Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc đi phía trước, một đám nho nhỏ như hạt đậu theo phía sau.”Điều làm người kinh hỉ là, nếu lúc thuộc da chỉ sử dụng một mình loại nhựa cây này, thì hiệu quả không rõ ràng, nhưng nếu dựa theo phương pháp mà Nghiêm Mặc dạy, tỉ lệ dung dịch là ba phần nhựa cây, một phần muối đỏ, sáu phần nước, rồi dùng một phần dung dịch đó pha với lượng nước gấp bảy lần để ngâm da thú, mỗi ngày tăng thêm lượng dung dịch, đồng thời còn phải dùng chân giẫm qua giẫm lại mấy tấm da thú, da thú cuối cùng khi thuộc xong có chất lượng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Mà phát hiện này làm Nghiêm Mặc nảy ra một sáng kiến, hắn nghiên cứu loại nhựa cây đó, bắt đầu thử dùng các loại dược thảo để trộn dung dịch nhằm tăng chất lượng da thú, bao gồm cả công đoạn hậu kỳ. Mà sau nhiều lần nghiên cứu và thử nghiệm, không lâu sau đó hắn thật sự tìm được công thức thuộc da có chất lượng gần giống với thời hiện đại nhất.
Nhờ công thức thuộc da này mà da thú không chỉ bóng loáng, mà còn khó rụng lông và thu hút sâu bọ, cũng không bị hôi, đồng thời còn có tính chống thấm nước ở một mức độ nhất định, không thua gì công nghệ thuộc da thời hiện đại.
Mà đây là chuyện về sau, tạm thời không đề cập tới.
Nghiêm Mặc rất coi trọng tám đứa nhỏ được đưa tới đây, thêm thằng bé A Ô nữa thì tổng cộng là chín đứa.
Chín đứa nhỏ được hắn đích thân dạy tri thức và giáo dục tư tưởng, về sau chúng nó chẳng những là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, mà còn là những nhân tài nòng cốt của bộ lạc Cửu Nguyên trong tương lai.
Đương nhiên, chín đứa nhỏ có thật sự đảm đương được chức trách to lớn đó hay không, còn phải quan sát kỹ, chờ sau này mới thấy. Mà Nghiêm Mặc không chỉ dạy dỗ cho tụi nó, nói trắng ra, tụi nó chỉ là nhóm học trò đầu tiên hắn dùng để thử nghiệm.
Đầu tiên, Nghiêm Mặc cho bọn nó ăn uống no nê, sau đó để bọn nó nghỉ ngơi một đêm trong phòng đá —— cánh Cửu Phong sau khi lành lại thì nó không muốn ở trong gian phòng đá chật hẹp nữa, liền trở về cái sào huyệt trên vách núi của mình.
Vì để mấy đứa nhỏ an tâm, Nghiêm Mặc cũng đưa A Ô đến ở chung, cùng ăn cùng ngủ với bọn nó.
Nghiêm Mặc vừa rời khỏi, A Ô liền bị các bạn vây quanh.
A Ô nói gì với bạn nó, Nghiêm Mặc không biết, chỉ biết hôm sau khi đến gặp tụi nó, ánh mắt cả đám nhìn hắn chẳng khác gì ánh mắt hồi hắn còn nhỏ nhìn thầy giáo tiểu học.
Nghiêm Mặc đi vào phòng, không nói gì, chỉ để ở cửa mười thứ công cụ bằng đá trông có hơi kỳ quái, nhìn qua thoạt nhìn rất giống với cái cuốc chim mà bọn quái vật dùng, nhưng chỉ có một đầu nhọn, một đầu khác thì như con dao.
Mấy thứ này là Nguyên Chiến dựa theo cuốc chim mà làm ra, lúc hắn làm ra một cái lớn thì bị Nghiêm Mặc thấy, Nghiêm Mặc sửng sốt trong chốc lát, liền trực tiếp mở miệng đòi mười cái cuốc loại nhỏ, đồng thời nói với Nguyên Chiến, thứ này về sau kêu là cuốc chim.
Nghiêm Mặc cầm một cái cuốc chim trên đất lên, chỉ chỉ chín cái còn lại trên đất, rồi vẫy vẫy tay với tụi nhỏ trong phòng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mấy đứa nhỏ cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, rồi cùng nhìn về phía A Ô.
A Ô cũng rất hoang mang, nó thử tiến lên cầm lấy một cái cuốc chim, thấy Nghiêm Mặc đứng ngoài cửa không có phản ứng, liền cầm cuốc chim đi ra khỏi phòng đá.
Mấy đứa khác thấy A Ô làm như vậy, liền như ong vỡ tổ xông lên cướp cuốc chim.
Mấy đứa lớn ỷ vào lợi thế hình thể, đẩy mấy đứa nhỏ ra, chọn lựa một phen rồi mới cầm một cái đi ra ngoài phòng. Từng đứa từng đứa cứ như thế. Cuối cùng, mấy đứa nhỏ mới dám đi lên chọn mấy cái còn dư lại.
Nghiêm Mặc đứng bên ngoài nhìn bọn nó. Đợi sau khi chúng nó người nào cũng đã có cuốc chim rồi, hắn một câu cũng chưa nói mà đứng yên tại chỗ buông cuốc chim xuống, rồi nhìn về phía bọn nhỏ.
Mấy đứa nhỏ hoang mang, A Ô thì gãi gãi đầu, quay người nhìn các bạn, rồi lại nhìn vẻ mặt Nghiêm Mặc, sau đó cũng đi qua bỏ cuốc chim xuống.
Thế là mấy đứa khác liền làm theo.
Nghiêm Mặc lại khom lưng cầm cuốc chim lên lần nữa, rồi nhìn mấy đứa nhỏ chỉ tay vào mấy cái trên mặt đất.
Trên đầu bọn nhỏ đều nhảy ra một đống dấu chấm hỏi, bọn nó không hiểu ý của tư tế đại nhân cho lắm.
Lúc A Ô lại lần nữa do dự cầm lấy cuốc chim, thì những đứa khác lại như ong vỡ tổ nhào lên cướp, ngay lúc mấy đứa lớn đẩy mấy đứa nhỏ ra, Nghiêm Mặc lại lần nữa thả cuốc chim xuống.
Cứ thế vài lần, không có đứa nào dám lấy mấy cái cuốc nữa.
“Tư tế đại nhân làm gì vậy?” Tụi nó nhỏ giọng thì thào.
“Ngài ấy muốn chúng ta làm gì?” Mấy đứa nhỏ không biết kiên nhẫn bắt đầu bực bội, có đứa thấy lạnh, nhịn không được dậm chân, còn quay đầu lại khát vọng mà nhìn căn phòng đá có nhóm một đống lửa, đó nơi là ấm áp nhất mà tụi nó được ngủ trong mùa đông.
Một đứa tóc rối bù xù, cao nhất trong đám, có một đôi mắt một mí rất đặc biệt, nó nhìn A Ô, lại nhìn nhìn tư tế đại nhân đang dùng vẻ mặt vô cảm nhìn bọn nó, thử bước lên một bước, đi đến trước mấy cái cuốc chim, cầm lên một cái.
Mấy đứa khác thấy nó lại đi lấy cuốc chim, liền xô đẩy chen lên giành giật.
Nhưng thằng bé mắt một mí bỗng nhiên hô to một tiếng: “Dừng lại!”
Mấy đứa khác có hơi sợ thằng bé mắt một mí, nghe thấy nó quát lên liền dừng lại, chỉ có hai đứa lớn xêm xêm với mắt một mí là không để ý đến nó, vẫn đi qua lấy cuốc chim.
Mắt một mí không quản hai đứa kia, nó chỉ vào đứa nhỏ nhất: “Cậu, lại đây.”
Đứa nhỏ kia nhìn Nghiêm Mặc một cái, sau đó sợ hãi chậm rãi đi lên.
Mắt một mí cầm cuốc chim nhét vào trong tay đứa bé kia, sau đó vung tay lên: “Qua bên kia.”
Đứa nhỏ kia quay đầu nhìn các bạn của mình, rồi nhìn mắt một mí, cuối cùng là nhìn Nghiêm Mặc, thấy tư tế đại nhân không có ý phản đối, nó liền ngoan ngoãn cầm cuốc chim đi qua một bên.
Mắt một mí lại khom lưng cầm lấy một cái cuốc, chỉ vào đứa nhỏ thứ hai: “Cậu, lại đây.”
Cứ như vậy, mắt một mí dựa theo trình tự từ nhỏ đến lớn, phân hết mấy cái cuốc trên mặt đất cho mỗi đứa.
Sau khi phân cuốc xong, cả đám cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Lúc này Nghiêm Mặc lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày, những tình huống mà hắn muốn thấy có rất nhiều, nhưng thằng bé mắt một mí cho hắn thấy loại tình huống mà hắn muốn thấy nhất.
Thấy tư tế đại nhân cười, cả đám chả hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặc biệt là mắt một mí, có điều nó không lộ liễu như mấy đứa khác.
Nghiêm Mặc lấy từ bao thảo dược ra một thứ, đi về phía mắt một mí.
Tay chân mắt một mí hơi run lên, tim đập nhanh, nó không biết mình làm như vậy có đúng không, cũng không biết tư tế đại nhân muốn đến gần nó làm cái gì, nó vừa sợ, vừa có chút chờ mong khó nói nên lời.
Mấy đứa nhỏ khác cũng nhìn Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đi đến bên người mắt một mí, cầm cái tay nhỏ đen thui của nó lên, đặt một thứ vào tay nó.
Mấy đứa khác cảm thấy vô cùng hiếm lạ, tất cả đều muốn biết tư tế đại nhân cho mắt một mí cái gì.
Mắt một mí cúi đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay bẩn hề hề của mình có một quả trái cây màu nâu sẫm, to chừng nửa ngón tay cái, thoạt nhìn vỏ rất cứng.
Tuy chưa thấy loại trái này bao giờ, cũng không biết có tác dụng gì, nhưng tim mắt một mí đập thùm thụp, nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi ngực, nó kích động đến mức cả người đỏ lên, nhất là gương mặt, tức khắc đã đỏ bừng.
Mấy đứa khác không thấy được tư tế đại nhân cho mắt một mí cái gì, đều vội vã chạy tới xem, một trong hai đứa lớn không nghe lời mắt một mí nói mà cầm cuốc chim trước chỉ biết đứng mím môi, trong mắt là đố kỵ thật sâu, mà mấy đứa khác cũng đố kỵ không ít, còn có cả hâm mộ, nhưng mức độ vẫn không sâu bằng thằng bé này.
Nghiêm Mặc nhìn thấy rõ vẻ mặt tụi nó, hắn lại cười, lấy ra từ trong túi thảo dược một quả phỉ, mấy đứa khác thấy hắn lấy ra, liền nhìn hắn đầy chờ mong.
Nhưng lần này Nghiêm Mặc chỉ giơ giơ quả phỉ trên tay lên với thằng bé mắt một mí, sau đó để quả phỉ xuống một tảng đá, giơ cái cuốc chim lên, đập nhẹ quả phỉ một cái.
Vỏ quả phỉ vỡ ra, Nghiêm Mặc nhặt thịt phỉ trắng như tuyết từ giữa mảnh vỡ nhét vào miệng.
Mắt một mí do dự chốc lát, nhìn thứ trái cây trong tay mà không nỡ, nhưng nó vẫn học theo Nghiêm Mặc, đập quả phỉ ra, có điều nó khống chế lực không tốt, quả phỉ bị đập hơi nát.
Mắt một mí quý trọng nhặt toàn bộ mớ thịt trắng nát lên, rồi nhét hết vào miệng.
Ngay sau đó, hai mắt cậu bạn nhỏ sáng rực lên, ngon quá! Thơm quá!
Nghiêm Mặc rất vừa lòng với phản ứng của thằng bé, hắn vất vả lắm mới chỉ Nhị Mãnh rang được một nồi phỉ như vậy, lúc ấy hắn lừa Nhị Mãnh nói đây là dược liệu, một quả cũng không chia cho cậu ta.
Chia công cụ xong, khen thưởng xong, Nghiêm Mặc vẫy vẫy tay với bọn nhỏ, lại lần nữa xoay người đi về phía trước.
A Ô là đứa thứ nhất đuổi kịp, nó siết chặt nắm tay, thề trong lòng lần này nhất định phải làm tốt hơn cả mắt một mí, nó là người đầu tiên đến nơi này, cũng là người tiếp xúc với tư tế đại nhân lâu nhất.
Mấy đứa khác cũng đi theo, lần này mắt một mí đi cuối cùng, nó cảm thấy như hiểu ra được điều gì, nhưng lại có chút mơ hồ.
Nghiêm Mặc đi phía trước, một đám nho nhỏ như hạt đậu theo phía sau.
“Kiệt ——?” Cửu Phong đang muốn ra ngoài săn thú thì nhìn thấy nhóm người này, có chút tò mò, liền bay theo hồi lâu.
Nghiêm Mặc huýt sáo một tiếng với nó, phất phất tay, bảo nó đi chơi đi.
Cửu Phong không chịu đi.
Bọn nhỏ bởi vì Sơn Thần bay lượn ngay trên đỉnh đầu, nên cảm thấy thật sợ hãi, nhưng cũng tò mò muốn chết, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lén Cửu Phong, kết quả, đi đi liền ngã sấp mặt.
Nghiêm Mặc không quan tâm phía sau phát sinh chuyện gì, hắn chỉ lo việc đi đường của mình.
A Ô thấy mấy đứa kia lề mề thì có chút gấp gáp, liền dùng tiếng tộc A Ô kêu: “Mau đứng dậy, đuổi kịp tư tế đại nhân!”
Thằng bé đố kỵ mắt một mí có một đôi mắt to rất xinh đẹp, nó thấy bên cảnh có đứa bị té, liền ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc đi phía trước, thấy tư tế đại nhân không có ý quay đầu lại, nó liền trực tiếp đi vòng qua thằng nhỏ bị té.
Mắt một mí đi sau cùng gãi gãi đầu, lại nhìn tư tế đại nhân phía trước không có ý định quay lại, cũng không có ý định dừng bước, nó liền xoay người chạy về nâng mấy đứa bé hơn bị tụt lại phía sau dậy, rồi hô lên với một đứa lớn khác: “Tát!”
Đứa nhỏ tên Tát là một trong hai đứa vừa nãy cướp đoạt cuốc chim, nó nghe thấy tiếng gọi của mắt một mí, rồi nhìn mắt một mí đang làm gì, liền hiểu ý đối phương. Nó hơi bĩu môi, nhưng vẫn xoay người trở về cùng giúp mấy đứa bé hơn bị ngã đứng dậy.
Mà thằng nhóc này nâng dậy người ta chẳng nhẹ nhàng tý nào, xô xô đẩy đẩy, còn lớn tiếng quát: “Đi mau, đuổi kịp! Lần sau là mặc kệ!”
A Ô cũng dừng lại hỗ trợ, cho dù chính nó cũng là một trong số mấy đứa nhỏ nhất. Kỳ thật nó cũng không hiểu chuyện nó làm lúc này có ý nghĩa gì, nó chỉ nghĩ mắt một mí có thể làm được, thì nó cũng phải làm được.
Mắt to đi đằng trước nghe thấy động tĩnh phía sau thì đảo đảo mắt, sau đó cũng quay đầu chạy về giúp mấy đứa nhỏ hơn. Lúc nó nâng một đứa dậy, nó ngẩng đầu nhìn tư tế đại nhân đi phía trước, nhưng tư tế đại nhân không quay đầu lại, điều này làm nó rất thất vọng, vì thế nó cũng lớn tiếng kêu to: “Đứng lên nhanh! Đuổi kịp! Không được nhìn lén thần nữa!”
Có ba đứa lớn làm gương và cảnh cáo, mấy đứa bị té nếu tự bò dậy được thì đều nhanh chóng bò dậy, không đứa nào dám nhìn lén Cửu Phong trên trời nữa, tất cả đều ngoan ngoãn đi theo sau Nghiêm Mặc.
Đường không dễ đi, trời lại đổ tuyết, cho dù đường đi không xa, nhưng mấy đứa nhỏ vẫn phải tốn gần một giờ để đi theo Nghiêm Mặc.
Đứa lớn còn đỡ, đứa nhỏ đã bắt đầu nghiêng ngả lảo đảo, mặt tuyết quá khó đi.
Ba đứa lớn hoặc là dắt, hoặc là dìu mấy đứa nào đi không nổi, muốn đi nhanh cũng không được, nhưng bọn nó không ai vứt bỏ bạn mình, dù bạn mình làm liên lụy đến mình. bao gồm cả mắt to. Mà mấy đứa khác cũng đều dìu nâng nhau đi về phía trước, ai té ngã bò không nổi nữa thì để người khác kéo mình.
Dù vất vả, nhưng tụi nhỏ không có đứa nào tụt lại phía sau, đối với đứa bảy tám tuổi nhỏ nhất mà nói, liên tục đi đường không ngừng nghỉ suốt một giờ chưa là gì, bọn nó đã sớm quen chịu khổ, cũng đã sớm quen với cuộc sống chỉ cần bước chân ra khỏi cửa là phải đi thật lâu. Hơn nữa bọn nó biết rõ, tụt lại phía sau thì sẽ không thể về nhà.
Cuối cùng, Nghiêm Mặc cũng dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía mấy đứa nhỏ.
Hắn không sợ tụi nó sẽ tụt lại phía sau, cũng không sợ tụi nó bị dã thú tấn công, bởi vì phạm vi này vẫn nằm trong ‘gia viên’ của Cửu Phong, ngay cả ‘cổng lớn’ bọn họ còn chưa đi tới, cổng lớn ở đây chính là hồ nước mặn.
Nhưng Nghiêm Mặc vẫn nhanh chóng quét mắt đếm lại sĩ số bọn nhỏ, chín, không thiếu một đứa, cũng không có đứa nào bị thương, cùng lắm thì cả đám đều lạnh đến rụt cổ như mấy con chim cút.
Nghiêm Mặc gật gật đầu, cười với tụi nó, đặc biệt là ba đứa lớn.
Mắt to hơi kích động, lồng ngực nhỏ ưỡn cao.
Thằng bé thô bạo tên Tát cũng dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tư tế đại nhân, trong lòng nhịn không được hỏi: Con có được ăn không? Con có được ăn không?
Mắt một mí lại có chút ngượng ngùng mà nhìn sang chỗ khác.
Lần này Nghiêm Mặc lấy ra chín quả phỉ, chia cho mỗi đứa một quả.
Mấy đứa nhỏ vui muốn chết, rõ ràng chỉ là một quả phỉ nho nhỏ, mà vẻ mặt bọn nó lại như là được thưởng cho cả một con trâu.
Có điều quá trình đập quả phỉ không được tốt đẹp cho lắm, trên mặt đất không có hòn đá nào, đặt trên tuyết thì quả phỉ bị lún xuống tuyết.
Mấy đứa nhỏ đều mang vẻ mặt sầu khổ, có thức ăn mà ăn không được mới là nổi khổ kinh khủng nhất.
Mắt to là vội vàng nhất, nó xoay xoay hai vòng, đột nhiên hô: “Tát! Cho tớ mượn.” Mắt to chỉ vào cái cuốc chim của thằng nhóc thô lỗ Tát.
Tát ôm chặt cái cuốc chim, cảnh giác mà nhìn mắt to: “Không cho.”
Mắt to nhào qua muốn đánh, liền bị mắt một mí kéo tóc.
Mắt to liền gào lên.
Mắt một mí nhe răng: “Cho cậu! Im miệng đi!”
Mắt to nhìn cái cuốc chim mắt một mí đưa ra trước mặt mình, không gào nữa, cầm lấy cái cuốc.
Mắt một mí không rõ vì sao mắt to có cuốc chim của mình rồi mà còn muốn cướp của người khác, nên nhìn chằm chằm nó, sợ nó làm hư cái cuốc của mình.
Mắt to để cuốc chim của mắt một mí đặt trên nền tuyết, rồi đặt quả phỉ của mình lên giữa cuốc chim, sau đó giơ cái cuốc của mình nhẹ nhàng đập một cái.
“Quao ——!” Các bạn nhỏ vây xem liền phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Mắt to nhặt thịt quả phỉ trắng bóc từ giữa đống vỏ ăn, đắc ý mà nhìn mấy đứa kia, sau đó dùng đôi mắt to đầy chờ mong nhìn về phía tư tế đại nhân.
Nghiêm Mặc cười, lấy ra một quả phỉ nữa, khen thưởng cho mắt to.
Lúc mắt to nhận lấy quả phỉ, nó nhịn không được hét chói tai mà nhảy dựng lên.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ đang phát rồ kia mà Nghiêm Mặc cũng hoảng sợ.
Mắt to không ăn quả phỉ thứ hai, mà làm như bảo bối tìm trên người xem có chỗ nào giấu đi hay không.
Mặt đứa khác không kịp hâm mộ nó, mượn cuốc chim nhau dùng, cả đám không chờ nổi muốn ăn thịt quả bên trong.
Nghiêm Mặc lại đi đến bên cạnh mắt một mí, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ rối beng của nó, rồi khen thưởng cho nó thêm một quả.
Khuôn mặt nhỏ của mắt một mí lần này không chỉ đỏ lên, mà trông như nó sắp bốc khỏi luôn rồi.
Thằng Tát nhìn cái cuốc chim mình ôm trong ngực, lại nhìn nhìn mắt một mí được tư tế đại nhân xoa đầu, khuôn mặt nhỏ lập tức biến thành vẻ mặt khóc tang, hu hu, nó cũng muốn được tư tế đại nhân sờ đầu.
Mấy đứa lúc này không chỉ lo ăn thôi nữa, đặc biệt là mắt to, khi tụi nó thấy Nghiêm Mặc đặt tay lên đầu mắt một mí, đồng thời phát ra tiếng hô. Vẻ mặt và ngữ khí đầy hâm mộ, thật giống như mắt một mí ngay lập tức có thể thành tiên.
Đến cả Nghiêm Mặc cũng không ngờ mình xoa đầu bọn nhỏ thôi mà có công hiệu còn mạnh hơn cả khen thưởng bình thường, bởi vì hắn không biết, trong mắt bọn nhỏ, được tư tế đại nhân sờ đầu chỉ có tộc trưởng và tộc vu đại nhân mới có quyền lợi được hưởng, mà nay, mắt một mí thành người thứ ba sau tộc trưởng và tộc vu đại nhân, chuyện này sao có thể không khiến tụi nó hâm mộ đố kỵ hận chứ?!
Mắt to ghen tỵ đến mức gào khóc, hận không thể nhào lên cắn chết mắt một mí, rõ ràng là nó nghĩ ra biện pháp, nhưng vì sao người được sờ đầu lại là mắt một mí? Hu hu, sớm biết thì nó đã đưa cái công cụ kỳ quái của mình ra cho mắt một mí dùng trước.
Nhìn mấy đứa nhỏ bỗng nhiên hưng phấn đến rối tinh rối mù, Nghiêm Mặc nhún nhún vai, thu tay lại, chỉ về phía mảnh cỏ dại đã khô.
Cỏ dại cao khoảng chừng 1m đến 1m5 nay bị tuyết lấp mất phần gốc, nên tất cả đều trở nên khô vàng.
Câu đầu tiên trong ngày Nghiêm Mặc mở miệng nói với mấy đứa nhỏ: “Đây là cây chổi xể*. Nhiệm vụ hôm nay của mấy đứa là mỗi người phải thu thập thật nhiều cây chổi xể về.”
(*Cây chổi xể: Hay còn gọi là cây thanh hao, dùng thân, cành để làm chổi. Cành thanh hao được cắt về phơi khô cho lá rụng đi rồi được bó lại làm chổi. Cũng như chổi xơ dừa, chổi làm bằng cành thanh hao rất bền và chịu nước.)Phỏng vấn thần côn Nghiêm Mặc sau hôm mở lớp giảng bài
Phóng viên: Anh là một tên khốn, vậy sao điều đầu tiên khi dạy đệ tử lại là biết tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau?
Nghiêm Mặc: Chỉ có não tôi bị úng nước mới đi mà bồi dưỡng ra một đống ác nhân để mai mốt nó hành mình.
Phóng viên: Bây giờ anh thích nhóc đệ tử nào nhất?
Nghiêm Mặc: Tôi chả thích ai, một đám tiểu quỷ suốt ngày nước mũi chảy ròng ròng, dơ như heo, chờ bọn nó biết ở sạch đi rồi tính. Đó!!! Có thấy không? Tụi nó ăn cả nước mũi của mình!!!
Phóng viên: Con nít, đứa nào chẳng vậy……
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc đi phía trước, một đám nho nhỏ như hạt đậu theo phía sau.”Điều làm người kinh hỉ là, nếu lúc thuộc da chỉ sử dụng một mình loại nhựa cây này, thì hiệu quả không rõ ràng, nhưng nếu dựa theo phương pháp mà Nghiêm Mặc dạy, tỉ lệ dung dịch là ba phần nhựa cây, một phần muối đỏ, sáu phần nước, rồi dùng một phần dung dịch đó pha với lượng nước gấp bảy lần để ngâm da thú, mỗi ngày tăng thêm lượng dung dịch, đồng thời còn phải dùng chân giẫm qua giẫm lại mấy tấm da thú, da thú cuối cùng khi thuộc xong có chất lượng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Mà phát hiện này làm Nghiêm Mặc nảy ra một sáng kiến, hắn nghiên cứu loại nhựa cây đó, bắt đầu thử dùng các loại dược thảo để trộn dung dịch nhằm tăng chất lượng da thú, bao gồm cả công đoạn hậu kỳ. Mà sau nhiều lần nghiên cứu và thử nghiệm, không lâu sau đó hắn thật sự tìm được công thức thuộc da có chất lượng gần giống với thời hiện đại nhất.
Nhờ công thức thuộc da này mà da thú không chỉ bóng loáng, mà còn khó rụng lông và thu hút sâu bọ, cũng không bị hôi, đồng thời còn có tính chống thấm nước ở một mức độ nhất định, không thua gì công nghệ thuộc da thời hiện đại.
Mà đây là chuyện về sau, tạm thời không đề cập tới.
Nghiêm Mặc rất coi trọng tám đứa nhỏ được đưa tới đây, thêm thằng bé A Ô nữa thì tổng cộng là chín đứa.
Chín đứa nhỏ được hắn đích thân dạy tri thức và giáo dục tư tưởng, về sau chúng nó chẳng những là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, mà còn là những nhân tài nòng cốt của bộ lạc Cửu Nguyên trong tương lai.
Đương nhiên, chín đứa nhỏ có thật sự đảm đương được chức trách to lớn đó hay không, còn phải quan sát kỹ, chờ sau này mới thấy. Mà Nghiêm Mặc không chỉ dạy dỗ cho tụi nó, nói trắng ra, tụi nó chỉ là nhóm học trò đầu tiên hắn dùng để thử nghiệm.
Đầu tiên, Nghiêm Mặc cho bọn nó ăn uống no nê, sau đó để bọn nó nghỉ ngơi một đêm trong phòng đá —— cánh Cửu Phong sau khi lành lại thì nó không muốn ở trong gian phòng đá chật hẹp nữa, liền trở về cái sào huyệt trên vách núi của mình.
Vì để mấy đứa nhỏ an tâm, Nghiêm Mặc cũng đưa A Ô đến ở chung, cùng ăn cùng ngủ với bọn nó.
Nghiêm Mặc vừa rời khỏi, A Ô liền bị các bạn vây quanh.
A Ô nói gì với bạn nó, Nghiêm Mặc không biết, chỉ biết hôm sau khi đến gặp tụi nó, ánh mắt cả đám nhìn hắn chẳng khác gì ánh mắt hồi hắn còn nhỏ nhìn thầy giáo tiểu học.
Nghiêm Mặc đi vào phòng, không nói gì, chỉ để ở cửa mười thứ công cụ bằng đá trông có hơi kỳ quái, nhìn qua thoạt nhìn rất giống với cái cuốc chim mà bọn quái vật dùng, nhưng chỉ có một đầu nhọn, một đầu khác thì như con dao.
Mấy thứ này là Nguyên Chiến dựa theo cuốc chim mà làm ra, lúc hắn làm ra một cái lớn thì bị Nghiêm Mặc thấy, Nghiêm Mặc sửng sốt trong chốc lát, liền trực tiếp mở miệng đòi mười cái cuốc loại nhỏ, đồng thời nói với Nguyên Chiến, thứ này về sau kêu là cuốc chim.
Nghiêm Mặc cầm một cái cuốc chim trên đất lên, chỉ chỉ chín cái còn lại trên đất, rồi vẫy vẫy tay với tụi nhỏ trong phòng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mấy đứa nhỏ cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, rồi cùng nhìn về phía A Ô.
A Ô cũng rất hoang mang, nó thử tiến lên cầm lấy một cái cuốc chim, thấy Nghiêm Mặc đứng ngoài cửa không có phản ứng, liền cầm cuốc chim đi ra khỏi phòng đá.
Mấy đứa khác thấy A Ô làm như vậy, liền như ong vỡ tổ xông lên cướp cuốc chim.
Mấy đứa lớn ỷ vào lợi thế hình thể, đẩy mấy đứa nhỏ ra, chọn lựa một phen rồi mới cầm một cái đi ra ngoài phòng. Từng đứa từng đứa cứ như thế. Cuối cùng, mấy đứa nhỏ mới dám đi lên chọn mấy cái còn dư lại.
Nghiêm Mặc đứng bên ngoài nhìn bọn nó. Đợi sau khi chúng nó người nào cũng đã có cuốc chim rồi, hắn một câu cũng chưa nói mà đứng yên tại chỗ buông cuốc chim xuống, rồi nhìn về phía bọn nhỏ.
Mấy đứa nhỏ hoang mang, A Ô thì gãi gãi đầu, quay người nhìn các bạn, rồi lại nhìn vẻ mặt Nghiêm Mặc, sau đó cũng đi qua bỏ cuốc chim xuống.
Thế là mấy đứa khác liền làm theo.
Nghiêm Mặc lại khom lưng cầm cuốc chim lên lần nữa, rồi nhìn mấy đứa nhỏ chỉ tay vào mấy cái trên mặt đất.
Trên đầu bọn nhỏ đều nhảy ra một đống dấu chấm hỏi, bọn nó không hiểu ý của tư tế đại nhân cho lắm.
Lúc A Ô lại lần nữa do dự cầm lấy cuốc chim, thì những đứa khác lại như ong vỡ tổ nhào lên cướp, ngay lúc mấy đứa lớn đẩy mấy đứa nhỏ ra, Nghiêm Mặc lại lần nữa thả cuốc chim xuống.
Cứ thế vài lần, không có đứa nào dám lấy mấy cái cuốc nữa.
“Tư tế đại nhân làm gì vậy?” Tụi nó nhỏ giọng thì thào.
“Ngài ấy muốn chúng ta làm gì?” Mấy đứa nhỏ không biết kiên nhẫn bắt đầu bực bội, có đứa thấy lạnh, nhịn không được dậm chân, còn quay đầu lại khát vọng mà nhìn căn phòng đá có nhóm một đống lửa, đó nơi là ấm áp nhất mà tụi nó được ngủ trong mùa đông.
Một đứa tóc rối bù xù, cao nhất trong đám, có một đôi mắt một mí rất đặc biệt, nó nhìn A Ô, lại nhìn nhìn tư tế đại nhân đang dùng vẻ mặt vô cảm nhìn bọn nó, thử bước lên một bước, đi đến trước mấy cái cuốc chim, cầm lên một cái.
Mấy đứa khác thấy nó lại đi lấy cuốc chim, liền xô đẩy chen lên giành giật.
Nhưng thằng bé mắt một mí bỗng nhiên hô to một tiếng: “Dừng lại!”
Mấy đứa khác có hơi sợ thằng bé mắt một mí, nghe thấy nó quát lên liền dừng lại, chỉ có hai đứa lớn xêm xêm với mắt một mí là không để ý đến nó, vẫn đi qua lấy cuốc chim.
Mắt một mí không quản hai đứa kia, nó chỉ vào đứa nhỏ nhất: “Cậu, lại đây.”
Đứa nhỏ kia nhìn Nghiêm Mặc một cái, sau đó sợ hãi chậm rãi đi lên.
Mắt một mí cầm cuốc chim nhét vào trong tay đứa bé kia, sau đó vung tay lên: “Qua bên kia.”
Đứa nhỏ kia quay đầu nhìn các bạn của mình, rồi nhìn mắt một mí, cuối cùng là nhìn Nghiêm Mặc, thấy tư tế đại nhân không có ý phản đối, nó liền ngoan ngoãn cầm cuốc chim đi qua một bên.
Mắt một mí lại khom lưng cầm lấy một cái cuốc, chỉ vào đứa nhỏ thứ hai: “Cậu, lại đây.”
Cứ như vậy, mắt một mí dựa theo trình tự từ nhỏ đến lớn, phân hết mấy cái cuốc trên mặt đất cho mỗi đứa.
Sau khi phân cuốc xong, cả đám cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Lúc này Nghiêm Mặc lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày, những tình huống mà hắn muốn thấy có rất nhiều, nhưng thằng bé mắt một mí cho hắn thấy loại tình huống mà hắn muốn thấy nhất.
Thấy tư tế đại nhân cười, cả đám chả hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặc biệt là mắt một mí, có điều nó không lộ liễu như mấy đứa khác.
Nghiêm Mặc lấy từ bao thảo dược ra một thứ, đi về phía mắt một mí.
Tay chân mắt một mí hơi run lên, tim đập nhanh, nó không biết mình làm như vậy có đúng không, cũng không biết tư tế đại nhân muốn đến gần nó làm cái gì, nó vừa sợ, vừa có chút chờ mong khó nói nên lời.
Mấy đứa nhỏ khác cũng nhìn Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đi đến bên người mắt một mí, cầm cái tay nhỏ đen thui của nó lên, đặt một thứ vào tay nó.
Mấy đứa khác cảm thấy vô cùng hiếm lạ, tất cả đều muốn biết tư tế đại nhân cho mắt một mí cái gì.
Mắt một mí cúi đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay bẩn hề hề của mình có một quả trái cây màu nâu sẫm, to chừng nửa ngón tay cái, thoạt nhìn vỏ rất cứng.
Tuy chưa thấy loại trái này bao giờ, cũng không biết có tác dụng gì, nhưng tim mắt một mí đập thùm thụp, nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi ngực, nó kích động đến mức cả người đỏ lên, nhất là gương mặt, tức khắc đã đỏ bừng.
Mấy đứa khác không thấy được tư tế đại nhân cho mắt một mí cái gì, đều vội vã chạy tới xem, một trong hai đứa lớn không nghe lời mắt một mí nói mà cầm cuốc chim trước chỉ biết đứng mím môi, trong mắt là đố kỵ thật sâu, mà mấy đứa khác cũng đố kỵ không ít, còn có cả hâm mộ, nhưng mức độ vẫn không sâu bằng thằng bé này.
Nghiêm Mặc nhìn thấy rõ vẻ mặt tụi nó, hắn lại cười, lấy ra từ trong túi thảo dược một quả phỉ, mấy đứa khác thấy hắn lấy ra, liền nhìn hắn đầy chờ mong.
Nhưng lần này Nghiêm Mặc chỉ giơ giơ quả phỉ trên tay lên với thằng bé mắt một mí, sau đó để quả phỉ xuống một tảng đá, giơ cái cuốc chim lên, đập nhẹ quả phỉ một cái.
Vỏ quả phỉ vỡ ra, Nghiêm Mặc nhặt thịt phỉ trắng như tuyết từ giữa mảnh vỡ nhét vào miệng.
Mắt một mí do dự chốc lát, nhìn thứ trái cây trong tay mà không nỡ, nhưng nó vẫn học theo Nghiêm Mặc, đập quả phỉ ra, có điều nó khống chế lực không tốt, quả phỉ bị đập hơi nát.
Mắt một mí quý trọng nhặt toàn bộ mớ thịt trắng nát lên, rồi nhét hết vào miệng.
Ngay sau đó, hai mắt cậu bạn nhỏ sáng rực lên, ngon quá! Thơm quá!
Nghiêm Mặc rất vừa lòng với phản ứng của thằng bé, hắn vất vả lắm mới chỉ Nhị Mãnh rang được một nồi phỉ như vậy, lúc ấy hắn lừa Nhị Mãnh nói đây là dược liệu, một quả cũng không chia cho cậu ta.
Chia công cụ xong, khen thưởng xong, Nghiêm Mặc vẫy vẫy tay với bọn nhỏ, lại lần nữa xoay người đi về phía trước.
A Ô là đứa thứ nhất đuổi kịp, nó siết chặt nắm tay, thề trong lòng lần này nhất định phải làm tốt hơn cả mắt một mí, nó là người đầu tiên đến nơi này, cũng là người tiếp xúc với tư tế đại nhân lâu nhất.
Mấy đứa khác cũng đi theo, lần này mắt một mí đi cuối cùng, nó cảm thấy như hiểu ra được điều gì, nhưng lại có chút mơ hồ.
Nghiêm Mặc đi phía trước, một đám nho nhỏ như hạt đậu theo phía sau.
“Kiệt ——?” Cửu Phong đang muốn ra ngoài săn thú thì nhìn thấy nhóm người này, có chút tò mò, liền bay theo hồi lâu.
Nghiêm Mặc huýt sáo một tiếng với nó, phất phất tay, bảo nó đi chơi đi.
Cửu Phong không chịu đi.
Bọn nhỏ bởi vì Sơn Thần bay lượn ngay trên đỉnh đầu, nên cảm thấy thật sợ hãi, nhưng cũng tò mò muốn chết, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lén Cửu Phong, kết quả, đi đi liền ngã sấp mặt.
Nghiêm Mặc không quan tâm phía sau phát sinh chuyện gì, hắn chỉ lo việc đi đường của mình.
A Ô thấy mấy đứa kia lề mề thì có chút gấp gáp, liền dùng tiếng tộc A Ô kêu: “Mau đứng dậy, đuổi kịp tư tế đại nhân!”
Thằng bé đố kỵ mắt một mí có một đôi mắt to rất xinh đẹp, nó thấy bên cảnh có đứa bị té, liền ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc đi phía trước, thấy tư tế đại nhân không có ý quay đầu lại, nó liền trực tiếp đi vòng qua thằng nhỏ bị té.
Mắt một mí đi sau cùng gãi gãi đầu, lại nhìn tư tế đại nhân phía trước không có ý định quay lại, cũng không có ý định dừng bước, nó liền xoay người chạy về nâng mấy đứa bé hơn bị tụt lại phía sau dậy, rồi hô lên với một đứa lớn khác: “Tát!”
Đứa nhỏ tên Tát là một trong hai đứa vừa nãy cướp đoạt cuốc chim, nó nghe thấy tiếng gọi của mắt một mí, rồi nhìn mắt một mí đang làm gì, liền hiểu ý đối phương. Nó hơi bĩu môi, nhưng vẫn xoay người trở về cùng giúp mấy đứa bé hơn bị ngã đứng dậy.
Mà thằng nhóc này nâng dậy người ta chẳng nhẹ nhàng tý nào, xô xô đẩy đẩy, còn lớn tiếng quát: “Đi mau, đuổi kịp! Lần sau là mặc kệ!”
A Ô cũng dừng lại hỗ trợ, cho dù chính nó cũng là một trong số mấy đứa nhỏ nhất. Kỳ thật nó cũng không hiểu chuyện nó làm lúc này có ý nghĩa gì, nó chỉ nghĩ mắt một mí có thể làm được, thì nó cũng phải làm được.
Mắt to đi đằng trước nghe thấy động tĩnh phía sau thì đảo đảo mắt, sau đó cũng quay đầu chạy về giúp mấy đứa nhỏ hơn. Lúc nó nâng một đứa dậy, nó ngẩng đầu nhìn tư tế đại nhân đi phía trước, nhưng tư tế đại nhân không quay đầu lại, điều này làm nó rất thất vọng, vì thế nó cũng lớn tiếng kêu to: “Đứng lên nhanh! Đuổi kịp! Không được nhìn lén thần nữa!”
Có ba đứa lớn làm gương và cảnh cáo, mấy đứa bị té nếu tự bò dậy được thì đều nhanh chóng bò dậy, không đứa nào dám nhìn lén Cửu Phong trên trời nữa, tất cả đều ngoan ngoãn đi theo sau Nghiêm Mặc.
Đường không dễ đi, trời lại đổ tuyết, cho dù đường đi không xa, nhưng mấy đứa nhỏ vẫn phải tốn gần một giờ để đi theo Nghiêm Mặc.
Đứa lớn còn đỡ, đứa nhỏ đã bắt đầu nghiêng ngả lảo đảo, mặt tuyết quá khó đi.
Ba đứa lớn hoặc là dắt, hoặc là dìu mấy đứa nào đi không nổi, muốn đi nhanh cũng không được, nhưng bọn nó không ai vứt bỏ bạn mình, dù bạn mình làm liên lụy đến mình. bao gồm cả mắt to. Mà mấy đứa khác cũng đều dìu nâng nhau đi về phía trước, ai té ngã bò không nổi nữa thì để người khác kéo mình.
Dù vất vả, nhưng tụi nhỏ không có đứa nào tụt lại phía sau, đối với đứa bảy tám tuổi nhỏ nhất mà nói, liên tục đi đường không ngừng nghỉ suốt một giờ chưa là gì, bọn nó đã sớm quen chịu khổ, cũng đã sớm quen với cuộc sống chỉ cần bước chân ra khỏi cửa là phải đi thật lâu. Hơn nữa bọn nó biết rõ, tụt lại phía sau thì sẽ không thể về nhà.
Cuối cùng, Nghiêm Mặc cũng dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía mấy đứa nhỏ.
Hắn không sợ tụi nó sẽ tụt lại phía sau, cũng không sợ tụi nó bị dã thú tấn công, bởi vì phạm vi này vẫn nằm trong ‘gia viên’ của Cửu Phong, ngay cả ‘cổng lớn’ bọn họ còn chưa đi tới, cổng lớn ở đây chính là hồ nước mặn.
Nhưng Nghiêm Mặc vẫn nhanh chóng quét mắt đếm lại sĩ số bọn nhỏ, chín, không thiếu một đứa, cũng không có đứa nào bị thương, cùng lắm thì cả đám đều lạnh đến rụt cổ như mấy con chim cút.
Nghiêm Mặc gật gật đầu, cười với tụi nó, đặc biệt là ba đứa lớn.
Mắt to hơi kích động, lồng ngực nhỏ ưỡn cao.
Thằng bé thô bạo tên Tát cũng dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tư tế đại nhân, trong lòng nhịn không được hỏi: Con có được ăn không? Con có được ăn không?
Mắt một mí lại có chút ngượng ngùng mà nhìn sang chỗ khác.
Lần này Nghiêm Mặc lấy ra chín quả phỉ, chia cho mỗi đứa một quả.
Mấy đứa nhỏ vui muốn chết, rõ ràng chỉ là một quả phỉ nho nhỏ, mà vẻ mặt bọn nó lại như là được thưởng cho cả một con trâu.
Có điều quá trình đập quả phỉ không được tốt đẹp cho lắm, trên mặt đất không có hòn đá nào, đặt trên tuyết thì quả phỉ bị lún xuống tuyết.
Mấy đứa nhỏ đều mang vẻ mặt sầu khổ, có thức ăn mà ăn không được mới là nổi khổ kinh khủng nhất.
Mắt to là vội vàng nhất, nó xoay xoay hai vòng, đột nhiên hô: “Tát! Cho tớ mượn.” Mắt to chỉ vào cái cuốc chim của thằng nhóc thô lỗ Tát.
Tát ôm chặt cái cuốc chim, cảnh giác mà nhìn mắt to: “Không cho.”
Mắt to nhào qua muốn đánh, liền bị mắt một mí kéo tóc.
Mắt to liền gào lên.
Mắt một mí nhe răng: “Cho cậu! Im miệng đi!”
Mắt to nhìn cái cuốc chim mắt một mí đưa ra trước mặt mình, không gào nữa, cầm lấy cái cuốc.
Mắt một mí không rõ vì sao mắt to có cuốc chim của mình rồi mà còn muốn cướp của người khác, nên nhìn chằm chằm nó, sợ nó làm hư cái cuốc của mình.
Mắt to để cuốc chim của mắt một mí đặt trên nền tuyết, rồi đặt quả phỉ của mình lên giữa cuốc chim, sau đó giơ cái cuốc của mình nhẹ nhàng đập một cái.
“Quao ——!” Các bạn nhỏ vây xem liền phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Mắt to nhặt thịt quả phỉ trắng bóc từ giữa đống vỏ ăn, đắc ý mà nhìn mấy đứa kia, sau đó dùng đôi mắt to đầy chờ mong nhìn về phía tư tế đại nhân.
Nghiêm Mặc cười, lấy ra một quả phỉ nữa, khen thưởng cho mắt to.
Lúc mắt to nhận lấy quả phỉ, nó nhịn không được hét chói tai mà nhảy dựng lên.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ đang phát rồ kia mà Nghiêm Mặc cũng hoảng sợ.
Mắt to không ăn quả phỉ thứ hai, mà làm như bảo bối tìm trên người xem có chỗ nào giấu đi hay không.
Mặt đứa khác không kịp hâm mộ nó, mượn cuốc chim nhau dùng, cả đám không chờ nổi muốn ăn thịt quả bên trong.
Nghiêm Mặc lại đi đến bên cạnh mắt một mí, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ rối beng của nó, rồi khen thưởng cho nó thêm một quả.
Khuôn mặt nhỏ của mắt một mí lần này không chỉ đỏ lên, mà trông như nó sắp bốc khỏi luôn rồi.
Thằng Tát nhìn cái cuốc chim mình ôm trong ngực, lại nhìn nhìn mắt một mí được tư tế đại nhân xoa đầu, khuôn mặt nhỏ lập tức biến thành vẻ mặt khóc tang, hu hu, nó cũng muốn được tư tế đại nhân sờ đầu.
Mấy đứa lúc này không chỉ lo ăn thôi nữa, đặc biệt là mắt to, khi tụi nó thấy Nghiêm Mặc đặt tay lên đầu mắt một mí, đồng thời phát ra tiếng hô. Vẻ mặt và ngữ khí đầy hâm mộ, thật giống như mắt một mí ngay lập tức có thể thành tiên.
Đến cả Nghiêm Mặc cũng không ngờ mình xoa đầu bọn nhỏ thôi mà có công hiệu còn mạnh hơn cả khen thưởng bình thường, bởi vì hắn không biết, trong mắt bọn nhỏ, được tư tế đại nhân sờ đầu chỉ có tộc trưởng và tộc vu đại nhân mới có quyền lợi được hưởng, mà nay, mắt một mí thành người thứ ba sau tộc trưởng và tộc vu đại nhân, chuyện này sao có thể không khiến tụi nó hâm mộ đố kỵ hận chứ?!
Mắt to ghen tỵ đến mức gào khóc, hận không thể nhào lên cắn chết mắt một mí, rõ ràng là nó nghĩ ra biện pháp, nhưng vì sao người được sờ đầu lại là mắt một mí? Hu hu, sớm biết thì nó đã đưa cái công cụ kỳ quái của mình ra cho mắt một mí dùng trước.
Nhìn mấy đứa nhỏ bỗng nhiên hưng phấn đến rối tinh rối mù, Nghiêm Mặc nhún nhún vai, thu tay lại, chỉ về phía mảnh cỏ dại đã khô.
Cỏ dại cao khoảng chừng 1m đến 1m5 nay bị tuyết lấp mất phần gốc, nên tất cả đều trở nên khô vàng.
Câu đầu tiên trong ngày Nghiêm Mặc mở miệng nói với mấy đứa nhỏ: “Đây là cây chổi xể*. Nhiệm vụ hôm nay của mấy đứa là mỗi người phải thu thập thật nhiều cây chổi xể về.”
(*Cây chổi xể: Hay còn gọi là cây thanh hao, dùng thân, cành để làm chổi. Cành thanh hao được cắt về phơi khô cho lá rụng đi rồi được bó lại làm chổi. Cũng như chổi xơ dừa, chổi làm bằng cành thanh hao rất bền và chịu nước.)Phỏng vấn thần côn Nghiêm Mặc sau hôm mở lớp giảng bài
Phóng viên: Anh là một tên khốn, vậy sao điều đầu tiên khi dạy đệ tử lại là biết tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau?
Nghiêm Mặc: Chỉ có não tôi bị úng nước mới đi mà bồi dưỡng ra một đống ác nhân để mai mốt nó hành mình.
Phóng viên: Bây giờ anh thích nhóc đệ tử nào nhất?
Nghiêm Mặc: Tôi chả thích ai, một đám tiểu quỷ suốt ngày nước mũi chảy ròng ròng, dơ như heo, chờ bọn nó biết ở sạch đi rồi tính. Đó!!! Có thấy không? Tụi nó ăn cả nước mũi của mình!!!
Phóng viên: Con nít, đứa nào chẳng vậy……