• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Đích Nữ Là Nữ Phụ (2 Viewers)

Chương 5: Trong đêm luôn có nhiều biến cố





Sau khi Tiêu, Kỳ hai phủ cùng dùng cơm xong, thì chỉ còn vài vị trưởng bói ở lại hàn huyên đôi điều, sau, cũng trở về phòng mà nghĩ ngơi.





Các vị di nương, tiểu thư cùng thiếu gia đều trở về phòng trước nhất, trong bụng đều tâm cơ khó lường sâu xa mà suy nghĩ, hẳn là đều cùng một ý nghĩ đi! Còn có thể nghĩ gì ngoài việc 'lấy lòng' người của Kỳ phủ đây?





-Cư Hoa viên-





"Tiểu thư, người thấy các vị thiếu gia của Kỳ phủ thế nào? Có phải hay không là có chút động tâm a?", Khuy Nha choàng lên người ta một chiếc áo choàng mỏng bằng tơ lụa thượng hạng, có màu lam được thêu hoa văn tinh tế.





"Động tâm? Người động tâm không phải ta, mà là ngươi thì đúng hơn.", Ta đứng gần khóm hoa Cát Cân Tử cười nhẹ, rồi lên tiếng.





"Nô tì làm sao lại động tâm? Cho dù là có thì lý nào các vị thiếu gia đó chịu để mắt đến nô tì đây?" , Phải, nàng là phận thấp hèn, sao lại xứng với danh hôn hào phú!!?!?!





Nghe nàng nói, ta liền hiểu ngay, "Ngốc, ngươi không phải không xứng với họ, mà là họ không thể xứng với ngươi!", Ta nhàn nhạt nói, coi như là an ủi nàng đi.





Nàng có chút ngượng ngùng, nên liền cúi mặt xuống, mi mắt cũng thuận thế mà hạ xuống.





Thấy vậy, ta cũng không nghĩ nàng nên nán lại đây thêm lâu, "Người trở về nghĩ ngơi, có việc ta sẽ gọi, hiện tại, ta muốn yên tĩnh một lúc."





"Vậy, nô tì lui trước... " Nàng nhún người thi lễ, rồi xoay người trở về phòng của nha hoàn.





Tại Cư Hoa viên này, chỉ còn mình ta cùng trăm loài hoa, và cây cảnh xanh, hồng, đỏ nhiều màu vô tận, đôi lúc, có vài con bướm màu sắc rực rỡ bay ngang qua, sau đó rồi cũng bay đi không còn tung tích.





- Hoàng Bắc quốc, Long Hi triều, Đàn Hương Các-





"Không ổn, không ổn, Các chủ vạn lần không hay rồi a!!!!!" Huyên Tịnh gấp rút nói, một thân vừa chạy, một miệng vừa hô, trông, thực kinh hãi.





"Chuyên gì xảy ra?" Đàn Hương Các chủ thứ mười ba, An Điềm Điềm cất giọng hỏi.





"Chủ thượng,... Chủ thượng ngài ấy,... Ngài ấy... " Huyên Tịnh thở hồng hộc, nói không đứt quảng vô cùng không rõ ràng câu từ.





"Chủ thượng ra sao? Ngài ấy thế nào a?" An Điềm Điềm khi nãy còn bình tĩnh vô độ, ấy mà giờ lại bộ dáng gấp rút không kém Huyên Tịnh.





"Ngài ấy, ngài ấy đã phá vỡ 'Hàn Băng Mãn Nguyệt' rồi!", Huyên Tịnh mở miệng nói.





An Điềm Điềm nghe vậy, tâm liền ổn định lại, "Ngươi thiệt là, Chủ thượng phá vỡ 'Hàn Băng Mãn Nguyệt' (Tảng băng lạnh có hình trăng tròn) là chuyện tốt, ngươi như thế nào lại làm quá lên như thế, thật là."





"Nhưng mà,... " Ngưng một lúc Huyên Tịnh lại nói tiếp, "Ngài ấy muốn gặp Đổng Y tiểu thư... "





"Cái gì? An Điềm Điềm có chút bức xúc liền lớn tiếng hô, tay hạ xuống bàn tạo thành tiếng động 'Bốp' rất lớn, khuôn mặt tuy điềm tĩnh nhưng bên trong lại vô cùng tức giận, "Đổng Y? Đổng Y, nàng vốn đã biến mất gần ba năm, tại sao ai cũng đều nhắc tới nàng trước mặt ta chứ?"





An Điềm Điềm cùng Đổng Y khi trước là tỷ muội cùng môn, nhưng sau cùng lại vì một người mà tranh chấp, làm tình cảm tỉ muội rạng nức không ít. Người đàn ông mà họ yêu chính là Tinh Nguyệt, hắn chính là Chủ thượng của Đàn Hương các, nhưng vì yêu thích Đổng Y mà chịu phải chịu giam giữ tại 'Hàn Băng Mãn Nguyệt'.





Khi đó biết được chuyện, An Điềm Điềm vô cùng ghen tức, cũng vì vậy mà nàng đã đuổi Đổng Y ra khỏi Đàn Hương các, tỷ tỷ của Đổng Y tức Đổng Ngạc cũng vì chuyện đó mà đưa Đổng Y trở về Tịnh Sơn Cốc.





Từ đó, Tịnh Sơn Cốc bị Đổng Ngạc dùng 'Vụ Lâm' che khuất mắt người, rất ít người biết tới, cho dù biết cũng chẳng ai dám tới nơi đó, bởi, những kẻ tới đó đều đa phần là chỉ có con đường chết!





Đổng Y không rõ tung tích, những kẻ yêu thích nàng đều ráo riết tìm kím. Nhưng nhiều lần như vậy, cũng đều là phí công vô ích.





Nhiều năm như vậy, An Điềm Điềm vẫn chưa được nghe nhắc tới cái tên 'Đổng Y', đã không nghe thì thôi, khi nghe rồi, phẫn nộ chôn giấu trong lòng lại nổi lên.





Nay, Tinh Nguyệt vừa mới khoát ra khỏi 'Hàn Băng Mãn Nguyệt' lại liền nhắc tới hai từ 'Đổng Y', hắn không biết người luôn quan tâm tới hắn là An Điềm Điềm nàng, hắn không biết người chăm sóc hắn luôn là nàng, hắn không biết khi hắn vừa khoát ra đã nhắc tới Đổng Y là hạ nhục nàng, hắn biết như vậy là làm nàng vô cùng đau lòng hay sao? Hắn như vậy, cũng quá vô tâm vô tư rồi! Bất quá, điểm này nàng cũng thích! Người xưa có câu 'Khi yêu thì yêu cả đường đi lối về', quả thật không sai, nàng yêu hắn, yêu hắn đến điên rồi!!!





"Các chủ, người không cần tức giận a... ", Huyên Tịnh lo lắng khuyên chủ tử An Điềm Điềm của mình. Huyên Tịnh là nha hoàn theo hầu An Điềm Điềm từ lúc nàng chưa là Các chủ của Đàn Hương các, nên chuyện kia Huyên Tịnh hiểu rõ nhất, hơn nữa Huyên Tịnh theo hầu hạ nàng lâu như vậy, tính khí của nàng Huyên Tịnh liền hiểu rõ.





An Điềm Điềm nhìn Huyên Tịnh một cái rồi, nét mặt bỗng nhiên mang ý cười có chút gian tà, rồi thuận tay rót một tách trà, sau khi uống một ngụm mới mở lời, "Ta tức giận khi nào, là ngươi tự mình suy diễn, hừ."





Huyên Tịnh tuy có chút ít ngạc nhiên, nhưng cũng liền mở miệng ngay, "A, là Tịnh nhi nói càn rỡ, đều là Tịnh nhi nói sai, xin các chủ niệm tình cho qua a."





"Ha, hôm nay là ngày vui, hà cớ gì lại trách phạt ngươi!" Nàng không nhìn Huyên Tịnh một cái, mà đứng dậy, bước một mạch ra khỏi cửa tẩm phòng của mình, sau đó như nhớ ra cái gì đó liền nói vọng lại, "Ta tới chỗ của Tinh Nguyệt. Ngươi mau đi sai người chuẩn bị hội tiệc, nhớ gởi thiếp mời cho những bằng hữu khác, nói là nhân ngày Chủ thượng khoát ra khỏi 'Hàn Băng Mãn Nguyệt', nên muốn mời mọi người tới dự tiệc chúc mừng. Ba ngày sau, nhất định phải có một buổi tiệc hoàn hảo, nhớ đấy!"





"Vâng, nô tì nhớ rõ!" Huyên Tịnh ôm quyền nói, sau đó liền rời đi để chuẩn bị hội tiệc chúc mừng mà chủ tử đã ra lệnh.





-Hoàng Bắc quốc, Long Hi triều, Tiêu phủ-





Cùng thời điểm Huyên Tịnh vào thông báo cho Các chủ Đàn Hương các việc Chủ thượng đã phá vỡ 'Hàn Băng Mãn Nguyệt', tại Linh Hoa viện...





"Tam tiểu thư, trời đã khuya, người không muốn đi nghỉ hay sao?", Linh Hoa mở giọng khuyên trong đó có chút lo ngại cho Tiêu Khuynh Thành.





"Ngươi nghỉ ngơi trước, ta muốn ngắm phong cảnh một chút.", Tiêu Khuynh Thành ngồi trên ghế đẩu, mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng có chút mê man.





Vậy, nô tì sẽ ở bên ngoài canh cửa, người cần gì cứ gọi nô tì.", Linh Hoa nói, ngữ khí có chút chán nản. Từ lúc Tam tiểu thư tỉnh dậy, người như một người khác, không giống với trước nhu nhược yếu đuối, không có chủ kiến nhất định, mà lại trở thành người lạnh lùng, kiên cường, nàng cảm thấy rất vui mừng cho tiểu thư, nhưng bất quá, chuyện vui chẳng tới được bao lâu, tiểu thư tuy mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, nhưng càng ngày nàng lại càng có cảm giác xa cách với tiểu thư, không giống với lúc trước, thực không biết nên làm sao a!!?!!?





"Không cần đâu, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi đi, khi cần ta sẽ gọi.", Tiêu Khuynh Thành vẫn chung thủy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt lên tiếng.





Linh Hoa chỉ là phận nha hoàn, nên đành phải nghe theo lời của chủ tử mình, "Vậy nô tì trở về nghỉ ngơi trước, khi có việc người chỉ cần gọi, nô tì sẽ tới ngay... "





Đợi Linh Hoa đi khuất, Tiêu Khuynh Thành liền đứng dậy, tung cước bộ ra khỏi tẩm phòng.





Linh Hoa viện không lớn, nhưng cũng đủ để có một cái hoa viên thu nhỏ. Tuy không phải các loại cây cảnh, hoa hòe trân quý gì, nhưng mà đều vô cùng xinh đẹp. Quả nhiên là đồ của Tiêu phủ, dù là cái nhỏ nhất, xấu nhất, cũng là thứ mà những người dân bình thường không thể có được!





Tiêu Khuynh Thành phi thân lên cái cây cổ thụ cao to, cây cổ thụ này nằm cách tẩm phòng nàng chừng mấy mươi bước, nên đi tới rất nhanh, nàng bây giờ là Tiêu Khuynh Thành nhưng ký ức của Khanh Lãnh Băng vẫn chưa hề xao lãng, việc phi thân lên cây là bình thường trong bình thường.





Tiều Khuynh Thành đứng trên một cành cây khá lớn, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, hầu hết mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi cả, nên không gian cũng trở nên tĩnh mịch hơn.





Hôm nay không phải rằm, cũng chẳng phải ngày có trăng, nên liền không thể mượn ánh sáng của trăng mà xem xét tình hình bên dưới, dẫu sao thì bên dưới cũng chẳng có gì đáng để xem xét.





Cư Hoa viên cách Linh Hoa viện một khoảng cách khá xa, nên với mắt thường như nàng thì không thể nhìn rõ nơi đó, chỉ biết rằng nơi đó đèn còn chưa tắt, nên nàng đưa ra kết luận mà ai cũng có thể đoán ra, đó là Tiêu Mễ Á Lam vẫn còn thức!





"Cô nương, trèo cao vô cùng nguy hiểm, thỉnh mau trèo xuống!", Giọng nam tử từ bên dưới truyền tới tai nàng, đôi mắt nàng khẽ nhìn xuống phía dưới.





Nam tử này chính là Kỳ Hạo Phong, người của Kỳ phủ, nhưng là nàng không biết hắn!





"Ngươi là kẻ nào, đêm hôm sao lại chạy tới Linh Hoa viện, gây rối nữ tử nhà lành.", Khi nàng tới đại sảnh, vốn căn bản là không để ý tới Kỳ Hạo Phong, hơn nữa đêm khuya thế này, đến ánh sáng cũng chỉ lờ mờ, nên đương nhiên không thể thấy rõ mặt của đối phương, nàng lại càng không biết hắn là kẻ nào?





"Tại hạ họ Kỳ, tên gọi Hạo Phong." Kỳ Hạo Phong cũng không lo ngại khi nói ra tên thật của mình, dù sao thì ở Tiêu phủ canh phòng cẩn mật, làm sao lại có kẻ muốn ám sát hắn lọt vào, hơn nữa người trước mặt hắn là tiểu thư của Tiêu phủ, lại càng không có khả


năng ám sát hắn!





"Kỳ Hạo Phong? Ta không biết ngươi! Không minh thì mau cút đi cho ta!" Nàng ở trên cây, hừ một cái rồi cau có lên tiếng. Nàng muốn yên tĩnh một chút cũng không được hay sao chứ? Khi không ở đâu lại xuất hiện kẻ quấy rối này??!?!





Kỳ Hạo Phong có chút bất mãn nhìn nàng, hắn là soái ca tại Hoàng Bắc quốc, tương lai vô cùng sáng rạng, lại có khả năng chủ của Kỳ phủ sau này là hắn, nàng ít nhiều cũng phải nghe tới tên hắn chứ, huống hồ, hắn đang còn là khách ở nhà nàng, "Cô nương, tại hạ hiện là khách của Tiêu phủ, cô nương muốn đuổi cũng nên hỏi qua ý của Tiêu bà bà."





Khách của Tiêu phủ? Là người của Kỳ phủ sao?, "Ta có đuổi ngươi ra khỏi Tiêu phủ hay sao? Ta là bảo ngươi cút khỏi Linh Hoa viện của ta!", Nàng từ trên cao phi thân xuống đất, lấy tay phủi phủi vài cái trên y phục, rồi mặt đối mặt cùng hắn mà lên tiếng.





Cô nương này thật dẻo miệng, "Được rồi, vậy cô nương tên là gì?"





"Tên của ta? Ngươi đi mà hỏi người sinh ra ta đó!", Nàng mang theo một tia chán ghét nhìn Kỳ Hạo Phong, lúc nãy từ xa nhìn hắn không rõ, bây giờ tới gần, mặt đối mặt, nhìn thấy hắn quả thật nàng phỏng đoán không sai, bọn người của Kỳ phủ được 'vỗ béo' cho thành thế này, da vẻ vô cùng trắng mịn, thân hình cũng vô cùng tốt, nhìn hắn với đám nữ nhân trong Tiêu phủ cũng không khác là bao, xem ra, có khi còn đẹp hơn ấy chứ!





"Vậy người sinh ra cô nương là ai? Tại hạ cấp tốc đi hỏi để được biết tên của cô nương!"





Hắn mở miệng câu nào, là như thể sẽ bị nàng 'đâm thọt' ngay, "Người đó là ai? Ngươi hỏi ta, những không có nghĩa ta sẽ trả lời cho ngươi, nếu ngươi còn không mau xéo, ta liền la lên gọi người tới bắt ngươi!"





"Tại hạ đây là chưa làm gì sai trái, hà cớ gì lại có người dám bắt!", Đúng, căn bản là chả ai dám bắt hắn! Người trong Kỳ phủ, thâm tàng bất lộ, địa vị cao sang, hắn là con trai trưởng tôn, kẻ nào có ngốc mới dám đụng tới hắn!





Nàng liếc nhìn hắn, "Ngươi không đi?"





Hắn lại nhìn nàng, chắc chắn gật đầu một cái.





Nàng dùng hai ngón tay, điểm lấy huyệt câm của hắn, tiếp đó lại điểm vào bất động huyệt của hắn, làm hắn không nói được, không kêu được, không động đậy được.





"Là ngươi tự chuốc lấy!", Nàng ngắn gọn để lại cho hắn một câu, rồi dùng chân, hạ một đá hắn bay ra khỏi cửa Linh Hoa viện, như đã nói, Linh Hoa viện không lớn lắm, với sức lực của nàng, đá hắn ra khỏi cưa là bình thường, hắn chưa chết là đã may mắn rồi.





Nàng phủi phủi tay, miệng mang nụ cười mờ nhạt nhưng có thể thấy rõ nhìn hắn, một lúc sau, nàng thu lại ý cười, rồi xoay người, tiêu sái bước thẳng vào tẩm phòng không hề ngoáy đầu nhìn lại phía sau có một người khổ sở muốn la không được, muốn khóc không xong, muốn đi càng không thể, cả đêm đó hắn bị muỗi chích tới tấp, đến sáng trông hắn thê thảm vô cùng.





Buổi tối hôm đó nàng ngủ rất ngon!





Đồng thời, tại Cư Hoa viên, có một người đang u sầu than thở. Người đó chính là ta!





Nữ chủ cùng nam chủ đã gặp nhau, xem ra tháng ngày thượng vị an bình sắp không còn, có lẽ ở Đàn Hương các, Tinh Nguyệt Chủ thượng đại soái ca cũng đã sắp 'góp mặt' rồi đây, ít nhất, hắn không có yêu nữ chủ, nhưng lại nợ nữ chủ một ân tình, ta nhất định phải ngăn cản chuyện nữ chủ giúp hắn, nếu không thế lực của nữ chủ tăng cao, ta lại càng dễ chết hơn.





Nga~ Sao ta lại quên tỷ muội họ Đổng (Ý chỉ Đổng Y và Đổng Ngạc) cùng với An Điềm Điềm đây? Chỉ cần có cơ hội liền nhờ bọn họ cản trở.





An Điềm Điềm ngu muội vì tình, chắc chắn sẽ giúp ta, chỉ cần ta giúp nàng cũng Tinh Nguyệt ở bên nhau là được.





Đổng Ngạc độc ác, hại nữ chủ nhiều lần vì yêu thích Kỳ Hạo Phong tức nam chủ, hắn cứu nàng một mạng, nên nàng mới nảy sinh tình cảm với hắn, vậy, chỉ cần đợi tới lúc hắn ra tay cứu Đổng Ngạc, và Đổng Ngạc có cảm tình với hắn, ta liền lợi dụng nàng một chút. Dù thế nào, kết cục của nàng chính là phải chết già trong Tịnh Sơn Cốc, ta vừa giúp bản thân mình vừa giúp nàng không phải cô độc chết già, thuận cả hai bên.





Đổng Y xinh đẹp, nhân hậu, hiền từ, là nhân vật kiểu Thánh mẫu điển hình, là kiểu nữ nhân mà nam nhân cổ đại ưa thích, nhưng mà nàng cùng Tinh Nguyệt là duyên trời xảo hợp, bây giờ bắt nàng cùng Tinh Nguyệt chia li, e có chút không ổn! Nhưng mà người xưa có câu 'Người không vì mình, trời tru đất diệt.', ta đành phải 'dẫn đường đưa lối' cho Đổng Ngạc tới tay nam phụ luôn yêu thương nữ chủ, mới mong có cơ hội sống tốt vê sau.





Nhưng là, trời đã khuya, vẫn nên đi ngủ thì hơn, đợi sau sẽ tính tiếp, nữ chủ, ngươi động tới ta, ta liền ngược ngươi! Nam chủ, ngươi dám động tới ta? Ta liền cho ngươi thành thái giám! Cơ mà, biến ngươi thành kẻ đoạn tụ, sau đó bắt ngươi cùng nữ chủ phải kết duyên cũng không tệ ha, vừa ngược nữ chủ, lại có thể hành hạ nam chủ, chắc là rất vui nha~





Ta chỉ mới nghĩ tới đó liền ngáp dài một tiếng, "Vẫn là nên ngủ sớm a."





Tối đêm đó, ta chìm vào những giấc mộng đẹp, nhưng lòng ta vẫn rối ren suy nghĩ, rốt cục là kế hoạch liệu có thể thành công?

 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom