- Chúng ta cũng không thẹn! Chúng ta cũng không thua kém! Không kém toàn thiên hạ! Không thẹn với muôn dân!
Hơn hai nghìn cao thủ của Chí Tôn Kim Thành đồng thời vung tay hét lớn.Cố sức hét lên, dường như ngay cả lực lượng ở tận sâu trong linh hồn, cũng theo tiếng gầm đầy giận dữ ấy cùng nhau bộc phát:
- Không thẹn với mảnh đất này!
- Lấy tính mạng của chúng ta, chứng minh chúng ta không hổ thẹn! Lấy linh hồn của chúng ta, hiến tế cho muôn dân!
Hề Nhược Trần dựng thẳng kiếm, râu dưới dài hàm phất phơ, lớn tiếng hét lớn:
- Lấy cái chết mà chiến đấu!
- Lấy cái chết mà chiến đấu!
Trong tiếng rống giận rung trời, hơn hai nghìn danh cao thủ điên cuồng xông ra ngoài!
Tất cả bọn họ trước đó cũng đã xung phong rất nhiều lần, ai ai cũng kiệt sức, vết thương chồng chất, không chịu nổi lại chiến đấu một hồi. Nhưng những lần xung phong trước, bọn họ chính là dùng vũ lực, dựa vào huyền lực, dựa vào nhiệt huyết và dũng khí! Nhưng lần này xung phong, dùng đến chính là tính mạng của bọn họ, hào quang sinh mệnh rực rỡ!
Tiếng gầm rú liên tục tự bạo vang lên, đã dày đặc tới mức khiến kẻ khác căm phẫn. Vô số cao thủ, cứ như vậy ở nụ cười khí phách hào hùng, đem thân thể máu thịt của mình, đem tinh thuần huyền khí chính mình khổ luyện cả đời mới có được, hóa thành một tiếng nổ vang chấn động nhất!
Không oán không hối hận! Tất cả, không một ai là có một tia do dự!
Số lượng Dị tộc nhân lần thứ hai giảm mạnh!
Tông chủ Mộng Huyễn Huyết Hải, Hô Duyên Ngạo Bác rống to như sấm, khóe mắt đã sắp rơi xuống hai giọt huyết lệ, thê lương rống mắng:
- Mạc Vô Đạo! Hề Nhược Trần! Hai Lão bất tử các ngươi, không lên tiếng kêu gọi ta, cứ như vậy mà đi sao? Lại có thể hảo tử bất tử ( chết một cách có ý nghĩa thì như bất tử) ra đi trước mặt lão tử! Đồ khốn đồ khốn, thật sự là đồ khốn! Hai người các ngươi, cái thứ lén lút bước trộm, chờ lão tử xuống dưới đó, tiếp tục tìm các ngươi tính sổ!
Trong tiếng mắng to, Hô Duyên Ngạo Bác ngửa mặt lên trời thét dài, hét lớn:
- Độn Thế Tiên Cung và Chí Tôn Kim Thành đã trở thành thiên cổ, Mộng Huyễn Huyết Hải ta, há lại có thể cam chịu làm hậu nhân? Cứ cho là dưới Cửu U Hoàng tuyền, vậy cũng phải có tam Đại Thánh cùng tồn tại!
Các cao thủ dưới trướng tinh thần chấn động, sôi nổi hét lớn:
- Không sai! Tông chủ nói đúng, ngay cả là rơi xuống hoàng tuyền, cũng không thể phân cách Tam Đại Thánh Địa!
Hô Duyên Ngạo Bác cười ha ha, nói:
- Đã quyết định gặp nhau dưới suối vàng, còn chờ cái gì nữa! Các huynh đệ, cùng với ta đuổi theo bọn họ!
- Ha ha ha... Đuổi theo bọn họ! Suối vàng gặp lại!
Những cao thủ Mộng Huyễn Huyết Hải sôi nổi gào lên... Một người tử y tung bay, cuồng lướt mà ra, hét lớn:
- Mộng Huyễn Huyết Hải, để ta mở đường!
Tử bào chớp động, vị Thánh Hoàng này như lưu tinh bay ra ba mươi trượng, dẫn đầu nhào vào trận địa của ngoại tộc. Ngay trong tiếng cười điên dại, một tiếng nổ vang, đầy trời huyết nhục!
Hô Duyên Ngạo Bác bi thương nhưng khí phách hào hùng cười nói:
- Hảo huynh đệ!
Nói xong, trường kiếm kiếm quang chợt lóe, quát:
- Như vậy, chúng ta còn phải đợi cái gì? Vô số hảo huynh đệ đều đang chờ chúng ta dưới suối vàng gặp lại kìa!
Một tiếng gào thét, đội ngũ không đến ba nghìn người dâng lên như hải triều, hướng về số cao thủ dị tộc nhân còn lại xông tới!
Tiếng nổ mạnh liên tiếp điên cuồng vang vọng trời đất vũ trụ...
Dũng sĩ Tam Đại Thánh Địa dùng tinh thần không biết sợ và dũng khí của bọn họ, chứng minh sự hiện hữu của mình, tinh thần này, dũng khí này, đã rung động cả trời xanh, chấn động mặt đất, cũng diệt luôn toàn bộ chiến lực còn sót lại của ngoại tộc!
Cổ Hàn hãy còn điên cuồng mà đứng trong trận thế của bọn ngoại tộc tả xung hữu đột, nơi đi qua, toát lên vô số tiếng khóc thét và tiếng kêu thảm thiết, tất cả bị tay chân đứt rời phủ kín một mảnh, đầu người cuồn cuộn, máu tươi phun trào. Vô số cao thủ ngoại tộc muốn dùng cách tự bạo để đối phó với hắn. Nhưng Cổ Hàn vẫn cứ dựa vào huyền khí hộ thân của mình quyết liệt xông về phía trước, không thèm quan tâm mà đại khai sát giới!
Trên thực tế, cách làm của Cổ Hàn có thể nói tương đối không khôn ngoan. Tu vi huyền khí hắn không thể nghi ngờ là cực cao, những Thánh Hoàng trước mắt, cao nhất cũng chỉ là sơ cấp Thánh Tôn ngoại tộc cao thủ, thương tổn tạo ra cho hắn nếu chúng tự bạo cũng không lớn. Nhưng ngay cả khi không lớn, thì cũng vẫn bị ảnh hưởng. Một hai kẻ tự bạo, Cổ Hàn có thể hoàn toàn không để ý tới. Nhưng mười người tự bạo thì sao? Và nếu số người tự bạo lại tăng hơn nữa? Cho dù cố chấp như Cổ Hàn, cũng không thể coi thường thế công cực đoan thường xuyên như thế!
Mà giờ khắc này, Cổ Hàn sớm đã coi thường những điều đó, trong đầu đã không thể suy nghĩ gì khác.
Ngoài một chữ: Giết!
Chỉ có giết!
Trơ mắt nhìn toàn bộ chiến lực của Tam Đại Thánh Địa lần lượt hóa thành sách, hóa thành truyền thuyết, trong mắt Cổ Hàn, tràn đầy nước mắt, tầm mắt đã mơ hồ. Đừng cho rằng trước đó hắn cùng Quân đại thiếu gia, cùng Mai Tuyết Yên, cùng Thiên Phạt chúng thú vương nói được khẳng khái như vậy, hoàn toàn xem nhẹ sống chết. Vì giờ phút này, thời khắc mà Thánh Địa diệt vong sắp trở thành sự thật, hắn không tài nào tiêu sái như cũ, nhưng đau, vẫn như cũ là đau, thống khổ, vẫn như cũ là thống khổ, trái tim của Cổ Hàn, nát rồi!
Điều duy nhất không hề thay đổi, chỉ có Cổ Hàn ra tay, vẫn sắc bén, vẫn nhanh chóng như vậy, vẫn như cũ không thể cản lại!
Đám đông quay cuồng, Quân Mạc Tà tiến công thẳng tắp dồn sức mà đánh, giẫm lên hài cốt chất như núi mà vọt tới. Viêm Hoàng chi huyết vẫn như cũ xoay quanh bay múa, điên cuồng tàn sát, hưởng thụ lấy mỹ thực!
Bên phía ngoại tộc, đại quân với con số hơn vạn người, đều thuộc cấp Thánh Hoàng, lúc này chỉ còn lại không tới hai ngàn người! Bằng thực thực đối lập giữa hai bên mà nói, bảy nghìn chiến lực của Tam Đại Thánh Địa có thể đánh đến loại trình độ này, đã là thành quả chiến đấu một chọi một rồi, có thể nói đã là tương đối huy hoàng!
Cổ Hàn lại đánh ra một trầm hùng chưởng lực, chưởng phong lướt qua, huyết nhục văng ra, khóe mắt như nứt ra, khàn giọng kêu lên:
- Quân Mạc Tà! Ngươi đến bên kia đi! Bên kia không có cao thủ áp trận, bên này giao cho chúng ta!
Đôi mắt Quân Mạc Tà ửng đỏ, bình tĩnh nói:
- Cố lão! Các anh hùng của Tam Đại Thánh Địa đã đi rồi.
Nhưng ngươi không thể cũng như vậy mà rời đi được! Chiến trường này, mảnh đất này, còn cần đến ngươi!
Cổ Hàn không dám lơ là, ra tay như điện, vẫn như cũ, điên cuồng chém giết lên chiến sĩ dị tộc nhân, điên cuồng rống to:
- Quân Mạc Tà! Đừng để cho đến giây cuối cùng ta phải hận ngươi! Đi mau! Rời khỏi chỗ này, đến bên kia đi! Nhanh đi đi...
Bên kia, tiếng hô giết cũng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, đội ngũ ngoại tộc bên kia, hiển nhiên cũng đã phát động tiến công.
- Ngươi cút mau đi... Ngươi cút mau! Đến bên kia đi! Nhanh chóng đến bên kia đi!
Cổ Hàn điên cuồng nói
- Thánh Địa đều đã mất rồi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta còn có thể sống tiếp được sao? Ta còn sống để làm gì nữa? Quân Mạc Tà... Đừng để cho ta tiếc nuối... Đừng để cho ta khinh thường ngươi! Ta là một phần tử của Thánh Địa, đây là sự thật, là sự thật vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi!
Quân Mạc Tà tức thì im lặng, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên quặn đau.
- Đi mau đi! Đến bên kia mau!
Cổ Hàn gần như cầu xin nói:
- Quân Mạc Tà, van cầu ngươi, bên này để cho ta đi! Đem bên này hết thảy đều giao cho ta đi! Cầu ngươi...
Hắn đột nhiên khàn cả giọng hét lớn:
- Cầu ngươi đấy ~~~~
Rốt cục nước mắt cũng chảy từ đôi mắt Quân Mạc Tà, hắn nói:
- Ta hiểu rồi, bên này tất cả đều sẽ giao cho ngươi! Ta đi đây, ngươi bảo trọng! Kiếp sau... Hi vọng có thể gặp lại!
Thân hình vút lên, một đạo bóng trắng mơ hồ dựng thẳng, nháy mắt biến mất ở trước mặt Cổ Hàn.
Cổ Hàn thỏa mãn cười to:
- Quân Mạc Tà! Đa tạ! Ngàn vạn lần chớ có quên truy sát Chiến Cuồng! Đây là Thánh Địa của ngươi! Càng chớ quên lời nhắc nhở của ta! Nhờ ngươi đó...
Quân Mạc Tà cảm thấy tràn đầy buồn bã và đau xót. Hắn biết, Cổ Hàn đã quyết định đem toàn bộ tính mạng, tất cả đều hao hết ở trong này! Thánh Địa đã bị diệt rồi, bị thiêu cháy rồi, Cổ Hàn cũng không có lý do gì để sống tiếp nữa!
Trong nháy mắt rời đi, Quân Mạc Tà dứt khoát điều động thổ chi lực, đem chút linh khí vừa mới tích góp được, phát huy toàn bộ, vút một tiếng, nâng chỗ bên người Cổ Hàn thành hai vách núi cao mấy trăm trượng. Ở giữa chỉ để lại lối đi rộng khoảng mười trượng, quân đội ngoại tộc nếu là muốn thông qua vật cản này, thì nhất định phải qua được Cổ Hàn!
Nếu Cổ Hàn đã quyết định một người tử chiến đến cùng!
Vậy thì, chuyện duy nhất Quân Mạc Tà có thể làm vì hắn, chính là vì hắn lập nên một hoàn cảnh
" Nhất phụ đương quan vạn phu mạc khai" (*)thôi!
(*): Một kẻ làm quan cả họ được nhờ
Cổ Hàn quyết định lừng lẫy chết trận, như vậy Quân Mạc Tà sẽ vì hắn chế tạo một truyền thuyết bất hủ!
Lấy sức mạnh của một người, ngăn cản mấy vạn đại quân ngoại tộc!
Hai đỉnh núi đột nhiên sừng sừng chỉ trong nháy mắt, chỉ số linh lực gần như bị hao hết toàn bộ. Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một loại cảm tức hư thoát cực độ trước nay chưa có dâng lên mạnh mẽ, suýt chút nữa đã từ giữa không trung té ngã xuống đất.
Chỉ trong chốc lát dững lên hai tòa sơn mạch hùng vĩ chắc chắn...
Bằng sức mạnh khôi phục được của Quân Mạc Tà, có thể nói là đã vượt qua cực hạn, cạn kiệt Thổ chi lực rồi!
Cổ Hàn thấy được thay đổi này, cảm thấy rung động rất nhiều, nhưng không dám chần chờ, thân hình di chuyển, nhanh chóng lui về phía sau vài bước. Đột nhiên bổ nhào nhảy ra, sừng sững đứng ở tại chỗ vừa mới chế tạo ra ở phía trước quan ải, toàn thân tản ra sát khí sắc bén, khoanh tay mà đứng!
Hai mắt lãnh đạm, tay áo tung bay, cô độc mà đứng đó!
Hắn cứ đứng như vậy, khí độ tông sư trấn ải tăng lên mấy lần, toàn bộ cao thủ ngoại tộc trước mặt đều bị khí thế mạnh mẻ của hắn làm cho khiếp sợ, lại không tự chủ được cùng nhau dừng lại cước bộ. Tất cả mọi người có thể cảm nhận được rất rõ ràng, người trước mặt này, chính là một tòa núi cao không thể vượt qua!
Nếu muốn thông qua, cách duy nhất là phải lấy sinh mệnh mà trao đổi!
Cổ Hàn lẳng lặng nhìn vào bọn chúng, đột nhiên thở ra một hơi thật dài, thản nhiên nói:
- Thánh Địa đến lúc này, còn một mình ta! Thánh Địa đứng vững vạn năm, một khi kết thúc, cũng nhất định phải biến nó thành truyền kỳ!
Thanh âm của Cổ Hàn dị thường lãnh đạm, lại phát tán ở không trung thật lâu, tràn ngập hơn mười vạn người tiếng chém giết, thế nhưng một chút cũng không có thể đem thanh âm của hắn áp đi xuống.
Thanh âm của hắn mặc dù giống như chẳng có mục đích, tựa hồ không có chỉ định người nghe. Nhưng mỗi một người trong đội ngũ Thiên Phạt cách đó hơn mười dặm đằng sau hắn cũng biết, đây là Cổ Hàn đang nói với bọn họ.
Cũng có thể nói là Cổ Hàn đại biểu cho Tam Đại Thánh Địa, lập nên di ngôn cuối cùng! Cho nên, tất cả mọi người không tham gia chiến đấu đều lẳng lặng nghe, nét mặt chăm chú.
Một cơn gió lớn nức nở điên cuồng thổi qua, giống như đã mang theo một tia thu ý.
- Độn Thế Tiên Cung, trải qua tang thương năm tháng một vạn một ngàn ba trăm năm, từ xưa đến nay, đệ tử vượt qua số lượng mấy trăm vạn! Từ ngày đầu thành lập, đã uy chấn thiên hạ, sau này, ngoại tộc tàn sát bừa bãi, vì phòng ngoại tộc tiến vào đại lục, nguyện ý bỏ qua cơ nghiệp vôn có, đi vào hoang dã! Việc đến nước nay, đã là tám nghìn một trăm ba mươi ba năm!
Râu tóc Cổ Hàn ở trong gió chầm chậm bay múa, thần sắc trên mặt nghiêm túc, lẳng lặng nói:
- Chí Tôn Kim Thành, từ lúc bắt đầu sáng lập tới nay, cho đến hiện giờ... Cùng Độn Thế Tiên Cung và Mộng Huyễn Huyết Hải, cũng là như thế!
- Vạn cổ tang thương, hôm nay rốt cuộc quy về hư vô! Công lao sự nghiệp tổng cộng tám nghìn sáu trăm năm, một hơi hóa thành mây khói! Từ xưa đến nay, mấy trăm vạn anh linh, chiếu sáng trời cao!
- Huyết chiến đến nay, Thánh Địa quả thật đã hết, chỉ còn mình ta rồi!
Cổ Hàn trường thanh cuồng tiếu, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Ta Cổ Hàn, sống là hộ vệ của Thánh Địa, chết là hồn ma oanh liệt của Thánh Địa! Chế ngự ngoại tộc, đè đầu xâm lăng, bảo vệ đại lục, bảo vệ muôn dân! Đây là trách nhiệm của Thánh Địa, ta có chết, cũng không dám quên! Sống không thể diệt sạch ngoại tộc trong tay, chết cũng thành lời nguyền rủa trong trời đất! Thiên địa thần linh, chứng minh lời thề của ta... Sinh tử không hối!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Bình luận facebook