Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132: Giác ngộ chiêu thức trong mưa
Mưa vẫn rơi.
Màn mưa trút xuống, rơi tí tách trên mặt đất, gột rửa những bụi bẩn nơi đây, tưới mát lên vạn vật.
Dương Ân bay nhảy trong mưa như con rồng chao liệng trên bầu trời, huyền khí không ngừng tăng lên, thiền y đã dần dần đến bước hóa giáp, đôi tay đập theo nhịp mưa tạo ra xoắn lốc vút lên không trung, giống như đôi giao long gầm gừ xông lên, uy lực bá đạo vô cùng.
Dương Ân dùng sức, khi một mình xông vào khu 1, đạp liên tiếp bốn lão đại, đả thông hai mạch Nhâm – Đốc cùng một trăm ba mươi huyệt vị, sức chiến đấu của hắn đã tương đương với cảnh giới cấp tướng đích thực.
Cho dù bây giờ lực chiến đấu của hắn chỉ mới hồi phục được tám phần, nhưng cũng đã đủ để nghênh chiến.
Lực xoắn ốc của bàn tay tiếp được lực gậy màu vàng vừa đánh vút lên trời cao, cả hai va vào nhau, nước mưa bắn tung tóe, huyền khí tỏa ra tứ phía.
Đôi tay liên tục xuất chiêu, dường như mỗi một chưởng đều có giao long gầm gừ uốn lượn.
Cây gậy sắt màu vàng đó cũng mạnh vô cùng, mỗi một gậy đánh xuống đều như mang cả sức mạnh bổ núi rạch đất, mạnh đến đáng sợ.
Người sử dụng cây gậy sắt màu vàng là một cấp tướng sơ cấp, người cấp chiến sĩ bình thường mà đỡ một gậy này thì chỉ có nước bị giã nát như tương, nhưng đôi tay của Dương Ân cứ như đôi tay thép vậy, hoàn toàn không hề hấn gì, liên tục tiếp chưởng cũng chẳng hề chịu chút tổn hại nào.
Dương Ân được tôi luyện bằng Bạn Sinh Lang Huyết Tinh, sức lực đã tăng lên rất nhiều, chiến binh bình thường muốn làm hắn bị thương đã khó, huống chi hắn còn có thiền y trên mình.
Dương Ân giao đấu với đối phương trong cơn mưa, đột nhiên trong lòng ngộ ra, Ba Lăng Toàn Liệt chưởng không ngừng tăng thêm uy lực, lực xoắn hút nước mưa rơi tạo thành lực tấn công càng mạnh mẽ gấp bội.
Trong đầu Dương Ân xuất hiện hình ảnh ông rùa dùng thuật đạp sóng bay lên trời, màn nước trong cảnh này giống như từng đợt sóng biển vô tận, hắn có thể dùng sức mạnh của mưa giông hóa thành sóng gió mà tấn công.
Dương Ân đã giác ngộ đến mức bước vào một trạng thái huyền bí, hắn đã hoàn toàn quên đi chuyện sinh tử, chỉ nhịp chân bước, đánh từng chưởng rồi lại từng chưởng, mà tất cả đều là cùng một động tác, cùng một chiêu thức.
Ba Lăng Toàn Liệt chưởng!
Lực vòng xoáy càng lúc càng nhanh, giữa lòng bàn tay hắn dường như có một vòng xoáy vô cùng đáng sợ, tất cả nước mưa ngưng tụ lại hóa thành một con rồng, hung hăng đâm về phía trước.
Kẻ địch cầm cây gậy vàng lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh: “Tên nhóc này không phải là sống dở chết dở rồi sao? Sao lại còn có sức mạnh dị thường đến như vậy!”
Hắn ta đã không còn thời gian để suy nghĩ, toàn bộ tinh lực đều dồn hết lên cây gậy vàng, cây gậy tỏa ra hào quang vàng kim rực rỡ, đập xuống vòng xoắn ốc không chút nương tay, hòng muốn công phá được nó.
Ánh cầu vồng tỏa ra từ cây gậy như một cột trụ, đuổi ép nước mưa biến thành một mảng chân không, lực rơi của nó có thể đè nát cả một ngọn núi.
Bùm!
Âm thanh rền vang như sấm nổ, nước mưa ùn ùn bắn tung tóe khắp nơi.
Kẻ cầm gậy vàng buông tay, máu mồm bê bết, bị đánh bật ngược ra, nhân tướng thua chiến sĩ!
Đây chắc chắn là một tình cảnh không ai ngờ tới.
Sau khi Dương Ân thắng thế một phen, mười hai chính kinh và hai mạch Nhâm – Đốc trong cơ thể cuộn trào huyền khí, trong lúc da thịt đóng mở, máu thịt đã hấp thu vô số thủy huyền khí, sức chiến đấu không hề giảm mà ngược lại còn tăng lên, khôi phục lại trạng thái đỉnh cao trong chốc lát, một trăm ba mươi huyệt vị đều toát ra ánh sáng tinh khiết, thiền y càng thêm chói mắt, lòng bàn tay lại oanh kích, lực xoáy trong bàn tay đạt đến cực điểm, đánh một đòn lên người kẻ địch, phá vỡ lớp huyền giáp của đối phương ngay lập tức, đập vỡ lục phủ nội tạng.
Sau khi Dương Ân nắm lấy lòng bàn tay, thiền y cũng thu lại, mặc cho mưa đang táp vào người mình, hắn cong môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Ba Lăng Toàn Liệt chưởng đã đạt đến giai đoạn hoàn mỹ!”
Bất cứ ai tu luyện kỹ thuật chiến đấu, có thể đạt tới mức độ thành thục đã là tốt lắm rồi, có thể luyện đến mức đại thành thì chỉ có sau cả trăm lần tôi luyện, lại thêm tính giác ngộ hơn người mới có được năng lực như vậy, mà muốn tôi luyện kỹ thuật chiến đấu đến mức hoàn hảo là điều khó khăn không tưởng.
Giờ đây, Dương Ân đã tôi luyện Bão Vũ Thương quyết và Ba Lăng Toàn Liệt chưởng đạt đến mức độ hoàn hảo, đương nhiên khả năng giác ngộ tuyệt đối phi phàm.
Ở một hướng khác, Vạn Lam Hinh lấy một địch hai, chẳng những không bại mà còn dần chiếm thế thượng phong, sức mạnh của cô ta không ngừng tăng lên, huyền giáp liên tục dày thêm, buộc đối thủ phải liên tiếp rút lui, còn có người bị trúng một thương, máu tươi chảy ròng ròng không ngừng.
Vạn Lam Hinh có vẻ ngoài xuất chúng, nếu không phải lỡ tuổi tham dự kỳ tuyển nạp đệ tử của núi Nga Mi, thì cô ta hoàn toàn có thể trở thành cao đồ của vùng đất phước lành ấy, cảnh giới sẽ tăng vù vù, hơn nữa bây giờ cô ta còn có được năng lượng của hạt giống hoa kỳ lạ, nó là một trong những kết tinh của huyền tinh khí Tiên Thai, sức mạnh của cô ta được trải qua sự tinh luyện trong lúc chiến đấu, cảnh giới không ngừng tăng lên, đã có sức mạnh tiệm cận với cảnh giới cấp tướng trung cấp.
Cũng khó trách tại sao hai người trước mặt lại khó mà cản được bước của cô ta, nếu không phải vì cô ta còn đang lo lắng cho an nguy của Dương Ân, phân tâm vì tình cảnh của Dương Ân, thì hai người đó đã sớm bị xiên trên ngọn thương của cô ta rồi.
Ở một hướng khác, Từ Tiểu Cường lại vô cùng chật vật, anh chàng tự xưng là vị vương tương lai này lại bị một người cấp tướng đuổi giết đến sợ đái ra máu.
“Tên kia, ngươi đợi đấy, sau này ta thành vương, việc đầu tiên làm tất sẽ là chặt cái đầu chó của ngươi xuống làm bô tiểu!”, Từ Tiểu Cường vừa trốn đông núp tây vừa la lên.
Sức chiến đấu của Từ Tiểu Cường không hề tệ, nhưng so với các võ sĩ cấp tướng thì hắn ta vẫn còn kém xa, may mà tên này có thủ pháp bảo mệnh hạng nhất, có tư pháp quái dị, không ngừng trốn chạy trong mưa, ngoài việc bị xây xát vài chỗ, thì cũng chẳng có nguy hiểm chết người nào, khiến tên sát thủ cấp tướng chán nản vô cùng.
Còn về Khỉ Gầy và Tiểu Man thì lại đang gặp nguy hiểm.
Khỉ Gầy vừa mới bước vào cảnh giới chiến sĩ sơ cấp, trong khi Tiểu Man vẫn còn là một võ binh cao cấp, sức chiến đấu có thể so với chiến sĩ, nhưng chắc chắn là không đủ để đối phó với sát thủ cấp tướng.
Màn mưa trút xuống, rơi tí tách trên mặt đất, gột rửa những bụi bẩn nơi đây, tưới mát lên vạn vật.
Dương Ân bay nhảy trong mưa như con rồng chao liệng trên bầu trời, huyền khí không ngừng tăng lên, thiền y đã dần dần đến bước hóa giáp, đôi tay đập theo nhịp mưa tạo ra xoắn lốc vút lên không trung, giống như đôi giao long gầm gừ xông lên, uy lực bá đạo vô cùng.
Dương Ân dùng sức, khi một mình xông vào khu 1, đạp liên tiếp bốn lão đại, đả thông hai mạch Nhâm – Đốc cùng một trăm ba mươi huyệt vị, sức chiến đấu của hắn đã tương đương với cảnh giới cấp tướng đích thực.
Cho dù bây giờ lực chiến đấu của hắn chỉ mới hồi phục được tám phần, nhưng cũng đã đủ để nghênh chiến.
Lực xoắn ốc của bàn tay tiếp được lực gậy màu vàng vừa đánh vút lên trời cao, cả hai va vào nhau, nước mưa bắn tung tóe, huyền khí tỏa ra tứ phía.
Đôi tay liên tục xuất chiêu, dường như mỗi một chưởng đều có giao long gầm gừ uốn lượn.
Cây gậy sắt màu vàng đó cũng mạnh vô cùng, mỗi một gậy đánh xuống đều như mang cả sức mạnh bổ núi rạch đất, mạnh đến đáng sợ.
Người sử dụng cây gậy sắt màu vàng là một cấp tướng sơ cấp, người cấp chiến sĩ bình thường mà đỡ một gậy này thì chỉ có nước bị giã nát như tương, nhưng đôi tay của Dương Ân cứ như đôi tay thép vậy, hoàn toàn không hề hấn gì, liên tục tiếp chưởng cũng chẳng hề chịu chút tổn hại nào.
Dương Ân được tôi luyện bằng Bạn Sinh Lang Huyết Tinh, sức lực đã tăng lên rất nhiều, chiến binh bình thường muốn làm hắn bị thương đã khó, huống chi hắn còn có thiền y trên mình.
Dương Ân giao đấu với đối phương trong cơn mưa, đột nhiên trong lòng ngộ ra, Ba Lăng Toàn Liệt chưởng không ngừng tăng thêm uy lực, lực xoắn hút nước mưa rơi tạo thành lực tấn công càng mạnh mẽ gấp bội.
Trong đầu Dương Ân xuất hiện hình ảnh ông rùa dùng thuật đạp sóng bay lên trời, màn nước trong cảnh này giống như từng đợt sóng biển vô tận, hắn có thể dùng sức mạnh của mưa giông hóa thành sóng gió mà tấn công.
Dương Ân đã giác ngộ đến mức bước vào một trạng thái huyền bí, hắn đã hoàn toàn quên đi chuyện sinh tử, chỉ nhịp chân bước, đánh từng chưởng rồi lại từng chưởng, mà tất cả đều là cùng một động tác, cùng một chiêu thức.
Ba Lăng Toàn Liệt chưởng!
Lực vòng xoáy càng lúc càng nhanh, giữa lòng bàn tay hắn dường như có một vòng xoáy vô cùng đáng sợ, tất cả nước mưa ngưng tụ lại hóa thành một con rồng, hung hăng đâm về phía trước.
Kẻ địch cầm cây gậy vàng lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh: “Tên nhóc này không phải là sống dở chết dở rồi sao? Sao lại còn có sức mạnh dị thường đến như vậy!”
Hắn ta đã không còn thời gian để suy nghĩ, toàn bộ tinh lực đều dồn hết lên cây gậy vàng, cây gậy tỏa ra hào quang vàng kim rực rỡ, đập xuống vòng xoắn ốc không chút nương tay, hòng muốn công phá được nó.
Ánh cầu vồng tỏa ra từ cây gậy như một cột trụ, đuổi ép nước mưa biến thành một mảng chân không, lực rơi của nó có thể đè nát cả một ngọn núi.
Bùm!
Âm thanh rền vang như sấm nổ, nước mưa ùn ùn bắn tung tóe khắp nơi.
Kẻ cầm gậy vàng buông tay, máu mồm bê bết, bị đánh bật ngược ra, nhân tướng thua chiến sĩ!
Đây chắc chắn là một tình cảnh không ai ngờ tới.
Sau khi Dương Ân thắng thế một phen, mười hai chính kinh và hai mạch Nhâm – Đốc trong cơ thể cuộn trào huyền khí, trong lúc da thịt đóng mở, máu thịt đã hấp thu vô số thủy huyền khí, sức chiến đấu không hề giảm mà ngược lại còn tăng lên, khôi phục lại trạng thái đỉnh cao trong chốc lát, một trăm ba mươi huyệt vị đều toát ra ánh sáng tinh khiết, thiền y càng thêm chói mắt, lòng bàn tay lại oanh kích, lực xoáy trong bàn tay đạt đến cực điểm, đánh một đòn lên người kẻ địch, phá vỡ lớp huyền giáp của đối phương ngay lập tức, đập vỡ lục phủ nội tạng.
Sau khi Dương Ân nắm lấy lòng bàn tay, thiền y cũng thu lại, mặc cho mưa đang táp vào người mình, hắn cong môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Ba Lăng Toàn Liệt chưởng đã đạt đến giai đoạn hoàn mỹ!”
Bất cứ ai tu luyện kỹ thuật chiến đấu, có thể đạt tới mức độ thành thục đã là tốt lắm rồi, có thể luyện đến mức đại thành thì chỉ có sau cả trăm lần tôi luyện, lại thêm tính giác ngộ hơn người mới có được năng lực như vậy, mà muốn tôi luyện kỹ thuật chiến đấu đến mức hoàn hảo là điều khó khăn không tưởng.
Giờ đây, Dương Ân đã tôi luyện Bão Vũ Thương quyết và Ba Lăng Toàn Liệt chưởng đạt đến mức độ hoàn hảo, đương nhiên khả năng giác ngộ tuyệt đối phi phàm.
Ở một hướng khác, Vạn Lam Hinh lấy một địch hai, chẳng những không bại mà còn dần chiếm thế thượng phong, sức mạnh của cô ta không ngừng tăng lên, huyền giáp liên tục dày thêm, buộc đối thủ phải liên tiếp rút lui, còn có người bị trúng một thương, máu tươi chảy ròng ròng không ngừng.
Vạn Lam Hinh có vẻ ngoài xuất chúng, nếu không phải lỡ tuổi tham dự kỳ tuyển nạp đệ tử của núi Nga Mi, thì cô ta hoàn toàn có thể trở thành cao đồ của vùng đất phước lành ấy, cảnh giới sẽ tăng vù vù, hơn nữa bây giờ cô ta còn có được năng lượng của hạt giống hoa kỳ lạ, nó là một trong những kết tinh của huyền tinh khí Tiên Thai, sức mạnh của cô ta được trải qua sự tinh luyện trong lúc chiến đấu, cảnh giới không ngừng tăng lên, đã có sức mạnh tiệm cận với cảnh giới cấp tướng trung cấp.
Cũng khó trách tại sao hai người trước mặt lại khó mà cản được bước của cô ta, nếu không phải vì cô ta còn đang lo lắng cho an nguy của Dương Ân, phân tâm vì tình cảnh của Dương Ân, thì hai người đó đã sớm bị xiên trên ngọn thương của cô ta rồi.
Ở một hướng khác, Từ Tiểu Cường lại vô cùng chật vật, anh chàng tự xưng là vị vương tương lai này lại bị một người cấp tướng đuổi giết đến sợ đái ra máu.
“Tên kia, ngươi đợi đấy, sau này ta thành vương, việc đầu tiên làm tất sẽ là chặt cái đầu chó của ngươi xuống làm bô tiểu!”, Từ Tiểu Cường vừa trốn đông núp tây vừa la lên.
Sức chiến đấu của Từ Tiểu Cường không hề tệ, nhưng so với các võ sĩ cấp tướng thì hắn ta vẫn còn kém xa, may mà tên này có thủ pháp bảo mệnh hạng nhất, có tư pháp quái dị, không ngừng trốn chạy trong mưa, ngoài việc bị xây xát vài chỗ, thì cũng chẳng có nguy hiểm chết người nào, khiến tên sát thủ cấp tướng chán nản vô cùng.
Còn về Khỉ Gầy và Tiểu Man thì lại đang gặp nguy hiểm.
Khỉ Gầy vừa mới bước vào cảnh giới chiến sĩ sơ cấp, trong khi Tiểu Man vẫn còn là một võ binh cao cấp, sức chiến đấu có thể so với chiến sĩ, nhưng chắc chắn là không đủ để đối phó với sát thủ cấp tướng.
Bình luận facebook