Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134: Thiếu Dục phát độc Bạch Thiển giải
Mộ Thiếu Dục vẫn không cự tuyệt Bạch Tu Sinh nhiệt tình mời, ở lại trong tộc.
Ban đêm, một mình Bạch Thiển trốn ở trong phòng, nàng vụng trộm khóc thật lâu, trong tộc cũng có không ít thanh niên trẻ tuổi, cường tráng to lớn. Nhưng mà mỗi một người Bạch Thiển đều chướng mắt, thật vất vả nàng xem trọng Mộ Thiếu Dục, lại không nghĩ rằng hắn đã sớm có thê tử.
Trong lòng nàng tuy không cam lòng, nhưng cũng đành chịu.
Đêm đã khuya, Bạch Thiển khóc xong, một chút buồn ngủ cũng không có. Nàng đi ra khỏi phòng, dọc theo đường đá, đi đến bên cạnh một dòng suối nhỏ, nước suối chảy róc rách, ở dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng.
Bạch Thiển cởi giày, cẳng chân bóng loáng trắng noãn đặt ở trong nước suối lạnh lẽo, sau đó nhẹ nhàng mà chơi đùa nước suối.
Mỗi khi tâm tình Bạch Thiển phiền não, nàng sẽ ngồi ở chỗ này.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một trận tiếng kêu thống khổ, trong lòng Bạch Thiển có chút sợ hãi, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn trên bầu trời, lòng hiếu kỳ rốt cục chiến thắng sợ hãi.
Sau đó lặng lẽ đi về phía phát ra âm thanh, dưới ánh trăng, nàng thấy một nam tử thân trên để trần, đang ngồi ở bên trong nước suối, nước suối chỉ tới ngực của hắn, mà sắc mặt của hắn bị ánh trăng chiếu lên, có vẻ càng thêm tái nhợt như tờ giấy.
Bạch Thiển lập tức chạy đến bên trong nước suối, nhìn Mộ Thiếu Dục lớn tiếng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Tuy rằng Mộ Thiếu Dục đã ăn thuốc giải, nhưng vì Dạ Quân tăng thêm lượng thuốc, cho nên mỗi khi đến đêm trăng tròn, hắn vẫn sẽ đau đớn, chỉ là đau đớn này hắn có thể chịu được.
Nhưng mà hắn không đồng ý để bất kỳ kẻ nào biết, cho nên mỗi khi đến đêm trăng tròn, đều một mình trốn ở bên ngoài.
May mắn dọc theo đường đi đều ở vùng hoang vu dã ngoại, cho nên dù hắn chạy đi, cũng không có người biết.
Chỉ là hắn không nghĩ tới lúc này, Bạch Thiển lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bạch Thiển chưa từng thấy bộ dạng này của Mộ Thiếu Dục, trong ngày thường Mộ Thiếu Dục luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng. Cũng chỉ có một lần kia, khoảnh khắc Mộ Thiếu Dục cứu nàng, ôm nàng vào trong ngực, nàng cảm giác được ấm áp trên người Mộ Thiếu Dục, cũng chính ở khoảnh khắc đó nàng si mê mùi hương trên người Mộ Thiếu Dục.diễn-
Nàng cho rằng chỉ cần trở lại trong tộc, để phụ thân của mình ra mặt, như vậy Mộ Thiếu Dục nhất định sẽ cưới bản thân. Nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại trước mặt nàng cự tuyệt, đêm đó nàng đau khổ khó nhịn, chỉ có một mình yên tĩnh ở lại. Lại không nghĩ rằng ở trong này gặp Mộ Thiếu Dục phát độc.
Tuy rằng lúc này trên người đau đớn không thôi, nhưng mà đau đớn như vậy Mộ Thiếu Dục còn có thể chịu được. Hắn nhìn thoáng qua Bạch Thiển, lạnh lùng nói: "Đừng tới đây!"
Bạch Thiển đứng ở tại chỗ không động đậy, vẻ mặt đều là lo lắng "Phải thế nào mới có thể giúp được công tử!"
"Ta trúng độc, ngươi không giúp được ta!" Mộ Thiếu Dục cắn răng nói.
"Dao tỷ tỷ biết không?"
Mộ Thiếu Dục không nói gì.
Lập tức Bạch Thiển nắm chặt hai tay, bất mãn nói: "Dao tỷ tỷ biết, vậy hiện tại sao tỷ ấy còn có thể ngủ ngon như vậy. Tuy rằng hai người còn chưa thành thân, nhưng dù sao hai người cũng đã đính hôn rồi mà."
Nàng kìm lòng không đậu đi đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, tuy rằng hồ nước không sâu nhưng cũng đã đến bên hông của nàng, nàng đưa tay ôm lấy Mộ Thiếu Dục, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn trên người hắn.
Nhưng mà không nghĩ tới mới vừa ôm lấy Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục đã đột nhiên đẩy Bạch Thiển ra.
Bạch Thiển nhìn bộ dạng lạnh lùng vô tình này của Mộ Thiếu Dục, nước mắt trong suốt: "Dục ca ca chán ghét ta như vậy sao? Từ khoảnh khắc Dục ca ca cứu ta, ta đã yêu huynh. Nhưng trong lòng huynh cũng chỉ có một mình Dao tỷ tỷ. Hiện tại huynh đau thành như vậy, Dao tỷ tỷ lại còn đang ngủ. Chẳng lẽ đây là một thê tử tốt sao? Không được, ta muốn để Dao tỷ tỷ nhìn." Nói xong Bạch Thiển đi đến trên bờ, nói: "Ta muốn đi tìm Dao tỷ tỷ, để nàng nhìn phu quân tương lai của nàng ở trong này chịu khổ!"
Mộ Thiếu Dục vội vàng hô lên: "Không cần đi gọi nàng, nàng không biết."
"Nàng là thê tử tương lai của huynh, đương nhiên cũng phải để nàng hoàn thành trách nhiệm của một thê tử!" Bạch Thiển không để ý Mộ Thiếu Dục khuyên bảo lên bờ, để chân không chạy về.
Bạch Thiển chạy vội đến bên ngoài phòng của Tần Thư Dao, sau đó dụng lực gõ cửa, la lớn: "Dao tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ, tỷ mau ra đây."
Tần Thư Dao đang ngủ say, không biết vì sao từ sau khi ra khỏi kinh thành, nàng đều không gặp ác mộng, hơn nữa mỗi một lần ngủ đều rất ngon.
"Dao tỷ tỷ, tỷ mau ra đây. Dục ca ca đã xảy ra chuyện rồi!"
Tần Thư Dao nghe thế, đột nhiên mở hai tròng mắt, sau đó nhanh chóng mặc y phục vào. Mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt Bạch Thiển sốt ruột, trái tim cũng bị kéo lên.
"Hắn xảy ra chuyện gì?"
Bạch Thiển lôi kéo tay Tần Thư Dao, vừa đi vừa nói: "Huynh ấy nói huynh ấy trúng độc, hiện tại ngâm ở bên trong dòng suối nhỏ, cả người đều như là có vô số con rắn nhỏ chạy vậy!"
Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng căng thẳng, đương nhiên nàng biết việc Mộ Thiếu Dục trúng độc, nhưng mà không phải lúc đó Dạ Quân đã cho hắn thuốc giải rồi sao? Chỉ cần vào đêm trăng tròn ăn thuốc giải, như vậy sẽ không chịu đau đớn không thuộc về mình.
Dòng suối nhỏ cách nơi bọn họ ở lại không xa, hai người Tần Thư Dao và Bạch Thiển chỉ đi một lát, đã nhìn thấy Mộ Thiếu Dục mặc y phục xong rồi, khoanh tay đứng ở bên cạnh dòng suối nhỏ, trên mặt vẫn là vẻ không biểu cảm, nhìn không ra vui buồn.
Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn thoáng qua Bạch Thiển, lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, sau đó đi lên phía trước, nói với Mộ Thiếu Dục nói: "Ngài làm sao vậy?"
Nàng nhìn thấy trên mặt Mộ Thiếu Dục lại bắt đầu hiện ra gân xanh, chỉ là gân xanh này, so với lúc ở khách điếm đó thì ít hơn nhiều. Nàng thấy Mộ Thiếu Dục đều luôn là vẻ mặt không biểu cảm, dường như hoàn toàn không bị gì cả, nàng cũng bắt đầu có chút hoài nghi lời Bạch Thiển nói.
Bạch Thiển vội vã chạy đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, lôi kéo cánh tay của hắn, lo lắng nói: "Dục ca ca, huynh khỏe hơn chút nào chưa?"
Mộ Thiếu Dục chỉ hơi vuốt cằm, sau đó nhìn cũng không nhìn bọn họ, quay người bước đi.
Tần Thư Dao luôn cảm thấy Mộ Thiếu Dục lộ ra một chút cổ quái, tuy rằng trong ngày thường Mộ Thiếu Dục cũng cực ít nói chuyện, trên mặt cũng luôn là vẻ lạnh như băng. Nhưng mà hôm nay không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó xuất hiện vấn đề.
"Độc của ngài còn chưa giải?"
Tần Thư Dao chạy đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, sốt ruột nói: "Thế nhưng còn chưa giải, vì sao không để Mặc Kiếm giúp ngài giải?"
Mộ Thiếu Dục dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Tần Thư Dao.
Lúc này Bạch Thiển cũng đuổi theo: "Dục ca ca trúng độc gì?"
Tần Thư Dao cho rằng độc Mộ Thiếu Dục đã giải, hơn nữa dọc theo đường đi luôn chưa từng thấy hắn phát tác.
"Hắn ăn Vô Ưu đan."
Tần Thư Dao không biết Vô Ưu đan trong Hắc Liên giáo rốt cuộc là dạng độc dược gì, mà Bạch Thiển vẫn luôn sống ở Nam Tĩnh, biết trong Nam Tĩnh có độc gì độc nhất, cho nên cũng có chút hiểu biết về Vô Ưu đan.
Nàng chau mày, nhẹ giọng nói: "Vô Ưu đan?" Sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Dục ca ca trúng Vạn Trùng độc?"
Ban đêm, một mình Bạch Thiển trốn ở trong phòng, nàng vụng trộm khóc thật lâu, trong tộc cũng có không ít thanh niên trẻ tuổi, cường tráng to lớn. Nhưng mà mỗi một người Bạch Thiển đều chướng mắt, thật vất vả nàng xem trọng Mộ Thiếu Dục, lại không nghĩ rằng hắn đã sớm có thê tử.
Trong lòng nàng tuy không cam lòng, nhưng cũng đành chịu.
Đêm đã khuya, Bạch Thiển khóc xong, một chút buồn ngủ cũng không có. Nàng đi ra khỏi phòng, dọc theo đường đá, đi đến bên cạnh một dòng suối nhỏ, nước suối chảy róc rách, ở dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng.
Bạch Thiển cởi giày, cẳng chân bóng loáng trắng noãn đặt ở trong nước suối lạnh lẽo, sau đó nhẹ nhàng mà chơi đùa nước suối.
Mỗi khi tâm tình Bạch Thiển phiền não, nàng sẽ ngồi ở chỗ này.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một trận tiếng kêu thống khổ, trong lòng Bạch Thiển có chút sợ hãi, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn trên bầu trời, lòng hiếu kỳ rốt cục chiến thắng sợ hãi.
Sau đó lặng lẽ đi về phía phát ra âm thanh, dưới ánh trăng, nàng thấy một nam tử thân trên để trần, đang ngồi ở bên trong nước suối, nước suối chỉ tới ngực của hắn, mà sắc mặt của hắn bị ánh trăng chiếu lên, có vẻ càng thêm tái nhợt như tờ giấy.
Bạch Thiển lập tức chạy đến bên trong nước suối, nhìn Mộ Thiếu Dục lớn tiếng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Tuy rằng Mộ Thiếu Dục đã ăn thuốc giải, nhưng vì Dạ Quân tăng thêm lượng thuốc, cho nên mỗi khi đến đêm trăng tròn, hắn vẫn sẽ đau đớn, chỉ là đau đớn này hắn có thể chịu được.
Nhưng mà hắn không đồng ý để bất kỳ kẻ nào biết, cho nên mỗi khi đến đêm trăng tròn, đều một mình trốn ở bên ngoài.
May mắn dọc theo đường đi đều ở vùng hoang vu dã ngoại, cho nên dù hắn chạy đi, cũng không có người biết.
Chỉ là hắn không nghĩ tới lúc này, Bạch Thiển lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bạch Thiển chưa từng thấy bộ dạng này của Mộ Thiếu Dục, trong ngày thường Mộ Thiếu Dục luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng. Cũng chỉ có một lần kia, khoảnh khắc Mộ Thiếu Dục cứu nàng, ôm nàng vào trong ngực, nàng cảm giác được ấm áp trên người Mộ Thiếu Dục, cũng chính ở khoảnh khắc đó nàng si mê mùi hương trên người Mộ Thiếu Dục.diễn-
Nàng cho rằng chỉ cần trở lại trong tộc, để phụ thân của mình ra mặt, như vậy Mộ Thiếu Dục nhất định sẽ cưới bản thân. Nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại trước mặt nàng cự tuyệt, đêm đó nàng đau khổ khó nhịn, chỉ có một mình yên tĩnh ở lại. Lại không nghĩ rằng ở trong này gặp Mộ Thiếu Dục phát độc.
Tuy rằng lúc này trên người đau đớn không thôi, nhưng mà đau đớn như vậy Mộ Thiếu Dục còn có thể chịu được. Hắn nhìn thoáng qua Bạch Thiển, lạnh lùng nói: "Đừng tới đây!"
Bạch Thiển đứng ở tại chỗ không động đậy, vẻ mặt đều là lo lắng "Phải thế nào mới có thể giúp được công tử!"
"Ta trúng độc, ngươi không giúp được ta!" Mộ Thiếu Dục cắn răng nói.
"Dao tỷ tỷ biết không?"
Mộ Thiếu Dục không nói gì.
Lập tức Bạch Thiển nắm chặt hai tay, bất mãn nói: "Dao tỷ tỷ biết, vậy hiện tại sao tỷ ấy còn có thể ngủ ngon như vậy. Tuy rằng hai người còn chưa thành thân, nhưng dù sao hai người cũng đã đính hôn rồi mà."
Nàng kìm lòng không đậu đi đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, tuy rằng hồ nước không sâu nhưng cũng đã đến bên hông của nàng, nàng đưa tay ôm lấy Mộ Thiếu Dục, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn trên người hắn.
Nhưng mà không nghĩ tới mới vừa ôm lấy Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục đã đột nhiên đẩy Bạch Thiển ra.
Bạch Thiển nhìn bộ dạng lạnh lùng vô tình này của Mộ Thiếu Dục, nước mắt trong suốt: "Dục ca ca chán ghét ta như vậy sao? Từ khoảnh khắc Dục ca ca cứu ta, ta đã yêu huynh. Nhưng trong lòng huynh cũng chỉ có một mình Dao tỷ tỷ. Hiện tại huynh đau thành như vậy, Dao tỷ tỷ lại còn đang ngủ. Chẳng lẽ đây là một thê tử tốt sao? Không được, ta muốn để Dao tỷ tỷ nhìn." Nói xong Bạch Thiển đi đến trên bờ, nói: "Ta muốn đi tìm Dao tỷ tỷ, để nàng nhìn phu quân tương lai của nàng ở trong này chịu khổ!"
Mộ Thiếu Dục vội vàng hô lên: "Không cần đi gọi nàng, nàng không biết."
"Nàng là thê tử tương lai của huynh, đương nhiên cũng phải để nàng hoàn thành trách nhiệm của một thê tử!" Bạch Thiển không để ý Mộ Thiếu Dục khuyên bảo lên bờ, để chân không chạy về.
Bạch Thiển chạy vội đến bên ngoài phòng của Tần Thư Dao, sau đó dụng lực gõ cửa, la lớn: "Dao tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ, tỷ mau ra đây."
Tần Thư Dao đang ngủ say, không biết vì sao từ sau khi ra khỏi kinh thành, nàng đều không gặp ác mộng, hơn nữa mỗi một lần ngủ đều rất ngon.
"Dao tỷ tỷ, tỷ mau ra đây. Dục ca ca đã xảy ra chuyện rồi!"
Tần Thư Dao nghe thế, đột nhiên mở hai tròng mắt, sau đó nhanh chóng mặc y phục vào. Mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt Bạch Thiển sốt ruột, trái tim cũng bị kéo lên.
"Hắn xảy ra chuyện gì?"
Bạch Thiển lôi kéo tay Tần Thư Dao, vừa đi vừa nói: "Huynh ấy nói huynh ấy trúng độc, hiện tại ngâm ở bên trong dòng suối nhỏ, cả người đều như là có vô số con rắn nhỏ chạy vậy!"
Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng căng thẳng, đương nhiên nàng biết việc Mộ Thiếu Dục trúng độc, nhưng mà không phải lúc đó Dạ Quân đã cho hắn thuốc giải rồi sao? Chỉ cần vào đêm trăng tròn ăn thuốc giải, như vậy sẽ không chịu đau đớn không thuộc về mình.
Dòng suối nhỏ cách nơi bọn họ ở lại không xa, hai người Tần Thư Dao và Bạch Thiển chỉ đi một lát, đã nhìn thấy Mộ Thiếu Dục mặc y phục xong rồi, khoanh tay đứng ở bên cạnh dòng suối nhỏ, trên mặt vẫn là vẻ không biểu cảm, nhìn không ra vui buồn.
Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn thoáng qua Bạch Thiển, lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, sau đó đi lên phía trước, nói với Mộ Thiếu Dục nói: "Ngài làm sao vậy?"
Nàng nhìn thấy trên mặt Mộ Thiếu Dục lại bắt đầu hiện ra gân xanh, chỉ là gân xanh này, so với lúc ở khách điếm đó thì ít hơn nhiều. Nàng thấy Mộ Thiếu Dục đều luôn là vẻ mặt không biểu cảm, dường như hoàn toàn không bị gì cả, nàng cũng bắt đầu có chút hoài nghi lời Bạch Thiển nói.
Bạch Thiển vội vã chạy đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, lôi kéo cánh tay của hắn, lo lắng nói: "Dục ca ca, huynh khỏe hơn chút nào chưa?"
Mộ Thiếu Dục chỉ hơi vuốt cằm, sau đó nhìn cũng không nhìn bọn họ, quay người bước đi.
Tần Thư Dao luôn cảm thấy Mộ Thiếu Dục lộ ra một chút cổ quái, tuy rằng trong ngày thường Mộ Thiếu Dục cũng cực ít nói chuyện, trên mặt cũng luôn là vẻ lạnh như băng. Nhưng mà hôm nay không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó xuất hiện vấn đề.
"Độc của ngài còn chưa giải?"
Tần Thư Dao chạy đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, sốt ruột nói: "Thế nhưng còn chưa giải, vì sao không để Mặc Kiếm giúp ngài giải?"
Mộ Thiếu Dục dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Tần Thư Dao.
Lúc này Bạch Thiển cũng đuổi theo: "Dục ca ca trúng độc gì?"
Tần Thư Dao cho rằng độc Mộ Thiếu Dục đã giải, hơn nữa dọc theo đường đi luôn chưa từng thấy hắn phát tác.
"Hắn ăn Vô Ưu đan."
Tần Thư Dao không biết Vô Ưu đan trong Hắc Liên giáo rốt cuộc là dạng độc dược gì, mà Bạch Thiển vẫn luôn sống ở Nam Tĩnh, biết trong Nam Tĩnh có độc gì độc nhất, cho nên cũng có chút hiểu biết về Vô Ưu đan.
Nàng chau mày, nhẹ giọng nói: "Vô Ưu đan?" Sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Dục ca ca trúng Vạn Trùng độc?"
Bình luận facebook