Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194: Lừa gạt tới bên cạnh hồ bị làm nhục
"Nhị tỷ của ta, trong ngày thường thích nhất một thân một mình đi Đông Uyển, chỗ đó có nhiều cây liễu, hoa cũng nhiều. Chẳng qua là không biết buổi trưa có đi qua hay không!"
Ngô Hạ Lan vừa nghe trong lòng lập tức ngứa ngáy, chẳng qua là sợ bị bọn họ cho phát hiện tâm tư của mình, nên cười nói: "Thân thể Cầm muội muội không tốt, cần phải ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút!" Sau đó lại vội vàng dời đề tài, nói sang chuyện khác.
Ngô Hạ Mẫn chỉ cho rằng Ngô Hạ Lan đã không còn ý định kia nữa, nên cũng không quản hắn ta.
Bởi vì Ngô phu nhân đã ba năm không gặp Ngô thị, vừa vào kinh, lần đầu đến Tần gia, cho nên Tần lão phu nhân cũng giữ lại dùng cơm.
Lúc dùng cơm, nam nữ cũng không phân chỗ ngồi. Ngô Hạ Lan híp mắt, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Tần Khả Cầm.
Đợi sau khi dùng cơm xong, vốn là Ngô phu nhân nên mang theo hai đứa con trai rời đi, lại bị Ngô thị giữ lại, nói đã lâu không gặp, còn muốn tán gẫu một chút nữa.
Trong lòng Ngô Hạ Lan có quỷ, nên cũng cầu khẩn mẫu thân mình ở lại.
Ngô phu nhân cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với Ngô thị để khai thông quan hệ, để cho con đường làm quan của trượng phu và nhi tử của mình có được trợ giúp, nên cũng ở lại. Chẳng qua là để cho hai đứa con trai của mình đi biệt viện nghỉ ngơi một chút.
Mặc dù Tiết Nhã biết Ngô phu nhân không thích mình, nhưng vẫn cười nói: "Hai biểu ca đã lâu chưa tới, không bằng để con và Như muội muội dẫn đường. Mợ cũng có thể ôn chuyện cùng với dì!"
Ngô thị cũng có chút mệt mỏi, nghe lời nói của Tiết Nhã, thì cũng gật đầu.
Sau khi Tần Tuyết Như mang theo hai huynh đệ Ngô gia tới biệt viện, thì cười nói với Ngô Hạ Lan: "Nhị biểu ca nhìn trúng Nhị tỷ nhà muội?"
Một chút ý định nhỏ này của Ngô Hạ Lan hoàn toàn không giấu được, hơn nữa hắn ta đã sớm muốn ôm mỹ nhân về, cho nên gật đầu nói: "Nàng đã từng có hôn phối?"
Đứng ở một bên, Ngô Hạ Mẫn khẽ cau mày, lại cũng không nói gì.
Lúc này, Tiết Nhã lập tức lắc đầu nói: "Chưa từng. Không bằng đợi lát nữa ta hẹn Cầm muội muội ra ngoài, không bằng đợi buổi trưa, ta giúp huynh hẹn Cầm muội muội ra ngoài, các ngươi có thể tự nói chuyện!"
Tần Tuyết Như nghe vậy liếc mắt nhìn Tiết Nhã, lại không lên tiếng.
Ngô Hạ Mẫn cũng nhìn ra ý định của đệ đệ mình, chẳng qua là chuyện của đệ đệ mình, hắn luôn không trông nom. Hơn nữa mọi người cùng nhau vui đùa một chút, cũng không ảnh hưởng toàn cục, nên cũng không để ở trong lòng.
Nhưng trong lòng Ngô Hạ Lan còn có những tâm tư nhỏ khác, thấy đại ca mình cũng không phản bác, một ít tâm tư nhỏ ấy càng ngày càng không kềm chế được.
Sau khi đưa hai người bọn họ đến trong phòng, Tần Tuyết Như lại mượn cớ có chuyện mời Ngô Hạ Lan ra ngoài, ghé vào lỗ tai hắn ta nói mấy câu, trên mặt Ngô Hạ Lan lập tức lộ ra nụ cười dâm đãng.
Đợi mọi người đi nghỉ trưa, hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã đặc biệt đến Vinh Thọ đường, thấy Tần lão phu nhân còn đang nghỉ ngơi, mà Tần Khả Cầm lại ở trong phòng mình xem sách, lập tức đi vào trong phòng Tần Khả Cầm.
"Nhị tỷ, tỷ cũng nên đi ra ngoài dạo một vòng. Mỗi ngày buồn bực ở chỗ này cũng phải mốc meo đến nơi rồi!"
Tần Khả Cầm nhìn thấy hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có suy nghĩ gì khác.
Nàng vội vàng đứng lên, bảo hai người bọn họ ngồi xuống, sau đó cười, nhẹ giọng nói: "Trong lúc rãnh rỗi, nên ở trong phòng xem sách. Bên ngoài mặt trời nóng quá!"
"Hiện tại cũng không phải là giữa hè, mà cũng qua buổi trưa rồi. Không bằng chúng ta đi ra ngoài dạo chơi một chút."
Nói xong, Tần Tuyết Như lập tức lôi kéo cổ tay Tần Khả Cầm, cố gắng kéo nàng ra bên ngoài.
Mặc dù trên mặt Tần Khả Cầm mang theo vẻ không tình nguyện, nhưng cũng không tiện cự tuyệt, cũng chỉ có thể theo Tần Tuyết Như, đi theo nàng ta ra ngoài.
Chẳng qua là khi đi tới Liễu Viên, Tần Tuyết Như và Tiết Nhã lại mượn cớ có chuyện, đợi lát nữa trở lại. Mà lúc này nàng mới phát hiện, nha hoàn bên người nàng không đi cùng.
Chỉ là, dù sao cũng ở trong hậu viện nhà mình, cho nên Tần Khả Cầm cũng không lo âu và sợ gì, mặc dù cảm thấy kỳ quặc, nhưng vẫn tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhưng mới vừa ngồi xuống, đã có một bóng đen chợt nhào tới, Tần Khả Cầm sợ hét to một tiếng, chẳng qua là mới vừa mở miệng kêu lên đã bị che lại.
"Muội muội tốt, đừng kêu. Như thế này mà bị người phát hiện cũng không hay lắm!"
Trên mặt Ngô Hạ Lan lộ ra nụ cười dâm đãng, hắn biết xung quanh đây đã sớm bị đám người Tần Tuyết Như dọn dẹp sạch sẽ. Mặc kệ tại sao Tần Tuyết Như lại giúp hắn ta, dù thế nào đi nữa hôm nay hắn ôm được mỹ nhân, như vậy coi như bị mắng cho một trận cũng không sao.
Tần Khả Cầm bị dọa sợ đến cả người run rẩy, hoảng sợ xoay người, lại thấy gương mặt quen thuộc.
Ngô Hạ Lan vừa thấy được dáng vẻ hoa lê rơi lệ của Tần Khả Cầm, càng cảm thấy xinh đẹp động lòng người, phía dưới căng cứng ôm thật chặt Tần Khả Cầm vào trong ngực, không nói lời gì dường như muốn hôn lên môi nàng.
Đúng lúc ấy thì, Ngô Hạ Lan đột nhiên cảm giác được sau lưng đau nhói, lúc hắn ta muốn quay đầu lại, thì người cũng đã sớm bị trùm vào trong bao rồi.
Tần Thư Dao đã sớm đoán được ý đồ bất chính của hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã, hơn nữa cả ngày nay, Ngô Hạ Lan tùy ý làm bậy nhìn chằm chằm Tần Khả Cầm, nàng đã sớm cảm thấy chán ghét không thôi.
Cho nên, nàng hạ lệnh cho Ngưng Sương luôn canh giữ ở bên ngoài phòng Tần Khả Cầm, đợi đến khi có động tĩnh thì lập tức thông báo cho nàng.
Quả nhiên, không nghĩ tới Tần Tuyết Như lại lừa Tần Khả Cầm đến nơi này, nên lập tức len lén chạy đến, sau đó thấy tên súc sinh Ngô Hạ Lan này lại dám vô lễ với muội muội của nàng.
"Đánh mạnh vào cho ta." Tần Thư Dao cắn răng nghiến lợi nói.
Hai người Tuyết Ảnh và Thi Vận đều biết võ công, trên tay lại cầm một thanh gỗ, đánh lên người cũng đặc biệt đau.
Ngô Hạ Lan bị nhét vào bên trong bao bố, liều mạng cầu xin tha thứ, chẳng qua là Tần Thư Dao làm như không nghe thấy, tiếp tục đánh vào hắn ta.
Thân thể Tần Khả Cầm vẫn còn đang run lẩy bẩy, nàng nhào vào trong ngực Tần Thư Dao, khóc ồ lên. Nàng nghĩ tới chuyện vừa rồi, hôm nay mới gặp biểu ca một lần, mà biểu ca đã có thể đối xử với nàng như vậy. Nếu thật sự để hắn ta được như ý, như vậy sau này nàng làm người thế nào.
Tần Thư Dao cũng không nghĩ tới Tiết Nhã và Tần Tuyết Như lại đánh chủ ý vào trên người Tần Khả Cầm, nàng còn cho rằng hai người bọn họ đàng hoàng, không nghĩ tới lại vẫn không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
"Đừng đánh... Đừng đánh... Ta là Nhị công tử Ngô gia..."
Trong bao bố truyền đến tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng.
Nhưng Tần Thư Dao lại lạnh lùng nói: "Cái gì Nhị công tử Ngô gia, Ngô gia là nhiều thế hệ làm quan, sao có thể làm ra loại chuyện hạ lưu này, mặc kệ hắn, đánh mạnh vào cho ta. Đợi chút nữa đưa lên quan, xem kẻ nào ăn gan báo, lại dám ở Tần phủ khi dễ chủ tử."
Đúng lúc ấy thì, Tần Tuyết Như mang theo Ngô thị và Ngô phu nhân chạy tới, vốn Tần Tuyết Như còn tưởng rằng sẽ thấy cảnh Tần Khả Cầm bị Ngô Hạ Lan làm nhục, lại không nghĩ rằng cảnh nhìn thấy là Tần Khả Cầm nằm ở trong ngực Tần Thư Dao khóc thút thít, mà hai thị nữ bên cạnh Tần Thư Dao, lại không ngừng đá đánh vào bao bố.
Điều này làm cho nàng ta nghi hoặc không thôi.
Ngô thị lập tức đi lên phía trước, phẫn nộ quát: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Tần Thư Dao mới bảo người dừng tay.
"Trong phủ có ác nhân, lại dám vào ban ngày ban mặt chọc ghẹo Nhị muội. Đúng lúc bị nữ nhi chạy tới, nếu không thanh danh của Nhị muội cũng coi như bị hủy rồi!"
Lời này vừa nói ra, Ngô thị và Ngô phu nhân cũng hơi ngẩn ra, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu thật sự như thế, người trong bao bố, bị đánh chết cũng không thương tiếc.
Trong bao bố, Ngô Hạ Lan nghe được có người tới, chịu đựng đau đớn trên người, khóc kêu lên: "Cứu mạng... Cứu mạng..."
Ngô phu nhân giật mình, thầm kêu không tốt. Giọng nói này không phải là của con bà sao?
"Trong này là ai, nhanh mở ra xem một chút!"
Ngô Hạ Lan nghe được giọng nói của mẫu thân mình, cũng không để ý đau đớn trên người, lớn tiếng kêu lên: "Mẫu thân... Mẫu thân mau tới cứu con..."
Trong bụng Ngô phu nhân càng thêm hốt hoảng, vội vàng đi tới, tay run rẩy mở bao bố ra, quả nhiên thấy nhi tử mình đã bị đánh thành đầu heo.
Ngô Hạ Lan vừa nghe trong lòng lập tức ngứa ngáy, chẳng qua là sợ bị bọn họ cho phát hiện tâm tư của mình, nên cười nói: "Thân thể Cầm muội muội không tốt, cần phải ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút!" Sau đó lại vội vàng dời đề tài, nói sang chuyện khác.
Ngô Hạ Mẫn chỉ cho rằng Ngô Hạ Lan đã không còn ý định kia nữa, nên cũng không quản hắn ta.
Bởi vì Ngô phu nhân đã ba năm không gặp Ngô thị, vừa vào kinh, lần đầu đến Tần gia, cho nên Tần lão phu nhân cũng giữ lại dùng cơm.
Lúc dùng cơm, nam nữ cũng không phân chỗ ngồi. Ngô Hạ Lan híp mắt, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Tần Khả Cầm.
Đợi sau khi dùng cơm xong, vốn là Ngô phu nhân nên mang theo hai đứa con trai rời đi, lại bị Ngô thị giữ lại, nói đã lâu không gặp, còn muốn tán gẫu một chút nữa.
Trong lòng Ngô Hạ Lan có quỷ, nên cũng cầu khẩn mẫu thân mình ở lại.
Ngô phu nhân cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với Ngô thị để khai thông quan hệ, để cho con đường làm quan của trượng phu và nhi tử của mình có được trợ giúp, nên cũng ở lại. Chẳng qua là để cho hai đứa con trai của mình đi biệt viện nghỉ ngơi một chút.
Mặc dù Tiết Nhã biết Ngô phu nhân không thích mình, nhưng vẫn cười nói: "Hai biểu ca đã lâu chưa tới, không bằng để con và Như muội muội dẫn đường. Mợ cũng có thể ôn chuyện cùng với dì!"
Ngô thị cũng có chút mệt mỏi, nghe lời nói của Tiết Nhã, thì cũng gật đầu.
Sau khi Tần Tuyết Như mang theo hai huynh đệ Ngô gia tới biệt viện, thì cười nói với Ngô Hạ Lan: "Nhị biểu ca nhìn trúng Nhị tỷ nhà muội?"
Một chút ý định nhỏ này của Ngô Hạ Lan hoàn toàn không giấu được, hơn nữa hắn ta đã sớm muốn ôm mỹ nhân về, cho nên gật đầu nói: "Nàng đã từng có hôn phối?"
Đứng ở một bên, Ngô Hạ Mẫn khẽ cau mày, lại cũng không nói gì.
Lúc này, Tiết Nhã lập tức lắc đầu nói: "Chưa từng. Không bằng đợi lát nữa ta hẹn Cầm muội muội ra ngoài, không bằng đợi buổi trưa, ta giúp huynh hẹn Cầm muội muội ra ngoài, các ngươi có thể tự nói chuyện!"
Tần Tuyết Như nghe vậy liếc mắt nhìn Tiết Nhã, lại không lên tiếng.
Ngô Hạ Mẫn cũng nhìn ra ý định của đệ đệ mình, chẳng qua là chuyện của đệ đệ mình, hắn luôn không trông nom. Hơn nữa mọi người cùng nhau vui đùa một chút, cũng không ảnh hưởng toàn cục, nên cũng không để ở trong lòng.
Nhưng trong lòng Ngô Hạ Lan còn có những tâm tư nhỏ khác, thấy đại ca mình cũng không phản bác, một ít tâm tư nhỏ ấy càng ngày càng không kềm chế được.
Sau khi đưa hai người bọn họ đến trong phòng, Tần Tuyết Như lại mượn cớ có chuyện mời Ngô Hạ Lan ra ngoài, ghé vào lỗ tai hắn ta nói mấy câu, trên mặt Ngô Hạ Lan lập tức lộ ra nụ cười dâm đãng.
Đợi mọi người đi nghỉ trưa, hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã đặc biệt đến Vinh Thọ đường, thấy Tần lão phu nhân còn đang nghỉ ngơi, mà Tần Khả Cầm lại ở trong phòng mình xem sách, lập tức đi vào trong phòng Tần Khả Cầm.
"Nhị tỷ, tỷ cũng nên đi ra ngoài dạo một vòng. Mỗi ngày buồn bực ở chỗ này cũng phải mốc meo đến nơi rồi!"
Tần Khả Cầm nhìn thấy hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có suy nghĩ gì khác.
Nàng vội vàng đứng lên, bảo hai người bọn họ ngồi xuống, sau đó cười, nhẹ giọng nói: "Trong lúc rãnh rỗi, nên ở trong phòng xem sách. Bên ngoài mặt trời nóng quá!"
"Hiện tại cũng không phải là giữa hè, mà cũng qua buổi trưa rồi. Không bằng chúng ta đi ra ngoài dạo chơi một chút."
Nói xong, Tần Tuyết Như lập tức lôi kéo cổ tay Tần Khả Cầm, cố gắng kéo nàng ra bên ngoài.
Mặc dù trên mặt Tần Khả Cầm mang theo vẻ không tình nguyện, nhưng cũng không tiện cự tuyệt, cũng chỉ có thể theo Tần Tuyết Như, đi theo nàng ta ra ngoài.
Chẳng qua là khi đi tới Liễu Viên, Tần Tuyết Như và Tiết Nhã lại mượn cớ có chuyện, đợi lát nữa trở lại. Mà lúc này nàng mới phát hiện, nha hoàn bên người nàng không đi cùng.
Chỉ là, dù sao cũng ở trong hậu viện nhà mình, cho nên Tần Khả Cầm cũng không lo âu và sợ gì, mặc dù cảm thấy kỳ quặc, nhưng vẫn tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhưng mới vừa ngồi xuống, đã có một bóng đen chợt nhào tới, Tần Khả Cầm sợ hét to một tiếng, chẳng qua là mới vừa mở miệng kêu lên đã bị che lại.
"Muội muội tốt, đừng kêu. Như thế này mà bị người phát hiện cũng không hay lắm!"
Trên mặt Ngô Hạ Lan lộ ra nụ cười dâm đãng, hắn biết xung quanh đây đã sớm bị đám người Tần Tuyết Như dọn dẹp sạch sẽ. Mặc kệ tại sao Tần Tuyết Như lại giúp hắn ta, dù thế nào đi nữa hôm nay hắn ôm được mỹ nhân, như vậy coi như bị mắng cho một trận cũng không sao.
Tần Khả Cầm bị dọa sợ đến cả người run rẩy, hoảng sợ xoay người, lại thấy gương mặt quen thuộc.
Ngô Hạ Lan vừa thấy được dáng vẻ hoa lê rơi lệ của Tần Khả Cầm, càng cảm thấy xinh đẹp động lòng người, phía dưới căng cứng ôm thật chặt Tần Khả Cầm vào trong ngực, không nói lời gì dường như muốn hôn lên môi nàng.
Đúng lúc ấy thì, Ngô Hạ Lan đột nhiên cảm giác được sau lưng đau nhói, lúc hắn ta muốn quay đầu lại, thì người cũng đã sớm bị trùm vào trong bao rồi.
Tần Thư Dao đã sớm đoán được ý đồ bất chính của hai người Tần Tuyết Như và Tiết Nhã, hơn nữa cả ngày nay, Ngô Hạ Lan tùy ý làm bậy nhìn chằm chằm Tần Khả Cầm, nàng đã sớm cảm thấy chán ghét không thôi.
Cho nên, nàng hạ lệnh cho Ngưng Sương luôn canh giữ ở bên ngoài phòng Tần Khả Cầm, đợi đến khi có động tĩnh thì lập tức thông báo cho nàng.
Quả nhiên, không nghĩ tới Tần Tuyết Như lại lừa Tần Khả Cầm đến nơi này, nên lập tức len lén chạy đến, sau đó thấy tên súc sinh Ngô Hạ Lan này lại dám vô lễ với muội muội của nàng.
"Đánh mạnh vào cho ta." Tần Thư Dao cắn răng nghiến lợi nói.
Hai người Tuyết Ảnh và Thi Vận đều biết võ công, trên tay lại cầm một thanh gỗ, đánh lên người cũng đặc biệt đau.
Ngô Hạ Lan bị nhét vào bên trong bao bố, liều mạng cầu xin tha thứ, chẳng qua là Tần Thư Dao làm như không nghe thấy, tiếp tục đánh vào hắn ta.
Thân thể Tần Khả Cầm vẫn còn đang run lẩy bẩy, nàng nhào vào trong ngực Tần Thư Dao, khóc ồ lên. Nàng nghĩ tới chuyện vừa rồi, hôm nay mới gặp biểu ca một lần, mà biểu ca đã có thể đối xử với nàng như vậy. Nếu thật sự để hắn ta được như ý, như vậy sau này nàng làm người thế nào.
Tần Thư Dao cũng không nghĩ tới Tiết Nhã và Tần Tuyết Như lại đánh chủ ý vào trên người Tần Khả Cầm, nàng còn cho rằng hai người bọn họ đàng hoàng, không nghĩ tới lại vẫn không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
"Đừng đánh... Đừng đánh... Ta là Nhị công tử Ngô gia..."
Trong bao bố truyền đến tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng.
Nhưng Tần Thư Dao lại lạnh lùng nói: "Cái gì Nhị công tử Ngô gia, Ngô gia là nhiều thế hệ làm quan, sao có thể làm ra loại chuyện hạ lưu này, mặc kệ hắn, đánh mạnh vào cho ta. Đợi chút nữa đưa lên quan, xem kẻ nào ăn gan báo, lại dám ở Tần phủ khi dễ chủ tử."
Đúng lúc ấy thì, Tần Tuyết Như mang theo Ngô thị và Ngô phu nhân chạy tới, vốn Tần Tuyết Như còn tưởng rằng sẽ thấy cảnh Tần Khả Cầm bị Ngô Hạ Lan làm nhục, lại không nghĩ rằng cảnh nhìn thấy là Tần Khả Cầm nằm ở trong ngực Tần Thư Dao khóc thút thít, mà hai thị nữ bên cạnh Tần Thư Dao, lại không ngừng đá đánh vào bao bố.
Điều này làm cho nàng ta nghi hoặc không thôi.
Ngô thị lập tức đi lên phía trước, phẫn nộ quát: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Tần Thư Dao mới bảo người dừng tay.
"Trong phủ có ác nhân, lại dám vào ban ngày ban mặt chọc ghẹo Nhị muội. Đúng lúc bị nữ nhi chạy tới, nếu không thanh danh của Nhị muội cũng coi như bị hủy rồi!"
Lời này vừa nói ra, Ngô thị và Ngô phu nhân cũng hơi ngẩn ra, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu thật sự như thế, người trong bao bố, bị đánh chết cũng không thương tiếc.
Trong bao bố, Ngô Hạ Lan nghe được có người tới, chịu đựng đau đớn trên người, khóc kêu lên: "Cứu mạng... Cứu mạng..."
Ngô phu nhân giật mình, thầm kêu không tốt. Giọng nói này không phải là của con bà sao?
"Trong này là ai, nhanh mở ra xem một chút!"
Ngô Hạ Lan nghe được giọng nói của mẫu thân mình, cũng không để ý đau đớn trên người, lớn tiếng kêu lên: "Mẫu thân... Mẫu thân mau tới cứu con..."
Trong bụng Ngô phu nhân càng thêm hốt hoảng, vội vàng đi tới, tay run rẩy mở bao bố ra, quả nhiên thấy nhi tử mình đã bị đánh thành đầu heo.
Bình luận facebook