Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Ta không phục
Dương Ân chia tay Vạn Lam Hinh thì quay về khu 2, hắn đem nửa chai rượu còn lại đem về cho Tuần Duệ đang ở trong thạch thất.
Tuần Duệ là sâu rượu trời sinh, vừa ngửi thấy rượu của Dương Ân bèn lập tức tỉnh táo, kích động nói: “Có rượu có rượu, ở đâu đó?”
“Ông Tuần, ở đây này!”, Dương Ân nói với Tuần Duệ.
“Tốt lắm nhóc con, mau đem cho lão già này nếm thử đi!”, Tuần Duệ vội vàng nói.
Dương Ân cũng không chậm trễ mà ném luôn cho Tuần Duệ. Tuần Duệ lúng túng nhận lấy rồi oán trách: “Thằng nhóc này, ngươi đừng có ném Nữ Nhi Hồng thượng hạng như thế chứ, ngửi mùi thôi cũng biết ít nhất đã ngâm 10 năm rồi đấy”.
Nói xong, ông ta bèn mở nắp ra tu luôn, không thể chờ thêm được nữa.
Tuần Duệ tu một hơi dài rồi mới lảo đảo nói: “Ngày nào cũng uống rượu hồ lô, ta ngấy lắm rồi, uống vị khác đổi gió cũng tốt”.
“Ông Tuần thích là được!”, Dương Ân đáp, ngừng một chút rồi nói: “Ông Tuần, có lẽ hôm nay cháu sẽ rời khỏi đây, sau này sẽ bớt đi cơ hội được thụ giáo ông rồi”.
Dương Ân cảm thấy Tuần Duệ là một kỳ nhân, cho dù hắn không cảm ứng được thực lực của ông ta, nhưng chỉ dựa vào những chỉ điểm đó, hắn cảm thấy ông ta thật sự có tài.
“Tốt lắm, ở lại cái nơi quỷ tha ma bắt này cũng không có gì hay, rời đi cũng tốt, thế giới bên ngoài mới khiến người ta hoài niệm kìa!”, Tuần Duệ đáp lại, rồi nói tiếp: “Trước khi rời đi, ta tặng ngươi mấy chữ ‘tiềm long tại uyên, ngộ thủy nhược thiên’ (Rồng ở dưới vực sâu, gặp nước sẽ bay lên trời)”.
Nói xong, ông ta cũng không chờ Dương Ân hỏi gì mà quay đầu đi ra ngoài.
Dương Ân thì lẩm bẩm: “Tiềm long tại uyên, ngộ thủy nhược thiên, đây là tình hình của mình hiện giờ sao?”
Sáng hôm sau đột nhiên có một tiếng hét vang lên: “Dương Ân mau ra đây”.
Dương Ân không nghĩ nhiều, đi ra khỏi phòng, thấy đám lính gác ngục hùng hổ thì hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đi theo bọn ta, trưởng ngục muốn gặp ngươi!”, lính gác ngục đứng đầu hung ác nói.
Dương Ân không nghĩ nhiều, cứ nghĩ là Vạn Thiên Long muốn gặp mình hoặc có chuyện gì cần giao phó nên đi theo đám lính gác ngục. Nhưng thái độ của đám người này không tốt chút nào, đã quát mắng hắn lại còn thô bạo đẩy hắn đi.
Dương Ân biết rõ thân phận của mình nên nhịn không phản kháng, cũng không lên tiếng, chỉ cảm thấy có điều không lành: “Không lẽ có biến cố xảy ra?”
Hôm qua hắn và Vạn Lam Hinh đã nói chuyện ổn thỏa, hôm nay hẳn là sẽ được ra khỏi ngục, nhưng tình hình có vẻ không giống lắm.
Dương Ân nhanh chóng được đưa vào sảnh lớn của biệt viện.
Trong sảnh lớn này có không ít người đang ngồi.
Có hai người Dương Ân còn nhận ra, là phó ngục Liệt Phong và trưởng khu 1 Trương Hùng. Bọn họ ngồi ở vị trí đầu hai bên trái phải, mà người ngồi giữa không phải trưởng ngục Vạn Thiên Long mà lại là một gương mặt xa lạ.
Người đàn ông trung niên này có khuôn mặt gầy đét, hai mắt hõm sâu, mũi quặp như diều hâu, trán nhô ra, tóc mọc lởm chởm, mặc bộ võ phục đơn giản, vác theo một con đao Quỷ Phủ tràn đầy sát khí. Vừa nhìn đã biết đây là hạng hung ác.
Đây chính là trưởng ngục mới Vi Điển, từng giết chết 81 tướng quân Man di trên chiến trường.
Chính vì sát khí của Vi Điển quá nặng nên ban đêm hay nằm mơ, đến mức giết luôn cả hộ vệ của mình. Vì vậy mà lão ta mới được phái đến đây làm trưởng ngục, để hắn bình tĩnh xóa bỏ lệ khí, như vậy mới phát triển được nữa.
Liệt Phong vốn còn bất mãn, nhưng khi thấy Vi Điển thì không dám tỏ ra bất mãn chút nào hết, chỉ sợ Vi Điển sẽ chém chết hắn.
Thánh chỉ đã hạ, Vạn Thiên Long bị đuổi về vương thành, Vi Điển vừa nhậm chức đã gọi Dương Ân đến, khiến người ta cảm thấy thật bất thường.
Thân phận Tử tước của Dương Ân đã bị xóa hẳn, chuyện hắn đắc tội Vương hầu được công khai khắp nơi, chắc là vị trưởng ngục này đến cũng không phải để chống lưng cho Dương Ân mà là để gây thêm phiền phức cho hắn.
“Quỳ xuống!”, một tên lính gác ngục phía sau hét với Dương Ân.
Dương Ân không quan tâm, vẫn thong dong đứng thẳng, không hề quỳ xuống.
“To gan!”, lính gác ngục phẫn nộ, hắn ta đạp thẳng vào khớp phía sau đầu gối của Dương Ân để bắt Dương Ân quỳ xuống, nhưng lại chẳng được như ý. Dương Ân đứng rất chắc, hoàn toàn không bị hắn ta ảnh hưởng.
Tên lính gác ngục vừa thẹn vừa giận, chuẩn bị dùng đến binh khí thì trưởng ngục mới đã lạnh lùng lên tiếng: “Kéo ra chém đầu!”
Ai mà ngờ nổi vị trưởng ngục mới này vừa lên tiếng đã dùng thủ đoạn ghê gớm như vậy chứ. Tất cả những ai ở đó nghe được đều thay đổi sắc mặt.
Dương Ân đúng là có tội, nhưng chưa bị phán chết, nên không thể dễ dàng giết được. Thế nhưng vị trưởng ngục này lại chẳng hề cố kỵ điều gì.
Khi tên lính gác ngục định chém Dương Ân thì Dương Ân híp mắt, mở miệng: “Ta không phục!”
“Phục hay không là do ngươi, giết hay không là do ta!”, Vi Điển không nói nhiều lời, hoàn toàn mặc kệ Dương Ân.
Tên lính gác đó bắt lấy Dương Ân, Dương Ân phẫn nộ, nhưng cũng vô dụng, trừ phi hắn có năng lực thoát khỏi đây, nếu không sẽ chết chắc.
Cũng may Trương Hùng không định bàng quan, ông ta đứng ra nói: “Trưởng ngục Vi, ông làm vậy không được hợp lý cho lắm đâu. Dương Ân chỉ bị đưa vào đây, chứ không bị xử tội chết, ông làm vậy là không đúng quy tắc”.
Tuần Duệ là sâu rượu trời sinh, vừa ngửi thấy rượu của Dương Ân bèn lập tức tỉnh táo, kích động nói: “Có rượu có rượu, ở đâu đó?”
“Ông Tuần, ở đây này!”, Dương Ân nói với Tuần Duệ.
“Tốt lắm nhóc con, mau đem cho lão già này nếm thử đi!”, Tuần Duệ vội vàng nói.
Dương Ân cũng không chậm trễ mà ném luôn cho Tuần Duệ. Tuần Duệ lúng túng nhận lấy rồi oán trách: “Thằng nhóc này, ngươi đừng có ném Nữ Nhi Hồng thượng hạng như thế chứ, ngửi mùi thôi cũng biết ít nhất đã ngâm 10 năm rồi đấy”.
Nói xong, ông ta bèn mở nắp ra tu luôn, không thể chờ thêm được nữa.
Tuần Duệ tu một hơi dài rồi mới lảo đảo nói: “Ngày nào cũng uống rượu hồ lô, ta ngấy lắm rồi, uống vị khác đổi gió cũng tốt”.
“Ông Tuần thích là được!”, Dương Ân đáp, ngừng một chút rồi nói: “Ông Tuần, có lẽ hôm nay cháu sẽ rời khỏi đây, sau này sẽ bớt đi cơ hội được thụ giáo ông rồi”.
Dương Ân cảm thấy Tuần Duệ là một kỳ nhân, cho dù hắn không cảm ứng được thực lực của ông ta, nhưng chỉ dựa vào những chỉ điểm đó, hắn cảm thấy ông ta thật sự có tài.
“Tốt lắm, ở lại cái nơi quỷ tha ma bắt này cũng không có gì hay, rời đi cũng tốt, thế giới bên ngoài mới khiến người ta hoài niệm kìa!”, Tuần Duệ đáp lại, rồi nói tiếp: “Trước khi rời đi, ta tặng ngươi mấy chữ ‘tiềm long tại uyên, ngộ thủy nhược thiên’ (Rồng ở dưới vực sâu, gặp nước sẽ bay lên trời)”.
Nói xong, ông ta cũng không chờ Dương Ân hỏi gì mà quay đầu đi ra ngoài.
Dương Ân thì lẩm bẩm: “Tiềm long tại uyên, ngộ thủy nhược thiên, đây là tình hình của mình hiện giờ sao?”
Sáng hôm sau đột nhiên có một tiếng hét vang lên: “Dương Ân mau ra đây”.
Dương Ân không nghĩ nhiều, đi ra khỏi phòng, thấy đám lính gác ngục hùng hổ thì hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đi theo bọn ta, trưởng ngục muốn gặp ngươi!”, lính gác ngục đứng đầu hung ác nói.
Dương Ân không nghĩ nhiều, cứ nghĩ là Vạn Thiên Long muốn gặp mình hoặc có chuyện gì cần giao phó nên đi theo đám lính gác ngục. Nhưng thái độ của đám người này không tốt chút nào, đã quát mắng hắn lại còn thô bạo đẩy hắn đi.
Dương Ân biết rõ thân phận của mình nên nhịn không phản kháng, cũng không lên tiếng, chỉ cảm thấy có điều không lành: “Không lẽ có biến cố xảy ra?”
Hôm qua hắn và Vạn Lam Hinh đã nói chuyện ổn thỏa, hôm nay hẳn là sẽ được ra khỏi ngục, nhưng tình hình có vẻ không giống lắm.
Dương Ân nhanh chóng được đưa vào sảnh lớn của biệt viện.
Trong sảnh lớn này có không ít người đang ngồi.
Có hai người Dương Ân còn nhận ra, là phó ngục Liệt Phong và trưởng khu 1 Trương Hùng. Bọn họ ngồi ở vị trí đầu hai bên trái phải, mà người ngồi giữa không phải trưởng ngục Vạn Thiên Long mà lại là một gương mặt xa lạ.
Người đàn ông trung niên này có khuôn mặt gầy đét, hai mắt hõm sâu, mũi quặp như diều hâu, trán nhô ra, tóc mọc lởm chởm, mặc bộ võ phục đơn giản, vác theo một con đao Quỷ Phủ tràn đầy sát khí. Vừa nhìn đã biết đây là hạng hung ác.
Đây chính là trưởng ngục mới Vi Điển, từng giết chết 81 tướng quân Man di trên chiến trường.
Chính vì sát khí của Vi Điển quá nặng nên ban đêm hay nằm mơ, đến mức giết luôn cả hộ vệ của mình. Vì vậy mà lão ta mới được phái đến đây làm trưởng ngục, để hắn bình tĩnh xóa bỏ lệ khí, như vậy mới phát triển được nữa.
Liệt Phong vốn còn bất mãn, nhưng khi thấy Vi Điển thì không dám tỏ ra bất mãn chút nào hết, chỉ sợ Vi Điển sẽ chém chết hắn.
Thánh chỉ đã hạ, Vạn Thiên Long bị đuổi về vương thành, Vi Điển vừa nhậm chức đã gọi Dương Ân đến, khiến người ta cảm thấy thật bất thường.
Thân phận Tử tước của Dương Ân đã bị xóa hẳn, chuyện hắn đắc tội Vương hầu được công khai khắp nơi, chắc là vị trưởng ngục này đến cũng không phải để chống lưng cho Dương Ân mà là để gây thêm phiền phức cho hắn.
“Quỳ xuống!”, một tên lính gác ngục phía sau hét với Dương Ân.
Dương Ân không quan tâm, vẫn thong dong đứng thẳng, không hề quỳ xuống.
“To gan!”, lính gác ngục phẫn nộ, hắn ta đạp thẳng vào khớp phía sau đầu gối của Dương Ân để bắt Dương Ân quỳ xuống, nhưng lại chẳng được như ý. Dương Ân đứng rất chắc, hoàn toàn không bị hắn ta ảnh hưởng.
Tên lính gác ngục vừa thẹn vừa giận, chuẩn bị dùng đến binh khí thì trưởng ngục mới đã lạnh lùng lên tiếng: “Kéo ra chém đầu!”
Ai mà ngờ nổi vị trưởng ngục mới này vừa lên tiếng đã dùng thủ đoạn ghê gớm như vậy chứ. Tất cả những ai ở đó nghe được đều thay đổi sắc mặt.
Dương Ân đúng là có tội, nhưng chưa bị phán chết, nên không thể dễ dàng giết được. Thế nhưng vị trưởng ngục này lại chẳng hề cố kỵ điều gì.
Khi tên lính gác ngục định chém Dương Ân thì Dương Ân híp mắt, mở miệng: “Ta không phục!”
“Phục hay không là do ngươi, giết hay không là do ta!”, Vi Điển không nói nhiều lời, hoàn toàn mặc kệ Dương Ân.
Tên lính gác đó bắt lấy Dương Ân, Dương Ân phẫn nộ, nhưng cũng vô dụng, trừ phi hắn có năng lực thoát khỏi đây, nếu không sẽ chết chắc.
Cũng may Trương Hùng không định bàng quan, ông ta đứng ra nói: “Trưởng ngục Vi, ông làm vậy không được hợp lý cho lắm đâu. Dương Ân chỉ bị đưa vào đây, chứ không bị xử tội chết, ông làm vậy là không đúng quy tắc”.
Bình luận facebook