Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Trong Tần phủ chỉ thấy người cũ oán hận
Nếu kiếp trước Ngụy Tử không bán đứng nàng, Hàn Thế Quân sẽ toàn tâm toàn ý đối với mình sao? Lòng người không nên rắn nuốt voi*, Hàn Thế Quân muốn quá nhiều thứ. Cho nên mặc kệ có Ngụy Tử hay không, như vậy nàng vẫn sẽ bị Hàn Thế Quân loại bỏ, nhưng có lẽ sẽ không chết giống kiểu kia.
(*Lòng người không nên rắn nuốt voi: là danh ngôn khuyên răn đồng nghĩa với "lòng tham không đáy rắn nuốt voi". So sánh người có lòng tham không đáy cũng sẽ bị dục vọng của chính mình làm hại)
"Tiểu thư, vừa rồi Hàn phu nhân ở trước mặt đại phu nhân oán giận, nói là bên trong kinh thành không ai nguyện ý gả cho Hàn công tử nữa rồi!"
Tuy rằng Tĩnh Nguyệt không rõ vì sao Tần Thư Dao thống hận Hàn Thế Quân như thế, nhưng mà tin tức có liên quan đến Hàn Thế Quân, Tĩnh Nguyệt cũng đều sẽ bẩm báo chi tiết, nhưng mà lại không xen miệng vào hỏi nửa chữ!
Chính là Tần Thư Dao thích Tĩnh Nguyệt như vậy, nàng nghe vậy khóe miệng nâng lên một thoáng cười lạnh: "Đương nhiên vẫn là sẽ có người nguyện ý gả, chỉ là nhất định không phải danh môn khuê tú!"
Hàn gia vẫn có quyền thế nhất định, Hàn Thế Quân cũng chỉ là một thứ tử, hắn mơ tưởng được hậu đài lớn hớn nữa, tốt nhất lại tìm biện pháp đường tắt, chính là tìm một quyền thế không khác biệt lắm với Hàn gia, hoặc là tốt hơn Hàn gia.
Nỗ lực lúc trước của Hàn Thế Quân xem như uổng phí, vốn đang có không ít người rất hài lòng với Hàn Thế Quân, nhưng mà liên tiếp xuất hiện chuyện này, cho dù tán thưởng Hàn Thế Quân là nhân tài, cũng không có người dám gả nữ nhi của mình qua.
Sự tình Tết nguyên tiêu, tuy rằng Tần Thư Dao cảm thấy kỳ lạ cực kỳ, nhưng mà từ trước đến nay nàng luôn bo bo giữ mình, loại sự tình này tuy nàng có chút nghĩ mà sợ, nhưng cũng không muốn lại miệt mài theo đuổi.
Qua hết mấy ngày lễ tết nguyên tiêu, việc buôn bán trong cửa hàng lại bắt đầu dần dần tốt lên.
Năm trước, Tần Thư Dao buôn bán nhỏ lời một khoản, nàng lấy ra một nửa bạc đưa cho Tần lão phu nhân, sau đó bản thân lại để lại một nửa xem như là tiền riêng của mình.
Tần lão phu nhân không có dị nghị gì, nhưng mà Ngô thị lại đỏ mắt.
"Cửa hàng này dù sao cũng là của lão phu nhân, làm sao đại tiểu thư có thể ích kỷ giấu ở trong túi như vậy!" Khóe miệng Ngô thị khẽ nhếch lên, nhưng trong lời nói lại cất giấu kim châm.
Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, trên mặt vẫn ôn hòa như trước: "Tuy rằng hai gian cửa hàng này là lão phu nhân tạm thời để con quản lý, nhưng mà lão phu nhân đã nói qua, đây là tài sản mà mẹ đẻ lưu lại cho nữ nhi, chẳng lẽ mẫu thân cảm thấy những bạc đó nữ nhi phải giao ra?"
Tần lão phu nhân nghe xong nhíu chặt hai hàng lông mày, không hài lòng Ngô thị có chút hẹp hòi như vậy.
Trong lòng Ngô thị tức giận không thôi, lúc trước bà ta cũng không ít lần gió thôi bên tai ở trước mặt Tần Lương, nhưng mà Tần Lương vẫn luôn không chịu giao đồ cưới của vợ trước khi còn sống lưu lại của ông cho bà ta quản lý.
Tần lão phu nhân uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Ta nghe nói thời gian trước, lão đại muốn nạp một thị thiếp, ngươi ngăn cản không chịu?"
Ngô thị nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, Tần lão phu nhân mặc kệ bọn họ nói chuyện trong phòng, lúc này Tần lão phu nhân nói chuyện này, chẳng lẽ là muốn nhúng tay vào quản rồi hả?
Trong lòng Ngô thị ảo não không thôi, trên mặt lại vẫn cung kính cực kỳ như trước: "Tuy nữ tử kia tốt, nhưng mà nghe nói từng là cô nương ở giáo phường, cho nên..."
"Ta hỏi thăm rồi, hồi nhỏ nàng đã từng học sách qua vài năm, chính là sau này gia cảnh suy sụp, cho nên mới bị bán vào bên trong giáo phường. Cũng chưa từng tiếp khách, tuy rằng thanh danh có chút không tốt, cũng vẫn xem như sạch sẽ, nạp tiến vào cũng không ngại!"
Ngô thị không nghĩ tới Tần lão phu nhân thế nhưng điều ra chuyện này rõ ràng ràng mạch, ngay cả cô nương chưa từng tiếp khách cũng biết, xem ra là đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Tần Thư Dao im lặng nghe, dù sao cũng là chuyện của trưởng bối, nàng cũng không thể xen miệng vào. Chính là nhìn thấy sắc mặt Ngô thị lúc xanh, lúc trắng, bộ dạng tức giận đến nửa câu cũng không nói được, trong lòng thật sự vui mừng.
Tần lão phu nhân cũng không nhìn Ngô thị, lại nói: "Chuyện này quyết định như vậy, trong phòng lão đại cũng không có người mời, là thời điểm nên nạp một người thiếp rồi!"
Ngô thị nghe xong vội vàng nói: "Lão phu nhân, chuyện nạp thiếp này thì ai cũng được, sao lại muốn người đi ra từ loại địa phương đó chứ. Tuy rằng chưa tiếp khách, nhưng địa phương đó suy cho cùng cũng không sạch sẽ gì, không bằng con dâu đưa Thanh Nga trong phòng con đâu cho lão gia làm thông phòng, nếu sinh con trai lại nâng làm di nương, người thấy như thế nào?"
Thanh Nga là nha hoàn bên người Ngô thị, nàng ta vừa nghe nói đưa cho Tần Lương làm thông phòng, lập tức cúi đầu, lại nhìn không ra trên mặt nàng ta là vui hay buồn.
Tần lão phu nhân trầm tư một lát, lại nhìn thoáng qua Thanh Nga đứng bên cạnh Ngô thị: "Cô nương này của ngươi lại rất tốt, chỉ sợ ủy khuất nàng!"
Nạp thiếp từ bên ngoài, còn không bằng đưa người bên cạnh mình cho Tần Lương, có thể khiến cho ông ta vui lòng, lại là người của chính mình, cũng không sợ nàng leo lên trên đầu mình.
"Đi theo lão gia là phúc khí, nàng cao hứng còn không kịp!" Ngô thị vội vàng cười nói.
"Mấy năm nay lão đại thanh tâm quả dục, trong phòng cũng chỉ có một di nương. Ngươi đã hiền thục như vậy, ở chỗ này của ta đây cũng lại đưa thêm một người nữa đi qua. Về phần vị ở giáo phường kia, nàng làm lão đại vui vẻ, vậy vẫn nên nạp vào." Giọng điệu của Tần lão phu nhân đều luôn là lạnh lùng nhàn nhạt.
Như vậy trong phòng Tần Lương bỗng chốc nhiều hơn ba nữ nhân, Ngô thị nắm chặt khăn tay, cũng không dám lại nói một chữ "không".
Ngô thị biết Tần lão phu nhân hạ quyết tâm muốn nạp nữ nhân kia vào cửa, chính mình nói nhiều cũng chưa không được.
Cái này gọi là ăn trộm gà không được còn mất cả nắm gạo.
Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, người thiếp kia chính nàng rõ ràng cục kỳ, chính là qua không đến nửa năm, lại chết thảm, hơn nữa cuối cùng Ngô thị còn giá họa cho Thanh Nga.
Quả nhiên, không đến ba ngày. Tần Lương nạp một thị thiếp, tên là Hoán Vân, mọi người đều gọi nàng là Vân di nương.
So sánh với nha hoàn Tần lão phu nhân và Ngô thị đưa qua, Tần Lương càng yêu thích Vân di nương, gần như hàng đêm đều ngủ ở trong phòng Vân di nương.
Qua hết tháng giêng, rất nhanh đến ngày sinh của Tần lão phu nhân, năm trước bởi vì Tần lão phu nhân bị kinh hách, cho nên Tần Lương không có làm lớn, chính là ba huynh đệ trong nhà tụ tập lại với nhau.
Nhưng mà năm nay Tần lão phu nhân mừng thọ, tự nhiên càng phải làm lớn hơn.
Mấy ngày nay, Tần Thư Dao vẫn thường ra khỏi phủ như trước, nhìn cửa hàng, lại bởi vì rất nhanh sẽ đến ngày đại thọ của Tần lão phu nhân, Tần Thư Dao cũng càng thêm bận rộn lên.
Từ sau ngày đó Tần Tuyết Như đã sớm căm ghét Tần Thư Dao không thôi.
Như Ý Uyển
"Trà này như thế nào? Chính là lá trà tươi non mới hái năm nay, hương vị thơm ngát ngon miệng!" Tần Tuyết Như cười uống một ngụm, sau đó nhẹ giọng nói.
Tiết Nhã cũng chậm rãi uống một ngụm, sau đó để ly trà xuống: "Vô sự không đăng tam bảo điện*, biểu muội bỗng nhiên bảo ta đến là có chuyện gì?"
(*Vô sự không đăng tam bảo điện: không có chuyện thì sẽ không đến điện tam bảo)
Trong đôi mắt của Tần Tuyết Như thoáng qua một chút khinh thường, sau đó khẽ cười nói: "Biểu tỷ làm gì xa lạ như vậy, dù sao tỷ và ta cũng là thân tỷ muội. Hơn nữa tỷ muốn gả đến Hàn gia thật vẻ vang, mẫu thân muội còn phải giúp không ít việc đó!"
Tiết Nhã nghe xong vẻ mặt lập tức trầm xuống, trên người nàng ta không có đồ cưới gì, nếu mà thân không có một xu gả đến Hàn gia, vậy còn không bị người khi dễ đến chết. Nhưng mà dù sao Ngô thị cũng chỉ là dì, cho dù sẽ cho một chút gì đó, vậy cũng không nhiều, không đủ dùng.
Cho nên nàng ta quả thật còn cần Ngô thị hỗ trợ.
"Đại tỷ của muội, năm nay cũng mới mười lăm, nhưng mà trong tay đã có hai cửa hàng. Muội nghe mẫu thân muội kể, về sau chính là đồ cưới của nàng, bạc thu vào cũng đều là tiền bên trong túi của nàng. Chậc chậc... Đây chính là một số lượng lớn!”
(*Lòng người không nên rắn nuốt voi: là danh ngôn khuyên răn đồng nghĩa với "lòng tham không đáy rắn nuốt voi". So sánh người có lòng tham không đáy cũng sẽ bị dục vọng của chính mình làm hại)
"Tiểu thư, vừa rồi Hàn phu nhân ở trước mặt đại phu nhân oán giận, nói là bên trong kinh thành không ai nguyện ý gả cho Hàn công tử nữa rồi!"
Tuy rằng Tĩnh Nguyệt không rõ vì sao Tần Thư Dao thống hận Hàn Thế Quân như thế, nhưng mà tin tức có liên quan đến Hàn Thế Quân, Tĩnh Nguyệt cũng đều sẽ bẩm báo chi tiết, nhưng mà lại không xen miệng vào hỏi nửa chữ!
Chính là Tần Thư Dao thích Tĩnh Nguyệt như vậy, nàng nghe vậy khóe miệng nâng lên một thoáng cười lạnh: "Đương nhiên vẫn là sẽ có người nguyện ý gả, chỉ là nhất định không phải danh môn khuê tú!"
Hàn gia vẫn có quyền thế nhất định, Hàn Thế Quân cũng chỉ là một thứ tử, hắn mơ tưởng được hậu đài lớn hớn nữa, tốt nhất lại tìm biện pháp đường tắt, chính là tìm một quyền thế không khác biệt lắm với Hàn gia, hoặc là tốt hơn Hàn gia.
Nỗ lực lúc trước của Hàn Thế Quân xem như uổng phí, vốn đang có không ít người rất hài lòng với Hàn Thế Quân, nhưng mà liên tiếp xuất hiện chuyện này, cho dù tán thưởng Hàn Thế Quân là nhân tài, cũng không có người dám gả nữ nhi của mình qua.
Sự tình Tết nguyên tiêu, tuy rằng Tần Thư Dao cảm thấy kỳ lạ cực kỳ, nhưng mà từ trước đến nay nàng luôn bo bo giữ mình, loại sự tình này tuy nàng có chút nghĩ mà sợ, nhưng cũng không muốn lại miệt mài theo đuổi.
Qua hết mấy ngày lễ tết nguyên tiêu, việc buôn bán trong cửa hàng lại bắt đầu dần dần tốt lên.
Năm trước, Tần Thư Dao buôn bán nhỏ lời một khoản, nàng lấy ra một nửa bạc đưa cho Tần lão phu nhân, sau đó bản thân lại để lại một nửa xem như là tiền riêng của mình.
Tần lão phu nhân không có dị nghị gì, nhưng mà Ngô thị lại đỏ mắt.
"Cửa hàng này dù sao cũng là của lão phu nhân, làm sao đại tiểu thư có thể ích kỷ giấu ở trong túi như vậy!" Khóe miệng Ngô thị khẽ nhếch lên, nhưng trong lời nói lại cất giấu kim châm.
Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, trên mặt vẫn ôn hòa như trước: "Tuy rằng hai gian cửa hàng này là lão phu nhân tạm thời để con quản lý, nhưng mà lão phu nhân đã nói qua, đây là tài sản mà mẹ đẻ lưu lại cho nữ nhi, chẳng lẽ mẫu thân cảm thấy những bạc đó nữ nhi phải giao ra?"
Tần lão phu nhân nghe xong nhíu chặt hai hàng lông mày, không hài lòng Ngô thị có chút hẹp hòi như vậy.
Trong lòng Ngô thị tức giận không thôi, lúc trước bà ta cũng không ít lần gió thôi bên tai ở trước mặt Tần Lương, nhưng mà Tần Lương vẫn luôn không chịu giao đồ cưới của vợ trước khi còn sống lưu lại của ông cho bà ta quản lý.
Tần lão phu nhân uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Ta nghe nói thời gian trước, lão đại muốn nạp một thị thiếp, ngươi ngăn cản không chịu?"
Ngô thị nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, Tần lão phu nhân mặc kệ bọn họ nói chuyện trong phòng, lúc này Tần lão phu nhân nói chuyện này, chẳng lẽ là muốn nhúng tay vào quản rồi hả?
Trong lòng Ngô thị ảo não không thôi, trên mặt lại vẫn cung kính cực kỳ như trước: "Tuy nữ tử kia tốt, nhưng mà nghe nói từng là cô nương ở giáo phường, cho nên..."
"Ta hỏi thăm rồi, hồi nhỏ nàng đã từng học sách qua vài năm, chính là sau này gia cảnh suy sụp, cho nên mới bị bán vào bên trong giáo phường. Cũng chưa từng tiếp khách, tuy rằng thanh danh có chút không tốt, cũng vẫn xem như sạch sẽ, nạp tiến vào cũng không ngại!"
Ngô thị không nghĩ tới Tần lão phu nhân thế nhưng điều ra chuyện này rõ ràng ràng mạch, ngay cả cô nương chưa từng tiếp khách cũng biết, xem ra là đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Tần Thư Dao im lặng nghe, dù sao cũng là chuyện của trưởng bối, nàng cũng không thể xen miệng vào. Chính là nhìn thấy sắc mặt Ngô thị lúc xanh, lúc trắng, bộ dạng tức giận đến nửa câu cũng không nói được, trong lòng thật sự vui mừng.
Tần lão phu nhân cũng không nhìn Ngô thị, lại nói: "Chuyện này quyết định như vậy, trong phòng lão đại cũng không có người mời, là thời điểm nên nạp một người thiếp rồi!"
Ngô thị nghe xong vội vàng nói: "Lão phu nhân, chuyện nạp thiếp này thì ai cũng được, sao lại muốn người đi ra từ loại địa phương đó chứ. Tuy rằng chưa tiếp khách, nhưng địa phương đó suy cho cùng cũng không sạch sẽ gì, không bằng con dâu đưa Thanh Nga trong phòng con đâu cho lão gia làm thông phòng, nếu sinh con trai lại nâng làm di nương, người thấy như thế nào?"
Thanh Nga là nha hoàn bên người Ngô thị, nàng ta vừa nghe nói đưa cho Tần Lương làm thông phòng, lập tức cúi đầu, lại nhìn không ra trên mặt nàng ta là vui hay buồn.
Tần lão phu nhân trầm tư một lát, lại nhìn thoáng qua Thanh Nga đứng bên cạnh Ngô thị: "Cô nương này của ngươi lại rất tốt, chỉ sợ ủy khuất nàng!"
Nạp thiếp từ bên ngoài, còn không bằng đưa người bên cạnh mình cho Tần Lương, có thể khiến cho ông ta vui lòng, lại là người của chính mình, cũng không sợ nàng leo lên trên đầu mình.
"Đi theo lão gia là phúc khí, nàng cao hứng còn không kịp!" Ngô thị vội vàng cười nói.
"Mấy năm nay lão đại thanh tâm quả dục, trong phòng cũng chỉ có một di nương. Ngươi đã hiền thục như vậy, ở chỗ này của ta đây cũng lại đưa thêm một người nữa đi qua. Về phần vị ở giáo phường kia, nàng làm lão đại vui vẻ, vậy vẫn nên nạp vào." Giọng điệu của Tần lão phu nhân đều luôn là lạnh lùng nhàn nhạt.
Như vậy trong phòng Tần Lương bỗng chốc nhiều hơn ba nữ nhân, Ngô thị nắm chặt khăn tay, cũng không dám lại nói một chữ "không".
Ngô thị biết Tần lão phu nhân hạ quyết tâm muốn nạp nữ nhân kia vào cửa, chính mình nói nhiều cũng chưa không được.
Cái này gọi là ăn trộm gà không được còn mất cả nắm gạo.
Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, người thiếp kia chính nàng rõ ràng cục kỳ, chính là qua không đến nửa năm, lại chết thảm, hơn nữa cuối cùng Ngô thị còn giá họa cho Thanh Nga.
Quả nhiên, không đến ba ngày. Tần Lương nạp một thị thiếp, tên là Hoán Vân, mọi người đều gọi nàng là Vân di nương.
So sánh với nha hoàn Tần lão phu nhân và Ngô thị đưa qua, Tần Lương càng yêu thích Vân di nương, gần như hàng đêm đều ngủ ở trong phòng Vân di nương.
Qua hết tháng giêng, rất nhanh đến ngày sinh của Tần lão phu nhân, năm trước bởi vì Tần lão phu nhân bị kinh hách, cho nên Tần Lương không có làm lớn, chính là ba huynh đệ trong nhà tụ tập lại với nhau.
Nhưng mà năm nay Tần lão phu nhân mừng thọ, tự nhiên càng phải làm lớn hơn.
Mấy ngày nay, Tần Thư Dao vẫn thường ra khỏi phủ như trước, nhìn cửa hàng, lại bởi vì rất nhanh sẽ đến ngày đại thọ của Tần lão phu nhân, Tần Thư Dao cũng càng thêm bận rộn lên.
Từ sau ngày đó Tần Tuyết Như đã sớm căm ghét Tần Thư Dao không thôi.
Như Ý Uyển
"Trà này như thế nào? Chính là lá trà tươi non mới hái năm nay, hương vị thơm ngát ngon miệng!" Tần Tuyết Như cười uống một ngụm, sau đó nhẹ giọng nói.
Tiết Nhã cũng chậm rãi uống một ngụm, sau đó để ly trà xuống: "Vô sự không đăng tam bảo điện*, biểu muội bỗng nhiên bảo ta đến là có chuyện gì?"
(*Vô sự không đăng tam bảo điện: không có chuyện thì sẽ không đến điện tam bảo)
Trong đôi mắt của Tần Tuyết Như thoáng qua một chút khinh thường, sau đó khẽ cười nói: "Biểu tỷ làm gì xa lạ như vậy, dù sao tỷ và ta cũng là thân tỷ muội. Hơn nữa tỷ muốn gả đến Hàn gia thật vẻ vang, mẫu thân muội còn phải giúp không ít việc đó!"
Tiết Nhã nghe xong vẻ mặt lập tức trầm xuống, trên người nàng ta không có đồ cưới gì, nếu mà thân không có một xu gả đến Hàn gia, vậy còn không bị người khi dễ đến chết. Nhưng mà dù sao Ngô thị cũng chỉ là dì, cho dù sẽ cho một chút gì đó, vậy cũng không nhiều, không đủ dùng.
Cho nên nàng ta quả thật còn cần Ngô thị hỗ trợ.
"Đại tỷ của muội, năm nay cũng mới mười lăm, nhưng mà trong tay đã có hai cửa hàng. Muội nghe mẫu thân muội kể, về sau chính là đồ cưới của nàng, bạc thu vào cũng đều là tiền bên trong túi của nàng. Chậc chậc... Đây chính là một số lượng lớn!”
Bình luận facebook