Sang Thượng Bắc Đảo đêm nay đến khiêu chiến, mục tiêu cũng chỉ là Cổ Hàn thôi. Hắn lợi dụng đại quân hai bên đang hỗn chiến mà khiêu chiến, đoán chắc Cổ Hàn sẽ khó mà đi được vì đủ loại lí do. Chính bởi vì không đi được nên sẽ đã kích sĩ khí bên liên quân rất nhiều.
Lấy tính cách của Cổ Hàn, hắn không thể chấp nhận kết quả như vậy cho nên hắn chỉ còn con đường chấp nhận khiêu chiến.
Nhưng trong bóng đêm hắc ám, mà dị tộc nhân lại có kỹ xảo ẩn thân thuật nghịch thiên, Cổ Hàn nếu quả thật xuất chiến, khả năng bị đối phương ám toán rất cao. Như vậy, chấp nhận khiêu chiến chẳng khác nào đi chịu chết.
Nếu Cổ Hàn bất hạnh bị giết chết thì đối với liên quân đại lục mà nói, đây mới thực sự là đả kích trầm trọng.
Nhưng kế hoạch của Sang Thượng Bắc Đảo lại bị Quân Mạc Tà trực tiếp dùng phương thức càn quấy hoàn toàn phá hỏng.
Cổ Hàn với năm nghìn năm lịch lãm, tự nhiên cũng không ngốc, hắn chẳng phải không rõ ý đồ của Sang Thượng Bắc Đảo, càng biết rõ mình nếu chấp nhận khiêu chiến thì lành ít dữ nhiều, cửu tử nhất sinh. Nhưng lúc này hắn lại là người đứng đầu, không thể không xuất chiến. Bởi vì hắn chính là đại biểu cho vạn năm quang vinh của Tam Đại Thánh Địa.
Cổ Hàn có thể bại, cũng có thể chết nhưng vạn năm quang vinh của Tam Đại Thánh Địa tuyệt đối không thể để bị khinh thường.
Sang Thượng Bắc Đảo thấy âm mưu bại lộ, không giận ngược lại cười nói:
- Không sai. Bổn tọa vốn là dùng mưu để Cổ Hàn dù không muốn ra cũng phải ra, không nghĩ tới lại bị các hạ dùng vài lời tầm xàm ba láp lại có thể hóa giải. Xem ra các hạ mới chân chính là cao thủ. Đã là cao thủ thì sao lại không dám nói tên mình ra?
Quân Mạc Tà cười hắc hắc
- Các hạ thẳng thắng thừa nhận âm mưu của mình, quả thật sảng khoái. Nhưng rất xin lỗi, tên của ta tuy rằng cũng không tính đại bí mật gì nhưng lại không thể nói cho ngươi.
- Tại sao?
Sang Thượng Bắc Đảo quả thật hơi bực mình.
Hắn cũng nghĩ không ra được vì sao, tên của đối phương nếu không phải bí mật, nhưng lại không nói ra, tại sao mình là khó chịu chứ?
- Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy ghê tởm. Đơn giản vậy thôi.
Quân Mạc Tà chậm rãi nói
- Tên của ta nếu bị ngươi biết, đối với ta mà nói là một điều sỉ nhục không thể chấp nhân được. Cho nên có thể làm cho ngươi biết muộn một ngày thì tốt một ngày.
Lời vừa nói ra, vô luận trong đại trướng hay trong trận doanh hoặc trên chiến trường đều nổi lên bốn phía tiếng cười nổi lên bốn phía.
Các chiến sĩ vốn đã giết đỏ cả mắt rồi, nghe được những lời này của Quân Mạc Tà đều cảm thấy khoan khoái vô hạn, cất tiếng cười to.
- Hỗn láo.
Sang Thượng Bắc Đảo giận muốn phát điên, rít lên một tiếng
- Ngươi đi ra. Có dũng khí thì đi ra theo ta chiến một trận.
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, khinh thường mắng
- Cút con mẹ ngươi đi.
Lời mắng chửi rất lưu loát, quả thực rất có khí phách ở phương diện chửi bới.
Mọi người...
Cho dù không chân chính đối diện với Sang Thượng Bắc Đảo để thấy cảm xúc của hắn nhưng trong lòng đều cảm thấy vui sướng khôn tả. Thậm chí cả vị cao thủ Tam Đại Thánh Địa cho dù đang trong bầu không khí trầm lặng cũng không nhịn được mà lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trong trướng, Quân Mạc Tà nhìn mọi người, nghiêm mặt nói
- Dị tộc nhân hung tàn thành tánh, hơn nữa nhân số tham chiến của đối phương lại chiếm ưu thế tuyệt đối. Một trận chiến này có thể nói là hung hiểm cực kỳ. Chúng ta nhất định phải có một kế hoạch vẹn toàn.
- Quân phủ chủ nói có lý, bây giờ phải làm sao?
Cổ Hàn trầm mặt hỏi.
- Hiện tại cao thủ cao nhất bên này chúng ta có bốn người: Ngươi, ta, Tuyết Yên và Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Quân Mạc Tà còn chưa nói xong thì Cửu U Thập Tứ Thiếu đã hừ lạnh một tiếng xen lời hắn
- Không phải bốn người, là ba người. Ta không tính là người của các ngươi. Trận chiến này là chiến tranh giữa Huyền Huyền đại lục và ngoại tộc, không liên quan đến bổn thiếu gia.
- Sao cũng được, ngươi thích sao thì được vậy, dù sao cũng không thể trông cậy vào ngươi. Ba người thì ba người. Chúng ta ba người với trọng trách trên vai ngàn vạn lần không thể rời bỏ vị trí. Điểm này vô cùng trọng yếu.
Quân Mạc Tà liếc mắt nhìn Cửu U Thập Tứ Thiếu sau đó nói tiếp
- Tuyết Yên cần trấn thủ trung quân, điều binh khiển tướng. Điểm này có thể nói là phi thường nặng nề, phải bảo vệ và chi viện kịp thời cho tiền tuyến, đồng thời tiếp ứng viện quân từ đại lục. Ngoài ra còn phải dựa vào biến hóa trên chiến trường để tùy thời điều binh khiển tướng. Vạn lần không được chểnh mảng.
Mai Tuyết Yên đáp ứng, ánh mắt toát lên sự kiên định. Tuy rằng Quân Mạc Tà an bài vị trí của nàng nhìn như an toàn nhất nhưng trách nhiệm trên người nàng cũng nặng nhất.
Thành bại trong trận chiến này đều nằm trong tay nàng, mặc dù đã có dự tính nhưng trong lòng Mai Tuyết Yên cũng cảm thấy nặng nề.
- Còn Cổ lão, ngươi phụ trách binh lực của thánh địa.
Quân Mạc Tà nhìn sâu vào ánh mắt Cổ Hàn nói
- Có lẽ ngày mai, hoặc ngay từ bây giờ, đại chiến sẽ diễn ra trên diện rộng. Khi thời cơ đến, người của Tam Đại Thánh Địa có thể chia thành ba nhánh, toàn bộ đều phải tiến lên. Cổ lão, hãy nhớ lời ta nói lúc trước.
Cổ Hàn sắc mặt nghiêm túc, gật gật đầu nói:
- Dĩ nhiên rồi.
- Bản thân ta thì quan sát toàn bộ chiến trường để tiện bề điều động.
Quân Mạc Tà đem chính mình đặt vào chỗ nguy hiểm nhất. Nghiêm túc nhìn mọi người, nói từng chữ một.
- Mọi người, bất kể là ai, đều cần phải nhớ kỹ một điểm. Trước mắt chính là chiến tranh, không còn có cái gọi là giang hồ luận bàn, cũng không phải là trận đánh nhau giữa hai người mà đây là cuộc chiến liên quan đến an nguy của hàng ngàn hàng vạn người.
- Binh đối binh, tướng đối tướng. Đây là điều tối thiểu phải biết khi ở chiến trường.
Quân Mạc Tà chậm rãi nói:
- Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ: Thánh Tôn có đối thủ là Thánh Tôn, Thánh Hoàng có đối thủ là Thánh Hoàng. Con mẹ nó, không nên vì chút dũng khí nhất thời, chỉ lo tàn sát tiểu lâu la của đối phương. Nếu các ngươi không tiết kiệm chút khí lực thì chẳng khác nào tạo lợi thế cho cao thủ cấp bậc cùng cao thủ cấp bậc của đối phương. Cao thủ của chúng ta vốn đã ít, nên không thể lãng phí một chút nào.
- Toàn bộ thánh tôn cao thủ, một người sợ rằng cũng không thể giết hết được thủ hạ cấp thiên nhẫn của đối phương. Phải nhớ kỹ, ngươi cũng có lúc mệt. Nếu vì vậy mà chết vì đúng là cái chết vô nghĩa. Ngươi phải tạo được sự uy hiếp cho đối phương, thì tự nhiên đối phương sẽ cử người đến để giao chiến với ngươi. Lúc đó, nhiệm vụ của ngươi chính là tiêu diệt hắn. Ngược lại, cho dù ngươi giết nhiều ngoại tộc nhưng không thể tiêu hao thực lực cao thủ đồng cấp, ngươi chính là đang đùa giỡn với hàng tỉ sinh linh của Huyền Huyền đại lục.
Mọi người hết thảy đều yên lặng gật đầu.
- Nhất định phải nhớ kỹ, cho dù ngươi có giết chết một vạn dị tộc nhân bình thường thì cũng không bù nổi tổn thất một vị thánh tôn bên chúng ta. Tóm lại, chiến tranh vô cùng nghuy hiểm, ta cũng không dám nói đến bốn chữ bình an trở về, chỉ muốn nói một câu: Cho dù phải chết thì cũng chết sao cho có giá trị nhất.
Quân Mạc Tà nói xong, hai mắt sáng lên, lần lượt nhìn qua mọi người
- Không biết các vị còn có lời gì để nói không?
Quân Mạc Tà từ tận đáy lòng hiểu rằng những người này hết thảy đều là hào kiệt giang hồ, hoàn toàn không thể so được với quân đội chính quy. Đối với quân đội chính quy, một chữ như vậy đều không cần nói. Nhưng đối diện với những người này lại phải mạnh mẽ nhắc nhở.
Mọi người đều dũng mãnh gan dạ nhưng tổ chức, kỷ luật, những chữ này cho tới bây giờ không ở trong mắt bọn hắn. Nói không chừng, đến một lúc nào đó, có một vài vị cao thủ vì huyết khí nhất thời, liền lao vào trong bộ đội đối phương chém giết điên cuồng. Nhưng bởi như vậy cũng sẽ tạo thành nhưng hao tổn mà liên quân khó thừa nhận được.
Tiêu hao của đối phương thì không đáng nói vì số lượng quá đông.
Nhưng bên liên quan thì phải hạn chế bị hao tổn dù chỉ một người.
Thậm chí, một vị Thánh Tôn ngã xuống cũng có thể quan hệ đến thành bại cuối cùng.
Cho dù vị Thánh Tôn đó vừa mới giết hai vạn người của đối phương rồi mới chết, thì đó cũng là tổn thất thật lớn bởi đối thủ của hắn bên đối phương cũng có khả năng tạo thành tổn thất mấy ngàn người bên này.
Không nói mấy ngàn, mấy trăm, chỉ hơn trăm người thôi cũng đã không thể thừa nhận rồi.
Nhưng dị tộc nhân bên kia thì khác, cho dù có chết mấy vạn cũng không có gì là đau khổ.
Cho nên không thể không thận trọng.
Nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng tàn khốc.
Bởi vì nếu chỉ đơn giản làm không suy nghĩ tất sẽ có vô số huynh đệ tu vi thấp sẽ bị địch nhân giết chết. Bên ta rõ ràng có nhiều cao thủ thực lực cao cường có thể đem cứu viện nhưng lại bởi vì mệnh lệnh tàn khốc này mà bất đắc dĩ phải thờ ơ nhìn chiến hữu bị giết.
Nhưng mệnh lệnh tàn khốc này cũng là một quyết định chính xác.
Tà Quân phủ, Thiên Phạt, Tam Đại Thánh Địa, số lượng so bên ta với đại quân ngoại tộc, nếu chỉ đơn thuần suy nghĩ dùng mạng đổi mạng thì căn bản chính là bỏ gốc lấy ngọn, chuốc lấy bại vong.
Phương pháp tốt nhất phải là tiêu diệt lực lượng cao thủ đứng đầu của bọn họ. Không tiếc mọi thứ, thậm chí không tiếc đồng quy vu tận tiêu diệt toàn bộ cao thủ và người cầm đầu của ngoại tộc. Như thế mới gọi là hủy diệt ngoại tộc.
Còn lại dị tộc nhân bình thường, cho dù tiến nhập được vào đại lục cũng rất dễ dàng vây công giết chết.
Cho nên quyết định nhìn như tàn khốc này cũng là điều kiện tiên quyết của những sự kiện tiếp theo.
Loại chuyện này nếu ở trong chiến tranh ở kiếp trước có thể nói rất là bình thường. Hai quân giao chiến, đại tướng song phương đều ở ngoài xem chừng cục diện bên trong. Chiến cuộc còn chưa kết thúc, cho dù chết hết thì người lãnh đạo cũng không tham gia vào trận chiến. Bởi vì một khi vọng động, đối phương có thể thừa cơ đánh úp, kết cục là toàn bộ phòng tuyến tan tác.
Nơi này tuy rằng cũng là chiến trường nhưng quân tham chiến lại chiếm đại đa số là người trong giang hồ.
Trên chiến trường, quy củ khuôn vàng thước ngọc trong giang hồ ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Nhưng cũng chính đặc tính của người giang hồ lại chính là nhược điểm lớn nhất, đó là máu nóng, dễ xúc động.
Ngươi ở trên giang hồ nhiệt huyết, xúc động không gì đáng trách nhưng đem loại nhiệt huyết xúc động này lên chiến trường cũng tuyệt đối chính là dâng đầu cho giặc. Không phải bị địch nhân chém đầu thì cũng bị quân pháp xử trảm.
Trong lúc nhất thời trong đại trướng không khí có vẻ có chút quái dị.
Chiến lực còn sót lại của Tam Đại Thánh Địa, cao thủ Thiên Thánh Cung, người của Tà Quân phủ, vài vị Thú Vương còn lại của Thiên Phạt sâm lâm, và Cửu U Thập Tứ Thiếu - không biết có nên tính hắn hay không... Những người này đều có ân oán dây dưa, thật khó để hòa giải.
Bất kể là gì thì trong đó đều ẩn chứa thâm thù không giải được.
Nhưng hiện tại, mọi người lại có thể ngồi cùng một chỗ bình an vô sự bởi vì bọn họ có chung một mục tiêu duy nhất, tất cả đều chuẩn bị.
Trong tình thế này, mọi người trong lòng đều có một loại cảm giác phức tạp khó hiểu.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Bình luận facebook