• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ĐÍCH NỮ TRUYỆN KÝ (1 Viewer)

  • Chương 242: Dễ dàng chạy thoát, nắm quyền

"Ngoài việc chúc mừng ta, ngươi chỉ có vấn đề như vậy muốn hỏi ta sao?"



"..." Nhiếp Tĩnh không đáp lại, hắn đứng ở đàng kia nhìn Hạ Liên Phòng một hồi lâu, một lát sau, lại xoay người rời đi, lưu lại Hạ Liên Phòng tự hỏi không biết trong đầu Nhiếp Tĩnh đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.



Giống như chuyện Nhiếp Tĩnh vô pháp lý giải chuyện nàng nhiệt tình yêu thương người nhà, Hạ Liên Phòng cũng vô pháp biết được vì sao Nhiếp Tĩnh lại lạnh bạc như thế. Nàng thậm chí có chút tò mò, có phải bởi vì từ nhỏ cùng người nhà tách ra mới dẫn đến Nhiếp Tĩnh có tính cách lãnh đạm như vậy hay không? Có lẽ ở trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng mình bị người nhà từ bỏ? Như vậy thì, hắn cùng vị Hồng Thượng đại sư kia chung sống như thế nào đây?



Hạ Liên Phòng ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân mình đích thực có chút quá lo ngại, trước mắt quan trọng nhất là trở lại bên người vương gia. Nàng sờ chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong lòng khẽ than một tiếng, có thế nào cũng không nghĩ tới hài tử sẽ đến vào lúc này, giờ thì kế hoạch lúc trước đành phải gác lại, nàng quyết không thể mang theo hài tử đặt mình vào hang cọp.



Phiền toái là, chuyện có thai này, nay không chỉ có một mình nàng biết mà còn có Nhiếp Tĩnh. Nếu Nhiếp Tĩnh bắt lấy cái nhược điểm này dùng để áp chế nàng, Hạ Liên Phòng tuyệt đối không có phần thắng. Hơn nữa, nàng quyết không thể tiếp tục ở lại nơi này, vừa nãy ánh mắt cùng sát khí của Nhiếp Tĩnh nàng không phải không thấy được, chỉ là giả ngu, cũng may Nhiếp Tĩnh cũng vẫn chưa động thủ, nhưng người này tinh thông dược lý, nếu thật sự muốn xóa bỏ bào thai trong bụng nàng, căn bản không cần lãng phí bao nhiêu khí lực. Cho nên, nàng tất phải rời đi trước khi Nhiếp Tĩnh động sát tâm.



Nghĩ đến đây, Hạ Liên Phòng âm thầm hạ quyết tâm. Nàng ngược lại cũng không lo lắng mình có thể rời đi hay không, Thanh vương quyết sẽ không yên tâm để nàng lẻ loi một mình, cho nên tối nay tất sẽ xuất hiện, trên người nàng mang theo hương phấn Lục nương đặc chế, hắn chỉ cần men theo mùi là có thể một đường tìm đến. Hạ Liên Phòng lo lắng chính là, hài tử này đến, có thể khiến toàn bộ thế cục Đại Nguyên đảo loạn hay không. Lúc trước Mạch Khả Hãn vương cùng Tế quốc sư không ra tay là vì biết năng lực của Thanh vương, nhưng bây giờ mình có bầu, Thanh vương mang theo thê tử, tất nhiên không tốt thi triển, nếu hai người kia đều muốn liều mạng... Hạ Liên Phòng cảm thấy, vô luận thế nào nàng đều phải rời khỏi Đại Nguyên trước khi chuyện mang bầu bị tiết lộ ra ngoài, như vậy mới là an toàn nhất!



Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau nửa đêm Thanh vương liền tới. Dù bên ngoài có nhiều trọng binh canh gác cũng không ngăn được hắn. Hộ tống theo đến còn có năm tên Thanh y vệ, phân biệt chờ đợi ở bên ngoài.



Hạ Liên Phòng vẫn chưa ngủ, giờ phút này vừa nghe cửa sổ nhẹ nhàng có tiếng vang nàng liền lập tức đứng dậy đeo giày, mở cửa sổ ra quả nhiên là Thanh vương. Thanh vương linh xảo kích động tiến vào trong phòng, chuyện thứ nhất chính là đem Hạ Liên Phòng chặt chẽ ôm vào trong ngực, Hạ Liên Phòng thấy hắn hình như định hôn mình, vội vàng đưa tay che khuất môi hắn: "Đừng, ngoài thiên sảnh còn có tỳ nữ gác đêm, chớ làm các nàng thức tỉnh." Lời hết liền nhìn thấy Thanh vương đắc ý từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, lắc lư ở trước mặt nàng.



Hạ Liên Phòng biết trong đó đựng gì liền mỉm cười, lần này đến Đại Nguyên thật đúng là phải cảm tạ một đống lớn lọ thuốc kia của Lục nương. "Chúng ta trở về đi, ta không muốn ở chỗ này nữa."



Thanh vương không nói hai lời liền gật đầu: "Ta cũng là nghĩ như vậy ." Hắn căn bản không để ý vì sao Hạ Liên Phòng lại thay đổi kế hoạch lúc trước, nhưng nàng nói trở về, hắn thật sự tán thành bằng cả hai tay hai chân.



Nói xong, bàn tay to một kéo liền lôi Hạ Liên Phòng vào trong ngực, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Thanh y vệ đều chờ ở bên ngoài, thấy Thanh vương mang theo vương phi đi ra đều nhẹ nhàng thở ra. Vì thế Thanh vương đi trước, bọn họ cản phía sau, đoàn người tới rồi đi, từ đầu tới cuối không ai phát hiện.



Đợi trở về đến dịch quán, chuyện thứ nhất Hạ Liên Phòng làm chính là cho người chuẩn bị tốt đồ ăn nóng hổi. Bữa tối vừa nãy nàng căn bản không dám ăn, dù đã dùng châm bạc thử ra trong thức ăn không có độc, nhưng xét thấy trình độ âm hiểm của Nhiếp Tĩnh, nàng vẫn tình nguyện nhịn đói một bữa còn hơn. Đứa bé trong bụng nàng đã chờ đợi hồi lâu, nàng quyết không cho phép nó có chút sơ xuất nào.



Thanh vương ôn nhu nhìn Hạ Liên Phòng dùng bữa, một đôi tay không ngừng gắp đồ ăn múc canh cho nàng, tướng ăn của Hạ Liên Phòng nhanh nhưng vẫn ưu nhã, một thoáng chốc đã no. Thanh vương thấy nàng ăn xong mới hỏi: "Nhiếp Sở kia có vô lễ với nàng không?"



Xem biểu tình kia của hắn, nếu Hạ Liên Phòng nói cái chữ có, sợ là hắn sẽ bằm thây Nhiếp Sở thành vạn mảnh. "Vô lễ là khẳng định vô lễ, nhưng mà đều trong phạm vi ta có thể nhận." Nói xong, Hạ Liên Phòng đột nhiên cười. "Ngược lại là Nhiếp ngũ kia vẫn là lần đầu tiên ta thấy, có gương mặt con nít dị thường ngây thơ, nếu không phải ta đã biết rõ bản tính người Nhiếp gia, chắc chắn sẽ bị hắn lừa." Đúng nha, chỉ nhìn mặt cùng nụ cười của Nhiếp ngũ, ai cũng sẽ cảm thấy đây là một người thiếu niên vô cùng hồn nhiên lương thiện! Nhưng sự thô bạo cùng khát máu nơi đáy mắt hắn không hề kém hơn ai trong Nhiếp gia.



Thanh vương gật đầu nói: "Nhiếp ngũ người này am hiểu nhất là ngụy trang, hắn sinh được một khuôn mặt trẻ con, trước đây khi ở biên cương có không ít hoàn khố không có mắt coi trọng hắn, đùa giỡn hắn, hắn liền đem người nọ chặt thành vạn mảnh, người này quyết không thể thâm giao."



Hạ Liên Phòng lên tiếng, nhìn bọn hạ nhân đem đồ ăn mang xuống mới cười tủm tỉm chống cằm nhìn Thanh vương, hỏi: "Ta có một tin tức nửa vui nửa lo muốn nói cho chàng, chàng có muốn nghe không?"



Thanh vương không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.



"Ta có thai."



Thanh vương lại gật đầu một cái, cảm thấy chuyện này cũng không tính đại sự gì, vẫn là trước để nàng rửa chân bằng nước ấm, đã trễ thế này, nhanh chóng vào ổ chăn mới tại quan trọng nhất, việc khác đều... có thể... sáng... mai... lại..."Nàng vừa nói cái gì?!" Thân hình cao lớn xoay người đi bưng nước mạnh cứng đờ, quay đầu lại hỏi Hạ Liên Phòng.



Hạ Liên Phòng cười xinh đẹp nói: "Ta có thai nha."



Vì thế cả người Thanh vương đều choáng váng, hắn đứng tại chỗ, chớp mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Hạ Liên Phòng thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi đến bên người Thanh vương kéo lấy tay hắn: "Hoàn hồn đi, chàng đây là phản ứng gì?" Cao hứng hoặc là tức giận cũng nói vài câu nha, vẻ mặt dại ra là có ý gì?



Nhưng mà Thanh vương như vậy Hạ Liên Phòng chưa từng thấy qua, hắn thoạt nhìn thật là ngu ngốc!



Thấy Thanh vương thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Hạ Liên Phòng cũng không nói chuyện với hắn, tự mình đi rửa mặt thay tẩm y, tận đến khi nàng nằm xuống Thanh vương mới hoàn toàn minh bạch điều mình vừa nghe thấy là có ý gì. Chỉ thấy hắn mừng như điên chạy vội tới bên giường, một đôi mắt ôn nhu thâm tình giờ phút này đang vô cùng nóng rực nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, tựa hồ như muốn nói gì đó. Thường ngày hắn đã không hay thích nói chuyện, nay biết được thiên đại tin tức tốt này, miệng liền càng ngốc: "Ta, ta thật sự là... A Phòng, ta, ta... Ta ——" ta ta ta không dứt, nhưng chính là một câu đều không nói ra.



Hạ Liên Phòng nói: "Mâu lên đây, ta muốn chàng ôm ta."



Lời thê tử nói, sao có đạo lý không nghe? Thanh vương nhanh chóng chui vào chăn, cẩn thận giống như trước mặt là một thứ bảo bối dễ vỡ, đem Hạ Liên Phòng ôm vào trong lòng, nói năng lộn xộn: "A Phòng, ta, ta thật sự không biết nên nói cái gì cho phải... nàng, nàng, thân mình nàng có chỗ nào không thích hợp hay không?" Vừa nghĩ đến chuyện hôm nay bọn họ còn nguy hiểm áp dụng kế hoạch kia, Thanh vương liền cảm thấy đầu óc bản thân mình như là bị Thập Lục hoàng tử đá hỏng! Hắn thế mà lại đồng ý cho nàng lấy thân mạo hiểm?!



"Ta rất tốt, ngược lại là chàng, không cần khẩn trương như vậy, sẽ bị người khác nhìn ra." Hạ Liên Phòng vỗ vỗ ngực hắn ý bảo hắn bình tĩnh một chút. "Trước khi bước vào quốc thổ Đại Tụng, chuyện ta có bầu tuyệt đối không thể để bất kỳ một người Đại Nguyên nào biết được."



Thanh vương tất nhiên hiểu rõ điều này. Nếu có thể, hiện tại hắn liền muốn mang Hạ Liên Phòng trở về! Bàn tay to không bị khống chế xoa lên chiếc bụng bằng phẳng của Hạ Liên Phòng, không thể tin được chỗ đó đang dựng dục một sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu. "Ta hy vọng là nữ nhi, lớn lên giống nàng."



Hạ Liên Phòng không nghĩ tới Thanh vương không coi trọng nam nhay nữ, liền cười nói: "Nếu là nữ nhi, sau này trong mười năm tuổi chàng sẽ phải gả con đi, chẳng lẽ chàng nỡ lòng sao?"



Thanh vương nhớ tới cảnh lúc mình cưới A Phòng, Thập Lục cưới Mạt Hồi, sắc mặt đen xì cùng với đầy mặt không cầm được nước mắt của Hạ Lịch, rùng mình một cái, nói: "Vậy hay là nhi tử đi." Nếu hắn có nữ nhi giống A Phòng như từ một cái khuông mẫu khắc ra, hắn quyết sẽ không nỡ để nàng gả đi, tốt nhất một đời lưu lại bên người hắn làm một tiểu Kiều Kiều. Nhưng nếu là nhi tử... Có lẽ không đến 10 tuổi hắn đã có thể đem người ném vào trong quân doanh tôi luyện. Cho nên suy đi nghĩ lại, Thanh vương cảm thấy vẫn là nhi tử thì hơn!



Hắn ngược lại là tưởng đẹp, lại quên đây là chuyện hắn có thể quyết định được sao?



Hạ Liên Phòng cười nhìn dáng vẻ hắn nói cũng nói không rõ, Thanh vương như vậy cũng có một phen hương vị khác nha! "Chàng không có gì muốn hỏi ta sao?"



Nghe xong những lời này sắc mặt Thanh vương liền trở nên nghiêm túc, kéo theo Hạ Liên Phòng cũng bị hắn khiến cho cùng khẩn trương, cho rằng hắn muốn hỏi điều gì thực nghiêm chỉnh, lại không nghĩ rằng Thanh vương chỉ hỏi một câu: "Nàng nói xem hiện tại ta có tính là cao tuổi mới có con không?"



Xem ra, hắn đối với tin đồn "Cao tuổi mới có con" này thật sự là rất để ý. Hạ Liên Phòng nhịn xuống xúc động muốn cười, an ủi nói: "Tất nhiên không phải, chàng quên rồi sao, tiên đế có hoàng huynh cùng hai vị Tề Lỗ vương gia sau gần 20 năm mới lại có đứa con già mới có là chàng không phải sao? Con của chúng ta tất nhiên là ra đời vẫn sớm."



Thanh vương ngẫm nghĩ, cảm thấy lời Hạ Liên Phòng nói có đạo lý, vì thế cảm thấy được trấn an rất nhiều. Hắn đem Hạ Liên Phòng ôm vào trong lòng, thấp giọng nói: "Thật là vất vả cho nàng."



"Nói cái gì vất vả với không vất vả, giữa phu thê với nhau, vốn là nên thế."



Thanh vương đem nàng ôm chặt hơn nữa.



Đột nhiên, Hạ Liên Phòng như đã nghĩ tới chuyện gì, đầu tiên là rời khỏi ôm ấp của Thanh vương, sau đó nói: "Mạch tượng này là Nhiếp Tĩnh bắt ra, quyết sẽ không sai, nhưng ta lo lắng hắn sẽ nói ra ngoài." Nếu vậy thì phiền toái rồi, sẽ có rất nhiều người đứng không yên. Dù tạm thời không bắt được Đại Tụng, nhưng nếu có thể lấy Thanh vương, Thanh vương phi cùng với tiểu thế tử tương lai để uy hiếp Hoàng Đế Đại Tụng, có lẽ cuối cùng hai nước vẫn phải nghị hòa, nhưng đến khi đó, chiếm thượng phong sẽ không phải Đại Tụng, mà là Đại Nguyên!



Khả năng này quá lớn, Thanh vương nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi nói: "Sẽ không đâu, Nhiếp Tĩnh đối với nàng mối tình thắm thiết, đối với đám huynh trưởng của hắn lại hoàn toàn không có cảm tình, càng là không có ai khiến hắn nguyện trung thành, cho nên, hắn sẽ không đem tin tức nàng có thai nói ra." Nói xong, hắn càng nhăn chặt mày: "Chỉ là, dù có giấu thì có thể giấu được bao lâu đâu?"



Hạ Liên Phòng chưa từng mang thai, nhưng lại từng thấy mẫu thân dáng vẻ hoài thai đệ đệ muội muội, ngày đêm không ngừng nôn khan, ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều hư nhược đi rất nhiều, nếu vậy nhất định sẽ cực kỳ lộ rõ, cho nên một khi bắt đầu nôn nghén căn bản không thể giấu diếm. "Nếu như vậy, chúng ta tất phải nhanh chút ký kết điều ước nghị hòa cùng Mạch Khả Hãn vương, rồi sau đó nhanh chóng quay về Đại Nguyên." Nói xong, nàng lại bổ sung một câu. "Trước khi bọn họ phát hiện ta mang thai."



Thanh vương gật đầu, "Ngày mai ta sẽ đi thúc giục, nếu Tế quốc sư kia chưa chọn xong ngày lành giờ tốt, ta liền tỏ thái độ cường ngạnh một chút, hắn muốn ký thì ký, không ký thì thôi, chúng ta không ở đây chờ hắn nữa."



Hạ Liên Phòng mỉm cười, Thanh vương đem nàng ôm vào lòng, hô lên mái tóc mềm mại của nàng một cái, nói: "Đừng lo lắng, có ta ở đây."



Nàng bỗng dưng cười, sống 2 đời, có người sẽ ôm nàng, trước khi nguy hiểm đến đứng ở trước mặt nàng nói "Có ta ở đây", dù lập tức phải chết đi nàng cũng không tiếc nuối nha! "Túc lang, chàng nói xem, nếu ngày mai ba huynh đệ Nhiếp Tĩnh phát hiện ta đã không ở đó, có tức giận hay không?"



"Há chỉ sẽ sinh khí." Thanh vương mỉm cười nói. "Đại khái sẽ tức giận ngất đi đi!"



Ngất đi thì không có, nhưng mà cũng không khác mấy, bởi vì Nhiếp Chấn tính tình táo bạo là người thứ nhất nhịn không được, hất tung bàn một cái, khí thế hung hăng nói: "Quả nhiên là bất thường! Nơi này đề phòng sâm nghiêm, ngay cả con ruồi cũng không bay ra ngoài được, Hạ Liên Phòng kia rốt cuộc là chạy đi thế nào? Nhưng lại một chút dấu vết cũng không lưu lại?!"



Gương mặt Nhiếp Sở lạnh lùng, vạn phần hối hận hôm qua bản thân mình đã không đủ quyết định thật nhanh, nếu ở một khắc kia liền ra tay với Hạ Liên Phòng thì hôm nay đâu thành thả hổ về rừng lưu lại hậu hoạn! Nghĩ đến đây hắn liền đem sai lầm đẩy hết lên người Nhiếp Tĩnh, "Tĩnh nhi! Chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ ngươi còn muốn nói chuyện giúp Hạ Liên Phòng sao?!"



Nhiếp Tĩnh đi đến bên giường, trong não còn đang hồi tưởng dáng vẻ hôm qua Hạ Liên Phòng nằm ở nơi này. Hắn còn chưa nói hết nàng đã bỏ đi ... Cũng không sợ làm hắn bị thương tâm sao? "Tam ca ngươi cần gì tức giận, có Thanh vương cùng Thanh y vệ của hắn ở đây, cho dù đêm qua ngươi ở trong này cũng phí công thôi."



Nhiếp Sở lập tức nghẹn lời, nhất thời á khẩu không trả lời được, nhưng hắn lại vẫn không chịu buông tha Nhiếp Tĩnh: "Nhưng hết thảy đều là do ngươi tạo thành! Nếu ngươi sớm chút quyết định giết chết Hạ Liên Phòng thì tại sao có thể có mầm tai vạ hôm nay!"



Nghe vậy, Nhiếp Tĩnh mạnh quay đầu nhìn về phía hắn —— có như trong nháy mắt, Nhiếp Sở cho rằng bản thân mình đã thấy được ác quỷ câu hồn. Cũng may đây chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, tất nhiên là mình đã nhìn lầm rồi, bằng không sao lại thấy Tĩnh nhi tính cách ôn hòa nhìn hắn như muốn ăn thịt người chứ? Nhìn kỹ chăm chú mới phát hiện Nhiếp Tĩnh vẫn như xưa, không có biến hóa gì. "Ngươi không nghe Tam ca khuyên, sớm muộn cũng bị thua thiệt! Hạ Liên Phòng kia đến cùng tốt ở chỗ nào, nếu ngươi bị mĩ mạo của nàng mê hoặc, tam ca sẽ tìm cho ngươi người càng đẹp hơn là được! Sao ngươi cứ ương ngạnh như vậy chứ?!"



Trong lỗ tai nghe lời Nhiếp Sở nói, Nhiếp Tĩnh vẫn chưa trả lời, hắn đang suy nghĩ, ngươi đi đâu tìm được nữ tử như Hạ Liên Phòng chứ? Dù cho thế gian này còn có người xinh đẹp hơn so với nàng, nhưng đó đều không phải là người ta thích. Ta mong muốn, chỉ có Hạ Liên Phòng.



Bất quá từ ngữ khí của Nhiếp Sở, hình như hắn càng ngày càng không đem để mình ở trong mắt. Nhiếp Tĩnh xoay người đi ra ngoài, dư quang khóe mắt không dấu vết liếc qua Nhiếp Sở, thấy vẻ mặt hắn ương ngạnh ngạo mạn, trong lòng không khỏi cười nhạo một tiếng, phụ thân chết, hai vị huynh trưởng bên trên, một biến thành phế nhân, một sinh tử chưa rõ, nay đương gia làm chủ Nhiếp gia không phải đến phiên Nhiếp Sở đứng hàng lão tam sao? Muốn làm gia chủ Nhiếp gia, Nhiếp Tĩnh không ý kiến, nhưng nếu muốn làm chủ Nhiếp Tĩnh hắn... Vậy thì phải xem hắn có bản lãnh này hay không!



Nhiếp Tĩnh vẫn cảm thấy thứ gì quá mức không an phận hoặc không tự mình hiểu lấy, đều hẳn cần nhanh chóng trừ bỏ. Sau khi không có phụ thân cùng huynh trưởng áp chế, Nhiếp Sở nghiễm nhiên coi mình như tộc trưởng Nhiếp gia, chuyện của ai cũng muốn chen một chân, cũng không xem xem bản thân mình có bản lĩnh đó hay không.



Khi tài tử Vô Song dính nhiễm khí chất trần tục thế gian, thì cũng chỉ thường thôi.



Thanh vương xưa nay là người có lực hành động cực mạnh, đêm qua hắn nói muốn đi dâng tấu đề nghị Mạch Khả Hãn vương nhanh chóng ký xuống điều ước, hôm sau vừa rạng sáng hắn liền chuẩn bị tiến cung. Chỉ là buổi sáng khi tỉnh lại, nhìn gương mặt ngủ say của Hạ Liên Phòng ở trong ngực hắn lại vô luận thế nào cũng không dời mắt được, chỉ muốn ôm nàng lâu một chút, lâu một chút nữa, tốt nhất vĩnh viễn đều không cần tách ra.



Rời đi nàng gian nan như vậy, nhưng Thanh vương thực may mắn bản thân mình cuối cùng cũng rời được ổ chăn.



Kết quả đến hoàng cung, tin tức lấy được lại là Mạch Khả Hãn vương thân nhiễm bệnh nặng không tiếp khách. Những cung nhân kia không dám nói dối Thanh vương, bẩm báo đúng sự thực, nói là ban đêm hôm qua Hãn vương đột nhiên sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, cũng không biết rốt cuộc là làm sao, cho tới bây giờ vẫn không có chuyển biến tốt. Cho nên bây giờ là do Đại phi chiếu cố Hãn vương, còn chuyện triều chính thì tạm thời giao cho quốc sư đại nhân cầm giữ.



Vừa nói quyền triều chính rơi vào trong tay Tế quốc sư, Thanh vương đại khái liền hiểu đây là chuyện gì xảy ra. Diêu Quang trời sinh khứu giác tương đối linh mẫn, mới gặp Mạch Khả Hãn vương thì nàng liền nói trên người Mạch Khả Hãn vương có một cỗ hương vị rất quen thuộc, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra. Hôm qua sau khi Hạ Liên Phòng bị Nhiếp Sở mang đi, Diêu Quang liền nhớ tới tới: là Hàn thực tán!



Chính là thứ lúc trước Trương Chính Thư bị nhiễm phải, thời điểm phát bệnh bệnh trạng của mỗi người đều không hoàn toàn giống nhau, nhưng điểm duy nhất giống nhau chính là: rất thống khổ, hơn nữa đau khổ mấy cũng vô pháp từ bỏ.



Như vậy, Mạch Khả Hãn vương đường đường thân là nhất quốc chi quân, trên người vì sao sẽ có hương vị hàn thực tán chứ? Dù cho hắn dùng hương liệu che giấu, nhưng mùi vị đó cũng vẫn rõ ràng có thể ngửi ra. Hàn thực tán là thứ đặc hữu dùng trong đám quý tộc Đại Tụng, sao Mạch Khả Hãn vương lại biết, rồi sao lại bị nghiện? Từ tình hình theo lời cung nhân kia nói, sốt cao không lùi hôn mê bất tỉnh, chính là bệnh trạng do nhiều lần dùng hàn thực tán, nếu đã hôn mê bất tỉnh, nói cách khác, Mạch Khả Hãn vương bây giờ là nỏ mạnh hết đà, sống không được bao lâu nữa!



Đây là một tin tức tốt, lại cũng là một tin tức xấu.



Cũng may Mạch Khả Hãn vương vừa chết, Đại Nguyên sẽ có một đoạn thời gian rất dài không tái phát động chiến tranh, chỉ là không biết ai cho Mạch Khả Hãn vương hàn thực tán, lại là ai bảo hắn nghiện? Cuối cùng, Mạch Khả Hãn vương hôn mê bất tỉnh, là ai danh chánh ngôn thuận tiếp quản đại sự triều chính?!



Là Tế quốc sư.



Thân là người ngoài cuộc, Thanh vương chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể xác định tại sao Mạch Khả Hãn vương vẫn bị Tế quốc sư khống chế —— chính là do dùng hàn thực tán. Hàn thực tán là thứ chỉ Đại Tụng có, những người khác căn bản đừng mong lấy được, nói cách khác, Tế quốc sư có tám chín phần là con dân Đại Tụng!



Nghĩ tới khả năng này, Thanh vương liền ẩn ẩn cảm thấy kinh hãi. Nếu nói như vậy thì Tế quốc sư này rốt cuộc có lai lịch gì?! Có thể khiến người Nhiếp gia dốc sức phụ tá, người này phải là hoàng tộc Kỳ thị! Chẳng lẽ...



Sau khi trở lại dịch quán, hắn đem suy đoán của mình nói với thê tử, không nghĩ tới quan điểm của hai người lại là không mưu mà hợp! Hạ Liên Phòng ngạc nhiên nói: "Chúng ta cảm thấy hắn là hoàng tộc Đại Tụng, nhưng mà, chưa từng nghe đến chuyện hoàng tộc lưu lạc ở bên ngoài? Hơn nữa, Tế quốc sư này ước chừng khoảng hai mươi tuổi, không kém Kỳ Hoài Húc Kỳ Ngọc Hà là bao, chẳng lẽ đây có thể là nhi tử lưu lạc ở bên ngoài hai vị Tề Lỗ vương gia?" Hạ Liên Phòng cảm thấy khả năng này không lớn, bởi vì Tề vương không có tâm kế cùng nhẫn nại như vậy, Lỗ vương thì không có điều kiện thân thể để làm vậy. "Không đúng, trước đây ta vẫn cảm thấy kỳ quái, có Ngụy Hoài Dân, vì sao Nhiếp Vô Tích lại nắm được toàn bộ Yến Lương trong tay? Nay cẩn thận nghĩ lại, có lẽ khi Nhiếp Vô Tích muốn bức cung, Tề Lỗ nhị Vương cũng có góp sức!"



Nghe vậy, Thanh vương cũng nói: "Không sai, đích xác có khả năng này. Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà chết, xét đến cùng, bọn họ đều sẽ trách tội hoàng huynh, sẽ hi vọng giang sơn của hoàng huynh ngồi không yên, cũng giúp bọn họ trả thù. Nhưng bọn họ sẽ cùng Nhiếp Vô Tích kéo quan hệ như thế nào? Và tại sao phải đồng ý giúp Nhiếp Vô Tích? Ta là nói, đích xác như vậy có thể tiện trả thù hoàng huynh, nhưng so với địa vị của chính bọn họ, chẳng lẽ không phải tiếp tục làm vương gia thì tốt hơn sao?"



Trừ phi...



"Trừ phi bọn họ có thể đạt được lợi ích lớn hơn nữa!"



Hai phu thê trăm miệng một lời nói.



Hạ Liên Phòng cười: "Đúng là như thế, như vậy thì danh hiệu gì còn hấp dẫn hơn vương gia đây?"



"Hoàng vị."



Nhưng cẩn thận nghĩ lại tựa hồ vẫn có chút không đúng, bởi vì lúc ấy Nhiếp Vô Tích muốn nâng đỡ nhị hoàng tử làm tân đế, dân chúng Yến Lương cũng rất rõ ràng về nhân phẩm của Tề Lỗ nhị Vương, Nhiếp Vô Tích sở dĩ lựa chọn nhị hoàng tử cũng là bởi vì người này xưa nay luôn biết giữ thể diện, danh dự trong dân gian cũng không tồi. Nhưng nếu muốn nhị hoàng tử nhường ngôi cho một trong hai Tề Lỗ nhị Vương thì... Hạ Liên Phòng cảm thấy, vẫn là đình chỉ ý tưởng không có khả năng đó đi. Dù Nhiếp Vô Tích tính toán để một trong hai vương gia đó làm Hoàng Đế, như vậy thì chủ tử của hắn làm thế nào? Chẳng lẽ tân tân khổ khổ đoạt đến hoàng vị, không giao cho chủ nhân mình chân chính nguyện trung thành sao?



Càng nghĩ càng nhiều vấn đề, Hạ Liên Phòng cảm thấy bản thân mình tựa hồ như bị lọt vào trong sương mù, chỉ còn thiếu một điểm mấu chốt nhất, vì sao nàng chính là không nghĩ ra được chứ?!



"Được rồi, tạm thời vẫn là không nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lại nhìn xem, xem Tế quốc sư đến cùng đang giở trò quỷ gì." Thanh vương vuốt ve mặt Hạ Liên Phòng, thấy nàng bởi vì tự hỏi mà cau mày, liền dùng ngón tay giúp nàng vuốt phẳng. "Không cần nhíu mày."



Hạ Liên Phòng cười với hắn một cái, vẫn nhịn không được lâm vào trong suy tư. Nàng hít một hơi thật sâu, hóa giải cảm giác căng thẳng trong đầu. Luôn cảm thấy tựa hồ có một bí mật to lớn đang chờ đợi nàng đi vạch trần, mà khi bí mật này bại lộ ra liền thật sự không còn có bất kỳ nguy hiểm nào có thể ảnh hưởng tới nàng, kể cả với người nhà nàng.



Nhưng đồng thời Hạ Liên Phòng lại sợ hãi chuyện đó phát sinh, ai biết đến lúc đó nàng có bị biến mất trên đời này hay không? Phật gia luôn coi trọng nhân quả, nàng thật sự sợ hãi không thể ở cùng hắn đến đầu bạc răng long.



Mia: Sắp hết rồi, cùng cố lên nào các nàng. Ta đã edit gần xong rồi đó. Chỉ là các nàng có muốn đọc hay không thôi
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom