Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Đông Phương Trình vừa nghe liền tức giận, cái này cùng cái gì:“Ngữ Hinh, đại nương của con cũng nói, bà ấy chưa thấy qua Hoan Hoan a......”
“Có chứng cớ gì?” Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng nói, thực ra thì Đông Phương Trình rất muốn dùng bạo lực giải quyết, hắn có thể tiến lên cứu người, nhưng mà......
Bên người nữ nhi của hắn, thế nhưng còn có một người áo đen võ công thần bí khó lường.
Hơn nữa, hiện tại Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phải phế tài, hắn cũng không muốn tùy tiện đắc tội.
“Ngữ Hinh, con muốn chứng cớ gì? Con có chứng cớ chứng minh Hoan Hoan là bị đại nương của con mang đi sao?”
Đông Phương Trình nhìn nhi tử của mình, hơn phân nửa thân mình nho nhỏ của hắn chìm trong nước bẩn, qua lâu như vậy, đầu cúi xuống, tựa hồ tùy thời đều có khả năng ngất xỉu đi.
“Trừ phi bà ta tìm Hoan Hoan về cho ta, bằng không...... Hừ, muốn mang hắn đi, trừ phi bước qua xác ta mag mang hắn đi......”
Nàng đã phái toàn bộ người đi tìm, hơn nữa tướng quân phủ, thế nhưng Hoan Hoan giống như là biến mất không rõ ràng, nửa điểm tin tức đều không có.
“Hoan Hoan...... Con ở đâu......”
Nhịn xuống, nhất định phải chịu đựng, Hoan Hoan không có việc gì.
Đông Phương Ngữ Hinh lần lượt nói cho chính mình, chính là, trong lòng cũng càng thêm bất an.
“Ngữ Hinh, Hoan Hoan tìm không thấy, vi phụ(cha) cũng thật......”
“Đông Phương cô nương......”
Đông Phương Trình vừa muốn tiếp tục khuyên bảo, không trung bỗng nhiên nghe được thanh âm có người hô to, Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, một đạo bóng đen vội vàng hạ xuống, chính là Trình Dục.
“Mau cùng ta đi......”
Lúc này hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi đến, thân phận bây giờ của Hoan Hoan rất không bình thường a, thật có thể là đứa nhỏ của chủ tử, hắn cũng không dám có chút chậm trễ.
“Trình Dục...... Đi cùng ngươi làm cái gì? Ta đang đợi bọn họ tìm Hoan Hoan......”
Người của Uất Trì Tà Dịch? Hắn đến có thể có chuyện gì?
Đông Phương Ngữ Hinh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, nàng thật hận không thể cùng nam nhân kia giữ một khoảng cách.
“Ai, Đông Phương cô nương, Hoan Hoan phát sốt, ngươi nhanh chút cùng ta đi xem xem bé a......”
Trình Dục sốt ruột nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe, lập tức bắt lấy cánh tay của Trình Dục, gấp giọng nói:
“Cái gì, ngươi nói cái gì?”
“Đi nhanh đi...... Đông Phương cô nương, chủ tử của ta đều vội muốn chết......”
Trình Dục không dám chậm trễ, có cái gì nói, vẫn là chủ tử cùng nàng nói tương đối thích hợp.
Đông Phương Ngữ Hinh không nói hai lời đi theo Trình Dục bước đi, phía sau Tưởng Văn Cầm cùng Đông Phương Trình sốt ruột hô:
“Ai, Đông Phương Ngữ Hinh, nhi tử của ta......”
Nữ nhi của nàng tìm được, nhưng …. Người trông coi Đông Phương Ngữ Học không rời đi a, này......
Tiện nữ nhân này, trước phân phó thả Đông Phương Ngữ Học có thể chết a.
Nhưng mà, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không nghe thấy lời nói của bọn họ, nàng cũng chỉ nhớ Tiểu Hoan Hoan.
“Hoan Hoan......” Nhìn đến tiểu nha đầu lẳng lặng nằm trên giường, lòng của Đông Phương Ngữ Hinh mới thả xuống dưới.
Nhưng mà, đến gần vừa thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ bừng, nhìn làm cho người ta thật sự là đau lòng.
Tiểu nha đầu này, quả nhiên phát sốt.
“Đông Phương Ngữ Hinh, bé phát sốt, làm sao bây giờ? Ta đã cho bé uống thuốc hạ sốt, thế nhưng không hữu hiệu......”
Uất Trì Tà Dịch vội vàng nói, Đông Phương Ngữ Hinh bước lên phía trước, lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu trắng ngà nhẹ nhàng mà nhét vào trong miệng Hoan Hoan. Sau đó xốc chăn lên, lấy ra một cái bình khác, giọt hai giọt nước thuốc tới trên tay, thuần thục xoa khắp người cho bé.
“Từ nhỏ thân thể của nó rất yếu…. Có lẽ, là lúc trước ta thời điểm ta mang thai nó không có chăm sóc tốt cho nó đi...... Phát sốt cũng nhiều, một loại thuốc hạ sốt đối với bé cũng không có tác dụng gì ......”
“Có chứng cớ gì?” Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng nói, thực ra thì Đông Phương Trình rất muốn dùng bạo lực giải quyết, hắn có thể tiến lên cứu người, nhưng mà......
Bên người nữ nhi của hắn, thế nhưng còn có một người áo đen võ công thần bí khó lường.
Hơn nữa, hiện tại Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phải phế tài, hắn cũng không muốn tùy tiện đắc tội.
“Ngữ Hinh, con muốn chứng cớ gì? Con có chứng cớ chứng minh Hoan Hoan là bị đại nương của con mang đi sao?”
Đông Phương Trình nhìn nhi tử của mình, hơn phân nửa thân mình nho nhỏ của hắn chìm trong nước bẩn, qua lâu như vậy, đầu cúi xuống, tựa hồ tùy thời đều có khả năng ngất xỉu đi.
“Trừ phi bà ta tìm Hoan Hoan về cho ta, bằng không...... Hừ, muốn mang hắn đi, trừ phi bước qua xác ta mag mang hắn đi......”
Nàng đã phái toàn bộ người đi tìm, hơn nữa tướng quân phủ, thế nhưng Hoan Hoan giống như là biến mất không rõ ràng, nửa điểm tin tức đều không có.
“Hoan Hoan...... Con ở đâu......”
Nhịn xuống, nhất định phải chịu đựng, Hoan Hoan không có việc gì.
Đông Phương Ngữ Hinh lần lượt nói cho chính mình, chính là, trong lòng cũng càng thêm bất an.
“Ngữ Hinh, Hoan Hoan tìm không thấy, vi phụ(cha) cũng thật......”
“Đông Phương cô nương......”
Đông Phương Trình vừa muốn tiếp tục khuyên bảo, không trung bỗng nhiên nghe được thanh âm có người hô to, Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, một đạo bóng đen vội vàng hạ xuống, chính là Trình Dục.
“Mau cùng ta đi......”
Lúc này hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi đến, thân phận bây giờ của Hoan Hoan rất không bình thường a, thật có thể là đứa nhỏ của chủ tử, hắn cũng không dám có chút chậm trễ.
“Trình Dục...... Đi cùng ngươi làm cái gì? Ta đang đợi bọn họ tìm Hoan Hoan......”
Người của Uất Trì Tà Dịch? Hắn đến có thể có chuyện gì?
Đông Phương Ngữ Hinh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, nàng thật hận không thể cùng nam nhân kia giữ một khoảng cách.
“Ai, Đông Phương cô nương, Hoan Hoan phát sốt, ngươi nhanh chút cùng ta đi xem xem bé a......”
Trình Dục sốt ruột nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe, lập tức bắt lấy cánh tay của Trình Dục, gấp giọng nói:
“Cái gì, ngươi nói cái gì?”
“Đi nhanh đi...... Đông Phương cô nương, chủ tử của ta đều vội muốn chết......”
Trình Dục không dám chậm trễ, có cái gì nói, vẫn là chủ tử cùng nàng nói tương đối thích hợp.
Đông Phương Ngữ Hinh không nói hai lời đi theo Trình Dục bước đi, phía sau Tưởng Văn Cầm cùng Đông Phương Trình sốt ruột hô:
“Ai, Đông Phương Ngữ Hinh, nhi tử của ta......”
Nữ nhi của nàng tìm được, nhưng …. Người trông coi Đông Phương Ngữ Học không rời đi a, này......
Tiện nữ nhân này, trước phân phó thả Đông Phương Ngữ Học có thể chết a.
Nhưng mà, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không nghe thấy lời nói của bọn họ, nàng cũng chỉ nhớ Tiểu Hoan Hoan.
“Hoan Hoan......” Nhìn đến tiểu nha đầu lẳng lặng nằm trên giường, lòng của Đông Phương Ngữ Hinh mới thả xuống dưới.
Nhưng mà, đến gần vừa thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ bừng, nhìn làm cho người ta thật sự là đau lòng.
Tiểu nha đầu này, quả nhiên phát sốt.
“Đông Phương Ngữ Hinh, bé phát sốt, làm sao bây giờ? Ta đã cho bé uống thuốc hạ sốt, thế nhưng không hữu hiệu......”
Uất Trì Tà Dịch vội vàng nói, Đông Phương Ngữ Hinh bước lên phía trước, lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu trắng ngà nhẹ nhàng mà nhét vào trong miệng Hoan Hoan. Sau đó xốc chăn lên, lấy ra một cái bình khác, giọt hai giọt nước thuốc tới trên tay, thuần thục xoa khắp người cho bé.
“Từ nhỏ thân thể của nó rất yếu…. Có lẽ, là lúc trước ta thời điểm ta mang thai nó không có chăm sóc tốt cho nó đi...... Phát sốt cũng nhiều, một loại thuốc hạ sốt đối với bé cũng không có tác dụng gì ......”
Bình luận facebook