Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Anh có thể ở cùng tôi như vậy tới bao nhiêu năm?”Khoảng không gian trong một căn phòng không quá sáng đột nhiên nứt ra một cái khe, hai người một chim rớt ra từ bên trong cái khe đó.
Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc đã kiệt sức, không để hắn ngã trên mặt đất.
Cửu Phong thì hơi choáng váng, té phịch một cái.
Lúc trước Nguyên Chiến đã từng đi xuyên đường hầm không gian nên thích ứng tốt hơn, ôm người nằm trên mặt đất một lát thì gần như khôi phục lại.
“Đây là đâu?” Nghiêm Mặc lầm bầm.
“Em dẫn cả đám chạy tới mà em cũng không biết đây là đâu sao?” Nguyên Chiến đỡ hắn ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn.
“Không biết, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó, có điều phương hướng là về phía vương thành.”
“Vương thành?” Nguyên Chiến cẩn thận đặt hắn ngồi trên mặt đất, tới gần cái cửa sổ nhỏ mà nhìn ra ngoài, cửa sổ không lớn, vị trí thì lại kỳ quái, chẳng những rất cao mà còn có vài khúc xương niêm chặt, khe hở giữa các khúc xương chỉ đủ cho một cánh tay duỗi ra.
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại: “Hiệu quả giống như góc mù dưới bóng đèn, lúc này bọn họ chắc chắn cho rằng chúng ta đã chạy ra khỏi thành, tuyệt đối sẽ không ngờ rằng chúng ta còn ở trong thành, càng không nghĩ đến việc chúng ta đã trốn vào vương thành.”
Nguyên Chiến quan sát cảnh vật bên ngoài, hắn nhìn thấy một tiểu viện, trong viện không có ai, cũng không có đồ trang trí gì hoa mỹ, như thể đây chỉ là cái góc vắng vẻ nào đó đã bị quên lãng. Nhìn ra xa có thể thấy được các tòa kiến trúc cao lớn trùng điệp, mái ngói phản xạ lại ánh sáng kim loại chói mắt dưới ánh mặt trời.
Sau khi xác định bên ngoài tạm thời không có nguy hiểm gì, lúc này Nguyên Chiến mới quay đầu lại mà cẩn thận quan sát căn phòng.
Căn phòng không lớn, nhưng vừa nhìn qua liền cảm giác được nó rất vững chắc, bức tường phía tây có một cánh cửa gỗ nhỏ hẹp và rắn chắc, trừ cái đó ra thì trong phòng không còn cái gì hết, trên mặt đất phủ một tầng bụi dày, trên vách tường còn có một ít vết bẩn và vết khắc.
Vết bẩn kia nhìn kỹ cứ như vết máu dính đã lâu, tới giờ biến thành màu đen, mà những vứt khắc kia có thể thấy rõ chúng là những văn tự được sắp xếp dựa theo quy luật.
Nguyên Chiến có một suy đoán về tác dụng của gian phòng này.
Cửu Phong bay lên, vỗ cánh, tro bụi bay mù, Nghiêm Mặc ho khụ một tiếng.
Nguyên Chiến phất tay lên, bụi bẩn phòng trong liền bị hút lại thành một quả cầu lăn vào trong góc, cả căn phòng liền như được lau chùi sạch sẽ.
“Chúng ta đúng là đã chạy đến vương thành, em cũng dũng cảm ghê, không sợ lỡ rơi vào giữa vòng vây của bọn Hữu Giác Nhân à?” Nguyên Chiến trở lại bên người Nghiêm Mặc, đỡ hắn lên.
Nghiêm Mặc lười biếng cười, thành thật nói: “Sợ chứ, nhưng chẳng phải đã có anh rồi sao. Tôi nghĩ dù có trốn ra ngoài thì tôi cũng không xác định được nơi mình rơi xuống, mà khi chúng ta tới đây cũng đã thấy ngoại thành như thế nào, không phải chỗ nào cũng là đất hoang, tỷ lệ rơi trúng vòng vây cũng không khác gì vương thành. Nếu đã không khác gì, vậy còn không bằng chọn nơi mà Hữu Giác Nhân không thể nghĩ đến, đó là vương thành, nếu thật sự không may để người ta nhìn thấy, vậy trừ phi bọn họ lập tức phản ứng lại và áp chế được chúng ta ngay, nếu không thì anh cũng có thể đưa cả đám trốn xuống lòng đất, như vậy còn có thể giày vò bọn họ một phen.”
Nói xong, Nghiêm Mặc quay đầu nhìn căn phòng, chỉ chốc lát sau đã cười rộ lên: “Ừm, bây giờ thì không cần Hữu Giác Nhân tới bắt chúng ta, mà hình như chúng ta đã ở trong phòng giam của chúng rồi.”
“Không phải nhà tù bình thường đâu.” Nguyên Chiến xoa xoa đầu Nghiêm Mặc, đứng dậy tiến đến sát cửa gỗ, dán tai vào cửa gỗ lắng nghe tiếng động bên ngoài: “Bên ngoài rất an tĩnh, không có ai cả, xung quanh cũng nghe không thấy tiếng người.”
Nghiêm Mặc nhìn cánh cửa gỗ được khắc hình vẽ trông như đồ đằng*.
(*Đồ đằng: Là các loại hình vẽ mà thời cổ đại hoặc các bộ lạc thời nguyên thủy dùng để làm hình tượng trưng hoặc đại diện cho linh hồn tổ tiên hay thần bảo hộ nào đó. Tương tự như Tô – tem.)
“Kiệt! Mặc…”
“Suỵt.” Nguyên Chiến ra hiệu cho Cửu Phong nhỏ giọng lại, rồi thân thể hắn chìm vào trong lòng đất.
Cửu Phong bay đến đáp trên đầu vai Nghiêm Mặ, cái miệng cong cong cọ cọ vành tai hắn.
Nghiêm Mặc cố gắng lên tinh thần, lấy ra hai viên nguyên tinh cấp cao, một viên đưa cho Cửu Phong để nó hấp thu, còn một viên thì mình dùng.
Chừng hơn năm phút sau, Nguyên Chiến trở về, hắn lo cho Nghiêm Mặc còn ở trong phòng nên không dám đi lại bên ngoài lâu.
“Tôi đi dạo xung quanh một vòng, rất có thể chúng ta đã rơi xuống cái xó xỉnh nào đó trong thần điện của vương thành, tôi thấy có vài thần thị.” Nguyên Chiến thuật lại những gì hắn thấy bên ngoài cho Nghiêm Mặc nghe.
Cái viện này mặc dù giống như nhà giam nhưng có vẻ như không phải nơi dùng để giam giữ phạm nhân, vì ngoài viện không có người trông coi, Nguyên Chiến đi một lúc mới thấy có người.
“Xem ra vận may của chúng ta không tồi.” Nghiêm Mặc cũng đưa cho Nguyên Chiến một viên nguyên tinh, để hắn nhanh chóng khôi phục thể lực.
Nguyên Chiến xem hai quả oa oa trong túi dưỡng thai trước, hai quả oa oa rất an tĩnh, có vẻ như đường hầm không gian cũng có ảnh hưởng nhất định với tụi nó, nhưng túi dưỡng thai đã bảo hộ tốt cho tụi nó, Nguyên Chiến có thể cảm giác được hai thằng nhỏ không bị thương gì mà chỉ đang ngủ say.
Nghiêm Mặc nhìn thấy hành động của Nguyên Chiến, lòng ấm áp, hắn vì là người ‘sinh’ hai quả oa oa ra nên có mối liên hệ tinh thần kỳ lạ với hai đứa nó, hai đứa nó nếu gặp nguy hiểm gì thì hắn sẽ là người đầu tiên cảm giác được, vừa rồi hắn không hỏi tình hình của hai đứa nó là vì hắn cảm giác được cả hai đều rất an toàn.
“A Chiến.”
“Hửm?”
“Khi bọn nó chào đời sẽ mang dòng máu của anh, thần huyết còn đậm hơn cả khi anh tìm một người phụ nữ nào đó để sinh con.”
“Tôi biết.” Nguyên Chiến lấy làm lạ mà nhìn hắn, rất khó hiểu vì sao tư tế đại nhân của mình lại nói như vậy vào lúc này.
“Người khác sinh con đều ngủ một giấc với phụ nữ là có, con của chúng ta là do hai chúng ta dùng máu tinh và năng lượng để nuôi dưỡng ra, trên đời này sẽ không có người mang dóng máu gần với chúng ta hơn hai đứa nó. Bọn nó dùng phương thức của thần để chào đời, là sự giao hòa của hai chúng ta, những đứa trẻ khác sao có thể sánh với chúng?” Từ trong nội tâm của Nguyên Chiến rất lấy làm kiêu ngạo.
Nghiêm Mặc có chút ngượng ngùng mà cười, hắn rốt cuộc đang lo lắng cái gì vậy? Hắn cho rằng Nguyên Chiến sẽ để ý đến phương thức chào đời của hai đứa nhỏ không phải dự vào giao phối bình thường mà ra sao? Nhưng kỳ thật trong lòng người ta biết rất rõ —— cách chào đời của hai đứa nó khó hơn việc thụ tinh nhiều, và cũng quý giá hơn nhiều, căn bản không thể so sánh với việc để phụ nữ sinh con, ít nhất thì tâm huyết phải bỏ vào đó không hề giống nhau. Chỉ nhìn gương mặt kiêu ngạo của Nguyên Chiến liền biết hắn coi trọng và quan tâm hai đứa nhỏ cỡ nào.
Hình như hắn để ý hơi nhiều thì phải?
Bởi vì quan tâm, cho nên mới để ý sao?
Sống nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quan tâm tới một người nhiều như thế ngoại trừ Đô Đô. Nhớ năm đó khi hắn mới gặp cái tên mọi rợ này, đánh chết hắn cũng không thể tưởng tượng được mai sau mình sẽ tiến tới bước này với cái tên gia súc lúc nào cũng tràn đầy ham muốn đó.
Bây giờ là quan tâm, là để ý, vậy tiếp theo là cái gì? Lo được lo mất sao?
Mặc Đại Tư Tế chưa bao giờ yêu cảm thấy mê man, hắn cũng không biết vì sao hắn lại căng thẳng khi nghĩ tới loại vấn đề này như vậy, có lẽ là do tinh thần tự động thả lỏng sau khi kiệt sức? Hay là phản ứng tâm lý nào đó sau trận chiến?
“Mặc?” Nguyên Chiến không vội vã khôi phục, mà đến gần tư tế của hắn.
Nghiêm Mặc cũng không biết mình bị làm sao, hắn đột nhiên rất muốn tới gần Nguyên Chiến, hắn nghĩ như vậy và cũng làm như vậy.
Cửu Phong bay lên: Mặc làm sao vậy? Mệt hả?
Nguyên Chiến có chút kinh ngạc khi Nghiêm Mặc chủ động chui vào lòng mình, tuy không phải chui vào lòng mình thật, nhưng Mặc của hắn đã chủ động dựa lên người hắn đó!!!!!!!!!!
Người đàn ông cao lớn vươn cánh tay rắn chắn ra ôm lấy người thanh niên đang dựa vào mình, miệng không nhịn được mà mổ lên má hắn hai cái.
Điều khiến Nguyên Chiến càng thêm ngạc nhiên là, tư tế đại nhân của hắn lại ngẩng mặt lên, cũng hôn lên má và môi hắn.
Nguyên Chiến kích động, nhưng hắn vẫn kiềm chế phần kích động này, hé miệng dùng phương thức dịu dàng nhất mà mình học được, nhẹ nhàng cắn người thanh niên.
Hai người cắn cắn nhau một hồi liền quên mất xung quanh, thẳng đến khi chim nhỏ nào đó vô cùng không vui mà kêu một tiếng: “Kiệt! Hai người đang đút nhau ăn đấy hả? Muốn đút tới khi nào? Ta cũng đói bụng!”
Khi Nguyên Chiến định cởi túi dưỡng thai, hắn đã ấn tư tế đại nhân của mình nằm xuống, ngay cả quần áo của tư tế đại nhân cũng bị hắn kéo ra! Vậy mà!
Nghiêm Mặc phì cười, bầu không khí kiều diễm tức khắc tán đi hết.
Cái tay đang cầm túi dưỡng thai của Nguyên Chiến cứng ngắc. Nếu hắn rút sạch lông chim của Cửu Phong, thì tư tế đại nhân của hắn có trở mặt thành thù với hắn không?
Cửu Phong bay qua mổ đầu Nguyên Chiến: “Nhanh đỡ Mặc dậy!”
Trán Nguyên Chiến phọt gân xanh.
Nghiêm Mặc cười đẩy hắn ra, ngồi dậy: “Ăn chút đồ trước đi, tôi cũng đói bụng.”
Nguyên Chiến: “…” Yên lặng xốc vạt áo lên cho hắn xem: Lúc này mà em còn nói với tôi là em muốn ăn cơm trước?
Nghiêm Mặc phẫy tay: “Ngoan, cất vào đi, bây giờ không phải lúc làm loại chuyện này.”
Nguyên Chiến nhìn hắn như thế lại càng thêm hưng phấn, thương lượng: “Chỉ cần mười phút.”
Nghiêm Mặc bắt đầu lấy thức ăn ra, vừa rồi hắn nhất định là bị choáng đầu, thời gian nghỉ ngơi quý giá như vậy không đi hấp thu nguyên tinh để nhanh chóng khôi phục thể lực, lại đi mây mưa với người yêu nhỏ, thật là… bị quyến rũ tới choáng đầu rồi!
Nguyên Chiến nhẫn nại: “Tám phút!”
Nghiêm Mặc lấy ra một cái bàn nhỏ và bình nước, kêu Cửu Phong lại đây ăn.
Nguyên Chiến lại lùi một bước: “Năm phút đồng hồ!”
Nghiêm Mặc vỗ bàn cái rầm: “Anh đủ chưa vậy?! Còn ồn ào nữa có tin về sau tôi khiến anh chỉ bắn trong giây thôi không?! Lại đây ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi!”
Nguyên Chiến uất ức che chim lại, trong lòng liều mạng tự nói với mình rằng mình là một người đàn ông rộng lượng, chứ không phải gia súc chỉ biết có tình dục, một bữa ăn hắn vẫn có thể nhịn!
“Ngoàm ngoàm.”
“Ừng ực.”
Nguyên Chiến quệt miệng: “Tôi ăn xong rồi.” Sau đó nhìn chằm chằm tư tế đại nhân của mình không buông.
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, ăn nhanh như vậy, sao không sặc chết anh đi?
Cửu Phong ngậm một miếng thịt, quẳng lên không rồi há mồm đón lấy, nhai nhai, nuốt, nó mới ăn tới miếng thứ ba thôi đó!
Có lẽ ánh mắt của người nào đó quá mức nóng bỏng, mà thỉnh thoảng còn quét về phía nó mang theo sự thù địch khôn cùng. Cửu Phong ăn được một nửa liền chịu không nổi: “Mặc, ta đi tìm Tô Môn chơi.”
“Đi đi, nói với nó, nếu nó thật sự muốn đi theo chúng ta thì tôi nhất định sẽ dẫn nó đi, bảo nó cứ an tâm. Nếu nhóc không tìm được nó trong thần miếu ở Hạ Thành thành Huyền Vũ, vậy thì tới thần điện thành Lạc Lan tìm nó. Cẩn thận, đừng để người ta phát hiện ra nhóc.” Cho dù Cửu Phong không đề cập tới, thì Nghiêm Mặc cũng định bảo Cửu Phong đi xem Tô Môn một chút.
Có đám chiến sĩ cốt giáp và tư tế cấp cao, hắn không lo thằng bé sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng sau hôm nay, tộc Bạch Giác tất sẽ lấy cớ vì bảo hộ cho Tô Môn mà đón nó về thần điện thành Lạc Lan.
Cửu Phong vừa rời khỏi, tên gia súc bự nào đó liền gấp không chờ nổi mà nhào qua.
Sau một phen vật lộn kịch liệt, Nghiêm Mặc đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Mà gia súc nhà hắn vẫn còn sờ khắp người hắn, sờ tới sờ lui, bóp bóp bên này, cắn cắn bên kia.
Hắn lại chìm vào giấc ngủ say trong loại quấy rầy này, không chút mộng mị.
Trong bóng đêm thâm trầm, hơi thở bên người cũng dần trở nên nhẹ hơn.
Nghiêm Mặc chậm rãi mở mắt ra, thân thể hắn rất mệt mỏi, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo, quả nhiên người mệt mỏi vẫn nên ngủ say một giấc, chỉ dùng nguyên tinh bổ sung năng lượng thôi vẫn không thể giải trừ hết mệt nhọc.
Nghiêm Mặc nâng tay lên, vuốt ve cái đầu đang kề trên ngực hắn.
Nguyên Chiến hơi động đậy, nhưng cảm giác được hơi thở quen thuộc bên cạnh nên rất nhanh sau đó đã tiếp tục ngủ say.
Từ khi nào thì hắn bắt đầu quen với trọng lượng này trên ngực? Nghiêm Mặc thở dài một tiếng trong lòng, đan ngón tay vào những sợi tóc đen cứng của người đàn ông, đâm vào tay có hơi nhột, nhưng hắn lại rất thích cảm giác này.
Nguyên Chiến rất giảo hoạt, từ khi phát hiện hắn thích nắm thế chủ động trong tình ái hơn việc ‘được yêu thương’, liền thay đổi cả tư thế ngủ, tuy vẫn thích ôm hắn, đè lên người hắn, nhưng lại dùng tư thế hoàn toàn ỷ lại và tín nhiệm, tự đặt bản thân vào bên yếu ớt.
Tuy Nghiêm Mặc cảm thấy tên này chỉ là thích gác đầu lên ngực và bụng hắn mà ngủ thôi, nhưng không thể phủ nhận, thái độ dựa dẫm và tín nhiệm tràn đầy này của Nguyên Chiến đã gãi đúng chỗ ngứa và chọc tới manh điểm của hắn, làm hắn sinh ra cảm giác vui vẻ như thể đang nuôi người yêu nhỏ, vì thế, dù có khi ‘chiến đấu’ quá mức kịch liệt, hắn cũng rất khó tức giận với người này mỗi khi tỉnh lại.
Anh có thể ở cùng tôi như vậy tới bao nhiêu năm?
Cuộc đời của tôi nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ rất dài lâu, mà thời gian chính là con dao hai lưỡi, chúng ta nhờ có thời gian mà đi cùng nhau, rồi tương lai có lẽ cũng sẽ vì thời gian quá dài mà tách khỏi nhau.
Chỉ cần anh không phản bội tôi, thì dù có tách ra cũng không có gì, nhưng nếu anh phản bội tôi trước…
Nghiêm Mặc vuốt ve gáy và bả vai người đàn ông, lộ ra một nụ cười dữ tợn trong bóng đêm.
Tên gia súc nào đó hoàn toàn không biết gì cả mà ôm bảo bối của mình ngủ thật ngon lành, ngủ đến chảy nước miếng cũng không biết.
Ngoài thành, một nhóm lại một nhóm chiến sĩ Hữu Giác tiến vào thôn trang, núi rừng mà tìm kiếm, từ ngày tới đêm, rồi lại từ đêm tới sáng.
“Tìm! Phải tìm được chúng! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Dù có giết sạch những Vô Giác Nhân đó cũng phải tìm cho ra hai tên kia!” Ni Nhĩ vương rống giận hạ lệnh.
Nhân phẩm của thành chủ Trát Khắc rất đáng bị lên án, nhưng chiến lực và năng lực thống soái của gã lại khá xuất sắc, dù là khi sắp bị biếm khỏi ngôi tộc trưởng tộc Hắc Giác. Ni Nhĩ vương nhân cơ hội mượn sức gã, Trát Khắc ít nhiều gì cũng tỏ ý gia nhập.
Có thể nói Trát Khắc là quân cờ quan trọng nhất để Ni Nhĩ vương thống nhất tộc Hắc Giác, hiện giờ quân cờ quan trọng nhất này lại bị hai tên Vô Giác Nhân cứ thế mà giết chết, Ni Nhĩ vương sao có thể không giận?
Tộc Hồng Giác vốn là chủng tộc hung bạo và hiếu chiến nhất trong ba tộc, Ni Nhĩ vương là vương giả lúc bình thường vẫn luôn cố gắng thu liễm lửa giận của mình, nhưng hiện giờ hắn không muốn thu liễm chút nào, đối với hai tên Vô Giác Nhân dám giết tộc trưởng tộc Hắc Giác đương nhiệm, tát cho tất cả Hữu Giác Nhân một bạt tai, Ni Nhĩ vương chỉ muốn bắt về mà ăn tươi nuốt sống!
Công tước Mạc Đốn cũng phối hợp mà cùng tìm người, nhưng ông lại âm thầm phân phó thủ hạ giấu cho tốt mấy người Hình Lục mà ông bắt được, nhất định không thể để người của Ni Nhĩ vương tìm thấy.
Khi trời tờ mờ sáng, trong thần điện vương thành, Đại Tư Tế Hồ Liên mới tiễn Ni Nhĩ vương đến bàn chuyện với mình đi.
Ni Nhĩ vương vừa đi, thần thị liền dâng bồn nước và khăn vải lên.
Đại Tư Tế Hồ Liên cho hai tay vào trong nước ấm, chậm rãi tẩy rửa tay mình, thẳng đến khi cảm giác mà Ni Nhĩ vương để lại trên tay gã hoàn toàn biến mất.
Thần thị dâng khăn lên, Đại Tư Tế Hồ Liên cầm qua lau tay: “Ta đi nghỉ ngơi một chốc, trước khi ta dậy, dù là ai tới thì cũng phải chờ.”
Thần thị khom người: “Vâng.”
Đại Tư Tế Hồ Liên vứt khăn đi rồi ra khỏi phòng nghị sự, nơi gã nghỉ ngơi không cố định, ngoại trừ thần thị bên người gã, không ai biết gã sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nào.
Cùng thời khắc đó, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cũng đã chỉnh đốn lại bản thân, ăn uống no đủ xong liền đi thăm dò tòa thần điện này.
Trong lúc đó, Nghiêm Mặc còn vào phòng thí nghiệm kiểm tra ba người Kỳ Hồng Chí và trị liệu cho bọn hắn, nhưng không để bọn hắn tỉnh lại, mà cho bọn hắn tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm.
“Nếu đã đến thì cũng không thể đến không một chuyến, chúng ta chia nhau hành động, xem xem có thể tìm được Đại Tư Tế của bọn họ không, sau khi tìm được thì tạm thời đừng động thủ, hội họp trước đã.”
“Bắt giặc phải bắt vua trước?”
“Đúng thế.” Lúc này Nghiêm Mặc đã hoàn toàn từ bỏ con đường cổ vũ cho Vô Giác Nhân làm một cuộc cách mạng, bây giờ hắn đi theo hướng đục nước béo cò.
Nếu không thể ra tay từ tầng dưới, vậy chỉ có thể xuống tay từ tầng trên.
Nghiêm Mặc tròng lên cho cả hai một ‘tấm lưới’ giúp ẩn thân, sau khi rời khỏi căn phòng liền chia ra hai hướng mà lẫn vào trong thần điện.
Đại Tư Tế Hồ Liên trên đường đi còn đang quyết định hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nào, xoay người đi về cung điện phía đông.
Nghiêm Mặc thoải mái đi trong thần điện, các Hữu Giác Nhân khi nhìn thấy hắn đều sẽ theo bản năng mà xem hắn như một thần thị Hồng Giác cấp trung, trên đường đi còn có người chủ động hành lễ với hắn.
Nghiêm Mặc đều lần lượt đáp lễ, hắn không sợ những người này sẽ phát hiện ra gương mặt xa lạ của hắn, bởi vì sau khi mọi người nhìn thấy hắn, vừa xoay người liền quên đi gương mặt hắn, chỉ biết rằng trông hắn rất quen.
Từng chút từng chút, một người đi về hướng đông còn một người đi về hướng tây, Đại Tư Tế Hồ Liên bước vào tiền viện rộng rãi, Nghiêm Mặc cũng đang băng qua hành lang, bước qua cửa đại sảnh, tiến vào khu vực mà không phải thần thị từ cấp trung trở lên thì sẽ không thể vào.
Càng gần hơn nữa!
Nghiêm Mặc đã nhìn thấy có hai người ở cách đó không xa, hắn chưa từng gặp Đại Tư Tế Hồ Liên, cũng không biết Đại Tư Tế của tộc Hữu Giác ăn mặc như thế nào, nhưng chỉ từ thần thái của hai người cũng có thể đoán ra địa vị hẳn là rất cao, mà người đàn ông anh tuấn đi phía trước thần thị trông có chút tà khí, địa vị hiển nhiên cũng cao hơn.
Nghiêm Mặc đã chuẩn bị hành lễ, cơ mặt cũng bày ra một nụ cười ôn hòa xinh đẹp.
Mới đầu Hồ Liên không để ý tới thần thị đi tới phía đối diện, tất cả thần thị khi nhìn thấy gã đều sẽ dừng lại, sau khi hành lễ với gã thì để gã đi trước. Khi gã nhìn thấy người này cũng nghĩ rằng người này giống như những thần thị khác, nhưng sau cái gặp thoáng qua, đột nhiên!
Hồ Liên bỗng quay đầu nhìn về phía thần thị cấp trung đang hành lễ với mình bên cạnh.
Dung mạo người này rõ ràng gã chưa từng gặp qua, nhưng vì sao hơi thở lại làm gã cảm thấy quen thuộc như thế?
Không phải cảm giác quen thuộc bình thường, mà là sự dao động đến từ linh hồn mà gã đã chờ đợi và tìm kiếm không biết bao nhiêu năm, từ một linh hồn đã khắc sâu trong tâm gã!
“…” Đại Tư Tế Hồ Liên nói một chữ bằng ngôn ngữ đối với tộc Hữu Giác mà nói là một phát âm rất kỳ quái.
Nhưng lại khiến Nghiêm Mặc sợ hãi!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Anh có thể ở cùng tôi như vậy tới bao nhiêu năm?”Khoảng không gian trong một căn phòng không quá sáng đột nhiên nứt ra một cái khe, hai người một chim rớt ra từ bên trong cái khe đó.
Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc đã kiệt sức, không để hắn ngã trên mặt đất.
Cửu Phong thì hơi choáng váng, té phịch một cái.
Lúc trước Nguyên Chiến đã từng đi xuyên đường hầm không gian nên thích ứng tốt hơn, ôm người nằm trên mặt đất một lát thì gần như khôi phục lại.
“Đây là đâu?” Nghiêm Mặc lầm bầm.
“Em dẫn cả đám chạy tới mà em cũng không biết đây là đâu sao?” Nguyên Chiến đỡ hắn ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn.
“Không biết, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó, có điều phương hướng là về phía vương thành.”
“Vương thành?” Nguyên Chiến cẩn thận đặt hắn ngồi trên mặt đất, tới gần cái cửa sổ nhỏ mà nhìn ra ngoài, cửa sổ không lớn, vị trí thì lại kỳ quái, chẳng những rất cao mà còn có vài khúc xương niêm chặt, khe hở giữa các khúc xương chỉ đủ cho một cánh tay duỗi ra.
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại: “Hiệu quả giống như góc mù dưới bóng đèn, lúc này bọn họ chắc chắn cho rằng chúng ta đã chạy ra khỏi thành, tuyệt đối sẽ không ngờ rằng chúng ta còn ở trong thành, càng không nghĩ đến việc chúng ta đã trốn vào vương thành.”
Nguyên Chiến quan sát cảnh vật bên ngoài, hắn nhìn thấy một tiểu viện, trong viện không có ai, cũng không có đồ trang trí gì hoa mỹ, như thể đây chỉ là cái góc vắng vẻ nào đó đã bị quên lãng. Nhìn ra xa có thể thấy được các tòa kiến trúc cao lớn trùng điệp, mái ngói phản xạ lại ánh sáng kim loại chói mắt dưới ánh mặt trời.
Sau khi xác định bên ngoài tạm thời không có nguy hiểm gì, lúc này Nguyên Chiến mới quay đầu lại mà cẩn thận quan sát căn phòng.
Căn phòng không lớn, nhưng vừa nhìn qua liền cảm giác được nó rất vững chắc, bức tường phía tây có một cánh cửa gỗ nhỏ hẹp và rắn chắc, trừ cái đó ra thì trong phòng không còn cái gì hết, trên mặt đất phủ một tầng bụi dày, trên vách tường còn có một ít vết bẩn và vết khắc.
Vết bẩn kia nhìn kỹ cứ như vết máu dính đã lâu, tới giờ biến thành màu đen, mà những vứt khắc kia có thể thấy rõ chúng là những văn tự được sắp xếp dựa theo quy luật.
Nguyên Chiến có một suy đoán về tác dụng của gian phòng này.
Cửu Phong bay lên, vỗ cánh, tro bụi bay mù, Nghiêm Mặc ho khụ một tiếng.
Nguyên Chiến phất tay lên, bụi bẩn phòng trong liền bị hút lại thành một quả cầu lăn vào trong góc, cả căn phòng liền như được lau chùi sạch sẽ.
“Chúng ta đúng là đã chạy đến vương thành, em cũng dũng cảm ghê, không sợ lỡ rơi vào giữa vòng vây của bọn Hữu Giác Nhân à?” Nguyên Chiến trở lại bên người Nghiêm Mặc, đỡ hắn lên.
Nghiêm Mặc lười biếng cười, thành thật nói: “Sợ chứ, nhưng chẳng phải đã có anh rồi sao. Tôi nghĩ dù có trốn ra ngoài thì tôi cũng không xác định được nơi mình rơi xuống, mà khi chúng ta tới đây cũng đã thấy ngoại thành như thế nào, không phải chỗ nào cũng là đất hoang, tỷ lệ rơi trúng vòng vây cũng không khác gì vương thành. Nếu đã không khác gì, vậy còn không bằng chọn nơi mà Hữu Giác Nhân không thể nghĩ đến, đó là vương thành, nếu thật sự không may để người ta nhìn thấy, vậy trừ phi bọn họ lập tức phản ứng lại và áp chế được chúng ta ngay, nếu không thì anh cũng có thể đưa cả đám trốn xuống lòng đất, như vậy còn có thể giày vò bọn họ một phen.”
Nói xong, Nghiêm Mặc quay đầu nhìn căn phòng, chỉ chốc lát sau đã cười rộ lên: “Ừm, bây giờ thì không cần Hữu Giác Nhân tới bắt chúng ta, mà hình như chúng ta đã ở trong phòng giam của chúng rồi.”
“Không phải nhà tù bình thường đâu.” Nguyên Chiến xoa xoa đầu Nghiêm Mặc, đứng dậy tiến đến sát cửa gỗ, dán tai vào cửa gỗ lắng nghe tiếng động bên ngoài: “Bên ngoài rất an tĩnh, không có ai cả, xung quanh cũng nghe không thấy tiếng người.”
Nghiêm Mặc nhìn cánh cửa gỗ được khắc hình vẽ trông như đồ đằng*.
(*Đồ đằng: Là các loại hình vẽ mà thời cổ đại hoặc các bộ lạc thời nguyên thủy dùng để làm hình tượng trưng hoặc đại diện cho linh hồn tổ tiên hay thần bảo hộ nào đó. Tương tự như Tô – tem.)
“Kiệt! Mặc…”
“Suỵt.” Nguyên Chiến ra hiệu cho Cửu Phong nhỏ giọng lại, rồi thân thể hắn chìm vào trong lòng đất.
Cửu Phong bay đến đáp trên đầu vai Nghiêm Mặ, cái miệng cong cong cọ cọ vành tai hắn.
Nghiêm Mặc cố gắng lên tinh thần, lấy ra hai viên nguyên tinh cấp cao, một viên đưa cho Cửu Phong để nó hấp thu, còn một viên thì mình dùng.
Chừng hơn năm phút sau, Nguyên Chiến trở về, hắn lo cho Nghiêm Mặc còn ở trong phòng nên không dám đi lại bên ngoài lâu.
“Tôi đi dạo xung quanh một vòng, rất có thể chúng ta đã rơi xuống cái xó xỉnh nào đó trong thần điện của vương thành, tôi thấy có vài thần thị.” Nguyên Chiến thuật lại những gì hắn thấy bên ngoài cho Nghiêm Mặc nghe.
Cái viện này mặc dù giống như nhà giam nhưng có vẻ như không phải nơi dùng để giam giữ phạm nhân, vì ngoài viện không có người trông coi, Nguyên Chiến đi một lúc mới thấy có người.
“Xem ra vận may của chúng ta không tồi.” Nghiêm Mặc cũng đưa cho Nguyên Chiến một viên nguyên tinh, để hắn nhanh chóng khôi phục thể lực.
Nguyên Chiến xem hai quả oa oa trong túi dưỡng thai trước, hai quả oa oa rất an tĩnh, có vẻ như đường hầm không gian cũng có ảnh hưởng nhất định với tụi nó, nhưng túi dưỡng thai đã bảo hộ tốt cho tụi nó, Nguyên Chiến có thể cảm giác được hai thằng nhỏ không bị thương gì mà chỉ đang ngủ say.
Nghiêm Mặc nhìn thấy hành động của Nguyên Chiến, lòng ấm áp, hắn vì là người ‘sinh’ hai quả oa oa ra nên có mối liên hệ tinh thần kỳ lạ với hai đứa nó, hai đứa nó nếu gặp nguy hiểm gì thì hắn sẽ là người đầu tiên cảm giác được, vừa rồi hắn không hỏi tình hình của hai đứa nó là vì hắn cảm giác được cả hai đều rất an toàn.
“A Chiến.”
“Hửm?”
“Khi bọn nó chào đời sẽ mang dòng máu của anh, thần huyết còn đậm hơn cả khi anh tìm một người phụ nữ nào đó để sinh con.”
“Tôi biết.” Nguyên Chiến lấy làm lạ mà nhìn hắn, rất khó hiểu vì sao tư tế đại nhân của mình lại nói như vậy vào lúc này.
“Người khác sinh con đều ngủ một giấc với phụ nữ là có, con của chúng ta là do hai chúng ta dùng máu tinh và năng lượng để nuôi dưỡng ra, trên đời này sẽ không có người mang dóng máu gần với chúng ta hơn hai đứa nó. Bọn nó dùng phương thức của thần để chào đời, là sự giao hòa của hai chúng ta, những đứa trẻ khác sao có thể sánh với chúng?” Từ trong nội tâm của Nguyên Chiến rất lấy làm kiêu ngạo.
Nghiêm Mặc có chút ngượng ngùng mà cười, hắn rốt cuộc đang lo lắng cái gì vậy? Hắn cho rằng Nguyên Chiến sẽ để ý đến phương thức chào đời của hai đứa nhỏ không phải dự vào giao phối bình thường mà ra sao? Nhưng kỳ thật trong lòng người ta biết rất rõ —— cách chào đời của hai đứa nó khó hơn việc thụ tinh nhiều, và cũng quý giá hơn nhiều, căn bản không thể so sánh với việc để phụ nữ sinh con, ít nhất thì tâm huyết phải bỏ vào đó không hề giống nhau. Chỉ nhìn gương mặt kiêu ngạo của Nguyên Chiến liền biết hắn coi trọng và quan tâm hai đứa nhỏ cỡ nào.
Hình như hắn để ý hơi nhiều thì phải?
Bởi vì quan tâm, cho nên mới để ý sao?
Sống nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quan tâm tới một người nhiều như thế ngoại trừ Đô Đô. Nhớ năm đó khi hắn mới gặp cái tên mọi rợ này, đánh chết hắn cũng không thể tưởng tượng được mai sau mình sẽ tiến tới bước này với cái tên gia súc lúc nào cũng tràn đầy ham muốn đó.
Bây giờ là quan tâm, là để ý, vậy tiếp theo là cái gì? Lo được lo mất sao?
Mặc Đại Tư Tế chưa bao giờ yêu cảm thấy mê man, hắn cũng không biết vì sao hắn lại căng thẳng khi nghĩ tới loại vấn đề này như vậy, có lẽ là do tinh thần tự động thả lỏng sau khi kiệt sức? Hay là phản ứng tâm lý nào đó sau trận chiến?
“Mặc?” Nguyên Chiến không vội vã khôi phục, mà đến gần tư tế của hắn.
Nghiêm Mặc cũng không biết mình bị làm sao, hắn đột nhiên rất muốn tới gần Nguyên Chiến, hắn nghĩ như vậy và cũng làm như vậy.
Cửu Phong bay lên: Mặc làm sao vậy? Mệt hả?
Nguyên Chiến có chút kinh ngạc khi Nghiêm Mặc chủ động chui vào lòng mình, tuy không phải chui vào lòng mình thật, nhưng Mặc của hắn đã chủ động dựa lên người hắn đó!!!!!!!!!!
Người đàn ông cao lớn vươn cánh tay rắn chắn ra ôm lấy người thanh niên đang dựa vào mình, miệng không nhịn được mà mổ lên má hắn hai cái.
Điều khiến Nguyên Chiến càng thêm ngạc nhiên là, tư tế đại nhân của hắn lại ngẩng mặt lên, cũng hôn lên má và môi hắn.
Nguyên Chiến kích động, nhưng hắn vẫn kiềm chế phần kích động này, hé miệng dùng phương thức dịu dàng nhất mà mình học được, nhẹ nhàng cắn người thanh niên.
Hai người cắn cắn nhau một hồi liền quên mất xung quanh, thẳng đến khi chim nhỏ nào đó vô cùng không vui mà kêu một tiếng: “Kiệt! Hai người đang đút nhau ăn đấy hả? Muốn đút tới khi nào? Ta cũng đói bụng!”
Khi Nguyên Chiến định cởi túi dưỡng thai, hắn đã ấn tư tế đại nhân của mình nằm xuống, ngay cả quần áo của tư tế đại nhân cũng bị hắn kéo ra! Vậy mà!
Nghiêm Mặc phì cười, bầu không khí kiều diễm tức khắc tán đi hết.
Cái tay đang cầm túi dưỡng thai của Nguyên Chiến cứng ngắc. Nếu hắn rút sạch lông chim của Cửu Phong, thì tư tế đại nhân của hắn có trở mặt thành thù với hắn không?
Cửu Phong bay qua mổ đầu Nguyên Chiến: “Nhanh đỡ Mặc dậy!”
Trán Nguyên Chiến phọt gân xanh.
Nghiêm Mặc cười đẩy hắn ra, ngồi dậy: “Ăn chút đồ trước đi, tôi cũng đói bụng.”
Nguyên Chiến: “…” Yên lặng xốc vạt áo lên cho hắn xem: Lúc này mà em còn nói với tôi là em muốn ăn cơm trước?
Nghiêm Mặc phẫy tay: “Ngoan, cất vào đi, bây giờ không phải lúc làm loại chuyện này.”
Nguyên Chiến nhìn hắn như thế lại càng thêm hưng phấn, thương lượng: “Chỉ cần mười phút.”
Nghiêm Mặc bắt đầu lấy thức ăn ra, vừa rồi hắn nhất định là bị choáng đầu, thời gian nghỉ ngơi quý giá như vậy không đi hấp thu nguyên tinh để nhanh chóng khôi phục thể lực, lại đi mây mưa với người yêu nhỏ, thật là… bị quyến rũ tới choáng đầu rồi!
Nguyên Chiến nhẫn nại: “Tám phút!”
Nghiêm Mặc lấy ra một cái bàn nhỏ và bình nước, kêu Cửu Phong lại đây ăn.
Nguyên Chiến lại lùi một bước: “Năm phút đồng hồ!”
Nghiêm Mặc vỗ bàn cái rầm: “Anh đủ chưa vậy?! Còn ồn ào nữa có tin về sau tôi khiến anh chỉ bắn trong giây thôi không?! Lại đây ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi!”
Nguyên Chiến uất ức che chim lại, trong lòng liều mạng tự nói với mình rằng mình là một người đàn ông rộng lượng, chứ không phải gia súc chỉ biết có tình dục, một bữa ăn hắn vẫn có thể nhịn!
“Ngoàm ngoàm.”
“Ừng ực.”
Nguyên Chiến quệt miệng: “Tôi ăn xong rồi.” Sau đó nhìn chằm chằm tư tế đại nhân của mình không buông.
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, ăn nhanh như vậy, sao không sặc chết anh đi?
Cửu Phong ngậm một miếng thịt, quẳng lên không rồi há mồm đón lấy, nhai nhai, nuốt, nó mới ăn tới miếng thứ ba thôi đó!
Có lẽ ánh mắt của người nào đó quá mức nóng bỏng, mà thỉnh thoảng còn quét về phía nó mang theo sự thù địch khôn cùng. Cửu Phong ăn được một nửa liền chịu không nổi: “Mặc, ta đi tìm Tô Môn chơi.”
“Đi đi, nói với nó, nếu nó thật sự muốn đi theo chúng ta thì tôi nhất định sẽ dẫn nó đi, bảo nó cứ an tâm. Nếu nhóc không tìm được nó trong thần miếu ở Hạ Thành thành Huyền Vũ, vậy thì tới thần điện thành Lạc Lan tìm nó. Cẩn thận, đừng để người ta phát hiện ra nhóc.” Cho dù Cửu Phong không đề cập tới, thì Nghiêm Mặc cũng định bảo Cửu Phong đi xem Tô Môn một chút.
Có đám chiến sĩ cốt giáp và tư tế cấp cao, hắn không lo thằng bé sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng sau hôm nay, tộc Bạch Giác tất sẽ lấy cớ vì bảo hộ cho Tô Môn mà đón nó về thần điện thành Lạc Lan.
Cửu Phong vừa rời khỏi, tên gia súc bự nào đó liền gấp không chờ nổi mà nhào qua.
Sau một phen vật lộn kịch liệt, Nghiêm Mặc đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Mà gia súc nhà hắn vẫn còn sờ khắp người hắn, sờ tới sờ lui, bóp bóp bên này, cắn cắn bên kia.
Hắn lại chìm vào giấc ngủ say trong loại quấy rầy này, không chút mộng mị.
Trong bóng đêm thâm trầm, hơi thở bên người cũng dần trở nên nhẹ hơn.
Nghiêm Mặc chậm rãi mở mắt ra, thân thể hắn rất mệt mỏi, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo, quả nhiên người mệt mỏi vẫn nên ngủ say một giấc, chỉ dùng nguyên tinh bổ sung năng lượng thôi vẫn không thể giải trừ hết mệt nhọc.
Nghiêm Mặc nâng tay lên, vuốt ve cái đầu đang kề trên ngực hắn.
Nguyên Chiến hơi động đậy, nhưng cảm giác được hơi thở quen thuộc bên cạnh nên rất nhanh sau đó đã tiếp tục ngủ say.
Từ khi nào thì hắn bắt đầu quen với trọng lượng này trên ngực? Nghiêm Mặc thở dài một tiếng trong lòng, đan ngón tay vào những sợi tóc đen cứng của người đàn ông, đâm vào tay có hơi nhột, nhưng hắn lại rất thích cảm giác này.
Nguyên Chiến rất giảo hoạt, từ khi phát hiện hắn thích nắm thế chủ động trong tình ái hơn việc ‘được yêu thương’, liền thay đổi cả tư thế ngủ, tuy vẫn thích ôm hắn, đè lên người hắn, nhưng lại dùng tư thế hoàn toàn ỷ lại và tín nhiệm, tự đặt bản thân vào bên yếu ớt.
Tuy Nghiêm Mặc cảm thấy tên này chỉ là thích gác đầu lên ngực và bụng hắn mà ngủ thôi, nhưng không thể phủ nhận, thái độ dựa dẫm và tín nhiệm tràn đầy này của Nguyên Chiến đã gãi đúng chỗ ngứa và chọc tới manh điểm của hắn, làm hắn sinh ra cảm giác vui vẻ như thể đang nuôi người yêu nhỏ, vì thế, dù có khi ‘chiến đấu’ quá mức kịch liệt, hắn cũng rất khó tức giận với người này mỗi khi tỉnh lại.
Anh có thể ở cùng tôi như vậy tới bao nhiêu năm?
Cuộc đời của tôi nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ rất dài lâu, mà thời gian chính là con dao hai lưỡi, chúng ta nhờ có thời gian mà đi cùng nhau, rồi tương lai có lẽ cũng sẽ vì thời gian quá dài mà tách khỏi nhau.
Chỉ cần anh không phản bội tôi, thì dù có tách ra cũng không có gì, nhưng nếu anh phản bội tôi trước…
Nghiêm Mặc vuốt ve gáy và bả vai người đàn ông, lộ ra một nụ cười dữ tợn trong bóng đêm.
Tên gia súc nào đó hoàn toàn không biết gì cả mà ôm bảo bối của mình ngủ thật ngon lành, ngủ đến chảy nước miếng cũng không biết.
Ngoài thành, một nhóm lại một nhóm chiến sĩ Hữu Giác tiến vào thôn trang, núi rừng mà tìm kiếm, từ ngày tới đêm, rồi lại từ đêm tới sáng.
“Tìm! Phải tìm được chúng! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Dù có giết sạch những Vô Giác Nhân đó cũng phải tìm cho ra hai tên kia!” Ni Nhĩ vương rống giận hạ lệnh.
Nhân phẩm của thành chủ Trát Khắc rất đáng bị lên án, nhưng chiến lực và năng lực thống soái của gã lại khá xuất sắc, dù là khi sắp bị biếm khỏi ngôi tộc trưởng tộc Hắc Giác. Ni Nhĩ vương nhân cơ hội mượn sức gã, Trát Khắc ít nhiều gì cũng tỏ ý gia nhập.
Có thể nói Trát Khắc là quân cờ quan trọng nhất để Ni Nhĩ vương thống nhất tộc Hắc Giác, hiện giờ quân cờ quan trọng nhất này lại bị hai tên Vô Giác Nhân cứ thế mà giết chết, Ni Nhĩ vương sao có thể không giận?
Tộc Hồng Giác vốn là chủng tộc hung bạo và hiếu chiến nhất trong ba tộc, Ni Nhĩ vương là vương giả lúc bình thường vẫn luôn cố gắng thu liễm lửa giận của mình, nhưng hiện giờ hắn không muốn thu liễm chút nào, đối với hai tên Vô Giác Nhân dám giết tộc trưởng tộc Hắc Giác đương nhiệm, tát cho tất cả Hữu Giác Nhân một bạt tai, Ni Nhĩ vương chỉ muốn bắt về mà ăn tươi nuốt sống!
Công tước Mạc Đốn cũng phối hợp mà cùng tìm người, nhưng ông lại âm thầm phân phó thủ hạ giấu cho tốt mấy người Hình Lục mà ông bắt được, nhất định không thể để người của Ni Nhĩ vương tìm thấy.
Khi trời tờ mờ sáng, trong thần điện vương thành, Đại Tư Tế Hồ Liên mới tiễn Ni Nhĩ vương đến bàn chuyện với mình đi.
Ni Nhĩ vương vừa đi, thần thị liền dâng bồn nước và khăn vải lên.
Đại Tư Tế Hồ Liên cho hai tay vào trong nước ấm, chậm rãi tẩy rửa tay mình, thẳng đến khi cảm giác mà Ni Nhĩ vương để lại trên tay gã hoàn toàn biến mất.
Thần thị dâng khăn lên, Đại Tư Tế Hồ Liên cầm qua lau tay: “Ta đi nghỉ ngơi một chốc, trước khi ta dậy, dù là ai tới thì cũng phải chờ.”
Thần thị khom người: “Vâng.”
Đại Tư Tế Hồ Liên vứt khăn đi rồi ra khỏi phòng nghị sự, nơi gã nghỉ ngơi không cố định, ngoại trừ thần thị bên người gã, không ai biết gã sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nào.
Cùng thời khắc đó, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cũng đã chỉnh đốn lại bản thân, ăn uống no đủ xong liền đi thăm dò tòa thần điện này.
Trong lúc đó, Nghiêm Mặc còn vào phòng thí nghiệm kiểm tra ba người Kỳ Hồng Chí và trị liệu cho bọn hắn, nhưng không để bọn hắn tỉnh lại, mà cho bọn hắn tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm.
“Nếu đã đến thì cũng không thể đến không một chuyến, chúng ta chia nhau hành động, xem xem có thể tìm được Đại Tư Tế của bọn họ không, sau khi tìm được thì tạm thời đừng động thủ, hội họp trước đã.”
“Bắt giặc phải bắt vua trước?”
“Đúng thế.” Lúc này Nghiêm Mặc đã hoàn toàn từ bỏ con đường cổ vũ cho Vô Giác Nhân làm một cuộc cách mạng, bây giờ hắn đi theo hướng đục nước béo cò.
Nếu không thể ra tay từ tầng dưới, vậy chỉ có thể xuống tay từ tầng trên.
Nghiêm Mặc tròng lên cho cả hai một ‘tấm lưới’ giúp ẩn thân, sau khi rời khỏi căn phòng liền chia ra hai hướng mà lẫn vào trong thần điện.
Đại Tư Tế Hồ Liên trên đường đi còn đang quyết định hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở chỗ nào, xoay người đi về cung điện phía đông.
Nghiêm Mặc thoải mái đi trong thần điện, các Hữu Giác Nhân khi nhìn thấy hắn đều sẽ theo bản năng mà xem hắn như một thần thị Hồng Giác cấp trung, trên đường đi còn có người chủ động hành lễ với hắn.
Nghiêm Mặc đều lần lượt đáp lễ, hắn không sợ những người này sẽ phát hiện ra gương mặt xa lạ của hắn, bởi vì sau khi mọi người nhìn thấy hắn, vừa xoay người liền quên đi gương mặt hắn, chỉ biết rằng trông hắn rất quen.
Từng chút từng chút, một người đi về hướng đông còn một người đi về hướng tây, Đại Tư Tế Hồ Liên bước vào tiền viện rộng rãi, Nghiêm Mặc cũng đang băng qua hành lang, bước qua cửa đại sảnh, tiến vào khu vực mà không phải thần thị từ cấp trung trở lên thì sẽ không thể vào.
Càng gần hơn nữa!
Nghiêm Mặc đã nhìn thấy có hai người ở cách đó không xa, hắn chưa từng gặp Đại Tư Tế Hồ Liên, cũng không biết Đại Tư Tế của tộc Hữu Giác ăn mặc như thế nào, nhưng chỉ từ thần thái của hai người cũng có thể đoán ra địa vị hẳn là rất cao, mà người đàn ông anh tuấn đi phía trước thần thị trông có chút tà khí, địa vị hiển nhiên cũng cao hơn.
Nghiêm Mặc đã chuẩn bị hành lễ, cơ mặt cũng bày ra một nụ cười ôn hòa xinh đẹp.
Mới đầu Hồ Liên không để ý tới thần thị đi tới phía đối diện, tất cả thần thị khi nhìn thấy gã đều sẽ dừng lại, sau khi hành lễ với gã thì để gã đi trước. Khi gã nhìn thấy người này cũng nghĩ rằng người này giống như những thần thị khác, nhưng sau cái gặp thoáng qua, đột nhiên!
Hồ Liên bỗng quay đầu nhìn về phía thần thị cấp trung đang hành lễ với mình bên cạnh.
Dung mạo người này rõ ràng gã chưa từng gặp qua, nhưng vì sao hơi thở lại làm gã cảm thấy quen thuộc như thế?
Không phải cảm giác quen thuộc bình thường, mà là sự dao động đến từ linh hồn mà gã đã chờ đợi và tìm kiếm không biết bao nhiêu năm, từ một linh hồn đã khắc sâu trong tâm gã!
“…” Đại Tư Tế Hồ Liên nói một chữ bằng ngôn ngữ đối với tộc Hữu Giác mà nói là một phát âm rất kỳ quái.
Nhưng lại khiến Nghiêm Mặc sợ hãi!