• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Dị Thế Võ Thần-Dương Ân (3 Viewers)

  • Chương 100: Viết thư khiêu chiến

Sau khi nhóm lang yêu tấn công nhà tù, binh lực ở nhà tù chết và bị thương đến hơn nửa. Rất nhiều ngục nô đã chết, có lẽ là tình cảnh thảm nhất trong vòng 10 năm nay.



Nhóm người Mạnh Hà Lương thì nhân cơ hội này để quay về báo cáo với triều đình, vội vã rời đi.



Mạnh Hà Lương từng có ý định lấy báu vật cấp Vương, nhưng thấy Vương Cửu Trọng chính là một “báu vật cấp Vương” đang sống sờ sờ thì ông ta cũng không có gan này nữa.




Còn Dương Ân thì đã bị ông ta đưa vào quên lãng từ lâu rồi.



Vạn Thiên Long biết sau lần này, e là nhà tù sẽ phải hứng chịu một lần thay máu hoàn toàn. Triều đình chắc chắn sẽ cho người đến đây, và ông ta không biết liệu mình còn có thể làm trưởng ngục được nữa hay không.



Còn Liệt Phong và Liệt Tử Anh lại được khen thưởng, vì Liệt Tử Anh đã bái được một vị Vương làm thầy, đó là chuyện vinh quang cỡ nào chứ.



Tiếp theo đây chắc chắn sẽ có không ít cai ngục và trưởng ngũ đầu quân cho Liệt Phong, thế lực của Vạn Thiên Long sẽ bị hao tổn.






Vạn Thiên Long tạm thời chưa nghĩ đến những chuyện đó. Ngày nào ông ta còn làm trưởng ngục thì ông ta sẽ quản lý ngục tốt ngày đó. Ông ta hạ lệnh bắt đầu hợp nhất các khu ngục, từ 68 khu còn 17 khu, giảm bớt diện tích, cũng giảm bớt sức lao động, dễ bề quản lý.



Đây cũng là một cách bất đắc dĩ mà thôi. Lính gác ngục tổn thất vô số, phải mất vài ngày triều đình mới phía binh tới kịp. Còn binh lực của đội quân Trấn Man cũng đã tổn thất nhiều, muốn mượn của bọn họ càng khó hơn.



Cứ như vậy, các khu ngục gần nhau đã bắt đầu hợp nhất. Ví dụ khu 1,2,3,4 đã hợp thành một, khu 5,6,7,8 hợp thành một… Như vậy ngục nô của mỗi 4 khu ngục sẽ di chuyển qua lại, chắc chắn sẽ nảy sinh va chạm. Nhưng vừa trải qua một cuộc chiến lớn nên nhà ngục cũng quản lý càng nghiêm hơn, không một ai dám đầu têu gây chuyện, ai cũng bình tĩnh sống qua thời gian này.



Dương Ân ở khu 7 nhưng lại chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện này. Sau trận đấu kia, hắn và Vạn Lam Hinh cũng đã tách nhau ra.



Vạn Lam Hinh là con gái trưởng ngục, không thể giao lưu với hắn quá nhiều, huống chi còn có người muốn thừa cơ gây chuyện, Dương Ân và Vạn Lam Hinh đâu có ngu, nên ai cũng cẩn thận hơn rất nhiều.



Hơn nữa, bọn họ đã được chứng kiến phong phạm của lang Vương, kinh sợ không thôi, nên cần một thời gian để bình tĩnh lại.



Lúc chia tay với Dương Ân, Vạn Lam Hinh vẫn không quên thề rằng nhất định sẽ giúp Dương Ân thoát khỏi thân phận ngục nô nhanh chóng.



Dương Ân tin Vạn Lam Hinh tốt với mình, nhưng hắn không kỳ vọng nhiều. Hắn biết rõ chuyện của mình chỉ có thể dựa vào bản thân mới có một chút cơ hội.



Sau khi lang Vương bị ép đi, Dương Ân cũng yên lặng tu luyện. Một là để phục hồi hoàn toàn các vết thương, hai là muốn mượn những thu hoạch sau trận chiến với lang tướng kia để đột phá huyệt vị, duy trì xu hướng nâng cao thực lực của bản thân.



Ba ngày trôi qua, Dương Ân luôn ngồi bên ngoài thạch thất, đứng tấn Long Quy trấn thủy. Thái Thượng Cửu Huyền quyết lúc nào cũng đang vận hành. Từ khi hắn hấp thụ huyền tinh khí Tiên Thai, Thái Thượng Cửu Huyền quyết đã có thể tự vận hành mà không cần hắn thúc giục. Nếu hắn cố ý vận hành thì hiệu quả sẽ càng mãnh liệt hơn.



Nơi Dương Ân đứng đã có rất nhiều vệt nước xuất hiện, ai nhìn thấy cũng sẽ phải thốt lên thần kỳ. Tại sao cái nơi khô hạn này lại có nước chứ?



Sau ba ngày tĩnh tu, vết thương của Dương Ân không chỉ khôi phục mà hắn còn đả thông được đến 99 huyệt vị, chỉ còn 9 cái nữa là đến con số 108.



Khí trong cơ thể hắn xoay vòng mang theo sức mạnh dồi dào và mãnh liệt, không thua bất kỳ chiến sĩ đỉnh cấp nào.



Ba ngày này, hắn đả thông 10 huyệt, nếu có ai biết được thì chắc sẽ kinh ngạc lắm. Nhưng hắn không hề tự mãn chút nào. Nếu không cần trị thương thì có lẽ hắn đã đột phá cảnh giới chiến sĩ cao cấp rồi.



“Con chó đen kia, mày lại trộm rượu của tao rồi, mau cút ra nhanh, lão già này chỉ còn có một xíu thôi, không cho mày được đâu”.



“Nè nè, vừa phải thôi nha, còn đuổi theo tao nữa thì đừng có trách tao đó. Đừng tưởng tao già rồi mà không xử được mày, tay tao bắt được rồng, chân tao cưỡi được hổ đấy. Ối cha, mày lại cắn vào mông tao rồi, đau quá đi thôi, nhóc con Dương Ân mau qua đây cứu ta coi, ngươi còn muốn tìm thầy cho em trai nữa không hả”.







Người được ở lại trong thạch thất của Dương Ân chỉ có ông lão Tuần Duệ, ông ta thì đang bị Tiểu Hắc cắn mông.



Tuần Duệ nói ba chuyện với Dương Ân, một là ăn thịt, hai là ở thạch thất, ba là tìm một người đẹp đến hầu hạ.



Dương Ân không hề nuốt lời. Sau khi giết lang yêu xong thì thi thể con lang tướng cùng vô số lang sĩ khác đều đã bị hắn thu dọn, cắt thịt phơi khô, để lại không ít cho Tuần Duệ. Ngoài ra hắn còn nhường thạch thất cho Tuần Duệ, và để Từ Kiều Hoa hầu hạ ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Dị Thế Giới Đạo Môn
  • Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
Dị thế điền viên
  • Nhất Đóa Sơ Phương
Chap-107
Dị Thế Lưu Đày
  • Dịch Nhân Bắc
Chương 667

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom