-
Chương 20: Tỷ muội
Giường trong phủ thủ phụ, mềm mại hơn tấm ván gỗ trên núi Thanh Thành nhiều.
Tuy Khương Nguyên Bách là văn nhân thanh cao, nhưng cũng là thủ phụ đương triều, một số người làm quan, là vì dân chúng trong thiên hạ, một số người làm quan, là vì khát vọng dã tâm. Khương Nguyên Bách thực hiện khát vọng, đồng thời cũng hưởng thụ cuộc sống.
Sáng sớm khi Đồng Nhi tới hầu hạ Khương Lê, nụ cười cũng sáng lạn hơn ngày xưa rất nhiều, ríu ra ríu rít nói đêm qua giường ngủ có bao nhiêu mềm có bao nhiêu thoải mái, nhà ở lại có bao nhiêu rộng có bao nhiêu sáng.
Vân Song và Hương Xảo đứng ở một bên, loại chuyện hầu hạ Khương Lê này, Vân Song hoàn toàn không muốn làm, Hương Xảo làm bộ ngồi sát vào bàn trò chuyện với Khương Lê, việc thô việc nặng một chút cũng không dính tay.
Toàn bộ Phương Phỉ uyển, ngoài Đồng Nhi ra, chỉ có hai nha hoàn Vân Song và Hương Xảo, Vân Song và Hương Xảo sẽ không đi làm việc nặng, vì thế việc trong việc ngoài đều đến tay Đồng Nhi. Quý Thục Nhiên cố ý vô tình không cho Khương Lê thô sử nha đầu, cũng là bắt nạt Khương Lê không biết được quy củ hiện giờ, nhưng Khương Lê biết là cố ý làm một số việc cho Khương Lê không thoải mái, quay đầu lại nói với Khương Nguyên Bách rằng tính tình Khương Lê lớn, mọi chuyện rất thuận theo tự nhiên.
Chẳng qua Khương Lê cũng không thèm để ý, chờ khi Vân Song đi ra ngoài, nàng kéo góc áo Hương Xảo, nói: “Có chuyện muốn làm phiền Hương Xảo tỷ tỷ.”
Hương Xảo sửng sốt, cười nói: “Nhị tiểu thư có chuyện gì cứ sai bảo nô tỳ là được.”
“Hiện giờ hạ nhân trong viện này của ta sợ là không quá đủ, mẫu thân không an bài cho ta thô sử nha hoàn, tỷ và Vân Song tỷ tỷ là hầu hạ cuộc sống hàng ngày bên người ta, một mình Đồng Nhi cũng lo liệu không hết quá nhiều việc. Hương Xảo tỷ tỷ ở trong phủ nhiều năm, chắc hẳn rất quen bà tử mua bán nha hoàn, mong rằng Hương Xảo tỷ tỷ giúp ta an bài một chút, ta đi chọn ít người quét tước.”
Hương Xảo nghe vậy, nhíu mày: “Nhị tiểu thư, hạ nhân trong viện đều phải được sự đồng ý của phu nhân.”
“Mẫu thân yêu thương ta, lại cố tình quên mất phải an bài hạ nhân nơi này cho ta, chắc là ngày thường công việc vặt bận rộn, thế cho nên quên mất ta bên này, sao ta lại có thể quấy rầy bà. Chẳng qua là mấy đứa nha hoàn, ta muốn tự mình chọn, Hương Xảo tỷ tỷ an bài một chút.” Nàng tiện tay lấy một cái vòng tay bằng vàng từ trong tráp bên cạnh, đeo lên trên tay đối phương, cười nói: “Có thể không?”
Có thể không?
Vòng tay vàng sáng chói đeo trên tay Hương Xảo, khác với cái vòng tay vàng ròng nặng trĩu kia của nàng, cái này tinh tế, đẹp đẽ, thoạt nhìn không dày nặng bằng cái trên tay của mình kia, nhưng Hương Xảo biết, thủ công và hoa văn như vậy, càng đáng giá hơn cái trên tay của mình.
“Đương nhiên có thể!” Hương Xảo gật đầu liên tục, ánh mắt dính ở trên vòng tay không thể nào mà dời đi nổi. Nàng theo Quý Thục Nhiên nhiều năm, Quý Thục Nhiên ra tay không được hào phóng như vị nhị tiểu thư tới từ sơn dã này. Trong lòng Hương Xảo không khỏi buồn bực, vị nhị tiểu thư này chẳng lẽ không biết giá trị chỗ trang sức này bao nhiêu, mới có thể dễ dàng mà đưa cho nàng như thế?
Không để nàng ta nghĩ nhiều, Khương Lê đã cười nói: “Vậy hiện giờ phải phiền Hương Xảo tỷ tỷ rồi.”
Hương Xảo được vòng tay vàng, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn, lập tức nói: “Nô tỳ nhất định thay nhị tiểu thư làm ổn thỏa chuyện này, nhị tiểu thư chờ nhé.” Vừa nói vừa rời khỏi phòng.
Hương Xảo đi rồi, Đồng Nhi đứng ở một bên, Khương Lê nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, thì bảo: “Có lời gì thì nói đi.”
“Cô nương, nô tỳ không hiểu,” Đồng Nhi nói: “Sao ngài đối xử với Hương Xảo tốt như vậy, biết rõ nàng là Quý thị sai tới…… Chẳng lẽ, ngài là muốn dùng chỗ bạc đó thu mua nàng sao?”
“Thu mua?” Khương Lê lắc đầu: “Người này tâm thuật bất chính, hai mặt, chỉ biết gió chiều nào che chiều ấy, tham tài háo lợi, người như vậy, mặc dù thu mua, cũng khó tránh khỏi sẽ quay giáo(ý là phản lại), ta cũng không dám thu mua.”
“Một khi đã như vậy, sao ngài còn phải cho nàng những trang sức đó? Phải biết rằng, coi như trước mắt nàng nói giúp ngài chọn lựa nha hoàn, không thể đảm bảo đã lén lút nói cho Quý thị rồi. Đợi đến khi đó, những người được đưa tới, cũng đã trải qua Quý thị chọn lựa.”
“Ta đang giúp nàng tìm công việc mà, tìm công việc, cũng là để tặng đồ cho nàng.”
“Nô tỳ không hiểu,” Đồng Nhi khó hiểu, “Cô nương, hiện tại bạc trong tay chúng ta còn không nhiều đến mức không biết dùng thế nào.”
Khương Lê suýt nữa bị nha hoàn của mình chọc cười, nàng nói: “Ngươi xem, ta đưa cho nàng đều là trang sức, mà không phải bạc. Ngươi biết là vì sao không?”
“Vì sao ạ?” Đồng Nhi mở to mắt.
“Đương nhiên là vì để cho người ta nhìn.” Khương Lê cười nói: “Đánh trận phải dùng mưu, chia ra tiêu diệt. Đồng Nhi, có đôi khi người khác cho ngươi đá quý xinh đẹp, trang sức trân quý, nếu không phải trả một cái giá ngang bằng, ngươi phải đề phòng, vì có thể ngươi phải trả giá nhiều hơn.”
Đồng Nhi nhìn Khương Lê ngây ra, nàng vẫn không hiểu lời của Khương Lê nói, rồi lại hình như cảm giác được cái gì. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng lắc lắc đầu, Khương Lê thông minh hơn nàng nhiều, chuyện nàng có thể nhìn rõ ràng, Khương Lê khẳng định cũng có thể nhìn rõ, Khương Lê đối xử với Hương Xảo như vậy, cũng nhất định có đạo lý của nàng, mình chỉ lo làm theo thì tốt rồi.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nào.” Khương Lê nói, “Nếu đã về nhà, cũng phải làm quen một chút với phủ uyển của mình chứ nhỉ.”
“Được ạ!” Đồng Nhi cực kỳ vui vẻ, “Nô tỳ đi cùng ngài.”
Khương Lê đi thay xiêm y, xiêm y mới làm còn chưa đưa tới, Quý Thục Nhiên cũng không thể làm quá mức rõ ràng, sai người đưa tới một ít xiêm y may sẵn không sai biệt lắm với vóc người của Khương Lê. Những trang phục đó nhìn qua quý giá, nhưng thủ công thô ráp hơn xiêm y của Khương Ấu Dao nhiều, trái ngược với khí chất của Khương Lê.
Tuy Đồng Nhi thích chất liệu tốt, nhưng cũng cảm thấy những xiêm y xanh,đỏ đó mặc ở trên người Khương Lê, ngược lại không đẹp bằng màu sắc đơn thuần, cân nhắc hồi lâu, chọn cho Khương Lê một chiếc váy nhỏ màu xanh lá mạ.
Chiếc váy này thoạt nhìn thế nhưng giống như kiểu dáng cho nha hoàn mặc, xanh lá mạ không cẩn thận mặc sẽ thấy tục khí, nhưng Khương Lê da trắng lại gầy yếu, mặc lên thế mà cũng không tồi. Cả người càng nổi bật lên sự mềm mại dịu dàng có một loại hương vị khác.
Đồng Nhi và Khương Lê ở trong miếu lâu rồi, ngày thường chỉ chải tóc đơn giản nhất để tiện làm việc, trở về Khương phủ, mới phát hiện mình biết chải tóc cũng chỉ có mấy kiểu như vậy. Mà ở Khương phủ, lại chải kiểu đầu nha hoàn đó, chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.
Còn không đợi Đồng Nhi nghĩ phải chải đầu như thế nào, đã thấy Khương Lê soi gương đồng, tự mình vươn tay nắm lấy mái tóc đen thật dài, đôi tay linh hoạt thoăn thoắt vài cái, đã chải xong kiểu tóc ô sa.
Đồng Nhi giật mình trừng lớn hai mắt, nói: “Cô nương, làm sao ngài……”
“Lúc trước từng học.” Khương Lê trả lời đơn giản. Khi nàng còn là Tiết Phương Phỉ, mới vừa gả cho Thẩm Ngọc Dung, vì lấy lòng bà bà và tiểu cô, đã học cách chải đầu như thế nào. Nghĩ nữ nhi đều thích xinh đẹp, tự tay mình chải đầu cho các nàng, sẽ thân thiết hơn vài phần. Sau này tình nghĩa giữa nàng và Thẩm gia cắt đứt không còn gì nữa, chỉ còn tay nghề chải đầu là giữ lại.
“Cái gì cô nương cũng biết, thật giỏi.” Đồng Nhi nghĩ nghĩ, lại nghi hoặc, “Nhưng sao cô nương lại cố ý đi học chải đầu, đây không phải việc bọn nha hoàn mới làm……”
Đáng tiếc không chờ được đến đáp án, Khương Lê đã đứng dậy đi ra cửa, Đồng Nhi cũng vứt vấn đề này ra sau đầu.
Khương phủ rất lớn, trước kia Đồng Nhi là nha hoàn quét tước trong đại viện, sau này khi Khương Lê hại Quý Thục Nhiên đẻ non, tất cả hạ nhân trong viện Khương Lê đều bị đánh,giết, bán đi. Trước khi đưa Khương Lê đến núi Thanh Thành, Khương lão phu nhân bèn tiện tay chỉ một tiểu nha hoàn từ trong viện cho đi theo, nha hoàn này chính là Đồng Nhi.
Bởi vì khi đi còn quá nhỏ, hiện giờ Đồng Nhi đối với tình huống trong Khương phủ, cũng vô cùng xa lạ.
Mới ra khỏi Phương Phỉ uyển còn chưa đi được mấy bước,thì nghe thấy phía trước có tiếng người truyền đến, Khương Lê dừng lại, ngước mắt nhìn thấy vài người đang đứng tán gẫu ở trong đình nhỏ không xa.
Mấy người kia cũng thấy Khương Lê, tiếng nói chuyện dừng lại, người đứng chính giữa một thân váy lụa tơ vàng màu hồng nhạt, cực kỳ xinh đẹp, kiều diễm.
Đúng là tam tiểu thư Khương phủ, Khương Ấu Dao.
Tuy Khương Nguyên Bách là văn nhân thanh cao, nhưng cũng là thủ phụ đương triều, một số người làm quan, là vì dân chúng trong thiên hạ, một số người làm quan, là vì khát vọng dã tâm. Khương Nguyên Bách thực hiện khát vọng, đồng thời cũng hưởng thụ cuộc sống.
Sáng sớm khi Đồng Nhi tới hầu hạ Khương Lê, nụ cười cũng sáng lạn hơn ngày xưa rất nhiều, ríu ra ríu rít nói đêm qua giường ngủ có bao nhiêu mềm có bao nhiêu thoải mái, nhà ở lại có bao nhiêu rộng có bao nhiêu sáng.
Vân Song và Hương Xảo đứng ở một bên, loại chuyện hầu hạ Khương Lê này, Vân Song hoàn toàn không muốn làm, Hương Xảo làm bộ ngồi sát vào bàn trò chuyện với Khương Lê, việc thô việc nặng một chút cũng không dính tay.
Toàn bộ Phương Phỉ uyển, ngoài Đồng Nhi ra, chỉ có hai nha hoàn Vân Song và Hương Xảo, Vân Song và Hương Xảo sẽ không đi làm việc nặng, vì thế việc trong việc ngoài đều đến tay Đồng Nhi. Quý Thục Nhiên cố ý vô tình không cho Khương Lê thô sử nha đầu, cũng là bắt nạt Khương Lê không biết được quy củ hiện giờ, nhưng Khương Lê biết là cố ý làm một số việc cho Khương Lê không thoải mái, quay đầu lại nói với Khương Nguyên Bách rằng tính tình Khương Lê lớn, mọi chuyện rất thuận theo tự nhiên.
Chẳng qua Khương Lê cũng không thèm để ý, chờ khi Vân Song đi ra ngoài, nàng kéo góc áo Hương Xảo, nói: “Có chuyện muốn làm phiền Hương Xảo tỷ tỷ.”
Hương Xảo sửng sốt, cười nói: “Nhị tiểu thư có chuyện gì cứ sai bảo nô tỳ là được.”
“Hiện giờ hạ nhân trong viện này của ta sợ là không quá đủ, mẫu thân không an bài cho ta thô sử nha hoàn, tỷ và Vân Song tỷ tỷ là hầu hạ cuộc sống hàng ngày bên người ta, một mình Đồng Nhi cũng lo liệu không hết quá nhiều việc. Hương Xảo tỷ tỷ ở trong phủ nhiều năm, chắc hẳn rất quen bà tử mua bán nha hoàn, mong rằng Hương Xảo tỷ tỷ giúp ta an bài một chút, ta đi chọn ít người quét tước.”
Hương Xảo nghe vậy, nhíu mày: “Nhị tiểu thư, hạ nhân trong viện đều phải được sự đồng ý của phu nhân.”
“Mẫu thân yêu thương ta, lại cố tình quên mất phải an bài hạ nhân nơi này cho ta, chắc là ngày thường công việc vặt bận rộn, thế cho nên quên mất ta bên này, sao ta lại có thể quấy rầy bà. Chẳng qua là mấy đứa nha hoàn, ta muốn tự mình chọn, Hương Xảo tỷ tỷ an bài một chút.” Nàng tiện tay lấy một cái vòng tay bằng vàng từ trong tráp bên cạnh, đeo lên trên tay đối phương, cười nói: “Có thể không?”
Có thể không?
Vòng tay vàng sáng chói đeo trên tay Hương Xảo, khác với cái vòng tay vàng ròng nặng trĩu kia của nàng, cái này tinh tế, đẹp đẽ, thoạt nhìn không dày nặng bằng cái trên tay của mình kia, nhưng Hương Xảo biết, thủ công và hoa văn như vậy, càng đáng giá hơn cái trên tay của mình.
“Đương nhiên có thể!” Hương Xảo gật đầu liên tục, ánh mắt dính ở trên vòng tay không thể nào mà dời đi nổi. Nàng theo Quý Thục Nhiên nhiều năm, Quý Thục Nhiên ra tay không được hào phóng như vị nhị tiểu thư tới từ sơn dã này. Trong lòng Hương Xảo không khỏi buồn bực, vị nhị tiểu thư này chẳng lẽ không biết giá trị chỗ trang sức này bao nhiêu, mới có thể dễ dàng mà đưa cho nàng như thế?
Không để nàng ta nghĩ nhiều, Khương Lê đã cười nói: “Vậy hiện giờ phải phiền Hương Xảo tỷ tỷ rồi.”
Hương Xảo được vòng tay vàng, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn, lập tức nói: “Nô tỳ nhất định thay nhị tiểu thư làm ổn thỏa chuyện này, nhị tiểu thư chờ nhé.” Vừa nói vừa rời khỏi phòng.
Hương Xảo đi rồi, Đồng Nhi đứng ở một bên, Khương Lê nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, thì bảo: “Có lời gì thì nói đi.”
“Cô nương, nô tỳ không hiểu,” Đồng Nhi nói: “Sao ngài đối xử với Hương Xảo tốt như vậy, biết rõ nàng là Quý thị sai tới…… Chẳng lẽ, ngài là muốn dùng chỗ bạc đó thu mua nàng sao?”
“Thu mua?” Khương Lê lắc đầu: “Người này tâm thuật bất chính, hai mặt, chỉ biết gió chiều nào che chiều ấy, tham tài háo lợi, người như vậy, mặc dù thu mua, cũng khó tránh khỏi sẽ quay giáo(ý là phản lại), ta cũng không dám thu mua.”
“Một khi đã như vậy, sao ngài còn phải cho nàng những trang sức đó? Phải biết rằng, coi như trước mắt nàng nói giúp ngài chọn lựa nha hoàn, không thể đảm bảo đã lén lút nói cho Quý thị rồi. Đợi đến khi đó, những người được đưa tới, cũng đã trải qua Quý thị chọn lựa.”
“Ta đang giúp nàng tìm công việc mà, tìm công việc, cũng là để tặng đồ cho nàng.”
“Nô tỳ không hiểu,” Đồng Nhi khó hiểu, “Cô nương, hiện tại bạc trong tay chúng ta còn không nhiều đến mức không biết dùng thế nào.”
Khương Lê suýt nữa bị nha hoàn của mình chọc cười, nàng nói: “Ngươi xem, ta đưa cho nàng đều là trang sức, mà không phải bạc. Ngươi biết là vì sao không?”
“Vì sao ạ?” Đồng Nhi mở to mắt.
“Đương nhiên là vì để cho người ta nhìn.” Khương Lê cười nói: “Đánh trận phải dùng mưu, chia ra tiêu diệt. Đồng Nhi, có đôi khi người khác cho ngươi đá quý xinh đẹp, trang sức trân quý, nếu không phải trả một cái giá ngang bằng, ngươi phải đề phòng, vì có thể ngươi phải trả giá nhiều hơn.”
Đồng Nhi nhìn Khương Lê ngây ra, nàng vẫn không hiểu lời của Khương Lê nói, rồi lại hình như cảm giác được cái gì. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng lắc lắc đầu, Khương Lê thông minh hơn nàng nhiều, chuyện nàng có thể nhìn rõ ràng, Khương Lê khẳng định cũng có thể nhìn rõ, Khương Lê đối xử với Hương Xảo như vậy, cũng nhất định có đạo lý của nàng, mình chỉ lo làm theo thì tốt rồi.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nào.” Khương Lê nói, “Nếu đã về nhà, cũng phải làm quen một chút với phủ uyển của mình chứ nhỉ.”
“Được ạ!” Đồng Nhi cực kỳ vui vẻ, “Nô tỳ đi cùng ngài.”
Khương Lê đi thay xiêm y, xiêm y mới làm còn chưa đưa tới, Quý Thục Nhiên cũng không thể làm quá mức rõ ràng, sai người đưa tới một ít xiêm y may sẵn không sai biệt lắm với vóc người của Khương Lê. Những trang phục đó nhìn qua quý giá, nhưng thủ công thô ráp hơn xiêm y của Khương Ấu Dao nhiều, trái ngược với khí chất của Khương Lê.
Tuy Đồng Nhi thích chất liệu tốt, nhưng cũng cảm thấy những xiêm y xanh,đỏ đó mặc ở trên người Khương Lê, ngược lại không đẹp bằng màu sắc đơn thuần, cân nhắc hồi lâu, chọn cho Khương Lê một chiếc váy nhỏ màu xanh lá mạ.
Chiếc váy này thoạt nhìn thế nhưng giống như kiểu dáng cho nha hoàn mặc, xanh lá mạ không cẩn thận mặc sẽ thấy tục khí, nhưng Khương Lê da trắng lại gầy yếu, mặc lên thế mà cũng không tồi. Cả người càng nổi bật lên sự mềm mại dịu dàng có một loại hương vị khác.
Đồng Nhi và Khương Lê ở trong miếu lâu rồi, ngày thường chỉ chải tóc đơn giản nhất để tiện làm việc, trở về Khương phủ, mới phát hiện mình biết chải tóc cũng chỉ có mấy kiểu như vậy. Mà ở Khương phủ, lại chải kiểu đầu nha hoàn đó, chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.
Còn không đợi Đồng Nhi nghĩ phải chải đầu như thế nào, đã thấy Khương Lê soi gương đồng, tự mình vươn tay nắm lấy mái tóc đen thật dài, đôi tay linh hoạt thoăn thoắt vài cái, đã chải xong kiểu tóc ô sa.
Đồng Nhi giật mình trừng lớn hai mắt, nói: “Cô nương, làm sao ngài……”
“Lúc trước từng học.” Khương Lê trả lời đơn giản. Khi nàng còn là Tiết Phương Phỉ, mới vừa gả cho Thẩm Ngọc Dung, vì lấy lòng bà bà và tiểu cô, đã học cách chải đầu như thế nào. Nghĩ nữ nhi đều thích xinh đẹp, tự tay mình chải đầu cho các nàng, sẽ thân thiết hơn vài phần. Sau này tình nghĩa giữa nàng và Thẩm gia cắt đứt không còn gì nữa, chỉ còn tay nghề chải đầu là giữ lại.
“Cái gì cô nương cũng biết, thật giỏi.” Đồng Nhi nghĩ nghĩ, lại nghi hoặc, “Nhưng sao cô nương lại cố ý đi học chải đầu, đây không phải việc bọn nha hoàn mới làm……”
Đáng tiếc không chờ được đến đáp án, Khương Lê đã đứng dậy đi ra cửa, Đồng Nhi cũng vứt vấn đề này ra sau đầu.
Khương phủ rất lớn, trước kia Đồng Nhi là nha hoàn quét tước trong đại viện, sau này khi Khương Lê hại Quý Thục Nhiên đẻ non, tất cả hạ nhân trong viện Khương Lê đều bị đánh,giết, bán đi. Trước khi đưa Khương Lê đến núi Thanh Thành, Khương lão phu nhân bèn tiện tay chỉ một tiểu nha hoàn từ trong viện cho đi theo, nha hoàn này chính là Đồng Nhi.
Bởi vì khi đi còn quá nhỏ, hiện giờ Đồng Nhi đối với tình huống trong Khương phủ, cũng vô cùng xa lạ.
Mới ra khỏi Phương Phỉ uyển còn chưa đi được mấy bước,thì nghe thấy phía trước có tiếng người truyền đến, Khương Lê dừng lại, ngước mắt nhìn thấy vài người đang đứng tán gẫu ở trong đình nhỏ không xa.
Mấy người kia cũng thấy Khương Lê, tiếng nói chuyện dừng lại, người đứng chính giữa một thân váy lụa tơ vàng màu hồng nhạt, cực kỳ xinh đẹp, kiều diễm.
Đúng là tam tiểu thư Khương phủ, Khương Ấu Dao.
Bình luận facebook