Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Người sao cờ vậy, đen trắng rõ ràng
Mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hạ Liên Phòng lẳng lặng nhìn trán Kỳ Hoài Húc thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, biết lấy bản lĩnh của hắn căn bản là đối không được, liền mỉm cười nói: "Xem ra, là thần nữ thắng rồi, kính xin thế tử nói được thì làm được, sau này cách ấu đệ ta xa một chút."
"Ngươi!" Kỳ Hoài Húc thẹn quá thành giận, nếu không phải còn có quý nhân ở đây, lấy tính cách hiêu trương bạt hỗ của hắn sợ là đã sớm nhào lên giáo huấn Hạ Liên Phòng một trận.
"Được rồi, chính ngươi học nghệ không tinh không cần lại mất mặt xấu hổ." Thanh vương vốn ngồi bàng quang nãy giờ thản nhiên mở miệng.
Đối với vị Hoàng thúc tay cầm binh quyền này, Kỳ Hoài Húc rất sợ, đừng nói là hắn, ngay cả hoàng tử công chúa thấy vị Hoàng thúc bất cẩu ngôn tiếu này cũng đều cụp đuôi không dám trêu chọc. Cho nên Thanh vương vừa lên tiếng, dù cho đáy lòng hắn có không cam tâm cùng tức giận đến mấy cũng đành ngắc ngứ lui xuống, trở về vị của mình.
Hạ Liên Phòng ngược lại là không ngờ tới Thanh vương sẽ quản chuyện bao đồng này, nàng theo bản năng nhìn qua hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong lòng cả kinh, sau đó liền nghe thấy hắn nói: "Bản vương ngược lại là có cái vế dưới, không biết Hạ tiểu thư có thể nguyện ý nghe hay không."
"Kính mời Vương gia."
"Loan cửu thanh, phượng cửu thanh, chín chín tám mươi mốt thanh, tiếng tiếng loan phượng hòa minh."
... Nếu không phải Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương không thân quen, nàng quả thật muốn cho rằng vế dưới của người này là đang đùa giỡn nàng! Cái gì loan phượng hòa minh, đó là từ giữa vợ chồng mới dùng! Nhưng câu đối này lại không chỉ ra được chút lỗi sai nào, nghe qua lại quả thật như là cầu ái.
Đối mặt Thượng Quan thị hãm hại, Thượng Quan Ngộ vũ nhục, Tề Lỗ thế tử không có ý tốt, Hạ Liên Phòng đều có thể đạm nhạt đáp trả, dùng thái độ tỉnh táo nhất để phản kích, nhưng liên quan đến bản thân thì ngược lại nàng có chút không biết làm sao. Ẩn ẩn cảm thấy ánh mắt Triệu Khê Nhược như mũi tên nhọn tẩm độc hung hăng bắn về phía mình, nếu có thể, Hạ Liên Phòng quả thực muốn hô to một đoạn oan Đậu Nga, Thanh vương điện hạ này rốt cuộc là ý gì? Hắn không biết vế đối này ám chỉ ý tứ hàm xúc vô cùng nhiều sao?!
Ngay cả Hoàng Đế cùng Thái Hậu đều sợ ngây người. Cũng may Thanh vương rất nhanh lại nói tiếp: "Vế trên của Hạ tiểu thư đúng là không dễ đối, nếu không phải bản vương nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cầm sắt hòa minh thì cũng không nghĩ ra vế đối này."
Thốt ra lời này, mọi người ở đây nháy mắt đều tiêu tan, nguyên lai loan phượng hòa minh này cũng không phải là Thanh vương đang muốn bày tỏ cái gì với Hạ tiểu thư nha! Ngay cả sắc mặt Triệu Khê Nhược cũng hòa hoãn vài phần. Nàng tự xưng là mĩ mạo vô song, gia thế cao quý, Thanh vương điện hạ chướng mắt nàng ta, nàng ta cũng không oán hận, nhưng nếu hắn chướng mắt nàng ta lại nhìn trúng người khác, vậy thì đối với Triệu Khê Nhược mà nói chính là một loại cực hạn vũ nhục!
May mắn, may mắn... Nàng ta nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Liên Phòng lại không có chút nào lơi lỏng, ân oán giữa hai người xem như kết định, dù sau này có một ngày Thanh vương nạp nàng ta làm phi thì Triệu Khê Nhược cũng không thể quên được cái nhục ngày hôm nay. Hôm nay bị nữ nhi Hạ gia đạp lên trên đầu sỉ nhục sẽ đi theo nàng ta một đời, là vết nhơ lớn nhất đời này của nàng ta!
Hội thơ cũng đã kéo dài được một thời gian, Thái Hậu liền để mọi người đi dạo chung quanh Ngự Hoa viên, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục. Ngự hoa viên này không phải ai cũng có thể đi vào, bên trong có vô số kỳ hoa dị thảo, các tiểu thư thế gia nào có người không thích ngắm hoa, thế là nhất tề đi dạo, còn đám nam tử thấy các vị tiểu thư đều đi, vì muốn tìm được người như ý nên phần lớn cũng đều đi theo, chỉ có vài vị hoàng tử còn có nam nhi Lam gia ở lại.
Xem ra hình như là Thanh vương gia có lời muốn nói cùng Hoàng Đế, Hạ Liên Phòng liền đứng dậy cáo lui, chuyện của Hoàng gia nàng vẫn là không cần ở đây thì tốt hơn, ngồi phía dưới là được.
Sau khi được Thái Hậu ân chuẩn, nàng trở lại chỗ ngồi của mình liền nghe Hạ Mạt Hồi nói muốn đi dạo, ở trong phủ đã lâu khó được đi ra ngoài một chuyến lại còn là đến hoàng cung, nàng liền muốn đi khắp nơi nhìn xem. Hạ Liên Phòng không muốn ngăn cản nàng, cũng không muốn ở lại đây nên tỷ muội hai người cộng thêm Hạ Lan Tiềm liền đứng dạy, nhóm chào hỏi một tiếng với các biểu ca sau đó đi đến hoa viên.
Ngự hoa viên quá lớn, cho dù người nhiều cũng không thể trong lúc nhất thời toàn bộ dạo xong, Hạ Lan Tiềm tò mò, còn muốn ngắt đóa hoa chơi liền bị Hạ Mạt Hồi cầm lấy tay. Nếu để người khác nhìn thấy còn không bị ăn ăn đòn mới lạ, đây chính là hoa trong hoàng cung, không phải Hạ phủ !
Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm hai người chơi vui bất diệc nhạc hồ, Hạ Liên Phòng lại không có tâm tình chơi đùa, lòng nàng thấm đầy thù hận, thật là một chút ý muốn vui đùa cũng không rút ra được.
Để đệ muội tự mình đi chơi, dặn dò lát nhớ phải trở về xong Hạ Liên Phòng liền dọc theo con đường nhỏ giữa bụi hoa đi vào trong, đến chỗ nào thì mặc kệ, dù sao hôm nay khắp nơi đều là cung nhân, cho dù là đi lạc cũng có thể tìm được người dẫn đường trở về.
Trong lòng nàng nghĩ đến chuyện Kỳ Hoài Húc lúc nãy, bất tri bất giác liền đi tới cuối con đường nhỏ, mắt thấy đằng trước có cái lương đình liền hướng nơi đó đi đến —— chung quy ngày thường rất ít hoạt động, thể chất nàng quá yếu, đi hai bước đã hô hấp khó khăn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ phu nhân không cho nàng học khiêu vũ, thân thể nàng quá kém.
Nhưng đi đến lương đình mới phát hiện lúc trước mình đứng ở trên đường nhỏ, không ngờ bên trong đình có người ngồi, vừa lúc ở góc chết, đi tới mới phát hiện có người. Tập trung nhìn vào, phát hiện người nọ lại là Thanh vương!
... Hắn không phải ở phía trước nói chuyện với Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hạ Liên Phòng tất nhiên không biết là Thanh vương cố ý ở chỗ này chờ nàng, hắn thật sự cảm thấy tiểu cô nương này rất thú vị. Thấy Hạ Liên Phòng đi tới, Thanh vương nâng lên mắt, thản nhiên hỏi: "Biết đánh cờ không?"
Hạ Liên Phòng gật đầu.
"Cùng bản vương hạ một bàn."
Nàng đâu thể cự tuyệt, theo lời đi đến ngồi xuống chỗ đối diện Thanh vương, đưa tay lấy quân cờ đen ra, "Mời Vương gia đi trước."
Thanh vương hí khúc liên hoa lạc, nàng tùy theo hạ xuống.
Hai người chơi cờ, cùng nhau im lặng vô thanh, nếu không phải tay áo phiêu động, nhìn từ xa lại có một phen phong thái tiên nhân.
Tục ngữ nói cờ như người, Tĩnh quốc công từng nói, nhân phẩm của một người thế nào, chỉ cần từ ván cờ là có thể nhìn ra được một hai. Thanh vương chơi cờ chậm rãi, không nhanh không chậm nhưng lại không chút nhân từ nào mà là từng bước ép sát, mỗi một bước đều có thể là cái cạm bẫy. Nhưng hắn lại không vì thế mà quá mức nghi ngờ quỷ dị, phong cách đánh cờ càng thiên hướng về cường hãn, quyết đoán, rồi lại không mất mưu lược. Công thủ tương đương, gần như không chỉ ra được chút sai lầm nào, vừa quang minh chính đại, lại cạm bẫy trùng trùng.
Người như vậy, nếu là địch nhân, Hạ Liên Phòng cảm thấy khả năng mình thắng không lớn. Nàng tâm tư nhẵn nhụi, tuy giỏi dùng kế nhưng mưu lược như vậy ở trước mặt người cường đại như Thanh vương thì căn bản là không chịu nổi một kích. Đối phương chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết nàng, nơi nào sẽ cho nàng cơ hội dùng kế? Vô cùng nhỏ yếu cùng vô cùng cường đại, muốn tồn tại cũng khó.
Giống nhau, khi Hạ Liên Phòng phán đoán Thanh vương đồng thời đối phương cũng từ ván cờ phân tích nàng.
Từ cái nhìn đầu tiên Thanh vương liền cảm thấy nha đầu trước mắt không tầm thường. Trên người nàng có loại khí thế ác lệ mà chỉ tướng sĩ da ngựa bọc thây mới có, nhưng so với những tướng sĩ tử lý đào sanh kia, nàng lại có thêm quỷ khí, đây là trực giác đặc hữu thân là chủ soái hắn mới hiểu rõ. Một thiếu nữ mới mười ba tuổi dưỡng ở trong khuê phòng trung, lấy đâu ra oán khí như vậy, lại lấy đâu ra sự nhẫn nại, có thể đem oán khí mãnh liệt chôn thật sâu xuống đáy lòng? Ngay cả hắn cũng suýt nữa bị phật tính ôn hòa tỏa ra từ người nàng lừa gạt, nếu không phải nha đầu kia trầm tĩnh cùng tự giữ khác hẳn với người thường, sợ là ngay cả Thanh vương cũng bị biểu hiện của nàng che mắt.
Theo lý thuyết, người trong lòng có oán hận, phong cách đánh cờ nhất định sẽ phi thường cực đoan và trầm trọng, không từ thủ đoạn muốn thắng, nhưng Hạ Liên Phòng lại không như vậy. Ngược lại, cách đánh cờ của nàng thậm chí phi thường phiêu dật, linh hoạt, thoạt nhìn theo khuôn phép cũ, nhưng mỗi một bước đều đi rất cẩn thận. Tựa như nước ấm nấu ếch, nhìn nước cờ đi như không chút để ý, nhưng trên thực tế lại lúc sáng lúc tối, giấu kim trong bọc, giết người vô hình. Mà nàng tuy đánh cờ không dung tình, nhưng cũng không có chút cảm xúc tiêu cực nào, nếu không phải Thanh vương bắt được thù hận cùng chán ghét trong mắt Hạ Liên Phòng, hắn quả thực muốn cho rằng nha đầu trước mắt là tiên nữ hạ phàm, toàn thân không dính một hạt bụi trần!
Thật là một con người mâu thuẫn. Vừa hắc ám lại quang minh, vừa ôn nhu lại lãnh túc, khoan dung cùng nhẫn tâm hợp làm một thể, nàng chỉ là một thiếu nữ 13 tuổi! Một thiếu nữ 13 tuổi thế nhưng có thể chơi cờ trầm ổn bình tĩnh được như vậy, mặc kệ hắn tiến công thế nào đều bất vi sở động, nhìn như gợn sóng không sợ hãi, lại từ nước cờ cua nàng tìm không ra một chút sai lầm. Làm người ta nhịn không được nghĩ tới một câu: dù cho sóng gió nổi lên, vẫn vững vàng ngồi câu cá.
Đây hết thảy nếu như phát sinh ở trên người một lão nhân, Thanh vương sẽ không ngạc nhiên, nhưng nếu phát sinh ở trên người thiếu nữ 13 tuổi này thì hắn không thể không để ý tới !
Thoạt nhìn Thái Hậu rất thích đứa nhỏ này, chỉ nhìn vào cách chơi cờ, nếu Hạ Liên Phòng có tâm sợ là mục đích nàng muốn đã sắp đạt tới.
Nghĩ đến đây, Thanh vương bất giác có chút đáng tiếc, nhưng lại bởi vậy dâng lên lòng yêu tài với Hạ Liên Phòng. Nếu là nam nhi, nàng nhất định sẽ tạo ra một phen công lao sự nghiệp a!
"Bản vương thua." Hắn buông quân cờ trong tay, thanh âm bình thản.
"Vương gia đã nhường rồi." Hạ Liên Phòng buông quân đen, nhẹ giọng trả lời, quả nhiên là chọn không ra tật xấu gì.
Thanh vương nhìn nàng một cái, ánh mắt khó được có chút nhu hòa: "Còn nhỏ tuổi, lấy đâu ra oán khí lớn như vậy? Không phải Hạ đại nhân ngày thường bạc đãi ngươi đấy chứ?"
Hạ Liên Phòng chỉ nhàn nhạt cười, "Gia phụ đối đãi thần nữ rất tốt."
"Vậy ngươi sao lại có vẻ mặt như vậy?" Thấy nàng không muốn nói thật với mình, Thanh vương thản nhiên hỏi, độ ấm quanh thân nháy mắt hạ xuống vài độ. "Chớ nói dối trước mặt bản vương, ngươi là hạng người gì, bản vương nhìn thấy rõ ràng."
Hạ Liên Phòng lẳng lặng nhìn trán Kỳ Hoài Húc thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, biết lấy bản lĩnh của hắn căn bản là đối không được, liền mỉm cười nói: "Xem ra, là thần nữ thắng rồi, kính xin thế tử nói được thì làm được, sau này cách ấu đệ ta xa một chút."
"Ngươi!" Kỳ Hoài Húc thẹn quá thành giận, nếu không phải còn có quý nhân ở đây, lấy tính cách hiêu trương bạt hỗ của hắn sợ là đã sớm nhào lên giáo huấn Hạ Liên Phòng một trận.
"Được rồi, chính ngươi học nghệ không tinh không cần lại mất mặt xấu hổ." Thanh vương vốn ngồi bàng quang nãy giờ thản nhiên mở miệng.
Đối với vị Hoàng thúc tay cầm binh quyền này, Kỳ Hoài Húc rất sợ, đừng nói là hắn, ngay cả hoàng tử công chúa thấy vị Hoàng thúc bất cẩu ngôn tiếu này cũng đều cụp đuôi không dám trêu chọc. Cho nên Thanh vương vừa lên tiếng, dù cho đáy lòng hắn có không cam tâm cùng tức giận đến mấy cũng đành ngắc ngứ lui xuống, trở về vị của mình.
Hạ Liên Phòng ngược lại là không ngờ tới Thanh vương sẽ quản chuyện bao đồng này, nàng theo bản năng nhìn qua hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong lòng cả kinh, sau đó liền nghe thấy hắn nói: "Bản vương ngược lại là có cái vế dưới, không biết Hạ tiểu thư có thể nguyện ý nghe hay không."
"Kính mời Vương gia."
"Loan cửu thanh, phượng cửu thanh, chín chín tám mươi mốt thanh, tiếng tiếng loan phượng hòa minh."
... Nếu không phải Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương không thân quen, nàng quả thật muốn cho rằng vế dưới của người này là đang đùa giỡn nàng! Cái gì loan phượng hòa minh, đó là từ giữa vợ chồng mới dùng! Nhưng câu đối này lại không chỉ ra được chút lỗi sai nào, nghe qua lại quả thật như là cầu ái.
Đối mặt Thượng Quan thị hãm hại, Thượng Quan Ngộ vũ nhục, Tề Lỗ thế tử không có ý tốt, Hạ Liên Phòng đều có thể đạm nhạt đáp trả, dùng thái độ tỉnh táo nhất để phản kích, nhưng liên quan đến bản thân thì ngược lại nàng có chút không biết làm sao. Ẩn ẩn cảm thấy ánh mắt Triệu Khê Nhược như mũi tên nhọn tẩm độc hung hăng bắn về phía mình, nếu có thể, Hạ Liên Phòng quả thực muốn hô to một đoạn oan Đậu Nga, Thanh vương điện hạ này rốt cuộc là ý gì? Hắn không biết vế đối này ám chỉ ý tứ hàm xúc vô cùng nhiều sao?!
Ngay cả Hoàng Đế cùng Thái Hậu đều sợ ngây người. Cũng may Thanh vương rất nhanh lại nói tiếp: "Vế trên của Hạ tiểu thư đúng là không dễ đối, nếu không phải bản vương nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cầm sắt hòa minh thì cũng không nghĩ ra vế đối này."
Thốt ra lời này, mọi người ở đây nháy mắt đều tiêu tan, nguyên lai loan phượng hòa minh này cũng không phải là Thanh vương đang muốn bày tỏ cái gì với Hạ tiểu thư nha! Ngay cả sắc mặt Triệu Khê Nhược cũng hòa hoãn vài phần. Nàng tự xưng là mĩ mạo vô song, gia thế cao quý, Thanh vương điện hạ chướng mắt nàng ta, nàng ta cũng không oán hận, nhưng nếu hắn chướng mắt nàng ta lại nhìn trúng người khác, vậy thì đối với Triệu Khê Nhược mà nói chính là một loại cực hạn vũ nhục!
May mắn, may mắn... Nàng ta nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Liên Phòng lại không có chút nào lơi lỏng, ân oán giữa hai người xem như kết định, dù sau này có một ngày Thanh vương nạp nàng ta làm phi thì Triệu Khê Nhược cũng không thể quên được cái nhục ngày hôm nay. Hôm nay bị nữ nhi Hạ gia đạp lên trên đầu sỉ nhục sẽ đi theo nàng ta một đời, là vết nhơ lớn nhất đời này của nàng ta!
Hội thơ cũng đã kéo dài được một thời gian, Thái Hậu liền để mọi người đi dạo chung quanh Ngự Hoa viên, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục. Ngự hoa viên này không phải ai cũng có thể đi vào, bên trong có vô số kỳ hoa dị thảo, các tiểu thư thế gia nào có người không thích ngắm hoa, thế là nhất tề đi dạo, còn đám nam tử thấy các vị tiểu thư đều đi, vì muốn tìm được người như ý nên phần lớn cũng đều đi theo, chỉ có vài vị hoàng tử còn có nam nhi Lam gia ở lại.
Xem ra hình như là Thanh vương gia có lời muốn nói cùng Hoàng Đế, Hạ Liên Phòng liền đứng dậy cáo lui, chuyện của Hoàng gia nàng vẫn là không cần ở đây thì tốt hơn, ngồi phía dưới là được.
Sau khi được Thái Hậu ân chuẩn, nàng trở lại chỗ ngồi của mình liền nghe Hạ Mạt Hồi nói muốn đi dạo, ở trong phủ đã lâu khó được đi ra ngoài một chuyến lại còn là đến hoàng cung, nàng liền muốn đi khắp nơi nhìn xem. Hạ Liên Phòng không muốn ngăn cản nàng, cũng không muốn ở lại đây nên tỷ muội hai người cộng thêm Hạ Lan Tiềm liền đứng dạy, nhóm chào hỏi một tiếng với các biểu ca sau đó đi đến hoa viên.
Ngự hoa viên quá lớn, cho dù người nhiều cũng không thể trong lúc nhất thời toàn bộ dạo xong, Hạ Lan Tiềm tò mò, còn muốn ngắt đóa hoa chơi liền bị Hạ Mạt Hồi cầm lấy tay. Nếu để người khác nhìn thấy còn không bị ăn ăn đòn mới lạ, đây chính là hoa trong hoàng cung, không phải Hạ phủ !
Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm hai người chơi vui bất diệc nhạc hồ, Hạ Liên Phòng lại không có tâm tình chơi đùa, lòng nàng thấm đầy thù hận, thật là một chút ý muốn vui đùa cũng không rút ra được.
Để đệ muội tự mình đi chơi, dặn dò lát nhớ phải trở về xong Hạ Liên Phòng liền dọc theo con đường nhỏ giữa bụi hoa đi vào trong, đến chỗ nào thì mặc kệ, dù sao hôm nay khắp nơi đều là cung nhân, cho dù là đi lạc cũng có thể tìm được người dẫn đường trở về.
Trong lòng nàng nghĩ đến chuyện Kỳ Hoài Húc lúc nãy, bất tri bất giác liền đi tới cuối con đường nhỏ, mắt thấy đằng trước có cái lương đình liền hướng nơi đó đi đến —— chung quy ngày thường rất ít hoạt động, thể chất nàng quá yếu, đi hai bước đã hô hấp khó khăn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ phu nhân không cho nàng học khiêu vũ, thân thể nàng quá kém.
Nhưng đi đến lương đình mới phát hiện lúc trước mình đứng ở trên đường nhỏ, không ngờ bên trong đình có người ngồi, vừa lúc ở góc chết, đi tới mới phát hiện có người. Tập trung nhìn vào, phát hiện người nọ lại là Thanh vương!
... Hắn không phải ở phía trước nói chuyện với Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hạ Liên Phòng tất nhiên không biết là Thanh vương cố ý ở chỗ này chờ nàng, hắn thật sự cảm thấy tiểu cô nương này rất thú vị. Thấy Hạ Liên Phòng đi tới, Thanh vương nâng lên mắt, thản nhiên hỏi: "Biết đánh cờ không?"
Hạ Liên Phòng gật đầu.
"Cùng bản vương hạ một bàn."
Nàng đâu thể cự tuyệt, theo lời đi đến ngồi xuống chỗ đối diện Thanh vương, đưa tay lấy quân cờ đen ra, "Mời Vương gia đi trước."
Thanh vương hí khúc liên hoa lạc, nàng tùy theo hạ xuống.
Hai người chơi cờ, cùng nhau im lặng vô thanh, nếu không phải tay áo phiêu động, nhìn từ xa lại có một phen phong thái tiên nhân.
Tục ngữ nói cờ như người, Tĩnh quốc công từng nói, nhân phẩm của một người thế nào, chỉ cần từ ván cờ là có thể nhìn ra được một hai. Thanh vương chơi cờ chậm rãi, không nhanh không chậm nhưng lại không chút nhân từ nào mà là từng bước ép sát, mỗi một bước đều có thể là cái cạm bẫy. Nhưng hắn lại không vì thế mà quá mức nghi ngờ quỷ dị, phong cách đánh cờ càng thiên hướng về cường hãn, quyết đoán, rồi lại không mất mưu lược. Công thủ tương đương, gần như không chỉ ra được chút sai lầm nào, vừa quang minh chính đại, lại cạm bẫy trùng trùng.
Người như vậy, nếu là địch nhân, Hạ Liên Phòng cảm thấy khả năng mình thắng không lớn. Nàng tâm tư nhẵn nhụi, tuy giỏi dùng kế nhưng mưu lược như vậy ở trước mặt người cường đại như Thanh vương thì căn bản là không chịu nổi một kích. Đối phương chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết nàng, nơi nào sẽ cho nàng cơ hội dùng kế? Vô cùng nhỏ yếu cùng vô cùng cường đại, muốn tồn tại cũng khó.
Giống nhau, khi Hạ Liên Phòng phán đoán Thanh vương đồng thời đối phương cũng từ ván cờ phân tích nàng.
Từ cái nhìn đầu tiên Thanh vương liền cảm thấy nha đầu trước mắt không tầm thường. Trên người nàng có loại khí thế ác lệ mà chỉ tướng sĩ da ngựa bọc thây mới có, nhưng so với những tướng sĩ tử lý đào sanh kia, nàng lại có thêm quỷ khí, đây là trực giác đặc hữu thân là chủ soái hắn mới hiểu rõ. Một thiếu nữ mới mười ba tuổi dưỡng ở trong khuê phòng trung, lấy đâu ra oán khí như vậy, lại lấy đâu ra sự nhẫn nại, có thể đem oán khí mãnh liệt chôn thật sâu xuống đáy lòng? Ngay cả hắn cũng suýt nữa bị phật tính ôn hòa tỏa ra từ người nàng lừa gạt, nếu không phải nha đầu kia trầm tĩnh cùng tự giữ khác hẳn với người thường, sợ là ngay cả Thanh vương cũng bị biểu hiện của nàng che mắt.
Theo lý thuyết, người trong lòng có oán hận, phong cách đánh cờ nhất định sẽ phi thường cực đoan và trầm trọng, không từ thủ đoạn muốn thắng, nhưng Hạ Liên Phòng lại không như vậy. Ngược lại, cách đánh cờ của nàng thậm chí phi thường phiêu dật, linh hoạt, thoạt nhìn theo khuôn phép cũ, nhưng mỗi một bước đều đi rất cẩn thận. Tựa như nước ấm nấu ếch, nhìn nước cờ đi như không chút để ý, nhưng trên thực tế lại lúc sáng lúc tối, giấu kim trong bọc, giết người vô hình. Mà nàng tuy đánh cờ không dung tình, nhưng cũng không có chút cảm xúc tiêu cực nào, nếu không phải Thanh vương bắt được thù hận cùng chán ghét trong mắt Hạ Liên Phòng, hắn quả thực muốn cho rằng nha đầu trước mắt là tiên nữ hạ phàm, toàn thân không dính một hạt bụi trần!
Thật là một con người mâu thuẫn. Vừa hắc ám lại quang minh, vừa ôn nhu lại lãnh túc, khoan dung cùng nhẫn tâm hợp làm một thể, nàng chỉ là một thiếu nữ 13 tuổi! Một thiếu nữ 13 tuổi thế nhưng có thể chơi cờ trầm ổn bình tĩnh được như vậy, mặc kệ hắn tiến công thế nào đều bất vi sở động, nhìn như gợn sóng không sợ hãi, lại từ nước cờ cua nàng tìm không ra một chút sai lầm. Làm người ta nhịn không được nghĩ tới một câu: dù cho sóng gió nổi lên, vẫn vững vàng ngồi câu cá.
Đây hết thảy nếu như phát sinh ở trên người một lão nhân, Thanh vương sẽ không ngạc nhiên, nhưng nếu phát sinh ở trên người thiếu nữ 13 tuổi này thì hắn không thể không để ý tới !
Thoạt nhìn Thái Hậu rất thích đứa nhỏ này, chỉ nhìn vào cách chơi cờ, nếu Hạ Liên Phòng có tâm sợ là mục đích nàng muốn đã sắp đạt tới.
Nghĩ đến đây, Thanh vương bất giác có chút đáng tiếc, nhưng lại bởi vậy dâng lên lòng yêu tài với Hạ Liên Phòng. Nếu là nam nhi, nàng nhất định sẽ tạo ra một phen công lao sự nghiệp a!
"Bản vương thua." Hắn buông quân cờ trong tay, thanh âm bình thản.
"Vương gia đã nhường rồi." Hạ Liên Phòng buông quân đen, nhẹ giọng trả lời, quả nhiên là chọn không ra tật xấu gì.
Thanh vương nhìn nàng một cái, ánh mắt khó được có chút nhu hòa: "Còn nhỏ tuổi, lấy đâu ra oán khí lớn như vậy? Không phải Hạ đại nhân ngày thường bạc đãi ngươi đấy chứ?"
Hạ Liên Phòng chỉ nhàn nhạt cười, "Gia phụ đối đãi thần nữ rất tốt."
"Vậy ngươi sao lại có vẻ mặt như vậy?" Thấy nàng không muốn nói thật với mình, Thanh vương thản nhiên hỏi, độ ấm quanh thân nháy mắt hạ xuống vài độ. "Chớ nói dối trước mặt bản vương, ngươi là hạng người gì, bản vương nhìn thấy rõ ràng."
Bình luận facebook