Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 39
Đi Theo Ánh Mặt Trời
Phần 39
Người phụ nữ đeo mặt nạ kia ngay lập tức cười phá lên, mặc dù cô ta không ăn mặc theo phong cách phóng khoáng mà cả người chỉ trùm một chiếc áo choàng đen kín mít, nhưng thông qua giọng nói, Tô Uy Việt vẫn có thể lờ mờ nhận ra đó là Linda.
Quả nhiên, cô ta cũng không buồn che giấu thân phận mình, sau tràng cười liền nói với Tô Uy Việt:
“Hóa ra vẫn nhận được ra tôi”
“Đến đây làm gì?”. Tô Thành Nam nói.
“Còn làm gì nữa?”. Linda nhún vai, chiếc mặt nạ trên mặt cô ta hoàn toàn che khuất biểu hiện trên khuôn mặt, khiến người khác không thể nhìn ra được thái độ gì. Chỉ có âm thanh chứa đựng sự căm phẫn: “Trả thù”
“Con mẹ nó”. Đỗ Khang chửi thề một tiếng, chính anh ta là người đặt một quả bom vào trong phòng của Linda, lẽ ra trong tình trạng bị trói toàn bộ tay chân như vậy, cô ta sẽ không thể sống sót sau vụ nổ, thế nhưng bây giờ lại đường đột xuất hiện ở đây như ma đội mồ sống dậy, đòi trả thù Tô Uy Việt.
Tô Uy Việt cũng không muốn tốn sức nói dông nói dài, chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Trả thù? Cô chưa có đủ bản lĩnh đó”
Khi anh vừa dứt lời thì từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, người của Tô Uy Việt đang chia thành hai hướng, một trước một sau bảo vệ đại ca mình. Lúc tiếng vỗ tay này vang lên, hơn hai mươi họng súng ngay lập tức chĩa vào thang máy.
Cửa của ba chiếc thang máy chầm chậm mở ra, một toán người Trung Quốc vũ trang đầy đủ lập tức cầm súng máy xông ra ngoài. Ở giữa bọn chúng là một gã đàn ông trung niên đi tay không, người này chỉ thấp dưới mét sáu, mắt một mí vừa hẹp vừa gian xảo, vừa nhìn đã biết là thủ lĩnh của tổ chức W.
Lần đầu tiên đụng độ tầng lớp cao cấp trong tổ chức W, đàn em của Tô Uy Việt không khỏi khinh bỉ một tiếng trong lòng. Nhất là Tô Thành Nam, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Mẹ kiếp, hóa ra vẫn là bọn Trung Quốc”
Thủ lĩnh tổ chức W thản nhiên bước ra khỏi thang máy, nhếch môi nhìn Tô Uy Việt: “Không hổ danh là trùm vũ khí của hai châu lục, tìm được đến tận đây, còn đoán được Linda là người của tao”
Linda nghe xong ngay lập tức cúi đầu, cô ta trước kia kiêu căng ngạo mạn, vậy mà giờ trước lão già này cũng phải cung kính chào một tiếng: “Anh Lăng”
Tô Uy Việt liếc người đàn ông tên là “anh Lăng” kia, sắc mặt không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không hề căng thẳng, chỉ lạnh nhạt quan sát từ đầu đến chân ông ta.
Thủ lĩnh tổ chức W đi một bước, đàn em của hắn đang vây quanh cũng đi một bước, cầm súng bảo vệ tứ phía. Hắn đưa mắt nhìn đàn sói tuyết đang quanh quẩn bên cạnh mấy chiếc xe gắn tháp pháo của Tô Uy Việt, rồi lại nhìn xác đàn em mình nằm la liệt dưới đất, cuối cùng cười lạnh một tiếng:
“Nghe nói trước đây mày không sống cùng con người mà sinh trưởng giữa bầy sói, không ngờ tin đồn này là thật. Điều khiển được sói tuyết ở nam cực đưa mày đến đây, bản lĩnh cũng khá đấy”
Tô Uy Việt không trả lời hắn, chỉ hờ hững đáp: “Lăng Diệu Quang, một nhà tài phiệt Trung Quốc không thiếu tiền như mày cũng muốn thống trị giới vũ khí?”
Nghe xong câu này, ánh mắt tươi cười giảo hoạt của Lăng Diệu Quang bất chợt biến đổi, hắn sắc bén nhìn Tô Uy Việt, không giấu được sự ngạc nhiên lẫn căm thù: “Mày biết tao?”
“Kẻ có thể buôn bán vũ khí, trước tiên phải có tiềm lực tài chính lớn, cho nên điều kiện tiên quyết chính là thủ lĩnh phải là một nhà tài phiệt”. Tô Uy Việt thản nhiên đút hai tay vào túi quần, điệu bộ rất bình thản nhưng khí thế của anh lại khiến người khác không thể xem thường: “Tao dò một vòng tất cả những nhà tài phiệt trên thế giới, phát hiện ra ở Trung Quốc có một người tài sản lên đến hàng tỉ đô nhưng không có vợ con, lại không thường xuyên có mặt tại Trung Quốc. Điều tra một chút về mày, phát hiện ra mày từ nhỏ không có sở thích gì ngoài sưu tập súng đạn, mười tám tuổi đã bắt đầu đặt mua một số vũ khí của Nga mang về ngắm nghía. Lăng Diệu Quang, đã có người nào nói cho mày biết chưa?”
Anh nhìn hắn ta, âm thanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo sắc bén như dao: “…Vũ khí không phải thứ dùng để chơi?”
Lăng Diệu Quang gườm gườm mấy giây, những nếp nhăn trên mặt xô lại vào nhau, sau đó bỗng dưng cười phá lên: “Giỏi. Thật sự giỏi. Tô Uy Việt, đáng tiếc tao và mày không cùng chiến tuyến, nếu không, chúng ta có thể sát cánh, việc làm bá chủ thế giới không còn xa nữa”
Tô Uy Việt thờ ơ trả lời: “Tao không có hứng làm bá chủ thế giới”
“Thật đáng tiếc”. Lăng Diệu Quang lắc đầu tiếc nuối: “Hôm nay mày dẫn xác đến đây, coi như tự đâm đầu vào chỗ chết”
Ông ta vừa dứt lời thì Linda cùng người của cô ta phía sau ngay lập tức giương súng, đồng loạt chĩa về phía Tô Uy Việt. Tình thế lúc này biến thành hai đánh một, Tô Uy Việt bị kẹt ở giữa, trước mặt sau lưng đều là kẻ thù.
Sắc mặt Tô Thành Nam khó coi vô cùng, bàn tay anh ta vẫn nắm chắc khẩu súng nhưng trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nếu như bọn họ đánh với tổ chức W thì còn có khả năng ngang ngửa, nhưng bây giờ còn có Linda cùng đám tàn dư phiến quân của cô ta đến góp vui. Như vậy cục diện hoàn toàn nghiêng về phía tổ chức W, bọn họ tiến không được, thoái cũng không xong, tình hình trở nên ngàn cân treo sợi tóc.
Lăng Diệu Quang chắp tay ra sau lưng, điệu bộ nhàn nhã đầy ngạo mạn: “Tô Uy Việt, người của mày bên ngoài đã bị phiến quân bao vây, ở trong này trước mặt là tổ chức W, sau lưng là Linda, mày và lũ chó sói của mày chỉ còn một con đường chết mà thôi”.
“Ai nói chỉ còn một con đường?”.
Một giọng nói bất thình lình vang lên. Tô Uy Việt lập tức nhận ra âm thanh quen thuộc, liền đưa mắt nhìn về sau Linda. Phát hiện ra Vũ Đình đã cầm súng chĩa vào đầu cô ta từ bao giờ. Đi sau cô còn có một người đàn ông nữa, người này từ đầu đến chân ăn mặc vô cùng quái đản, họng súng máy trên tay cũng hướng vào nhóm tàn dư phiến quân.
“Đình”. Tô Thành Nam buột miệng nói một tiếng rất khẽ, trong âm thanh dường như còn có cả sự căng thằng và vui mừng.
Baron ngao ngán nhìn cảnh hai bên gườm gườm chĩa súng vào nhau, chửi thề một tiếng: “Con mẹ nó, chúng mày thừa thời gian thì đi tìm gái hoặc giết người phóng hỏa, mò đến tận nam cực này xây hầm chứa vũ khí làm gì thế hả?”
“Chúng mày là ai?”. Lăng Diệu Quang nhìn hai người mới đến, một nam một nữ chắc chắn không phải là đối thủ của Linda, thế nhưng càng nhiều người biết đến đại bản doanh bí mật này, ông ta càng chột dạ.
Vũ Đình đáp: “Cùng phe với Tô Uy Việt”
“Haha, cùng phe với Tô Uy Việt? Chỉ hai chúng mày đòi cứu hắn?”
Baron cười nhạt: “Cần gì hai người? Chỉ mình tao cũng đã đủ băm mày thành thịt viên rồi”
“Vậy thì hôm nay xem người nào thành thịt viên”. Linda nhìn thấy Vũ Đình vẫn hận nghiến răng nghiến lợi, ngay lập tức xoay nòng súng hướng vào đầu cô: “Dám mò đến tận đây, đúng là tự dẫn xác đến nộp mạng. Để tao cho mày và Tô Uy Việt chôn chung một chỗ”.
Linda vừa nói dứt lời thì bóp cò súng, cùng lúc này, một viên đạn từ nòng súng của Tô Uy Việt cũng lạnh lẽo xuyên gió lao đến, ghim trúng cổ tay của Linda. Tiếng súng nổ trong tình cảnh này giống như một tín hiệu tấn công, hoàn toàn phá vỡ sự hòa hoãn giữa bọn họ, ba bên lập tức nã đạn toán loạn vào nhau.
Vũ Đình nhảy một bước núp vào sau xe tăng, ngón tay bóp cò liên tục, cô gào lên một tiếng: “Việt, không cần lo cho em, em có áo chống đạn”
Baron cũng cầm súng máy lia như điên về phía trước, dưới chân vỏ đạn rơi xuống như mưa: “Em rể, cứ làm thịt mấy con chuột Trung Quốc kia đi. Bội Bội để anh bảo vệ”
Tô Uy Việt hai tay hai súng bắn trước sau, mỗi viên đạn anh bắn ra đều chuẩn xác hạ sát một tên địch, thậm chí là hai tên. Tình hình khi đó nguy hiểm trùng trùng, đường đạn xuyên qua không khí dày đặc, chỉ cần sơ sảy một chút là có thể mất mạng, vậy mà anh vẫn bình tĩnh không hề suy chuyển. Tô Uy Việt nghiêng người, lẳng lặng rút một băng đạn ném về phía Vũ Đình, anh nói: “Tự bảo vệ mình”
Cô ngay lập tức vươn tay còn lại bắt lấy, hét to: “Em biết rồi, anh cũng cẩn thận”
Baron đứng bên cạnh, nhăn nhó nhìn cô: “Tên chồng tương lai của em không tin tưởng anh gì cả”
“Anh Baron, bây giờ không phải lúc…”.
Vũ Đình còn chưa nói xong đã thấy Baron xoay cổ tay đang cầm súng của cô, hướng nòng súng về phía bên phải, Vũ Đình giật mình liền bóp cò, một tên phiến quân đang lẳng lặng định tấn công cô từ hướng ấy liền trúng đạn đổ gục ra đất.
Cô trợn tròn mắt nhìn Baron, rõ ràng ban nãy anh ta vẫn đang bận thắc mắc với cô, không hề nhìn về hướng đó mà vẫn biết có địch đang đến, thậm chí không cần nhìn cũng xoay cổ tay cô chính xác về phía tên phiến quân kia. Tên lưu manh hám gái này quả thực không thể xem thường, không hổ danh là trùm Mafia Đông Mỹ.
Cùng lúc này, Lăng Diệu Quang cũng bắt đầu lùi dần vào thang máy, hắn được gần mười tên đàn em hộ tống, đến khi an toàn đóng cửa thang lại thì mười tên đàn em chỉ còn duy nhất một người.
Kẻ hiểm độc như hắn dùng chính sinh mạng đàn em mình để đỡ đường đạn của Tô Uy Việt, lại để Linda và anh đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, sau đó khi Tô Uy Việt thương tích đầy mình rồi mới ra tay kết liễu anh.
Tô Uy Việt nhìn cửa thang máy đóng lại, liền quay sang Đỗ Khang, nói đúng hai từ: “Súng máy”.
Đỗ Khang ngay lập tức lôi súng máy đặt vào tay Tô Uy Việt, thế nhưng không phải một mà là hai chiếc súng máy XM556, trọng lượng mỗi chiếc 7kg. Với trọng lượng như vậy cùng với độ giật khi nhả đạn của súng máy, ít nhất cũng phải cầm bằng hai tay mới có thể chịu nổi, vậy mà Tô Uy Việt lại cầm mỗi tay một súng, gương mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng cất tiếng: “Xoay ngang toàn bộ xe tăng”.
“Rõ, đại ca”. Đỗ Khang ngay lập tức nhảy lên xe tăng, điều khiển nó xoay ngang ra, mấy người đàn em khác cũng làm như vậy. Kết quả là một đoàn xe tăng được dựng chắn ngang tầng một, hoàn toàn ngăn cách tổ chức W và đám phiến quân. Đồng thời, cũng là bảo vệ cho Vũ Đình tránh khỏi làn đạn lạc từ phía sau lưng dội đến.
Tô Uy Việt liếc Vũ Đình đang bắn lia lịa vào đám phiến quân, sau đó gồng mình nhảy lên bánh xích xe tăng. Người bình thường nhảy lên độ cao hơn một mét như vậy đã thấy khó khăn, vậy mà anh không cần lấy đà, hai tay lại đang cầm theo hai khẩu súng có trọng lượng mười bốn kilogam, dậm chân một cái là có thể đứng trên bánh xích, bắt đầu khai hỏa.
Tô Uy Việt một tay lia nòng xoay trục của súng máy về phía người của tổ chức W, một tay chĩa về bảng hệ thống điện của thang máy trước mặt, nã đạn đến mức không thể nhìn thấy nòng súng xoay bao nhiêu vòng, chỉ thấy đường đạn bay ra như pháo hoa.
Địch ở phía trước lần đầu tiên thấy cảnh tượng khủng khiếp này, nhất thời cũng phải kinh hồn bạt vía.
“Yểm trợ đại ca”. Tô Thành Nam hét to một tiếng, cùng với mấy người khác vây quanh yểm trợ Tô Uy Việt, bắn như mưa giông chớp giật về phía mấy gã người Trung Quốc còn sót lại.
Bọn chúng đều là tầng lớp cao cấp của tổ chức W, dù là lực lượng tinh nhuệ nhất của tổ chức nhưng cũng không thể tấn công cả người và sói cùng một lúc, đường đạn của Tô Uy Việt lia trên cao, bọn chúng đứng bắn thì sẽ trúng đạn nát đầu, ngược lại, nếu cúi xuống lại bị sói ăn thịt, cho nên chẳng mấy chốc đã thua đến tan tác.
Linda lúc này đứng núp ở một góc, cổ tay vẫn còn chảy máu ròng ròng, cô ta xé vạt áo buộc thật chặt lại để cầm máu, sau đó khi ngẩng lên lại phát hiện ra Tô Uy Việt đang đứng trên nóc của xe tăng. Ở góc độ này, chỉ cần nâng súng ngắm là có thể nhắm được vào bả vai của Tô Uy Việt, tình hình xung quanh quá loạn, bọn Tô Thành Nam và Đỗ Khang cũng không thể bảo đảm được 360 độ đều an toàn cho đại ca mình được, cho nên cô ta liền muốn nhân cơ hội này trả thù.
Linda dùng tay còn lại nhặt một khẩu súng ngắm, vừa nâng lên định chĩa vào Tô Uy Việt thì đột nhiên bên tai nghe thấy âm thanh xé gió rất khẽ, sau đó một viên đạn lạnh lùng găm vào ống ngắm trên khẩu súng, làm ống kính vỡ đôi.
“Mẹ kiếp”. Cô ta giật mình, ném khẩu súng xuống đất rồi ngay lập tức xoay người lăn một vòng, né đường đạn tiếp theo của Vũ Đình.
“Linda, để xem hôm nay tao nộp mạng hay mày nộp mạng”. Cô nghiến răng nghiến lợi, bóp cò liên tục về phía Linda. Ở bên ngoài, Liêm cũng đã xử lý đám người uy hiếp mình, xông vào bên trong yểm trợ mọi người, chẳng mấy chốc đã diệt gần sạch sẽ đám phiến quân của Linda.
Baron đứng bên cạnh, vừa nghe đã biết hai người phụ nữ hận nhau đến mức này nhất định là vì một người đàn ông, cho nên sau khi xử lý hết người của phiến quân liền chừa lại Linda. Quay sang nói với Vũ Đình: “Muốn tự tay xử lý con bé kia không?”
Cô gật đầu, nhét vào tay Baron khẩu súng của mình rồi đáp: “Cảm ơn anh”. Sau đó tay không bước ra bên ngoài.
Lúc này, Linda cũng đã hết đường lùi, cô ta chống tay xuống đất, bật santo đứng dậy rồi nhìn về phía Vũ Đình: “Con ranh, dám đánh tay không với tao?”
“Linda”. Vũ Đình nhàn nhạt cất lời: “Mày bị thương một tay, tao chấp mày một tay”
“Haha”. Linda bỗng nhiên cười phá lên: “Thứ vô dụng như mày đòi chấp tao? Đúng là cái thứ không biết trời cao đất dày”
“Bớt nói nhiều. Lên đi”
“Được”.
Dứt lời, Linda liền xông lại phía cô, mặc dù cô ta một tay bị thương nhưng sức mạnh dường như vẫn không suy giảm. Ngón tay trái cô ta co lại thành hình móng diều hâu hướng đến cổ của Vũ Đình, cô nhanh như chớp cúi xuống né tránh rồi cũng dùng tay trái đấm một phát vào bụng của Linda, khiến cô ta đột nhiên khựng lại, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Baron đứng một bên nhìn thấy cảnh này liền phấn khích huýt sáo: “Không tệ. Bội Bội, tấn công vào ngực cô ta”.
Vũ Đình đang đánh trái đánh phải, bận đến chết đi được còn phải nghe cái gã trùm Mafia này thả dê, liền gằn lên: “Anh đi chết đi”
Linda hừ lạnh một tiếng, dùng khuỷu tay thúc vào mạng sườn của Vũ Đình, cô cũng nhanh như chớp bắt lấy rồi bẻ quặt ra sau, cùng lúc này lại dùng khuỷu tay mình thúc ngược lại vào ngực cô ta. Có điều, lẽ ra thúc như vậy sẽ cảm nhận được lớp thịt dày ở nơi đầy đặn mà Linda luôn tự hào, thế nhưng cô lại không hề cảm nhận thấy thứ gì ngoài xương sườn của cô ta cả.
Ngực của cô ta đi đâu mất rồi?
Linda bị thúc như vậy, cổ họng liền bật ra một tiếng “á” đau đớn, sau đó ngồi sụp xuống đất. Một góc áo choàng của cô ta bị vướng vào người của Vũ Đình, lúc này bị giật tung ra, Vũ Đình quay lại liền phát hiện ra ngực của Linda đã không còn, áo ngực bị xô lệch nhìn không ra hình thù gì.
Baron lại nham nhở nói: “Vừa nhìn đã biết dùng hàng giả, đúng là chán chết”
“Khốn kiếp”. Linda bị phát hiện, vừa xấu hổ vừa căm thù, gầm lên như một con thú rồi lao về phía Vũ Đình. Hai người đấm đá tán loạn, Vũ Đình được Baron chỉ dẫn nên đánh bên nào, chỗ nào, chẳng mấy chốc đã chiếm thế thượng phong. Đòn kết liễu, cô xoay người một góc chín mươi độ, tung chân đá một đường vào hàm của Linda khiến cô ta bắn đi xa mấy mét, chiếc mặt nạ trên mặt rơi xuống đất, lộ ra một khuôn mặt bị bỏng đến không còn hình dạng mặt người.
Vũ Đình sửng sốt khựng lại, mở to mắt nhìn cô ta. Hai mắt Linda trắng dã, lồi to ra ngoài. Lông mi lông mày không còn, bờ môi cũng biến dạng nham nhở, thậm chí thịt bỏng trên mặt còn chưa hoàn toàn lành lại, tất cả đã cháy đen.
“Mẹ… mẹ… kiếp…”. Linda hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn, hai mắt đục ngầu nhìn Vũ Đình. Baron nhìn thấy gương mặt của cô ta, liền ngán ngẩm quay đi chỗ khác.
Vũ Đình mặc dù từng bị Linda hành hạ tưởng chết, bản thân cũng hận cô ta đến thấu xương, thế nhưng cùng là phụ nữ, nhìn thấy cảnh này bất giác cũng cảm thấy thương cảm. Động tác tấn công của cô chậm rãi thu về, Vũ Đình nhìn Linda đang run rẩy ở dưới sàn, nói một tiếng: “Cô có ngày hôm nay là tự chuốc lấy”
“Dương Vũ Đình, mày hả hê lắm phải không? Thấy tao thế này mày sung sướng lắm phải không?”. Linda gào lên: “Tất cả là do mày. Mày cướp anh ấy của tao, hủy phiến quân của tao, mày biến tao thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ”
“Linda, chính cô tự biến mình thành thế này. Chính cô bắt tôi đến trại phiến quân, nếu khi đó cô không làm điều đó, bây giờ cô vẫn là thủ lĩnh phiến quân hùng mạnh”
“Thủ lĩnh phiến quân”. Linda nói đến đây lại cười phá lên: “Thủ lĩnh phiến quân. Phải rồi, tao là thủ lĩnh phiến quân. Tao xinh đẹp. Tao là thủ lĩnh phiến quân hùng mạnh. Tao là thủ lĩnh phiến quân. Tao không phải quỷ”
Vũ Đình thấy cô ta gần như phát điên thì không thèm chấp nữa, quay người đi về phía Baron. Chỉ là khi cô vừa đi được ba bước thì nghe một tiếng “đoàng” vọng đến, Vũ Đình lập tức quay lại liền thấy Linda đã nằm gục dưới đất, ngay giữa mi tâm chảy máu ròng ròng.
Baron thổi nòng súng, lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ, không bao giờ được quay lưng lại với kẻ thù”
Vũ Đình nuốt khan một ngụm nước bọt, dù sao trời sinh cô quá thánh thiện, nhìn thấy Linda như vậy cũng không nỡ giết, cho nên mới suýt nữa bị cô ta ám sát từ sau lưng. Cô gật đầu: “Baron, cảm ơn anh”.
“Đi lên phía trước xem gã chồng tương lai của em thế nào? Hắn dựng hàng loạt xe tăng chắn ngang đường để bảo vệ cho em, thằng nhóc này cũng được đấy”
Lúc này, Vũ Đình mới để ý, tiếng súng đạn ở bên kia dàn xe tăng đã dần tan đi, không biết Tô Uy Việt sống chết thế nào. Cô chột dạ, kéo tay Baron chạy như điên về phía trước, lúc bước qua xe tăng liền thấy đám người tổ chức W nằm la liệt dưới đất, đàn sói tuyết đang xé xác bọn chúng ăn ngấu nghiến, có con còn dùng móng vuốt lôi lòng ruột của mấy gã kia ra ngoài.
Vũ Đình lập tức gập người nôn thốc nôn tháo, Baron đứng bên cạnh đưa mắt quét một vòng, sau đó chợt dừng lại ở cửa thang máy đã mở. Anh ta vỗ vỗ vai cô: “Bình tĩnh”
“Anh Baron, nhìn giúp em, có thấy anh ấy ở đâu không?”
“Không có, cậu ta đuổi theo gã đại ca bên kia rồi. Để sói tuyết lại canh chừng cho em”
“Hả?”
Baron chỉ mấy con sói tuyết nãy giờ cứ quanh quẩn đi theo bọn họ, từ khi ở bên kia xe tăng cho đến tận khi sang phía bên này: “Thấy mấy con trông có vẻ sạch sẽ này không? Cái con có nhúm lông hình trăng khuyết trên trán cứ theo em nãy giờ. Ban nãy lúc anh giết Linda, suýt nữa thì bắn đạn trúng vào người nó. Khi đó nó cũng định chồm lên để cắn cô ta, bởi vì cô ta chĩa súng vào người em”
Vũ Đình hơi khó tin nhìn con sói tuyết đầu đàn rồi lại nhìn Baron: “Nó hiểu được tiếng người sao?”
“Có lẽ nó hiểu được mệnh lệnh của cậu ta”. Baron nói: “Bội Bội, đừng nói với anh gã chồng tương lai của em là sói đội lốt người nhé”
“Nói vớ vẩn. Anh ấy là…”. Nói đến đây, Vũ Đình mới nhớ ra chuyện Tô Uy Việt trước kia ở cùng sói, mặc dù sói ở Việt Nam và sói tuyết ở Nam cực hoàn toàn khác nhau, thế nhưng có lẽ Tô Uy Việt thật sự có bản lĩnh điều khiển được bầy sói này, trong trùng trùng nguy hiểm vẫn không quên ra lệnh cho nó bảo vệ cô.
Nghĩ vậy, cô không cảm thấy sợ hãi bầy sói kia nữa, Vũ Đình vươn tay vẫy vẫy con sói tuyết đầu đàn, khẽ nói: “Lại đây, chúng ta đi tìm anh ấy”.
Con sói tuyết nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó cũng lững thững đi lại gần, tiếp theo hai người họ cùng cả trăm con sói tuyết còn sống bắt đầu đi vào trong thang máy để tìm kiếm Tô Uy Việt.
Bọn họ lên đến tầng hai, thấy Tô Thành Nam, Đỗ Khang cùng đàn em của Tô Uy Việt vẫn đang giao tranh với một đám người Trung Quốc. Ánh mắt Vũ Đình dừng lại ở một người đang ngồi bệt trong một góc sau tấm bàn, tay anh ta rịt bả vai nhưng máu vẫn thấm ra ròng ròng qua kẽ tay.
“Liêm, không sao chứ?”. Vũ Đình vội vã chạy lại, giúp anh ta ấn vết thương để cầm máu. Tuy nhiên ban nãy Liêm vì mở đường cho Tô Uy Việt đuổi theo Lăng Diệu Quang mà trúng một đầu đạn xuyên thép dài 12mm. Nếu như không đưa anh ta tới bệnh viện cấp cứu ngay, e rằng sẽ mất máu mà chết.
Sắc mặt Liêm tái nhợt, nhìn Vũ Đình: “Ở yên chỗ này… phía trước… rất nguy hiểm”
“Đừng nói nữa, giữ sức. Đừng nói nữa”. Máu chảy càng lúc càng nhiều đến mức thành vũng dưới sàn, Vũ Đình nhìn bờ môi đã trắng bệch của anh ta, lo cuống lên: “Anh hãy cố chịu đựng một chút. Cố chịu đựng. Đợi tôi buộc lại vết thương cho anh”
“Không ích gì đâu”. Liêm lắc đầu: “Từ nam cực về đến bệnh viện gần nhất, ít nhất cũng mất tám tiếng. Đình, tôi muốn nhờ cô một việc”
“Nhờ vả gì bây giờ chứ. Anh đừng nói nữa, phải giữ sức. Cầm được máu là sẽ đợi được đến khi về tới bệnh viện. Đừng lo”
Liêm chớp chớp mắt, vì mất quá nhiều máu nên lượng oxy lên não bắt đầu yếu đi. Anh ta thở hổn hển, cố móc ra từ trong áo một tập giấy tờ gì đó, run rẩy nói từng chữ: “Sau khi tôi chết… đưa thứ này… cho đại ca…”
Vũ Đình nhìn mấy bản thiết kế trên tay Liêm, không hiểu đó là gì. Vừa định há miệng bảo anh ta cứ nghỉ ngơi đi để giữ sức thì Liêm lại lên tiếng: “Tôi tìm thấy… trong phòng chỉ huy… của Lăng Diệu Quang. Công thức… chế tạo thiết bị kháng xung… lực”
“Công thức cái quái gì chứ? Lúc này mà còn nói đến chuyện đó sao? Giữ tính mạng trước đã”
“Có thứ này… đại ca mới… có thể đứng đầu… giới vũ khí. Khi đó, rút lui khỏi xã hội đen… hay không, không kẻ nào dám… động tới… anh ấy”
Sống mũi Vũ Đình cay xè, người này đến tận khi tính mạng của bản thân đã leo lét như ngọn đèn dầu trước gió mà vẫn còn nghĩ đến tương lai của Tô Uy Việt. Bây giờ, Tô Uy Việt đã nắm trong tay gần như tất cả mọi thứ, nhưng nếu như chế tạo được thiết bị kháng xung lực, anh sẽ bảo đảm được toàn bộ vũ khí của chính mình, không kẻ nào có thể tìm ra, cũng chẳng còn kẻ nào có thể giành giật. Lúc đó sẽ không còn ai biết Tô Uy Việt có bao nhiêu vũ khí, dù anh có rút khỏi xã hội đen đi chăng nữa cũng chẳng kẻ nào dám đụng đến anh.
“Đồ ngốc”. Cổ họng cô nghẹn đắng, hai tay vẫn rịt chặt lấy vết thương trên bả vai Liêm.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau trên biển, lần anh ta đưa cô từ Vân Sơn trở về thành phố B, rồi lại từ thành phố B quay lại Vân Sơn, còn cả lần Liêm tay xách nách mang rất nhiều đồ để Tô Uy Việt đem làm quà biếu ba mẹ cô nữa. Vũ Đình thực sự không muốn anh ta chết.
Cô lẩm bẩm mấy chữ: “Chết cái gì chứ… anh không được chết”
***
Lời tác giả: Chỉ còn một đoạn nữa là kết truyện rồi? Cũng hơi tiếc vì lại sắp phải xa một cặp đôi ngôn tình chị em nhỉ?
Những ai yêu thích cặp Việt – Đình thì like một cái và cmt vào đây đi, cho tớ thêm động lực viết ngoại truyện hay thật hay nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook