Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Thứ xuất chuyển đích phải chăng là cơ hội xoay mình?
Sau khi được Hạ Liên Phòng cho phép, Thiên Tuyền đem Sắt Từ mang ra khỏi phủ, suốt ba sau mới trở về. Lúc trở lại Sắt Từ cả người đều mềm, sắc mặt trắng bệch, bày ra một loại thần thái vừa bi phẫn vừa xấu hổ. Hạ Liên Phòng thấy cũng không hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó vài ngày nàng lại cảm thấy Sắt Từ cùng trước đây có bất đồng rất lớn.
Tề nương lúc rảnh rỗi chạy ra ngoài bẩm báo Hạ Liên Phòng, nói là vài ngày nay đã đem những thuốc bổ tất cả đều nấu cho Thượng Quan thị, cũng đều chính mắt nhìn thấy Thượng Quan thị ăn vào, ý tứ trong lời nói không gì khác là đang cầu xin Hạ Liên Phòng có thể mở một con đường, tốt nhất là đem người nhà của bà ta thả ra, không nên làm khó bọn họ.
"Không biết thân mình Thượng Quan di nương có vấn đề gì không?" Hạ Liên Phòng hỏi.
Tề nương không biết lời này của nàng là có ý gì, cũng phỏng đoán không ra rốt cuộc nàng muốn hỏi cái gì, ngẫm nghĩ rồi do dự đáp: "Nhiều ngày nay... Di nương luôn nói mất ngủ, bọn nha hoàn đốt thêm hương an thần cũng vô dụng, ngài ấy còn luôn gặp ác mộng, nhất định muốn lão nô ở phòng khách nhỏ gác đêm mới bằng lòng an tâm đi ngủ, nhưng dù vậy cũng hay bị bừng tỉnh, túm tay lão nô, muốn lão nô canh giấc..."
Hạ Liên Phòng nghe vậy trên mặt liền lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Tề nương bị nụ cười của nàng khiến cho mờ mịt, trước đó bà ta cũng nghĩ tới, bên trong những thuốc bổ kia bị đại tiểu thư động tay động chân vào nhưng nhiều ngày nay xem ra thì lại không phải như thế, ít nhất thân thể phu nhân cũng không có gì không ổn, thậm chí trạng thái tinh thần nếu so với dĩ vãng còn tốt hơn rất nhiều, trừ bỏ buổi tối thường xuyên mất ngủ ra quả nhiên là không chỉ ra được bất cứ chỗ kỳ quái nào. Nhìn đại tiểu thư dung mạo như thiên tiên với nụ cười không thể nhìn thấu trước mắt bà ta nhịn không được khẽ rùng mình một cái.
"Nếu vậy ta cũng nên đi thăm Thượng Quan di nương một chút."
Tề nương kinh hãi nhìn Hạ Liên Phòng, không biết mình nên đáp lại thế nào, Thiên Tuyền đi tới, tư thái cao ngạo liếc nhìn bà ta và nói: "Ngươi làm được rất tốt, ngươi có thể đi trở về rồi."
Đợi cho Tề nương rời đi Hạ Liên Phòng trầm ngâm một lát rồi sai Cầm Sắt nhị tỳ đi khố phòng lấy chút thuốc bổ, Sắt Từ nguyên vốn còn đang thất hồn lạc phách nhưng nghe thấy tiểu thư phân phó vẫn cố chống đỡ nhấc lên khuôn mặt tươi cười cùng Cầm Thi đi khố phòng. Đợi cho quà biếu mang tới Hạ Liên Phòng liền mang theo tứ tỳ đi tới chỗ Thượng Quan thị.
Lúc Tề nương trở về Thượng Quan thị đang phát giận, bà ta không dám nhiều lời, lại không dám nói đại tiểu thư muốn tới thăm, chỉ nghe âm thanh Thượng Quan thị ném bình hoa đập chén trà nối liền không dứt vang lên trong phòng, tim đập thình thịch.
Khi Hạ Liên Phòng đến Thượng Quan thị đã đem tất cả những thứ có thể đập vỡ ở trong phòng đập gần hết, trên mặt đất là một đống hỗn độn, nước trà rới vãi đầy đất, Thượng Quan thị đứng tại bên cạnh bàn, hai mắt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi, như là lệ quỷ. Bà ta vẫn cảm thấy chưa đủ hết giận, lại một phen kéo tiểu nha đầu bên cạnh tới, từ trái qua phải mười mấy cái tát liền bùm bùm quạt xuống. Bà ta lại không để ý chút nào hình tượng phu nhân cao quý thanh lịch ngày xưa của bản thân mình, cũng không gọi bà mụ động thủ là là tự mình xắn tay áo lên, tát nha hoàn không tính, còn dùng cả quyền đấm cước đá. Nha hoàn kia bị mười mấy cái tát đánh cho đầu óc choáng váng, lại bị một cước đạp ngã, cả người đều đè lên đống mảnh sứ dưới đất. Ngày hè nóng bức, vốn quần áo đã đơn bạc, mảnh vỡ kia liền trực tiếp đâm vào trong da thịt của nha hoàn, máu tươi đầm đìa.
Cố tình Thượng Quan thị vẫn chưa thấy đủ, còn định lại giương tay đánh tiếp.
Lại nghe được một giọng nói ôn hòa vang lên: "Đây là làm sao vậy, Thượng Quan di nương cớ sao phát cơn giận lớn như vậy?"
Thượng Quan thị cả người ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện là Hạ Liên Phòng. Bà ta cũng không mang mặt nạ hòa ái ngày xưa, một trương mĩ nhan lại sắc bén không thôi nói: "Hạ Liên Phòng! Ngươi dám tới chỗ của ta!"
"Di nương sao lại nói vậy, đây là phủ đại học sĩ, ta là đích xuất tiểu thư phủ đại học sĩ, chẳng lẽ bên trong phủ này còn có chỗ mà ta không thể tới sao?" Hạ Liên Phòng cười như gió xuân, nhất phái dương dương tự đắc. Nàng đi qua đống đổ nát trên mặt đất, ưu nhã đi vào trong phòng, Diêu Quang đuổi kịp trước khi nàng ngồi xuống đem ghế lau sạch sẽ, Hạ Liên Phòng ngang nhiên ngồi lên, mỉm cười hỏi: "Không biết tiểu tỳ nữ này phạm phải lỗi gì mà chọc cho di nương tức giận như vậy?"
Thái độ của nàng rất tốt, thanh âm cũng đủ ngọt mĩ mềm mại, nhưng Thượng Quan thị nghe thấy cơn buồn nôn bốc lên cuồn cuộn, giống như nuốt phải thứ ghê tởm gì đó, muốn nôn nhưng lại nôn không ra. Nhớ đến lúc trước Hạ Liên Phòng một mực phu nhân, phu nhân gọi đúng là thân thiết cung kính, nay lại miệng đầy di nương, khiến Thượng Quan thị buồn bực hận không thể rạch mấy đao trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia!
Thượng Quan thị không đáp lời, Hạ Liên Phòng cũng không giận, vẫn cười nói: "Hôm nay đến xem di nương, có phần vàng nên chưa kịp chuẩn bị gì, đành phải sai người đi khố phòng lấy chút thuốc bổ thượng hảo đến, coi như là chút hồi báo mấy năm nay di nương đã chăm sóc cho ba tỷ đệ chúng ta."
Biểu tình kia giọng nói kia, nếu Tề nương không biết vị đại tiểu thư này có thủ đoạn lợi hại ra sao thì trong lòng cũng thật sự cho rằng đây là Bồ Tát sống! Nàng lặng lẽ rụt cổ, cố gắng làm giảm sự hiện hữu, rất sợ bị mấy người Hạ Liên Phòng phát hiện.
Thượng Quan thị nghe được lời ấy mà cắn răng sắp nứt ra, cả giận nói: "Mang ngay đi! Ta không hiếm lạ vật của ngươi! Hạ Liên Phòng! Ta vì phủ đại học sĩ lao tâm lao lực nhiều năm, ngươi chính là như vậy đối đãi ta! Cắt xén chi phí của ta! Ngăn cản ta gặp nữ nhi! Nếu chuyện này truyền đi, ta xem Hạ đại tiểu thư thiên tiên hạ phàm nhà ngươi còn định mang cái mặt nạ cao cao tại thượng này thế nào!"
Nghe xong lời này, Hạ Liên Phòng lộ ra thần sắc bị thương cùng ủy khuất: "Di nương, sao ngài có thể nói chuyện như vậy chứ? Cắt xén chi phí trong sân viện của ngài đó là phụ thân ra lệnh, tuy rằng ta chưởng quản việc bếp núc trong phủ, nhưng đương gia làm chủ đến cùng vẫn là phụ thân, chẳng lẽ di nương muốn ta đội danh bất hiếu làm trái phụ thân sao? Về phần không cho ngài gặp tam muội muội tứ muội muội... Đó là tổ mẫu mệnh lệnh, phụ thân còn không dám ngỗ nghịch tổ mẫu, huống chi là ta thân là Tôn nhi? Di nương, ngài nói như vậyđúng là dọa chết Liên nhi rồi! Liên nhi ở Phật đường ba năm, nhờ có di nương mà đệ muội tuổi nhỏ mới có thể an nhiên trưởng thành, phụ thân từ nhỏ chỉ bảo Liên nhi tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo
(nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đền đáp bằng cả dòng suối), chẳng lẽ Liên nhi còn có thể hại di nương hay sao? Hôm nay di nương nói ra lời như vậy, thật sự là không sợ làm rét lạnh tâm Liên nhi ư!"
Nàng vốn có mĩ mạo, lại bởi vì thân thể chậm phát triển nên có vẻ nhỏ xinh, mắt phượng vừa rưng rưng liền vô cùng động lòng người thương, khiến đối phương nguyện ý dù phải hái sao trên trời cũng muốn khiến nàng cười, hơn nữa Thượng Quan thị vừa nãy gây ra những cử động điên cuồng kia, đâu còn có ai nguyện ý đứng tại bên phía bà ta? Nhất thời, trong ánh mắt bọn hạ nhân nhìn Thượng Quan thị đều tỏ vẻ không đồng ý.
Thượng Quan thị thấy như vậy, trong lòng càng căm thù Hạ Liên Phòng đến tận xương tủy, bà ta biết bản thân mình giờ phút này phải làm không phải là tức giận mà là phải đeo cái mặt nạ ôn nhu từ ái quen thuộc, đem người thiếu nữ này chặt chẽ nắm trong tay, tốt nhất là dụ dỗ cho nàng nghe lời răm rắp, về sau muốn giải quyết như thế nào thì còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Vấn đề ở chỗ, Thượng Quan thị biết bản thân mình phải nên làm như thế nào nhưng lại không nguyện ý làm như vậy! Bà ta đã nghẹn khuất cả đời! Khi Lam thị còn sống bà ta tại trước mặt nàng khúm núm phục thấp làm nhỏ, nay Lam thị chết chẳng lẽ còn phải cúi đầu trước mặt nữ nhi của Lam thị sao? !
Còn có đám hạ nhân kia, mỗi một người đều là kẻ ăn cây táo, rào cây sung! Hạ Liên Phòng tiểu tiện nhân này đến tận chính sảnh cũng không ai thèm thông báo! Người duy nhất bà ta có thể tín nhiệm chỉ có Tề nương!
Thượng Quan thị đâu biết, chính là Tề nương mà bà ta tín nhiệm nhất, chăm sóc bà ta từ nhỏ, ngược lại mới là đầu sỏ đem bà ta đẩy vào hoàn cảnh như hôm nay!
Trong đống thuốc bổ Thiên Tuyền cho Tề nương đích đích xác xác là không có hạ độc, chỉ là ở bên trong thêm một mặt thứ thuốc gọi là Thục Địa Hoàng, do Lục nương tự tay điều chế từ một ít dược liệu làm phụ liệu, nhu thành dược hoàn, cán thành bột phấn, rồi dung hợp cùng thuốc bổ trong giỏ trúc. Thục Địa Hoàng là âm trung chi dương, cho nên có thể bổ trung nguyên chi khí, vốn có lợi với thân thể, nhưng trải qua tay Lục nương cải tạo, trừ bỏ có thể cường thân kiện thể còn có thể khiến người dùng bị vây trong trạng thái tinh thần phấn khởi trong thời gian dài. Thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm nhưng đại não lại tinh thần sáng láng, cho nên Thượng Quan thị mới có thể nhiều lần mất ngủ, thậm chí gặp ác mộng bất ngờ tỉnh dậy.
Cũng bởi vậy, cảm giác hưng phấn tập trung cao độ làm cho bà ta đánh mất sức phán đoán thông thường, Hạ Liên Phòng sở dĩ đợi lâu như vậy chính là muốn mượn cơ hội này chọc giận bà ta, cho đến khi nhận được đáp án mà bản thân muốn. Bằng không y theo tính tình cẩn thận của Thượng Quan thị thì khó mà thành thật thật nói ra chân tướng. Mà người có thể khiến Thượng Quan thị toàn tâm tín nhiệm trừ bỏ Tề nương, ngay cả hai cái nữ nhi kia của bà ta cũng không được.
Cũng may trước đó vài ngày Tề nương xin nghỉ vội về quê chịu tang, bằng không Tề nương không có khế ước bán thân ở chỗ Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng sao có thể tra ra người nhà của bà ta ở nơi nào? Kể từ đó, coi như là thiên ý.
Thượng Quan thị bị lời giả dối của Hạ Liên Phòng làm cho tức giận đến mức gân xanh nổi lên, thấy thế Thiên Tuyền không dấu vết ngang qua một bước, tùy thời chuẩn bị sắn sàng bảo hộ Hạ Liên Phòng trước khi Thượng Quan thị động thủ.
Như là không nhìn thấy Thượng Quan thị phẫn nộ cùng oán hận, Hạ Liên Phòng khẽ thở dài một cái, Cầm Thi thấy thế lập tức kêu tiểu nha hoàn kia đi ra ngoài, lại sai người cho xử lý miệng vết thương cho nàng, vì thế trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan thị, Tề nương, Hạ Liên Phòng, Thiên Tuyền, Diêu Quang cùng với Cầm Sắt nhị tỳ. "Ai, di nương, ngài cũng nên biết, không phải Liên nhi không cho hai vị muội muội đến gặp ngài, cũng không phải tổ mẫu nhẫn tâm, cứng rắn muốn ngăn cách mẹ con ba người các ngươi, chỉ là..." Nàng lộ ra vẻ sầu tư, "Dạo này dư luận xôn xao, thanh danh của ngài đã bại hoại, là Liên nhi cầu tình với phụ thân mới có thể để ngài lưu lại ở phủ đại học sĩ. Chỉ là... Tổ mẫu nói, hai vị muội muội sở dĩ xảy ra chuyện như vậy đều là bởi vì ngài vị làm di nương này không dạy dỗ tốt, bằng không cô nương lớn như vậy tại sao còn gọi di nương là mẫu thân, thậm chí trưởng - thứ không phân không giảng tôn ti chứ? Liên nhi bất đắc dĩ, khuyên không nổi tổ mẫu, mong di nương đừng trách."
Thượng Quan thị gầm hét lên: "Ta thèm vào nghe đồ tiện nhân đáng chịu ngàn đao nhà ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Năm đó lão phu nhân bà đã chính miệng đáp ứng ta! Ta sẽ được đối đãi như bình thê, lão phu nhân thích ta như vậy, coi ta như nữ nhi, sao có thể làm như ngươi nói?"
Hạ Liên Phòng nghe vậy trong lòng lại là rét lạnh vài phần. Nàng cũng không cho rằng "Năm đó" trong lời Thượng Quan thị là bốn năm trước khi mẫu thân qua đời, sợ là... Cái hứa hẹn này căn bản chính là sau khi mẫu thân quá cửa hông lâu đã ưng thuận đi! Nhưng trên mặt nàng không lộ ra chút nào, chỉ cười hỏi: "Ta nghĩ, bốn năm trước tổ mẫu còn đáp ứng sau này đem ngài nâng làm chính thất đi? Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính."
Nàng nói lời này xem như chọt trúng chỗ đau của Thượng Quan thị, cố tình nàng lại còn ghét bỏ không đủ, lại thêm một câu: "Có lẽ là tổ mẫu đã nhìn thấu bản tính của ngài, biết ngài cũng không đủ tư cách để trở thành một vị chủ mẫu xứng chức cho nên mới sẽ dặn đi dặn lại cấm bọn muội muội thân cận ngài. Ai... Nhắc tới cũng là khéo, hôm qua tổ mẫu có nói với ta muốn đem tam muội muội tứ muội muội chuyển đến dưới danh nghĩa của mẫu thân đã qua đời của ta, như vậy sau này hai vị muội muội cũng coi như là đích xuất, sau này đi ra ngoài cũng không làm nhục môn phong Hạ gia ta."
Mẹ đẻ còn sống, lại muốn đem hai nữ nhi chuyển đến dưới danh nghĩa chính thất đã qua đời, điều này đại biểu cái gì thì sao Thượng Quan thị lại không biết? Khi Lam thị khi còn sống chưa từng nuôi dướng đôi song sinh này, nay Lam thị chết, Từ thị lại đột nhiên đề suất, đây liền thuyết minh bà ta đã hoàn toàn triệt để bị lão phu nhân từ bỏ!
Hạ Liên Phòng nhìn dáng vẻ Thượng Quan thị như bị sét đánh, đáy lòng nhịn không được cười nhạo. Không chỉ Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý không tự biết thân biết phận, ngay cả Thượng Quan thị cũng như vậy, chẳng lẽ bà ta thật sự cho rằng Từ thị đối với ba mẹ con các nàng là thật lòng? Khi cần thì thân khi chán thì xa, đạo lý này, Thượng Quan thị tự xưng là thông minh hơn người lại không hiểu?
Tác giả có lời muốn nói: dược hiệu chớ cho là thật. Ta cũng không biết Lục nương thêm gì.
Tề nương lúc rảnh rỗi chạy ra ngoài bẩm báo Hạ Liên Phòng, nói là vài ngày nay đã đem những thuốc bổ tất cả đều nấu cho Thượng Quan thị, cũng đều chính mắt nhìn thấy Thượng Quan thị ăn vào, ý tứ trong lời nói không gì khác là đang cầu xin Hạ Liên Phòng có thể mở một con đường, tốt nhất là đem người nhà của bà ta thả ra, không nên làm khó bọn họ.
"Không biết thân mình Thượng Quan di nương có vấn đề gì không?" Hạ Liên Phòng hỏi.
Tề nương không biết lời này của nàng là có ý gì, cũng phỏng đoán không ra rốt cuộc nàng muốn hỏi cái gì, ngẫm nghĩ rồi do dự đáp: "Nhiều ngày nay... Di nương luôn nói mất ngủ, bọn nha hoàn đốt thêm hương an thần cũng vô dụng, ngài ấy còn luôn gặp ác mộng, nhất định muốn lão nô ở phòng khách nhỏ gác đêm mới bằng lòng an tâm đi ngủ, nhưng dù vậy cũng hay bị bừng tỉnh, túm tay lão nô, muốn lão nô canh giấc..."
Hạ Liên Phòng nghe vậy trên mặt liền lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Tề nương bị nụ cười của nàng khiến cho mờ mịt, trước đó bà ta cũng nghĩ tới, bên trong những thuốc bổ kia bị đại tiểu thư động tay động chân vào nhưng nhiều ngày nay xem ra thì lại không phải như thế, ít nhất thân thể phu nhân cũng không có gì không ổn, thậm chí trạng thái tinh thần nếu so với dĩ vãng còn tốt hơn rất nhiều, trừ bỏ buổi tối thường xuyên mất ngủ ra quả nhiên là không chỉ ra được bất cứ chỗ kỳ quái nào. Nhìn đại tiểu thư dung mạo như thiên tiên với nụ cười không thể nhìn thấu trước mắt bà ta nhịn không được khẽ rùng mình một cái.
"Nếu vậy ta cũng nên đi thăm Thượng Quan di nương một chút."
Tề nương kinh hãi nhìn Hạ Liên Phòng, không biết mình nên đáp lại thế nào, Thiên Tuyền đi tới, tư thái cao ngạo liếc nhìn bà ta và nói: "Ngươi làm được rất tốt, ngươi có thể đi trở về rồi."
Đợi cho Tề nương rời đi Hạ Liên Phòng trầm ngâm một lát rồi sai Cầm Sắt nhị tỳ đi khố phòng lấy chút thuốc bổ, Sắt Từ nguyên vốn còn đang thất hồn lạc phách nhưng nghe thấy tiểu thư phân phó vẫn cố chống đỡ nhấc lên khuôn mặt tươi cười cùng Cầm Thi đi khố phòng. Đợi cho quà biếu mang tới Hạ Liên Phòng liền mang theo tứ tỳ đi tới chỗ Thượng Quan thị.
Lúc Tề nương trở về Thượng Quan thị đang phát giận, bà ta không dám nhiều lời, lại không dám nói đại tiểu thư muốn tới thăm, chỉ nghe âm thanh Thượng Quan thị ném bình hoa đập chén trà nối liền không dứt vang lên trong phòng, tim đập thình thịch.
Khi Hạ Liên Phòng đến Thượng Quan thị đã đem tất cả những thứ có thể đập vỡ ở trong phòng đập gần hết, trên mặt đất là một đống hỗn độn, nước trà rới vãi đầy đất, Thượng Quan thị đứng tại bên cạnh bàn, hai mắt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi, như là lệ quỷ. Bà ta vẫn cảm thấy chưa đủ hết giận, lại một phen kéo tiểu nha đầu bên cạnh tới, từ trái qua phải mười mấy cái tát liền bùm bùm quạt xuống. Bà ta lại không để ý chút nào hình tượng phu nhân cao quý thanh lịch ngày xưa của bản thân mình, cũng không gọi bà mụ động thủ là là tự mình xắn tay áo lên, tát nha hoàn không tính, còn dùng cả quyền đấm cước đá. Nha hoàn kia bị mười mấy cái tát đánh cho đầu óc choáng váng, lại bị một cước đạp ngã, cả người đều đè lên đống mảnh sứ dưới đất. Ngày hè nóng bức, vốn quần áo đã đơn bạc, mảnh vỡ kia liền trực tiếp đâm vào trong da thịt của nha hoàn, máu tươi đầm đìa.
Cố tình Thượng Quan thị vẫn chưa thấy đủ, còn định lại giương tay đánh tiếp.
Lại nghe được một giọng nói ôn hòa vang lên: "Đây là làm sao vậy, Thượng Quan di nương cớ sao phát cơn giận lớn như vậy?"
Thượng Quan thị cả người ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện là Hạ Liên Phòng. Bà ta cũng không mang mặt nạ hòa ái ngày xưa, một trương mĩ nhan lại sắc bén không thôi nói: "Hạ Liên Phòng! Ngươi dám tới chỗ của ta!"
"Di nương sao lại nói vậy, đây là phủ đại học sĩ, ta là đích xuất tiểu thư phủ đại học sĩ, chẳng lẽ bên trong phủ này còn có chỗ mà ta không thể tới sao?" Hạ Liên Phòng cười như gió xuân, nhất phái dương dương tự đắc. Nàng đi qua đống đổ nát trên mặt đất, ưu nhã đi vào trong phòng, Diêu Quang đuổi kịp trước khi nàng ngồi xuống đem ghế lau sạch sẽ, Hạ Liên Phòng ngang nhiên ngồi lên, mỉm cười hỏi: "Không biết tiểu tỳ nữ này phạm phải lỗi gì mà chọc cho di nương tức giận như vậy?"
Thái độ của nàng rất tốt, thanh âm cũng đủ ngọt mĩ mềm mại, nhưng Thượng Quan thị nghe thấy cơn buồn nôn bốc lên cuồn cuộn, giống như nuốt phải thứ ghê tởm gì đó, muốn nôn nhưng lại nôn không ra. Nhớ đến lúc trước Hạ Liên Phòng một mực phu nhân, phu nhân gọi đúng là thân thiết cung kính, nay lại miệng đầy di nương, khiến Thượng Quan thị buồn bực hận không thể rạch mấy đao trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia!
Thượng Quan thị không đáp lời, Hạ Liên Phòng cũng không giận, vẫn cười nói: "Hôm nay đến xem di nương, có phần vàng nên chưa kịp chuẩn bị gì, đành phải sai người đi khố phòng lấy chút thuốc bổ thượng hảo đến, coi như là chút hồi báo mấy năm nay di nương đã chăm sóc cho ba tỷ đệ chúng ta."
Biểu tình kia giọng nói kia, nếu Tề nương không biết vị đại tiểu thư này có thủ đoạn lợi hại ra sao thì trong lòng cũng thật sự cho rằng đây là Bồ Tát sống! Nàng lặng lẽ rụt cổ, cố gắng làm giảm sự hiện hữu, rất sợ bị mấy người Hạ Liên Phòng phát hiện.
Thượng Quan thị nghe được lời ấy mà cắn răng sắp nứt ra, cả giận nói: "Mang ngay đi! Ta không hiếm lạ vật của ngươi! Hạ Liên Phòng! Ta vì phủ đại học sĩ lao tâm lao lực nhiều năm, ngươi chính là như vậy đối đãi ta! Cắt xén chi phí của ta! Ngăn cản ta gặp nữ nhi! Nếu chuyện này truyền đi, ta xem Hạ đại tiểu thư thiên tiên hạ phàm nhà ngươi còn định mang cái mặt nạ cao cao tại thượng này thế nào!"
Nghe xong lời này, Hạ Liên Phòng lộ ra thần sắc bị thương cùng ủy khuất: "Di nương, sao ngài có thể nói chuyện như vậy chứ? Cắt xén chi phí trong sân viện của ngài đó là phụ thân ra lệnh, tuy rằng ta chưởng quản việc bếp núc trong phủ, nhưng đương gia làm chủ đến cùng vẫn là phụ thân, chẳng lẽ di nương muốn ta đội danh bất hiếu làm trái phụ thân sao? Về phần không cho ngài gặp tam muội muội tứ muội muội... Đó là tổ mẫu mệnh lệnh, phụ thân còn không dám ngỗ nghịch tổ mẫu, huống chi là ta thân là Tôn nhi? Di nương, ngài nói như vậyđúng là dọa chết Liên nhi rồi! Liên nhi ở Phật đường ba năm, nhờ có di nương mà đệ muội tuổi nhỏ mới có thể an nhiên trưởng thành, phụ thân từ nhỏ chỉ bảo Liên nhi tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo
(nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đền đáp bằng cả dòng suối), chẳng lẽ Liên nhi còn có thể hại di nương hay sao? Hôm nay di nương nói ra lời như vậy, thật sự là không sợ làm rét lạnh tâm Liên nhi ư!"
Nàng vốn có mĩ mạo, lại bởi vì thân thể chậm phát triển nên có vẻ nhỏ xinh, mắt phượng vừa rưng rưng liền vô cùng động lòng người thương, khiến đối phương nguyện ý dù phải hái sao trên trời cũng muốn khiến nàng cười, hơn nữa Thượng Quan thị vừa nãy gây ra những cử động điên cuồng kia, đâu còn có ai nguyện ý đứng tại bên phía bà ta? Nhất thời, trong ánh mắt bọn hạ nhân nhìn Thượng Quan thị đều tỏ vẻ không đồng ý.
Thượng Quan thị thấy như vậy, trong lòng càng căm thù Hạ Liên Phòng đến tận xương tủy, bà ta biết bản thân mình giờ phút này phải làm không phải là tức giận mà là phải đeo cái mặt nạ ôn nhu từ ái quen thuộc, đem người thiếu nữ này chặt chẽ nắm trong tay, tốt nhất là dụ dỗ cho nàng nghe lời răm rắp, về sau muốn giải quyết như thế nào thì còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Vấn đề ở chỗ, Thượng Quan thị biết bản thân mình phải nên làm như thế nào nhưng lại không nguyện ý làm như vậy! Bà ta đã nghẹn khuất cả đời! Khi Lam thị còn sống bà ta tại trước mặt nàng khúm núm phục thấp làm nhỏ, nay Lam thị chết chẳng lẽ còn phải cúi đầu trước mặt nữ nhi của Lam thị sao? !
Còn có đám hạ nhân kia, mỗi một người đều là kẻ ăn cây táo, rào cây sung! Hạ Liên Phòng tiểu tiện nhân này đến tận chính sảnh cũng không ai thèm thông báo! Người duy nhất bà ta có thể tín nhiệm chỉ có Tề nương!
Thượng Quan thị đâu biết, chính là Tề nương mà bà ta tín nhiệm nhất, chăm sóc bà ta từ nhỏ, ngược lại mới là đầu sỏ đem bà ta đẩy vào hoàn cảnh như hôm nay!
Trong đống thuốc bổ Thiên Tuyền cho Tề nương đích đích xác xác là không có hạ độc, chỉ là ở bên trong thêm một mặt thứ thuốc gọi là Thục Địa Hoàng, do Lục nương tự tay điều chế từ một ít dược liệu làm phụ liệu, nhu thành dược hoàn, cán thành bột phấn, rồi dung hợp cùng thuốc bổ trong giỏ trúc. Thục Địa Hoàng là âm trung chi dương, cho nên có thể bổ trung nguyên chi khí, vốn có lợi với thân thể, nhưng trải qua tay Lục nương cải tạo, trừ bỏ có thể cường thân kiện thể còn có thể khiến người dùng bị vây trong trạng thái tinh thần phấn khởi trong thời gian dài. Thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm nhưng đại não lại tinh thần sáng láng, cho nên Thượng Quan thị mới có thể nhiều lần mất ngủ, thậm chí gặp ác mộng bất ngờ tỉnh dậy.
Cũng bởi vậy, cảm giác hưng phấn tập trung cao độ làm cho bà ta đánh mất sức phán đoán thông thường, Hạ Liên Phòng sở dĩ đợi lâu như vậy chính là muốn mượn cơ hội này chọc giận bà ta, cho đến khi nhận được đáp án mà bản thân muốn. Bằng không y theo tính tình cẩn thận của Thượng Quan thị thì khó mà thành thật thật nói ra chân tướng. Mà người có thể khiến Thượng Quan thị toàn tâm tín nhiệm trừ bỏ Tề nương, ngay cả hai cái nữ nhi kia của bà ta cũng không được.
Cũng may trước đó vài ngày Tề nương xin nghỉ vội về quê chịu tang, bằng không Tề nương không có khế ước bán thân ở chỗ Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng sao có thể tra ra người nhà của bà ta ở nơi nào? Kể từ đó, coi như là thiên ý.
Thượng Quan thị bị lời giả dối của Hạ Liên Phòng làm cho tức giận đến mức gân xanh nổi lên, thấy thế Thiên Tuyền không dấu vết ngang qua một bước, tùy thời chuẩn bị sắn sàng bảo hộ Hạ Liên Phòng trước khi Thượng Quan thị động thủ.
Như là không nhìn thấy Thượng Quan thị phẫn nộ cùng oán hận, Hạ Liên Phòng khẽ thở dài một cái, Cầm Thi thấy thế lập tức kêu tiểu nha hoàn kia đi ra ngoài, lại sai người cho xử lý miệng vết thương cho nàng, vì thế trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan thị, Tề nương, Hạ Liên Phòng, Thiên Tuyền, Diêu Quang cùng với Cầm Sắt nhị tỳ. "Ai, di nương, ngài cũng nên biết, không phải Liên nhi không cho hai vị muội muội đến gặp ngài, cũng không phải tổ mẫu nhẫn tâm, cứng rắn muốn ngăn cách mẹ con ba người các ngươi, chỉ là..." Nàng lộ ra vẻ sầu tư, "Dạo này dư luận xôn xao, thanh danh của ngài đã bại hoại, là Liên nhi cầu tình với phụ thân mới có thể để ngài lưu lại ở phủ đại học sĩ. Chỉ là... Tổ mẫu nói, hai vị muội muội sở dĩ xảy ra chuyện như vậy đều là bởi vì ngài vị làm di nương này không dạy dỗ tốt, bằng không cô nương lớn như vậy tại sao còn gọi di nương là mẫu thân, thậm chí trưởng - thứ không phân không giảng tôn ti chứ? Liên nhi bất đắc dĩ, khuyên không nổi tổ mẫu, mong di nương đừng trách."
Thượng Quan thị gầm hét lên: "Ta thèm vào nghe đồ tiện nhân đáng chịu ngàn đao nhà ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Năm đó lão phu nhân bà đã chính miệng đáp ứng ta! Ta sẽ được đối đãi như bình thê, lão phu nhân thích ta như vậy, coi ta như nữ nhi, sao có thể làm như ngươi nói?"
Hạ Liên Phòng nghe vậy trong lòng lại là rét lạnh vài phần. Nàng cũng không cho rằng "Năm đó" trong lời Thượng Quan thị là bốn năm trước khi mẫu thân qua đời, sợ là... Cái hứa hẹn này căn bản chính là sau khi mẫu thân quá cửa hông lâu đã ưng thuận đi! Nhưng trên mặt nàng không lộ ra chút nào, chỉ cười hỏi: "Ta nghĩ, bốn năm trước tổ mẫu còn đáp ứng sau này đem ngài nâng làm chính thất đi? Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính."
Nàng nói lời này xem như chọt trúng chỗ đau của Thượng Quan thị, cố tình nàng lại còn ghét bỏ không đủ, lại thêm một câu: "Có lẽ là tổ mẫu đã nhìn thấu bản tính của ngài, biết ngài cũng không đủ tư cách để trở thành một vị chủ mẫu xứng chức cho nên mới sẽ dặn đi dặn lại cấm bọn muội muội thân cận ngài. Ai... Nhắc tới cũng là khéo, hôm qua tổ mẫu có nói với ta muốn đem tam muội muội tứ muội muội chuyển đến dưới danh nghĩa của mẫu thân đã qua đời của ta, như vậy sau này hai vị muội muội cũng coi như là đích xuất, sau này đi ra ngoài cũng không làm nhục môn phong Hạ gia ta."
Mẹ đẻ còn sống, lại muốn đem hai nữ nhi chuyển đến dưới danh nghĩa chính thất đã qua đời, điều này đại biểu cái gì thì sao Thượng Quan thị lại không biết? Khi Lam thị khi còn sống chưa từng nuôi dướng đôi song sinh này, nay Lam thị chết, Từ thị lại đột nhiên đề suất, đây liền thuyết minh bà ta đã hoàn toàn triệt để bị lão phu nhân từ bỏ!
Hạ Liên Phòng nhìn dáng vẻ Thượng Quan thị như bị sét đánh, đáy lòng nhịn không được cười nhạo. Không chỉ Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý không tự biết thân biết phận, ngay cả Thượng Quan thị cũng như vậy, chẳng lẽ bà ta thật sự cho rằng Từ thị đối với ba mẹ con các nàng là thật lòng? Khi cần thì thân khi chán thì xa, đạo lý này, Thượng Quan thị tự xưng là thông minh hơn người lại không hiểu?
Tác giả có lời muốn nói: dược hiệu chớ cho là thật. Ta cũng không biết Lục nương thêm gì.
Bình luận facebook