Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178: Thanh vương hồi kinh, thân chịu trọng thương
Nhiếp Mang cứ tưởng rằng bản thân mình đối với Hạ Liên Phòng mà nói, giá trị lợi dụng vẫn là rất lớn, nhưng hắn đánh giá cao bản thân mình rồi. Mấy ngày đầu khi Hạ Liên Phòng vừa đem hắn nhốt vào địa lao, trong ngực Nhiếp Mang còn rất là khinh thường, nghĩ Hạ Liên Phòng rốt cuộc là một nữ tử, lòng mềm như nước, cũng chỉ nghĩ ra chiêu số như vậy để tra tấn hắn, nhưng Nhiếp Mang hắn là người dễ dàng có thể bị phá hủy tâm phòng như vậy sao? Hạ Liên Phòng chẳng qua là đang phô trương thanh thế, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ15 tuổi, có thể có bản lãnh gì chứ? Mặc dù có thể lên làm công chúa cũng là lấy phúc của Xương Bình chết non, nói đến cùng, Nhiếp Mang cảm thấy, Hạ Liên Phòng chỉ là nữ tử yếu đuối thông thường, căn bản không có thủ đoạn gì.
Nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, đáy lòng Nhiếp Mang có chút luống cuống. Hắn vốn suy nghĩ, cùng lắm bị giam vài ngày, Hạ Liên Phòng sẽ nhịn không được đến tìm hắn, ý đồ từ trong miệng hắn biết được cái gì đó. Nhưng Nhiếp Mang lại thất sách, Hạ Liên Phòng không chỉ chưa tới địa lao, thậm chí như là đã đem này địa lao này quên luôn rồi! Nếu không phải mỗi ngày có một người câm đến đưa cơm, hắn quả thật muốn cho rằng Hạ Liên Phòng đã không nhớ tới hắn!
Điều này làm cho Nhiếp Mang cảm nhận được phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn, ai không khen hắn tuấn tú lịch sự, năng lực hơn người? Chỉ có Hạ Liên Phòng xem thường hắn!
Đúng vậy, ở trong địa lao chờ một tháng, Nhiếp Mang rốt cuộc xác nhận sự thật này. Hạ Liên Phòng là thật sự xem thường hắn, thậm chí mà nói, nàng xem thường toàn bộ phủ Tín Dương hầu. Điều này làm cho Nhiếp Mang cảm thấy vô cùng phẫn nộ, Hạ Liên Phòng có tư cách gì xem thường hắn? Chỉ có người Nhiếp gia bọn họ xem thường người khác, từ khi nào đến phiên người khác khoa tay múa chân đối với Nhiếp gia bọn họ? Nhiếp Mang nghĩ, nếu Hạ Liên Phòng không kềm chế được đến tìm hắn dò hỏi, hắn nhất định sẽ mắng chửi nàng một trận nân thân!
Nhưng Hạ Liên Phòng thủy chung chưa từng đến, cùng với Kỳ Ngọc Hà hỏng mất, bức tường vây cao Nhiếp Mang xây dựng trong lòng cũng bắt đầu lặng yên không tiếng động sụp đổ. Đê dài ngàn dặm, bị hủy bởi hang kiến, sống trong địa lao âm trầm ẩm ướt quanh năm không thấy ánh mặt trời chính là một loại thương tổn lớn đối là đối với tinh thần con người. Nhất là địa lao vô cùng an tĩnh, ngay cả bóng dáng con chuột cùng con gián cũng không nhìn thấy, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt, một giọt lại một giọt, tựa hồ đang thì thần nói cái gì đó.
Tuy rằng Nhiếp Mang cùng Kỳ Ngọc Hà đều bị giam dưới địa lao, nhưng cách khá xa, ai cũng không nghe được ai nói chuyện. Địa lao này lớn ngoài dự đoán, nhưng bởi vậy có vẻ tăng thêm sự kinh khủng. Nhiếp Mang không phải chưa từng xuống dưới, lúc ấy xuống dưới xem xét hắn đã cảm thấy địa lao này âm trầm dọa người, không nghĩ tới bản thân mình lại cũng có một ngày sẽ ở trong đó.
Ngày qua càng lâu, Nhiếp Mang nghĩ đến càng nhiều, cuối cùng hắn không thể không nhân nhượng hạ mình đi nói chuyện với người câm kia, nhưng lúc này hắn lại mới phát hiện, hóa ra người câm còn là kẻ điếc, hắn trừ bỏ mỗi ngày đưa cơm đến, căn bản không nhìn bọn họ một cái, giống như toàn bộ địa lao chỉ có một mình người câm là người sống vậy. Dù là Nhiếp Mang đã gặp qua không ít người cũng không khỏi cảm thấy người câm thập phần dữ tợn đáng sợ. Sau này hắn cũng liền hết hy vọng nói chuyện cùng Hạ Liên Phòng, suốt ngày không có việc gì ở trong phòng giam, chỉ là thời gian càng dài, đáy lòng hắn bị áp lực lại càng lớn.
Bởi vì Nhiếp Mang kiến thức rộng rãi, có quyết tâm, lại kiên cường, cho nên ý chí của hắn nhìn như không thể ăn mòn, nhưng trên thực tế, một khi tìm đến phương pháp phá huỷ ý chí của hắn, hắn liền sẽ từ đó không gượng dậy nổi. Mà phàm nhân đều chỉ là đơn thuần sợ hãi, bọn họ sẽ không nghĩ quá nhiều, ngược lại sẽ tương đối dễ chấp nhận.
Hạ Liên Phòng ngược lại không phải thật sự quên mất hai người này, nàng chỉ là lười để ý tới mà thôi. Hơn nữa, trước mắt Tín Dương hậu cũng không tìm tới cửa, nàng cần gì phải đi xem Nhiếp Mang chứ? Cứ để bọn hắn ở phủ Bình Nguyên công chúa tạm một thời gian, đợi cho có cơ hội tốt nàng nhất định sẽ giúp bọn hắn lựa chọn một nơi quy túc.
Mấy ngày nay thân thể Thái Hậu không tốt, Hạ Liên Phòng luôn ở trong cung hầu hạ. Thái Hậu tuổi lớn, tâm nguyện duy nhất chính là nhìn thấy Thanh vương thành hôn. Nhưng hôm nay Thanh vương xa tại biên cương ngăn địch tác chiến, đâu có thời gian thành thân chứ? Cho dù có, hắn cũng không muốn ủy khuất Hạ Liên Phòng. Hắn muốn cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, bao gồm một hôn lễ thịnh thế.
Thái Hậu nhiều ngày nay thường xuyên gặp ác mộng, lúc tỉnh mộng có đôi khi kêu tên Hoàng Thượng, có khi kêu tên Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng, thân thể bà ngày càng sa sút, thần sắc cũng luôn ốm yếu, luôn không tốt. Dạo này càng là ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.
Hạ Liên Phòng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, ngoại tổ mẫu tuổi tác còn lớn hơn Thái Hậu mấy tuổi mà vẫn còn sinh long hoạt hổ, lúc trước thân mình xương cốt Thái Hậu cũng vẫn cường tráng, sao dạo này lại đột nhiên biến kém chứ? Hạ Liên Phòng nhớ tới kiếp trước Thái Hậu tựa hồ cũng đại khái vào lúc này qua đời, trong lòng không khỏi rùng mình: chẳng lẽ nói có người ở trong cung động tay động chân?!
Tất nhiên sẽ không phải là Hoàng Thượng. Toàn bộ hoàng cung lớn nhất chính là Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Thượng cũng giấu diếm được vậy thì người có thể giở trò ở Thọ Ninh cung đáng sợ cỡ nào nha! Các thái y trong Thái Y viện chẩn đoán xong đều nói là ưu tư thành tật, khí huyết yếu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều và bồi bổ thân mình cho tốt là được, nhưng mà Hạ Liên Phòng không cảm thấy như vậy. Một người ưu tư thành tật, chỉ ngắn ngủi một tháng lại từ bước chân linh hoạt biến thành nằm trên giường không dậy nổi, trên đời này nào có "Ưu tư thành tật" lợi hại như vậy?!
Nàng có chứa lòng nghi ngờ, vì thế liền mang Trần thái y đến, nhưng mà Trần thái y cũng tìm không ra tật xấu gì, chỉ từ mạch tượng xem ra, Thái Hậu đích xác chỉ là ưu tư thành tật, thân thể cũng không lo ngại. Nhưng bà ngày càng gầy yếu tiều tụy, đó cũng là sự thật.
Điều này làm cho Hoàng Thượng cùng Hạ Liên Phòng đều rất lo lắng.
Nếu Thái Hậu có gì không hay xảy ra, Thanh vương ở tại biên cương nên làm như thế nào cho phải? Mẫu hậu mất, hắn tất nhiên muốn trở về vội về chịu tang, khi đó biên cương sẽ như rắn mất đầu... Khoan đã!
Hạ Liên Phòng đột nhiên có một ý tưởng rất hoang đường. Ở trước đây, nàng vẫn luôn không mấy để bụng đến người Nhiếp gia cho nên cũng không đem chuyện của Thái Hậu liên hệ đến Nhiếp gia. Chung quy thân thể Thái Hậu tốt hay không tốt, đối với Nhiếp gia thật sự là không có mấy ảnh hưởng. Bọn họ nếu xuống tay với Thái Hậu ngược lại dễ dàng lộ ra dấu vết, Hạ Liên Phòng cảm thấy người Nhiếp gia sẽ không ngu ngốc như vậy. Nhưng mà... Nếu bọn họ có mục đích gì khác thì sao? Nói thí dụ như, để Tín Dương hậu đã ở kinh thành chờ mấy tháng trở về dẫn binh?
Chỉ cần phủ Tín Dương hầu nắm binh quyền trong tay, Nhiếp gia bọn họ có thể vĩnh bảo phồn vinh hưng thịnh. Nghĩ đến đây, Hạ Liên Phòng không khỏi nhíu chặt mi. Hết thảy cũng chỉ là suy đoán của nàng, căn bản một chút chứng cứ rõ ràng cũng không có, hơn nữa, trước mắt quan trọng nhất là làm cho Thái Hậu khỏe lại, mọi chuyện khác đều không trọng yếu. Thanh vương ở tiền tuyến cũng quyết không thể trở về khi hai quốc đang giao chiến, cho nên Thái Hậu tất yếu phải sống sót!
Hạ Liên Phòng không biết mình đây có tính là thay đổi mệnh cách hay không, nhưng nàng cảm thấy nếu mình được sống lại một lần thì phải dốc hết toàn lực đi bảo hộ người và vật quan trọng đối với mình. Thái Hậu với nàng không thân cũng chẳng quen lại đối xử với nàng tốt hơn thân sinh tổ mẫu gấp trăm lần, thuận tình thuận lý, Hạ Liên Phòng đều không hi vọng bà gặp chuyện không may. Đặc biệt bà còn là mẹ đẻ Thanh vương, Thanh vương người kia, nhìn lãnh đạm vô tình, kỳ thật làm người rất trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn biết Thái Hậu qua đời, có lẽ tại thời điểm mấu chốt hắn sẽ không lựa chọn giục ngựa hồi kinh, nhưng hắn tuyệt đối sẽ bởi vậy áy náy tự trách một đời.
... Mà Hạ Liên Phòng quyết không hi vọng nhìn đến tình cảnh như vậy phát sinh. Vì thế, có trong nháy mắt, ngay cả chính nàng cũng không biết nàng đang sống vì ai. Tựa hồ trong cuộc đời nàng, Thanh vương đã chiếm cứ một bộ phận rất lớn.
Trần thái y chẩn không ra, Hạ Liên Phòng cũng không bắt buộc. Nếu Trần thái y cũng chẩn không ra thì bệnh tình Thái Hậu chỉ có hai cách giải thích: một là bà trúng kỳ độc, hai chính là... thân thể bà thật sự đèn đã cạn dầu. Hạ Liên Phòng cho rằng khả năng loại thứ hai xuất hiện nhỏ rất nhiều, nhưng tất cả thái y đều lắc đầu, không ai chẩn ra Thái Hậu rốt cuộc là làm sao.
Thái Hậu dần dần rơi vào tình trạng thần trí mơ hồ, hiện tại gần như bà ngủ cả ngày, ngẫu nhiên tỉnh lại cũng nói chmấy lời không mạch lạc, trán luôn có một tầng mồ hôi lạnh ngưng kết. Hạ Liên Phòng không tín nhiệm cung nhân, bởi vì ai cũng không biết trong bọn họ có thể trà trộn gian tế vào hay không, cho nên chỉ cần là có liên quan đến Thái Hậu, Hạ Liên Phòng đều tự thân tự lực. Mà nàng làm như vậy là bởi vì Thái Hậu đối với nàng rất tốt hay là vì Thanh vương, vậy thì không được biết rồi.
Bất kể là lau người hay là đút cơm, thậm chí mỗi một đạo đồ ăn, Hạ Liên Phòng đều sẽ ở Ngự Thiện phòng cẩn thận nhìn. Khi nàng không ở bên Thái Hậu thì liền do Ngọc Hành cùng Diêu Quang thủ vệ an toàn cho Thái Hậu.
Một ngày này, nàng như cũ bưng lên bát thuốc, chuẩn bị mớm thuốc cho Thái Hậu. Phương thuốc này là Trần thái y mở, tất cả đều là bổ khí dưỡng thần, có lợi cho thân thể. Dù không biết Thái Hậu trúng độc gì, uống những thuốc này cũng là hữu ích vô hại.
May mắn có Trần thái y ở đây. Kiếp trước lúc này Trần thái y đã sớm cáo lão hồi hương, Hạ Liên Phòng sở dĩ sẽ biết hắn vẫn là bởi vì một năm khi tân đế đăng cơ từng chịu thương rất nặng, lúc ấy thủ hạ của tân đế từ xa vạn dặm mời Trần thái y đến, chỉ vì cứu tân đế một mạng. Cho nên Hạ Liên Phòng vô cùng thấy may mắn khi có Trần thái y.
Trần thái y cùng Hạ Lịch có quan hệ không tồi, xem như bạn vong niên, vì thế ấn tượng với ba con cái Hạ gia cũng rất tốt, nhất là đối với Hạ Liên Phòng. Ông thường thường nói với Hạ Lịch, nếu Hạ Liên Phòng thân là nam tử, tương lai nhất định phong hầu bái tướng, thành tựu không dưới Tử Nha thương bá. Đáng tiếc thân là nữ tử, dù tài hoa hơn người thế nào cũng không có chỗ thi triển.
Lúc này đây vừa nghe đến Thái Hậu sinh quái bệnh ông liền ngựa không ngừng vó đuổi tới hoàng cung. Sống đến già học đến già, cho dù đã lớn tuổi như vậy nhưng Trần thái y vẫn khiêm tốn dốc lòng cầu học, đối với các loại nghi nan tạp chứng đều phi thường có hứng thú. Bệnh của Thái Hậu tuy rằng không dễ trị, nhưng ông có lòng tin có thể chữa khỏi.
Hạ Liên Phòng để Lục nương ở bên Trần thái y. Lục nương tuy rằng am hiểu hoa cỏ, nhưng đối với phương diện dược liệu này cũng không tồi, có bà ở một bên hiệp trợ, Trần thái y nghiên cứu như làm chơi ăn thật.
Nhưng tình huống của Thái Hậu mãi không có chuyển biến tốt đẹp quá lớn, sau này ngay cả Hoàng Thượng cũng muốn tuyệt vọng bỏ qua, duy độc Hạ Liên Phòng không đáp ứng. Hoàng Thượng không lay chuyển được nàng, ở sâu trong nội tâm cũng hi vọng Hạ Liên Phòng có thể có biện pháp, liền giao toàn quyền việc này cho Hạ Liên Phòng phụ trách, thậm chí còn ban cho nàng một khối kim bài. Trên kim bài có khắc bốn chữ "Như trẫm đích thân tới", nói cách khác, chỉ cần Hạ Liên Phòng muốn, nàng có thể tùy tiện đi lại ở trong hoàng cung.
Tin tức Thái Hậu bị bệnh Hoàng Thượng vốn muốn bảo mật, nhưng Hạ Liên Phòng lại thỉnh cầu đem tin tức này "Tiết lộ" đi ra ngoài, Hoàng Thượng cũng không biết trong hồ lô của nàng bán cái gì, Thái Hậu ngày thường có bao nhiêu thương Hạ Liên Phòng hắn cũng nhìn ở trong mắt, sợ là ngay cả con trai ruột như hắn cũng không được đãi ngộ tốt bằng Hạ Liên Phòng. Hơn nữa đệ đệ của hắn cũng vừa gặp đã thương Hạ Liên Phòng, Hoàng Thượng thật sự cảm thấy, Hạ Liên Phòng chỉ sợ là có chiêu số gì đó có thể đem người Hoàng gia một lưới bắt hết.
Bởi vì tín nhiệm Thái Hậu cùng Thanh vương, cho nên Hoàng Thượng cũng tín nhiệm Hạ Liên Phòng. Hắn là quân vương của một nước, mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có khả năng 12 canh giờ bồi bên người Thái Hậu cho nên hắn cần một người mình có thể tin được, lại không đến mức lòng mang ác ý—— còn có ai thích hợp hơn Hạ Liên Phòng sao?
Bởi vì không biết Thái Hậu rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào cho nên Hạ Liên Phòng cũng coi trời bằng vung, trực tiếp sai người đổi hết lại bài trí trong Thọ Ninh cung, đệm giường rèm mạn áo choàng... Tóm lại, chỉ cần là có dính líu một chút xíu đến Thái Hậu nàng đều sai người thiêu hủy, sau đó đổi thành mới.
Lại qua nửa tháng sau khí sắc Thái Hậu thế nhưng từ từ chuyển biến tốt đẹp!
Hạ Liên Phòng rất cao hứng, đương nhiên, trong này phần lớn công lao tất cả đều là nhờ Trần thái y cùng Lục nương, hai người bọn họ vì bệnh tình của Thái Hậu có thể nói là vô cùng vất vả khắc khổ, cuối cùng rốt cuộc bọn họ cũng chế ra dược hoàn có thể khắc chế độc tính cứu mạng Thái Hậu.
Thái Hậu sau khi ăn dược hoàn vào quả nhiên tốt hơn nhiều, chỉ là bà vẫn thường lôi kéo tay Hạ Liên Phòng, miệng không ngừng nói liên miên cằn nhằn nói cái gì đó, tên Thanh được bà nhắc đến rất nhiều lần, Hạ Liên Phòng qua lời Thái Hậu rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thanh vương sẽ trở thành Thanh vương như hôm nay.
Hóa ra, lúc tiên đế tại vị, hậu cung giai lệ vô số, hắn lại duy chỉ thiên vị chính cung Hoàng Hậu —— cũng chính là Thái Hậu hiện nay. Một vị Hoàng Đế, là tuyệt đối không được cho phép cả đời chỉ trung với một nữ nhân. Dùng nói thông tục một chút, chính là ngươi có thể trong lòng chỉ có một người, nhưng thân thể của ngươi lại tất yếu phải mưa móc quân ân. Cũng bởi vậy, khoảng cách giữa Thái Hậu cùng tiên đế càng ngày càng xa, rõ ràng là hai người thân mật nhất trên đời, nhưng cuối cùng lại suýt nữa thành người xa lạ.
May mắn có đương kim Thánh Thượng sinh ra.
Nhưng thế vẫn xa xa không đủ, song khi Thanh vương cũng xuất thế, tiên đế liền bởi áp lực bức bách không thể hàng đêm ngủ trong tẩm cung thái hậu, hắn rõ ràng là người tôn quý nhất, có quyền lực nhất trên đời này, nhưng tình yêu của hắn lại hoàn toàn không thể do chính hắn quyết định.
Kỳ quái là, từ sau khi có Thanh vương, tiên đế liền lại không có bất kỳ một hoàng tử hoàng nữ nào được sinh ra nữa, hắn tuy rằng cũng lâm hạnh phi tử khác, nhưng chính là không có con. Sau này khi Thanh vương vừa học được cách đọc sách tập viết không lâu, tiên đế liền đem hắn ném vào trong quân, giao do Tĩnh quốc công.
Thời điểm đó Tĩnh quốc công còn rất trẻ, lại là trọng thần võ tướng nổi danh Đại Tụng triều, cho nên tiên đế rất yên tâm đem Thanh vương giao cho ông. Thanh vương là đứa con nhỏ nhất của hắn, lại là do thê tử thân ái của hắn sinh ra, tiên đế sao không thương yêu chứ? Chẳng qua là lúc đó gia tộc ngoại thích của đại hoàng tử thập phần khổng lồ, lại thêm đại hoàng tử là do nguyên hậu sinh ra cho nên uy vọng trong quần thần rất cao, mọi người đều cho rằng sau khi tiên đế băng hà hoàng vị nhất định là đại hoàng tử.
Gia tộc ngoại thích bởi vậy từng bước ép sát Hoàng Thượng. Nhưng mà nguyên hậu đã mất, Hoàng Hậu là Thái Hậu bây giờ, Thái Hậu lại có hai cái đích xuất hoàng tử, lấy sủng ái của tiên đế đối với Thái Hậu, ai có thể bảo đảm cuối cùng hoàng vị sẽ thuộc về đại hoàng tử chứ? Vì vinh hoa phú quý gia tộc mình, bọn họ không thể không áp dụng chút biện pháp. Dẫn đến khi Thanh vương còn rất nhỏ tiên đế đã đem hắn đưa đến bên người Tĩnh quốc công, đây cũng là nguyên nhân cho đến bây giờ Thanh vương vẫn thập phần tôn kính Tĩnh quốc công. Là Tĩnh quốc công dạy cho hắn cái gì gọi là chính trực cùng vô tư, dạy hắn làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa thế nào, dạy hắn hết thảy những chuyện nên do phụ thân dạy. Thanh vương vô cùng may mắn lúc ấy tiên đế đem hắn giao cho Tĩnh quốc công, nếu không hắn thật sự sợ mình sẽ biến thành người như Tề Lỗ nhị Vương bây giờ.
Bởi vì từ nhỏ liền rời đi hoàng cung cho nên Thái Hậu vô cùng áy náy với tiểu nhi tử này.
Tận đến sau này khi đại hoàng tử phạm pháp, do Ngụy Hoài Dân xương cứng kia lấy chết khiến cho bị phế bỏ thân phận hoàng tử, biếm thành thứ dân, lưu đày đến Liễu Châu, trên đường lại bạo bệnh mà chết. Sau khi đại hoàng tử chết, gia tộc ngoại thích liền mất đi người cầm cờ, tiên đế là người mang thù, tất nhiên sẽ tận hết sức lực đả kích, cho nên rất nhanh, một gia tộc lớn như vậy liền nháy mắt cây đổ bầy khỉ tan, cái gì cũng không còn.
Cũng chính là cho đến lúc này Thanh vương mới có thể trở lại hoàng cung. Nhưng mà, khi đó hắn đã một trận chiến phong thần, không còn là đứa nhỏ non nớt năm đó rời khỏi Thái Hậu. Hắn đã trưởng thành một người nam nhân.
Thái Hậu nói, bởi vì Thanh vương từ nhỏ không ở bên người bà cho nên bà đối với hắn phi thường áy náy và dung túng, dù hắn nhiều năm không chịu cưới vợ bà cũng chưa từng cưỡng bức, nhưng hôm nay bà luôn cảm thấy bản thân mình sắp đi gặp tiên đế, lại nghĩ, không thể nhìn thấy hai cái đứa nhỏ bà thương yêu thành thân sẽ rất luyến tiếc rời đi.
Hạ Liên Phòng nghe mơ hồ kể lại Thái Hậu, trong lòng tê rần. Nàng khẽ cười bám vào bên tai Thái Hậu nói: "Mẫu hậu không cần lo lắng, đợi cho lần này đại chiến báo thắng lợi, vương gia vừa hồi kinh thành, con liền gả cho huynh ấy, mẫu hậu nói xem được hay không ạ?"
Nàng vẫn luôn không đổi giọng gọi Thái Hậu là mẫu hậu, lúc này đột nhiên kêu, Thái Hậu vô cùng cao hứng, vẫn lôi kéo tay nàng không chịu buông ra, cuối cùng lại nặng nề ngủ mất. Nhìn Thái Hậu ngủ, Hạ Liên Phòng bỗng dưng phát hiện nữ nhân từng cân quắc không thua kém bực mày râu này đã già đi rất nhiều, so với lần đầu tiên nàng nhìn thấy bà đã tiều tụy hơn rất nhiều.
Bệnh tật khiến thân thể bà sụp đổ.
Nếu để cho nàng tìm ra kẻ hạ thủ... Hạ Liên Phòng thề, nhất định sẽ khiến cho đối phương trả giá lớn!
Thanh vương ở biên cương đến cùng vẫn biết trạng huống của Thái Hậu, đây là Hạ Liên Phòng trải qua bao phen suy tính mới quyết định nói cho hắn biết. Có một số việc nàng không nguyện ý gạt hắn, chuyện có liên quan đến hắn, Hạ Liên Phòng đều hi vọng hắn có thể tự mình quyết định. Tựa như hắn tôn trọng nàng, Hạ Liên Phòng cũng thập phần tôn trọng Thanh vương.
Thanh vương hồi âm rất đơn giản, hắn không ân cần thăm hỏi Thái Hậu, cũng không ân cần thăm hỏi Hoàng Thượng, trên giấy chỉ có bốn chữ: ít ngày nữa sẽ về.
Quả nhiên, rất nhanh liền từ biên cương truyền đến tin tức, Thanh vương suất lĩnh mấy chục tinh binh xâm nhập địa phận quân địch, nhờ gió đông đốt sạch tất cả lương thảo của địch nhân, nay Thát tử đã không chiến mà bại, hốt hoảng chạy trốn. Chiến tranh kết thúc, nhưng làm như vậy quá mức mạo hiểm, dẫn đến Thanh vương bị thương rất nghiêm trọng. Một mũi tên thẳng tắp bắn vào ngực hắn, may mà ngực có miếng hộ tâm, nếu không hắn đã không còn mạng. Đương nhiên, chuyện này hắn không dám để cho Hạ Liên Phòng biết.
Ai ngờ nàng cuối cùng vẫn là biết.
Thanh vương nghĩ nát óc cũng không cách nào xác định rốt cuộc là ai cáo mật. Hắn đâu biết, khi hắn không chịu cùng nàng thân mật, thậm chí ngay cả ôm cũng không chịu, Hạ Liên Phòng liền nhìn ra có chỗ nào đó không thích hợp chứ? Ngày xưa hắn luôn muốn thân mật với nàng, nếu có thể ôm ấp nắm tay thì không thể tốt hơn. Nhưng lúc này đây trở về, hắn không chỉ luôn cùng nàng giữ một khoảng cách, thậm chí có đôi khi còn có thể trốn tránh nàng. Hạ Liên Phòng lại không phải người ngu, nàng tin tưởng nhân phẩm Thanh vương, xác định tất nhiên là có chuyện gì đang ngăn trở hắn.
Hoặc là nói... Là hắn có một số việc sợ nàng biết?
Vốn Hạ Liên Phòng cũng không nghĩ tới Thanh vương bị thương nặng như vậy, nàng chỉ là thuận miệng hỏi, lấy cơ trí Thanh vương nàng căn bản không nghĩ tới bản thân mình thuận miệng hỏi một câu liền khiến Thanh vương khai hết ra.
Lúc ấy, nàng chỉ nói một câu: "Chuyện phát sinh ở trên người chàng ta đã biết, chàng còn muốn gạt ta bao lâu?"
Liền thấy Thanh vương biến sắc, sau một lúc lâu, hắn xanh mặt, ngữ khí lại có chút e dè —— bởi vì trước khi hắn đi, Hạ Liên Phòng đã từng dặn dò hắn nhất định phải chú ý an toàn của mình, không nên quá thể hiện. Nhưng hắn không chỉ thể hiện, còn bị thương. Hạ Liên Phòng nhìn thì ôn nhu, kỳ thật tính tình rất quật cường, chuyện đã quyết định ai cũng không được lay động. Thanh vương từng tận mắt nhìn thấy Hạ Lan Tiềm đáp ứng Hạ Liên Phòng sau khi luyện võ sẽ làm xong công khóa hôm đó, nhưng ngày đó hắn luyện võ nhập thần, quên phải đi làm công khóa, ngày hôm sau bị tiên sinh Quốc Tử Giám chửi mắng một trận, Hạ Liên Phòng cũng biết.
Nàng không đánh cũng không mắng, chỉ là cùng Hạ Mạt Hồi suốt cả nửa tháng không để ý đến Hạ Lan Tiềm.
Thật là chưa thấy qua trừng phạt đáng sợ hơn chuyện này!
Nếu một ngày nào đó sự trừng phạt đó rơi trên người mình, Thanh vương nghĩ, còn không bằng hắn chết đi thôi!
Quả nhiên...
"Ta biết ta không nên gạt nàng chuyện ta bị thương, nhưng mà... A Phòng, đây cũng không phải là bản ý của ta. Ta chỉ là muốn sớm chút trở về gặp mẫu hậu, gặp nàng, cũng không phải là có ý muốn làm mình bị thương. Nàng..." Câu nói sau cùng chưa nói xong, Thanh vương liền khiếp sợ nhìn Hạ Liên Phòng tức giận, đáy lòng thầm nghĩ một tiếng: không xong rồi! Nàng bây giờ mới thật sự biết!
Hạ Liên Phòng đạp lên tức giận nhịp bước đến gần hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Chàng bị thương?"
Trong phòng không có người khác, hai người lại đã là vị hôn phu thê thập phần thân mật, hơn nữa Hạ Liên Phòng thật sự quá nóng nảy cho nên sớm quên phận chia nam nữ, một đôi ngọc thủ lập tức bới xiêm y Thanh vương ra, nhanh chóng đẩy lộ ra nơi ngực vết sẹo màu đỏ thẫm do mũi tên để lại.
Nàng nhìn thấy đôi mắt lập tức đỏ lên, chỉ là Hạ Liên Phòng từ trước đến giờ tình cảm nội liễm cho nên không đến mức giận dữ đánh chửi. Nhưng chính là im lặng không nói một lời như vậy đã đủ khiến Thanh vương âm thầm kinh hãi. Hắn vội vã cầm tay Hạ Liên Phòng, ôn nhu nhận sai: "Là ta không đúng, ta không nên lỗ mãng như thế, A Phòng, nàng ngàn vạn chớ khóc, nàng vừa khóc ta liền không biết như thế nào cho phải." Hắn ngắc ngứ nhìn nàng, cuộc đời lần đầu cảm nhận được hoảng hốt cùng bất an. Cô nương này so với hắn nhỏ nhiều như vậy, nhưng ở trước mặt nàng hắn lại ngây ngô giống thiếu niên tuổi đôi mươi. Sợ nàng khóc, sợ nàng thương tâm sợ nàng sinh khí, càng sợ nàng thất vọng đối với mình. "Trận chiến này ta không thể thua. Thua liền không gặp được mẫu hậu, cũng không có tư cách làm trượng phu của nàng."
Hắn nếu muốn cưới nàng, liền muốn nàng lấy hắn làm vinh. Trận chiến này đánh đến có thể nói là thập phần gian nan, biên cương khí hậu vô thường, Thát tử ngoại tộc lại sớm thành thói quen, âm mưu quỷ kế ùn ùn xuất hiện, Thanh vương cũng là sau khi suy xét đủ điều mới lựa chọn đốt cháy lương thảo, cũng không phải bản ý của hắn.
Hạ Liên Phòng không ngừng rơi lệ, nàng không phải cô nương cảm xúc dễ dàng xao động. "Chàng trở về thì tốt rồi." Nói xong, xoay người liền muốn đi ra ngoài.
Nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, đáy lòng Nhiếp Mang có chút luống cuống. Hắn vốn suy nghĩ, cùng lắm bị giam vài ngày, Hạ Liên Phòng sẽ nhịn không được đến tìm hắn, ý đồ từ trong miệng hắn biết được cái gì đó. Nhưng Nhiếp Mang lại thất sách, Hạ Liên Phòng không chỉ chưa tới địa lao, thậm chí như là đã đem này địa lao này quên luôn rồi! Nếu không phải mỗi ngày có một người câm đến đưa cơm, hắn quả thật muốn cho rằng Hạ Liên Phòng đã không nhớ tới hắn!
Điều này làm cho Nhiếp Mang cảm nhận được phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn, ai không khen hắn tuấn tú lịch sự, năng lực hơn người? Chỉ có Hạ Liên Phòng xem thường hắn!
Đúng vậy, ở trong địa lao chờ một tháng, Nhiếp Mang rốt cuộc xác nhận sự thật này. Hạ Liên Phòng là thật sự xem thường hắn, thậm chí mà nói, nàng xem thường toàn bộ phủ Tín Dương hầu. Điều này làm cho Nhiếp Mang cảm thấy vô cùng phẫn nộ, Hạ Liên Phòng có tư cách gì xem thường hắn? Chỉ có người Nhiếp gia bọn họ xem thường người khác, từ khi nào đến phiên người khác khoa tay múa chân đối với Nhiếp gia bọn họ? Nhiếp Mang nghĩ, nếu Hạ Liên Phòng không kềm chế được đến tìm hắn dò hỏi, hắn nhất định sẽ mắng chửi nàng một trận nân thân!
Nhưng Hạ Liên Phòng thủy chung chưa từng đến, cùng với Kỳ Ngọc Hà hỏng mất, bức tường vây cao Nhiếp Mang xây dựng trong lòng cũng bắt đầu lặng yên không tiếng động sụp đổ. Đê dài ngàn dặm, bị hủy bởi hang kiến, sống trong địa lao âm trầm ẩm ướt quanh năm không thấy ánh mặt trời chính là một loại thương tổn lớn đối là đối với tinh thần con người. Nhất là địa lao vô cùng an tĩnh, ngay cả bóng dáng con chuột cùng con gián cũng không nhìn thấy, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt, một giọt lại một giọt, tựa hồ đang thì thần nói cái gì đó.
Tuy rằng Nhiếp Mang cùng Kỳ Ngọc Hà đều bị giam dưới địa lao, nhưng cách khá xa, ai cũng không nghe được ai nói chuyện. Địa lao này lớn ngoài dự đoán, nhưng bởi vậy có vẻ tăng thêm sự kinh khủng. Nhiếp Mang không phải chưa từng xuống dưới, lúc ấy xuống dưới xem xét hắn đã cảm thấy địa lao này âm trầm dọa người, không nghĩ tới bản thân mình lại cũng có một ngày sẽ ở trong đó.
Ngày qua càng lâu, Nhiếp Mang nghĩ đến càng nhiều, cuối cùng hắn không thể không nhân nhượng hạ mình đi nói chuyện với người câm kia, nhưng lúc này hắn lại mới phát hiện, hóa ra người câm còn là kẻ điếc, hắn trừ bỏ mỗi ngày đưa cơm đến, căn bản không nhìn bọn họ một cái, giống như toàn bộ địa lao chỉ có một mình người câm là người sống vậy. Dù là Nhiếp Mang đã gặp qua không ít người cũng không khỏi cảm thấy người câm thập phần dữ tợn đáng sợ. Sau này hắn cũng liền hết hy vọng nói chuyện cùng Hạ Liên Phòng, suốt ngày không có việc gì ở trong phòng giam, chỉ là thời gian càng dài, đáy lòng hắn bị áp lực lại càng lớn.
Bởi vì Nhiếp Mang kiến thức rộng rãi, có quyết tâm, lại kiên cường, cho nên ý chí của hắn nhìn như không thể ăn mòn, nhưng trên thực tế, một khi tìm đến phương pháp phá huỷ ý chí của hắn, hắn liền sẽ từ đó không gượng dậy nổi. Mà phàm nhân đều chỉ là đơn thuần sợ hãi, bọn họ sẽ không nghĩ quá nhiều, ngược lại sẽ tương đối dễ chấp nhận.
Hạ Liên Phòng ngược lại không phải thật sự quên mất hai người này, nàng chỉ là lười để ý tới mà thôi. Hơn nữa, trước mắt Tín Dương hậu cũng không tìm tới cửa, nàng cần gì phải đi xem Nhiếp Mang chứ? Cứ để bọn hắn ở phủ Bình Nguyên công chúa tạm một thời gian, đợi cho có cơ hội tốt nàng nhất định sẽ giúp bọn hắn lựa chọn một nơi quy túc.
Mấy ngày nay thân thể Thái Hậu không tốt, Hạ Liên Phòng luôn ở trong cung hầu hạ. Thái Hậu tuổi lớn, tâm nguyện duy nhất chính là nhìn thấy Thanh vương thành hôn. Nhưng hôm nay Thanh vương xa tại biên cương ngăn địch tác chiến, đâu có thời gian thành thân chứ? Cho dù có, hắn cũng không muốn ủy khuất Hạ Liên Phòng. Hắn muốn cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, bao gồm một hôn lễ thịnh thế.
Thái Hậu nhiều ngày nay thường xuyên gặp ác mộng, lúc tỉnh mộng có đôi khi kêu tên Hoàng Thượng, có khi kêu tên Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng, thân thể bà ngày càng sa sút, thần sắc cũng luôn ốm yếu, luôn không tốt. Dạo này càng là ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.
Hạ Liên Phòng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, ngoại tổ mẫu tuổi tác còn lớn hơn Thái Hậu mấy tuổi mà vẫn còn sinh long hoạt hổ, lúc trước thân mình xương cốt Thái Hậu cũng vẫn cường tráng, sao dạo này lại đột nhiên biến kém chứ? Hạ Liên Phòng nhớ tới kiếp trước Thái Hậu tựa hồ cũng đại khái vào lúc này qua đời, trong lòng không khỏi rùng mình: chẳng lẽ nói có người ở trong cung động tay động chân?!
Tất nhiên sẽ không phải là Hoàng Thượng. Toàn bộ hoàng cung lớn nhất chính là Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Thượng cũng giấu diếm được vậy thì người có thể giở trò ở Thọ Ninh cung đáng sợ cỡ nào nha! Các thái y trong Thái Y viện chẩn đoán xong đều nói là ưu tư thành tật, khí huyết yếu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều và bồi bổ thân mình cho tốt là được, nhưng mà Hạ Liên Phòng không cảm thấy như vậy. Một người ưu tư thành tật, chỉ ngắn ngủi một tháng lại từ bước chân linh hoạt biến thành nằm trên giường không dậy nổi, trên đời này nào có "Ưu tư thành tật" lợi hại như vậy?!
Nàng có chứa lòng nghi ngờ, vì thế liền mang Trần thái y đến, nhưng mà Trần thái y cũng tìm không ra tật xấu gì, chỉ từ mạch tượng xem ra, Thái Hậu đích xác chỉ là ưu tư thành tật, thân thể cũng không lo ngại. Nhưng bà ngày càng gầy yếu tiều tụy, đó cũng là sự thật.
Điều này làm cho Hoàng Thượng cùng Hạ Liên Phòng đều rất lo lắng.
Nếu Thái Hậu có gì không hay xảy ra, Thanh vương ở tại biên cương nên làm như thế nào cho phải? Mẫu hậu mất, hắn tất nhiên muốn trở về vội về chịu tang, khi đó biên cương sẽ như rắn mất đầu... Khoan đã!
Hạ Liên Phòng đột nhiên có một ý tưởng rất hoang đường. Ở trước đây, nàng vẫn luôn không mấy để bụng đến người Nhiếp gia cho nên cũng không đem chuyện của Thái Hậu liên hệ đến Nhiếp gia. Chung quy thân thể Thái Hậu tốt hay không tốt, đối với Nhiếp gia thật sự là không có mấy ảnh hưởng. Bọn họ nếu xuống tay với Thái Hậu ngược lại dễ dàng lộ ra dấu vết, Hạ Liên Phòng cảm thấy người Nhiếp gia sẽ không ngu ngốc như vậy. Nhưng mà... Nếu bọn họ có mục đích gì khác thì sao? Nói thí dụ như, để Tín Dương hậu đã ở kinh thành chờ mấy tháng trở về dẫn binh?
Chỉ cần phủ Tín Dương hầu nắm binh quyền trong tay, Nhiếp gia bọn họ có thể vĩnh bảo phồn vinh hưng thịnh. Nghĩ đến đây, Hạ Liên Phòng không khỏi nhíu chặt mi. Hết thảy cũng chỉ là suy đoán của nàng, căn bản một chút chứng cứ rõ ràng cũng không có, hơn nữa, trước mắt quan trọng nhất là làm cho Thái Hậu khỏe lại, mọi chuyện khác đều không trọng yếu. Thanh vương ở tiền tuyến cũng quyết không thể trở về khi hai quốc đang giao chiến, cho nên Thái Hậu tất yếu phải sống sót!
Hạ Liên Phòng không biết mình đây có tính là thay đổi mệnh cách hay không, nhưng nàng cảm thấy nếu mình được sống lại một lần thì phải dốc hết toàn lực đi bảo hộ người và vật quan trọng đối với mình. Thái Hậu với nàng không thân cũng chẳng quen lại đối xử với nàng tốt hơn thân sinh tổ mẫu gấp trăm lần, thuận tình thuận lý, Hạ Liên Phòng đều không hi vọng bà gặp chuyện không may. Đặc biệt bà còn là mẹ đẻ Thanh vương, Thanh vương người kia, nhìn lãnh đạm vô tình, kỳ thật làm người rất trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn biết Thái Hậu qua đời, có lẽ tại thời điểm mấu chốt hắn sẽ không lựa chọn giục ngựa hồi kinh, nhưng hắn tuyệt đối sẽ bởi vậy áy náy tự trách một đời.
... Mà Hạ Liên Phòng quyết không hi vọng nhìn đến tình cảnh như vậy phát sinh. Vì thế, có trong nháy mắt, ngay cả chính nàng cũng không biết nàng đang sống vì ai. Tựa hồ trong cuộc đời nàng, Thanh vương đã chiếm cứ một bộ phận rất lớn.
Trần thái y chẩn không ra, Hạ Liên Phòng cũng không bắt buộc. Nếu Trần thái y cũng chẩn không ra thì bệnh tình Thái Hậu chỉ có hai cách giải thích: một là bà trúng kỳ độc, hai chính là... thân thể bà thật sự đèn đã cạn dầu. Hạ Liên Phòng cho rằng khả năng loại thứ hai xuất hiện nhỏ rất nhiều, nhưng tất cả thái y đều lắc đầu, không ai chẩn ra Thái Hậu rốt cuộc là làm sao.
Thái Hậu dần dần rơi vào tình trạng thần trí mơ hồ, hiện tại gần như bà ngủ cả ngày, ngẫu nhiên tỉnh lại cũng nói chmấy lời không mạch lạc, trán luôn có một tầng mồ hôi lạnh ngưng kết. Hạ Liên Phòng không tín nhiệm cung nhân, bởi vì ai cũng không biết trong bọn họ có thể trà trộn gian tế vào hay không, cho nên chỉ cần là có liên quan đến Thái Hậu, Hạ Liên Phòng đều tự thân tự lực. Mà nàng làm như vậy là bởi vì Thái Hậu đối với nàng rất tốt hay là vì Thanh vương, vậy thì không được biết rồi.
Bất kể là lau người hay là đút cơm, thậm chí mỗi một đạo đồ ăn, Hạ Liên Phòng đều sẽ ở Ngự Thiện phòng cẩn thận nhìn. Khi nàng không ở bên Thái Hậu thì liền do Ngọc Hành cùng Diêu Quang thủ vệ an toàn cho Thái Hậu.
Một ngày này, nàng như cũ bưng lên bát thuốc, chuẩn bị mớm thuốc cho Thái Hậu. Phương thuốc này là Trần thái y mở, tất cả đều là bổ khí dưỡng thần, có lợi cho thân thể. Dù không biết Thái Hậu trúng độc gì, uống những thuốc này cũng là hữu ích vô hại.
May mắn có Trần thái y ở đây. Kiếp trước lúc này Trần thái y đã sớm cáo lão hồi hương, Hạ Liên Phòng sở dĩ sẽ biết hắn vẫn là bởi vì một năm khi tân đế đăng cơ từng chịu thương rất nặng, lúc ấy thủ hạ của tân đế từ xa vạn dặm mời Trần thái y đến, chỉ vì cứu tân đế một mạng. Cho nên Hạ Liên Phòng vô cùng thấy may mắn khi có Trần thái y.
Trần thái y cùng Hạ Lịch có quan hệ không tồi, xem như bạn vong niên, vì thế ấn tượng với ba con cái Hạ gia cũng rất tốt, nhất là đối với Hạ Liên Phòng. Ông thường thường nói với Hạ Lịch, nếu Hạ Liên Phòng thân là nam tử, tương lai nhất định phong hầu bái tướng, thành tựu không dưới Tử Nha thương bá. Đáng tiếc thân là nữ tử, dù tài hoa hơn người thế nào cũng không có chỗ thi triển.
Lúc này đây vừa nghe đến Thái Hậu sinh quái bệnh ông liền ngựa không ngừng vó đuổi tới hoàng cung. Sống đến già học đến già, cho dù đã lớn tuổi như vậy nhưng Trần thái y vẫn khiêm tốn dốc lòng cầu học, đối với các loại nghi nan tạp chứng đều phi thường có hứng thú. Bệnh của Thái Hậu tuy rằng không dễ trị, nhưng ông có lòng tin có thể chữa khỏi.
Hạ Liên Phòng để Lục nương ở bên Trần thái y. Lục nương tuy rằng am hiểu hoa cỏ, nhưng đối với phương diện dược liệu này cũng không tồi, có bà ở một bên hiệp trợ, Trần thái y nghiên cứu như làm chơi ăn thật.
Nhưng tình huống của Thái Hậu mãi không có chuyển biến tốt đẹp quá lớn, sau này ngay cả Hoàng Thượng cũng muốn tuyệt vọng bỏ qua, duy độc Hạ Liên Phòng không đáp ứng. Hoàng Thượng không lay chuyển được nàng, ở sâu trong nội tâm cũng hi vọng Hạ Liên Phòng có thể có biện pháp, liền giao toàn quyền việc này cho Hạ Liên Phòng phụ trách, thậm chí còn ban cho nàng một khối kim bài. Trên kim bài có khắc bốn chữ "Như trẫm đích thân tới", nói cách khác, chỉ cần Hạ Liên Phòng muốn, nàng có thể tùy tiện đi lại ở trong hoàng cung.
Tin tức Thái Hậu bị bệnh Hoàng Thượng vốn muốn bảo mật, nhưng Hạ Liên Phòng lại thỉnh cầu đem tin tức này "Tiết lộ" đi ra ngoài, Hoàng Thượng cũng không biết trong hồ lô của nàng bán cái gì, Thái Hậu ngày thường có bao nhiêu thương Hạ Liên Phòng hắn cũng nhìn ở trong mắt, sợ là ngay cả con trai ruột như hắn cũng không được đãi ngộ tốt bằng Hạ Liên Phòng. Hơn nữa đệ đệ của hắn cũng vừa gặp đã thương Hạ Liên Phòng, Hoàng Thượng thật sự cảm thấy, Hạ Liên Phòng chỉ sợ là có chiêu số gì đó có thể đem người Hoàng gia một lưới bắt hết.
Bởi vì tín nhiệm Thái Hậu cùng Thanh vương, cho nên Hoàng Thượng cũng tín nhiệm Hạ Liên Phòng. Hắn là quân vương của một nước, mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có khả năng 12 canh giờ bồi bên người Thái Hậu cho nên hắn cần một người mình có thể tin được, lại không đến mức lòng mang ác ý—— còn có ai thích hợp hơn Hạ Liên Phòng sao?
Bởi vì không biết Thái Hậu rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào cho nên Hạ Liên Phòng cũng coi trời bằng vung, trực tiếp sai người đổi hết lại bài trí trong Thọ Ninh cung, đệm giường rèm mạn áo choàng... Tóm lại, chỉ cần là có dính líu một chút xíu đến Thái Hậu nàng đều sai người thiêu hủy, sau đó đổi thành mới.
Lại qua nửa tháng sau khí sắc Thái Hậu thế nhưng từ từ chuyển biến tốt đẹp!
Hạ Liên Phòng rất cao hứng, đương nhiên, trong này phần lớn công lao tất cả đều là nhờ Trần thái y cùng Lục nương, hai người bọn họ vì bệnh tình của Thái Hậu có thể nói là vô cùng vất vả khắc khổ, cuối cùng rốt cuộc bọn họ cũng chế ra dược hoàn có thể khắc chế độc tính cứu mạng Thái Hậu.
Thái Hậu sau khi ăn dược hoàn vào quả nhiên tốt hơn nhiều, chỉ là bà vẫn thường lôi kéo tay Hạ Liên Phòng, miệng không ngừng nói liên miên cằn nhằn nói cái gì đó, tên Thanh được bà nhắc đến rất nhiều lần, Hạ Liên Phòng qua lời Thái Hậu rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thanh vương sẽ trở thành Thanh vương như hôm nay.
Hóa ra, lúc tiên đế tại vị, hậu cung giai lệ vô số, hắn lại duy chỉ thiên vị chính cung Hoàng Hậu —— cũng chính là Thái Hậu hiện nay. Một vị Hoàng Đế, là tuyệt đối không được cho phép cả đời chỉ trung với một nữ nhân. Dùng nói thông tục một chút, chính là ngươi có thể trong lòng chỉ có một người, nhưng thân thể của ngươi lại tất yếu phải mưa móc quân ân. Cũng bởi vậy, khoảng cách giữa Thái Hậu cùng tiên đế càng ngày càng xa, rõ ràng là hai người thân mật nhất trên đời, nhưng cuối cùng lại suýt nữa thành người xa lạ.
May mắn có đương kim Thánh Thượng sinh ra.
Nhưng thế vẫn xa xa không đủ, song khi Thanh vương cũng xuất thế, tiên đế liền bởi áp lực bức bách không thể hàng đêm ngủ trong tẩm cung thái hậu, hắn rõ ràng là người tôn quý nhất, có quyền lực nhất trên đời này, nhưng tình yêu của hắn lại hoàn toàn không thể do chính hắn quyết định.
Kỳ quái là, từ sau khi có Thanh vương, tiên đế liền lại không có bất kỳ một hoàng tử hoàng nữ nào được sinh ra nữa, hắn tuy rằng cũng lâm hạnh phi tử khác, nhưng chính là không có con. Sau này khi Thanh vương vừa học được cách đọc sách tập viết không lâu, tiên đế liền đem hắn ném vào trong quân, giao do Tĩnh quốc công.
Thời điểm đó Tĩnh quốc công còn rất trẻ, lại là trọng thần võ tướng nổi danh Đại Tụng triều, cho nên tiên đế rất yên tâm đem Thanh vương giao cho ông. Thanh vương là đứa con nhỏ nhất của hắn, lại là do thê tử thân ái của hắn sinh ra, tiên đế sao không thương yêu chứ? Chẳng qua là lúc đó gia tộc ngoại thích của đại hoàng tử thập phần khổng lồ, lại thêm đại hoàng tử là do nguyên hậu sinh ra cho nên uy vọng trong quần thần rất cao, mọi người đều cho rằng sau khi tiên đế băng hà hoàng vị nhất định là đại hoàng tử.
Gia tộc ngoại thích bởi vậy từng bước ép sát Hoàng Thượng. Nhưng mà nguyên hậu đã mất, Hoàng Hậu là Thái Hậu bây giờ, Thái Hậu lại có hai cái đích xuất hoàng tử, lấy sủng ái của tiên đế đối với Thái Hậu, ai có thể bảo đảm cuối cùng hoàng vị sẽ thuộc về đại hoàng tử chứ? Vì vinh hoa phú quý gia tộc mình, bọn họ không thể không áp dụng chút biện pháp. Dẫn đến khi Thanh vương còn rất nhỏ tiên đế đã đem hắn đưa đến bên người Tĩnh quốc công, đây cũng là nguyên nhân cho đến bây giờ Thanh vương vẫn thập phần tôn kính Tĩnh quốc công. Là Tĩnh quốc công dạy cho hắn cái gì gọi là chính trực cùng vô tư, dạy hắn làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa thế nào, dạy hắn hết thảy những chuyện nên do phụ thân dạy. Thanh vương vô cùng may mắn lúc ấy tiên đế đem hắn giao cho Tĩnh quốc công, nếu không hắn thật sự sợ mình sẽ biến thành người như Tề Lỗ nhị Vương bây giờ.
Bởi vì từ nhỏ liền rời đi hoàng cung cho nên Thái Hậu vô cùng áy náy với tiểu nhi tử này.
Tận đến sau này khi đại hoàng tử phạm pháp, do Ngụy Hoài Dân xương cứng kia lấy chết khiến cho bị phế bỏ thân phận hoàng tử, biếm thành thứ dân, lưu đày đến Liễu Châu, trên đường lại bạo bệnh mà chết. Sau khi đại hoàng tử chết, gia tộc ngoại thích liền mất đi người cầm cờ, tiên đế là người mang thù, tất nhiên sẽ tận hết sức lực đả kích, cho nên rất nhanh, một gia tộc lớn như vậy liền nháy mắt cây đổ bầy khỉ tan, cái gì cũng không còn.
Cũng chính là cho đến lúc này Thanh vương mới có thể trở lại hoàng cung. Nhưng mà, khi đó hắn đã một trận chiến phong thần, không còn là đứa nhỏ non nớt năm đó rời khỏi Thái Hậu. Hắn đã trưởng thành một người nam nhân.
Thái Hậu nói, bởi vì Thanh vương từ nhỏ không ở bên người bà cho nên bà đối với hắn phi thường áy náy và dung túng, dù hắn nhiều năm không chịu cưới vợ bà cũng chưa từng cưỡng bức, nhưng hôm nay bà luôn cảm thấy bản thân mình sắp đi gặp tiên đế, lại nghĩ, không thể nhìn thấy hai cái đứa nhỏ bà thương yêu thành thân sẽ rất luyến tiếc rời đi.
Hạ Liên Phòng nghe mơ hồ kể lại Thái Hậu, trong lòng tê rần. Nàng khẽ cười bám vào bên tai Thái Hậu nói: "Mẫu hậu không cần lo lắng, đợi cho lần này đại chiến báo thắng lợi, vương gia vừa hồi kinh thành, con liền gả cho huynh ấy, mẫu hậu nói xem được hay không ạ?"
Nàng vẫn luôn không đổi giọng gọi Thái Hậu là mẫu hậu, lúc này đột nhiên kêu, Thái Hậu vô cùng cao hứng, vẫn lôi kéo tay nàng không chịu buông ra, cuối cùng lại nặng nề ngủ mất. Nhìn Thái Hậu ngủ, Hạ Liên Phòng bỗng dưng phát hiện nữ nhân từng cân quắc không thua kém bực mày râu này đã già đi rất nhiều, so với lần đầu tiên nàng nhìn thấy bà đã tiều tụy hơn rất nhiều.
Bệnh tật khiến thân thể bà sụp đổ.
Nếu để cho nàng tìm ra kẻ hạ thủ... Hạ Liên Phòng thề, nhất định sẽ khiến cho đối phương trả giá lớn!
Thanh vương ở biên cương đến cùng vẫn biết trạng huống của Thái Hậu, đây là Hạ Liên Phòng trải qua bao phen suy tính mới quyết định nói cho hắn biết. Có một số việc nàng không nguyện ý gạt hắn, chuyện có liên quan đến hắn, Hạ Liên Phòng đều hi vọng hắn có thể tự mình quyết định. Tựa như hắn tôn trọng nàng, Hạ Liên Phòng cũng thập phần tôn trọng Thanh vương.
Thanh vương hồi âm rất đơn giản, hắn không ân cần thăm hỏi Thái Hậu, cũng không ân cần thăm hỏi Hoàng Thượng, trên giấy chỉ có bốn chữ: ít ngày nữa sẽ về.
Quả nhiên, rất nhanh liền từ biên cương truyền đến tin tức, Thanh vương suất lĩnh mấy chục tinh binh xâm nhập địa phận quân địch, nhờ gió đông đốt sạch tất cả lương thảo của địch nhân, nay Thát tử đã không chiến mà bại, hốt hoảng chạy trốn. Chiến tranh kết thúc, nhưng làm như vậy quá mức mạo hiểm, dẫn đến Thanh vương bị thương rất nghiêm trọng. Một mũi tên thẳng tắp bắn vào ngực hắn, may mà ngực có miếng hộ tâm, nếu không hắn đã không còn mạng. Đương nhiên, chuyện này hắn không dám để cho Hạ Liên Phòng biết.
Ai ngờ nàng cuối cùng vẫn là biết.
Thanh vương nghĩ nát óc cũng không cách nào xác định rốt cuộc là ai cáo mật. Hắn đâu biết, khi hắn không chịu cùng nàng thân mật, thậm chí ngay cả ôm cũng không chịu, Hạ Liên Phòng liền nhìn ra có chỗ nào đó không thích hợp chứ? Ngày xưa hắn luôn muốn thân mật với nàng, nếu có thể ôm ấp nắm tay thì không thể tốt hơn. Nhưng lúc này đây trở về, hắn không chỉ luôn cùng nàng giữ một khoảng cách, thậm chí có đôi khi còn có thể trốn tránh nàng. Hạ Liên Phòng lại không phải người ngu, nàng tin tưởng nhân phẩm Thanh vương, xác định tất nhiên là có chuyện gì đang ngăn trở hắn.
Hoặc là nói... Là hắn có một số việc sợ nàng biết?
Vốn Hạ Liên Phòng cũng không nghĩ tới Thanh vương bị thương nặng như vậy, nàng chỉ là thuận miệng hỏi, lấy cơ trí Thanh vương nàng căn bản không nghĩ tới bản thân mình thuận miệng hỏi một câu liền khiến Thanh vương khai hết ra.
Lúc ấy, nàng chỉ nói một câu: "Chuyện phát sinh ở trên người chàng ta đã biết, chàng còn muốn gạt ta bao lâu?"
Liền thấy Thanh vương biến sắc, sau một lúc lâu, hắn xanh mặt, ngữ khí lại có chút e dè —— bởi vì trước khi hắn đi, Hạ Liên Phòng đã từng dặn dò hắn nhất định phải chú ý an toàn của mình, không nên quá thể hiện. Nhưng hắn không chỉ thể hiện, còn bị thương. Hạ Liên Phòng nhìn thì ôn nhu, kỳ thật tính tình rất quật cường, chuyện đã quyết định ai cũng không được lay động. Thanh vương từng tận mắt nhìn thấy Hạ Lan Tiềm đáp ứng Hạ Liên Phòng sau khi luyện võ sẽ làm xong công khóa hôm đó, nhưng ngày đó hắn luyện võ nhập thần, quên phải đi làm công khóa, ngày hôm sau bị tiên sinh Quốc Tử Giám chửi mắng một trận, Hạ Liên Phòng cũng biết.
Nàng không đánh cũng không mắng, chỉ là cùng Hạ Mạt Hồi suốt cả nửa tháng không để ý đến Hạ Lan Tiềm.
Thật là chưa thấy qua trừng phạt đáng sợ hơn chuyện này!
Nếu một ngày nào đó sự trừng phạt đó rơi trên người mình, Thanh vương nghĩ, còn không bằng hắn chết đi thôi!
Quả nhiên...
"Ta biết ta không nên gạt nàng chuyện ta bị thương, nhưng mà... A Phòng, đây cũng không phải là bản ý của ta. Ta chỉ là muốn sớm chút trở về gặp mẫu hậu, gặp nàng, cũng không phải là có ý muốn làm mình bị thương. Nàng..." Câu nói sau cùng chưa nói xong, Thanh vương liền khiếp sợ nhìn Hạ Liên Phòng tức giận, đáy lòng thầm nghĩ một tiếng: không xong rồi! Nàng bây giờ mới thật sự biết!
Hạ Liên Phòng đạp lên tức giận nhịp bước đến gần hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Chàng bị thương?"
Trong phòng không có người khác, hai người lại đã là vị hôn phu thê thập phần thân mật, hơn nữa Hạ Liên Phòng thật sự quá nóng nảy cho nên sớm quên phận chia nam nữ, một đôi ngọc thủ lập tức bới xiêm y Thanh vương ra, nhanh chóng đẩy lộ ra nơi ngực vết sẹo màu đỏ thẫm do mũi tên để lại.
Nàng nhìn thấy đôi mắt lập tức đỏ lên, chỉ là Hạ Liên Phòng từ trước đến giờ tình cảm nội liễm cho nên không đến mức giận dữ đánh chửi. Nhưng chính là im lặng không nói một lời như vậy đã đủ khiến Thanh vương âm thầm kinh hãi. Hắn vội vã cầm tay Hạ Liên Phòng, ôn nhu nhận sai: "Là ta không đúng, ta không nên lỗ mãng như thế, A Phòng, nàng ngàn vạn chớ khóc, nàng vừa khóc ta liền không biết như thế nào cho phải." Hắn ngắc ngứ nhìn nàng, cuộc đời lần đầu cảm nhận được hoảng hốt cùng bất an. Cô nương này so với hắn nhỏ nhiều như vậy, nhưng ở trước mặt nàng hắn lại ngây ngô giống thiếu niên tuổi đôi mươi. Sợ nàng khóc, sợ nàng thương tâm sợ nàng sinh khí, càng sợ nàng thất vọng đối với mình. "Trận chiến này ta không thể thua. Thua liền không gặp được mẫu hậu, cũng không có tư cách làm trượng phu của nàng."
Hắn nếu muốn cưới nàng, liền muốn nàng lấy hắn làm vinh. Trận chiến này đánh đến có thể nói là thập phần gian nan, biên cương khí hậu vô thường, Thát tử ngoại tộc lại sớm thành thói quen, âm mưu quỷ kế ùn ùn xuất hiện, Thanh vương cũng là sau khi suy xét đủ điều mới lựa chọn đốt cháy lương thảo, cũng không phải bản ý của hắn.
Hạ Liên Phòng không ngừng rơi lệ, nàng không phải cô nương cảm xúc dễ dàng xao động. "Chàng trở về thì tốt rồi." Nói xong, xoay người liền muốn đi ra ngoài.
Bình luận facebook