Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 583
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi kiên trì tới ngày hôm nay… Đều là vì ai?”Sau chuyện này, mặt Nghiêm Mặc bị đánh nát, trên người cũng là vết lồi lõm do bị roi da quất, cuối cùng nô đầu mất đi hứng thú với hắn, xem hắn như những nô lệ bình thường khác.
Nghiêm Mặc trở nên ít nói, mỗi ngày hắn đều nghĩ cách đồng quy vu tận với nô đầu, nhưng khi nhìn đến Nguyên Chiến, hắn lại áp ý niệm này xuống.
Nguyên Chiến còn sống, nhưng hắn đã mất đi khí thế dĩ vãng, tử khí trầm trầm bao bọc lấy hắn.
Nghiêm Mặc nghe có nô lệ và Kỳ Nguyên cũng may mắn sống sót oán giận hắn, nói rằng nếu lúc đó hắn chịu hầu hạ nô đầu, thì chẳng những bản thân hắn và hai đứa nhỏ có thể sống tốt hơn một chút, mà ngay cả các nô lệ khác cũng có thể đỡ chịu tội hơn. Sẽ không đến mức hai đứa nhỏ bị giết chết, mà người đàn ông kia cũng sẽ không biến thành như vậy, các tộc nhân sẽ không chết nhiều đến thế.
Kỳ Nguyên nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Nghiêm Mặc bây giờ phải làm công việc của hai người, đây là yêu cầu của nô đầu, nếu không thì Nguyên Chiến phải đi làm.
Nhưng Nguyên Chiến không còn ba chi phải làm việc như thế nào?
Nô đầu nói có thể để Nguyên Chiến đi làm ấm giường cho gã.
Nghiêm Mặc sao có thể để Nguyên Chiến chịu sự sỉ nhục đó!
Mỗi ngày đi sớm về trễ, khi trở về mệt đến hận không thể lập tức nằm sấp xuống. Nhưng không được, hắn phải giúp Nguyên Chiến xoay người, phải xử lý vật bài tiết cho Nguyên Chiến, lau mình cho Nguyên Chiến, đút nước đút thức ăn cho Nguyên Chiến, còn phải tìm thảo dược trị liệu miệng vết thương đã có triệu chứng hư thối của Nguyên Chiến.
“Giết tôi đi.” Người đàn ông lại lần nữa cầu xin hắn.
Nghiêm Mặc không để ý tới, chỉ yên lặng dùng tuyết chà lau thân thể hắn.
“Giết tôi đi!” Người nọ gầm nhẹ.
Nghiêm Mặc bế hắn lên đặt trên cỏ khô, bưng nước được nấu ra từ tuyết muốn đút cho hắn.
Người nọ nghiêng đầu, mím chặt môi không chịu mở.
Nghiêm Mặc tự đút nước vào miệng mình, lại giống những lần trước mà cúi đầu đút vào miệng người nọ.
Nửa đêm, Nguyên Chiến vì thương thế đau đớn mà thấp giọng rên rỉ.
Nghiêm Mặc vươn tay sờ hắn, sờ đến thân thể nóng phừng phừng.
Người nọ phát sốt rồi!
Nghiêm Mặc lập tức ngồi dậy, ra cửa đào tuyết, muốn dùng tuyết lau mình cho hắn để hạ sốt. Phương pháp này rất nguy hiểm, nhưng hắn không còn cách nào khác để giúp Nguyên Chiến hạ sốt. Mùa đông, muốn tìm thảo dược cũng không tìm thấy được!
Thân thể người nọ vẫn rất ngoan cường, sốt thành như vậy, nhưng hắn vẫn cứu được, sau hôm ấy, người nọ không muốn nói chuyện với hắn nữa.
“Anh hận tôi sao?” Một ngày, Nghiêm Mặc ôm lấy người yêu, thấp giọng hỏi hắn.
Nguyên Chiến quay đầu, trong ánh mắt là đau xót và kinh ngạc: Sao tôi có thể hận em?
“Vậy vì sao anh không nói chuyện với tôi? Tôi kiên trì tới ngày hôm nay…” Đều là vì ai?
Ánh mắt của Nguyên Chiến càng thêm bi thương: Tôi biết em có thể kiên trì cho tới hôm nay đều là vì tôi, nhưng chính vì như vậy tôi mới không muốn liên lụy em, em hẳn nên đến bên hồ, nhìn vào trong nước mà xem bộ dáng của mình hiện giờ, bây giờ em chỉ khác người chết ở chỗ vẫn còn thở mà thôi.
“Vì sao chúng ta lại yếu như vậy?” Tâm tình Nghiêm Mặc dao động, hắn không muốn nói ra câu tiếp theo, nhưng hắn vẫn nói: “Vì sao không có ai tới cứu chúng ta?”
“Tộc Luyện Cốt thật sự mạnh đến không cách nào chống trả sao?”
“Vì sao mọi người không liên hợp lại phản kháng?”
“Chẳng phải truyền thuyết nói ở nơi khác có chiến sĩ thần huyết cường đại sao? Vì sao bọn họ không xuất hiện?”
Chiến sĩ thần huyết? Là cái gì? Nghiêm Mặc cảm thấy danh từ này rất quan trọng, quan trọng đến mức quên mất những lời hắn muốn nói với người yêu sau đó, hắn lại bắt đầu cố gắng nghĩ.
Một ngày rồi lại một ngày, Nghiêm Mặc càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi.
Hắn hy vọng sau khi trở về có thể nhìn thấy người yêu cười với mình một cái, cho dù đối phương đã không thể cử động được nữa, nhưng chỉ cần có thể nói vài lời để hắn tiếp tục chống đỡ, thì hắn cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng Nguyên Chiến tựa như người câm, chỉ một lòng muốn chết.
Hắn biết Nguyên Chiến rất đau đớn, miệng vết thương không cách nào khép lại và tình cảnh hệt như nhân côn (người bị chặt hai tay hai chân, không khác nào khúc cây) làm Nguyên Chiến như rơi xuống vực thẳm, không tìm thấy hy vọng để tiếp tục tồn tại.
Có lẽ cái chết đối Nguyên Chiến mà nói là sự giải thoát tốt nhất?
Nghiêm Mặc cười lạnh trong lòng, kỳ thật mày cũng mong anh ấy chết sớm một chút đúng không? Mày đã không nổi chịu cuộc sống như tra tấn bây giờ đúng không? Xem đi, đây là cái mà gã nô đầu kia muốn cho mày trải nghiệm, gã muốn hết thảy tình yêu, tình thân mà mày có bị mài mòn đến khi triệt để biến mất trong cái ốm đau lâu dài trước mặt, thậm chí là biến chất thành chán ghét và thù hận!
Không, mình không thể như vậy, mình phải chăm sóc cho A Chiến tốt hơn nữa!
Nghiêm Mặc đặt càng nhiều tinh lực và thể lực để chăm lo cho người yêu.
Một ngày nọ, nô đầu lại tới tìm hắn. Nghiêm Mặc sờ sờ mặt, lúc này mới giật mình phát hiện vệt thương trên mặt mình đã khỏi gần hết, thương thế bên ngoài cũng đã khôi phục lại.
Nghiêm Mặc muốn báo thù, nhưng hắn không có vũ lực cường đại, cái hắn có thể sử dụng cũng chỉ có đầu óc và… thân thể.
Nghiêm Mặc sợ Nguyên Chiến hiểu lầm, nên thuật lại kế hoạch của mình cho hắn biết: “Nô đầu lại tới tìm tôi, gã dùng thức ăn và thuốc trị thương dụ dỗ tôi, tôi quyết định giả vờ đáp ứng gã. Tôi muốn giết gã, chỉ khi đến gần gã tôi mới có cơ hội. Anh hiểu mà, đúng không?”
Nguyên Chiến cất giọng nói khàn khàn vì đã lâu không mở miệng: “Đừng… đừng đi.”
Nghiêm Mặc hôn hôn hắn: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để gã dễ dàng thực hiện được như vậy, mùa xuân sắp đến, tôi biết phối thuốc, dù không giết được gã, thì tôi cũng phải độc chết gã.”
Nguyên Chiến kích động: “Không! Gã biết em muốn giết gã, gã chỉ đang đùa bỡn em!”
“Tôi biết.” Nghiêm Mặc bình tĩnh nói: “Nhưng tôi cũng chỉ có cơ hội này.”
Nguyên Chiến đau khổ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, như gần như xa mà câu dẫn gã nô đầu, ẩn ý tỏ vẻ khuất phục vì đã không chịu đựng được cuộc sống hiện tại.
Buổi tối, Nguyên Chiến lại cầu xin hắn đừng vì trả thù mà đem cả chính bản thân mình đắp vào kế hoạch như vậy, bảo hắn hãy chờ đợi thời cơ.
Nghiêm Mặc không muốn chờ nữa, hắn tin vững chắc rằng mình nhất định có thể giết chết gã nô đầu. Lần trước thất bại là vì hắn mới tỉnh lại từ cơn bệnh nặng, nhận thức đối với hiện thực vẫn chưa đủ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
Nhưng hiện giờ hắn đã suy nghĩ cẩn thận, đối tình cảnh xung quanh, bao gồm cả tính cách và sở thích của nô đầu hắn cũng nắm chắc, hắn tin rằng mình sẽ trả thù thành công mà không bị đối phương chiếm quá nhiều của hời.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Nghiêm Mặc càng lúc càng đến gần nô đầu.
Ánh mắt của các nô lệ khi nhìn hắn đều thay đổi, tộc nhân của hắn lại nhìn hắn với vẻ không thể tin được, Kỳ Nguyên thì nhìn hắn bằng ánh mắt bi thương và tiếc nuối như thể biết rõ hắn quả nhiên sẽ rơi xuống tình trạng này, mà các nô lệ khác thì nói thầm đủ thứ sau lưng hắn.
Cũng có người bắt đầu nói bóng nói gió bên tai Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc làm ra một ít thuốc trị thương tương đối tốt, đích thân điều phối, thương thế của Nguyên Chiến dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà dần dần lành lại.
Nghiêm Mặc thoáng vui vẻ hơn một chút.
Mùa xuân thật sự tới, vạn vật bắt đầu sống lại.
Hôm nay, Nghiêm Mặc vui vẻ nói cho Nguyên Chiến biết, rằng nô đầu đã có hơi tin rằng hắn thật sự muốn đầu hàng và đã bị khuất phục.
Đêm đó Nguyên Chiến rất dịu dàng mà nhìn hắn, nhìn hắn thật lâu.
Hắn cho rằng Nguyên Chiến vì thương thế trở nên tốt hơn, tâm tình tốt hơn, nên mới lộ ra vẻ mặt đã lâu không thấy này.
Hai người thân mật với nhau một hồi lâu, Nghiêm Mặc cảm thấy nếu Nguyên Chiến có thể như vậy với hắn mỗi ngày, có lẽ hắn sẽ làm được bất cứ chuyện gì.
Ngày kế, Nghiêm Mặc ra khỏi cửa hoàn thành công việc mà nô đầu giao cho, buổi chiều hắn trở về sớm, muốn cho Nguyên Chiến một bất ngờ, hôm nay hắn mang về một miếng thịt.
Vừa bước vào phòng, mùi máu tươi nồng nặc liền xộc vào mũi, người yêu hắn nằm sấp ở cửa, bùn đất dưới thân đã bị máu tươi lênh láng làm cho ướt sũng!
Chiến của hắn, người hắn yêu, dựa vào chân sau còn lại và dịch tới cửa, dùng cái gai gỗ bén nhọn ở cạnh cửa mà cắt động mạch chủ trên đùi, khiến mình mất máu mà chết.
Nghiêm Mặc quỳ xuống ở cửa, thật lâu.
Trước khi các nô lệ khác trở về phòng, Nghiêm Mặc bế Nguyên Chiến lên giường, đào hết lớp đất dính máu ở cửa, rồi bới một đống đất mới trở về trải ra.
Không ai biết Nguyên Chiến đã chết, mà chỉ tưởng người nọ đang ngủ.
Hừng đông, Nghiêm Mặc tìm nô đầu giống như chưa có việc gì xảy ra, hắn nói với nô đầu, hắn đã không chịu đựng nổi việc hầu hạ một nhân côn tàn phế, nên đã trộm giết người nọ.
Nô đầu không tin, phái người tới xem, phát hiện Nguyên Chiến quả nhiên đã chết, còn không phải kiểu chết bình thường.
Nghiêm Mặc lần nữa tỏ ý thần phục, nô đầu ôm tâm tình muốn trêu đùa Nghiêm Mặc nên bắt hắn hầu hạ.
Nghiêm Mặc cười đồng ý, nhưng hắn nói hắn đã không được tắm rửa gì trong suốt một mùa đông, người rất bẩn, muốn tắm nước ấm một chút.
Nô đầu đồng ý, còn sai người nấu nước nóng cho hắn dùng.
Nghiêm Mặc tắm được một nửa, liền mời nô đầu vào chung.
Nô đầu cười ha ha, cởi sạch quần áo nhảy vào bồn gỗ.
Nghiêm Mặc chà lưng cho gã, dùng ngón tay khiêu khích gã.
Nô đầu cảm thấy sướng như lên tiên, khi gã bắn tinh trong tay Nghiêm Mặc, gã liền say mê đến nhắm hai mắt lại, sau đó không còn tỉnh nữa.
Bởi vì trên người nô đầu không có vết thương nào, lại đột nhiên chết sau khi phát tiết, tộc Luyện Cốt phái người am hiểu dược vật đi qua xem xét, nhưng không phát hiện bất cứ dấu vết trúng độc nào của nô đầu, cuối cùng phán tim nô đầu có vấn đề nên đột tử, Nghiêm Mặc miễn tội chết.
Nghiêm Mặc báo thù thành công nhưng chỉ còn lại một thân một mình, nằm suốt mười ngày trong phòng.
Tuy hắn thoát được tội chết, nhưng lại không thoát được trừng phạt, bị đánh cho hấp hối chỉ còn một hơi tàn.
Nhưng mạng dai nên hắn vẫn sống sót.
Tộc nhân bắt đầu thân cận hắn trở lại như trước kia, chăm sóc cho hắn. Tuy không có chứng cứ, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng cái chết của nô đầu nhất định có liên quan đến Nghiêm Mặc.
Thân thể hắn vẫn chưa tốt lên hẳn thì đã bị nô đầu mới bắt ra ngoài làm việc.
Cũ đã chết, mới lại đến, hắn và các tộc nhân khác vẫn sống trong cảnh dày vò và tra tấn như cũ.
Người già, người trẻ, thiếu niên, con nít, các tộc nhân vì đủ loại lý do mà chết đi, đại đa số đều chết trong lao khổ, ốm đau, giá rét và đói khát, càng nhiều tộc nhân chết vì tộc Luyện Cốt mở rộng biên giới, khuếch trương bờ cõi.
Các nô lệ cũ chết sạch, thì nô lệ mới lại được đưa tới nhiều hơn.
Nô đầu ức hiếp nô lệ, nô lệ cường tráng ức hiếp nô lệ nhỏ yếu, nam ức hiếp nữ, người lớn ức hiếp trẻ con và người già, kẻ gian xảo chèn ép người thành thật thiện lương…
Mỗi ngày nghe tiếng kêu rên của các nô lệ, nghe bọn họ gào khóc rên rỉ, nghe bọn họ khẩn cầu, oán giận, nguyền rủa, nghe bọn họ nản lòng thoái chí mà vâng vâng dạ dạ, rồi biến thành chết lặng, Nghiêm Mặc cảm thấy mờ mịt.
Hắn giết một nô đầu thì có ích lợi gì, tộc Luyện Cốt sẽ phái nô đầu khác đến, hắn giết kẻ thứ hai, thì còn có kẻ thứ ba, kẻ thứ tư.
Chỉ cần tộc Luyện Cốt còn đó, thì bọn họ sẽ luôn bị bức hiếp làm nhục, thậm chí chính nô lệ còn tự chèn ép những nô lệ khác.
Hắn nghĩ sai rồi, kẻ thù của hắn căn bản không phải một gã nô đầu nho nhỏ, mà là cả tộc Luyện Cốt!
Nhưng hắn phải làm thế nào mới có thể đối kháng với tộc Luyện Cốt cường đại?
Nghiêm Mặc nhìn về phía các tộc nhân bên hồ đã càng ngày càng suy yếu trong cuộc sống bóc lột và lao động nặng nhọc, bọn họ cơ hồ đã tuyệt vọng.
Hắn không cam lòng, bắt đầu thử các loại phản kháng.
Âm thầm liên hợp các nô lệ khác, âm thầm truyền tin cầu cứu ra ngoài, âm thầm dùng truyền thừa của cổ thần dụ dỗ nô đầu để lấy được nhiều tài nguyên và chống đỡ cho mình…
Hắn làm rất nhiều rất nhiều việc, nhưng cảnh ngộ giống trước kia hắn cũng gặp phải rất nhiều.
Vận may của hắn quá kém, muốn liên hợp nô lệ lại cùng chống cự và bỏ trốn, thì lại gặp phải quân mật báo và phản bội. Lần đó hắn mất đi một con mắt và một cánh tay.
Âm thầm truyền tin cầu cứu ra ngoài lại như đá chìm đáy biển, không bao lâu sau, hắn thấy có một vài thế lực lớn phái sứ giả tới, nhưng lại là các thế lực có quan hệ hữu hảo với tộc Luyện Cốt.
Việc dụ dỗ nô đầu cũng thất bại, những nô đầu đó đều bị nô lệ cốt khống chế, căn bản không dám phản bội tộc Luyện Cốt, hơn nữa bọn họ cũng biết hắn đã từng làm ra ‘chuyện tốt’ gì, mỗi một nô đầu tiếp nhận chức vụ đều hết sức đề phòng hắn.
Hắn muốn ra tay hạ độc lãnh đạo cấp cao của tộc Luyện Cốt, nhưng hắn ngay cả vào thành Luyện Cốt còn không được.
Cứ như vậy, nỗ lực từng ngày và chờ đợi từng ngày, hắn già đi.
Có một ngày, hắn không cách nào ngồi dậy được nữa, hắn nghĩ: Chỉ sợ hắn không cách nào chờ được ngày tự do, cũng không cách nào khiến kẻ địch phải trả cái giá đất.
Trước khi chết, hắn nhịn không được mà nguyền rủa ông trời: “Ông trời chết tiệt! Tôi nguyền rủa ông! Vì sao? Chúng tôi đã làm sai cái gì? Vì sao lại bắt chúng tôi sống như vậy? Vì sao lại để chúng tôi thê thảm như thế? Kẻ yếu thì phải chết sao? Thì phải bị tra tấn và ức hiếp sao? Ông trời, ông không công bằng! Tôi chết cũng không cam lòng!”
Không cam lòng, Nghiêm Mặc lại mở mắt ra.
Tuyết bay tán loạn trên không trung.
Một nhóm nô lệ gần như trần trụi bị dây thừng xâu chuỗi với nhau mà kéo vào lều tranh, ở nơi đó, bọn họ sẽ bị lựa chọn.
Có nô lệ phạm sai lầm bị lột sạch ra treo giữa trời tuyết mà ăn roi, thân thể đông lạnh đến phát tím, gương mặt râu ria xồm xoàm kia có chút quen thuộc.
Còn có một nhóm nô lệ gần như chết lặng mà làm việc dưới nhiệt độ gần như âm hai mươi độ trong một túp lều lớn.
Một khối thi thể bị ném trên nền tuyết, thân thể đã bị tuyết lấp hơn phân nửa.
Trong căn phòng đất bên cạnh truyền ra tiếng khi làm chuyện đó, có tiếng thở dốc nặng nề và tiếng thiếu niên khóc kêu cùng cầu xin tha thứ.
Thiếu chút nữa Nghiêm Mặc cho rằng hắn còn ở trong trại nô lệ kia.
Cũng may, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt làm hắn nhanh chóng tỉnh lại từ cơn hoảng hốt.
Nghiêm Mặc tùy tay biến hai tên cốt binh đứng gác trước cửa phòng thành tro bụi, vung chân đá văng cánh cửa.
Gã nô đầu bên trong đang làm chuyện đó giật mình quay đầu lại: “Kẻ nào?!”
Nô đầu chỉ nhìn thấy tuyết bị gió thổi bay vào cửa, nhưng lại không thấy bóng dáng ai.
Nô đầu hùng hùng hổ hổ rút thứ kia ra khỏi thân thể cậu bé, gã muốn làm tiếp, nhưng gió lạnh bên ngoài đang luồn vào trong, gã chỉ có thể tạm dừng mà đi đóng cửa.
“Phập!”
Nô đầu cảm thấy có điểm bất thường, cúi đầu nhìn hạ thân.
“A ——!” Nô đầu kêu lên thảm thiết, ôm lấy hạ thể đang phun máu mà ngã xuống.
Cậu bé nằm trên mặt đất bò dậy, sợ tới mức rúc vào góc tường.
Nghiêm Mặc hiện thân, đi đến trước mặt nó, đưa cho nó một phen cốt chủy: “Muốn giết gã không? Làm đi.”
Đứa bé thoạt nhìn còn chưa đến mười tuổi siết chặt cốt chủy, thở hộc hộc hai tiếng, rồi đột nhiên nhào lên như một con thú nhỏ, giơ cốt chủy đâm vào người nô đầu.
Cậu bé không biết có phải là vì quá kích động nên không thể nói thành lời hay không, mà miệng chỉ biết gầm rú và thở hổn hển.
“Giết mày! Giết mày!” Rốt cuộc nó cũng nói ra một câu hoàn chỉnh, nước mắt chảy đầy mặt, nhưng rất nhanh đã bị gió lạnh thổi cho đóng băng.
Nghiêm Mặc chờ nô đầu chết, mới lột áo da của gã ném cho cậu bé, sau đó xách thi thể gã đi ra ngoài, tùy tiện nhét vào trong một lớp tuyết thật dày nào đó, rồi quay đầu lại nói với cậu bé cũng đi ra theo mình: “Vào phòng tìm nơi trốn đi, tôi bảo nhóc ra, thì nhóc mới ra.”
Cậu bé còn đang kích động, người thì lạnh đến phát run, cầm cốt chủy không buông, nghe Nghiêm Mặc nói vậy, nó liền xoay người chạy về phòng, sau đó đóng chặt cửa. Hiện giờ nó nghe một mệnh lệnh liền làm một động tác, căn bản không thể suy nghĩ nhiều.
Tuyết rơi che trời lấp đất, chắn hết tầm mắt, hơn nữa động tác của Nghiêm Mặc còn rất nhanh. Nô lệ bị đánh và treo giữa trời tuyết đã sớm được kéo vào trong cái lều có nhiều người đang làm việc kia, có lẽ kẻ chấp hành pháp hình không hy vọng nô lệ đó sẽ chết. Nên chuyện bên này vẫn chưa có ai phát hiện ra.
Nghiêm Mặc đi về phía cái thi thể kia, xác định xem đối phương đã chết hẳn hay chưa. Ồ, khuôn mặt này thoạt nhìn cũng có chút quen thuộc.
Nghiêm Mặc liếc mắt nhìn về tay phải mình, tay hắn đã không còn phát sáng.
Là mày, đúng không?
Biển hồn của hắn có cây non trông coi, trên cơ bản không có khả năng bị tinh thần lực ngoại lai xâm nhập dễ dàng như vậy, chỉ có sách hướng dẫn không biết đang mai phục chỗ nào trong cơ thể hắn mới có khả năng thoát khỏi cây non, trực tiếp kéo hắn vào ảo cảnh!
Chờ khi Đô Đô chào đời, hắn nhất định phải gỡ cái thứ này ra khỏi người, cho dù…
Nghiêm Mặc kiềm chế cơn phẫn nộ, mở sách hướng dẫn ra xem thông báo mới nhất, quả nhiên một thông báo nói đó chỉ là cảnh cáo chứ không phải trừng phạt.
Ảo cảnh vừa rồi quả thật không thể xem là trừng phạt, mà chỉ khiến hắn cảm nhận được tình cảnh của kẻ yếu.
Nhưng cái cảnh cáo này quả thực quá đáng sợ!
Nghiêm Mặc hận đến ngứa răng. Vì để hắn ghi nhớ và cảm nhận sự bất lực cùng bi phẫn của những kẻ yếu thế, nên mới cho hắn thấy một ảo cảnh chân thật tới cực điểm, nếu không phải hắn có cây non, luôn duy trì được một phần tỉnh táo, thì chắc hắn đã thật sự chết chìm trong bi thương và phẫn nộ của ảo cảnh đó!
Nhưng đúng là rất có hiệu quả.
Đến bây giờ mà hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình khi nhìn thấy hai đứa nhỏ chết, nhìn thấy Nguyên Chiến tự sát và ‘thành tựu’ của mưu kế mà mình đặt ra, còn có cảm giác bất lực tới cùng cực và gần như hỏng mất khi nhìn những gương mặt quen thuộc trong đó chết dần chết mòn —— dù trong lòng hắn có hoài nghi nhưng cũng không cách nào tiếp nhận được cảnh tượng như vậy!
Còn có nguyền rủa mà hắn nói ra trước khi chết, sự không cam lòng, phẫn nộ, oán hận… cho tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong lòng hắn.
Nghiêm Mặc lại ngẩng đầu nhìn những nô lệ đó, lau mặt, thấp giọng nói: “Được rồi, mày thắng.”
Cho nên nói, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, hắn và Nguyên Chiến muốn dùng tộc Luyện Cốt làm đá mài dao cho Cửu Nguyên, nhưng hắn đã cảm nhận được hết thảy trong ảo cảnh, khiến hắn không thể không thay đổi góc độ để nhìn nhận vấn đề.
Thời gian tộc Luyện Cốt ở đông đại lục càng dài, thì những bộ lạc nhỏ yếu, dã thú và chúng sinh linh sẽ bị ăn mòn càng nặng.
Không phải bọn họ không muốn chống lại kẻ địch, mà là vì không có người nào đủ lực để lãnh đạo và chi viện, không có vũ lực cường đại, không đủ nhân thủ, thì việc phản kháng cũng chỉ giúp tộc Luyện Cốt có thêm nguyên liệu mà thôi.
Trước kia hắn đã nói: Nếu muốn người khác giúp đỡ, thì mình phải tự đứng dậy, hay ít nhất cũng bày ra sự nỗ lực của mình cái đã.
Nhưng bây giờ, qua ảo cảnh đó, lại liên tưởng đến cảnh ngộ của mình khi vừa tới thế giới này, suy nghĩ của hắn đã thay đổi đôi chút.
Có vài người không phải là không muốn nỗ lực, cũng không phải không muốn phản kháng, mà là bọn họ thật sự không có cách nào để làm!
“Mày muốn nói cho tao biết rằng kẻ có năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng cao sao? Khi tao không có năng lực, nhỏ yếu như vậy, chỉ có thể mặc người khi dễ. Mà khi tao có được năng lực và trở nên cường đại, thì tao cũng không thể chỉ lo cho mình và những người liên quan, mà còn phải giúp những sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt chạy thoát, có phải là vậy không?”
Nghiêm Mặc nghĩ đến ảo cảnh, hắn trong đó nhịn không được mà làm trái với bản tính của mình, cầu xin kẻ mạnh tới cứu giúp, nếu lúc ấy thật sự có một người như vậy xuất hiện, nguyện ý cứu bọn hắn, nguyện ý giúp bọn hắn báo thù, hắn nhất định sẽ rất vui mừng đi.
“Nói trước, tao chỉ làm những việc trong khả năng cho phép và mắt tao nhìn thấy, chứ những chuyện khác mày đừng trông mong gì.” Nghiêm Mặc không tính làm thánh nhân lẩm bẩm.
Không muốn bị sách hướng dẫn nắm mũi dắt đi, nhưng khi đặt mình vào tình cảnh của những nô lệ đó, người vững tâm như hắn cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ tiếp tục giãy giụa trong đau khổ và tuyệt vọng.
Giờ khắc này, Nghiêm Mặc rất muốn nhìn thấy Nguyên Chiến, rất rất muốn.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi kiên trì tới ngày hôm nay… Đều là vì ai?”Sau chuyện này, mặt Nghiêm Mặc bị đánh nát, trên người cũng là vết lồi lõm do bị roi da quất, cuối cùng nô đầu mất đi hứng thú với hắn, xem hắn như những nô lệ bình thường khác.
Nghiêm Mặc trở nên ít nói, mỗi ngày hắn đều nghĩ cách đồng quy vu tận với nô đầu, nhưng khi nhìn đến Nguyên Chiến, hắn lại áp ý niệm này xuống.
Nguyên Chiến còn sống, nhưng hắn đã mất đi khí thế dĩ vãng, tử khí trầm trầm bao bọc lấy hắn.
Nghiêm Mặc nghe có nô lệ và Kỳ Nguyên cũng may mắn sống sót oán giận hắn, nói rằng nếu lúc đó hắn chịu hầu hạ nô đầu, thì chẳng những bản thân hắn và hai đứa nhỏ có thể sống tốt hơn một chút, mà ngay cả các nô lệ khác cũng có thể đỡ chịu tội hơn. Sẽ không đến mức hai đứa nhỏ bị giết chết, mà người đàn ông kia cũng sẽ không biến thành như vậy, các tộc nhân sẽ không chết nhiều đến thế.
Kỳ Nguyên nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Nghiêm Mặc bây giờ phải làm công việc của hai người, đây là yêu cầu của nô đầu, nếu không thì Nguyên Chiến phải đi làm.
Nhưng Nguyên Chiến không còn ba chi phải làm việc như thế nào?
Nô đầu nói có thể để Nguyên Chiến đi làm ấm giường cho gã.
Nghiêm Mặc sao có thể để Nguyên Chiến chịu sự sỉ nhục đó!
Mỗi ngày đi sớm về trễ, khi trở về mệt đến hận không thể lập tức nằm sấp xuống. Nhưng không được, hắn phải giúp Nguyên Chiến xoay người, phải xử lý vật bài tiết cho Nguyên Chiến, lau mình cho Nguyên Chiến, đút nước đút thức ăn cho Nguyên Chiến, còn phải tìm thảo dược trị liệu miệng vết thương đã có triệu chứng hư thối của Nguyên Chiến.
“Giết tôi đi.” Người đàn ông lại lần nữa cầu xin hắn.
Nghiêm Mặc không để ý tới, chỉ yên lặng dùng tuyết chà lau thân thể hắn.
“Giết tôi đi!” Người nọ gầm nhẹ.
Nghiêm Mặc bế hắn lên đặt trên cỏ khô, bưng nước được nấu ra từ tuyết muốn đút cho hắn.
Người nọ nghiêng đầu, mím chặt môi không chịu mở.
Nghiêm Mặc tự đút nước vào miệng mình, lại giống những lần trước mà cúi đầu đút vào miệng người nọ.
Nửa đêm, Nguyên Chiến vì thương thế đau đớn mà thấp giọng rên rỉ.
Nghiêm Mặc vươn tay sờ hắn, sờ đến thân thể nóng phừng phừng.
Người nọ phát sốt rồi!
Nghiêm Mặc lập tức ngồi dậy, ra cửa đào tuyết, muốn dùng tuyết lau mình cho hắn để hạ sốt. Phương pháp này rất nguy hiểm, nhưng hắn không còn cách nào khác để giúp Nguyên Chiến hạ sốt. Mùa đông, muốn tìm thảo dược cũng không tìm thấy được!
Thân thể người nọ vẫn rất ngoan cường, sốt thành như vậy, nhưng hắn vẫn cứu được, sau hôm ấy, người nọ không muốn nói chuyện với hắn nữa.
“Anh hận tôi sao?” Một ngày, Nghiêm Mặc ôm lấy người yêu, thấp giọng hỏi hắn.
Nguyên Chiến quay đầu, trong ánh mắt là đau xót và kinh ngạc: Sao tôi có thể hận em?
“Vậy vì sao anh không nói chuyện với tôi? Tôi kiên trì tới ngày hôm nay…” Đều là vì ai?
Ánh mắt của Nguyên Chiến càng thêm bi thương: Tôi biết em có thể kiên trì cho tới hôm nay đều là vì tôi, nhưng chính vì như vậy tôi mới không muốn liên lụy em, em hẳn nên đến bên hồ, nhìn vào trong nước mà xem bộ dáng của mình hiện giờ, bây giờ em chỉ khác người chết ở chỗ vẫn còn thở mà thôi.
“Vì sao chúng ta lại yếu như vậy?” Tâm tình Nghiêm Mặc dao động, hắn không muốn nói ra câu tiếp theo, nhưng hắn vẫn nói: “Vì sao không có ai tới cứu chúng ta?”
“Tộc Luyện Cốt thật sự mạnh đến không cách nào chống trả sao?”
“Vì sao mọi người không liên hợp lại phản kháng?”
“Chẳng phải truyền thuyết nói ở nơi khác có chiến sĩ thần huyết cường đại sao? Vì sao bọn họ không xuất hiện?”
Chiến sĩ thần huyết? Là cái gì? Nghiêm Mặc cảm thấy danh từ này rất quan trọng, quan trọng đến mức quên mất những lời hắn muốn nói với người yêu sau đó, hắn lại bắt đầu cố gắng nghĩ.
Một ngày rồi lại một ngày, Nghiêm Mặc càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi.
Hắn hy vọng sau khi trở về có thể nhìn thấy người yêu cười với mình một cái, cho dù đối phương đã không thể cử động được nữa, nhưng chỉ cần có thể nói vài lời để hắn tiếp tục chống đỡ, thì hắn cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng Nguyên Chiến tựa như người câm, chỉ một lòng muốn chết.
Hắn biết Nguyên Chiến rất đau đớn, miệng vết thương không cách nào khép lại và tình cảnh hệt như nhân côn (người bị chặt hai tay hai chân, không khác nào khúc cây) làm Nguyên Chiến như rơi xuống vực thẳm, không tìm thấy hy vọng để tiếp tục tồn tại.
Có lẽ cái chết đối Nguyên Chiến mà nói là sự giải thoát tốt nhất?
Nghiêm Mặc cười lạnh trong lòng, kỳ thật mày cũng mong anh ấy chết sớm một chút đúng không? Mày đã không nổi chịu cuộc sống như tra tấn bây giờ đúng không? Xem đi, đây là cái mà gã nô đầu kia muốn cho mày trải nghiệm, gã muốn hết thảy tình yêu, tình thân mà mày có bị mài mòn đến khi triệt để biến mất trong cái ốm đau lâu dài trước mặt, thậm chí là biến chất thành chán ghét và thù hận!
Không, mình không thể như vậy, mình phải chăm sóc cho A Chiến tốt hơn nữa!
Nghiêm Mặc đặt càng nhiều tinh lực và thể lực để chăm lo cho người yêu.
Một ngày nọ, nô đầu lại tới tìm hắn. Nghiêm Mặc sờ sờ mặt, lúc này mới giật mình phát hiện vệt thương trên mặt mình đã khỏi gần hết, thương thế bên ngoài cũng đã khôi phục lại.
Nghiêm Mặc muốn báo thù, nhưng hắn không có vũ lực cường đại, cái hắn có thể sử dụng cũng chỉ có đầu óc và… thân thể.
Nghiêm Mặc sợ Nguyên Chiến hiểu lầm, nên thuật lại kế hoạch của mình cho hắn biết: “Nô đầu lại tới tìm tôi, gã dùng thức ăn và thuốc trị thương dụ dỗ tôi, tôi quyết định giả vờ đáp ứng gã. Tôi muốn giết gã, chỉ khi đến gần gã tôi mới có cơ hội. Anh hiểu mà, đúng không?”
Nguyên Chiến cất giọng nói khàn khàn vì đã lâu không mở miệng: “Đừng… đừng đi.”
Nghiêm Mặc hôn hôn hắn: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để gã dễ dàng thực hiện được như vậy, mùa xuân sắp đến, tôi biết phối thuốc, dù không giết được gã, thì tôi cũng phải độc chết gã.”
Nguyên Chiến kích động: “Không! Gã biết em muốn giết gã, gã chỉ đang đùa bỡn em!”
“Tôi biết.” Nghiêm Mặc bình tĩnh nói: “Nhưng tôi cũng chỉ có cơ hội này.”
Nguyên Chiến đau khổ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, như gần như xa mà câu dẫn gã nô đầu, ẩn ý tỏ vẻ khuất phục vì đã không chịu đựng được cuộc sống hiện tại.
Buổi tối, Nguyên Chiến lại cầu xin hắn đừng vì trả thù mà đem cả chính bản thân mình đắp vào kế hoạch như vậy, bảo hắn hãy chờ đợi thời cơ.
Nghiêm Mặc không muốn chờ nữa, hắn tin vững chắc rằng mình nhất định có thể giết chết gã nô đầu. Lần trước thất bại là vì hắn mới tỉnh lại từ cơn bệnh nặng, nhận thức đối với hiện thực vẫn chưa đủ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.
Nhưng hiện giờ hắn đã suy nghĩ cẩn thận, đối tình cảnh xung quanh, bao gồm cả tính cách và sở thích của nô đầu hắn cũng nắm chắc, hắn tin rằng mình sẽ trả thù thành công mà không bị đối phương chiếm quá nhiều của hời.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Nghiêm Mặc càng lúc càng đến gần nô đầu.
Ánh mắt của các nô lệ khi nhìn hắn đều thay đổi, tộc nhân của hắn lại nhìn hắn với vẻ không thể tin được, Kỳ Nguyên thì nhìn hắn bằng ánh mắt bi thương và tiếc nuối như thể biết rõ hắn quả nhiên sẽ rơi xuống tình trạng này, mà các nô lệ khác thì nói thầm đủ thứ sau lưng hắn.
Cũng có người bắt đầu nói bóng nói gió bên tai Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc làm ra một ít thuốc trị thương tương đối tốt, đích thân điều phối, thương thế của Nguyên Chiến dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà dần dần lành lại.
Nghiêm Mặc thoáng vui vẻ hơn một chút.
Mùa xuân thật sự tới, vạn vật bắt đầu sống lại.
Hôm nay, Nghiêm Mặc vui vẻ nói cho Nguyên Chiến biết, rằng nô đầu đã có hơi tin rằng hắn thật sự muốn đầu hàng và đã bị khuất phục.
Đêm đó Nguyên Chiến rất dịu dàng mà nhìn hắn, nhìn hắn thật lâu.
Hắn cho rằng Nguyên Chiến vì thương thế trở nên tốt hơn, tâm tình tốt hơn, nên mới lộ ra vẻ mặt đã lâu không thấy này.
Hai người thân mật với nhau một hồi lâu, Nghiêm Mặc cảm thấy nếu Nguyên Chiến có thể như vậy với hắn mỗi ngày, có lẽ hắn sẽ làm được bất cứ chuyện gì.
Ngày kế, Nghiêm Mặc ra khỏi cửa hoàn thành công việc mà nô đầu giao cho, buổi chiều hắn trở về sớm, muốn cho Nguyên Chiến một bất ngờ, hôm nay hắn mang về một miếng thịt.
Vừa bước vào phòng, mùi máu tươi nồng nặc liền xộc vào mũi, người yêu hắn nằm sấp ở cửa, bùn đất dưới thân đã bị máu tươi lênh láng làm cho ướt sũng!
Chiến của hắn, người hắn yêu, dựa vào chân sau còn lại và dịch tới cửa, dùng cái gai gỗ bén nhọn ở cạnh cửa mà cắt động mạch chủ trên đùi, khiến mình mất máu mà chết.
Nghiêm Mặc quỳ xuống ở cửa, thật lâu.
Trước khi các nô lệ khác trở về phòng, Nghiêm Mặc bế Nguyên Chiến lên giường, đào hết lớp đất dính máu ở cửa, rồi bới một đống đất mới trở về trải ra.
Không ai biết Nguyên Chiến đã chết, mà chỉ tưởng người nọ đang ngủ.
Hừng đông, Nghiêm Mặc tìm nô đầu giống như chưa có việc gì xảy ra, hắn nói với nô đầu, hắn đã không chịu đựng nổi việc hầu hạ một nhân côn tàn phế, nên đã trộm giết người nọ.
Nô đầu không tin, phái người tới xem, phát hiện Nguyên Chiến quả nhiên đã chết, còn không phải kiểu chết bình thường.
Nghiêm Mặc lần nữa tỏ ý thần phục, nô đầu ôm tâm tình muốn trêu đùa Nghiêm Mặc nên bắt hắn hầu hạ.
Nghiêm Mặc cười đồng ý, nhưng hắn nói hắn đã không được tắm rửa gì trong suốt một mùa đông, người rất bẩn, muốn tắm nước ấm một chút.
Nô đầu đồng ý, còn sai người nấu nước nóng cho hắn dùng.
Nghiêm Mặc tắm được một nửa, liền mời nô đầu vào chung.
Nô đầu cười ha ha, cởi sạch quần áo nhảy vào bồn gỗ.
Nghiêm Mặc chà lưng cho gã, dùng ngón tay khiêu khích gã.
Nô đầu cảm thấy sướng như lên tiên, khi gã bắn tinh trong tay Nghiêm Mặc, gã liền say mê đến nhắm hai mắt lại, sau đó không còn tỉnh nữa.
Bởi vì trên người nô đầu không có vết thương nào, lại đột nhiên chết sau khi phát tiết, tộc Luyện Cốt phái người am hiểu dược vật đi qua xem xét, nhưng không phát hiện bất cứ dấu vết trúng độc nào của nô đầu, cuối cùng phán tim nô đầu có vấn đề nên đột tử, Nghiêm Mặc miễn tội chết.
Nghiêm Mặc báo thù thành công nhưng chỉ còn lại một thân một mình, nằm suốt mười ngày trong phòng.
Tuy hắn thoát được tội chết, nhưng lại không thoát được trừng phạt, bị đánh cho hấp hối chỉ còn một hơi tàn.
Nhưng mạng dai nên hắn vẫn sống sót.
Tộc nhân bắt đầu thân cận hắn trở lại như trước kia, chăm sóc cho hắn. Tuy không có chứng cứ, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng cái chết của nô đầu nhất định có liên quan đến Nghiêm Mặc.
Thân thể hắn vẫn chưa tốt lên hẳn thì đã bị nô đầu mới bắt ra ngoài làm việc.
Cũ đã chết, mới lại đến, hắn và các tộc nhân khác vẫn sống trong cảnh dày vò và tra tấn như cũ.
Người già, người trẻ, thiếu niên, con nít, các tộc nhân vì đủ loại lý do mà chết đi, đại đa số đều chết trong lao khổ, ốm đau, giá rét và đói khát, càng nhiều tộc nhân chết vì tộc Luyện Cốt mở rộng biên giới, khuếch trương bờ cõi.
Các nô lệ cũ chết sạch, thì nô lệ mới lại được đưa tới nhiều hơn.
Nô đầu ức hiếp nô lệ, nô lệ cường tráng ức hiếp nô lệ nhỏ yếu, nam ức hiếp nữ, người lớn ức hiếp trẻ con và người già, kẻ gian xảo chèn ép người thành thật thiện lương…
Mỗi ngày nghe tiếng kêu rên của các nô lệ, nghe bọn họ gào khóc rên rỉ, nghe bọn họ khẩn cầu, oán giận, nguyền rủa, nghe bọn họ nản lòng thoái chí mà vâng vâng dạ dạ, rồi biến thành chết lặng, Nghiêm Mặc cảm thấy mờ mịt.
Hắn giết một nô đầu thì có ích lợi gì, tộc Luyện Cốt sẽ phái nô đầu khác đến, hắn giết kẻ thứ hai, thì còn có kẻ thứ ba, kẻ thứ tư.
Chỉ cần tộc Luyện Cốt còn đó, thì bọn họ sẽ luôn bị bức hiếp làm nhục, thậm chí chính nô lệ còn tự chèn ép những nô lệ khác.
Hắn nghĩ sai rồi, kẻ thù của hắn căn bản không phải một gã nô đầu nho nhỏ, mà là cả tộc Luyện Cốt!
Nhưng hắn phải làm thế nào mới có thể đối kháng với tộc Luyện Cốt cường đại?
Nghiêm Mặc nhìn về phía các tộc nhân bên hồ đã càng ngày càng suy yếu trong cuộc sống bóc lột và lao động nặng nhọc, bọn họ cơ hồ đã tuyệt vọng.
Hắn không cam lòng, bắt đầu thử các loại phản kháng.
Âm thầm liên hợp các nô lệ khác, âm thầm truyền tin cầu cứu ra ngoài, âm thầm dùng truyền thừa của cổ thần dụ dỗ nô đầu để lấy được nhiều tài nguyên và chống đỡ cho mình…
Hắn làm rất nhiều rất nhiều việc, nhưng cảnh ngộ giống trước kia hắn cũng gặp phải rất nhiều.
Vận may của hắn quá kém, muốn liên hợp nô lệ lại cùng chống cự và bỏ trốn, thì lại gặp phải quân mật báo và phản bội. Lần đó hắn mất đi một con mắt và một cánh tay.
Âm thầm truyền tin cầu cứu ra ngoài lại như đá chìm đáy biển, không bao lâu sau, hắn thấy có một vài thế lực lớn phái sứ giả tới, nhưng lại là các thế lực có quan hệ hữu hảo với tộc Luyện Cốt.
Việc dụ dỗ nô đầu cũng thất bại, những nô đầu đó đều bị nô lệ cốt khống chế, căn bản không dám phản bội tộc Luyện Cốt, hơn nữa bọn họ cũng biết hắn đã từng làm ra ‘chuyện tốt’ gì, mỗi một nô đầu tiếp nhận chức vụ đều hết sức đề phòng hắn.
Hắn muốn ra tay hạ độc lãnh đạo cấp cao của tộc Luyện Cốt, nhưng hắn ngay cả vào thành Luyện Cốt còn không được.
Cứ như vậy, nỗ lực từng ngày và chờ đợi từng ngày, hắn già đi.
Có một ngày, hắn không cách nào ngồi dậy được nữa, hắn nghĩ: Chỉ sợ hắn không cách nào chờ được ngày tự do, cũng không cách nào khiến kẻ địch phải trả cái giá đất.
Trước khi chết, hắn nhịn không được mà nguyền rủa ông trời: “Ông trời chết tiệt! Tôi nguyền rủa ông! Vì sao? Chúng tôi đã làm sai cái gì? Vì sao lại bắt chúng tôi sống như vậy? Vì sao lại để chúng tôi thê thảm như thế? Kẻ yếu thì phải chết sao? Thì phải bị tra tấn và ức hiếp sao? Ông trời, ông không công bằng! Tôi chết cũng không cam lòng!”
Không cam lòng, Nghiêm Mặc lại mở mắt ra.
Tuyết bay tán loạn trên không trung.
Một nhóm nô lệ gần như trần trụi bị dây thừng xâu chuỗi với nhau mà kéo vào lều tranh, ở nơi đó, bọn họ sẽ bị lựa chọn.
Có nô lệ phạm sai lầm bị lột sạch ra treo giữa trời tuyết mà ăn roi, thân thể đông lạnh đến phát tím, gương mặt râu ria xồm xoàm kia có chút quen thuộc.
Còn có một nhóm nô lệ gần như chết lặng mà làm việc dưới nhiệt độ gần như âm hai mươi độ trong một túp lều lớn.
Một khối thi thể bị ném trên nền tuyết, thân thể đã bị tuyết lấp hơn phân nửa.
Trong căn phòng đất bên cạnh truyền ra tiếng khi làm chuyện đó, có tiếng thở dốc nặng nề và tiếng thiếu niên khóc kêu cùng cầu xin tha thứ.
Thiếu chút nữa Nghiêm Mặc cho rằng hắn còn ở trong trại nô lệ kia.
Cũng may, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt làm hắn nhanh chóng tỉnh lại từ cơn hoảng hốt.
Nghiêm Mặc tùy tay biến hai tên cốt binh đứng gác trước cửa phòng thành tro bụi, vung chân đá văng cánh cửa.
Gã nô đầu bên trong đang làm chuyện đó giật mình quay đầu lại: “Kẻ nào?!”
Nô đầu chỉ nhìn thấy tuyết bị gió thổi bay vào cửa, nhưng lại không thấy bóng dáng ai.
Nô đầu hùng hùng hổ hổ rút thứ kia ra khỏi thân thể cậu bé, gã muốn làm tiếp, nhưng gió lạnh bên ngoài đang luồn vào trong, gã chỉ có thể tạm dừng mà đi đóng cửa.
“Phập!”
Nô đầu cảm thấy có điểm bất thường, cúi đầu nhìn hạ thân.
“A ——!” Nô đầu kêu lên thảm thiết, ôm lấy hạ thể đang phun máu mà ngã xuống.
Cậu bé nằm trên mặt đất bò dậy, sợ tới mức rúc vào góc tường.
Nghiêm Mặc hiện thân, đi đến trước mặt nó, đưa cho nó một phen cốt chủy: “Muốn giết gã không? Làm đi.”
Đứa bé thoạt nhìn còn chưa đến mười tuổi siết chặt cốt chủy, thở hộc hộc hai tiếng, rồi đột nhiên nhào lên như một con thú nhỏ, giơ cốt chủy đâm vào người nô đầu.
Cậu bé không biết có phải là vì quá kích động nên không thể nói thành lời hay không, mà miệng chỉ biết gầm rú và thở hổn hển.
“Giết mày! Giết mày!” Rốt cuộc nó cũng nói ra một câu hoàn chỉnh, nước mắt chảy đầy mặt, nhưng rất nhanh đã bị gió lạnh thổi cho đóng băng.
Nghiêm Mặc chờ nô đầu chết, mới lột áo da của gã ném cho cậu bé, sau đó xách thi thể gã đi ra ngoài, tùy tiện nhét vào trong một lớp tuyết thật dày nào đó, rồi quay đầu lại nói với cậu bé cũng đi ra theo mình: “Vào phòng tìm nơi trốn đi, tôi bảo nhóc ra, thì nhóc mới ra.”
Cậu bé còn đang kích động, người thì lạnh đến phát run, cầm cốt chủy không buông, nghe Nghiêm Mặc nói vậy, nó liền xoay người chạy về phòng, sau đó đóng chặt cửa. Hiện giờ nó nghe một mệnh lệnh liền làm một động tác, căn bản không thể suy nghĩ nhiều.
Tuyết rơi che trời lấp đất, chắn hết tầm mắt, hơn nữa động tác của Nghiêm Mặc còn rất nhanh. Nô lệ bị đánh và treo giữa trời tuyết đã sớm được kéo vào trong cái lều có nhiều người đang làm việc kia, có lẽ kẻ chấp hành pháp hình không hy vọng nô lệ đó sẽ chết. Nên chuyện bên này vẫn chưa có ai phát hiện ra.
Nghiêm Mặc đi về phía cái thi thể kia, xác định xem đối phương đã chết hẳn hay chưa. Ồ, khuôn mặt này thoạt nhìn cũng có chút quen thuộc.
Nghiêm Mặc liếc mắt nhìn về tay phải mình, tay hắn đã không còn phát sáng.
Là mày, đúng không?
Biển hồn của hắn có cây non trông coi, trên cơ bản không có khả năng bị tinh thần lực ngoại lai xâm nhập dễ dàng như vậy, chỉ có sách hướng dẫn không biết đang mai phục chỗ nào trong cơ thể hắn mới có khả năng thoát khỏi cây non, trực tiếp kéo hắn vào ảo cảnh!
Chờ khi Đô Đô chào đời, hắn nhất định phải gỡ cái thứ này ra khỏi người, cho dù…
Nghiêm Mặc kiềm chế cơn phẫn nộ, mở sách hướng dẫn ra xem thông báo mới nhất, quả nhiên một thông báo nói đó chỉ là cảnh cáo chứ không phải trừng phạt.
Ảo cảnh vừa rồi quả thật không thể xem là trừng phạt, mà chỉ khiến hắn cảm nhận được tình cảnh của kẻ yếu.
Nhưng cái cảnh cáo này quả thực quá đáng sợ!
Nghiêm Mặc hận đến ngứa răng. Vì để hắn ghi nhớ và cảm nhận sự bất lực cùng bi phẫn của những kẻ yếu thế, nên mới cho hắn thấy một ảo cảnh chân thật tới cực điểm, nếu không phải hắn có cây non, luôn duy trì được một phần tỉnh táo, thì chắc hắn đã thật sự chết chìm trong bi thương và phẫn nộ của ảo cảnh đó!
Nhưng đúng là rất có hiệu quả.
Đến bây giờ mà hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình khi nhìn thấy hai đứa nhỏ chết, nhìn thấy Nguyên Chiến tự sát và ‘thành tựu’ của mưu kế mà mình đặt ra, còn có cảm giác bất lực tới cùng cực và gần như hỏng mất khi nhìn những gương mặt quen thuộc trong đó chết dần chết mòn —— dù trong lòng hắn có hoài nghi nhưng cũng không cách nào tiếp nhận được cảnh tượng như vậy!
Còn có nguyền rủa mà hắn nói ra trước khi chết, sự không cam lòng, phẫn nộ, oán hận… cho tới bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong lòng hắn.
Nghiêm Mặc lại ngẩng đầu nhìn những nô lệ đó, lau mặt, thấp giọng nói: “Được rồi, mày thắng.”
Cho nên nói, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, hắn và Nguyên Chiến muốn dùng tộc Luyện Cốt làm đá mài dao cho Cửu Nguyên, nhưng hắn đã cảm nhận được hết thảy trong ảo cảnh, khiến hắn không thể không thay đổi góc độ để nhìn nhận vấn đề.
Thời gian tộc Luyện Cốt ở đông đại lục càng dài, thì những bộ lạc nhỏ yếu, dã thú và chúng sinh linh sẽ bị ăn mòn càng nặng.
Không phải bọn họ không muốn chống lại kẻ địch, mà là vì không có người nào đủ lực để lãnh đạo và chi viện, không có vũ lực cường đại, không đủ nhân thủ, thì việc phản kháng cũng chỉ giúp tộc Luyện Cốt có thêm nguyên liệu mà thôi.
Trước kia hắn đã nói: Nếu muốn người khác giúp đỡ, thì mình phải tự đứng dậy, hay ít nhất cũng bày ra sự nỗ lực của mình cái đã.
Nhưng bây giờ, qua ảo cảnh đó, lại liên tưởng đến cảnh ngộ của mình khi vừa tới thế giới này, suy nghĩ của hắn đã thay đổi đôi chút.
Có vài người không phải là không muốn nỗ lực, cũng không phải không muốn phản kháng, mà là bọn họ thật sự không có cách nào để làm!
“Mày muốn nói cho tao biết rằng kẻ có năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng cao sao? Khi tao không có năng lực, nhỏ yếu như vậy, chỉ có thể mặc người khi dễ. Mà khi tao có được năng lực và trở nên cường đại, thì tao cũng không thể chỉ lo cho mình và những người liên quan, mà còn phải giúp những sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt chạy thoát, có phải là vậy không?”
Nghiêm Mặc nghĩ đến ảo cảnh, hắn trong đó nhịn không được mà làm trái với bản tính của mình, cầu xin kẻ mạnh tới cứu giúp, nếu lúc ấy thật sự có một người như vậy xuất hiện, nguyện ý cứu bọn hắn, nguyện ý giúp bọn hắn báo thù, hắn nhất định sẽ rất vui mừng đi.
“Nói trước, tao chỉ làm những việc trong khả năng cho phép và mắt tao nhìn thấy, chứ những chuyện khác mày đừng trông mong gì.” Nghiêm Mặc không tính làm thánh nhân lẩm bẩm.
Không muốn bị sách hướng dẫn nắm mũi dắt đi, nhưng khi đặt mình vào tình cảnh của những nô lệ đó, người vững tâm như hắn cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ tiếp tục giãy giụa trong đau khổ và tuyệt vọng.
Giờ khắc này, Nghiêm Mặc rất muốn nhìn thấy Nguyên Chiến, rất rất muốn.