Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 512
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vì sao cậu lại làm vậy với tôi, tôi đã yêu cậu như thế.”Hồ Liên không nhớ rõ mình đã sống bao lâu.
Có lẽ đã sống rất lâu rồi, từ khi miễn cưỡng bám vào trên thân thể này, ký ức của gã hình như bị thiếu hụt một chút.
Có điều, may là khi gã bám lên thân thể này, thân thể này chỉ mới sinh ra không lâu, giúp gã không phải tốn quá nhiều sức lực để cướp đoạt thân thể, mà thương tổn trên linh hồn cũng không quá nghiêm trọng.
Chờ khi an dưỡng không biết bao nhiêu năm, linh hồn bị thương vì đoạt xác của gã cũng chậm rãi phục hồi lại, nhưng ký ức của gã vẫn không hoàn toàn khôi phục, thậm chí gã còn có dự cảm, có lẽ phần ký ức bị thiếu này sẽ mãi mãi không trở về.
Mà con người luôn rất kỳ lạ, chuyện càng không nhớ ra, tự biết mình không nhớ ra, thì sẽ không ngừng suy nghĩ, cuối cùng thậm chí còn biến thành chấp niệm.
Gã không nhớ rõ mới đầu mình là cái dạng gì, nhưng từ khi gã có ký ức thì gã như một linh hồn chỉ có thể tinh thần, phiêu đãng trên thế gian mà tìm kiếm thân thể thích hợp.
Nhưng gã nhớ rõ truyền thừa Đại Vu của tộc Hữu Giác, gã nghĩ gã rất có thể là Đại Vu của tộc Hữu Giác. Trừ cái đó ra, gã còn nhớ một ít chuyện của bảy ngàn năm trước mà chỉ Đại Vu tộc Luyện Cốt mới có thể biết được, cái này làm gã càng thêm khẳng định mối quan hệ của mình với tộc Hữu Giác.
Mơ hồ, gã cảm thấy trước khi mình trở thành Đại Vu tộc Luyện Cốt, hình như gã còn có một thân phận nữa, nhưng thân phận kia dù gã có cố nghĩ thế nào thì cũng không nhớ nổi. Đây là phần ký ức thứ nhất bị thiếu của gã.
Phần thiếu hụt thứ hai, gã nhớ hình như mình vì làm sai cái gì đó mà bị thần trừng phạt, nhưng gã làm sai cái gì, sai khi nào, nội dung trừng phạt là gì, vì sao gã lại biến thành thể tinh thần, thì gã lại không nhớ rõ.
Phần thiếu hụt thứ ba cũng là phần gã quan tâm nhất, linh hồn gã nói cho gã biết, gã phải tìm một người, để bồi thường cho cậu ấy, đây là chuyện mà gã muốn làm như từ tận sâu trong linh hồn, có lẽ vì gã tưởng niệm người đó nên mới có thể ‘sống’ lại lần nữa. Nhưng gã lại không nhớ rõ mình muốn tìm ai, và vì sao lại muốn tìm cậu ấy, cùng với vì sao muốn bồi thường cho cậu ấy, chỉ nhớ rõ rằng mình nhất định phải tìm được đối phương.
Từng ấy năm tới bây giờ, gã ngoại trừ nuôi dưỡng thân thể này, tìm kiếm phương pháp thành thần, thì chính là không ngừng tìm kiếm người nọ.
Chừng hơn ba mươi năm trước, tộc Hồng Giác phát hiện ra một Thiên Tàn. Trong tộc Hữu Giác, trẻ con bẩm sinh không có sừng hoặc không có nguyên tinh giữa trán sẽ bị gọi là Thiên Tàn, còn nếu chỉ thiếu tay thiếu chân hay mù câm điếc đều không là gì cả.
Nếu không có sự tồn tại của Vô Giác Nhân, có lẽ những đứa trẻ này khi mới sinh ra cùng lắm chỉ nhận sự đồng cảm của người ta mà thôi, nhưng vì trên đời này có tộc Vô Giác, những đứa trẻ Thiên Tàn đó, nhất là những đứa trẻ không có sừng, khi sinh ra đã bị coi là sự sỉ nhục và trừng phạt của thần, thông thường những đứa trẻ đó đều sẽ bị người nhà giết chết hay thậm chí là hủy thi diệt tích trước khi thần điện biết được.
Lần đó cũng chỉ là trùng hợp, vợ của một quý tộc Hồng Giác vốn là thần thị của gã, khi cô ta sinh con, gã có đi thăm, đồng thời cũng đáp ứng nếu tư chất đứa bé không tồi thì sẽ đưa nó vào thần điện, nhưng ai ngờ đứa bé kia lại là một Thiên Tàn!
Khi người nhà của nó đang đau khổ, cảm thấy nhà mình chắc chắn đã làm sai chuyện gì khiến thần ghét bỏ và trừng phạt, thì gã lại nhìn đứa bé kia mà thất thần.
Đó không phải lần đầu tiên gã cảm thấy quen thuộc đối với dung mạo của một người nào đó, đứa nhỏ này cũng mang đến cho gã một cảm giác quen thuộc, có điều cảm giác ấy không phải đến từ linh hồn, mà là đến từ ngũ quan, cho dù ngũ quan nó vẫn chưa nẩy nở hết, nhưng gã lại cảm thấy rất quen thuộc.
Sau đó gã ôm đứa bé kia đi, giống như cách mà gã đã làm khi gặp được người nào đó có dung mạo quen thuộc, à, đúng rồi, mẹ của nó cũng là vì dung mạo khiến gã cảm thấy quen thuộc, nên gã mới cho phép cô ta hầu hạ bên cạnh mình và thiên vị cô ta.
Sau đó, khi đứa bé Thiên Tàn kia lớn lên, càng lớn, dung mạo nó càng khiến gã xúc động, gã nhịn không được mà cưng chiều đứa bé này, nhưng không biết vì sao, khi nó lớn đến năm mười sáu tuổi, gã đột nhiên không thể chịu đựng được, đứa nhỏ này càng lớn càng giống người trong trí nhớ gã thì gã lại càng khẳng định nó không phải người đó.
Cuối cùng gã không muốn nhìn thấy nó nữa, nhưng bởi vì khuôn mặt kia, gã lại không đành lòng làm ra chuyện gì tàn nhẫn với nó, mà nó cũng thông minh, chủ động xin gã, nói rằng mình muốn tới đông đại lục giúp tộc Hữu Giác chuẩn bị cướp lại đông đại lục, mà đặc điểm của Thiên Tàn lại trở thành ưu thế ở đông đại lục, chỉ cần che giấu nguyên tinh trên trán là sẽ không khác gì Vô Giác Nhân.
Mà khi đó, tộc Hữu Giác vì cướp lại đông đại lục mà đã lên kế hoạch rất nhiều năm, cũng đã lục tục đưa không ít người qua đó, có điều, chiến sĩ thần huyết và chủng tộc trí tuệ ở đông đại lục không dễ lừa như Vô Giác Nhân trên tây đại lục, nên bọn họ không có tiến triển lớn, vì thế, gã đồng ý lời thỉnh cầu của nó, đưa nó sang đông đại lục.
Nhưng sau khi tiễn nó đi, gã lại bắt đầu cảm thấy tịch mịch, gã nhớ nhung người đàn ông in trong ký ức mình, nhớ đến phát điên! Có khi ngay cả gã cũng không hiểu, rõ ràng gã đã quên hết mọi thứ về người nọ, nhưng vì sao gã lại nhớ người nọ tới vậy, muốn được nhìn thấy cậu ấy tới vậy…
Mà nay, rốt cuộc gã cũng cảm nhận được sự dao động quen thuộc đến từ linh hồn, không phải mặt mũi, không phải thân hình, không phải hành động hay lời nói, mà là cảm giác quen thuộc khắc tận sâu trong linh hồn gã!
A, còn có mùi hương quen thuộc kia nữa.
Trên người người nọ vẫn luôn mang theo chút mùi đắng của thuốc, có lẽ bởi vì suốt ngày ngâm mình trong thảo dược nên cậu ấy cũng mang mùi thoang thoảng của thảo dược.
Mùi này rất đặc biệt, bởi vì kết hợp với mùi hương cơ thể của người nọ nó liền trở thành thứ mùi hương độc nhất vô nhị. Những người khác dù có ngâm mình trong thảo dược một thời gian dài cũng không thể mang theo mùi hương giống cậu ấy, mùi cơ thể của mỗi người đều rất đặc biệt, tuyệt đối không có người nào giống với người nào.
Gã không biết mùi hương trên thân người này có giống như trong trí nhớ hay không, nhưng cảm giác quen thuộc ấy lại đến từ dao động linh hồn của người này.
Hồ Liên chẳng những quay đầu, mà chân gã cũng bước qua, có lẽ thời gian gã nhìn thần thị cấp trung kia quá dài, khiến thần thị cấp cao đi bên cạnh cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn qua.
Nghiêm Mặc rất chắc chắn rằng mình không hề quen biết người này, khuôn mặt anh tuấn nhưng có chút tà khí của đối phương cũng không phải sở thích của hắn, chẳng những không thích, mà hắn còn rất ghét kiểu mặt như vậy, không vì cái gì khác, mà vì trong số những kẻ đã đắc tội và hãm hại hắn có một tên khốn mang khuôn mặt y như vậy.
Cho nên, dù là hai gương mặt hoàn toàn bất đồng, nhưng loại khí chất trên người gã cũng khiến hắn sinh ra tâm lý chán ghét.
Nhất là khi cái tên này còn gọi tên tiếng Anh của hắn.
Hắn không thích cái tên tiếng Anh ‘Semins’ đó chút nào, nếu không phải tên của hắn dù là viết liền hay tách ra cũng không thể giúp những người nước ngoài phát âm rõ ràng, thì hắn đã không để tên khốn đó tự chủ trương đặt một cái tên nước ngoài như vậy cho hắn!
Mà sau khi tên đó đặt tên cho hắn xong, gã không còn gọi hắn bằng tên mẹ đẻ của hắn nữa, có lẽ đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ghét cái tên kia.
Nghiêm Mặc không biết Hữu Giác Nhân trước mặt là ai, càng không biết bên trong thân thể gã rốt cuộc là gì, hắn vẫn chỉ duy trì vẻ tôn kính và nụ cười trên mặt, làm như không nghe thấy tiếng gọi kia, sau khi hành lễ xong thì muốn rời đi.
“Khoan đã, cậu tên gì? Đảm nhiệm chức vụ ở đâu? Sao ta chưa bao giờ gặp cậu.” Số thần thị cấp thấp và cấp trung mà Hồ Liên chưa từng gặp có nhiều lắm, nhưng gã không muốn để người này rời đi như vậy, đành phải tìm lời để nói.
Nghiêm Mặc nghiến răng, lúc trước không có ai để ý đến hắn, vì sao đến phiên người này thì ‘hiệu quả ẩn thân’ lại không có tác dụng chứ? Có điều đối phương cũng không nhận ra hắn là Vô Giác Nhân, điều này làm hắn cảm thấy được an ủi một chút.
“Đại nhân, tôi tên Tán Bố Nhĩ.” Nghiêm Mặc không trả lời câu hỏi sau, hắn cũng không rõ hệ thống chức vụ của thần thị trong thần điện tộc Hữu Giác, nói nhiều chỉ tổ sai nhiều.
“Tán Bố Nhĩ?” Hồ Liên rất chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nghe qua cái tên này, gã lại quay đầu nhìn về phía thần thị cấp cao bên cạnh.
Vị thần thị kia nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu với gã: “Đại nhân, cậu ta là thần thị cấp trung, chắc trước kia đảm nhiệm chức vụ ở bên ngoài thần điện.”
Nghiêm Mặc thấy thần thị cấp cao này gọi người đàn ông tà khí đối diện là đại nhân, không khỏi có chút suy đoán về thân phận của Hồ Liên, điều này cũng làm hắn càng thêm cẩn thận.
Hồ Liên lại quay đầu nhìn Nghiêm Mặc: “Cậu, ngẩng đầu lên.”
Nghiêm Mặc không thể không ngẩng đầu.
Ánh mắt của Hồ Liên như muốn liếm lên toàn thân hắn, trong mắt gã xẹt qua một tia thất vọng, mặt không giống. Nhưng mà…
Hồ Liên nhịn không được tiến lên trước một bước, cúi đầu kề gần người thanh niên, áp bên cổ hắn hít một hơi thật sâu.
Thần thị cấp cao và Nghiêm Mặc: “…”
Thần thị cấp cao rất muốn che mặt: Đại nhân, ngài làm sao vậy? Sao lại làm ra động tác đáng khinh như vậy? Này, này thật không phù hợp với hình tượng vĩ đại của ngài chút nào!
Nghiêm Mặc phải vất vả lắm mới kiềm chế được bản thân để không tát cái tên này một cái!
Chắc là Hồ Liên cũng nhận ra mình thất thố, liền chủ động lui về sau một bước, nói với Nghiêm Mặc: “Tán Bố Nhĩ, từ hôm nay trở đi cậu đi theo ta. Vi Ân, cậu đi giúp Tán Bố Nhĩ bàn giao lại công việc trên tay, sau đó dẫn cậu ấy tới chủ điện.”
“Vâng, đại nhân.” Vi Ân rất ngạc nhiên, nghĩ thầm Tán Bố Nhĩ này có cái mị lực gì mà có thể khiến Đại Tư Tế Hồ Liên chỉ liếc mắt một cái mà đã xem trọng, đây là chuyện chưa từng xảy ra!
“Khoan đã!” Hồ Liên lại đổi ý, bây giờ gã không muốn đi nghỉ ngơi nữa, gã chỉ muốn trói Tán Bố Nhĩ lại bên người, để nhìn cậu ta thật kỹ: “Tán Bố Nhĩ cứ giao cho ta, cậu ra ngoài giúp cậu ấy dàn xếp đi.”
Vi Ân vì quá mức khiếp sợ mà mang vẻ mặt chết lặng trả lời: “Vâng.”
Nghiêm Mặc lại không cảm thấy vinh dự chút nào, ở ngoài thần điện căn bản không có ghi chép gì về hắn, chờ khi Vi Ân đi kiểm tra chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra, nhưng có thể tiếp xúc với vị đại nhân này, cũng là một cơ hội tốt hiếm có.
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, không mở miệng cự tuyệt, chỉ đứng một bên, bày ra bộ dạng mặc người phân phó.
Mà vẻ ‘ngoan ngoãn’ này của Nghiêm Mặc khiến Hồ Liên cực kỳ hài lòng, gã vươn tay cầm lấy cánh tay Nghiêm Mặc, nói: “Cậu đi theo ta.”
Vi Ân trước khi rời đi không cẩn thận nhìn thấy động tác này, bước chân hơi loạng choạng một chút, tư tế đại nhân ghét nhất là chạm vào người khác, và cũng ghét nhất là người ta chạm vào mình lại chủ động cầm lấy cánh tay của một người xa lạ! Chuyện này thật không thể tưởng tượng được!
Hắn bắt đầu lo lắng cho tư tế đại nhân của hắn, hắn nghĩ hắn phải đi tìm một thần thị cấp cao khác để nói lại chuyện này, rồi đi điều tra Tán Bố Nhĩ kia một chút.
Tay Hồ Liên vừa chạm tới tay Nghiêm Mặc.
Hai người không hẹn mà cùng hít ngược một hơi.
Nhưng Nghiêm Mặc hít ngược là vì chán ghét, hắn chỉ cảm thấy tay gã ta lạnh lẽo và trơn trượt như rắn, chạm vào người hắn làm hắn nổi hết cả da gà.
Mà Hồ Liên thì lại là do rung động trong lòng, xúc cảm ấm áp này, tựa hồ như chỉ chạm vào người này thôi đã khiến linh hồn trống trải của gã được lấp đầy không ít, điều này làm gã nhịn không được mà dùng ngón cái xoa vuốt cánh tay của đối phương một chút.
Đệt! Nghiêm Mặc nhịn không được nữa, hất mạnh tay gã ra.
Hồ Liên còn đang chìm trong cơn mê say và vỗ về khi được ở gần hắn, bị Nghiêm Mặc hất tay ra lại không hề tức giận, chỉ dùng ánh mắt u oán mà nhìn hắn một cái.
Nghiêm Mặc cảm thấy lông tơ sau cổ mình đã dựng hết cả lên.
Hồ Liên nhìn người thanh niên trước mặt mang theo vẻ tức giận mà trừng mình, bỗng nhiên nở nụ cười, tâm tình gã chưa bao giờ vui sướng và thỏa mãn như vậy, nếu đổi lại là người khác trừng gã như vậy, dù gã rộng lượng mà không trừng phạt đối phương thì cũng sẽ không để đối phương sống tốt, nhưng người này, gã lại càng nhìn càng thấy thích, cho dù đối phương dùng ánh mắt mang theo lửa giận mà nhìn gã thì chỉ làm gã cảm thấy thật đáng yêu. Gã nghĩ, dù người trong ký ức là ai, thì gã sẽ không buông người này ra.
“Tán Bố Nhĩ, ừm, tên của cậu rất hay.” Vì để trấn an đối phương, cũng vì để bầu không khí dịu xuống, Hồ Liên bày ra dáng vẻ thoải mái như đang nói chuyện phiếm.
Không hiểu sao Nghiêm Mặc cũng cảm thấy cách nói chuyện của người này có hơi quen thuộc, trước kia bên cạnh hắn cũng có một kẻ mắc bệnh xà tinh như thế, vừa lợi dụng hắn, hãm hại hắn, vừa dính hắn, cuối cùng khi cả hai triệt để xé rách lớp da mặt, gã còn bày ra vẻ mặt ghê tởm như thể ‘vì sao cậu lại làm vậy với tôi, tôi đã yêu cậu như thế’.
Chẳng lẽ thật sự là cái tên khốn đó? Gã cũng xuyên tới?
Nếu thật là gã …
Nghiêm Mặc phát hiện mình đã không còn bao nhiêu căm giận với gã nữa, ngay cả thù hận cũng không còn bao nhiêu. Vì hắn đã trả thù rồi, lửa giận nên tiết cũng đã phát tiết, trước khi đến thế giới này, phàm là những kẻ từng hãm hại hắn, hay đắc tội với hắn, trên cơ bản hắn đều đã trả thù rồi, hắn không ôm theo mối hận mà chết, nếu có day dứt trong lòng thì chỉ là sự áy náy và hối hận vô vàn đối với con trai.
Cho nên dù người trước mặt thật sự là gã kia, thì hắn cũng không cảm thấy gì cả. Vốn đang định gọi thử cái tên trong quá khứ của đối phương, nhưng hiện giờ lại không có tâm tình.
Nghiêm Mặc nhìn thật sâu vào mắt đối phương, không cần biết quá khứ anh là ai, điều đó đã không còn quan trọng, cái tôi nhìn vào chỉ có hiện tại, mà hiện tại anh là tư tế tộc Hữu Giác, mà tôi lại là ma vu Vô Giác đến từ đông đại lục đang bị các người xâm lược, giá trị cừu hận của chúng ta sẽ bắt đầu tính lại lần nữa.
Hồ Liên bị cái nhìn này của Nghiêm Mặc làm cho tim đập nhanh, gã cảm thấy mình như vừa rơi vào lưới tình giống những cậu thiếu niên trẻ tuổi, chỉ cần một ánh mắt của người yêu cũng đủ làm tim gã phải nảy lên.
Có điều, dù sao Hồ Liên cũng đã sống rất nhiều năm rồi, dù tâm tình gã có kích động thế nào thì gã cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
“Cậu đã nghe qua tên Tán Bố bao giờ chưa?” Hồ Liên hòa ái hỏi, gã cố ý thả chậm bước chân để đi song song với cậu thanh niên.
Nghiêm Mặc chợt lóe lên một ý niệm, trả lời: “Nghe rồi, cha tôi nói cho tôi biết, tên của tôi được đặt theo tên của vị Đại Vu vĩ đại này.”
“Ồ? Thật hiếm có, ta cho rằng người biết đến cái tên Tán Bố này chỉ có Đại Vu của ba tộc và một số ít người khác. Có phải nhà các cậu có một phần truyền thừa cổ xưa không?”
“Cái này tôi không rõ.”
Hồ Liên cười nói: “Cậu không cần lo lắng, cho dù nhà cậu có một phần truyền thừa cổ xưa thì cũng không có ai tới cướp đâu, của các cậu thì chính là của các cậu.”
Những lời này của Hồ Liên cũng tương đương với một lời cam đoan, Nghiêm Mặc nghe ra được, nhưng hắn giả ngu không hiểu.
Hồ Liên thấy bộ dáng giả ngu của hắn thì lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cảm giác quen thuộc đó lại càng thêm rõ ràng, lòng gã đang liều mạng kêu gào: Chính là người này! Chính là cậu ấy!
“Kỳ thật, chính xác mà nói thì Tán Bố cũng không phải Đại Vu, mà là Đại Tư Tế của cả ba tộc.”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, Hữu Giác Nhân đáng chết, ai cũng cao hơn hắn nửa cái đầu, không tính sừng, cơ hồ như cao ngang ngửa Nguyên Chiến: “Đại nhân, sao mọi người lại chưa từng nghe qua tên của vị Đại Tư Tế này?”
Đây là một bí ẩn, nhưng Hồ Liên không muốn giấu diếm thanh niên trước mặt, vì thế, gã mang theo chút mờ mịt mà nói: “Cậu có biết rõ lịch sử của tộc Hữu Giác chúng ta không? Không phải đoạn lịch sử hơn bảy ngàn năm đến tây đại lục, mà là đoạn lịch sử xa xôi trước kia.”
Nghiêm Mặc lắc đầu.
Hai người sóng vai mà đi, Hồ Liên trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Chuyện tiếp theo ta sắp nói với cậu là chuyện tuyệt mật của tộc Hữu Giác ta, cậu nghe xong tốt nhất là đừng kể cho người khác, biết chưa?”
Nghiêm Mặc đáp biết.
Hồ Liên liền kể: “Từ rất lâu trước kia, chắc là từ vạn năm trước, khi đó tộc Hữu Giác được gọi là tộc Luyện Cốt, người tộc Luyện Cốt sống trải rộng trên đông đại lục, thực lực lúc ấy chính là vương của toàn đại lục, mà ba tộc khi đó cũng không phải thay phiên nhau làm vương giả, mà là có chung một vương giả. Chắc là cậu không thể tưởng tượng được đi, trước khi tới tây đại lục, vương giả và tư tế của tộc Luyện Cốt vẫn luôn là tộc Bạch Giác đảm nhiệm.”
Nghiêm Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc thích hợp.
Hồ Liên muốn vuốt ve mặt hắn nhưng nhịn xuống: “Cậu không nghe lầm đâu, tộc Bạch Giác yếu thế bây giờ khi đó vẫn luôn là người thống trị ba tộc, khi ấy, vương giả và tư tế là người Bạch Giác, Hồng Giác là chiến sĩ, Hắc Giác là công nhân, chỉ có Đại Vu trời sinh của tộc Bạch Giác mới có thể tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh của tư tế, mà nơi truyền thừa thật sự cũng chỉ có bọn họ biết.”
Nghiêm Mặc thầm cảm thấy không ổn, vị tư tế này cứ thế mà nói cho hắn nghe bí mật thời viễn cổ như vậy sao?
“Vào cuộc đại chiến cuối cùng, ngay lúc các tư tế tộc Bạch Giác hy vọng có thể chung sống với các chủng tộc trí tuệ khác, yêu cầu ngừng chiến tranh, mà tộc Hồng Giác và tộc Hắc Giác thì không muốn. Khi tư tế tộc Bạch Giác đi đàm phán với những chủng tộc trí tuệ tấn công tộc Luyện Cốt, thì tộc Hắc Giác và tộc Hồng Giác phản bội tộc Bạch Giác mà liên thủ cùng tấn công các chủng tộc trí tuệ, khiến các chủng tộc trí tuệ thời viễn cổ nổi giận, cuối cùng tộc Luyện Cốt ra bị những chủng tộc trí tuệ đó liên hợp với thế lực Vô Giác Nhân vừa bắt đầu ngoi lên, đuổi ra khỏi đông đại lục.”
“Vậy tại sao tộc Bạch Giác lại mất đi ngôi vị vương giả và tư tế?” Nghiêm Mặc không biết tính toán của tư tế Hồng Giác này, liền đơn giản hỏi.
Hồ Liên rất dứt khoát nói: “Bởi vì bị phản bội. Khi tư tế tộc Bạch Giác đi đàm phán với các chủng tộc trí tuệ, vì hành vi của tộc Hắc Giác và Hồng Giác, vị tư tế tộc Bạch Giác kia bị những chủng tộc trí tuệ đó giết chết. Mà Hắc Giác và Hồng Giác thì vì không chấp nhận kế hoạch lui một bước của tộc Bạch Giác, càng sợ bị vương giả và tư tế của tộc Bạch Giác trừng phạt mà nghĩ cách làm tộc Bạch Giác tiêu hao lực lượng, vương giả tộc Bạch Giác vì bảo hộ cho mọi người rút lui nên cũng bỏ mạng ở đông đại lục. Đến lúc vượt biển, cũng là tộc Bạch Giác cống hiến nhiều nhất, số người chết nhiều nhất, ba vị Đại Vu của bọn họ chết hết hai, chỉ còn lại một người thiếu niên, mà bọn họ lại mất đi cốt khí truyền thừa quan trọng nhất, nên sau này tộc Bạch Giác mới không thể khôi phục lại nguyên khí.”
“Sau đó, ba tộc cứ mười năm chọn ra vương giả một lần?”
“Phải.” Hồ Liên không nói gã là nguyên nhân lớn nhất tạo ra việc này, tộc Bạch Giác đánh mất truyền thừa quan trọng nhất, lực lượng và thực lực đã không bằng với trước kia, dân cư cũng ít nhất, nhưng Hắc Giác và Hồng Giác vẫn còn giữ lại một phần thực lực nhất định, sau khi gã bám vào thân thể này, bởi vì ký ức của gã nên gã có ưu thế hơn so với các Đại Vu đương nhiệm khác, không ai có thể biết nhiều hơn gã, sau khi gã khiến tộc Hồng Giác phát triển mạnh, thì quá khứ huy hoàng của tộc Bạch Giác đã hoàn toàn biến mất, cuối cùng, đến phiên hai tộc khác cùng cạnh tranh vương vị.
Kỳ thật, nếu không phải vì tộc Hắc Giác còn bị ảnh hưởng bởi thân phận trong quá khứ, luôn cảm thấy tộc Bạch Giác hẳn phải cao quý hơn hai tộc khác, dù thế nào cũng không chịu giẫm tộc Bạch Giác dưới chân, nếu không, chắc tộc Hồng Giác đã sớm thống nhất ba tộc.
Có điều, sau khi trải qua bảy ngàn năm tiềm di mặc hóa*, sự ảnh hưởng của tộc Bạch Giác đối với hai tộc khác đã bị hạ xuống mức thấp nhất, hơn nữa người thống trị của Hắc Giác và Hồng Giác còn cố ý xóa đi lịch sử của ba tộc, hiện giờ dù là tộc Hồng Giác hay tộc Hắc Giác đều không xem tộc Bạch Giác là gì nữa.
(*Tiềm di mặc hóa: Thay đổi một cách vô tri vô giác.)
Mà tộc Bạch Giác đã yếu thế, vì không để hai tộc khác liên thủ chống lại mình, cũng vì để bảo hộ con cháu đời sau của tộc Bạch Giác, nên chỉ có thể cam chịu.
Cho nên tới hôm nay, ngoại trừ những người cực kỳ cá biệt, thì phần lớn tộc Hữu Giác đều không biết tới Đại Tư Tế Tán Bố, bọn họ chỉ biết quá khứ vinh quang mà tộc Luyện Cốt có được là nhờ Bàn A Thần.
Hồ Liên dừng bước, tựa như uy hiếp lại tựa như cưng chiều mà cười nói: “Bây giờ cậu đã biết tất cả những bí mật mà mọi người không thể biết, vì tốt cho tộc Bạch Giác, cũng vì an toàn của bản thân cậu, về sau tốt nhất là cậu ở lại bên cạnh ta.”
Nghiêm Mặc: “…” Thật mẹ nó giảo hoạt, có phải là tôi muốn nghe đâu, rõ ràng là anh chủ động nói! Cũng may ông mày không phải Hữu Giác Nhân, muốn tôi ở lại? Mơ đi!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vì sao cậu lại làm vậy với tôi, tôi đã yêu cậu như thế.”Hồ Liên không nhớ rõ mình đã sống bao lâu.
Có lẽ đã sống rất lâu rồi, từ khi miễn cưỡng bám vào trên thân thể này, ký ức của gã hình như bị thiếu hụt một chút.
Có điều, may là khi gã bám lên thân thể này, thân thể này chỉ mới sinh ra không lâu, giúp gã không phải tốn quá nhiều sức lực để cướp đoạt thân thể, mà thương tổn trên linh hồn cũng không quá nghiêm trọng.
Chờ khi an dưỡng không biết bao nhiêu năm, linh hồn bị thương vì đoạt xác của gã cũng chậm rãi phục hồi lại, nhưng ký ức của gã vẫn không hoàn toàn khôi phục, thậm chí gã còn có dự cảm, có lẽ phần ký ức bị thiếu này sẽ mãi mãi không trở về.
Mà con người luôn rất kỳ lạ, chuyện càng không nhớ ra, tự biết mình không nhớ ra, thì sẽ không ngừng suy nghĩ, cuối cùng thậm chí còn biến thành chấp niệm.
Gã không nhớ rõ mới đầu mình là cái dạng gì, nhưng từ khi gã có ký ức thì gã như một linh hồn chỉ có thể tinh thần, phiêu đãng trên thế gian mà tìm kiếm thân thể thích hợp.
Nhưng gã nhớ rõ truyền thừa Đại Vu của tộc Hữu Giác, gã nghĩ gã rất có thể là Đại Vu của tộc Hữu Giác. Trừ cái đó ra, gã còn nhớ một ít chuyện của bảy ngàn năm trước mà chỉ Đại Vu tộc Luyện Cốt mới có thể biết được, cái này làm gã càng thêm khẳng định mối quan hệ của mình với tộc Hữu Giác.
Mơ hồ, gã cảm thấy trước khi mình trở thành Đại Vu tộc Luyện Cốt, hình như gã còn có một thân phận nữa, nhưng thân phận kia dù gã có cố nghĩ thế nào thì cũng không nhớ nổi. Đây là phần ký ức thứ nhất bị thiếu của gã.
Phần thiếu hụt thứ hai, gã nhớ hình như mình vì làm sai cái gì đó mà bị thần trừng phạt, nhưng gã làm sai cái gì, sai khi nào, nội dung trừng phạt là gì, vì sao gã lại biến thành thể tinh thần, thì gã lại không nhớ rõ.
Phần thiếu hụt thứ ba cũng là phần gã quan tâm nhất, linh hồn gã nói cho gã biết, gã phải tìm một người, để bồi thường cho cậu ấy, đây là chuyện mà gã muốn làm như từ tận sâu trong linh hồn, có lẽ vì gã tưởng niệm người đó nên mới có thể ‘sống’ lại lần nữa. Nhưng gã lại không nhớ rõ mình muốn tìm ai, và vì sao lại muốn tìm cậu ấy, cùng với vì sao muốn bồi thường cho cậu ấy, chỉ nhớ rõ rằng mình nhất định phải tìm được đối phương.
Từng ấy năm tới bây giờ, gã ngoại trừ nuôi dưỡng thân thể này, tìm kiếm phương pháp thành thần, thì chính là không ngừng tìm kiếm người nọ.
Chừng hơn ba mươi năm trước, tộc Hồng Giác phát hiện ra một Thiên Tàn. Trong tộc Hữu Giác, trẻ con bẩm sinh không có sừng hoặc không có nguyên tinh giữa trán sẽ bị gọi là Thiên Tàn, còn nếu chỉ thiếu tay thiếu chân hay mù câm điếc đều không là gì cả.
Nếu không có sự tồn tại của Vô Giác Nhân, có lẽ những đứa trẻ này khi mới sinh ra cùng lắm chỉ nhận sự đồng cảm của người ta mà thôi, nhưng vì trên đời này có tộc Vô Giác, những đứa trẻ Thiên Tàn đó, nhất là những đứa trẻ không có sừng, khi sinh ra đã bị coi là sự sỉ nhục và trừng phạt của thần, thông thường những đứa trẻ đó đều sẽ bị người nhà giết chết hay thậm chí là hủy thi diệt tích trước khi thần điện biết được.
Lần đó cũng chỉ là trùng hợp, vợ của một quý tộc Hồng Giác vốn là thần thị của gã, khi cô ta sinh con, gã có đi thăm, đồng thời cũng đáp ứng nếu tư chất đứa bé không tồi thì sẽ đưa nó vào thần điện, nhưng ai ngờ đứa bé kia lại là một Thiên Tàn!
Khi người nhà của nó đang đau khổ, cảm thấy nhà mình chắc chắn đã làm sai chuyện gì khiến thần ghét bỏ và trừng phạt, thì gã lại nhìn đứa bé kia mà thất thần.
Đó không phải lần đầu tiên gã cảm thấy quen thuộc đối với dung mạo của một người nào đó, đứa nhỏ này cũng mang đến cho gã một cảm giác quen thuộc, có điều cảm giác ấy không phải đến từ linh hồn, mà là đến từ ngũ quan, cho dù ngũ quan nó vẫn chưa nẩy nở hết, nhưng gã lại cảm thấy rất quen thuộc.
Sau đó gã ôm đứa bé kia đi, giống như cách mà gã đã làm khi gặp được người nào đó có dung mạo quen thuộc, à, đúng rồi, mẹ của nó cũng là vì dung mạo khiến gã cảm thấy quen thuộc, nên gã mới cho phép cô ta hầu hạ bên cạnh mình và thiên vị cô ta.
Sau đó, khi đứa bé Thiên Tàn kia lớn lên, càng lớn, dung mạo nó càng khiến gã xúc động, gã nhịn không được mà cưng chiều đứa bé này, nhưng không biết vì sao, khi nó lớn đến năm mười sáu tuổi, gã đột nhiên không thể chịu đựng được, đứa nhỏ này càng lớn càng giống người trong trí nhớ gã thì gã lại càng khẳng định nó không phải người đó.
Cuối cùng gã không muốn nhìn thấy nó nữa, nhưng bởi vì khuôn mặt kia, gã lại không đành lòng làm ra chuyện gì tàn nhẫn với nó, mà nó cũng thông minh, chủ động xin gã, nói rằng mình muốn tới đông đại lục giúp tộc Hữu Giác chuẩn bị cướp lại đông đại lục, mà đặc điểm của Thiên Tàn lại trở thành ưu thế ở đông đại lục, chỉ cần che giấu nguyên tinh trên trán là sẽ không khác gì Vô Giác Nhân.
Mà khi đó, tộc Hữu Giác vì cướp lại đông đại lục mà đã lên kế hoạch rất nhiều năm, cũng đã lục tục đưa không ít người qua đó, có điều, chiến sĩ thần huyết và chủng tộc trí tuệ ở đông đại lục không dễ lừa như Vô Giác Nhân trên tây đại lục, nên bọn họ không có tiến triển lớn, vì thế, gã đồng ý lời thỉnh cầu của nó, đưa nó sang đông đại lục.
Nhưng sau khi tiễn nó đi, gã lại bắt đầu cảm thấy tịch mịch, gã nhớ nhung người đàn ông in trong ký ức mình, nhớ đến phát điên! Có khi ngay cả gã cũng không hiểu, rõ ràng gã đã quên hết mọi thứ về người nọ, nhưng vì sao gã lại nhớ người nọ tới vậy, muốn được nhìn thấy cậu ấy tới vậy…
Mà nay, rốt cuộc gã cũng cảm nhận được sự dao động quen thuộc đến từ linh hồn, không phải mặt mũi, không phải thân hình, không phải hành động hay lời nói, mà là cảm giác quen thuộc khắc tận sâu trong linh hồn gã!
A, còn có mùi hương quen thuộc kia nữa.
Trên người người nọ vẫn luôn mang theo chút mùi đắng của thuốc, có lẽ bởi vì suốt ngày ngâm mình trong thảo dược nên cậu ấy cũng mang mùi thoang thoảng của thảo dược.
Mùi này rất đặc biệt, bởi vì kết hợp với mùi hương cơ thể của người nọ nó liền trở thành thứ mùi hương độc nhất vô nhị. Những người khác dù có ngâm mình trong thảo dược một thời gian dài cũng không thể mang theo mùi hương giống cậu ấy, mùi cơ thể của mỗi người đều rất đặc biệt, tuyệt đối không có người nào giống với người nào.
Gã không biết mùi hương trên thân người này có giống như trong trí nhớ hay không, nhưng cảm giác quen thuộc ấy lại đến từ dao động linh hồn của người này.
Hồ Liên chẳng những quay đầu, mà chân gã cũng bước qua, có lẽ thời gian gã nhìn thần thị cấp trung kia quá dài, khiến thần thị cấp cao đi bên cạnh cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn qua.
Nghiêm Mặc rất chắc chắn rằng mình không hề quen biết người này, khuôn mặt anh tuấn nhưng có chút tà khí của đối phương cũng không phải sở thích của hắn, chẳng những không thích, mà hắn còn rất ghét kiểu mặt như vậy, không vì cái gì khác, mà vì trong số những kẻ đã đắc tội và hãm hại hắn có một tên khốn mang khuôn mặt y như vậy.
Cho nên, dù là hai gương mặt hoàn toàn bất đồng, nhưng loại khí chất trên người gã cũng khiến hắn sinh ra tâm lý chán ghét.
Nhất là khi cái tên này còn gọi tên tiếng Anh của hắn.
Hắn không thích cái tên tiếng Anh ‘Semins’ đó chút nào, nếu không phải tên của hắn dù là viết liền hay tách ra cũng không thể giúp những người nước ngoài phát âm rõ ràng, thì hắn đã không để tên khốn đó tự chủ trương đặt một cái tên nước ngoài như vậy cho hắn!
Mà sau khi tên đó đặt tên cho hắn xong, gã không còn gọi hắn bằng tên mẹ đẻ của hắn nữa, có lẽ đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ghét cái tên kia.
Nghiêm Mặc không biết Hữu Giác Nhân trước mặt là ai, càng không biết bên trong thân thể gã rốt cuộc là gì, hắn vẫn chỉ duy trì vẻ tôn kính và nụ cười trên mặt, làm như không nghe thấy tiếng gọi kia, sau khi hành lễ xong thì muốn rời đi.
“Khoan đã, cậu tên gì? Đảm nhiệm chức vụ ở đâu? Sao ta chưa bao giờ gặp cậu.” Số thần thị cấp thấp và cấp trung mà Hồ Liên chưa từng gặp có nhiều lắm, nhưng gã không muốn để người này rời đi như vậy, đành phải tìm lời để nói.
Nghiêm Mặc nghiến răng, lúc trước không có ai để ý đến hắn, vì sao đến phiên người này thì ‘hiệu quả ẩn thân’ lại không có tác dụng chứ? Có điều đối phương cũng không nhận ra hắn là Vô Giác Nhân, điều này làm hắn cảm thấy được an ủi một chút.
“Đại nhân, tôi tên Tán Bố Nhĩ.” Nghiêm Mặc không trả lời câu hỏi sau, hắn cũng không rõ hệ thống chức vụ của thần thị trong thần điện tộc Hữu Giác, nói nhiều chỉ tổ sai nhiều.
“Tán Bố Nhĩ?” Hồ Liên rất chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nghe qua cái tên này, gã lại quay đầu nhìn về phía thần thị cấp cao bên cạnh.
Vị thần thị kia nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu với gã: “Đại nhân, cậu ta là thần thị cấp trung, chắc trước kia đảm nhiệm chức vụ ở bên ngoài thần điện.”
Nghiêm Mặc thấy thần thị cấp cao này gọi người đàn ông tà khí đối diện là đại nhân, không khỏi có chút suy đoán về thân phận của Hồ Liên, điều này cũng làm hắn càng thêm cẩn thận.
Hồ Liên lại quay đầu nhìn Nghiêm Mặc: “Cậu, ngẩng đầu lên.”
Nghiêm Mặc không thể không ngẩng đầu.
Ánh mắt của Hồ Liên như muốn liếm lên toàn thân hắn, trong mắt gã xẹt qua một tia thất vọng, mặt không giống. Nhưng mà…
Hồ Liên nhịn không được tiến lên trước một bước, cúi đầu kề gần người thanh niên, áp bên cổ hắn hít một hơi thật sâu.
Thần thị cấp cao và Nghiêm Mặc: “…”
Thần thị cấp cao rất muốn che mặt: Đại nhân, ngài làm sao vậy? Sao lại làm ra động tác đáng khinh như vậy? Này, này thật không phù hợp với hình tượng vĩ đại của ngài chút nào!
Nghiêm Mặc phải vất vả lắm mới kiềm chế được bản thân để không tát cái tên này một cái!
Chắc là Hồ Liên cũng nhận ra mình thất thố, liền chủ động lui về sau một bước, nói với Nghiêm Mặc: “Tán Bố Nhĩ, từ hôm nay trở đi cậu đi theo ta. Vi Ân, cậu đi giúp Tán Bố Nhĩ bàn giao lại công việc trên tay, sau đó dẫn cậu ấy tới chủ điện.”
“Vâng, đại nhân.” Vi Ân rất ngạc nhiên, nghĩ thầm Tán Bố Nhĩ này có cái mị lực gì mà có thể khiến Đại Tư Tế Hồ Liên chỉ liếc mắt một cái mà đã xem trọng, đây là chuyện chưa từng xảy ra!
“Khoan đã!” Hồ Liên lại đổi ý, bây giờ gã không muốn đi nghỉ ngơi nữa, gã chỉ muốn trói Tán Bố Nhĩ lại bên người, để nhìn cậu ta thật kỹ: “Tán Bố Nhĩ cứ giao cho ta, cậu ra ngoài giúp cậu ấy dàn xếp đi.”
Vi Ân vì quá mức khiếp sợ mà mang vẻ mặt chết lặng trả lời: “Vâng.”
Nghiêm Mặc lại không cảm thấy vinh dự chút nào, ở ngoài thần điện căn bản không có ghi chép gì về hắn, chờ khi Vi Ân đi kiểm tra chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra, nhưng có thể tiếp xúc với vị đại nhân này, cũng là một cơ hội tốt hiếm có.
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, không mở miệng cự tuyệt, chỉ đứng một bên, bày ra bộ dạng mặc người phân phó.
Mà vẻ ‘ngoan ngoãn’ này của Nghiêm Mặc khiến Hồ Liên cực kỳ hài lòng, gã vươn tay cầm lấy cánh tay Nghiêm Mặc, nói: “Cậu đi theo ta.”
Vi Ân trước khi rời đi không cẩn thận nhìn thấy động tác này, bước chân hơi loạng choạng một chút, tư tế đại nhân ghét nhất là chạm vào người khác, và cũng ghét nhất là người ta chạm vào mình lại chủ động cầm lấy cánh tay của một người xa lạ! Chuyện này thật không thể tưởng tượng được!
Hắn bắt đầu lo lắng cho tư tế đại nhân của hắn, hắn nghĩ hắn phải đi tìm một thần thị cấp cao khác để nói lại chuyện này, rồi đi điều tra Tán Bố Nhĩ kia một chút.
Tay Hồ Liên vừa chạm tới tay Nghiêm Mặc.
Hai người không hẹn mà cùng hít ngược một hơi.
Nhưng Nghiêm Mặc hít ngược là vì chán ghét, hắn chỉ cảm thấy tay gã ta lạnh lẽo và trơn trượt như rắn, chạm vào người hắn làm hắn nổi hết cả da gà.
Mà Hồ Liên thì lại là do rung động trong lòng, xúc cảm ấm áp này, tựa hồ như chỉ chạm vào người này thôi đã khiến linh hồn trống trải của gã được lấp đầy không ít, điều này làm gã nhịn không được mà dùng ngón cái xoa vuốt cánh tay của đối phương một chút.
Đệt! Nghiêm Mặc nhịn không được nữa, hất mạnh tay gã ra.
Hồ Liên còn đang chìm trong cơn mê say và vỗ về khi được ở gần hắn, bị Nghiêm Mặc hất tay ra lại không hề tức giận, chỉ dùng ánh mắt u oán mà nhìn hắn một cái.
Nghiêm Mặc cảm thấy lông tơ sau cổ mình đã dựng hết cả lên.
Hồ Liên nhìn người thanh niên trước mặt mang theo vẻ tức giận mà trừng mình, bỗng nhiên nở nụ cười, tâm tình gã chưa bao giờ vui sướng và thỏa mãn như vậy, nếu đổi lại là người khác trừng gã như vậy, dù gã rộng lượng mà không trừng phạt đối phương thì cũng sẽ không để đối phương sống tốt, nhưng người này, gã lại càng nhìn càng thấy thích, cho dù đối phương dùng ánh mắt mang theo lửa giận mà nhìn gã thì chỉ làm gã cảm thấy thật đáng yêu. Gã nghĩ, dù người trong ký ức là ai, thì gã sẽ không buông người này ra.
“Tán Bố Nhĩ, ừm, tên của cậu rất hay.” Vì để trấn an đối phương, cũng vì để bầu không khí dịu xuống, Hồ Liên bày ra dáng vẻ thoải mái như đang nói chuyện phiếm.
Không hiểu sao Nghiêm Mặc cũng cảm thấy cách nói chuyện của người này có hơi quen thuộc, trước kia bên cạnh hắn cũng có một kẻ mắc bệnh xà tinh như thế, vừa lợi dụng hắn, hãm hại hắn, vừa dính hắn, cuối cùng khi cả hai triệt để xé rách lớp da mặt, gã còn bày ra vẻ mặt ghê tởm như thể ‘vì sao cậu lại làm vậy với tôi, tôi đã yêu cậu như thế’.
Chẳng lẽ thật sự là cái tên khốn đó? Gã cũng xuyên tới?
Nếu thật là gã …
Nghiêm Mặc phát hiện mình đã không còn bao nhiêu căm giận với gã nữa, ngay cả thù hận cũng không còn bao nhiêu. Vì hắn đã trả thù rồi, lửa giận nên tiết cũng đã phát tiết, trước khi đến thế giới này, phàm là những kẻ từng hãm hại hắn, hay đắc tội với hắn, trên cơ bản hắn đều đã trả thù rồi, hắn không ôm theo mối hận mà chết, nếu có day dứt trong lòng thì chỉ là sự áy náy và hối hận vô vàn đối với con trai.
Cho nên dù người trước mặt thật sự là gã kia, thì hắn cũng không cảm thấy gì cả. Vốn đang định gọi thử cái tên trong quá khứ của đối phương, nhưng hiện giờ lại không có tâm tình.
Nghiêm Mặc nhìn thật sâu vào mắt đối phương, không cần biết quá khứ anh là ai, điều đó đã không còn quan trọng, cái tôi nhìn vào chỉ có hiện tại, mà hiện tại anh là tư tế tộc Hữu Giác, mà tôi lại là ma vu Vô Giác đến từ đông đại lục đang bị các người xâm lược, giá trị cừu hận của chúng ta sẽ bắt đầu tính lại lần nữa.
Hồ Liên bị cái nhìn này của Nghiêm Mặc làm cho tim đập nhanh, gã cảm thấy mình như vừa rơi vào lưới tình giống những cậu thiếu niên trẻ tuổi, chỉ cần một ánh mắt của người yêu cũng đủ làm tim gã phải nảy lên.
Có điều, dù sao Hồ Liên cũng đã sống rất nhiều năm rồi, dù tâm tình gã có kích động thế nào thì gã cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
“Cậu đã nghe qua tên Tán Bố bao giờ chưa?” Hồ Liên hòa ái hỏi, gã cố ý thả chậm bước chân để đi song song với cậu thanh niên.
Nghiêm Mặc chợt lóe lên một ý niệm, trả lời: “Nghe rồi, cha tôi nói cho tôi biết, tên của tôi được đặt theo tên của vị Đại Vu vĩ đại này.”
“Ồ? Thật hiếm có, ta cho rằng người biết đến cái tên Tán Bố này chỉ có Đại Vu của ba tộc và một số ít người khác. Có phải nhà các cậu có một phần truyền thừa cổ xưa không?”
“Cái này tôi không rõ.”
Hồ Liên cười nói: “Cậu không cần lo lắng, cho dù nhà cậu có một phần truyền thừa cổ xưa thì cũng không có ai tới cướp đâu, của các cậu thì chính là của các cậu.”
Những lời này của Hồ Liên cũng tương đương với một lời cam đoan, Nghiêm Mặc nghe ra được, nhưng hắn giả ngu không hiểu.
Hồ Liên thấy bộ dáng giả ngu của hắn thì lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cảm giác quen thuộc đó lại càng thêm rõ ràng, lòng gã đang liều mạng kêu gào: Chính là người này! Chính là cậu ấy!
“Kỳ thật, chính xác mà nói thì Tán Bố cũng không phải Đại Vu, mà là Đại Tư Tế của cả ba tộc.”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, Hữu Giác Nhân đáng chết, ai cũng cao hơn hắn nửa cái đầu, không tính sừng, cơ hồ như cao ngang ngửa Nguyên Chiến: “Đại nhân, sao mọi người lại chưa từng nghe qua tên của vị Đại Tư Tế này?”
Đây là một bí ẩn, nhưng Hồ Liên không muốn giấu diếm thanh niên trước mặt, vì thế, gã mang theo chút mờ mịt mà nói: “Cậu có biết rõ lịch sử của tộc Hữu Giác chúng ta không? Không phải đoạn lịch sử hơn bảy ngàn năm đến tây đại lục, mà là đoạn lịch sử xa xôi trước kia.”
Nghiêm Mặc lắc đầu.
Hai người sóng vai mà đi, Hồ Liên trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Chuyện tiếp theo ta sắp nói với cậu là chuyện tuyệt mật của tộc Hữu Giác ta, cậu nghe xong tốt nhất là đừng kể cho người khác, biết chưa?”
Nghiêm Mặc đáp biết.
Hồ Liên liền kể: “Từ rất lâu trước kia, chắc là từ vạn năm trước, khi đó tộc Hữu Giác được gọi là tộc Luyện Cốt, người tộc Luyện Cốt sống trải rộng trên đông đại lục, thực lực lúc ấy chính là vương của toàn đại lục, mà ba tộc khi đó cũng không phải thay phiên nhau làm vương giả, mà là có chung một vương giả. Chắc là cậu không thể tưởng tượng được đi, trước khi tới tây đại lục, vương giả và tư tế của tộc Luyện Cốt vẫn luôn là tộc Bạch Giác đảm nhiệm.”
Nghiêm Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc thích hợp.
Hồ Liên muốn vuốt ve mặt hắn nhưng nhịn xuống: “Cậu không nghe lầm đâu, tộc Bạch Giác yếu thế bây giờ khi đó vẫn luôn là người thống trị ba tộc, khi ấy, vương giả và tư tế là người Bạch Giác, Hồng Giác là chiến sĩ, Hắc Giác là công nhân, chỉ có Đại Vu trời sinh của tộc Bạch Giác mới có thể tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh của tư tế, mà nơi truyền thừa thật sự cũng chỉ có bọn họ biết.”
Nghiêm Mặc thầm cảm thấy không ổn, vị tư tế này cứ thế mà nói cho hắn nghe bí mật thời viễn cổ như vậy sao?
“Vào cuộc đại chiến cuối cùng, ngay lúc các tư tế tộc Bạch Giác hy vọng có thể chung sống với các chủng tộc trí tuệ khác, yêu cầu ngừng chiến tranh, mà tộc Hồng Giác và tộc Hắc Giác thì không muốn. Khi tư tế tộc Bạch Giác đi đàm phán với những chủng tộc trí tuệ tấn công tộc Luyện Cốt, thì tộc Hắc Giác và tộc Hồng Giác phản bội tộc Bạch Giác mà liên thủ cùng tấn công các chủng tộc trí tuệ, khiến các chủng tộc trí tuệ thời viễn cổ nổi giận, cuối cùng tộc Luyện Cốt ra bị những chủng tộc trí tuệ đó liên hợp với thế lực Vô Giác Nhân vừa bắt đầu ngoi lên, đuổi ra khỏi đông đại lục.”
“Vậy tại sao tộc Bạch Giác lại mất đi ngôi vị vương giả và tư tế?” Nghiêm Mặc không biết tính toán của tư tế Hồng Giác này, liền đơn giản hỏi.
Hồ Liên rất dứt khoát nói: “Bởi vì bị phản bội. Khi tư tế tộc Bạch Giác đi đàm phán với các chủng tộc trí tuệ, vì hành vi của tộc Hắc Giác và Hồng Giác, vị tư tế tộc Bạch Giác kia bị những chủng tộc trí tuệ đó giết chết. Mà Hắc Giác và Hồng Giác thì vì không chấp nhận kế hoạch lui một bước của tộc Bạch Giác, càng sợ bị vương giả và tư tế của tộc Bạch Giác trừng phạt mà nghĩ cách làm tộc Bạch Giác tiêu hao lực lượng, vương giả tộc Bạch Giác vì bảo hộ cho mọi người rút lui nên cũng bỏ mạng ở đông đại lục. Đến lúc vượt biển, cũng là tộc Bạch Giác cống hiến nhiều nhất, số người chết nhiều nhất, ba vị Đại Vu của bọn họ chết hết hai, chỉ còn lại một người thiếu niên, mà bọn họ lại mất đi cốt khí truyền thừa quan trọng nhất, nên sau này tộc Bạch Giác mới không thể khôi phục lại nguyên khí.”
“Sau đó, ba tộc cứ mười năm chọn ra vương giả một lần?”
“Phải.” Hồ Liên không nói gã là nguyên nhân lớn nhất tạo ra việc này, tộc Bạch Giác đánh mất truyền thừa quan trọng nhất, lực lượng và thực lực đã không bằng với trước kia, dân cư cũng ít nhất, nhưng Hắc Giác và Hồng Giác vẫn còn giữ lại một phần thực lực nhất định, sau khi gã bám vào thân thể này, bởi vì ký ức của gã nên gã có ưu thế hơn so với các Đại Vu đương nhiệm khác, không ai có thể biết nhiều hơn gã, sau khi gã khiến tộc Hồng Giác phát triển mạnh, thì quá khứ huy hoàng của tộc Bạch Giác đã hoàn toàn biến mất, cuối cùng, đến phiên hai tộc khác cùng cạnh tranh vương vị.
Kỳ thật, nếu không phải vì tộc Hắc Giác còn bị ảnh hưởng bởi thân phận trong quá khứ, luôn cảm thấy tộc Bạch Giác hẳn phải cao quý hơn hai tộc khác, dù thế nào cũng không chịu giẫm tộc Bạch Giác dưới chân, nếu không, chắc tộc Hồng Giác đã sớm thống nhất ba tộc.
Có điều, sau khi trải qua bảy ngàn năm tiềm di mặc hóa*, sự ảnh hưởng của tộc Bạch Giác đối với hai tộc khác đã bị hạ xuống mức thấp nhất, hơn nữa người thống trị của Hắc Giác và Hồng Giác còn cố ý xóa đi lịch sử của ba tộc, hiện giờ dù là tộc Hồng Giác hay tộc Hắc Giác đều không xem tộc Bạch Giác là gì nữa.
(*Tiềm di mặc hóa: Thay đổi một cách vô tri vô giác.)
Mà tộc Bạch Giác đã yếu thế, vì không để hai tộc khác liên thủ chống lại mình, cũng vì để bảo hộ con cháu đời sau của tộc Bạch Giác, nên chỉ có thể cam chịu.
Cho nên tới hôm nay, ngoại trừ những người cực kỳ cá biệt, thì phần lớn tộc Hữu Giác đều không biết tới Đại Tư Tế Tán Bố, bọn họ chỉ biết quá khứ vinh quang mà tộc Luyện Cốt có được là nhờ Bàn A Thần.
Hồ Liên dừng bước, tựa như uy hiếp lại tựa như cưng chiều mà cười nói: “Bây giờ cậu đã biết tất cả những bí mật mà mọi người không thể biết, vì tốt cho tộc Bạch Giác, cũng vì an toàn của bản thân cậu, về sau tốt nhất là cậu ở lại bên cạnh ta.”
Nghiêm Mặc: “…” Thật mẹ nó giảo hoạt, có phải là tôi muốn nghe đâu, rõ ràng là anh chủ động nói! Cũng may ông mày không phải Hữu Giác Nhân, muốn tôi ở lại? Mơ đi!