• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Đích Nữ Là Nữ Phụ (4 Viewers)


Chương 4: Kỳ, Tiêu hai phủ cùng định hôn đính ước.





Sáng sớm canh ba gà còn chưa kịp gáy, người trong Tiêu phủ đã tấp nập ra ra vào vào, chuẩn bị thức ăn, đồ uống, tất cả đều là mỹ thực nhân gian, Linh di nương tuy không phải là đương gia chủ mẫu nhưng đối với Tiêu phủ hết lòng trung thành, cách làm việc vô cùng tốt, nên được giao cho việc quản lí chi tiêu, hôm nay Tiêu bà bà giao mọi chuyện cho đích thân Linh di nương chủ trì, xem xét, các di nương khác tuy vô cùng tức giận nhưng vì đại sự mà ngậm ngùi cho qua.





Linh di nương này nói tốt thực không tốt, nói xấu cùng không đúng, chỉ có thể nói nàng là một kẻ rất thức thời, đầu óc có chút thông minh, nhanh nhẹn, nhưng lại chỉ biết đi theo vuốt mông ngựa cho người khác.





Linh di nương xuất thân là nông nữ, sau, lại làm nha hoàn theo phục dịch Tiêu bà bà, Tiêu bà bà thấy nàng là ngươi chăm chỉ, biết thời thế, đầu óc lại có chút khôn ngoan, liền đem nàng gả cho Tiêu Viễn Trình con trai trưởng tôn của bà, làm một cái di nương. Tuy không phải được cưới hỏi tử tể, thân phận lại không cao quý, nhưng nàng vẫn được vô vàn cưng chiều sủng nịch của Tiêu Viễn Trình.





Chưa đầy một năm nàng liền thụ thai, hạ sinh hài tử thứ nhất chính là nam tử, hài tử thứ hai thì là nữ tử, cả hai hài tử nàng hạ sinh đều là nam thanh nữ tú, tài sắc kinh người, nhờ vậy, nàng càng được Tiêu Viễn Trình yêu thương thêm nhiều. Tiêu bà bà đối với nàng phạm chút lỗi liền không bận tâm, tính toán, mỗi lần tới dịp lễ tết đều cấp do nàng phần quà đều hơn hẳn các di nương khác, nhờ vậy mà trong Tiêu phủ nàng coi như có chút địa vị.





Mọi chuyện đều chuẩn bị gần xong, khi đó cũng tới khoảng canh năm, trời dần sáng, ánh bình minh hé lộ, mặt trời chầm chậm nhô lên.





Tất cả các vị tiểu thư, di nương, cùng các thiếu gia trong Tiêu phủ đều đang chuẩn bị chỉnh chu trang phục cùng tóc tai của mình, hôm nay là nghênh tiếp đại khách, nếu may mắn, mỗi người trong số họ đều có thể vươn cao tới tận mây xanh.





Trừ bỏ Tam tiểu thư - Tiêu Khuynh vẫn đang o o ngáy ngủ và Đích trưởng nữ Đại tiểu thư - Tiêu Mễ Á Lam hiện đang 'Đánh cờ cùng Diêm vương' trong mộng ra, thì tất cả mọi người còn lại trong Tiêu phủ đều háo hức chuẩn bị thật tốt.





Cư Hoa viện...





"Đại tiểu thư, người mau thức dậy đi, hôm nay trong phu nghênh tiếp khách, nếu thiếu người liền không thể được... " Khuy Nha chán nản gọi ta thức dậy, đây không phải lần đầu nàng cảm thấy chán nản như vậy, "Đại tiểu thư nếu người không dậy nô tì liền treo cổ tự vẫn chết cho ngươi xem." Đây cũng không phải lần đầu nàng hù dọa ta. Bởi, chuyện này đều tiếp diễn hằng ngày từ khi ta xuyên vào Tiêu Mễ Á Lam, mọi chuyện diễn ra đã gần một tháng.





Một tháng qua bên nữ chủ không có động tĩnh gì, vậy nên nơi này của ta liền cũng án binh bất động.





"Được, ngươi ngày nào cũng hù dọa ta như vậy, vui lắm sao, ta dậy là được... ", Ta chậm chạp ngồi dạy, ánh mắt ủy khuất nhìn Khuy Nha.





Đối với nàng, ta rất tin tưởng, nàng tuy là phận nha hoàn, nhưng là một lòng trung thành, không giống những kẻ khác, trong tiểu thuyết hay thực tại bây giờ đều là cùng một tính cách.





"Nếu người chịu dậy, thì nô tì cũng không làm như vậy a.", Dạo này Khuy Nha thực là có chút thay đổi, có lẽ là chủ nào tớ nấy đây mà, nàng theo ta gần một tháng tính cách có chút thay đổi, gan to hơn một chút, đầu óc lại linh hoạt thêm một bậc, mấy ngày trở lại đây lại còn biết 'móc họng' ta.





Sau một hồi rửa mặt, trang điểm vận y phục, thì cũng hơn một canh giờ, những bộ đồ cổ trang vừa nhìn vô cùng xinh đẹp, nhưng khi vận vào rồi thì mới hiểu được nổi khổ của người vận nó, chưa tính đến đầu tóc, để bới, cài trâm, hoặc làm hoa hòe đủ kiểu không thôi cũng mất một khoảng thời gian lớn, rồi tới trang điểm, để làm cho khuôn mặt tươi đẹp thì không rõ là mất bao nhiêu thời gian, thân phận càng cao, thì càng mất thời gian trang điểm càng lâu, ta bây giờ là Tiêu Mễ Á Lam nên thân phận cũng có thể nói là cao quý, vì vậy nên mỗi lần vận y trang, cùng chỉnh chu khuôn mặc đều là vô tận cực nhọc.





Ta đang cùng Khuy Nha trên đường tới đại sảnh, Khuynh Nha liền mở miệng hỏi: "Tiểu thư, lần đó người tại sao lại giúp Tam tiểu thư?"





"Khuy Nha, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Ta giúp nàng một lần ắt lần sau nàng sẽ giúp lại ta, nàng có ân sẽ báo ân, có thù tất sẽ trả thù gấp bội, ta giúp nàng chính là tự giúp lấy bản thân."





Ta nhàn nhạt đáp. Kết cục của Tiêu Mễ Á Lam trong tiểu thuyết ta còn lạ gì? Nếu ta ra tay giúp đỡ Tiêu Khuynh Thành một lần hẳn lần sau nàng sẽ tha cho ta, nàng kiếp trước là làm trong hắc bang, tài giỏi có thừa, muốn bóp ta chết lúc nào mà không được, hơn thế nữa là nam phụ cùng nam chính suốt ngày bảo hộ nàng, ta như thế nào đấu lại, vậy nên chỉ có thế có con đường chết là chắc. Giúp nàng vừa có thể ra uy cho bản thân, vừa có thể khẳng định mình, lại vừa có thể bảo toàn một mạng nhỏ, như thế cũng thật có lợi cho ta.





Khuy Nha hướng ta nhìn với ánh mắt mập mờ khó hiểu, chủ tử của nàng càng lúc càng kỳ lạ, chủ tử từ khi nào mà lại hiểu rõ Tam tiểu thư như thế. Tam tiểu thư chẳng phải là một người nhu nhược, mềm yếu hay sao? Như thế nào lại có thể báo thù đây?!? Xem ra là chủ tử suy nghĩ nhiều quá rồi!





Ta cùng Khuy Nha bước vào đại sảnh, rồi đi tới chỗ mình mà an tọa, Khuy Nha rót giúp ta một tách trà 'Hoa Vụ', rồi vòng ra đứng ở phía sau.





Gần một khắc trôi qua nhanh chóng, mọi người trong Tiêu phủ hầu như góp mặt đầy đủ. Tiêu bà bà ngồi ở vị trí chủ vị mặt có chút lãnh đạm, cùng nghiêm nghị nhìn ra phía ngoài đại sảnh.





Khách quý của Tiêu phủ rốt cục là ngươi nào mà khiến Tiêu bà bà lại mang vẻ mặt kia đây, trong lòng ta hiếu kỳ dâng lên.





Hay là tới đoạn mà Kỳ phủ cùng Tiêu phủ định hôn ước? Nếu vậy thì Tiêu bà bà sẽ làm gì đây? Bi kịch của Tiêu Mễ Á Lam trong tiểu thuyết sẽ lập lại một nữa, và người hứng chịu sẽ là ta sao? Hay là ta quá lo xa rồi, không thể nào có chuyện đó được. Nhưng mà tính kĩ lại thì, mốc thời gian mà Kỳ phủ xuất hiện cũng không mấy sai lệch với bây giờ là mấy. Ta trong lòng có phần bất an mà trộm nghĩ thầm.





"Kỳ phủ tới." Tiếng kêu của nha hoàn Y Thi từ ngoài truyền vào cắt đoạn suy nghĩ của ta.





Khẽ nhìn ra sân, phía trước là Y Thi vận y phục nha hoàn màu lam, tóc vấn lên đơn giản, theo sau là một đoàn người ăn vận sang trọng đang dần bước vào.





Tiêu bà bà bước xuống khỏi ghế chủ tọa, rồi tung cước bộ, đi tới gần người của Kỳ phủ.





Tiêu bà bà nhẹ mỉm cười, nói vài câu theo lễ, sau lại phân phó nha hoàn Xuân Tỷ mời nhóm người của Kỳ phủ an tọa vào vị trí của mình. Rồi bảo hai nha hoàn Xuân Tỷ cùng Y Thi mang trà mời khách. Tiếp theo, Tiêu bà bà lại trở về vị trí chủ tọa của mình mà đặt thí thí ngồi xuống, khuôn mặt giãn ra hơn lúc nãy, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng, dìu dịu.





Mùi hương của trà 'Hoa Vụ' tỏa ra cả đại sảnh rồi lan rộng tới sân Tiêu phủ, hương thơm ngạt ngào, dịu ngọt xen lẫn vào không khí, khiến do cả nhóm người của Kỳ phủ phải tấm tất khen.





Người mở miệng khen ngợi đầu tiên chính là Kỳ Hạo Phong, hắn nguyên là Nhị thiếu gia của Kỳ phủ.





Nghe thấy lời khen của Kỳ Hạo Phong, Kỳ phu nhân tức mẫu thân của hắn liền cười cười, rồi lại khen khen hương vị của 'Hoa Vụ' trà. Tiếp đó thì bọn người trong Kỳ phủ cũng đều nếm thử vị của trà, rồi lại tiếp tục là ngợi khen.





Tiêu bà bà cùng Tiêu Viễn Trình cùng lấy đó làm hãnh diện. Cả hai ý cười trên mặt đều không hề giảm.





Mấy vị di nương cùng nhi tử của họ cũng phụ họa theo, nhiều vị tiểu thư còn bạo gan liếc mắt đưa tình cùng các vị thiếu gia của Kỳ phủ.





Nhưng là, những điều này đều lọt vào tầm mắt của ta cùng Tiêu bà bà. Tiêu Viễn Trình thì bận rộn tiếp chuyện với Kỳ Bộ Thượng Thư Đại nhân, Kỳ Khanh Phong, chủ nhân của Kỳ phủ.





Mấy vị di nương tranh nhau tiếp chuyện cùng Kỳ phu nhân, Kỳ thị Phiên Nghiên, chủ nhân thứ hai của Kỳ phủ và vài vị di nương khác trong Kỳ phủ.





Mục đích chính là mong người của Kỳ phủ vừa mắt nhi tử của mình, rồi cho nhi tử của họ có một cơ hội để được bước chân vào Kỳ phủ làm thê, thiếp của nam tử, làm trượng phu của nữ tử họ.





Bất luận có là thứ nam, thứ nữ thì cũng đều có lợi cả. Nhi tử của họ đều là thanh tú, tài vẹn sắc toàn, nay bước chân vào Kỳ phủ hẳn là một bước lên mây, không chỉ nhi tử họ mà họ cũng được 'thơm' lây, địa vị chắc rằng sẽ vùn vụt mà tăng, gà con biến thành phượng hoàng, ai lại không thích đây?





Ta đảo mắt, chầm chậm đánh giá từng người trong Tiêu lẫn Kỳ phủ.





Cả đại sảnh tràn ngập giọng nói, và tiếng cười. Bỗng, hai nữ hài tử bước vào, cả đại sảnh phút chốc lại im lìm lắng động.





Nữ hài tử bước vào đại sảnh trước nhất, nhẹ nhàng nhún người hành đại lễ với người đang ngồi vị trí chủ tọa, Tiêu Viễn Trình, cùng các vị di nương trong Tiêu phủ. Nữ hài tử này được Linh Hoa thông báo cộng từ xa đã quan sát một chút, vì vậy cũng biết được một ít tình hình hiện tại, nên liền quay sang nhóm người Kỳ phủ mà hành lễ. Sau khi hành lễ xong thì nữ hài tử đứng thẳng người, đầu nhẹ cuối xuống, bộ thể như đang chờ người ban tọa mới dám ngồi, nhìn trông là một nữ hài tử vô cùng hiểu rõ lễ nghi.





Phía sau nữ hài tử, chính là nha hoàn Linh Hoa cũng nhẹ nhàng thi lễ.





Nhịp nhàng, chầm chậm đưa mắt sang nhìn nữ hài đang đứng, rồi lại nhìn tới Linh Hoa. Vậy, nữ hài này đích thị chính là Tiêu Khuynh Thành, Tam tiểu thư của Tiêu phủ! Nghĩ tới đây, ta liền hạ mi, tay nâng tách trà trên bàn mà nhâm nhi nhấp một ngụm.





Ta từng đọc qua tiểu thuyết, nên đối với Tiêu Khuynh Thành cũng có vài phần hiểu biết, nhưng là, khi xuyên tới đây ta vẫn chưa có cơ hội cùng nàng giáp mặt, nên dung mạo thế nào thì không rõ, chỉ biết một phần qua tiểu thuyết rằng nàng là một nữ hài có dung mạo tuyệt mỹ, bây giờ nhìn thấy, quả thật là không hề sai lệch nha.





Tiêu bà bà khẽ nhíu mày, rồi cất giọng: "Khuynh Thành, ngươi như thế nào bây giờ mới đến?"





"Nội tổ mẫu, Tam tỷ bệnh nặng vừa mới khỏi, nên tới muộn thì không nên so đo, câu nệ lễ tiết nhiều làm gì a."





Ta nhàn nhạt hướng nhìn người vừa mới lên tiếng. Người này thân vận hồng y, tóc vấn cao, đầu cài trâm ngọc bích, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi nhỏ nhắn mộng nước, đôi mắt vừa vặn rất hút hồn, làn da trắng nõn nà lại càng tôn vinh thêm một phần nhan sắc, giọng nói thanh thúy, thấm đậm người nghe, trông toàn diện, quả rất sinh động. Người này còn ai ngoài Lục tiểu thư của Tiêu phủ, Tiêu Hồng Ân Nhu!





Tiêu Hồng Ân Nhu này, thường ngày cũng không thấy đối với Tiêu Khuynh Thành tốt đẹp là bao, vậy mà từ khi Tiêu Khuynh Thành được chuyển đời sang Linh Hoa viện, nàng liền quay sang 'làm tỉ muội tốt' với Tiêu Khuynh Thành. Suy cho cùng nàng là người rất giống Linh di nương, mẫu thân của nàng. Cái này chuẩn xác gọi là 'Mẹ nào con nấy'!





Tiêu Khuynh Thành khi nghe thấy Tiêu Hồng Ân Nhu cầu tình giúp, cũng không mấy ngạc nhiên. Nàng tuy mới gặp qua Tiêu Hồng Ân Nhu một vài lần, nhưng cũng hiểu khá rõ tính cách của nàng ta, nàng ta không có điểm gì tốt ngoài nhan sắc cùng tính cách thuận theo thời thế, thời thế xoay nàng ta cũng chuyển dời không nhỏ.





Bây giờ, nàng có thân phận cao hơn trước, nàng ta liền sang 'cầu hòa' ngay. Giáp mặt vài ba lần, nàng coi như cũng không phòng bị nàng ta quá nhiều, ngược lại, nàng còn nghĩ rằng cần phải lợi dụng nàng ta một chút để khiến cho Tiêu Mễ Á Lam thê thảm. Bởi, nàng ta cùng Tiêu Mễ Á Lam cũng tính là thân thiết. Sẵn tiện như vậy, đạp đổ nàng ta luôn thể, xem như vậy mà, một mũi tên trúng liền hai con nhạn, một cước mà đạp đổ được hai người, công cuộc báo thù hẳn rất thành công. Nhưng bất quá, đó là tương lai!





"Ân Nhu, ngươi có lòng tốt như vậy, ta thấy rất vui mừng. Nhưng là, chỗ này ngươi cũng không cần nói quá nhiều. Điều gì nên nói, ngươi cũng không cần phải nói, không nên nói, lại càng đừng mở miệng, ta vẫn là hiểu rõ bản thân làm gì. Huống hồ, nơi này còn đang tiếp khách. Ta không nói, phụ thân ngươi không nói, Đại tỷ ngươi lại càng không nói, ngươi càng không thể nói!"





Tiêu bà bà liếc nhìn Tiêu Hồng Ân Nhu, có chút không vui nói. Bà rất muốn gia quyến thâm tình, nhưng, thâm tình kiêu giả tạo, bà thực chẳng cần.





Từng đứa cháu, tuy bà không thể chăm nôm tất cả, nhưng bà đã tận mắt nhìn chúng lớn, bà sao lại không hiểu rõ từng đứa đây? Tiêu Hồng Ân Nhu, như thế nào, ra sao bà đều biết rõ, tính cách nàng giống mẫu thân, bà vừa nhìn một vài lần đã biết. Gia đấu, tranh quyền, diễn kịch, khẩu phật tâm xà, bà đều trải qua, lý nào tâm cơ của đứa cháu gái này bà lại không biết hay sao?





Dù vậy, theo lý mà nói, bà là người tối cao tại Tiêu phủ, bà vẫn còn chưa nói, thì thứ nữ như Ân Nhu không thể lên tiếng. Tiêu Viễn Trình, là trưởng tôn của bà, cũng không cất giọng nói gì, Ân Nhu lại càng không được nói. Tiêu Mễ Á Lam, là đích trưởng nữ, cũng chưa mở lời, Ân Nhu nàng nhất nhất lại càng thêm không thể nói!





Dẫu sao, thì là bà nuông chìu, bỏ qua sai phạm cho đứ cháu này vẫn không thể được, vì bà hiểu rằng, nếu cưng chìu đứa cháu này một chút thì cũng đủ làm nó hưng phấn, mà cáo dựa oai hùm, ra uy không đúng lúc, đúng nơi. Hôm nay, rất nên nhắc nhở một chút, tiện thể lên tiếng nhắc nhở cho từng người tại Tiêu phủ được rõ, bà mới là chủ nhân Tiêu phủ!





Nghe Tiêu bà bà nói vậy, Tiêu Hồng Ân Nhu liền im lặng, khẽ cuối đầu xuống, bàn tay trong tay áo nhẹ nhàng nắm thành quyền.





Linh di nương thấy tình thế như vậy, cũng chỉ lén nhìn con gái mình một cái rồi đảo mắt sang nơi khác.





"Bẩm nội tổ mẫu, như Lục muội vừa nói, con là bệnh nặng mới khỏi, liền đi trễ, mong ngươi kẻ lớn bỏ qua cho kẻ nhỏ, kẻ nhỏ không hiểu chuyện nên mới sinh ra cớ sự này."





Lời Tiêu Khuynh Thành nói ra, ý tứ vô cùng rõ ràng, những người hiện diện tại đây liền tức thì hiểu ngay. Tiêu Khuynh Thành là mong Tiêu bà bà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nàng lại còn lấy ý tứ rằng Tiêu bà bà là kẻ lớn vốn không nên tranh chấp cùng nàng.





Mọi người hiểu, Tiêu bà bà cùng ta lý nào lại không rõ?





Tiêu bà bà nghe vậy cũng không đôi co cùng Tiêu Khuynh Thành, bà phất tay rồi bảo nàng vào chỗ của mình ngồi xuống, trong lòng cũng chỉ hừ một cái, nét mặt vẫn là tươi cười không giảm.





Còn ta trong lòng lại thầm cười lạnh, nữ chủ dần ra oai, cơ hội sống sót thật không nhiều.





Tiêu Khuynh Thành nhún người một cái rồi di chuyên tới vị trí của mình, trên dường đi nàng có đi ngang qua Kỳ Hạo Phong, mùi hương trên người nàng vừa nhẹ vừa thơm, thoáng chốc Kỳ Hạo Phong liền ngửi được mùi hương đó cùng với mùi hương của Hoa Vụ trà không mấy là khác biệt. Bất quá, hắn cũng nhìn nàng một chút rồi lại thôi.





"Được rồi, hôm nay Tiêu bà bà mời Kỳ phủ chúng ta tới ắt là có chuyện gì, phải không?" Kỳ Khanh Phong lên tiếng hướng Tiêu bà bà hỏi.





"Kỳ Bộ Thương Thư nói không sai." Tiêu bà bà cười đáp:"Người xưa từng nói 'Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng' Nay ta cho cho mời Kỳ phủ tới chính là vì chuyện này."





Tiêu bà bà nói xong, cả đoàn người của Kỳ phủ cũng không qua kinh ngạc, họ đương nhiên lường trước được chuyện này rồi. Còn những người của Tiêu phủ, ai nấy cũng mừng thầm trong lòng, hiển nhiên là trừ ta và nữ chủ ra rồi!





Kỳ Khanh Phong vô cùng cao hứng nói: "Ra là vậy, nếu là chuyện này ta liền vui vẻ đồng ý, các nhi tử của ta đều tới tuổi trưởng thành, chỉ tiếc rằng chưa tìm được nhà nào thích hợp, hôm nay, Tiêu bà bà mở miệng nói chuyện này, ta liền vui vẻ hợp tác, tìm một đối tượng tốt mà thành duyên cho đôi lứa."





"Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Trong thời gian này vẫn nên để bọn trẻ tự do tìm hiểu đối phương, nếu thích hợp thì người lớn chúng ta liền tác thành cho chúng toại nguyện." Tiêu Viễn Trình cũng vui vẻ cất giọng.





Mọi chuyện coi như đã định xong, chỉ chờ tìm hiểu nhau nữa liền thành vơ thành chồng. Rất nhanh thôi, nữ chủ cùng nam chủ sẽ là uyên ương định sẵn, Kỳ phủ cùng Tiêu phủ hợp thành một.





Tiếp đó, không khí lại trở nên náo nhiệt, ai ai cũng vui vẻ cười nói. Riêng ta, thì trong lòng chán nản vô cùng, nghĩ ngợi lung tung về tương lai hắc ám.





Sau khi tiếp chuyện xong, Tiêu bà bà liền lên tiếng mời Kỳ phủ ở lại dùng cơm, ở lại một đêm rồi sáng mai mới rời đi.





Thiết nghĩ chuyện này cũng không ảnh hưởng gì, Kỳ phủ liền chấp thuận ngay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom