Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Ghi hận trong lòng sử dụng độc kế
Khi trở lại đình hóng mát, hai người Mộ Phương Hoa và Tần Tuyết Như cũng đã sớm đứng ở bên trong, trong tay bọn họ đều mang theo rổ, trong rổ đều có không ít hoa, chỉ là đại đa số hoa này đều là hoa nổi tiếng, như Mẫu Đơn, như Hoa Đào vân vân.
Hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đều mang rổ, đặt ở trước mặt hai người Hoàng hậu và Hiền phi, sau đó để cho bọn họ đoán từng cái một.
Không hề thiếu những hoa mà hai người Hoàng hậu và Hiền phi đều không biết, hơn nữa hoa nhìn cũng đẹp.
Đoán được đến hoa cuối cùng, Hoàng hậu cười nói: "Hai dã nha đầu các ngươi chạy đến chỗ nào hái, thế nào đều hái những hoa nhỏ không biết tên!"
Đoán cỏ vốn là hái các loại cỏ nhỏ, hoa nhỏ, những hoa mẫu đơn, hoa đào vân vân đó, trong ngày thường cũng chỉ nhìn, không cần đoán cũng có thể nói ra được. Điều này cũng là một loại niềm vui, cũng là trò chơi nhỏ thường chơi trong ngày lễ trưởng thành.
Mộ Phương Hoa luôn tự nhận thanh cao, đối với những hoa nhỏ, cỏ nhỏ này không có hứng thú gì, chỉ thích những hoa nổi tiếng, không biết những hoa này tất cả mọi người đều biết được tên, cho dù là hái nhiều loại, cũng không sánh bằng bọn Tần Thư Dao hái và biết tên hoa nhỏ.
"Vừa rồi ta thấy bọn họ ngồi xổm trong đống cỏ hái, thật sự là bẩn chết!" Vẻ mặt Mộ Phương Hoa khinh thường nhìn hai người bọn họ.
Trịnh Anh Anh là người nóng vội, lập tức lên tiếng: "Đã là trò đoán cỏ, không hái ở trong đống cỏ, chẳng lẽ giống như ngài hái những đóa hoa mẫu đơn, hoa đào, vậy còn có cái gì thú vị!"
Mộ Phương Hoa không nghĩ tới Trịnh Anh Anh lại còn dám ở trước mặt Hoàng hậu phản bác nàng, lập tức đen mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Tần Thư Dao âm thầm lắc đầu, vội vàng lôi kéo Trịnh Anh Anh, cười nói: "Đã là trò đoán cỏ, tất nhiên là vạn vật hoa cỏ trong thế gian, nhưng lại có vòng tay và cây trâm cài của Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương làm phần thưởng, cho dù là bẩn một chút lại ngại gì."
Nàng nói lời này lại khéo léo lại cho hai người Hoàng hậu và Hiền phi thể diện thật lớn, cho dù Mộ Phương Hoa muốn phản bác, cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trịnh Anh Anh cảm kích nhìn Tần Thư Dao.
Lúc này Tần Tuyết Như đã đi tới, tinh tế nhìn hoa trong rổ Tần Thư Dao, cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ vẫn thật lợi hại, hái được nhiều hoa dại như vậy. Cũng khó trách Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương đều không biết, những hoa và cỏ này hình như là hỗn tạp, chỉ có người hạ tiện mới có thể nhận biết!"
Lời này vừa ra, sắc mặt hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh lập tức đại biến.
Trịnh Anh Anh muốn mở miệng phản bác, lại lập tức bị Tần Thư Dao ngăn lại.
Nàng cười liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như một cái, nhẹ giọng nói: "Tam muội nói rất đúng, trên đời này người có địa vị cao thấp thế nào, hoa tự nhiên cũng có địa vị thế đó. Nhưng mà vừa rồi Hoàng hậu nương nương nói, ai hái hoa mà đoán không ra được tên, thì mới là người thắng. Cho nên trong trò chơi này không có phân địa vị cao thấp thế nào!"
Hoa nổi tiếng ai mà không biết, chỉ có những hoa cỏ giống như cỏ đuôi chó, hoa nghèo hèn, bọn họ mới có thể không biết.
Thật hiển nhiên, trong trò chơi này, hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh là hai người thắng, mặc kệ hai người Tần Tuyết Như và Mộ Phương Hoa không phục như thế nào, chửi bới như thế nào, bọn họ cũng đã không thắng được hai người nàng.
Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Tần Thư Dao, trong mắt thoáng qua một chút âm độc, chính là rất nhanh đã biến mất không thấy.
Vẻ mặt Hiền phi ôn hòa: "Lần này quả thật là hai tiểu nha đầu các nàng thắng, không nghĩ tới hai người các ngươi dụng tâm như vậy!"
Nói xong liền vẫy tay để Trịnh Anh Anh đi tới, tự tay lấy cây trâm hoa Hải Đường trên đầu bà cài lên trên đầu nàng.
Tần Thư Dao có chút xấu hổ đứng ở bên trong, nhà ngoại Hiền phi là Trịnh gia, Trịnh Anh Anh phải gọi bà một tiếng cô, hiển nhiên là càng thêm yêu thương. Hơn nữa ngày đó việc trong phủ Vinh Quốc, chắc hẳn Hiền phi cũng đã biết đến
Bây giờ bà hành động như vậy, sợ là sẽ cố ý khó xử Tần Thư Dao.
Trịnh Anh Anh có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, Tần Thư Dao lại tự nhiên hào phóng cười nói: "Hiền phi thật tốt, biết vòng tay trong tay Hoàng hậu nương nương quý giá, đặc biệt để lại cho dân nữ." Nói xong liền cúi người thi lễ.
Vốn Tần Tuyết Như còn muốn xem kịch vui, lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao thế nhưng hóa giải xấu hổ nhanh như vậy, nàng ta không cam lòng nhíu mày.
Hoàng hậu vốn đang muốn giữ vòng tay này lại cho nữ nhi của mình, hiện tại nghe Tần Thư Dao nói như vậy, cũng chỉ đành cười vẫy tay để Tần Thư Dao đi tới, cũng tự mình đeo cho nàng.
Mộ Phương Hoa thèm vòng tay kia đã lâu, vốn đang cho rằng hôm nay nàng ta nhất định sẽ thắng, sau đó đoạt được vòng tay kia. Nhưng mà không nghĩ tới cuối cùng lại đến trong tay Tần Thư Dao.
Nàng ta nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, liền xông lên phía trước muốn đẩy Tần Thư Dao ngã, nhưng mà Tần Thư Dao tránh né thật kịp thời, không có tổn thương đến nàng một chút nào.
Mộ Phương Hoa thấy thế càng thêm buồn bực, đi tới bên người Hoàng hậu, ngang ngược nói: "Mẫu hậu, vòng tay kia người đã đồng ý đưa cho nhi thần, thế nào lại đưa cho nàng. Không được, hôm nay nhi thần muốn vòng tay kia."
Hôm nay khách nhân không nhiều lắm, nhưng Mộ Phương Hoa lại ở chỗ này trước mặt hậu cung phi tần khóc lóc om sòm, những người này đều đã thành tinh, việc hôm nay chắc chắn sẽ nói cho Hoàng thượng, nếu như bị Hoàng thượng biết được, mặc kệ là Mộ Phương Hoa hay Hoàng hậu, hai người này đều phải bị trách phạt.
"Làm càn, vừa rồi Bản cung đã nói, ai thắng vòng tay này sẽ đưa cho người đó, há có đạo lý nửa đường lật lọng!"
Tuy rằng Hoàng hậu cưng chiều Mộ Phương Hoa, nhưng mà Mộ Tử Liệt đã bị giam giữ, nếu hôm nay lại nháo xảy ra chuyện gì nữa, Hoàng thượng chắc chắn mặt rồng giận dữ, cảm thấy Hoàng hậu không biết cách dạy con.
Mộ Phương Hoa không nghĩ tới mẫu hậu luôn yêu thương bản thân, lại sẽ vì một người ngoài hung dữ với bản thân, nàng ta ủy khuất bĩu môi, hai tròng mắt đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn Tần Thư Dao, cuối cùng chỉ vào Tần Thư Dao, oán giận nói: "Ngươi chờ đó cho Bản công chúa, Bản công chúa chắc chắn sẽ giáo huấn ngươi..."
"Im miệng! Người đâu, bắt nghịch tử này lại cho Bản cung!"
Lúc này lập tức có hai cung nữ đi vào, nhưng mà cũng không dám đánh Mộ Phương Hoa, chỉ một người lôi kéo một bàn tay.
Mộ Phương Hoa phẫn nộ hất bọn họ ra, sau đó quát: "Hừ, ngươi chờ cho ta!" Nói xong phất tay áo rời đi.
Tình cảnh này đều làm những người xung quanh giật mình không ít, chỉ ngoại trừ Hoàng hậu thật sự lo lắng, những người khác đều có chút mừng thầm, việc hôm nay chắc chắn truyền đến tai Hoàng thượng.
Bát công chúa vì một vòng tay, lại khẩu xuất cuồng ngôn, còn muốn cướp đi.
Xảy ra một việc xen vào giữa như vậy, Hoàng hậu cũng không có tâm tư dạo chơi, huống hồ vừa rồi Mộ Phương Hoa cũng quá mức lỗ mãng, bà ta trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định để cung nữ đi bắt giam Mộ Phương Hoa lại
Tiếp theo bản thân tự xử phạt, cũng tốt hơn để Hoàng thượng biết lại phạt mạnh.
Sau khi mọi người rời đi, Tần Thư Dao tự một mình mình hồi phủ, nhưng mà vừa mới đi ra khỏi núi Phi Phượng, Mộ Thành Hi đã đuổi tới: "Sao cô nương không đợi ta!"
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu: "Dân nữ chờ ngài làm gì?"
Hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh đều mang rổ, đặt ở trước mặt hai người Hoàng hậu và Hiền phi, sau đó để cho bọn họ đoán từng cái một.
Không hề thiếu những hoa mà hai người Hoàng hậu và Hiền phi đều không biết, hơn nữa hoa nhìn cũng đẹp.
Đoán được đến hoa cuối cùng, Hoàng hậu cười nói: "Hai dã nha đầu các ngươi chạy đến chỗ nào hái, thế nào đều hái những hoa nhỏ không biết tên!"
Đoán cỏ vốn là hái các loại cỏ nhỏ, hoa nhỏ, những hoa mẫu đơn, hoa đào vân vân đó, trong ngày thường cũng chỉ nhìn, không cần đoán cũng có thể nói ra được. Điều này cũng là một loại niềm vui, cũng là trò chơi nhỏ thường chơi trong ngày lễ trưởng thành.
Mộ Phương Hoa luôn tự nhận thanh cao, đối với những hoa nhỏ, cỏ nhỏ này không có hứng thú gì, chỉ thích những hoa nổi tiếng, không biết những hoa này tất cả mọi người đều biết được tên, cho dù là hái nhiều loại, cũng không sánh bằng bọn Tần Thư Dao hái và biết tên hoa nhỏ.
"Vừa rồi ta thấy bọn họ ngồi xổm trong đống cỏ hái, thật sự là bẩn chết!" Vẻ mặt Mộ Phương Hoa khinh thường nhìn hai người bọn họ.
Trịnh Anh Anh là người nóng vội, lập tức lên tiếng: "Đã là trò đoán cỏ, không hái ở trong đống cỏ, chẳng lẽ giống như ngài hái những đóa hoa mẫu đơn, hoa đào, vậy còn có cái gì thú vị!"
Mộ Phương Hoa không nghĩ tới Trịnh Anh Anh lại còn dám ở trước mặt Hoàng hậu phản bác nàng, lập tức đen mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Tần Thư Dao âm thầm lắc đầu, vội vàng lôi kéo Trịnh Anh Anh, cười nói: "Đã là trò đoán cỏ, tất nhiên là vạn vật hoa cỏ trong thế gian, nhưng lại có vòng tay và cây trâm cài của Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương làm phần thưởng, cho dù là bẩn một chút lại ngại gì."
Nàng nói lời này lại khéo léo lại cho hai người Hoàng hậu và Hiền phi thể diện thật lớn, cho dù Mộ Phương Hoa muốn phản bác, cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trịnh Anh Anh cảm kích nhìn Tần Thư Dao.
Lúc này Tần Tuyết Như đã đi tới, tinh tế nhìn hoa trong rổ Tần Thư Dao, cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ vẫn thật lợi hại, hái được nhiều hoa dại như vậy. Cũng khó trách Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương đều không biết, những hoa và cỏ này hình như là hỗn tạp, chỉ có người hạ tiện mới có thể nhận biết!"
Lời này vừa ra, sắc mặt hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh lập tức đại biến.
Trịnh Anh Anh muốn mở miệng phản bác, lại lập tức bị Tần Thư Dao ngăn lại.
Nàng cười liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như một cái, nhẹ giọng nói: "Tam muội nói rất đúng, trên đời này người có địa vị cao thấp thế nào, hoa tự nhiên cũng có địa vị thế đó. Nhưng mà vừa rồi Hoàng hậu nương nương nói, ai hái hoa mà đoán không ra được tên, thì mới là người thắng. Cho nên trong trò chơi này không có phân địa vị cao thấp thế nào!"
Hoa nổi tiếng ai mà không biết, chỉ có những hoa cỏ giống như cỏ đuôi chó, hoa nghèo hèn, bọn họ mới có thể không biết.
Thật hiển nhiên, trong trò chơi này, hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh là hai người thắng, mặc kệ hai người Tần Tuyết Như và Mộ Phương Hoa không phục như thế nào, chửi bới như thế nào, bọn họ cũng đã không thắng được hai người nàng.
Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Tần Thư Dao, trong mắt thoáng qua một chút âm độc, chính là rất nhanh đã biến mất không thấy.
Vẻ mặt Hiền phi ôn hòa: "Lần này quả thật là hai tiểu nha đầu các nàng thắng, không nghĩ tới hai người các ngươi dụng tâm như vậy!"
Nói xong liền vẫy tay để Trịnh Anh Anh đi tới, tự tay lấy cây trâm hoa Hải Đường trên đầu bà cài lên trên đầu nàng.
Tần Thư Dao có chút xấu hổ đứng ở bên trong, nhà ngoại Hiền phi là Trịnh gia, Trịnh Anh Anh phải gọi bà một tiếng cô, hiển nhiên là càng thêm yêu thương. Hơn nữa ngày đó việc trong phủ Vinh Quốc, chắc hẳn Hiền phi cũng đã biết đến
Bây giờ bà hành động như vậy, sợ là sẽ cố ý khó xử Tần Thư Dao.
Trịnh Anh Anh có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, Tần Thư Dao lại tự nhiên hào phóng cười nói: "Hiền phi thật tốt, biết vòng tay trong tay Hoàng hậu nương nương quý giá, đặc biệt để lại cho dân nữ." Nói xong liền cúi người thi lễ.
Vốn Tần Tuyết Như còn muốn xem kịch vui, lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao thế nhưng hóa giải xấu hổ nhanh như vậy, nàng ta không cam lòng nhíu mày.
Hoàng hậu vốn đang muốn giữ vòng tay này lại cho nữ nhi của mình, hiện tại nghe Tần Thư Dao nói như vậy, cũng chỉ đành cười vẫy tay để Tần Thư Dao đi tới, cũng tự mình đeo cho nàng.
Mộ Phương Hoa thèm vòng tay kia đã lâu, vốn đang cho rằng hôm nay nàng ta nhất định sẽ thắng, sau đó đoạt được vòng tay kia. Nhưng mà không nghĩ tới cuối cùng lại đến trong tay Tần Thư Dao.
Nàng ta nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, liền xông lên phía trước muốn đẩy Tần Thư Dao ngã, nhưng mà Tần Thư Dao tránh né thật kịp thời, không có tổn thương đến nàng một chút nào.
Mộ Phương Hoa thấy thế càng thêm buồn bực, đi tới bên người Hoàng hậu, ngang ngược nói: "Mẫu hậu, vòng tay kia người đã đồng ý đưa cho nhi thần, thế nào lại đưa cho nàng. Không được, hôm nay nhi thần muốn vòng tay kia."
Hôm nay khách nhân không nhiều lắm, nhưng Mộ Phương Hoa lại ở chỗ này trước mặt hậu cung phi tần khóc lóc om sòm, những người này đều đã thành tinh, việc hôm nay chắc chắn sẽ nói cho Hoàng thượng, nếu như bị Hoàng thượng biết được, mặc kệ là Mộ Phương Hoa hay Hoàng hậu, hai người này đều phải bị trách phạt.
"Làm càn, vừa rồi Bản cung đã nói, ai thắng vòng tay này sẽ đưa cho người đó, há có đạo lý nửa đường lật lọng!"
Tuy rằng Hoàng hậu cưng chiều Mộ Phương Hoa, nhưng mà Mộ Tử Liệt đã bị giam giữ, nếu hôm nay lại nháo xảy ra chuyện gì nữa, Hoàng thượng chắc chắn mặt rồng giận dữ, cảm thấy Hoàng hậu không biết cách dạy con.
Mộ Phương Hoa không nghĩ tới mẫu hậu luôn yêu thương bản thân, lại sẽ vì một người ngoài hung dữ với bản thân, nàng ta ủy khuất bĩu môi, hai tròng mắt đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn Tần Thư Dao, cuối cùng chỉ vào Tần Thư Dao, oán giận nói: "Ngươi chờ đó cho Bản công chúa, Bản công chúa chắc chắn sẽ giáo huấn ngươi..."
"Im miệng! Người đâu, bắt nghịch tử này lại cho Bản cung!"
Lúc này lập tức có hai cung nữ đi vào, nhưng mà cũng không dám đánh Mộ Phương Hoa, chỉ một người lôi kéo một bàn tay.
Mộ Phương Hoa phẫn nộ hất bọn họ ra, sau đó quát: "Hừ, ngươi chờ cho ta!" Nói xong phất tay áo rời đi.
Tình cảnh này đều làm những người xung quanh giật mình không ít, chỉ ngoại trừ Hoàng hậu thật sự lo lắng, những người khác đều có chút mừng thầm, việc hôm nay chắc chắn truyền đến tai Hoàng thượng.
Bát công chúa vì một vòng tay, lại khẩu xuất cuồng ngôn, còn muốn cướp đi.
Xảy ra một việc xen vào giữa như vậy, Hoàng hậu cũng không có tâm tư dạo chơi, huống hồ vừa rồi Mộ Phương Hoa cũng quá mức lỗ mãng, bà ta trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định để cung nữ đi bắt giam Mộ Phương Hoa lại
Tiếp theo bản thân tự xử phạt, cũng tốt hơn để Hoàng thượng biết lại phạt mạnh.
Sau khi mọi người rời đi, Tần Thư Dao tự một mình mình hồi phủ, nhưng mà vừa mới đi ra khỏi núi Phi Phượng, Mộ Thành Hi đã đuổi tới: "Sao cô nương không đợi ta!"
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu: "Dân nữ chờ ngài làm gì?"
Bình luận facebook