Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139: Gần nhau một đêm động lòng
Sơn động thật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió bên ngoài, ngay cả tiếng hít thở lẫn trong đó cũng có thể nghe được.
Ngọn lửa chiếu lên làm gò má của Tần Thư Dao đỏ bừng như thạch lựu, nàng lẳng lặng nhìn Mộ Thiếu Dục, cảm giác được ôn nhu của hắn, làm cho trong lòng nàng nhộn nhạo, nhưng lại muốn gắng hết sức khắc chế
Nam nhân này nàng không thể yêu, cũng yêu không nổi!
Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục giúp đắp thảo dược cho nàng xong, lại nhẹ nhàng mang giày thêu vào giúp nàng. Hơn nữa dặn dò: "Đêm nay cố gắng ít đi lại!"
Mùi thịt gà tràn đầy trong sơn động, bụng Tần Thư Dao cũng đã sớm đói, vốn nàng muốn gật đầu, nhưng mà giờ phút này bụng của nàng vừa vặn kêu lên
Tần Thư Dao đỏ mặt, lập tức cúi đầu không dám nhìn Mộ Thiếu Dục.
Mà Mộ Thiếu Dục không cười nhạo nàng, chỉ yên lặng xoay người, sau đó cầm một miếng thịt gà đưa cho Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cũng không khách khí hay làm bộ làm tịch, cầm lấy thịt gà chậm rãi ăn.
Tuy rằng trong sơn động có thể tránh nguy hiểm, nhưng mà dù sao ở bên ngoài cũng rất lạnh, cho nên sau khi Tần Thư Dao ăn xong, lui ở một góc, ôm bản thân mình, run nhè nhẹ.
Mộ Thiếu Dục quay đầu nhìn Tần Thư Dao, sau đó đi đến bên cạnh nàng, cởi áo ngoài trên người hắn ra đắp lên trên người Tần Thư Dao. Tần Thư Dao muốn cự tuyệt, nhưng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không quan tâm đến nàng, lại ngồi xuống phía trước đống lửa.
Đêm đó cực kỳ yên tĩnh, hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục vẫn không nói với nhau một câu nào, mà Mặc Kiếm luôn canh giữ ở cửa động.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy ấm áp thoải mái, nàng hơi mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng, nàng giật nảy mình, nhưng cũng không lập tức đẩy hắn ra.
Lúc này dường như vẻ lạnh lùng vô tình trên người Mộ Thiếu Dục làm nàng có chút tham luyến cảm giác ấm áp trên người hắn truyền đến.
Đêm qua, Mộ Thiếu Dục ôm nàng khi nào, nàng cũng không biết. Chỉ là giờ phút này trời đã sáng, cho dù Tần Thư Dao có chút không muốn, nhưng vẫn nhẹ nhàng chui ra khỏi người Một Thiếu Dục.
Nàng sợ nhìn thấy bộ dạng Mộ Thiếu Dục, nàng không biết nên đối mặt cảnh tượng như vậy như thế nào.
Chỉ là nàng vừa mới chui ra khỏi cái ôm của Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục lập tức mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Tỉnh rồi?"
Trên mặt Tần Thư Dao lập tức đỏ ửng một mảng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Trong lòng lại thầm mắng bản thân, một chút cũng không dùng được, dù sao bản thân cũng sống hai đời người, thế nào còn sợ hắn!
Mộ Thiếu Dục lại như không có việc gì, đứng lên, phủi bụi trên người, lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
Mặc Kiếm đều luôn canh giữ ở cửa, sau khi nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đi ra, mới lại đi phía trước dò đường.
Bọn họ một đêm chưa về, cho nên muốn về khách điếm trước một chuyến, miễn cho những người khác lo lắng.
Ban ngày mặt trời lên cao, tuy rằng trên chân Tần Thư Dao còn đau, thế nhưng tốt hơn ngày hôm qua nhiều.
Chỉ là nàng mới đi hai bước, Mộ Thiếu Dục dừng bước lại, nhìn nàng nói: "Ta cõng cô nương."
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết nên cự tuyệt thế nào.
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nói: "Nơi này cách khách điếm không xa, hơn nữa miệng vết thương trên chân cô nương không thể bị vỡ ra!"
Tần Thư Dao do dự một lát, cuối cùng vẫn để Mộ Thiếu Dục cõng nàng.
Nàng nằm ở trên tấm lưng rộng rãi của Mộ Thiếu Dục, ngửi hơi thở nam tử nồng đậm trên người hắn truyền đến. Trong lòng một trận mờ mịt, nàng không biết bản thân có yêu nam nhân này hay không, thế nhưng hiểu bản thân không ghét hắn.
Dọc theo đường đi, hai người vẫn yên lặng không nói gì như bình thường.
Đợi đến khi vào trấn nhỏ, Tần Thư Dao lập tức nhảy từ trên lưng Mộ Thiếu Dục xuống, nàng không muốn để cho những người khác hiểu lầm. Càng không muốn để cho mình không muốn xa rời ấm áp như vậy.
Vừa về tới bên trong khách điếm, Tĩnh Nguyệt đã đỏ hai mắt, vẻ mặt may mắn: "Sao đêm qua tiểu thư không trở về? Nô tì lo lắng cả một đêm cũng không ngủ được!"
Tần Thư Dao cười nói: "Chân ta bị thương, cho nên đi không được!"
Tĩnh Nguyệt vừa nghe càng thêm khẩn trương, nhất định phải nhìn trên chân Tần Thư Dao, đợi đến khi nhìn trên chân Tần Thư Dao đã đắp thuốc, hơn nữa cũng không có gì trở ngại, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm qua, đám người Tuyết Ảnh hái được hai cây thảo dược, chỉ là Thi Vận trúng độc, về phần trúng độc khi nào, thì bọn họ cũng không biết. Lúc này Thi Vận đang nằm ở trên giường, còn hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Tần Thư Dao biết, lập tức để Mặc Kiếm đi coi một chút.
Sau khi Mặc Kiếm nhìn thì cau mày.
"Nàng trúng độc gì?"
Tần Thư Dao luôn cảm thấy có một làn hơi thở nguy hiểm đang chầm chậm tới gần bọn họ. Nhưng mà nàng lại nhìn không thấu, đến cùng là nơi nào có nguy hiểm.
"Ta cũng không biết nàng trúng độc gì!" Mặc Kiếm bất đắc dĩ than một tiếng.
Tần Thư Dao đi đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, hỏi: "Không phải ngài nói sau khi ăn viên thuốc kia, thì sẽ không trúng độc sao? Sao Thi Vận lại biến thành như vậy?"
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Thi Vận nằm ở trên giường, lạnh lùng nói: "Xem ra bọn họ đã động thủ với chúng ta!"
Thực ra trong lòng Tần Thư Dao đã sớm biết, lúc hai ngày trước Mộ Thiếu Dục muốn bọn họ rời khỏi Nam Tĩnh, thì có lẽ bọn họ cũng đã nguy hiểm.
Chính là Tần Thư Dao không nghĩ tới bọn họ lại hành động nhanh như vậy, hơn nữa Thi Vận ở dưới tình huống không có dấu hiệu gì trúng độc, mà võ công của Thi Vận cũng không thấp, sao dễ dàng bị người ta hạ độc như vậy?
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hiện tại bọn họ ở Nam Tĩnh, nếu bị người nhìn chòng chọc, muốn trốn cũng không dễ dàng như vậy. Huống chi một đám người Nam Tĩnh đều là cao thủ dùng độc.
Mộ Thiếu Dục trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Hai ngày này các ngươi đừng đi chỗ nào, chỉ ở trong khách điếm thôi!" Nói xong lại nói với Mặc Kiếm và Thanh Ngọc: "Các ngươi đi theo ta một chuyến."
Đợi sau khi đám người Mộ Thiếu Dục rời khỏi, Tần Thư Dao cũng bắt đầu càng ngày càng lo lắng. Nàng biết tình huống hiện tại có chút nguy hiểm, chỉ là giờ phút này đám người có thể hành động chỉ có đám người Bạch Tu Sinh mà thôi.
"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây?"
Tĩnh Nguyệt lo lắng nhìn Tần Thư Dao.
Hai hàng lông mày Tần Thư Dao nhíu lại, nàng không thể ngồi ở trong này chờ chết, ở trong này nàng chỉ biết một mình Bạch Thiển. Muốn để Bạch Thiển giúp bọn họ điều tra ra hung thủ, đó là không có khả năng, dù sao Bạch Thiển là người Nam Tĩnh.
Chỉ là muốn biết những người đó dùng độc gì, lại nên dùng cái gì giải độc, cũng chỉ có tìm Bạch Thiển hỗ trợ.
Tần Thư Dao trầm tư một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Tuyết Ảnh, ngươi theo ta trở về nhà trúc một chuyến, Ngưng Sương và Tĩnh Nguyệt ở chỗ này cùng với Thi Vận!"
Tĩnh Nguyệt biết võ công của Tuyết Ảnh cũng không thấp, chính là Thi Vận đã trúng độc, giờ phút này Tần Thư Dao lại rời đi, nàng thật sự có chút sợ hãi!
"Tiểu thư, không bằng đợi tam hoàng tử đến đây, chúng ta lại tính toán tiếp!"
Tần Thư Dao nhẹ nhàng lắc đầu, bọn họ không thể chuyện gì cũng đều dựa vào Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục có chuyện phải làm. Hơn nữa hiện tại địch nhân ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, chỉ có biết rõ ràng địch nhân dùng độc gì, bọn họ mới có thể hóa giải nguy hiểm.
"Ngươi không cần lo lắng, có Tuyết Ảnh bảo vệ ta rồi!"
Tuyết Ảnh cũng không muốn ngồi chờ chết như vậy, cho nên nhẹ giọng cười nói: "Không có việc gì đâu, có ta ở đây. Chẳng lẽ ngươi không tin thực lực của ta?"
Ngọn lửa chiếu lên làm gò má của Tần Thư Dao đỏ bừng như thạch lựu, nàng lẳng lặng nhìn Mộ Thiếu Dục, cảm giác được ôn nhu của hắn, làm cho trong lòng nàng nhộn nhạo, nhưng lại muốn gắng hết sức khắc chế
Nam nhân này nàng không thể yêu, cũng yêu không nổi!
Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục giúp đắp thảo dược cho nàng xong, lại nhẹ nhàng mang giày thêu vào giúp nàng. Hơn nữa dặn dò: "Đêm nay cố gắng ít đi lại!"
Mùi thịt gà tràn đầy trong sơn động, bụng Tần Thư Dao cũng đã sớm đói, vốn nàng muốn gật đầu, nhưng mà giờ phút này bụng của nàng vừa vặn kêu lên
Tần Thư Dao đỏ mặt, lập tức cúi đầu không dám nhìn Mộ Thiếu Dục.
Mà Mộ Thiếu Dục không cười nhạo nàng, chỉ yên lặng xoay người, sau đó cầm một miếng thịt gà đưa cho Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cũng không khách khí hay làm bộ làm tịch, cầm lấy thịt gà chậm rãi ăn.
Tuy rằng trong sơn động có thể tránh nguy hiểm, nhưng mà dù sao ở bên ngoài cũng rất lạnh, cho nên sau khi Tần Thư Dao ăn xong, lui ở một góc, ôm bản thân mình, run nhè nhẹ.
Mộ Thiếu Dục quay đầu nhìn Tần Thư Dao, sau đó đi đến bên cạnh nàng, cởi áo ngoài trên người hắn ra đắp lên trên người Tần Thư Dao. Tần Thư Dao muốn cự tuyệt, nhưng Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không quan tâm đến nàng, lại ngồi xuống phía trước đống lửa.
Đêm đó cực kỳ yên tĩnh, hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục vẫn không nói với nhau một câu nào, mà Mặc Kiếm luôn canh giữ ở cửa động.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy ấm áp thoải mái, nàng hơi mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng, nàng giật nảy mình, nhưng cũng không lập tức đẩy hắn ra.
Lúc này dường như vẻ lạnh lùng vô tình trên người Mộ Thiếu Dục làm nàng có chút tham luyến cảm giác ấm áp trên người hắn truyền đến.
Đêm qua, Mộ Thiếu Dục ôm nàng khi nào, nàng cũng không biết. Chỉ là giờ phút này trời đã sáng, cho dù Tần Thư Dao có chút không muốn, nhưng vẫn nhẹ nhàng chui ra khỏi người Một Thiếu Dục.
Nàng sợ nhìn thấy bộ dạng Mộ Thiếu Dục, nàng không biết nên đối mặt cảnh tượng như vậy như thế nào.
Chỉ là nàng vừa mới chui ra khỏi cái ôm của Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục lập tức mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Tỉnh rồi?"
Trên mặt Tần Thư Dao lập tức đỏ ửng một mảng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Trong lòng lại thầm mắng bản thân, một chút cũng không dùng được, dù sao bản thân cũng sống hai đời người, thế nào còn sợ hắn!
Mộ Thiếu Dục lại như không có việc gì, đứng lên, phủi bụi trên người, lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
Mặc Kiếm đều luôn canh giữ ở cửa, sau khi nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đi ra, mới lại đi phía trước dò đường.
Bọn họ một đêm chưa về, cho nên muốn về khách điếm trước một chuyến, miễn cho những người khác lo lắng.
Ban ngày mặt trời lên cao, tuy rằng trên chân Tần Thư Dao còn đau, thế nhưng tốt hơn ngày hôm qua nhiều.
Chỉ là nàng mới đi hai bước, Mộ Thiếu Dục dừng bước lại, nhìn nàng nói: "Ta cõng cô nương."
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết nên cự tuyệt thế nào.
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nói: "Nơi này cách khách điếm không xa, hơn nữa miệng vết thương trên chân cô nương không thể bị vỡ ra!"
Tần Thư Dao do dự một lát, cuối cùng vẫn để Mộ Thiếu Dục cõng nàng.
Nàng nằm ở trên tấm lưng rộng rãi của Mộ Thiếu Dục, ngửi hơi thở nam tử nồng đậm trên người hắn truyền đến. Trong lòng một trận mờ mịt, nàng không biết bản thân có yêu nam nhân này hay không, thế nhưng hiểu bản thân không ghét hắn.
Dọc theo đường đi, hai người vẫn yên lặng không nói gì như bình thường.
Đợi đến khi vào trấn nhỏ, Tần Thư Dao lập tức nhảy từ trên lưng Mộ Thiếu Dục xuống, nàng không muốn để cho những người khác hiểu lầm. Càng không muốn để cho mình không muốn xa rời ấm áp như vậy.
Vừa về tới bên trong khách điếm, Tĩnh Nguyệt đã đỏ hai mắt, vẻ mặt may mắn: "Sao đêm qua tiểu thư không trở về? Nô tì lo lắng cả một đêm cũng không ngủ được!"
Tần Thư Dao cười nói: "Chân ta bị thương, cho nên đi không được!"
Tĩnh Nguyệt vừa nghe càng thêm khẩn trương, nhất định phải nhìn trên chân Tần Thư Dao, đợi đến khi nhìn trên chân Tần Thư Dao đã đắp thuốc, hơn nữa cũng không có gì trở ngại, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm qua, đám người Tuyết Ảnh hái được hai cây thảo dược, chỉ là Thi Vận trúng độc, về phần trúng độc khi nào, thì bọn họ cũng không biết. Lúc này Thi Vận đang nằm ở trên giường, còn hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Tần Thư Dao biết, lập tức để Mặc Kiếm đi coi một chút.
Sau khi Mặc Kiếm nhìn thì cau mày.
"Nàng trúng độc gì?"
Tần Thư Dao luôn cảm thấy có một làn hơi thở nguy hiểm đang chầm chậm tới gần bọn họ. Nhưng mà nàng lại nhìn không thấu, đến cùng là nơi nào có nguy hiểm.
"Ta cũng không biết nàng trúng độc gì!" Mặc Kiếm bất đắc dĩ than một tiếng.
Tần Thư Dao đi đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, hỏi: "Không phải ngài nói sau khi ăn viên thuốc kia, thì sẽ không trúng độc sao? Sao Thi Vận lại biến thành như vậy?"
Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Thi Vận nằm ở trên giường, lạnh lùng nói: "Xem ra bọn họ đã động thủ với chúng ta!"
Thực ra trong lòng Tần Thư Dao đã sớm biết, lúc hai ngày trước Mộ Thiếu Dục muốn bọn họ rời khỏi Nam Tĩnh, thì có lẽ bọn họ cũng đã nguy hiểm.
Chính là Tần Thư Dao không nghĩ tới bọn họ lại hành động nhanh như vậy, hơn nữa Thi Vận ở dưới tình huống không có dấu hiệu gì trúng độc, mà võ công của Thi Vận cũng không thấp, sao dễ dàng bị người ta hạ độc như vậy?
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hiện tại bọn họ ở Nam Tĩnh, nếu bị người nhìn chòng chọc, muốn trốn cũng không dễ dàng như vậy. Huống chi một đám người Nam Tĩnh đều là cao thủ dùng độc.
Mộ Thiếu Dục trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Hai ngày này các ngươi đừng đi chỗ nào, chỉ ở trong khách điếm thôi!" Nói xong lại nói với Mặc Kiếm và Thanh Ngọc: "Các ngươi đi theo ta một chuyến."
Đợi sau khi đám người Mộ Thiếu Dục rời khỏi, Tần Thư Dao cũng bắt đầu càng ngày càng lo lắng. Nàng biết tình huống hiện tại có chút nguy hiểm, chỉ là giờ phút này đám người có thể hành động chỉ có đám người Bạch Tu Sinh mà thôi.
"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây?"
Tĩnh Nguyệt lo lắng nhìn Tần Thư Dao.
Hai hàng lông mày Tần Thư Dao nhíu lại, nàng không thể ngồi ở trong này chờ chết, ở trong này nàng chỉ biết một mình Bạch Thiển. Muốn để Bạch Thiển giúp bọn họ điều tra ra hung thủ, đó là không có khả năng, dù sao Bạch Thiển là người Nam Tĩnh.
Chỉ là muốn biết những người đó dùng độc gì, lại nên dùng cái gì giải độc, cũng chỉ có tìm Bạch Thiển hỗ trợ.
Tần Thư Dao trầm tư một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Tuyết Ảnh, ngươi theo ta trở về nhà trúc một chuyến, Ngưng Sương và Tĩnh Nguyệt ở chỗ này cùng với Thi Vận!"
Tĩnh Nguyệt biết võ công của Tuyết Ảnh cũng không thấp, chính là Thi Vận đã trúng độc, giờ phút này Tần Thư Dao lại rời đi, nàng thật sự có chút sợ hãi!
"Tiểu thư, không bằng đợi tam hoàng tử đến đây, chúng ta lại tính toán tiếp!"
Tần Thư Dao nhẹ nhàng lắc đầu, bọn họ không thể chuyện gì cũng đều dựa vào Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục có chuyện phải làm. Hơn nữa hiện tại địch nhân ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, chỉ có biết rõ ràng địch nhân dùng độc gì, bọn họ mới có thể hóa giải nguy hiểm.
"Ngươi không cần lo lắng, có Tuyết Ảnh bảo vệ ta rồi!"
Tuyết Ảnh cũng không muốn ngồi chờ chết như vậy, cho nên nhẹ giọng cười nói: "Không có việc gì đâu, có ta ở đây. Chẳng lẽ ngươi không tin thực lực của ta?"
Bình luận facebook