp như khi ở bộ lạc Nguyên Tế. Hắn vừa nghe Thù Nghệ giải thích thì cũng lập tức nghĩ tới đủ loại chỗ tốt.
Địa bàn của Đỉnh Việt lớn, trong đó không biết có bao nhiêu bộ lạc bộ tộc, những bộ lạc bộ tộc đó có không ít người chưa nghe đến Cửu Nguyên, nếu hắn hoặc chiến sĩ Cửu Nguyên khác có thể thường trú ở Đỉnh Việt, vậy cũng có thể tiếp xúc với bọn họ.
Mà lợi ích khi tiếp xúc những người đó không cần phải nói nhiều, chẳng những có thể tăng lượng giao dịch cho Cửu Nguyên, mà nói không chừng còn có thể tăng thêm dân cư cho Cửu Nguyên, thậm chí còn giấu được thuốc độc ở Đỉnh Việt.
Thù Nghệ nhìn thấy vẻ mặt của ba người Cửu Nguyên liền biết bọn họ đã động tâm.
“Tôi chỉ có một điều kiện, thứ nhất, sứ giả thường trú kia phải là Nguyên Băng, hơn nữa thời gian thường trú không được thấp hơn mười năm.”
“Về điểm này, chúng tôi không thể đáp ứng anh ngay được, hơn nữa, về những quyền lợi mà sứ giả thường trú được hưởng là gì, tôi nghĩ hai bên chúng ta phải cẩn thận thương lượng rõ ràng lại và viết trên khế ước.” Nghiêm Mặc nghĩ đến rất nhiều thứ, hắn tính mượn cơ hội này để phổ cập khái niệm đại sứ và đại sứ quán đến toàn đông đại lục.
Nguyên Chiến rất hiểu hắn, lập tức biết rõ ý hắn: “Như vậy, tù trưởng Thù Nghệ, không bằng chúng ta hẹn ba tháng sau gặp mặt ở Đỉnh Việt, sẽ do Đỉnh Việt ra mặt mời các thế lực khác, sau đó mọi người cùng thảo luận việc này, anh thấy sao?”
Thù Nghệ thấy bọn hắn muốn chơi lớn, đương nhiên sẽ không rúc ở phía sau, chuyện sứ giả thường trú là con dao hai lưỡi, hắn cũng không chỉ vì có được Nguyên Băng mà làm việc này, trên thực tế việc này còn có lợi cho Đỉnh Việt nên hắn mới đưa ra.
“Hai tháng. Các quyền lợi tương quan chúng ta có thể trao đổi ngay lúc này. Chúng ta quyết định rồi thì tôi nghĩ các thế lực khác cũng sẽ không có ý kiến gì.” Thù Nghệ nói chuyện khá ngông, có điều cũng không trách hắn ngông như vậy, Đỉnh Việt bọn hắn tuy không có chiến sĩ cấp bán thần, nhưng bản thân hắn đã có tiềm lực vô hạn, lại có nhiều đá Thần Huyết như vậy, mà chiến sĩ điều khiển kim loại của Đỉnh Việt cùng vũ khí năng lượng quả thật rất cường đại, nếu không có Cửu Nguyên, bọn họ nhất định sẽ là thế lực đứng đầu đông đại lục.
“Được.” Nguyên Chiến lập tức đáp ứng.
Nghiêm Mặc thì lại nghĩ xa hơn: “Chỉ có bốn người chúng ta trao đổi? Đại Vu Triết Lê và tư tế Lạp Mạc Na không tham gia à?”
Thù Nghệ nhìn Nguyên Băng, liếm liếm môi: “Tôi đã thông báo cho bọn họ, nội trong năm ngày bọn họ sẽ tới đây.”
***
Thời gian trôi như nước chảy, Triết Lê và Lạp Mạc Na cùng các lãnh đạo cấp cao của Đỉnh Việt nhận được tin tức đều đã tới, nhìn thấy tam lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên hẳn không nên xuất hiện ở đây, lúc ấy cả đám đều trợn tròn mắt.
Thậm chí Đại Vu Triết Lê còn muốn nhân lúc này mà giữ ba người lại, có điều vì Nguyên Chiến bày thực lực ra đúng lúc nên Đại Vu Triết Lê cứ suy xét mãi, không thể không dẹp bỏ ý niệm này trong đầu.
Trải qua thảo luận kịch liệt ban ngày, trên cơ bản là Đại Vu Triết Lê không ngừng phản bác, những người khác thì không ngừng tăng giảm các loại quyền lợi và nghĩa vụ cho đại sứ và đại sứ quán trong tương lai. Thư xác nhận chức quyền của đại sứ thường trú đầu tiên đã ra đời trên đông đại lục, thậm chí là trên hành tinh Bàn Cổ.
Hai tháng sau, chúng thế lực trên đông đại lục tề tụ ở thành Đỉnh Việt, tất cả đều tán thành điều kiện và chức quyền của đại sứ thường trú ghi trong thư —— khi đó ai cũng muốn phái sứ giả tới ở Cửu Nguyên, đều muốn học trộm vài thứ hay ho từ Cửu Nguyên và Đỉnh Việt.
Vì thế, hai thứ mới mẻ là đại sứ và đại sứ quán cứ vậy mà mọc lên như nấm sau mưa trong các thế lực lớn của đông đại lục.
Mà các loại quy tắc, các loại chính trị, sách lược cực kỳ ưu tú (không thể hiểu nổi) của Cửu Nguyên cũng nhờ đó mà nhanh chóng thâm nhập vào các thế lực trên đông đại lục —— người không biết không sao, mới đầu chỉ có ấn tượng, một thời gian dài về sau, khi đã có đối lập để so sánh, họ sẽ cảm nhận được Cửu Nguyên tốt thế nào.
Chuyện đại sứ cứ vậy mà triển khai oanh oanh liệt liệt, vậy người đưa ra chuyện này – Thù Nghệ, có đạt được mục đích ban đầu không?
Sau khi chế độ đại sứ xuất hiện ba tháng, Đỉnh Việt rốt cuộc cũng nghênh đón vị đại sứ thường trú đầu tiên đến từ Cửu Nguyên, Nguyên Băng đại nhân.
Nguyên Băng tốn nửa năm để bàn giao công tác và chức trách của mình cho người khác, trong lúc đó còn được Nghiêm Mặc huấn luyện đặc biệt, ngoại trừ huấn luyện đồng thuật, còn huấn luyện và đào tạo ra một gián điệp ưu tú cấp tốc.
“Đây là đại sứ quán mà về sau em sẽ ở, thích không?” Nửa năm không gặp, tù trưởng Thù Nghệ có ham muốn tình dục cao đã nghẹn nửa năm, cố nén dục vọng muốn lập tức đè người trước mặt xuống, hỏi.
Nguyên Băng ngửa đầu nhìn đại sứ quán cao lớn nguy nga được tạc từ đá ——nhà thiết kế và thợ xây đến từ Cửu Nguyên, lại quay đầu nhìn khu nhà cao cấp ở con phố đối diện: “Đó là?”
Thù Nghệ quay đầu lại: “À, đó là nhà của tôi, bây giờ tôi ở một mình, nếu em rảnh có thể qua đó đi dạo, ở chỗ của tôi cũng được.”
Nguyên Băng cạn lời, chốc lát sau mới nói: “Anh cũng biết thời gian mà đại sứ ở chỉ có năm năm thôi.”
“Có thể liên nhiệm.”
“Dài nhất cũng chỉ có mười năm.”
“Mười năm là đủ rồi.” Thù Nghệ tự mình đẩy cửa ra, nghiêm túc nói: “Mặc vu nói bảy năm là một cột mốc, nếu chúng ta có thể vượt qua được bảy năm, vậy thì có thể vượt qua được bảy mươi năm, thậm chí là dài lâu hơn.”
Nguyên Băng càng cạn lời: “Anh sẽ không cho rằng tôi tới đây chính là để ngủ với anh chứ? Nói cho anh biết, đừng có nằm mơ!”
Thù Nghệ mang vẻ mặt không thể hiểu mà quay đầu: “Em không ngủ với tôi thì tính ngủ với ai? Nói cho tôi biết tên, tôi đi giết nó ngay bây giờ!”
Nguyên Băng: “…”
Thù Nghệ: “Là người Cửu Nguyên à? Trong số người mà em dẫn theo? Một tên, hay mấy tên? Ừm, dựa theo ước định tôi không thể giết chúng, vậy thì tôi sẽ thiến chúng.”
Má! Ông mày không thể ngủ với phụ nữ à! Nguyên Băng hít sâu một hơi, gượng ép đổi đề tài: “Nếu các anh cướp nô lệ, buôn lậu nô lệ, vậy có tính không là trái với quy tắc không?”
“Đó còn phải xem xem nô lệ em muốn đoạt là ai, cùng với nô lệ bị buôn lậu kia sẽ thuộc về ai.”
“Nói cách khác là xem xem nắm tay ai cứng?”
Thù Nghệ ngầm thừa nhận.
Nguyên Băng bỗng nhiên cười tươi rói với hắn: “Này, muốn ra ngoài đi dạo không?”
Thù Nghệ: “…” Em vừa mới tới, cửa còn chưa tiến vào mà lại muốn ra ngoài rồi? Hay là Băng Băng nhà hắn thích chơi dã chiến? Ngẫm lại, trước kia hình như bọn hắn phần lớn toàn là chơi dã chiến mà nhỉ.
Thù Nghệ cảm thấy mình đã nghĩ đến điểm mấu chốt nên không chút do dự mà gật đầu.
Vừa lúc trong khoảng thời gian này hắn cũng không muốn nhìn thấy mặt một vài kẻ, đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Đại Vu Triết Lê bị tù trưởng đại nhân nhà mình liệt vào danh sách những gương mặt không muốn nhìn thấy nhất đang trầm mặc ngồi trong thần điện.
Bên dưới, chiến sĩ đang quỳ cũng không dám cử động.
Rốt cuộc, Đại Vu Triết Lê cũng mở miệng: “Anh nói tù trưởng quẳng Lưu Phì ra ngoài là có ý gì?”
Chiến sĩ trả lời: “Chính là ném ra ngoài.”
Đại Vu Triết Lê: “…Chết chưa?”
“Vẫn chưa. Nhưng trưởng lão Đan Lưu rất tức giận.”
“Dùng danh nghĩa tù trường tặng cho ông ta bốn nữ nô mỹ mạo dưới mười bốn tuổi.”
“Vâng.”
Đại Vu Triết Lê lầm bầm: “Đại công chúa Âm Thành cao quý hắn không cần, mỹ nữ các tộc dâng lên hắn không cần, hiện giờ ngay cả đệ nhất mỹ nữ của bộ lạc hắn cũng chướng mắt, tù trưởng đại nhân của chúng ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Nửa năm nay hắn không hề đụng vào phụ nữ sao?”
Một lão nô lệ có cái lưng còng bước ra từ chỗ tối, quỳ bò trên mặt đất trả lời: “Không hề, Đại Vu.”
Đại Vu Triết Lê lại trầm mặc thật lâu, mới hỏi tiếp: “Đàn ông thì sao?”
Lão nô lệ hiểu: “Cũng không có.”
“Chút nữa ông đi mời tù trưởng, nói là ta muốn gặp hắn.”
Chiến sĩ khó xử: “Đại Vu, chiều nay tù trưởng đại nhân đã ra khỏi thành với đại sứ Cửu Nguyên, nói là mấy ngày nữa mới trở về.”
Đại Vu Triết Lê siết chặt tay vịn, bảo toàn bộ chiến sĩ và lão nô lui ra.
Đại sứ Cửu Nguyên, Nguyên Băng, một trong những lãnh đạo cấp cao tiếng tăm lừng lẫy của Cửu Nguyên, vũ lực không mạnh lắm, nhưng nghe nói có tài quản lý bộ lạc, không biết Cửu Nguyên sao mà bỏ được một người như vậy.
Có điều, người như vậy bị phái đến Đỉnh Việt, nói hắn không có bất cứ nhiệm vụ và mục đích gì, ai tin?
Nhưng tù trưởng của bọn họ hình như lại khá thích tên Nguyên Băng kia? Nửa năm trước gã còn tận mắt nhìn thấy tù trưởng đại nhân của bọn họ chui vào phòng đối phương, mãi cho đến sáng mới trở ra.
Lúc ấy gã còn lo lắng có phải Cửu Nguyên cố ý phái tên Nguyên Băng kia tới quyến rũ tù trưởng của bọn họ không, tên Nguyên Băng kia tuổi đã lớn, diện mạo cũng không đẹp mắt gì, hơn nữa mỗi khi há mồm với tù trưởng bọn họ nếu không phải là châm chọc thì cũng là giơ tay đánh người, thấy thế nào cũng không giống như đang quyến rũ người khác.
Nhưng mà! Vì sao Cửu Nguyên không phái ai khác mà lại phái người này?
Quan trọng nhất là vì sao người này vừa tới, tù trưởng của bọn họ đã bị câu đi mất?
Muốn bảo Triết Lê tin chuyện tù trưởng khi trước không hề che giấu ham muốn mãnh liệt trên phương diện kia, thế mà ngay cả đệ nhất mỹ nữ của bộ lạc đã cởi sạch nằm trên giường hắn cũng bị hắn ném ra, còn không bằng bảo gã tin nơi nào đó của tù trưởng bọn họ đã bị thương, không thể sử dụng.
Tuy Đại Vu Triết Lê vẫn chưa sử dụng năng lực tiên đoán, nhưng gã đã cảm giác được uy hiếp từ Nguyên Băng.
Lạy thần, lạy tổ linh, xin cho ta nhìn thấy dã tâm của Cửu Nguyên, cho ta biết Nguyên Băng kia vì cái gì mà đến.
Đại Vu Triết Lê chậm rãi bước vào ao nước phía sau thần điện…
Chừng mười phút sau, thân thể Đại Vu Triết Lê đột nhiên run lên, mặt mũi vặn vẹo.
“Không! Chuyện này là không thể nào!” Đại Vu Triết Lê đột nhiên mở mắt, mắt của gã đều là tròng trắng, gã hét to.
*
Bên ngoài thành Đỉnh Việt, ở nơi hoang sơn dã lĩnh nào đó.
Nguyên Băng đang chuẩn bị phục kích một đội buôn nô lệ bỗng nhiên rùng mình.
Thù Nghệ theo bản năng mà cởi áo da trên người, khoác lên thân Nguyên Băng.
Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết rất lạnh.
Nguyên Băng quay đầu, không cẩn thận nhìn thấy tám khối cơ bụng lộ ra của Thù Nghệ.
“Không cần, tôi không lạnh.”
“Mặc vào.” Thù Nghệ căn bản không cho hắn cự tuyệt.
Nguyên Băng mang theo ý xấu mà kéo áo da của hắn xuống dưới mông, làm đệm ngồi.
Thù Nghệ tỏ vẻ không sao cả, nằm sấp trên lưng Nguyên Băng, tay sờ vào cổ áo hắn.
Nguyên Băng nắm lấy tay hắn ném ra: “Tôi có dự cảm bất thường.”
“Dự cảm gì? Từ khi nào thì em có năng lực tiên đoán rồi?” Thù Nghệ dứt khoát ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng đỉnh hắn từ phía sau.
Nguyên Băng như không cảm giác được độ cứng kia: “Tôi kiến nghị khi ở thành Đỉnh Việt tốt nhất là anh nên cách tôi xa một chút, nếu không thì đừng nói mười năm, tôi có thể sống qua mười ngày hay không mới là vấn đề.”
“Không ai dám thương tổn đến em.”
“Mặc vu của chúng tôi từng nói ‘minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng’, tôi không muốn chết oan ở Đỉnh Việt các anh.”
“Tôi còn tưởng em tới là để đánh lộn với các lãnh đạo cấp cao của Đỉnh Việt chúng tôi, tới để chia rẽ quan hệ giữa tôi và Đại Vu Triết Lê.”
Nguyên Băng cười lạnh: “Nếu anh biết, vậy sao anh còn dám quấn lấy tôi?”
Thù Nghệ liếm liếm cổ hắn: “Như vậy khá là kích thích, tôi không thích cuộc sống quá yên ắng thái bình. Mặt khác, chỉ cần em không giết người phóng hỏa một cách công khai ở Đỉnh Việt, thì tôi sẽ luôn đứng về phía em.”
Hiểu rồi! Anh chính là muốn tìm ngược!
Lửa giận của Nguyên Băng không hiểu sao lại phừng lên, hắn nghiêng người, há mồm cắn người bên cạnh!Tác giả có lời muốn nói: Chuyện về hai người này đến đây là có một kết thúc rồi, sau đó sẽ là cuộc sống tốt đẹp của Nguyên Băng đại nhân ở bộ lạc Đỉnh Việt và các loại đấu đá với Đại Vu Triết Lê, rốt cuộc thì hắn cũng có thể phát huy bản tính nham hiểm và các thủ đoạn của hắn rồi, thật đáng mừng ~~TOÀN VĂN HOÀN
Bình luận facebook