• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Dị Thế Võ Thần-Dương Ân (8 Viewers)

  • Chương 12

Chương 12: Là ai mà hung hãn vậy?

Một số ngục nô đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của họ vô cùng kinh ngạc.


Nhím Gai và Thạch Đản là hai thế lực hùng mạnh ở đây, vậy mà lại bị một người trẻ tuổi vô danh thu phục, thật là đáng kinh ngạc.


"Người trẻ tuổi kia là ai mà hung hãn vậy".



TАмliπh247.cом đã đổi thành τАмliлh247.мe


"Hắn không biết đã động vào hai băng nhóm khác nhau sao? Thật là to gan quá!"


"Ha ha, thật sự khiến cho chúng ta cảm thấy nhẹ nhõm, đánh đi, đánh mạnh vào".


"Tình hình hiện tại thì tốt đó, nhưng chỉ sợ ngày mai hắn sẽ chết không thấy xác".


...


Dương Ân cũng không đánh chết bọn chúng, dù sao hắn vẫn là người mới, còn có quản ngục nhìn chằm chằm hắn, nếu thật sự giết chết bọn chúng thì kết quả của hắn cũng sẽ không tốt là bao.



Đọc nhanh ở VietWriter


Mấy tên ngục nô do hai gã kia mang đến nhìn thấy điều này, tất nhiên phải xông lên bảo vệ bọn chúng trước tiên, lúc này Khỉ Gầy cuối cùng cũng xông ra ngoài.


“Mấy cái tên nhãi nhép này, muốn tới đó thì phải vượt qua ải của ta trước!”, Khỉ Gầy gầm lên, cầm xà beng xông vào bọn ngục nô.


Hắn ta hoàn toàn dựa vào nghĩa khí mà xông lên, chứ chẳng có kỹ thuật đánh đấm gì đặc biệt, nhưng vẫn thắng ở sức lực lớn, đánh ngã được hai ba tên, tuy nhiên cũng không chịu nỗi đám ngục nô đó quá lâu, chẳng bao lâu liền bị thương. Nhìn thấy Khỉ Gầy bị mấy tên ngục nô kia vây đánh, Dương Ân phục hồi lại tinh thần, gầm lên: "Không được đánh huynh đệ của ta!"


Hắn vác xà beng sắt lao vào đàn cừu như một con sói, phóng nhanh như chớp, liên tiếp đánh vào những vị trí trọng yếu của mấy tên ngục nô kia, chưa kịp định thần thì bọn ngục nô đã bị đánh cho hộc máu, gào thét om sòm, không đánh tiếp được nữa.


“Khỉ Gầy, huynh không sao chứ?”, Dương Ân quan tâm hỏi Khỉ Gầy.


Khỉ Gầy chạm vào vết máu đang rỉ ra trên trán và mỉm cười: "Không sao đâu, với sức của chúng nó, đánh ta cũng không đau".


“Thôi, đi mau, quản ngục tới rồi!”, Dương Ân muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy cách đó không xa có mấy tên quản ngục đi tới, liền vội vàng kéo Khỉ Gầy đi.


May mắn thay, quản ngục đã không đuổi theo họ, và họ yên tâm kiếm được thức ăn cho riêng mình.


Cả Dương Ân và Khỉ Gầy đều đã đói cả một ngày, thể chất kiệt quệ, cần thức ăn để bổ sung năng lượng, họ ăn ngấu nghiến hết tất cả bất kể thức ăn trong tay có ngon hay không.


Tuy nhiên, Dương Ân đã để lại một trong những chiếc bánh hấp, định mang nó lại cho Tiểu Hắc để xem nó có ăn được không.


Tối hôm qua hắn lấy về thịt mà nó không ăn, nên có lẽ là nó ăn chay?


Mặc dù nghĩ rằng điều đó là không thể, nhưng Tiểu Hắc thậm chí còn không ăn bánh hấp, vì vậy hắn đã giữ bánh hấp đó cho bữa tối.


Khi hắn quay lại được nửa đường, một bóng đen lao ra, hắn vô cùng kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng đó là một cuộc tấn công bất ngờ, vừa định đánh trả thì bóng đen đã ập xuống, không thể chống đỡ nổi.


Dương Ân nhìn kỹ hơn, thấy đang ngã trên mặt đất là một ngục nô già quần áo xộc xệch, hơi thở đã không còn được thông suốt.


“Cho… cho ta xin một miếng với. Ta… không muốn làm con ma đói, cứu ta…”, lão ngục nô yếu ớt cầu xin.


Dương Ân do dự rồi khẽ lắc đầu: “Xin lỗi đại thúc, ta cũng không có dư đồ ăn”.


Ở trong ngục này, ngày nào cũng có người chết đói, Dương Ân cũng đã có lúc suýt chết vì đói mà cũng chưa gặp ai có lòng tốt cho hắn chút thức ăn, mà lão ngục nô trước mắt cũng sắp chết rồi. Trong lòng hắn cảm thấy chút xót xa nhưng lại không muốn làm từ thiện.





Vật báu truyền thừa này có thể là chiến quyết, có thể là kỹ thuật chiến đầu mà cũng có thể là vài bí mật nào khác.


Tóm lại, thứ này nhất định là di vật của kẻ mạnh để lại, vô cùng quý báu, nếu không sẽ không phong ấn trên viên tròn để truyền thừa cho đời sau.


Chỉ không biết, trong phong ấn châu này cất giấu cái gì. Đang lúc Dương Ân nghĩ cách để mở phong ấn châu thì Tiểu Hắc bất chợt xông từ ngoài vào.


Dương Ân nhìn thấy Tiểu Hắc thì cũng không để ý lắm, nhưng khi nhìn thấy thứ mà nó cắn trong miệng thì kinh ngạc tới mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Dị Thế Giới Đạo Môn
  • Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
Dị thế điền viên
  • Nhất Đóa Sơ Phương
Chap-107
Dị Thế Lưu Đày
  • Dịch Nhân Bắc
Chương 667

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom