Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Đả xà bất tử
Chuyện Từ thị một lòng muốn giấu giếm nhờ Tần thị lắm mồm liền lộ hết ra, bách tính vây xem ở cửa đều nghe được rõ ràng thấu đáo, mọi người đồng loạt đem tầm mắt chuyển qua trên người Hạ Hồng Trang có vẻ chật vật, tiểu thư trẻ tuổi ở đây chỉ có nàng ta thần sắc bất thường, búi tóc tán loạn, làm ra chuyện vô sỉ như thế khẳng định cũng là nàng!
Hạ Liên Phòng mang khen che mặt, che dấu nụ cười ý vị thâm trường. "Biểu bá mẫu nói gì vậy, Hồng Trang là muội muội của ta, thường ngày đều nhu thuận dịu ngoan, sao có thể thiết kế hãm hại ta chứ?"
Tần thị nghe vậy cho rằng Hạ Liên Phòng đây là muốn thoát tội cho Hạ Hồng Trang, nghĩ rằng sao có thể để tiểu nha đầu này thoải mái tránh được đi như vậy? Liền liều mạng nháo lên: "Đại tiểu thư ngài là bị nàng lừa rồi! Muội muội kia của nàng ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chưa cập kê đã cùng biểu ca nhà di nương tự tiện trao thân đính ước, còn bị bắt gian tại chỗ, Hạ Hồng Trang này làm tỷ tỷ thì có thể tốt hơn chỗ nào? Đại tiểu thư đối với nàng ta có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ, kết quả nàng chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn liều mạng hãm hại đại tiểu thư, chẳng lẽ hôm nay đại tiểu thư còn muốn làm người tốt, còn muốn mặc nàng ta muốn làm gì thì làm sao?! Một phòng thứ xuất này quả thật là đều không biết xấu hổ!"
Dân chúng vây xem vừa nghe, tất cả đều ồ lên, Từ thị suýt nữa tức méo miệng, nếu không phải bận tâm hình tượng thân phận lão phu nhân phủ đại học sĩ của mình thì sợ là đã cho Tần thị mấy cái bạt tai! Chuyện của Hạ Lục Ý vốn chỉ có bọn quan viên ngày đó dự tiệc ở phủ đại học sĩ biết, dù tính bị truyền ra ngoài cũng chỉ ở trong mấy nhà quyền quý, nhưng Tần thị lớn tiếng nói ra như vậy thì chẳng phải là ở ngoài sáng đánh vào mặt Hạ gia bọn họ sao?!
Đại Từ thị vẫn cảm thấy đứa con dâu ngốc nghếch như Tần thị dễ đắn đo, quyền lực trong tay mình nhiều năm chưa từng buông ra, Tần thị cũng không nhấc lên quá sóng gió gì, nhưng cho tới hôm nay bà ta mới ý thức được bản thân mình mặc kệ như vậy là sai lầm cỡ nào! Cố tình Tần thị lại là kẻ không biết nhìn ánh mắt người khác, mắt bà ta đã sắp muốn chớp đến rút gân mà Tần thị lại còn vẫn gương mặt phẫn uất, bất bình thay Hạ Liên Phòng!
Diêu Quang ở phía sau thật là nhịn cười đến khổ. Nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện thân mình nàng đang hơi run rẩy. Hạ Liên Phòng nhận thấy được nên quay đầu liếc mắt nhìn, ý bảo nàng không nên quá mức đắc ý, mấy lão thái bà ở đây không một ai là dễ đối phó, giờ phút này lực chú ý của họ đều đặt ở trên người Tần thị cho nên mới không rảnh bận tâm bên này, nếu phát hiện Diêu Quang đang trộm cười thế nào cũng bị phát mấy gậy.
Loại thời điểm này, bất kể là Từ thị vẫn là Đại Từ thị đều không thích hợp mở miệng. Còn cái gọi là "Thứ xuất không biết xấu hổ" trong miệng Tần thị ngay cả Tôn di nương cùng Vương di nương đều mắng cả vào, Trương Tử Tô vốn đứng im lặng ở một bên nay đáy mắt cũng nhiều thêm vẻ oán hận. Có thể thấy được Tần thị này quả nhiên là kẻ không có đầu óc, chỉ lo dẻo miệng mà không ý thức được trong lúc vô tình đã đắc tội nhiều người như vậy.
Ngay khi cục diện rơi vào bế tắc Hạ Liên Phòng lại nhẹ giọng nói: "Biểu bá mẫu nói quá lời rồi, tam muội muội tuy là thứ xuất nhưng xưa nay huệ chất lan tâm, dịu dàng động lòng người, phụ thân cũng chưa từng bởi vì nàng là thứ xuất mà bạc đãi, huống chi Hạ gia ta trăm năm danh dự, tam muội muội từ nhỏ cũng đọc nữ giới nữ huấn sao có thể như lời biểu bá mẫu nói ngầm hạ độc thủ với ta chứ?"
Thanh âm của nàng ôn hòa trong veo, khiến người nghe như được tắm gió xuân, không ít người đều gật đầu lại gật đầu, đều nói đại tiểu thư Hạ gia này là người thật tốt, trách không được Thái Hậu nương nương ưu ái nàng như vậy, còn nói đại tiểu thư quá mức thiện lương, ngay cả thứ muội ám hại nàng cũng cầu tình giúp, quả thật xứng đáng là tấm gương mẫu mực của nữ tử. Nhất là dân chúng phổ thông, nghĩ tới mấy phụ nhân hung thần ác sát giọng lớn hơn trời nhà mình, càng cảm thấy Hạ Liên Phòng cao quý thanh lịch, ôn nhu động lòng người. Lại nghĩ đến mấy nhà nhân nghĩa y quán ở trong thành Yến Lương đều là tiểu thư Hạ gia dựng lên vì dân chúng bình dân bọn họ, người nghèo như bọn họ đi xem bệnh lấy thuốc đều không thu một xu, trong lòng càng là đứng ở bên phía Hạ Liên Phòng.
Tần thị còn muốn nhiều lời nữa nhưng Đại Từ thị đã không cách nào nhẫn nại tiếp được, nháy mắt với Trương viên ngoại, Trương viên ngoại lập tức nhướn mày, bước nhanh tiến lên vung một bàn tay lên trên mặt Tần thị, lạnh lùng nói: "Ngươi mụ đàn bà chua ngoa này! Miệng phun đầy cái gì vậy! Tam tiểu thư đã cùng con ta đính ước, chỉ đợi nàng cập kê sẽ gả đến Trương gia, hai nhà đã bàn bạc xong, ngươi lại ở đây hồ ngôn loạn ngữ, không phải là không muốn nhìn Trương gia yên lành đây sao!"
Dáng vẻ mạnh trong yếu của hắn ta khiến Hạ Liên Phòng mở rộng tầm mắt. Tần thị dù sao cũng là vợ cả của hắn, Trương gia dù đã xuống dốc hắn cũng vẫn được xưng một tiếng Trương viên ngoại, kết quả hắn lại trước công chúng không đánh thì mắng vợ mình, cho dù là có Đại Từ thị ý bảo cũng làm cho Hạ Liên Phòng nhìn không nổi.
Từ thị thấy vậy lãnh đạm nói: " Hôn sự hai nhà đã định, hôm nay đến Quý phủ là thăm Thư Nhi, thuận tiện nói việc vui, cái khác liền chớ nhiều lời." Nói xong nhìn về phía Hạ Hồng Trang, thấy đối phương nhu thuận lộ ra biểu tình xấu hổ mới yên lòng, nhưng trong lòng đã có ý kiến rất lớn với Tần thị. Tuy lời Tần thị nói cũng không thể chứng minh cái gì, lại có Liên nhi cùng Trương viên ngoại bác bỏ tin đồn, nhưng chính gọi là lời người đáng sợ, ba người thành hổ, chỉ vài câu ít ỏi này của Tần thị, không quá vài ngày sau không biết Hạ Hồng Trang sẽ bị nói thành dáng vẻ gì.
Đối với Từ thị mà nói, Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý hủy thì hủy, bởi vì bà ta còn có hai cháu gái càng mĩ mạo càng thông tuệ, nhưng nếu bởi vì chuyện của thứ xuất làm bẩn thanh danh đích xuất vậy không cần Hạ Liên Phòng nhiều lời, bản thân Từ thị sẽ động thủ thanh trừ. Bà ta lòng tràn đầy muốn hai cháu gái đích xuất leo lên quý nhân, gả vào Hoàng gia, làm sao có thể cho phép hai đứa cháu gái mà à ta "Thương yêu" rồi lại "Bất hạnh" đến làm rối chứ?
Điểm này Hạ Hồng Trang rất rõ ràng cho nên nàng ta cắn chặt răng, nhịn xuống lòng tràn đầy nhục nhã cùng phẫn hận, thận trọng đem này cảm xúc giấu đi, như cũ biểu hiện nhu nhược vô tội. Một ngày nào đó! Một ngày nào đó nàng ta muốn cho mấy người Hạ Liên Phòng quỳ ở dưới lòng bàn chân cầu xin nàng ta! Nàng ta sẽ không để cả đời đều bị Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi đạp dưới lòng bàn chân, tuyệt đối sẽ không!
Chịu đựng mọi người chỉ trỏ, nghe những lời bàn luận xôn xao cùng với ánh mắt lãnh đạm của Từ thị, móng tay được tu bổ tỉ mỉ của Hạ Hồng Trang bấm sâu vào lòng bàn tay. Nàng ta gắt gao cắn môi dưới, một lần lại một lần tự nói với mình: sớm muộn gì có một ngày ta sẽ trở nên nổi bật, ta sẽ trở thành người bề trên, ta sẽ khiến tất cả những người từng coi thường ta, vũ nhục ta đều hối hận, cầu xin tha thứ!
Đợi đến khi trở về phủ đại học sĩ, Hạ Liên Phòng hầu hạ Từ thị hồi Phúc Thọ viên, lúc xoay người đi ra gặp Hạ Hồng Trang vẫn chờ ở cửa Phúc Thọ viên đến cùng vẫn không thể nào nhịn xuống đáy lòng oán hận, xông lên phía trước, lạnh lùng hỏi: "Có phải là ngươi làm trò quỷ hay không?!"
Hạ Liên Phòng không nhịn được nghĩ đến Hạ Hồng Trang kiếp trước trở thành Hoàng Hậu ngông cuồng tự đại, so với kiếp trước, bây giờ Hạ Hồng Trang vẫn là quá non. Chỉ có chút vũ nhục nho nhỏ như vậy đã chịu không được, mà ngay cả mặt nạ ngọt mĩ thanh thuần ngày thường cũng không thèm đeo. "Tam muội vì sao nói thế?"
Nhìn đôi mắt phượng sạch sẽ của Hạ Liên Phòng, Hạ Hồng Trang cười lạnh một tiếng, cũng không tiếc xé rách da mặt: "Ta nói cái gì, trong lòng đại tỷ ngươi rõ ràng nhất! Chỉ là kính xin đại tỷ nhớ rõ, ta sẽ không vĩnh viễn đều thấp hơn ngươi một đầu!"
"Muội muội chỉ so với ta nhỏ hơn một tuổi, bây giờ còn cao hơn ta một ít, chẳng lẽ còn muốn lại con hơn chút nữa sao?" Hạ Liên Phòng mỉm cười, dường như hoàn toàn nghe không hiểu lời Hạ Hồng Trang nói. "Ngược lại là muốn chúc mừng tam muội muội, được một rể tốt, đợi cho cập kê liền thành người nhà với đại di nãi nãi! Nếu phụ thân biết được tin tức này nhất định cũng sẽ cao hứng thay ngươi."
Nhìn nụ cười ưu nhã cao quý trên mặt Hạ Liên Phòng, Hạ Hồng Trang phẫn hận không thôi, hận không thể dùng một bàn tay đem mặt nạ giả dối của đối phương đánh rớt xuống! Ánh mắt nàng ta như độc xà nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng một hồi lâu mới nắm chặt nắm tay, xoay người rời đi. Nàng ta bây giờ cái gì cũng không làm được, quyền phủ trong cũng đều ở trên tay Hạ Liên Phòng, chỉ cần Hạ gia một ngày không ngã, Phủ Tĩnh quốc công một ngày không vong thì nàng ta vĩnh viễn đừng nghĩ lướt qua Hạ Liên Phòng!
Hạ Hồng Trang nhịn không được từ đáy lòng oán hận Thượng Quan thị, vì sao ngoại tổ chỉ là một hàn lâm nho nhỏ? Vì sao nương không thể làm chính thê của phụ thân? Vì sao bản thân mình chỉ là thứ nữ kém một bậc? Đây hết thảy hết thảy đều làm cho nàng ta thật sâu ghen tị Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi, muốn đem hai người kia bằm thây vạn mảnh, hủy hoại các nàng, nhìn đến các nàng điên cuồng đọa lạc tuyệt vọng... Rất muốn rất muốn!
Biết được tin Hạ Hồng Trang cùng Trương Chính Thư định thân, Hạ Mạt Hồi cao hứng hỏng rồi! Nàng nói không nên lời bản thân mình vì sao cảm thấy cao hứng như thế, trong mộng lưu lại ảnh hưởng làm cho nàng vẫn hết sức kiêng kỵ người Trương gia, tối qua đại tỷ làm cho nàng giả bệnh, nàng còn lo lắng đại tỷ sẽ bị Trương gia tính kế, nay xem ra, tính kế thì đùng là có tính kế nhưng đáng tiếc sợ là tạ nhấc cục đá đạp chân mình! "Đại tỷ, ngươi quả thật nhìn thấy hai người kia đang... đang..."
Hạ Liên Phòng bưng tách trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Không nhìn kỹ, nhưng đích thật là như vậy." Hạ Hồng Trang chưa cập kê, tuổi tác lại nhỏ, loại thời điểm này bị phá thân mình là một chuyện phi thường tàn nhẫn. Nhưng... Vậy thì đã làm sao? Kiếp trước lúc họ tính kế nàng cùng Hồi nhi đâu có từng cân nhắc qua vấn đề tuổi tác? Huống chi chuyện hôm nay tất cả đều là do Hạ Hồng Trang tự làm tự chịu, chẳng trách được người khác.
Tâm địa mềm mại hiền lành của Hạ Liên Phòng sớm đã bị mài cứng rắn khi làm quỷ.
Hạ Mạt Hồi mím môi cười: "Tự nhận quả đắng, đại khoái nhân tâm. Nàng ta vốn định tính kế muội cùng đại tỷ, ai biết cuối cùng lại tính kế đến trên đầu mình, thiện ác tất báo, rốt cuộc là bị báo ứng!"
Báo ứng? Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói. Trên đời này có báo ứng hay không nàng không biết, nhưng nàng nguyện ý là người làm ra "Báo ứng". Hôm nay nếu không phải là Hạ Hồng Trang động ý niệm muốn hợp mưu với mấy ngừi Đại Từ thị thì cũng không đến mức rơi vào cái kết cục như vậy. Nhưng kiếp trước, tỷ đệ ba người bọn họ đã từng hạ độc thủ với bọn họ bao giờ chưa? Nếu thiện lương không được tiếp nhận thì nàng chỉ có thể lột da rút xương dã thú trước khi nó kịp vung móng vuốt đến thôi! "Hồi nhi, hôm nay tỷ đến Trương gia không nhìn thấy Trương Linh Chi, muối đoán là vì cớ gì?"
Hạ Mạt Hồi chớp chớp mắt, cả người lộ ra một cỗ đặc biệt thông thấu linh khí, Hạ Liên Phòng đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy muội muội như vậy, theo bản năng mềm lòng thành nước giải đáp cho nàng: "Nghe nói vị đại biểu tỷ này đã sảy thai đấy."
"A? ! Đó... Là sự kiện lần trước kia?" Hạ Mạt Hồi líu lưỡi, đây cũng quá thảm rồi, trong sạch mất hết không có việc gì, tìm không thấy người phụ trách cũng không trọng yếu, nhưng sợ chính là mang thai đứa nhỏ lại không biết phụ thân đứa bé đó là ai!
"Thanh danh Trương gia xem như triệt để thối nát, không nói Trương Chính Thư có thể khỏi bệnh hay không, dù có tốt lên nhưng bởi vì xuất thân cùng thanh danh của hắn, đời này cũng đừng mong một bước lên mây." Hạ Liên Phòng thản nhiên nói, đối với người Trương gia có dã tâm như vậy mà nói đây là một chuyện làm người ta thương tâm cùng điên cuồng cỡ nào nha!
"Hừ." Hạ Mạt Hồi lại cười. "Cũng không biết là vì sao, người Trương gia càng thảm muội càng cảm thấy vui vẻ!"
Hạ Liên Phòng cưng chìu nhìn nàng, nhắc nhở nói: "Hôm nay công khóa đã làm xong chưa? Chớ có lười biếng."
Từ lúc lần trước ba tỷ đề nàng lộ diện trên Hội hoa xuân Nguyên Tiêu Hạ, Hạ Mạt Hồi càng là khắc sâu tháy thức cùng năng lực đối với một người mà nói quan trọng cỡ nào. Chẳng sợ nàng là nữ tử, chẳng sợ Đại Tụng triều tôn trọng nữ tử không có tài là có đức nàng cũng không nguyện ý một đời cứ thế sống vất vưởng qua ngày, cho nên dạo gần đây nàng đặc biệt dụng công đặc biệt khắc khổ, Hạ Lan Tiềm dưới sự khuyến thích của nàng cũng thập phần nghiêm túc, ngược lại là khiến Hạ Lịch vui mừng mấy ngày.
Bị Hạ Liên Phòng nhắc nhở như vậy, Hạ Mạt Hồi lập tức nghĩ tới bản thân mình còn có vài thủ khúc đàn chưa có luyện, vì thế vội vàng chào Hạ Liên Phòng, chạy về trong sân tập đàn.
Nhìn bóng dáng Hạ Mạt Hồi chạy đi, Hạ Liên Phòng mỉm cười. Lục nương đứng bên thấy thế mới dám hỏi: "Tiểu thư, chuyện hôm nay..."
"Đa tạ thuốc của Lục nương, bằng không sự tình cũng sẽ không dễ dàng thành công như vậy." Thần sắc Hạ Liên Phòng trầm tĩnh như thủy, ôn nhu ngưng mắt nhìn về phía Hạ Mạt Hồi. Nếu không Lục nương am hiểu dược lý, không có Diêu Quang võ nghệ cao cường, chuyện nàng muốn làm sợ là sẽ mất thêm rất nhiều công phu, phải đi đường vòng càng nhiều.
Muốn đa tạ Tạ Thanh Vương điện hạ nha... Cám ơn hắn đem Thiên Tuyền Diêu Quang đặt ở bên người mình, không biết đã giảm đi được bao nhiêu chuyện.
Lục nương hỏi: "Tiểu thư mềm lòng sao?" Tiểu thư nhà bọn họ có một tấm lòng Bồ Tát, đối với người nào cũng tốt, Lục nương sợ mấy người Thượng Quan thị ra tay với các tiểu thư thiếu gia, bởi vậy thực lo lắng Hạ Liên Phòng sẽ cảm thấy thủ đoạn tàn nhẫn, không đành lòng hạ thủ. Đến lúc không có năng lực cùng địa vị, lại thành cá nằm trên thớt.
"Lục nương muốn nói cái gì?" Hạ Liên Phòng như cũ thần sắc điềm đạm. "Đả xà bất tử, phản thụ kỳ hại*, bà không cần phải lo lắng ta sẽ mềm lòng." Tất cả từ bi cùng ôn nhu của nàng đều đã tan hết sau một lần lại một lần tuyệt vọng. Nay mở y quán cũng chẳng qua là cầu phúc bình an cho đệ muội, tích đức vì bọn họ. Hạ Liên Phòng biết rất rõ, thiện lương, khoan dung, rộng lượng... những tính cách tốt đẹp đó chỉ có khi đối mặt với người tốt mới có thể xuất hiện, những thời điểm khác, bất kỳ ôn nhu gì cũng đều chỉ là một chiếc mặt nạ. (*Đả xà bất tử, phản thụ kỳ hại: Đánh rắn không chết ngược lại sẽ bị hại)
"Tiểu thư..." Lục nương muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn đành thở dài.
Hạ Liên Phòng mang khen che mặt, che dấu nụ cười ý vị thâm trường. "Biểu bá mẫu nói gì vậy, Hồng Trang là muội muội của ta, thường ngày đều nhu thuận dịu ngoan, sao có thể thiết kế hãm hại ta chứ?"
Tần thị nghe vậy cho rằng Hạ Liên Phòng đây là muốn thoát tội cho Hạ Hồng Trang, nghĩ rằng sao có thể để tiểu nha đầu này thoải mái tránh được đi như vậy? Liền liều mạng nháo lên: "Đại tiểu thư ngài là bị nàng lừa rồi! Muội muội kia của nàng ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chưa cập kê đã cùng biểu ca nhà di nương tự tiện trao thân đính ước, còn bị bắt gian tại chỗ, Hạ Hồng Trang này làm tỷ tỷ thì có thể tốt hơn chỗ nào? Đại tiểu thư đối với nàng ta có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ, kết quả nàng chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn liều mạng hãm hại đại tiểu thư, chẳng lẽ hôm nay đại tiểu thư còn muốn làm người tốt, còn muốn mặc nàng ta muốn làm gì thì làm sao?! Một phòng thứ xuất này quả thật là đều không biết xấu hổ!"
Dân chúng vây xem vừa nghe, tất cả đều ồ lên, Từ thị suýt nữa tức méo miệng, nếu không phải bận tâm hình tượng thân phận lão phu nhân phủ đại học sĩ của mình thì sợ là đã cho Tần thị mấy cái bạt tai! Chuyện của Hạ Lục Ý vốn chỉ có bọn quan viên ngày đó dự tiệc ở phủ đại học sĩ biết, dù tính bị truyền ra ngoài cũng chỉ ở trong mấy nhà quyền quý, nhưng Tần thị lớn tiếng nói ra như vậy thì chẳng phải là ở ngoài sáng đánh vào mặt Hạ gia bọn họ sao?!
Đại Từ thị vẫn cảm thấy đứa con dâu ngốc nghếch như Tần thị dễ đắn đo, quyền lực trong tay mình nhiều năm chưa từng buông ra, Tần thị cũng không nhấc lên quá sóng gió gì, nhưng cho tới hôm nay bà ta mới ý thức được bản thân mình mặc kệ như vậy là sai lầm cỡ nào! Cố tình Tần thị lại là kẻ không biết nhìn ánh mắt người khác, mắt bà ta đã sắp muốn chớp đến rút gân mà Tần thị lại còn vẫn gương mặt phẫn uất, bất bình thay Hạ Liên Phòng!
Diêu Quang ở phía sau thật là nhịn cười đến khổ. Nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện thân mình nàng đang hơi run rẩy. Hạ Liên Phòng nhận thấy được nên quay đầu liếc mắt nhìn, ý bảo nàng không nên quá mức đắc ý, mấy lão thái bà ở đây không một ai là dễ đối phó, giờ phút này lực chú ý của họ đều đặt ở trên người Tần thị cho nên mới không rảnh bận tâm bên này, nếu phát hiện Diêu Quang đang trộm cười thế nào cũng bị phát mấy gậy.
Loại thời điểm này, bất kể là Từ thị vẫn là Đại Từ thị đều không thích hợp mở miệng. Còn cái gọi là "Thứ xuất không biết xấu hổ" trong miệng Tần thị ngay cả Tôn di nương cùng Vương di nương đều mắng cả vào, Trương Tử Tô vốn đứng im lặng ở một bên nay đáy mắt cũng nhiều thêm vẻ oán hận. Có thể thấy được Tần thị này quả nhiên là kẻ không có đầu óc, chỉ lo dẻo miệng mà không ý thức được trong lúc vô tình đã đắc tội nhiều người như vậy.
Ngay khi cục diện rơi vào bế tắc Hạ Liên Phòng lại nhẹ giọng nói: "Biểu bá mẫu nói quá lời rồi, tam muội muội tuy là thứ xuất nhưng xưa nay huệ chất lan tâm, dịu dàng động lòng người, phụ thân cũng chưa từng bởi vì nàng là thứ xuất mà bạc đãi, huống chi Hạ gia ta trăm năm danh dự, tam muội muội từ nhỏ cũng đọc nữ giới nữ huấn sao có thể như lời biểu bá mẫu nói ngầm hạ độc thủ với ta chứ?"
Thanh âm của nàng ôn hòa trong veo, khiến người nghe như được tắm gió xuân, không ít người đều gật đầu lại gật đầu, đều nói đại tiểu thư Hạ gia này là người thật tốt, trách không được Thái Hậu nương nương ưu ái nàng như vậy, còn nói đại tiểu thư quá mức thiện lương, ngay cả thứ muội ám hại nàng cũng cầu tình giúp, quả thật xứng đáng là tấm gương mẫu mực của nữ tử. Nhất là dân chúng phổ thông, nghĩ tới mấy phụ nhân hung thần ác sát giọng lớn hơn trời nhà mình, càng cảm thấy Hạ Liên Phòng cao quý thanh lịch, ôn nhu động lòng người. Lại nghĩ đến mấy nhà nhân nghĩa y quán ở trong thành Yến Lương đều là tiểu thư Hạ gia dựng lên vì dân chúng bình dân bọn họ, người nghèo như bọn họ đi xem bệnh lấy thuốc đều không thu một xu, trong lòng càng là đứng ở bên phía Hạ Liên Phòng.
Tần thị còn muốn nhiều lời nữa nhưng Đại Từ thị đã không cách nào nhẫn nại tiếp được, nháy mắt với Trương viên ngoại, Trương viên ngoại lập tức nhướn mày, bước nhanh tiến lên vung một bàn tay lên trên mặt Tần thị, lạnh lùng nói: "Ngươi mụ đàn bà chua ngoa này! Miệng phun đầy cái gì vậy! Tam tiểu thư đã cùng con ta đính ước, chỉ đợi nàng cập kê sẽ gả đến Trương gia, hai nhà đã bàn bạc xong, ngươi lại ở đây hồ ngôn loạn ngữ, không phải là không muốn nhìn Trương gia yên lành đây sao!"
Dáng vẻ mạnh trong yếu của hắn ta khiến Hạ Liên Phòng mở rộng tầm mắt. Tần thị dù sao cũng là vợ cả của hắn, Trương gia dù đã xuống dốc hắn cũng vẫn được xưng một tiếng Trương viên ngoại, kết quả hắn lại trước công chúng không đánh thì mắng vợ mình, cho dù là có Đại Từ thị ý bảo cũng làm cho Hạ Liên Phòng nhìn không nổi.
Từ thị thấy vậy lãnh đạm nói: " Hôn sự hai nhà đã định, hôm nay đến Quý phủ là thăm Thư Nhi, thuận tiện nói việc vui, cái khác liền chớ nhiều lời." Nói xong nhìn về phía Hạ Hồng Trang, thấy đối phương nhu thuận lộ ra biểu tình xấu hổ mới yên lòng, nhưng trong lòng đã có ý kiến rất lớn với Tần thị. Tuy lời Tần thị nói cũng không thể chứng minh cái gì, lại có Liên nhi cùng Trương viên ngoại bác bỏ tin đồn, nhưng chính gọi là lời người đáng sợ, ba người thành hổ, chỉ vài câu ít ỏi này của Tần thị, không quá vài ngày sau không biết Hạ Hồng Trang sẽ bị nói thành dáng vẻ gì.
Đối với Từ thị mà nói, Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý hủy thì hủy, bởi vì bà ta còn có hai cháu gái càng mĩ mạo càng thông tuệ, nhưng nếu bởi vì chuyện của thứ xuất làm bẩn thanh danh đích xuất vậy không cần Hạ Liên Phòng nhiều lời, bản thân Từ thị sẽ động thủ thanh trừ. Bà ta lòng tràn đầy muốn hai cháu gái đích xuất leo lên quý nhân, gả vào Hoàng gia, làm sao có thể cho phép hai đứa cháu gái mà à ta "Thương yêu" rồi lại "Bất hạnh" đến làm rối chứ?
Điểm này Hạ Hồng Trang rất rõ ràng cho nên nàng ta cắn chặt răng, nhịn xuống lòng tràn đầy nhục nhã cùng phẫn hận, thận trọng đem này cảm xúc giấu đi, như cũ biểu hiện nhu nhược vô tội. Một ngày nào đó! Một ngày nào đó nàng ta muốn cho mấy người Hạ Liên Phòng quỳ ở dưới lòng bàn chân cầu xin nàng ta! Nàng ta sẽ không để cả đời đều bị Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi đạp dưới lòng bàn chân, tuyệt đối sẽ không!
Chịu đựng mọi người chỉ trỏ, nghe những lời bàn luận xôn xao cùng với ánh mắt lãnh đạm của Từ thị, móng tay được tu bổ tỉ mỉ của Hạ Hồng Trang bấm sâu vào lòng bàn tay. Nàng ta gắt gao cắn môi dưới, một lần lại một lần tự nói với mình: sớm muộn gì có một ngày ta sẽ trở nên nổi bật, ta sẽ trở thành người bề trên, ta sẽ khiến tất cả những người từng coi thường ta, vũ nhục ta đều hối hận, cầu xin tha thứ!
Đợi đến khi trở về phủ đại học sĩ, Hạ Liên Phòng hầu hạ Từ thị hồi Phúc Thọ viên, lúc xoay người đi ra gặp Hạ Hồng Trang vẫn chờ ở cửa Phúc Thọ viên đến cùng vẫn không thể nào nhịn xuống đáy lòng oán hận, xông lên phía trước, lạnh lùng hỏi: "Có phải là ngươi làm trò quỷ hay không?!"
Hạ Liên Phòng không nhịn được nghĩ đến Hạ Hồng Trang kiếp trước trở thành Hoàng Hậu ngông cuồng tự đại, so với kiếp trước, bây giờ Hạ Hồng Trang vẫn là quá non. Chỉ có chút vũ nhục nho nhỏ như vậy đã chịu không được, mà ngay cả mặt nạ ngọt mĩ thanh thuần ngày thường cũng không thèm đeo. "Tam muội vì sao nói thế?"
Nhìn đôi mắt phượng sạch sẽ của Hạ Liên Phòng, Hạ Hồng Trang cười lạnh một tiếng, cũng không tiếc xé rách da mặt: "Ta nói cái gì, trong lòng đại tỷ ngươi rõ ràng nhất! Chỉ là kính xin đại tỷ nhớ rõ, ta sẽ không vĩnh viễn đều thấp hơn ngươi một đầu!"
"Muội muội chỉ so với ta nhỏ hơn một tuổi, bây giờ còn cao hơn ta một ít, chẳng lẽ còn muốn lại con hơn chút nữa sao?" Hạ Liên Phòng mỉm cười, dường như hoàn toàn nghe không hiểu lời Hạ Hồng Trang nói. "Ngược lại là muốn chúc mừng tam muội muội, được một rể tốt, đợi cho cập kê liền thành người nhà với đại di nãi nãi! Nếu phụ thân biết được tin tức này nhất định cũng sẽ cao hứng thay ngươi."
Nhìn nụ cười ưu nhã cao quý trên mặt Hạ Liên Phòng, Hạ Hồng Trang phẫn hận không thôi, hận không thể dùng một bàn tay đem mặt nạ giả dối của đối phương đánh rớt xuống! Ánh mắt nàng ta như độc xà nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng một hồi lâu mới nắm chặt nắm tay, xoay người rời đi. Nàng ta bây giờ cái gì cũng không làm được, quyền phủ trong cũng đều ở trên tay Hạ Liên Phòng, chỉ cần Hạ gia một ngày không ngã, Phủ Tĩnh quốc công một ngày không vong thì nàng ta vĩnh viễn đừng nghĩ lướt qua Hạ Liên Phòng!
Hạ Hồng Trang nhịn không được từ đáy lòng oán hận Thượng Quan thị, vì sao ngoại tổ chỉ là một hàn lâm nho nhỏ? Vì sao nương không thể làm chính thê của phụ thân? Vì sao bản thân mình chỉ là thứ nữ kém một bậc? Đây hết thảy hết thảy đều làm cho nàng ta thật sâu ghen tị Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi, muốn đem hai người kia bằm thây vạn mảnh, hủy hoại các nàng, nhìn đến các nàng điên cuồng đọa lạc tuyệt vọng... Rất muốn rất muốn!
Biết được tin Hạ Hồng Trang cùng Trương Chính Thư định thân, Hạ Mạt Hồi cao hứng hỏng rồi! Nàng nói không nên lời bản thân mình vì sao cảm thấy cao hứng như thế, trong mộng lưu lại ảnh hưởng làm cho nàng vẫn hết sức kiêng kỵ người Trương gia, tối qua đại tỷ làm cho nàng giả bệnh, nàng còn lo lắng đại tỷ sẽ bị Trương gia tính kế, nay xem ra, tính kế thì đùng là có tính kế nhưng đáng tiếc sợ là tạ nhấc cục đá đạp chân mình! "Đại tỷ, ngươi quả thật nhìn thấy hai người kia đang... đang..."
Hạ Liên Phòng bưng tách trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Không nhìn kỹ, nhưng đích thật là như vậy." Hạ Hồng Trang chưa cập kê, tuổi tác lại nhỏ, loại thời điểm này bị phá thân mình là một chuyện phi thường tàn nhẫn. Nhưng... Vậy thì đã làm sao? Kiếp trước lúc họ tính kế nàng cùng Hồi nhi đâu có từng cân nhắc qua vấn đề tuổi tác? Huống chi chuyện hôm nay tất cả đều là do Hạ Hồng Trang tự làm tự chịu, chẳng trách được người khác.
Tâm địa mềm mại hiền lành của Hạ Liên Phòng sớm đã bị mài cứng rắn khi làm quỷ.
Hạ Mạt Hồi mím môi cười: "Tự nhận quả đắng, đại khoái nhân tâm. Nàng ta vốn định tính kế muội cùng đại tỷ, ai biết cuối cùng lại tính kế đến trên đầu mình, thiện ác tất báo, rốt cuộc là bị báo ứng!"
Báo ứng? Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói. Trên đời này có báo ứng hay không nàng không biết, nhưng nàng nguyện ý là người làm ra "Báo ứng". Hôm nay nếu không phải là Hạ Hồng Trang động ý niệm muốn hợp mưu với mấy ngừi Đại Từ thị thì cũng không đến mức rơi vào cái kết cục như vậy. Nhưng kiếp trước, tỷ đệ ba người bọn họ đã từng hạ độc thủ với bọn họ bao giờ chưa? Nếu thiện lương không được tiếp nhận thì nàng chỉ có thể lột da rút xương dã thú trước khi nó kịp vung móng vuốt đến thôi! "Hồi nhi, hôm nay tỷ đến Trương gia không nhìn thấy Trương Linh Chi, muối đoán là vì cớ gì?"
Hạ Mạt Hồi chớp chớp mắt, cả người lộ ra một cỗ đặc biệt thông thấu linh khí, Hạ Liên Phòng đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy muội muội như vậy, theo bản năng mềm lòng thành nước giải đáp cho nàng: "Nghe nói vị đại biểu tỷ này đã sảy thai đấy."
"A? ! Đó... Là sự kiện lần trước kia?" Hạ Mạt Hồi líu lưỡi, đây cũng quá thảm rồi, trong sạch mất hết không có việc gì, tìm không thấy người phụ trách cũng không trọng yếu, nhưng sợ chính là mang thai đứa nhỏ lại không biết phụ thân đứa bé đó là ai!
"Thanh danh Trương gia xem như triệt để thối nát, không nói Trương Chính Thư có thể khỏi bệnh hay không, dù có tốt lên nhưng bởi vì xuất thân cùng thanh danh của hắn, đời này cũng đừng mong một bước lên mây." Hạ Liên Phòng thản nhiên nói, đối với người Trương gia có dã tâm như vậy mà nói đây là một chuyện làm người ta thương tâm cùng điên cuồng cỡ nào nha!
"Hừ." Hạ Mạt Hồi lại cười. "Cũng không biết là vì sao, người Trương gia càng thảm muội càng cảm thấy vui vẻ!"
Hạ Liên Phòng cưng chìu nhìn nàng, nhắc nhở nói: "Hôm nay công khóa đã làm xong chưa? Chớ có lười biếng."
Từ lúc lần trước ba tỷ đề nàng lộ diện trên Hội hoa xuân Nguyên Tiêu Hạ, Hạ Mạt Hồi càng là khắc sâu tháy thức cùng năng lực đối với một người mà nói quan trọng cỡ nào. Chẳng sợ nàng là nữ tử, chẳng sợ Đại Tụng triều tôn trọng nữ tử không có tài là có đức nàng cũng không nguyện ý một đời cứ thế sống vất vưởng qua ngày, cho nên dạo gần đây nàng đặc biệt dụng công đặc biệt khắc khổ, Hạ Lan Tiềm dưới sự khuyến thích của nàng cũng thập phần nghiêm túc, ngược lại là khiến Hạ Lịch vui mừng mấy ngày.
Bị Hạ Liên Phòng nhắc nhở như vậy, Hạ Mạt Hồi lập tức nghĩ tới bản thân mình còn có vài thủ khúc đàn chưa có luyện, vì thế vội vàng chào Hạ Liên Phòng, chạy về trong sân tập đàn.
Nhìn bóng dáng Hạ Mạt Hồi chạy đi, Hạ Liên Phòng mỉm cười. Lục nương đứng bên thấy thế mới dám hỏi: "Tiểu thư, chuyện hôm nay..."
"Đa tạ thuốc của Lục nương, bằng không sự tình cũng sẽ không dễ dàng thành công như vậy." Thần sắc Hạ Liên Phòng trầm tĩnh như thủy, ôn nhu ngưng mắt nhìn về phía Hạ Mạt Hồi. Nếu không Lục nương am hiểu dược lý, không có Diêu Quang võ nghệ cao cường, chuyện nàng muốn làm sợ là sẽ mất thêm rất nhiều công phu, phải đi đường vòng càng nhiều.
Muốn đa tạ Tạ Thanh Vương điện hạ nha... Cám ơn hắn đem Thiên Tuyền Diêu Quang đặt ở bên người mình, không biết đã giảm đi được bao nhiêu chuyện.
Lục nương hỏi: "Tiểu thư mềm lòng sao?" Tiểu thư nhà bọn họ có một tấm lòng Bồ Tát, đối với người nào cũng tốt, Lục nương sợ mấy người Thượng Quan thị ra tay với các tiểu thư thiếu gia, bởi vậy thực lo lắng Hạ Liên Phòng sẽ cảm thấy thủ đoạn tàn nhẫn, không đành lòng hạ thủ. Đến lúc không có năng lực cùng địa vị, lại thành cá nằm trên thớt.
"Lục nương muốn nói cái gì?" Hạ Liên Phòng như cũ thần sắc điềm đạm. "Đả xà bất tử, phản thụ kỳ hại*, bà không cần phải lo lắng ta sẽ mềm lòng." Tất cả từ bi cùng ôn nhu của nàng đều đã tan hết sau một lần lại một lần tuyệt vọng. Nay mở y quán cũng chẳng qua là cầu phúc bình an cho đệ muội, tích đức vì bọn họ. Hạ Liên Phòng biết rất rõ, thiện lương, khoan dung, rộng lượng... những tính cách tốt đẹp đó chỉ có khi đối mặt với người tốt mới có thể xuất hiện, những thời điểm khác, bất kỳ ôn nhu gì cũng đều chỉ là một chiếc mặt nạ. (*Đả xà bất tử, phản thụ kỳ hại: Đánh rắn không chết ngược lại sẽ bị hại)
"Tiểu thư..." Lục nương muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn đành thở dài.
Bình luận facebook